Vay nóng Tinvay

Truyện:Đồ Chơi Của Tổng Tài - Chương 062

Đồ Chơi Của Tổng Tài
Trọn bộ 154 chương
Chương 062
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Shopee


Sau khi từ nhà Kỷ Vĩ Thần về, Hạ Cảnh Điềm sinh bệnh rồi, bệnh cực kỳ nghiêm trọng, cơ hồ đau đầu hai ba ngày, nàng vừa cố gắng ứng phó công việc, vừa điều trị thân thể, nhưng cảm mạo nghiêm trọng vẫn không thấy khá hơn, hôm nay, cũng bởi vì một phần tư liệu bị sai xót nàng đã bị quản lí gọi vào nói vài câu, Hạ Cảnh Điềm mặc dù cảm thấy ủy khuất nhưng chỉ có thể đem nước mắt thầm nuốt.

Cảnh cáo của Kỷ Vĩ Thần lúc nào cũng ghi ở trong lòng, trừ hắn ra nàng không có gần bất kỳ người đàn ông nào khác, nhất là Đỗ Thiên Trạch, điểm này nàng làm được, Đỗ Thiên Trạch hai ngày nay cũng có gọi vài cuộc điện thoại hẹn nàng đi ra ngoài, tất cả đều bị Hạ Cảnh Điềm cự tuyệt, cũng may Đỗ Thiên Trạch không có dây dưa nàng mới được bình yên.

"Cảnh Điềm, sắc mặt của cậu sao tái nhợt như vậy? Bệnh của cậu còn chưa khỏe sao?" A Nhã ôm một phần tư liệu đi qua phòng tiêu thụ thì trông thấy Hạ Cảnh Điềm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, biểu lộ đau đớn nên không khỏi quan tâm hỏi!

Hạ Cảnh Điềm vén tóc ra sau tai, miễn cưỡng cười, "Không có việc gì, mình còn đang uống thuốc."

"Cái này không thể được, đi kiểm ra ở bệnh viện lớn đi, không nên sơ sài, bệnh nhẹ cũng sẽ biến thành nặng." A Nhã khuyên bảo.

"Ừ, mình sẽ đi." Hạ Cảnh Điềm gật đầu lên tiếng, nàng cũng cảm giác tay chân càng ngày càng không có sức, toàn thân dường như buông lỏng nhưng lại nặng nề mỏi mệt.

"Nghe nói, bị chị Lưu chửi à?" A Nhã nhỏ giọng hỏi, ánh mắt vì Hạ Cảnh Điềm bênh vực kẻ yếu.

"Mình lấy sai tài liệu cho buổi họp." Hạ Cảnh Điềm mím môi cười.

A Nhã nhếch môi nói!"Cảnh Điềm cậu cũng kệ đi, chị Lưu đã đến thời kỳ mãn kinh rồi, là như vậy đó động một chút là phát giận."

"Mình không sao, đã làm sai còn đổ thừa là không tốt." Hạ Cảnh Điềm cảm kích nhìn A Nhã.

A Nhã sau khi rời khỏi, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, sức giương mắt cũng không có, nàng đang muốn gục xuống một lát thì có điện thoại nội tuyến vang lên, nàng cầm lấy điện thoại, hữu khí vô lực lên tiếng, "Alo."

"Xuống cửa công ty." Tiếng Đỗ Thiên Trạch nhẹ nhàng vang lên.

Nghe thanh âm này, Hạ Cảnh Điềm thần kinh phản xạ như nhảy dựng, nàng ráng giữ vững tinh thần, khẽ nói!"Sao anh lại tới đây?"

"Cho cô hai lựa chọn, tôi lên văn phòng cô, còn không thì cô xuống." Đỗ Thiên Trạch uy hiếp.

Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy đau đầu tăng thêm, nàng khẽ nguyền rủa một tiếng, "Đừng làm rộn, tôi hiện tại đang đi làm, làm sao có thời giờ cùng anh ra ngoài?"

"Nếu như cô muốn tôi lên thì..., tôi đi một chút cũng không sao." Đỗ Thiên Trạch y nguyên tà ác, nghe hắn nói giống như một giây sau muốn xông lên rồi.

Hạ Cảnh Điềm lại càng hoảng sợ, Đỗ Thiên Trạch chính là khách hàng lớn của Kỷ thị, cơ hồ cả văn phòng mọi người đều biết hắn, nếu hắn xuất hiện ở văn phòng, không chừng sẽ có điều tiếng gì, nàng lập tức nói nhanh!"Đừng đừng.. anh đừng đi lên, tôi xuống dưới."

"Cái này mới ngoan!" Đỗ Thiên Trạch tại đầu bên kia điện thoại cười đắc ý.

Hạ Cảnh Điềm cố gắng nâng lên thân thể nặng nề chạy vào trong thang máy, bởi vì thang máy lên xuống làm cho đầu óc nàng choáng váng, cơ hồ là đứng không vững, mà ở cửa thang máy, Đỗ Thiên Trạch đã đứng chờ, thang máy mở ra trong chớp mắt, hắn không dám tin tưởng vào mắt mình, hắn nhìn thấy gì? Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt có bệnh, bộ dáng tiều tụy ngồi ở trong thang máy.

"Này... Cô làm sao vậy?" Đỗ Thiên Trạch hoảng hốt, không chút do dự xông vào thang máy đem Hạ Cảnh Điềm nâng dậy, vội la lên!"Chuyện gì xảy ra?"

Hạ Cảnh Điềm thân thể mềm mại tìm không thấy điểm chống đỡ, tựa vào trong ngực Đỗ Thiên Trạch, Đỗ Thiên Trạch chạm đến người nóng như lửa của Hạ Cảnh Điềm mới bừng tỉnh đại ngộ, cô gái này sinh bệnh rồi, bàn tay xoa trán của nàng, nhiệt độ nóng hổi làm cho hắn khẽ nguyền rủa, tay vội bế lên Hạ Cảnh Điềm liền hướng cửa chạy đi.

Đem Hạ Cảnh Điềm đưa đến bệnh viện gần nhất, toàn bộ quá trình đều có Đỗ Thiên Trạch cùng đi, thẳng đến khi Hạ Cảnh Điềm nằm ở trên giường bệnh, Đỗ Thiên Trạch lòng mới thả lỏng xuống, lúc này, nhìn cô gái vẻ mặt tái nhợt nằm ở trên giường ngủ say, hắn một chút tâm tình trêu chọc cũng không có.

"Đứa ngốc." Đỗ Thiên Trạch chưa hết giận hướng nhìn Hạ Cảnh Điềm ngủ say chửi nhỏ một tiếng, nói không ra lòng đang tức giận, căm tức là người lớn như thế rồi, mà sinh bệnh cũng không biết xử lý tốt? Nếu hắn hôm nay không đi tìm nàng, nàng chắc còn muốn tiếp tục làm? Vừa rồi bác sĩ cũng còn đang trách cứ hắn không quan tâm chăm, ngay cả bạn gái sinh bệnh nghiêm trọng như vậy mà không có phát hiện.

Mà đúng lúc này, trên mặt bàn điện thoại Hạ Cảnh Điềm vang lên, Đỗ Thiên Trạch lao tới, dùng âm thanh thập phần không vui hỏi!"Alo."

"Hạ Cảnh Điềm, giờ làm việc cô đi đâu?" Đầu bên kia điện thoại, một câu hỏi nghiêm khắc vang lên.

"Hạ Cảnh Điềm hôm nay xin nghỉ, không đi làm." Đỗ Thiên Trạch gầm nhẹ một câu, rồi vứt điện thoại xuống một bên, nhưng chỉ chốc lát sau lại vang lên, Đỗ Thiên Trạch sợ làm Hạ Cảnh Điềm tỉnh, mà cũng không muốn nghe nên trực tiếp tháo pin ra khỏi máy.

Hạ Cảnh Điềm bệnh tình xem như nghiêm trọng, Đỗ Thiên Trạch trong phòng bệnh nhàm chán cùng nàng đến trưa, lúc đèn đêm bật sáng Hạ Cảnh Điềm cũng đã tỉnh, nháy mắt nàng mới ý thức tới mình đang ở phòng bệnh, sửng sốt một hồi lâu, chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng trầm thấp trào phúng, "Tỉnh rồi sao?"

Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại thấy Đỗ Thiên Trạch trước mặt, kinh ngạc nói!"Tôi tại sao lại ở chỗ này?"

"Người bệnh ngoại trừ bệnh viện còn có thể đi nơi nào?" Đỗ Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, híp nửa cặp mắt hồ ly đẹp, vòng cánh tay nhìn thấy nàng.

Hạ Cảnh Điềm đột nhiên ý thức được chuyện đang đi làm, lòng xiết chặt, lập tức muốn xuống giường, "Không được, tôi phải đi công ty một chuyến."

Đỗ Thiên Trạch bàn tay to lập tức đè lại bờ vai của nàng, mở miệng nói!"Không cần đi, tôi đã giúp cô xin nghỉ." Nếu như vậy coi như đã thông báo.

"Thật chứ?" Hạ Cảnh Điềm không chắc hỏi, nói thật ra, nàng hiện không xong, cho dù đi công ty cũng làm không được việc gì.

"Cô bây giờ ngoại trừ ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh thì không thể đi đâu cả." Đỗ Thiên Trạch phách đạo lên tiếng, ánh mắt càng lộ ra kiên trì hiếm thấy.

Hạ Cảnh Điềm thở một hơi thật dài, một lần nữa ngã vào giường, kỳ thật nàng hai ngày trước đã muốn xin nghỉ rồi, chỉ là ngại mình là người mới, nàng không dám nói, nếu vậy thì có thể nghỉ ngơi rồi.

"Có bệnh vì cái gì không đến bệnh viện? Công ty không cho nghỉ?" Đỗ Thiên Trạch mới tìm được thời cơ mở miệng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tối tăm.

"Không phải." Hạ Cảnh Điềm rầu rĩ lên tiếng, nàng lần này bệnh có rất nhiều nguyên nhân, bởi vì chuyện của cha nàng quan tâm rất lớn, chuyện công việc, còn có Kỷ Vĩ Thần gây áp lực, tóm lại, nàng nhanh không chịu nổi.

Đỗ Thiên Trạch rất không tin tưởng lời nói Hạ Cảnh Điềm, môi mỏng nhếch lên, "Nghỉ làm công việc này đi." Mục đích của hắn chỉ có một, để cho nàng đi công ty của hắn.

"Không được, tôi rất cần công việc này." Hạ Cảnh Điềm cả kinh từ trên giường lần nữa ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên trì.

"Chỉ là một chức vị thôi? Tôi cho cô." Đỗ Thiên Trạch chậm rãi uống một hớp trà, lên tiếng nói.

Hạ Cảnh Điềm thở dài, mỏi mệt nói!"Tôi không nói chuyện công việc nữ, tôi muốn ngủ một giấc." Hạ Cảnh Điềm nhưng thật ra là không biết nên như thế nào mở miệng trả lời, công việc này còn có một tính chất là quy ước cùng Kỷ Vĩ Thần.

Đỗ Thiên Trạch cũng không có lên tiếng nữa, chỉ là nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-154)