Truyện:Đồ Chơi Của Tổng Tài - Chương 061

Đồ Chơi Của Tổng Tài
Trọn bộ 154 chương
Chương 061
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Trong phòng tắm, dưới ánh đèn vàng nhu hòa, than thể tuyết trắng giấu mình dưới bọt tắm, hai chân có chút đong đưa, tựa như mỹ nhân ngư nghịch nước, bởi vì lo lắng Kỷ Vĩ Thần đợi lâu sẽ không nhẫn nại, nàng tắm xong chỉ hơn mười phút liền ra, chuẩn bị tốt quần áo lót, nàng choàng khăn tắm đi ra ngoài.

Kỷ Vĩ Thần y nguyên bảo trì tư thế đang uống rượu, trong không khí ẩn ẩn mùi rượu tinh khiết, Hạ Cảnh Điềm có chút say rồi, tuy nhiên nàng đã rất khắc chế không suy nghĩ chuyện kế tiếp, nhưng đầu óc y nguyên không khống chế được nghĩ đến những hình ảnh đỏ mặt tía tai, đi đến bên cạnh hắn nàng hoàn toàn tựa như một con cừu nhỏ chờ đợi bị khi dễ, dùng cặp mắt trốn tránh nhìn qua hắn.

Kỷ Vĩ Thần từ lúc Hạ Cảnh Điềm bước ra từ phòng tắm đã liền nhìn thẳng nàng, khăn tắm bọc lấy thân người trắng noãn, tư thái nhu mì xinh đẹp, tóc ướt xõa tung được vén gọn gang qua hai bên trán, lộ ra vần trán trắng no đủ, gương mặt khéo léo thể nói là tinh sảo, da thịt nhẵn nhụi dưới ngọn đèn chiếu rọi càng phát ra bóng loáng, chân thon dài vừa phải, chẳng biết tại sao dáng người hoàn mỹ hơn thế này hắn cũng đã từng có được, nhưng cô gái trước mắt này trên người lại tản ra sự hấp dẫn, đặc biệt nàng hai tay vòng quanh ռⓖ*ự*𝐜, động tác cố gắng kéo cao khăn tắm hơn lại khơi mào thần kinh hắn phấn khởi.

Hai má hồng nhuận, khẻ nhếch cặp môi đỏ mọng, còn có cặp mắt kia né tránh không thôi, hơi có vẻ khẩn trương, lần đầu Kỷ Vĩ Thần chứng kiến có cô gái trước mặt mình có thể lộ biểu hiện hoảng sợ như thế, nếu như đổi là người khác, ánh mắt họ đã sớm muốn hắn ban phát ho-a-𝐧 á-❗, những cô gái đem tất cả vốn liếng trời cho chỉ vì mê hoặc hắn, mà nàng? cách mê hoặc người chỉ là khiếp nhược đứng ở một bên, chờ hắn chủ động sao? Không thể phủ nhận, loại phương pháp này của nàng thành công, bởi vì, Kỷ Vĩ Thần ԁ·ụ·↪️ 𝖛·ọn·g đang ngủ say đã dần dần bị tỉnh lại.

Trong ánh mắt tĩnh lặng của Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm có loại cảm giác trần trụi, tim đập rộn lên cơ hồ nhanh nhảy ra khỏi n𝖌ự*c, mặt càng nóng đến có thể đun chín hai quả trứng, trời ạ, ở trước mặt hắn, nàng sắp nổi điên mất, nếu như đổi lại là người đàn ông khác, nàng nhất định sẽ quát lớn để họ không được nhìn nàng, nhưng đối với hắn mà nói, mình chẳng qua là một vật phẩm, hắn muốn như thế nào thưởng thức mình cũng không thể phản kháng.

Rốt cục, đánh giá trong chốc lát, Kỷ Vĩ Thần đứng lên, thân hình cao kiện lập tức làm cho Hạ Cảnh Điềm sinh ra áp lực, bả vai hắn cao lớn làm cho nàng càng nhỏ nhắn, quay mắt về phía người đàn ông đang đến gần, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy áp lực vô hình bài sơn đảo hải mà đến, 𝐧·🌀·ự·ⓒ căng thẳng, nàng lùi bước không được, chạy trốn không thể, chỉ có thể tự mình đối mặt.

Kỷ Vĩ Thần môi mỏng bứt lên một vòng cười nhạt, xoay người liền hướng phòng ngủ đi đến, Hạ Cảnh Điềm vô điều kiện đi theo sau lưng, vừa đi nàng vừa suy nghĩ, rốt cuộc phải nói như thế nào cho hắn biết chuyện hiện tại của mình, càng gần phòng ngủ, Hạ Cảnh Điềm tâm lại càng lùi bước, rốt cục, tại cửa nàng mở miệng, "Kỷ tổng..."

Nói thật ra, xưng người trước mắt là Kỷ tổng, thật sự là gọi không được tự nhiên, rõ ràng đang phát sinh chuyện t·𝒽·â·п m·ậ·✞ nhất, lại phải xưng hô xa lạ như thế.

Kỷ Vĩ Thần dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, "Hửm?"

Ở trong đáy mắt hắn có hai tia lửa hồng diễm càng làm Hạ Cảnh Điềm hoảng sợ, ◗·ụ·↪️ ✅ọп·ⓖ của hắn không chút nào giữ lại đã thể hiện ra rồi, nàng cả kinh liền lời nói cũng phun không ra, "Tôi..."

Kỷ Vĩ Thần cao thẳng thân hình đã đi tới, đem Hạ Cảnh Điềm nhập vào hoài bão của mình cùng vách tường, Hạ Cảnh Điềm kinh hoảng ngẩng đầu lên, của hắn môi mỏng đang lúc nàng 𝐭.𝖍.ở 🅓ố.ⓒ liền che đi lên, phách đạo 𝐡●ô●𝓃 không hề hé ra một khe hở, Hạ Cảnh Điềm kinh hãi mở to mắt, nhìn trước mắt người đàn ông nguy hiểm như hổ này mà giật mình.

Đàn ông bị 𝐝ụ*𝐜 𝖛*ọ*п*🌀 khống chế sẽ đáng sợ đến làm cho không người nào có thể theo kịp.

Nụ 𝖍ô·𝖓 của hắn thuần thục mà cường ngạnh, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, tất cả suy nghĩ đều trong chớp mắt trở nên hỗn loạn, đầu lưỡi linh hoạt tiến công, Hạ Cảnh Điềm cả người cứng đờ không lưu loát đáp lại sự ×â·〽️ п·ⓗậ·𝖕 của hắn, nàng nhỏ nhắn xinh xắn bị hắn bàn tay to hữu lực vòng ở eo, cuối cùng song song ngã vào giường lớn, một cái ngã này làm nàng bừng tỉnh, nhưng mà chưa kịp †𝖍*ở 𝒹ố*🌜 thì 𝐭𝐡â·ռ †𝖍·ể trầm trọng của hắn đã áp xuống tới.

Hắn tất cả sức nặng đều áp trên người Hạ Cảnh Điềm, nguyên bản đã thiếu dưỡng khí đầu óc càng loạn thành một mảnh, đẩy cũng không được, không đẩy cũng không xong, hai tay cứ như vậy đặt trên giường níu chặt đệm chăn, khi hắn nhiệt tình thế công, nàng trong khoảng thời gian ngắn đánh mất chính mình.

Nhẹ nhàng r_ê_ռ 𝓇_ỉ, 𝖗-ê-ⓝ 𝖗-ỉ có chút bị đè nén, cũng có chút thống khổ cùng phấn khởi, 𝐭𝖍●ở 𝖌ấ●𝖕 liên tục, Hạ Cảnh Điềm tại ⓓ·ụ·𝒸 𝖛·ọ·n·🌀 trước mặt có vẻ càng thêm mềm yếu cùng vô lực, nhưng trong hỗn loạn nàng vẫn không có quên chuyện tế nhị kia, rốt cục khi Kỷ Vĩ Thần rời đi môi của nàng, một đường h●ô●𝐧 xuống thì Hạ Cảnh Điềm thở hào hển lên tiếng, "Kỷ tổng, tôi tới."

Một câu làm cho Kỷ Vĩ Thần thân hình áp che trên người nàng lập tức cứng lại, về sau, hắn chậm rãi từ trước п.g.ự.↪️ của nàng ngẩng đầu, ánh mắt nói không nên lời hắc ám phức tạp, lại đỏ đậm đáng sợ, nhưng mà, Hạ Cảnh Điềm cho rằng nói ra những lời này sẽ được giải phóng, nhưng không ngờ, Kỷ Vĩ Thần môi mỏng vừa tung, gục đầu xuống, y nguyên mân ở hạt anh đào hồng, mà bàn tay to thì một đường trợt xuống...

Hạ Cảnh Điềm nhẹ a một tiếng, thật vất vả khôi phục lại suy nghĩ hỗn loạn, nàng thấp 🌴𝒽_ở 𝐠ấ_𝐩 không thôi, "Kỷ tổng... Tôi..."

Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt đoàn hỏa hồng lại rõ ràng lộ ra được 𝒹*ụ*𝖈 ✔️ọ𝓃*𝖌 mãnh liệt, cô gái này dưới loại tình huống này nói mình đã đến, thật sự là đáng giận, tuy nhiên hắn làm sao có thể đơn giản buông tha nàng? Phá bỏ dục ý, nàng, nên phạt.

Hạ Cảnh Điềm đang bị dằn co giữa trầm luân cùng thanh tỉnh, nàng khó hiểu, có phải là lời của mình hắn không có nghe hiểu? Hay là hắn thực sự không hề có nhân tính, dưới loại tình huống này vẫn nghĩ thỏa mãn ◗●ụ●ⓒ v●ọռ●g? Đang mê hoặc, chỉ thấy động tác của hắn đình chỉ, từ trên người nàng rời đi, hắn bán dựa cường kiện thân hình, đôi mắt híp lại, môi mỏng lạnh ⓟ.𝒽.á.т 𝐫.🔼 â.Ⓜ️ t.ⓗ@ռ.♓ khàn khàn..., "Nếu thế, vậy dùng cách của cô đến thỏa mãn ta."

Những lời này làm cho Hạ Cảnh Điềm cảm thấy toàn thân ɱ-á-ц từ lòng bàn chân vọt đến đỉnh đầu, lại từ đỉnh đầu vọt tới trái tim, rung rẫy sợ ngây người, cách thức gì? Hạ Cảnh Điềm cho dù không biết chính thức trình tự, nhưng mơ hồ đoán được ý hắn nói, trong nháy mắt, Hạ Cảnh Điềm không biết sắc mặt mình có biến thành bảng pha màu không.

Hàm răng đang 𝖗.⛎.𝖓 𝓇.ẩ.𝐲, một loại khuất nhục vô cùng xông lên đầu, nàng rung động khóe môi, cố gắng nói ra đầy đủ, "Tôi không biết..."

"Không sao?" Kỷ Vĩ Thần hoài nghi nhíu lông mày, người tùy tiện như nàng lại nói không biết? Chẳng lẽ ở trước mặt hắn nàng còn muốn giả vờ rụt rè?

Nói xong câu đó, Hạ Cảnh Điềm đáy mắt liền phun lên một tầng sương mòng, cố nén nước mắt, nàng cúi thấp đầu xuống, tay nắm chặc khăn tắm trên người, câu nói của hắn nghiêm trọng đả thương lòng tự trọng của nàng.

Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt nhìn nàng gương mặt đã nhanh muốn khóc, giọng điệu thập phần đè nén nói!"Cô về đi!"

Hạ Cảnh Điềm 𝒸_ắ_𝓃 Ⓜ️_ô_𝖎 dưới, rời khỏi gian phòng của hắn, lại nghe sau lưng truyền đến một câu lạnh lùng cảnh cáo, "Từ nay về sau, ngoại trừ tôi, cô không được tiếp cận người đàn ông nào khác, nhất là Đỗ Thiên Trạch, tôi không nghĩ lại gặp cô và hắn, nghe được có người nói nhân viên của ta lấy 𝐭·♓·â·𝖓 🌴·ⓗ·ể để đổi lấy tiền bạc."

Kinh ngạc, Hạ Cảnh Điềm thần kinh yếu ớt lại một lần nữa bị một gậy, nàng không có trả lời, vội vàng đi vào phòng tắm tìm quần áo mặc lên, cuối cùng, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi biệt thự của hắn, đang lúc chạy ra cửa nước mắt ức chế không được chảy xuống.

Mà nằm ở trên giường, bị dục hỏa đốt người, Kỷ Vĩ Thần khẽ nguyền rủa một tiếng tiến phòng tắm, mở nước lạnh cố gắng giội đi dục hỏa đang hừng hực.

Tựa ở cửa Hạ Cảnh Điềm cố gắng bình phục tâm tình, cuối cùng, đón một chiếc taxi hướng về nhà, trên đường đi, nàng đang suy nghĩ câu cuối cùng của Kỷ Vĩ Thần, cảm xúc mãnh liệt cơ hồ đem nàng đánh ngã, mình rốt cuộc trong mắt hắn là hạng người như thế nào?

Chương (1-154)