Ngoại truyện: Khai Phong đệ nhất giấm chua
← Ch.163 | Ch.165 → |
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Vương Triều Mã Hán thấy Triển Chiêu đem vành mắt đen tới trường luyện võ, hai người liền biết không ổn rồi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, buổi luyện tập ngày đó có thể nói là tràn trề sinh lực, lúc chúng sai nha đi ra khỏi trường luyện võ, hai chân đều bị chuột rút. Ngược lại thì đám bộ khoái mới vào phủ kia rất là hưng phấn, lúc ăn sáng còn hứng thú thảo luận về mấy chiêu mà Triển đại nhân đã chỉ điểm sáng nay, sự sùng bái đối với Nam Hiệp lại tăng lên một bậc.
Chưa tới một chung trà, người có thể khiến Triển đại nhân uy vũ trong lòng bọn họ thay đổi thất thường —— Kim hộ vệ tới ăn sáng.
Nói ra cũng kỳ quái, Kim hộ vệ ngày thường tinh thần sáng láng hôm nay lại giống như quả cà phơi sương, yên lặng đi tới, ngồi ở đó ngậm đũa nhìn một chút bên này, rồi lại nhìn một chút bên kia, cau mày thở dài, bộ dạng không đói bụng.
Ngay vào lúc này, Triển Chiêu tiến vào.
Hộ vệ áo đỏ cả người thanh lẫm kiếm khí, thẳng tắp đi tới bên cạnh Kim Kiền, vén áo ngồi xuống, nhìn lướt qua chén dĩa trên bàn.
“Thế nào?”
Kim Kiền: “Ngày hôm qua hình như ăn không tiêu, hôm nay không có khẩu vị.”
“Không có khẩu vị cũng phải ăn một chút.” Triển Chiêu múc cho Kim Kiền thêm một chén cháo, “Ăn chút cháo loãng đi.”
Kim Kiền nhìn chằm chằm vào chén cháo, lông mày nhíu thành một đoàn, bất đắc dĩ uống một hớp, lông mày cuối cùng cũng giãn ra mấy phần, uống từng hớp nhỏ.
Sắc mặt Triển Chiêu hơi thả lỏng, vừa ăn điểm tâm vừa nhìn Kim Kiền, đôi mắt giống như dính vào người Kim Kiền—— mũi Kim Kiền dính hạt gạo, Triển Chiêu vô cùng tự nhiên dùng ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua mũi Kim Kiền, Kim Kiền ngẩn ra, nở ra một nụ cười vui vẻ.
Mi mắt Triển Chiêu cong cong, lộ ra nụ cười gió xuân.
Toàn bộ nhà ăn rơi vào một mảnh yên lặng quỷ dị.
Các sai nha lâu năm, ví dụ như Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ Trịnh Tiểu Liễu vân vân, tất cả đều có biểu tình bị nhét cơm chó đầy miệng. Còn các sai nha mới, ví dụ như đám bộ khoái mới tới vân vân, đều là ngu ngơ, có không ít bộ khoái mặt đỏ tới mang tai, hô hấp dồn dập.
“Mẹ ơi, Triển đại nhân cười lên thật là đẹp mắt.”
“Ta là một đại lão gia mà còn cảm thấy —— Ừmmm, không biết phải nói sao.”
“Ta hôm nay đã biết cái gì gọi là hiệp cốt nhu tình rồi.”
“Khi nào ta mới có thể đón dâu đây, thật hâm mộ.”
“Kim hộ vệ cười lên cũng thật đáng yêu—— “
Một tên bộ khoái mới đột nhiên phun ra một câu như vậy, giây kế tiếp, liền bị Trương Long Triệu Hổ bụm miệng, Vương Triều Mã Hán lắc mình tiến lên che chắn hắn cẩn thận, cộng thêm một Trịnh Tiểu Liễu đột nhiên cao giọng ồn ào.
“Ai nha, cháo hôm nay thật không tệ a!”
Một đám lão sai nha đồng loạt ồn ào lên.
“Đúng đúng đúng, bánh bao cũng thật ngon.”
“Dưa muối ăn ngon thật, thật là mặn mà!”
“Đúng đúng, mặn tốt, ăn mới có sức lực.”
“Có sức lực tốt, ha ha ha!”
Nghe mấy câu này, rõ ràng chính là một đám tự tung hứng.
Đám sai nha mới trợn mắt hốc mồm, tên bộ khoái bị che miệng lại thì ngu ngơ không hiểu gì.
“Ngươi tự tìm cái chết à.” Trịnh Tiểu Liễu thấp giọng nói, “Nếu để cho Triển đại nhân nghe được, thì tất cả chúng ta sẽ không ăn nổi nữa đâu!”
Tên bộ khoái mới: “A? Ta nói gì đâu?”
Trịnh Tiểu Liễu tỏ vẻ chỉ tiếc sắt không thành thép, “Ngươi có biết danh hiệu giang hồ của Triển đại nhân là gì không?”
“Nam Hiệp?”
Các lão sai nha lắc đầu.
“Ngự Miêu?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Ngự tiền hộ vệ đới đao?”
Vẫn lắc đầu.
Các sai nha mới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
“Vậy thì là gì?”
Triệu Hổ lén nhìn bốn phía, lấy tay dính nước trà, viết xuống mấy chữ.
Khai Phong đệ nhất giấm.
Các sai nha mới: “...”
“Phốc!”
“Ha ha ha!”
“Sao có thể như vậy chứ! Nói quá à!”
Các sai nha mới cười rộ lên.
“Ta chỉ có ý là, Kim hộ vệ có tình có nghĩa, y độc song tuyệt, có thể nói là thiên hạ đệ nhất kỳ nữ, anh hùng giang hồ không ai không ngưỡng mộ!”
“Hơn nữa Kim hộ vệ đối với thuộc hạ nhiệt tình thân thiết, giống như người nhà, chúng ta đều rất thích nàng.”
“Mặc dù gầy gò nho nhỏ, nhưng cười lên thì thật đáng yêu —— Hítttt—— “
Câu nói kế tiếp biến mất, bởi vì bọn họ cùng cảm nhận được có một cổ khí lạnh rùng mình thổi qua da đầu.
Chúng sai nha cứng đờ, chậm rãi quay đầu.
Chỉ thấy Kim Kiền đứng ở sau lưng mọi người, cười vui vẻ ôm quyền, “Ai nha, quá khen quá khen, khen lầm khen lầm!”
“Kim Kiền, Bao đại nhân hình như sai người tới nói muốn ngươi và Triển đại nhân đến thảo luận vụ án kìa!” Trịnh Tiểu Liễu vội nói.
“Tới liền!” Kim Kiền vui tươi hớn hở đi.
Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ Trịnh Tiểu Liễu cộng thêm một đám lão sai nha cũng chạy trốn.
Triển Chiêu không đi.
Chàng đứng ở trước bàn, trên mặt không có biểu tình gì, mi dài nửa mở nửa không, lẳng lặng nhìn một đám sai nha mới, rõ ràng là không nói gì, nhưng chúng sai nha lại cảm thấy có một loại áp lực vô hình đang chấn trụ bọn họ.
Đột nhiên, liền nghe vỏ kiếm của Triển Chiêu vang lên, xoay người rời đi.
Không đợi mọi người thở phào, một chén trà trên bàn bỗng bể thành hai nửa, nước trà tuôn ra ngoài, chảy về phía năm chữ “Khai Phong đệ nhất giấm”.
Các sai nha mới đồng loạt run lập cập.
Thật là khủng khiếp!
***
Lúc Kim Kiền đến đại sảnh, nàng liền cảm thấy không đúng.
Rõ ràng là nàng rời khỏi nhà ăn trước, nhưng sao Triển Chiêu lại tới trước.
Hơn nữa gương mặt đen kia, hình như là đang —— tức giận?
Lúc ăn cơm không phải đang rất vui sao? Sao chỉ trong chớp mắt lại xù lông rồi?
Kim Kiền thử thăm dò kéo ngón út của Triển Chiêu, Triển Chiêu ngừng một lát, dư quang liếc qua Kim Kiền, ánh mắt lưu chuyển, tựa như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ khe khẽ thở dài.
Kim Kiền: Hở?
Đây là ý gì?
Không chờ Kim Kiền hiểu ra, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đã đến.
“Đêm qua, Vương Triều Mã Hán đã tiến hành lục soát nhà nạn nhân, phát hiện ra một căn hầm trú ẩn.” Công Tôn tiên sinh nói.
Vương Triều tiến lên ôm quyền: “Trong hầm trú ẩn có hai cái rương lớn, bên trong đều là đĩnh bạc, phần đáy có khắc quan ngân, sau khi kiểm tra, phát hiện đó là số ngân lượng đã mất tích nửa năm trước do triều đình đưa đi giúp Hoàng Hà vượt qua thiên tai.”
*** Quan ngân: tiền bạc của triều đình đều có khắc dấu hiệu riêng.
“Quan ngân? Bao nhiêu?! Tại sao lúc lục soát không kêu ta?!” Ánh mắt Kim Kiền sáng rỡ.
Vương Triều: “Khụ, lúc ấy đã muộn, ta nghĩ Kim hộ vệ đã nghỉ ngơi rồi, huống chi việc nhỏ này cũng không cần làm phiền —— “
“Không sao, lần sau chuyện tốt này nhất định phải kêu ta nha, khuya bao nhiêu cũng không sao!” Kim Kiền kêu to.
Vương Triều ngập ngừng hồi lâu, lén nhìn Triển Chiêu một cái.
Cái trán Triển Chiêu giật một cái.
“Tóm lại, vú án này cùng vụ án thất thoát ngân lương Hoàng Hà nửa năm trước nhất định có liên quan tới nhau.” Bao đại nhân nói, “Công Tôn tiên sinh —— “
Công Tôn tiên sinh mở hồ sơ ra, tỉ mỉ kể lại vụ án một lần.
Thật ra thì vụ án này mọi người đều biết, nửa năm trước, Hoàng Hà hạn hán, dân gặp nạn vô số, triều đình phái khâm sai đại thần đi giúp nạn thiên tai, nào ngờ nửa đường gặp phải đất lở, chôn toàn bộ đội ngũ Khâm sai, lúc đào ra, cả đội ngũ không một ai còn sống, một trăm ngàn lượng cứu nạn cũng không cánh mà bay.
Nguyên nhân mà phủ Khai Phong biết rõ vụ án này, là do khâm sai đại thần vốn muốn mời Bao đại nhân đi, nhưng lúc đó Bao đại nhân bị phong hàn, bệnh nặng không dậy được, lại thêm việc những cao thủ của phủ Khai Phong lại không có ở đấy, Triển Chiêu truy nã Mạc Bắc Song Sát, Bạch Ngọc Đường cùng tứ Thử bảo vệ Nhan Tra Tán đến nước Liêu, chỉ còn lại một Kim Kiền không đáng tin, cộng thêm Hộ Bộ Thị Lang tích cực xin đi, nên chuyện này liền rơi vào trên người hắn.
Triển Chiêu: “Triển mỗ nhớ vị Thị Lang đại nhân kia họ Thành, tên —— “
“Họ Thành tên Cộng, chữ Nhất Liên, hai mươi bốn tuổi, chưa lấy vợ, dung mạo tuấn tú, giỏi thơ ca, làm quan thanh liêm, tính cách thẳng thắn, danh tiếng cực tốt, vậy mà mất sớm, ai, đáng tiếc.” Kim Kiền bất ngờ bổ sung nửa câu sau.
Mọi người: “...”
Triển Chiêu giật mình: “Kim hộ vệ biết rõ vậy.”
“Tụ Duyên Các ra giá hai mươi lượng mời ta xuống núi làm mai cho hắn, ta đã điều tra kỹ lắm rồi, chỉ chờ hắn giúp nạn trở lại —— a dè!” Kim Kiền ngậm miệng, nàng phát hiện mặt Triển Chiêu đang đen dần.
Thật là oan uổng, khoản tiền này nàng có kiếm được đâu!
Trong lòng Kim Kiền rất là ủy khuất.
Công Tôn tiên sinh ho khan một tiếng, “Trong đội ngũ của Khâm sai Thành thị lang có hai người không tìm được thi thể, theo thứ tự là Ngự sử giám sát Nguyên Thâm Lương, tùy tùng của Thành thị lang Tiểu Lý, trong án tông ghi lại, hai người này và ngân lượng đều bị đất đá vùi dưới vách núi, không còn hài cốt.”
Bao đại nhân: “Hai người này bao nhiêu tuổi?”
“Nguyên Thâm Lương đã năm mươi chín, Tiểu Lý chưa tới hai mươi.”
“Hai nạn nhân nam bị thiêu chết kia có thể tra ra tuổi tác không?”
“Một người chừng sáu mươi, một người chừng hai mươi.” Công Tôn tiên sinh nói, “Chẳng lẽ đại nhân hoài nghi hai nạn nhân nam kia chính là Nguyên Thâm Lương và Tiểu Lý?”
Bao đại nhân trầm ngâm chốc lát, “Vương Triều, đi điều tra gia cảnh của Nguyên Thâm Lương và Tiểu Lý, Mã Hán, đi thăm dò gia cảnh Thành thị lang.”
Vương Triều Mã Hán vâng lệnh mà đi.
“Đại nhân cảm thấy án này là giết người vì thù hận?” Công Tôn tiên sinh hỏi.
“Thủ pháp giết người quá mức kinh khủng, nhất định phải có nội tình.” Bao đại nhân nói, “Bây giờ cứ theo đầu mối này để điều tra, Công Tôn tiên sinh, Triển hộ vệ, theo bản phủ đến hộ bộ, tra lại vụ án Hoàng Hà.”
“Dạ!” Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu ôm quyền.
Kim Kiền nhất thời sốt ruột, vội bắn cho Công Tôn tiên sinh một ánh mắt.
Hộ bộ! Phòng ban siêu cấp có tiền!
Ta cũng muốn đi khai mở nhãn giới a a a a a!
Công Tôn tiên sinh hiển nhiên là thấy được, se râu cười một tiếng, “Kim hộ vệ thì có nhiệm vụ khác.”
Kim Kiền: “Hở?”
“Bạch hộ vệ ở xa trăm dặm, chưa thể chạy về liền được, nên làm phiền Kim hộ vệ đến các cứ điểm thành Biện Lương để điều tra lai lịch người mang mặt nạ.”
Kim Kiền nhất thời sụp đổ.
Những cứ điểm giang hồ không tới một trăm thì cũng có tám mươi, lại rải rác ở bốn phương tám hướng thành Biện Kinh, vậy chẳng phải là chạy gãy chân hay sao. So sánh với hộ bộ có trà có quạt có chỗ ngồi có tiền thì cách biệt hơi nhiều a!
Kim Kiền lại bắn tín hiệu cầu cứu với Triển Chiêu.
Nào ngờ Triển Chiêu lại đang nghiêm trang giao phó cho Trương Long Triệu Hổ.
“Coi chừng Kim hộ vệ, đừng để nàng gây chuyện, không được dùng danh tiếng để kiếm tiền bậy, nếu có chuyện, gởi đạn tín hiệu, đợi Triển mỗ tới.”
Trương Long Triệu Hổ: “Triển đại nhân yên tâm.”
Kim Kiền: “...”
Cái gì gọi là kiếm tiền bậy, ta mỗi lần kiếm tiền đều là có lý có chứng cớ thiệt mà!
Đoàn người Bao đại nhân vội vã rời đi, Trương Long Triệu Hổ đồng loạt nhìn Kim Kiền.
“Kim hộ vệ, có chỉ thị gì không?” Trương Long hỏi.
“Đi đâu bây giờ?” Triệu Hổ hỏi.
Kim Kiền thở phì phò vòng vo hai vòng, con ngươi chuyển một cái, gọi hai người tới.
“Các huynh đệ, chúng ta đổi trang phục bình thường trước, sau đó đến Tụ Bảo Trai.”
Trương Long Triệu Hổ: “Hở?”
“Túi hương trừ tà Ngự Miêu cao cấp vẫn còn hàng, ngọc bội chiêu tài Miêu Thử phiên bản mới cũng làm xong rồi, cơ hội không thể mất, lần này chúng ta mang nhóm hàng này đi, nhân cơ hội kiếm thêm một khoản!”
Triệu Hổ khóc không ra nước mắt: “Triển đại nhân mới thông báo, không được làm bậy—— “
“Ngươi nói ai làm bậy?” Kim Kiền trợn to mắt, “Là danh hiệu Ngự Miêu hay là danh hiệu Cẩm Mao Thử?”
Triệu Hổ: “... Ta không nói gì cả!”
Trương Long đỡ trán , “Kim hộ vệ, lần này chúng ta đi dò án đó.”
“Vụ án dĩ nhiên phải nghiêm túc tra, nhưng kiếm tiền cũng không thể trễ nãi, hai vị huynh đệ không tin ta sao?” Kim Kiền hạ thấp giọng, “Lần này nếu kiếm được, ba chúng ta chia đều, như thế nào?”
Trương Long: “Nhưng nếu...”
Kim Kiền: “Trương hiệu úy, cô nương Vương gia có thể chờ ngươi mấy năm?”
Trương Long: “... Hai năm.”
“Sính lễ còn thiếu bao nhiêu?”
“... Mười lăm lượng...”
Kim Kiền vỗ vai Trương Long.
Kim Kiền: “Triệu Hổ, có muốn tới Nhã Tụng Lâu mới mở nếm thử món ăn chiêu bài hay không? Nghe nói tay nghề của nữ đầu bếp kia không kém với ngự trù trong cung đâu!”
Triệu Hổ nuốt nước miếng một cái.
Kim Kiền: “Thấy sao?”
Trương Long cắn răng một cái, Triệu Hổ nhắm mắt lại.
“... Tất cả đều nghe Kim hộ vệ an bài.”
← Ch. 163 | Ch. 165 → |