Vay nóng Tima

Truyện:Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương 165

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Trọn bộ 167 chương
Chương 165
Ngoại truyện: Chu kỳ sản xuất túi hương trừ tà Miêu Thử
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Lazada


Từ khi Hãm Không Đảo Ngũ Nghĩa quy phục phủ Khai Phong, bọn họ liền dời việc kinh doanh ở Hãm Không Đảo về phía đông thành Biện Lương, nhất là sau khi chúng anh hùng giang hồ giúp Bao đại nhân tiêu diệt Tương Dương Vương, thiên hạ thuộc về lòng dân, càng ngày càng nhiều người giang hồ biểu đạt muốn hợp tác cùng quan phủ.

Hãm Không Đảo nhạy bén thấy được cơ hội làm ăn, lợi dụng địa vị giang hồ địa vị và quen biết quan gia, tích cực xin giấy chứng nhận của triều đình, mở các “Trạm dịch giang hồ” “Cứ điểm giang hồ” ở các nơi trên đất nước. Thứ nhất, có thể cung cấp chỗ đặt chân cho nhân sĩ giang hồ, câu thông cảm tình, tăng cường tụ lực, thứ hai, nếu có các văn thư sự kiện trọng đại, cũng có thể thông qua các cứ điểm nhanh chóng truyền khắp giang hồ, thứ ba, có thể thu gom chuyện lớn nhỏ trong giang hồ, có thể nói là một hòn đá hạ ba con chim.

Chỉ riêng ở Đông Kinh thành Biện Lương, các cứ điểm giang hồ có một trăm lẻ tám chỗ, tửu lầu, quán trà, cửa hàng, thanh lâu, quán cơm, số lượng nhiều nhất cả nước. Trong này, trừ các nguyên nhân nói trên ra, còn có một nguyên nhân làm cho người ta dở khóc dở cười —— đó là do tiếng tăm của Ngự Miêu Triển Chiêu và Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường quá mức vang dội, luôn có vài anh hùng giang hồ mộ danh tới ước chiến, tuy nói đại đa số đều là đục nước béo cò, nhưng số tinh tổng cộng lại, số lượng thực không thể khinh thường, cộng thêm những người giang hồ này từ trước đến giờ đều thẳng thắn, một lời không hợp thì vén cánh tay xắn tay áo đánh, tạo thành vấn đề trị an không nhỏ. Vì để bảo vệ trị an Khai Phong một cách tối đa, Hãm Không Đảo liền ra một ưu đãi bất thành văn, hễ ai đặt chân tới “Cứ điểm giang hồ”, tất cả đều có thể dừng chân, ăn uống giảm bốn mươi phần trăm.

Con người mà, nếu là ưu đãi thì tất nhiên là muốn chiếm, cho nên, các cứ điểm giang hồ bên trong Khai Phong đều biến thành nơi các nhân sĩ giang hồ chọn đầu dừng chân, chưởng quỹ và tiểu nhị trong các cứ điểm giang hồ đa số đều là người đã được huấn luyện chuyên nghiệp, thân thủ có thể không phải là hạng nhất, nhưng vẫn đủ dùng. Vì lý do đó, các trận ẩu đả trong Khai Phong rõ ràng đã giảm đi không ít, hiệu quả trị an lại tăng lên.

Bên trong cứ điểm giang hồ lớn nhất thành Biện Lương, chính là “Bạch Lâu” đối diện với Biện Kinh đệ nhất lâu “Phàn Lâu”, kế bên Phàn Lâu là “Chính điếm”, có giấy phép chưng cất rượu do triều đình đặc phê, tuy không thể so với “Phàn Lâu” sang trọng cao ngất, nhưng cũng vẫn mở thâu đêm suốt sáng, đèn đuốc chói lòa, nổi danh nhất chính là “Thập Niên Túy Nữ Nhi Hồng”, nghe nói là rượu Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường thích nhất.

Kim Kiền lấy hàng từ Tụ Bảo Trai, chỗ thứ nhất nàng tới chính là Bạch Lâu. Lúc này đang là giữa trưa, bên trong Bạch Lâu thơm nức mùi rượu, thức ăn phong phú, cảnh tượng náo nhiệt.

“Chưởng quỹ, cho bốn dĩa ba chén, thêm một bầu trà ngon.” Vừa vào cửa, Triệu Hổ liền quen miệng gọi thức ăn.

Tiểu nhị thấy ba người, nhất thời vui như một đóa hoa. “Lục đương gia, ngài khỏe không, lâu quá không gặp, Trương hiệu úy, Triệu hiệu úy, xin mời, trên lầu có nhã gian ven sông —— “

Kim Kiền giơ tay lên cản lại, “Chúng ta hôm nay ngồi ở đại sảnh.”

Tiểu nhị: “Lục đương gia đây là?”

Kim Kiền nhướng mi.

“Hiểu!” Tiểu nhị hất tay một cái, “Chuẩn bị một bàn trong đại đường!”

Giọng hét vừa ra, cả đại sảnh Bạch Lâu yên tĩnh, tất cả quan khách uống rượu đều nhìn qua, khi thấy rõ đó là Kim Kiền, sắc mặt tất cả đều biến đổi, vội vã bắt đầu lục lọi quần áo, lôi khăn mặt, kéo nón rộng, mà nhiều hơn chính là như lâm vào đại địch, nhanh chóng quét nhìn trái phải trước sau Kim Kiền một vòng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nam Hiệp không có ở đây, thật may thật may.”

“Bạch Ngũ gia cũng không có luon à?”

“Ngũ gia đi công tác ở nước Liêu còn chưa trở lại.”

“Ta nghe nói mấy ngày trước Nam Hiệp đã trở lại rồi mà.”

“Ta cũng nghe vậy, chúng ta nói chuyện cẩn thận một chút.”

Kim Kiền cùng Trương Long Triệu Hổ đi đến giữa đại sảnh, nơi đó có một cái bàn tròn lớn đủ mười người ngồi, toàn thân sáng bóng, ngày thường cực ít người chọn, dù sao thì nó cũng phô trương quá mức, nhưng lại là nơi Kim Kiền thích nhất, dẫu sao chuyện đó cũng rất cần khoe khoang.

Kim Kiền ngồi ở trước bàn, ôm quyền nhướng mày cười một tiếng: “Các vị anh hùng, tại hạ là Kim Kiền phủ Khai Phong, hữu lễ.”

“Ha ha ha, Kim hộ vệ hữu lễ.”

“Kim hộ vệ không nên khách khí, trên giang hồ ai mà không biết ngài chứ?”

“Không sai không sai.”

Chúng giang hồ cười ha hả.

Tiểu nhị bưng trà chạy tới, giúp Kim Kiền lau bàn, “Lục đương gia hôm nay tới đây, là có thứ gì tốt à?”

Lời vừa nói ra, ánh mắt của chúng giang hồ nhất thời sáng lên.

“Tất nhiên rồi.” Kim Kiền bảo Trương Long Triệu Hổ mang cái rương để lên bàn, ba ba hai tiếng mở ra.

Chỉ một thoáng, cả sảnh đường sáng chói.

Mọi người phần phật vây quanh.

“Ai u, đây là sản phẩm gì vậy?”

“Mau giới thiệu cho mọi người đi!”

Kim Kiền cười hắc hắc, một chân đạp lên ghế, một tay giơ cao túi hương trừ tà Miêu Thử phiên bản mới, giương cao giọng, “Các vị, đây là túi hương trừ tà Miêu Thử song tinh phúc thọ do ông chủ Lăng Anh Lương của Tụ Bảo Trai mới thiết kế, trừ kiếm tuệ của Ngự Miêu Triển Chiêu và Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường ra, bên trong còn có bùa trừ tà do Công Tôn tiên sinh tự tay viết dán ở phủ Khai Phong, khiến hiệu quả trừ tà lại tăng thêm mười phần.”

Mọi người: “Woaaa!”

“Còn nữa!” Kim Kiền dừng một chút lại móc ra một miếng ngọc bội thúy lục sắc, phía trên khắc một chú chuột trắng nhỏ rất sống động, “Ngọc bội chiêu tài Cẩm Thử bản mới nhất, được chế tác từ ngọc Hòa Điền ấm nhuận, chất liệu cao cấp, điêu khắc tinh tế, hiệu quả chiêu tài tăng lên ba phần!”

Nói xong, Kim Kiền liền chống nạnh, ngước mắt, chờ mọi người hoan hô ra giá.

Nhưng lúc này đây, tình huống có chút không đúng lắm.

Một đám giang hồ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cười hắc hắc.

“Vật Kim hộ vệ bán mặc dù là thứ thiệt, nhưng đã bán mấy năm, cũng không có gì mới, chúng ta nhìn quen rồi!”

“Lúc trước ta cũng có mua vài miếng ngọc bội chiêu tài, nhưng hiệu quả lại không như Kim hộ vệ nói.”

“Túi hương trừ tà hôm nay cũng như mấy cái trước, có gì lạ đâu.”

Lúc bắt đầu chỉ có mấy người ồn ào, từ từ, người phàn nàn càng ngày càng nhiều, rất nhiều người nghi ngờ hiệu quả của sản phẩm, hoài nghi Kim Kiền thổi phồng quảng cáo.

Trương Long Triệu Hổ chưa từng thấy qua tình huống này, nên nhất thời luống cuống, người ngoài không biết nội tình của những sản phẩm này, nhưng phủ Khai Phong bọn họ là rõ ràng nhất, từ lúc mới bắt đầu bọn họ đã cảm thấy những sản phẩm này không đáng tin cậy, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị cái miệng dẻo kia của Kim Kiền làm lung lay, nói trăng nói sao lừa gạt, bất tri bất giác liền móc bạc ra mua, bây giờ nhìn lại, chiêu này sợ là không dùng được nữa rồi.

Còn nói mang bọn họ tới đây kiếm bạc, hôm nay xem ra không bị đánh là đã không tệ rồi.

Trương Long: “Kim hộ vệ, tình huống không hay rồi.”

Triệu Hổ: “Hay là hôm nay đừng bán, trước tra án rồi nói sau…”

Kim Kiền nhìn biểu tình của mọi người, miệng chậc chậc một tiếng, lòng đùng đùng tính toán.

Bình tĩnh!

Giá trị của túi hương và ngọc bội là do hiệu quả danh tiếng của Miêu nhi và Tiểu Bạch Thử, nói trắng ra là, chính là sản phẩm thần tượng chung, người mua đều là người ái mộ sùng bái, trong nửa năm này, Miêu nhi đi Mạc Bắc công sai, Tiểu Bạch Thử đi nước Liêu, hơn nữa gần đây cũng không có án lớn gì, nên chỉ số lưu lượng của hai người trong giang hồ bị hạ xuống —— đại sự không ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy, tổ hợp Miêu Thử chẳng phải là sẽ biến thành bụi mờ sao?!

Hơn nữa, vòng đời của túi hương và ngọc bội đúng là hơi dài, dựa vào chu kì sống của sản phẩm, xem ra đã đến lúc sản xuất sản phẩm mới để kiếm tiền rồi.

Nghĩ tới đây, Kim Kiền híp mắt, đưa ra một cái quyết định.

Nàng chậm rãi hít một hơi, trầm giọng nói: “Các vị hiểu lầm rồi, những sản phẩm mới hôm nay, không phải mua bằng tiền.”

Lời vừa nói ra, không chỉ có chúng giang hồ cả kinh thất sắc, mà ngay cả Trương Long Triệu Hổ cũng sợ choáng váng.

Phải biết Kim Kiền ở trên giang hồ cũng là một người tiếng tăm lừng lẫy, danh tiếng vang xa, cái gì mà Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ, đệ tử quan môn duy nhất của Y Tiên Độc Thánh, lục muội của Ngũ Thử Hãm Không Đảo, thê tử của Nam Hiệp Triển Chiêu vân vân, nhưng những danh hiệu này cộng lại cũng không vang dội bằng cái danh hiệu —— “Bắc Tống đệ nhất giữ của”.

Trên giang hồ, người nào không biết người nào không hiểu, tứ phẩm đới đao hộ vệ phủ Khai Phong Kim Kiền tham tiền như mạng, tuyệt phẩm keo kiệt, cho dù là Thiên Vương Lão Tử cũng đừng hòng lấy được một văn tiền trên người nàng —— khụ, dĩ nhiên, Công Tôn tiên sinh là ngoại lệ, dẫu sao thì vị kia cũng đã đạt đến cấp bậc “Thành tinh” rồi —— cho nên, Kim Kiền nói vật nàng bán lại không lấy tiền, cái này, cái này chẳng phải là tuyết đổ ngày hè sao?

Không không không, chuyện khác thường chắc chắn là có chiêu sau!

Chúng giang hồ đồng loạt lui về phía sau nửa bước, bày trận mà đợi.

Chuyện này không đúng!

“Làm sao, không tin à?” Kim Kiền hỏi.

Mọi người đồng loạt lắc đầu, lại đồng loạt gật đầu.

Kim Kiền: “Ta còn chưa nói hết mà, mua những thứ này mặc dù không đòi tiền, nhưng cần thứ khác để đổi.”

Vừa nói xong, mọi người lại càng căng thẳng hơn.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi muốn gì?”

“Bọn ta đều là người đứng đắn, bán nghệ không bán thân.”

“Đi đi đi, ngươi có biết câu nghèo cho sạch, rách cho thơm không!”

“Ê, ngươi dùng câu này không đúng!”

“Ngươi có đi học sao?!”

“Nói như ngươi đã từng đọc qua vậy.”

Một mảnh huyên náo, Kim Kiền cũng không nóng nảy, ngược lại an nhiên ngồi ở bên cạnh bàn, móc ra cây bút nhỏ cùng hộp bút, dùng đầu lưỡi liếm liếm đầu ngọn bút, nói: “Cách đổi rất đơn giản, chỉ cần nói cho ta biết một chuyện lạ trên giang hồ, một lời đồn hoặc là truyền thuyết giang hồ là được, càng lạ càng tốt, càng ít người biết càng tốt. Nếu ta thấy cao hứng, ta sẽ tặng túi hương và ngọc bội miễn phí.”

Mọi người vừa nghe tới đây liền nghĩ, vậy chẳng phải là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao?

Trương Long và Triệu Hổ vừa nghe, giờ mới hiểu được.

Đúng rồi, án thiêu xác rất có thể liên quan đến án ngân lượng cứu trợ bị mất tích, sâu xa hơn là liên lụy đến triều đình và giang hồ, nước quá sâu, nếu như giống trống khua chiêng điều tra đầu mối, chỉ sợ sẽ bứt dây động rừng. Mà hành động này của Kim Kiền, chính là cách tốt nhất để bí mật tra án.

Trương Long: “Chẳng qua là, như vậy —— có thể chậm quá hay không? Chẳng lẽ phải dựa vào vận may à?

Triệu Hổ: “Tâm tư Kim Kiền nhạy bén, nhất định sẽ có cao chiêu.”

Trương Long gật đầu một cái.

Đáng tiếc, nếu lúc này hai người có thể nghe được tiếng lòng của Kim Kiền, sợ là phải ói ra máu.

Tiếng lòng Kim Kiền: Dù sao thì túi hương ngọc bội cũng không bán ra được, chỉ có thể nghĩ biện pháp ép khô một chút giá trị cuối cùng. Dùng để đổi tin tức là tốt nhất, chờ trở về phủ Khai Phong, báo cáo với Bao đại nhân, ta vì bí mật tra án nên đã hy sinh những sản phẩm này, thứ nhất là tạo nên hình tượng ta vì công quên tư, vô tư dâng hiến, thứ hai là còn có thể khiến nhà nước thanh toán lại tiền cho ta, nhất định là một hòn đá hạ hai con chim! Hắc hắc.

Nghĩ như vậy, Kim Kiền vui vẻ ra mặt, lại lên tiếng: “Ai tới trước đây, cơ hội có một không hai không thể lãng phí nha!”

Chúng giang hồ đều có chút do dự, qua một lúc, mới có một tên đao khách tiến lên, nhìn hình dáng ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, rất là lôi thôi. Hắn hỏi: “Kim hộ vệ nói thật không ?”

“Kim Kiền một lời, tứ mã nan truy.” Kim Kiền nói, “Chẳng qua là chuyện ngươi nói nhất định phải đủ lạ, đủ hiếm, nếu là chuyện mọi người đều biết, vậy thì không tính.”

Đao khách gật đầu, “Vậy ta nói một chuyện. Bốn tháng trước có một buổi tối, ta đội mưa đi đường, dừng tại một tòa miếu đổ nát, ngủ đến nửa đêm, loáng thoáng nghe thấy một thanh âm đang hát, ỉ ôi nỉ non, thanh âm rất rợn người.”

Mọi người: “Xời! Đây mà là chuyện lạ à?”

“Chắc là đào kép nào đó đang luyện tập thôi.”

Đao khách lại nói: “Ta hôm đó đang ở thôn Hoàng Khúc.”

Lời vừa nói ra, bốn phía tĩnh mịch.

Kim Kiền giật mình một cái.

Thôn Hoàng Khúc, chính là một trong những thôn bị hạn hán nặng nhất sông Hoàng Hà nửa năm trước, vị trí rất hẻo lánh, sau nạn hạn hán, lại gặp ôn dịch, quan viên nơi đó không làm đúng trách nhiệm, vì để tránh cho chuyện bị làm lớn, cuối cùng tự tiện phong kín toàn thôn, cạn lương thực cạn nguồn nước, để cho toàn thôn tự sinh tự diệt. Đợi khi triều đình phái người chạy tới, một thôn tám mươi ba người, đã không một ai còn sống, cả tòa thôn giống như là địa ngục.

Sau khi chém đầu quan viên địa phương kia, tịch biên gia sản, gia quyến lưu đày, nhưng như thế vẫn chưa an ủi được oán khí của các oan hồn thôn Hoàng Khúc, nghe nói thôn đó đến bây giờ vẫn không có một ngọn cỏ, không một vật còn sống, đã thành “Thôn chết”, cũng không có người đặt chân đến nữa.

“Huynh đệ, ngươi đến chỗ quỷ quái đó làm chi?” Có người hỏi.

Đao khách thở dài nói: “Thật không dám giấu diếm, hôm đó, ta gặp quỷ đánh tường, nên đánh bậy đánh bạ đi vào.”


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-167)