Vay nóng Tinvay

Truyện:Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương 163

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Trọn bộ 167 chương
Chương 163
Ngoại truyện: Một vụ án nho nhỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Lazada


Bên ngoài thành đông phủ Khai Phong xảy ra án mạng, một gia đình bốn người toàn bộ bị giết.

Người nhận được báo án chính là đội ngũ sai nha phủ Khai Phong đang đi tuần phố ở phía đông, người lĩnh đội chính là tứ phẩm đới đao hộ vệ Kim Kiền và lục phẩm hiệu úy Triệu Hổ. Khi hai người dẫn đội chạy tới hiện trường, tất cả đều bị thảm trạng khiến cho sợ ngây người.

Một nhà bốn thi thể toàn bộ đều bị dập nát đốt trụi, thi thể chia thành bốn bãi đặt ở giữa sân, một bãi ở phía trước, một bãi ở giữa, hai bãi đặt ngang nhau xếp ở cuối cùng, mỗi một bãi đều có một cái đầu lâu đã bị đốt trụi đặt nhô lên.

Trong không khí tràn ngập mùi thịt cháy, hôi thối gay mũi, mấy tên sai nha nhỏ liền ói tại chỗ.

Kim Kiền nhanh chóng rút ra mặt nạ, đeo lên mặt, trong lòng âm thầm mắng to.

Đậu má! Lần đầu tiên ra cửa tuần phố trong tháng, lại đụng phải “Khởi đầu thuận lợi” rồi.

“Người đâu, lập tức trở về bẩm báo với Bao đại nhân.” Triệu Hổ lên tiếng, “Mang người báo án tới.”

Một hán tử hơn bốn mươi tuổi lảo đảo chạy vào, còn chưa vào cửa, chân đã mềm nhũn quỳ trên đất.

“Đại, đại nhân, là ta báo án.”

Kim Kiền: “Ngươi tên gì, nhà ở đâu, hãy kể lại tình huống lúc đó.”

“Ta tên là Vương Đại Ngưu, là một tiều phu, ngụ ở thôn kế bên, sáng nay lên núi đốn củi, đi ngang qua nhà này, thấy trong sân bốc khói, ta còn tưởng rằng cháy nhà nên muốn cứu người, kết quả đẩy cửa một cái, cửa liền mở ra, sau đó, sau đó ta thấy trong nhà này có bốn bãi đang bốc khói đen, phía trên còn có bốn cái đầu lâu, quá dọa người, quá dọa người!”

“Trừ cái này ra, ngươi còn nhìn thấy gì nữa?”

“Ta sợ mất hồn, liền lăn một vòng chạy đi báo quan, nên không chú ý gì cả!” Vương Đại Ngưu khóc lóc nói.

Kim Kiền tỏ ý kêu bộ khoái dẫm Vương Đại Ngưu đi, đứng ở trong sân nhìn tình hình xung quanh.

Căn nhà rất bình thường, xung quanh gọn gàng, hai gian buồng, một nam một đông, nhìn bề ngoài thì không khác gì những căn nhà thông thường, chẳng qua là vị trí quá lệch, cách Khai Phong ít nhất năm dặm, cách thôn gần đây cũng cỡ mười dặm, cách chọn địa điểm thật sự là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

“Kim Kiền, ngươi có cao kiến gì không?” Triệu Hổ che mặt nhỏ giọng nói.

“Chậc, làm không khéo thì lại là một vụ án lớn khiên triều đình khiếp sợ.” Kim Kiền chớp chớp mắt, “Chúng ta chắc là không giải quyết được rồi, hay là chờ lãnh đạo cấp trên tới định đoạt đi!”

“Kim hộ vệ nói đúng!” Triệu Hổ gật đầu liên tục, “Mọi người canh giữ bốn phía, bảo vệ hiện trường, nhất là phải cẩn thận —— “

“A a a a!” Triệu Hổ còn chưa dứt lời, bỗng thấy một sai nha đặt mông ngồi trên mặt đất, dắt giọng kêu lớn, “Có, có máu!”

Kim Kiền lắc mình tới, cái tên sai nha này chính là người vừa mới nôn mửa ở góc tường, mà ở nơi chân tường có một vết máu thật dài, ước chừng rộng bằng ngón cái, hình dáng đều đều, phảng phất như là dùng bút vẽ lên, ở giữa hình như còn xen lẫn chút vật sền sệt.

Kim Kiền móc ra ngân châm, đâm xuống, cẩn thận ngửi một cái, một mùi tanh hôi chui vào lỗ mũi, dạ dày nàng nhộn nhạo, thiếu chút nữa ói ra.

Là não!

Kim Kiền cố nén lại, vạch đám cỏ dại ra, thấy vết máu kia kéo dài ra ngoài, nàng đi theo, phát hiện cuối vết máu là hiên nhà phía nam, đến nơi này, vết máu dừng lại, biến mất vô căn cứ.

Kim Kiền đi một vòng, cả đầu đầy dấu chấm hỏi.

Đây là cái quỷ gì vậy?!

“Kim hộ vệ, nơi này cũng có máu!”

“Bên này cũng có!”

“Nơi này cũng vậy!”

Sai nha ở các nơi hô to, Triệu Hổ vội vội vàng vàng đi tới, sắc mặt đại biến.

“Kim hộ vệ!”

Kim Kiền đi qua kiểm tra từng cái, quả nhiên, giống như bên này, cũng là vết máu lớn bằng nhau, bên trong cũng xen lẫn tạp chất kỳ quái.

“Kim hộ vệ, ngươi nhìn kìa——” Mặt Triệu Hổ tái như tờ giấy.

Trong lòng Kim Kiền đột ngột nhảy loạn, nàng nhìn chung quanh một vòng, trong đầu khẽ hiện linh quang, tung người nhảy lên nóc nhà, ở trên cao nhìn xuống—— tất cả vết máu đều thu hết vào mắt, bày ra một hình thù rất kỳ quái.

Kim Kiền vừa nhìn vừa dùng ngón tay vẽ ở trong lòng bàn tay—— trong nháy mắt, nàng hiểu ra!

Đây là một gương mặt người, vết máu bốn phía là vẽ cạnh mặt, hai bãi thi thể ở giữa là hai con mắt, hai bãi thi thể xếp dọc phía trước là mũi và miệng!

Hơi lạnh theo xương sống Kim Kiền vọt lên đỉnh đầu, nàng giật mình. Đột nhiên, Kim Kiền quay đầu.

Một người chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng nàng, cách nàng chỉ có năm thước, đứng trên ngọn cây ở sau nhà, toàn thân mặc đồ đen kín mít, trên mặt đeo một tấm mặt nạ, mắt mũi miệng đen như bốn cái động, cùng cái mặt người trên đất giống nhau như đúc.

“Kim hộ vệ!”

“Người nào!”

“Cẩn thận!”

Tất cả thanh âm vang lên trong nháy mắt, Kim Kiền quăng ra thuốc đạn.

“Bùm!”

Khói mù màu xanh trong nháy mắt quấn quanh người áo đen, một giây kế tiếp, cái mặt nạ vọt tới, gần như ở ngay chóp mũi Kim Kiền, Kim Kiền thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi khét trên vỏ cây.

Nếu là người bình thường, đột nhiên bị cận chiến như vậy, nhất định sẽ cả kinh thất sắc, nhưng đối với Kim Kiền, đây chính là cơ hội tốt trời ban.

Kim Kiền búng ngón tay một cái, trong móng tay phun ra một cổ bụi nhỏ, chui vào những cái động đen, hai con ngươi bỗng nhiên co rúc một cái, nhanh chóng lui về phía sau, trở tay đánh ra một chưởng, chưởng này mang theo chưởng phong kinh người, góc độ dị thường, xảo quyệt tàn nhẫn.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ thấy một luồng sáng lạnh mang theo gió tới, gắng gượng cắm vào chưởng phong trước mặt Kim Kiền, ‘ong’ một tiếng, chưởng phong bắn người đeo mặt nạ trở về.

Kim Kiền chỉ thấy trước mắt bất ngờ nổ mạnh, chớp mắt, Triển Chiêu tay cầm Cự Khuyết đã triền đấu với người đeo mặt nạ.

Trong sân, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Vương Triều Mã Hán đã đến, đồng loạt nhìn chằm chằm vào trận chiến trên nóc nhà, mặt đầy lo lắng.

Trong viện, người không lo lắng nhất chính là Kim Kiền, nàng lui về phía sau hai bước, trong lòng thầm đếm.

3, 2, 1!

Người đeo mặt nạ lảo đảo một cái, bất ngờ té xuống, bị Triển Chiêu đánh gãy cổ chân, nặng nề rơi xuống trong sân, phun ra một búng máu.

Chúng sai nha phần phật vây quanh, trói chặt hắn, người đeo mặt nạ vùng vẫy mấy lần, hoàn toàn tê liệt ở trên mặt đất.

Kim Kiền thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu, Triển Chiêu liền nhẹ nhàng ôm eo nàng.

“Nàng có bị thương không?”

Kim Kiền lắc đầu.

Triển Chiêu nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng dán sát vào mặt Kim Kiền, “Sắc mặt không tốt.”

“Mùi trong nhà này khó ngửi quá.” Kim Kiền nói.

Triển Chiêu vẫn không yên tâm, mang Kim Kiền rơi xuống đất, Vương Triều lột mặt nạ tên kia, lộ ra một gương mặt tái nhợt.

Là một người đàn ông, tuổi chừng trên dưới ba mươi, dáng dấp cực kỳ bình thường, môi xanh xao, khóe miệng trào máu, hiển nhiên là đã trúng độc của Kim Kiền.

“Ngươi là ai? Vì sao ở chỗ này? Gia đình này là do ngươi làm hại?!” Bao đại nhân nghiêm nghị quát hỏi.

Người đàn ông kia lộ ra biểu tình khinh thường, “Bọn ngươi chỉ là người phàm, chớ có ngông cuồng, trước Vãng Sinh Minh, tất cả đều là—— “

Lời còn chưa dứt, hai mắt hắn trợn ngược, thất khiếu chảy máu, triệu chứng như trúng độc, Kim Kiền vội vọt tới, rút ra một cây ngân châm, cắm vào đại huyệt của hắn, nhưng mà đã muộn, người nọ co quắp mấy cái, hoàn toàn tắt thở.

***

Từ lúc tan việc trở lại phủ Hộ Vệ, đã qua giờ Hợi, Kim Kiền lắc lư đến phòng ngủ, ngay cả con mắt cũng không mở ra được, nhưng trong đầu vẫn điên cuồng phân tích vụ án.

Vụ án này khắp nơi đều lộ ra một cổ quỷ dị.

Một nhà bốn người bị hại, tra cứu hộ tịch thì phát hiện cả nhà này là giả, một đôi lão phu phụ, một đôi vợ chồng son, tất cả đều là thân phận giả, trừ tuổi tác, thì tất cả tin tức của nó đều không giống nhau. Đây là một.

Hai, nhà này chết rất quỷ dị, đều là bị người khác lấy vật cứng xuyên qua đầu mà chết, hơn nữa sau khi chết thì bị phân thây thiêu hủy, còn xếp thành hình dáng kỳ quái, giống như là nghi thức hay là cảnh cáo kỳ quái nào đó. Sau khi ngỗ tác kiểm nghiệm, ở trong vết máu vẽ gương mặt kia đúng là có chứa não tương, mà một phần tạp chất khác chính là nội tạng vỡ nát. Thủ pháp giết người tàn bạo như vậy, quả thực là khiến người ta không lạnh mà run.

Thứ ba, chính là cái người đeo mặt nạ, hắn là nghi phạm lớn nhất, nhưng mà người chết đèn tắt, trên người cũng không tìm được bất kỳ đầu mối có giá trị nào——trên người hắn không có gì cả, tựa như trước đó đã bị người khác lục lọi qua một lần —— trừ cái mặt nạ của hắn.

“Không phải là tà ma gì đó chứ ?” Kim Kiền ngồi xếp bằng ở mép giường nói, “Cảm giác thần bí sao ấy.”

Triển Chiêu thở dài, nhúng khăn lông vào nước nóng, kéo tay Kim Kiền qua chuẩn bị giúp nàng lau chùi.

Kim Kiền run một cái, “Triển đại nhân, ta tự mình làm, không cần —— “

Triển Chiêu trừng mắt một cái.

Kim Kiền: “... Ngài tùy ý.”

Triển Chiêu rũ mắt, nhẹ nhàng dùng khăn lông nóng tỉ mỉ lau lòng bàn tay, ngón tay, móng tay của Kim Kiền, lực độ kia dễ chịu như là đấm bóp vậy.

Kim Kiền thoải mái ngáp một cái, mí mắt càng ngày càng nặng.

“Triển đại nhân, chàng nói để cho bọn Ngũ ca đi thăm dò tin tức trên giang hồ, bao lâu thì sẽ có hồi âm?”

“Chớ có suy nghĩ, nhiều nghỉ ngơi sớm đi.”

“... Dạ...” Kim Kiền cưỡng chế mở mí mắt ra, nhìn Triển Chiêu một cái, “Cái đó, hôm nay chàng... Gì đó... Không muốn... Gì đó sao...”

Triển Chiêu ngừng một lát, chậm rãi giương mắt, lông mi thật dài hạ xuống, con ngươi đen nhánh lấp lánh ánh nến, đốt đốt nhảy lên.

“Làm sao, Kim hộ vệ cảm thấy mấy ngày này luyện công không đủ à?”

“Không có không có không có! Đủ rồi đủ rồi đủ rồi!” Kim Kiền vội chui vào chăn, cuốn thành một cái trứng, chỉ lộ ra một cái đầu, “Ta ngủ!”

Vừa nói, hai mắt liền nhắm lại.

Trong bóng tối, Kim Kiền tựa hồ nghe thấy Triển Chiêu cười khẽ một tiếng.

Kim Kiền dùng chăn che kín nửa gương mặt dưới, cảm giác mặt sắp cháy rồi.

Lúc nãy nàng nói gì vậy a, cảm giác giống như là chưa thỏa mãn vậy, nếu để cho Miêu nhi hiểu lầm, sau này há chẳng phải là... Là... Í ẹ...

Sao Miêu nhi còn chưa ngủ vậy?

Kim Kiền hé ra một con mắt, thấy Triển Chiêu ngồi ở bên cạnh bàn, đang nhìn tài liệu hộ tịch giả mang về từ phủ Khai Phong.

Ánh nến mông lung ôn nhu gắn vào trên người chàng, làm tôn lên eo hẹp gân gầy, dung nhan như ngọc.

Trong phòng thoang thoảng mùi hương cỏ xanh đặc biệt trên người chàng, khiến cho người khác an tâm chìm đắm.

Rõ ràng là buồn ngủ muốn chết, nhưng Kim Kiền lại không ngủ được, cứ nhìn như vậy đến ngây người.

Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, bóng lưng của Triển Chiêu tựa như càng ngày càng thẳng, cuối cùng, chàng khe khẽ thở dài, quay đầu.

“Vì sao còn chưa ngủ?”

Kim Kiền chớp mắt: “Giường quá lớn.”

Yết hầu của Triển Chiêu lăn một vòng, lỗ tai bị ánh nến phản chiếu đỏ ửng.

Chàng lại thở dài, đầu ngón tay bắn ra, dập tắt ánh nến, lấn người tới, nằm ở bên cạnh Kim Kiền.

Kim Kiền lập tức vui tươi hớn hở quăng nửa cái chăn cho Triển Chiêu, cả người chui vào trong ngực Triển Chiêu, thỏa mãn thở ra một hơi.

“Miêu nhi, ngủ ngon.”

Triển Chiêu dừng một chút, giọng hơi khàn khàn, ” Ừ.”

Kim Kiền nhắm hai mắt lại, lần này, nỗi buồn ngủ lập tức bao phủ nàng.

Trong mơ mơ màng màng, tựa hồ cảm thấy Triển Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khí tức cỏ xanh dừng ở trên môi nàng.

“Nàng như vậy... Sao Triển mỗ có thể ngủ...”


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-167)