Vay nóng Homecredit

Truyện:Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương 106

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Trọn bộ 167 chương
Chương 106
Ngoại truyện: Hành trình báo thù Khai Phong phủ của Chân Trường Nhạc (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Lazada


Gì, không biết Chân Trường Nhạc à....

Được rồi, rất lâu trước kia, người này đã từng đùa giỡn Thái tử Ngọc Đức của Cao Ly....

Gì? Là đùa giỡn tỷ tỷ của Thái tử... Khụ... Khụ, cũng không khác biệt lắm, không khác biệt lắm, wow, ha ha ha.

Xem thêm ở «Phiên ngoại: Nguy cơ lớn nhất của Khai Phong phủ»

Phiên ngoại này xảy ra.... Ừ, hình như là sau khi Thanh Long Châu kết án, trước “Một đêm đàm đội”.

Gì, khi đó không phải mùa thu.... Chậc, bỏ qua, không đáng kể... Thời gian luôn hỗn loạn ở trong đầu Mặc Tâm...

Cho nên, không có ba huynh muội Đinh thị, đáng tiếc....

Phía dưới, chính văn bắt đầu, boong!

Nhắc tới Trân Tụ Sơn Trang “Trân thiên hạ chi tụ, biện thiên hạ chi kỳ”, trên giang hồ không ai không biết, không ai không hiểu. Các đời Trang chủ của Trân Tụ Sơn Trang, đều dùng tri thức uyên bác, hiểu nhiều biết rộng, có thể phân biệt được các kỳ trân dị bảo nổi tiếng trong thiên hạ. Giang hồ đồn, cho dù là đồ giả khéo léo tuyệt vời như thế nào, nhưng chỉ cần Trang chủ Trân Tụ Sơn Trang trăm năm đều thấy trân bảo huyền bí liếc mắt nhìn một cái, là có thể nói rõ ràng lai lịch của nó.

Trên giang hồ còn có một quy củ bất thành văn, cho dù là một viên đá ven đường, chỉ cần Trân Tụ Sơn Trang tán thành, thì đó chính là kỳ trân thiên hạ, giá trị liên thành; trái lại, cho dù là trân bảo tổ truyền trăm năm, nhưng nếu Trân Tụ Sơn Trang không nhận, thì không đáng một đồng.

Nói trắng ra là, có phải là bảo bối hay không, có đáng tiền hay không, chẳng qua chỉ là một câu nói của Trân Tụ Sơn Trang mà thôi!

Bởi vậy có thể thấy được địa vị của Trân Tụ Sơn Trang trên giang hồ, nổi danh ngang ngửa Hãm Không Đảo, có danh xưng số 1 trên giang hồ.

Trân Tụ Sơn Trang đến nay đã có trăm năm truyền thừa, đại Trang chủ Chân Trường Đình của thế hệ này làm người ổn trọng, đối xử với người rộng rãi, từ khi xuất đạo đến nay, chân kỳ giám định bảo khố chưa bao giờ xảy ra sơ suất gì, tiếng lành đồn xa trên giang hồ.

Đáng tiếc, đệ đệ ruột của đại Trang chủ Trân Tụ Sơn Trang, nhị Trang chủ Chân Trường Nhạc, lại là một công tử ăn chơi trác táng, yêu thích nữ sắc, tham rượu tham vui, là hoa hoa công tử điển hình, sở trường là gây tai hoạ cho Trân Tụ Sơn Trang, đắc tội với người khác!

Vì tên đệ đệ không nên thân này, mà trái tim của Chân Trường Đình ngày càng già, thể xác và tinh thần mệt mỏi, mỗi ngày chờ đợi lo lắng, sợ tên đệ đệ kia lại làm ra tai họa gì đó không thể nào khắc phục được hậu quả.

Đầu năm trước, Chân Trường Nhạc đến Biện Kinh Khai Phong du ngoạn, không biết làm sao mà đắc tội với Khai Phong phủ, chọc ra phiền toái lớn, cuối cùng lại kinh động Lô trang chủ của Hãm Không Đảo phải dùng bồ câu đưa tin bẩm báo, Chân Trường Đình lập tức phái người bắt nhị đệ về, hung hăng dạy dỗ một phen, lại phạt hắn quỳ ở Từ Đường nửa tháng, cấm túc nửa năm, quyết không cho phép hắn bước ra khỏi trang nửa bước, lúc này mới có vài phần hiệu quả.

Hơn nửa năm nay, tuy Chân Trường Nhạc đọc sách không có bao nhiêu hiệu quả, nhưng lại ngày ngày cần luyện võ nghệ, khiến trên dưới Trân Tụ Sơn Trang có chút vui mừng, đều nói nhị Trang chủ đã sửa tính, thu tâm, không bao lâu nữa là có thể một mình đảm đương một phía.

Mà rốt cuộc vì sao, thì sợ rằng chỉ có Chân Trường Đình lịch duyệt thâm hậu mới hiểu được.

Lầu gác lộng lẫy tu trúc ngoài, tiên nhân thành thự kiều cảnh vẽ.

Ý thu ấm áp vườn thanh khoáng, tháng tám không ve nắng ôn hòa.

Phương đông nhả nắng, ánh sáng vừa đến, trong thư phòng ở hậu viện Trân Tụ Sơn Trang, đại Trang chủ Chân Trường Đình nhíu mày, giương mắt nhìn ánh bình minh ngoài cửa sổ, lại cúi đầu liếc nhìn phong thư của Lộ đảo chủ Hãm Không Đảo trên bàn, đưa tay nhéo nhéo lông mày, rốt cuộc vẫn phải thở dài một hơi, nói với thư đồng đã đứng hầu cạnh ở bên cả đêm: “Chắc là nhị đệ đã dậy rồi, gọi hắn tới đây, ta có lời muốn nói với hắn.”

Thư đồng vâng lệnh, xoay người ra cửa, không bao lâu đã mời một người đi vào.

Người tới mặc trường sam màu lục, đeo thắt lưng thuý ngọc, lông mày dài, hai mắt trắng đen rõ ràng, tướng mạo tuấn tú, trên trán đều là mồ hôi, hô hấp dồn dập, hiển nhiên là vừa luyện công xong đã vội vàng chạy đến.... Chính là nhị Trang chủ Trân Tụ Sơn Trang, Chân Trường Nhạc.

“Đại ca, gọi đệ tới là có chuyện gì à?” Chân Trường Nhạc ôm quyền nói.

Chân Trường Đình nhìn bào đệ mấy tháng trước còn quần áo lụa là mặt mũi khinh khỉnh, lúc này trên mặt lại có vài phần anh khí, không khỏi hạ thêm vài phần quyết tâm, hắng giọng một cái nói: “Hơn nửa năm này vi huynh cấm túc nhị đệ ở trong trang, uất ức cho nhị đệ rồi.”

“Đại ca đừng nói vậy, Trường Nhạc phạm sai lầm, theo lý nên bị phạt!” Chân Trường Nhạc trả lời.

“Nhị đệ nói như thế, là biết sai rồi?” Chân Trường Đình nhướng lông mày hỏi.

“Trường Nhạc đã sớm biết sai rồi!” Chân Trường Nhạc ôm quyền, vẻ mặt thành khẩn.

Chân Trường Đình ngầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Nếu nhị đệ đã biết sai rồi, vậy có nguyện nhận lỗi không?”

“Nhận lỗi?” Chân Trường Nhạc sửng sốt.

“Đầu năm ngoái nhị đệ ở Khai Phong Phủ....” Chân Trường Đình nói đến đây, dừng một chút, nhìn sắc mặt của Chân Trường Nhạc một cái rồi nói tiếp, “Hôm nay nếu nhị đệ đã biết sai, vậy có nguyện đi Khai Phong phủ nhận lỗi với Bao đại nhân không?”

“Đến Khai Phong phủ nhận lỗi?!” Tiếng nói của Chân Trường Nhạc bất giác cất cao, nhưng rồi lập tức điều chỉnh lại, cúi đầu ôm quyền nói, “Trường Nhạc cầu còn không được!”

Một tia giảo hoạt lóe lên trong mắt Chân Trường Nhạc rồi biến mất, sợ là ngay cả Chân Trường Nhạc cũng chưa phát giác được, nhưng đáng tiếc, lại không giấu được hai mắt thường giám định thưởng thức trân phẩm kỳ bảo trong thiên hạ của Chân Trường Đình.

Chân Trường Đình âm thầm thở dài, trên mặt lại dấu diếm thanh sắc, nói: “Vốn là đại ca nên đi cùng đệ đến Khai Phong, nhưng trung thu sắp tới rồi, việc vặt trong trang thật sự quá nhiều, đại ca thật sự không thể phân thân...”

“Cần gì làm phiền đại ca, Trường Nhạc tự mình đi là được!” Chân Trường Nhạc vội trả lời.

Chân Trường Đình gật đầu nói: “Đã vậy, thì nhị đệ nhanh chóng đi về thu thập hành trang, ngay mai lên đường đi, đại ca sẽ phân phó xuống chuẩn bị cho nhị đệ một con ngựa tốt...”

“Khoan đã đại ca!” Chân Trường Nhạc nghi hoặc hỏi, “Sao chỉ có một con ngựa vậy? Vậy hộ vệ gia đinh đi theo phải làm sao?”

Chân Trường Đình khó xử nhìn nhị đệ nhà mình, “Trong trang gần đây nhân thủ thật sự là không đủ, nếu nhị đệ cần hộ viện gia đinh đi theo, vậy thì...”

“Đại ca, một mình Trường Nhạc là đủ rồi!” Chân Trường Nhạc vội ngắt lời.

“Nhị đệ quả nhiên là hiểu cho đại ca.” Chân Trường Đình vui mừng.

“Đại ca.... Trường Nhạc về phòng chuẩn bị trước.” Chân Trường Nhạc không dằn nổi sốt ruột, vội vàng đẩy cửa rời đi.

Chân Trường Đình nhìn bóng lưng bào đệ, lại bắt đầu nhéo lông mày, đến khi nhéo lông mày ra một dấu đỏ mới dừng tay, cầm lấy hai phong thư đã viết xong ở bên trái bàn đưa cho thư đồng phân phó nói: “Một phong là bái thiếp cho Bao đại nhân, để nhị Trang chủ mang theo, một cái khác là thư trả lời cho Lộ Trang chủ, đưa đến Hãm Không Đảo.”

Thư đồng nhận thư, nghĩ nghĩ, hỏi thêm một câu: “Trang chủ, thật sự để cho nhị Trang chủ đến Khai Phong phủ à?”

Chân Trường Đình vừa nghe lời ấy, sắc mặt lập tức đau khổ: “Tính tình của nhị đệ... Ai... Mong là lần này... Ai...” Nói nửa câu, lại đỡ trán thở dài.

Mà ở trong phòng Chân Trường Nhạc sau hậu viện Trân Tụ Sơn Trang, Chân Trường Nhạc vừa cao hứng bừng bừng dọn dẹp hành lý, vừa lộ ra hung quang cắn răng tức giận nói: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Triển Chiêu, còn có cái tên hiệu úy họ Kim kia nữa, lần này Chân Trường Nhạc ta nhất định phải rửa sạch sỉ nhục trước kia, báo thù rửa hận!”

Chân Trường Nhạc đơn thân độc mã lặn lội đường xa, ròng rã suốt bảy ngày mới đến được thành Biện Lương, ngày đến vừa đúng lúc là mười lăm tháng tám, ngày tết trung thu.

Trong thành Biện Lương, tấp nập, mua bán, trên đường cái đông tây, ngõ hẻm nam bắc, quán nhỏ tiểu thương ở phía trước, cửa hàng tửu lâu ở phía sau, đều là vai sát chân kề, ngựa xe như nước, rất nhiệt náo.

Bên kia, người bán hàng rong rao to: “Đến đê, lê vừa hái đê, không ngọt không lấy tiền!”

Bên này, tiểu nhị cửa hàng hét lớn: “Bánh trung thu mới ra lò đê.... Vừa thơm vừa mềm, tuyệt đối ăn ngon!”

Chân Trường Nhạc dắt ngựa, chen chúc đi trong chợ, xung quanh người đến người đi, một lát thì bị trẻ con chạy loạn đụng một cái, một lát thì bị đại thúc chọn đồ ăn đụng một cái, thật sự là mỗi bước đi rất gian nan trầy trật.

“Sao lại nhiều người như vậy?!” Chân Trường Nhạc thù ghét, tránh trái tránh phải, nhưng dù có làm kiểu gì thì dẫn theo một con ngựa cao lớn, tránh được bên này thì cũng bị quấn ở bên kia, cuối cùng không thể không bán ngựa cho một cửa hàng buôn ngựa ở ven đường, mới có thể xem như thoát thân thuận lợi đi vào chợ, nhưng vừa đi được mấy trượng, chợt nghe ở đầu chợ phía đông truyền đến một tiếng hô to:

“Nhất Chi Mai, ngươi đứng lại cho ta!!”

Giọng hét kia, rất là âm vang, quả thực là vang tận mây xanh, quán thông cửu châu, cho dù là ở giữa chợ đông đúc ầm ĩ, vẫn chấn đắc lỗ tai của mọi người.

Nhất Chi Mai?

Chân Trường Nhạc sửng sốt: Sao tên người này lại giống với tên của giang hồ đệ nhất thần trộm thế?

Ngay lúc Chân Trường Nhạc ngây người, trên chợ đột nhiên xuất hiện một loại biến hóa quỷ dị.

Trên đường phố ùn tắc giao thông, hàng ngàn dân chúng bày quầy mua đồ bán cá cắt thịt bán bánh đi dạo mua sắm, đều giống như đã tập luyện hơn trăm lần, đột nhiên vút một cái, cực kỳ thần kỳ rút lui lộ ra một con đường rộng hơn một trượng, tốc độ cực nhanh, động tác chỉnh tề, hành động thống nhất, quả thật là khiến quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh phải xấu hổ.

Chân Trường Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn một ông lão hơn bảy mươi tuổi lúc nãy còn ho khan không ngừng, đi hai bước thì phải thở ba lần ở bên cạnh mình, nay lại dùng thân thử ngang ngửa cao thủ giang hồ tứ lưu xê dịch vọt đến bên góc đường; bên kia một tiểu tức phụ mềm yếu đang bán bánh bao, nay lại như nàng tiên cử tạ ôm lấy cái vỉ hấp cao bằng nửa người nàng, vèo vèo lẻn đến bên chợ, càng không cần bàn tới tốc độ thân thủ của tráng hán bán hoa quả, đại thúc chặt đầu heo ở bên kia, quả thật khiến Chân Trường Nhạc xuất thân từ giang hồ hoài nghi thành Biện Lương có phải là đã biến thành chốn tụ tập của cao thủ giang hồ hay không.

Lập tức, Chân Trường Nhạc cảm thấy chóng mặt, thế giới lật đổ, sững sờ tại chỗ.

Dân chúng xung quanh vừa thấy Chân Trường Nhạc ngơ ngác đứng giữa chợ, lập tức sốt ruột, không ngừng la hét với vị công tử lục y kia.

“Này này, tiểu ca bên kia, mau tránh đường!”

“Công tử, công tử, ngươi đứng ở nơi đó quá nguy hiểm!”

“Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?” Chân Trường Nhạc cuối cùng cũng giật mình hoàn hồn, vẻ mặt không hiểu gì hỏi.

“Bên kia, nhìn kìa....” Một đại thẩm tốt bụng vừa nói được một nửa, Chân Trường Nhạc liền nhìn thấy ngọn nguồn nguy hiểm.

Phía đông đầu chợ, thoáng hiện một bóng đen chạy nhanh đến, hai chân lướt gió, áo đen tung bay, hai ống tay áo đón gió phất phới, khinh công tuyệt đỉnh hiếm thấy trên giang hồ.

Đợi người nọ tới gần, Chân Trường Nhạc mới nhìn rõ, trên khuôn mặt của người này phủ đầy mồ hôi, một chùm tóc bạc dính vào cái trán, hô hấp thô loạn, ánh mắt hốt hoảng, liên tục nhìn ra sau, giống như sau lưng có ác quỷ hung sát đuổi bắt, vừa chạy vừa cao giọng hô:

“Kim, Kim huynh, lúc Thánh công tử và Tiên công tử mượn bạc tại hạ đã nói, toàn bộ nợ là do Kim huynh trả, chỉ là năm mươi lượng bạc thôi, mà ngươi hôm qua đã đuổi theo tại hạ mười hai cái ngõ nhỏ, hôm nay lại điên cuồng đuổi theo tại hạ suốt mười tám con phố, chẳng lẽ còn chưa chịu hết hy vọng à?”

“Hết hy vọng?!” Giọng nói vang vọng cả con phố lúc nãy lại truyền ra từ sau lưng nam tử áo đen, “Nhất Chi Mai, ngươi có bản lĩnh thì đi tìm hai lão già ấy đòi bạc đi, đừng có nghĩ đến bạc của ta! Hôm nay nếu ngươi không trả năm mươi lượng bạc đã trộm ở dưới giường của ta cộng thêm ba lượng tám phân bốn xu lợi tức của hai ngày này trả cho ta, thì ta nhất định sẽ truy ngươi đến chân trời hoàng tuyền!”

Lúc này Chân Trường Nhạc mới nhìn rõ, thì ra truy đuổi ở sau lưng nam tử áo đen, là một thiếu niên mặc áo xám, ốm tong teo, mắt nhỏ mày rậm. Tuy người này tướng mạo không đẹp, nhưng công phu dưới chân lại không kém chút nào, cũng là bộ pháp khinh công huyền diệu, chạy theo ở sau lưng nam tử áo đen chỉ cách nửa trượng.

Người này... Không phải là Kim hiệu úy gì kia của Khai Phong phủ à?!

Chân Trường Nhạc nhìn tướng mạo của người kia, lập tức trong lòng mừng thầm, trong mắt dâng lên vẻ bạo ngược:

Giỏi cho tên tiểu tử thúi nhà ngươi, bản công tử còn đang lo không tìm được ngươi, không ngờ ngươi lại đưa mình tới cửa!

Nghĩ vậy, Chân Trường Nhạc rút ống sao ngọc bích ở bên hông ra, nhào tới hai người.

Nhất Chi Mai trốn chui trốn nhủi, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, vẻ mặt đằng đằng sát khí vọt lên, không khỏi buồn bực, dưới chân bất giác chậm vài phần, lại nghe Kim Kiền ở sau lưng đột nhiên hét lớn một tiếng: “Xem Xú Dứu Đạn của ta đây!”

Nghe sau đầu có tiếng gió vang lên, Nhất Chi Mai lập tức sợ hãi, cũng bất chấp công tử lục y đang xông tới mình có lai lịch như thế nào, mủi chân điểm mạnh, vận dụng hết mười phần khinh công bí truyền của sư môn, bay lên rất cao, dẫm lên vai Trường Nhạc, ống tay áo gấm đen nhánh xẹt quanh Chân Trường Nhạc một đường cong hoa lệ, mượn lực thả người bay lên nóc nhà, bỏ trốn mất dạng.

Chân Trường Nhạc chỉ thấy bóng đen trước mắt nhoáng lên một cái, lại định thần, người áo đen kia đã sớm biến mất, còn chưa kịp phản ứng, thì thấy một dị vật và gió đập vào mặt, nện vào sống mũi của mình.

Phốc!!

Một làn khói màu vàng dâng lên ở trước mắt Chân Trường Nhạc, một mùi thối gay mũi tanh tưởi bay thẳng lên não, Chân Trường Nhạc lập tức chảy nước mắt nước mũi đầy mặt, trước mắt nở rộ nhiều đóa hoa đen, lãnh khí trên đỉnh đầu vụt vụt toát ra, quỳ xuống đất, không ngừng nôn khan.

“Xin lỗi, xin lỗi, ngựa có lúc mất móng, người có lúc sẩy tay! Công tử yên tâm, Xú Dứu Đạn mặc dù hơi thối, nhưng tuyệt đối là tinh khiết tự nhiên, không ô nhiễm, không hề có tác dụng phụ!” Kim Kiền quay đầu lại ôm quyền đọc diễn văn xin lỗi với vị công tử lục y đang quỳ dưới đất, quay đầu lại phùng má quát mắng đuổi theo: “Nhất Chi Mai, nếu ngươi có gan thì đừng chạy!”

Hai người một trước một sau trong nháy mắt mất tung ảnh.

Dân chúng vây xem xung quanh lại rất có kinh nghiệm, mỗi người đều lấy khăn tay khăn lụa tạp dề ống tay áo nghiêm nghiêm thực thực che kín miệng mũi, chỉ dựa vào chút mùi mà phán đoán thảo luận.

“Khụ...khụ... Đây là mùi gì vậy?!”

“Thối! Thật sự là thối!”

“Ta ngửi giống như là quần áo lâu ngày không giặt ngâm vào nước đậu hủ thúi rồi lại bổ sung thêm chút mồ hôi chân...”

“Ai u mẹ ơi, ngươi đừng nói nữa, buổi tối ta còn muốn ăn bánh trung thu đấy!”

“Lúc nãy Kim Hiệu úy hét cái gì nhỉ? Xú Dứu Đạn?! Khụ... Khụ, quả nhiên là danh bất hư truyền!”

“Xem ra công phu của Kim Hiệu úy lại tiến triển rồi!”

“Đúng đấy! Sau này những tên tiểu tặc cường đạo phải cẩn thận rồi!”

Chân Trường Nhạc quỳ rạp dưới đất, nước mắt nước mũi trộn thành một cục, ngay cả sức lục chửi bới Kim Kiền cũng không có, mãi cho đến khi đạn khói chậm rãi tan đi, mùi hương làm cho người ta buồn nôn dần dần bay đi, Chân Trường Nhạc mới ngừng nôn, chậm rãi đứng dậy, hít sâu một cái, mở hai mắt ra.

Nhưng vừa mở mắt, lập tức cả kinh.

Xung quanh mình đã có một vòng dân chúng vây xem, mỗi người đều đang trừng mắt lo âu nhìn mình.

“Công tử, ngươi không sao chứ?”

“Đạn của Kim Hiệu úy người bình thường không ai chịu nổi cả!”

“Công tử, sắc mặt của ngươi không ổn lắm!”

Chân Trường Nhạc cười mỉa hai tiếng: “Không có, không có gì lớn lao!”

Dân chúng xung quanh đều nhẹ nhàng thở ra.

“Không sao là tốt rồi!”

“Công tử, lúc nãy ngươi vừa mới đối mặt với Nhất Chi Mai đấy, mau nhìn xem trên người có thiếu cái gì không.”

“Hả?” Chân Trường Nhạc sửng sốt, vội nghe lời sờ lên trên người, vừa sờ, lập tức sợ hãi.

Bạc vụn, ngân phiếu, đai ngọc, ngọc bội, quạt và cả bái thiếp cho Bao đại nhân Khai Phong phủ, tất cả đều không cánh mà bay, mà ngay cả sáo ngọc lúc nãy còn cầm trong tay cũng biến mất luôn.

Tóm lại tất cả những vật đáng giá đều không hiểu sao biến mất, hiện tại Chân Trường Nhạc chỉ có hai chữ để miêu tả.... Cô độc, quỷ nghèo.

“Này, chuyện này là sao?!” Chân Trường Nhạc thề, từ khi sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên hắn phát ra tiếng nói khó nghe như thế.

Dân chúng xung quanh ra vẻ “Quả thế” lắc lắc đầu, an ủi:

“Công tử, sao lúc nãy ngươi không tránh đi?”

“Người áo đen mà Kim Hiệu úy truy đuổi, chính là giang hồ đệ nhất thần trộm đấy, chỉ cần hắn tới gần ngươi trong vòng ba thước, thì tất cả những thứ đáng giá đều có thể bị hắn lấy đi!”

“Không sai không sai, công tử, ngươi nên nhanh chóng đến Khai Phong phủ báo quan đi! Chỉ cần Triển đại nhân ra tay, là nhất định có thể lấy đồ đạc trở về!”

“Báo, báo quan?” Chân Trường Nhạc trừng hai con mắt, “Tìm, tìm Triển Chiêu?!”

“Đúng đúng đúng, tìm Triển đại nhân, tìm Kim Hiệu úy chắc chắn là không được!”

“Lúc nãy ngươi không nghe thấy ngay cả bạc của Kim Hiệu úy cũng bị Nhất Chi Mai trộm đi sao?”

“Cho nên chỉ có tìm Triển đại nhân mới có tác dụng!”

Dân chúng rất thành khẩn đưa ra đề nghị cho Chân Trường Nhạc.

Đến khi Chân Trường Nhạc đần độn đi ra khỏi chợ, đi đến đường đông thành tây ít người ở thì vẫn chưa quẹo qua ngõ rẽ.

Bản công tử không phải là đến tìm Triển Chiêu để báo thù sao? Chẳng lẽ vì một ít bạc mà phải xoay người quỳ gối nịnh nọt Triển Chiêu sao? Đùa gì thế! Bản công tử đội trời đạp đất, quyết không thể làm chuyện chân chó này!

Nhưng, nhưng bây giờ nửa lượng bạc cũng không có.... Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?!

Nhưng, nhị Trang chủ của Trân tụ Sơn Trang lần đầu tiên tự hỏi kế dân sinh đại sự cũng không có lâu, bởi vì Chân Trường Nhạc đã nhìn thấy một mỹ nhân quốc sắc thiên hương ở trong một cửa hàng, liền lập tức quăng vấn đề tiến bạc thấp kém ra sau đầu.

Nói về mỹ nhân, Chân Trường Nhạc đã gặp qua không ít, nhưng vị đang đứng ở trong cửa hàng ngọc sức chọn lựa ngọc bội trước mắt.... Tuy dáng người hơi cứng nhắc, còn cố ý mặc nam trang, nhưng tuyệt đối không thể gạt được hỏa nhãn của hoa hoa công tử có thâm niên như Chân Trường Nhạc.... Nhất định là tuyệt sắc nhân gian.

Nhìn cẩm y bồng bềnh kia, nhìn eo thon như liễu kia, nhìn làn da như mỡ đông kia, nhìn đôi mắt hàm xuân kia, thật sự là làm cho lòng người ngứa không chịu nổi!

Chân Trường Nhạc giống như bị dính mê chú, ma xui quỷ khiến hai mắt không chớp đi vào cửa hàng ngọc sức.

Đáng tiếc, nếu lúc này Chân Trường Nhạc còn vài phân lý trí, thì có thể trông thấy bên cạnh “Mỹ nhân” còn có ba người nữa, hai thanh niên áo đen, một mặt lạnh một tươi cười, còn có một thiếu niên mi thanh mục tú, đôi mắt tròn xoe, sắc mặt cực thối, ba người đều đang bất lực nhìn “Mỹ nhân” nghiêm trang trịnh trọng hỏi chưởng quầy một vấn đề làm cho người ta dở khóc dở cười.

“Chưởng quỹ, ngươi suy nghĩ lại đi, thật sự không có ngọc bội hình kim nguyên bảo hoặc đồng tiền sao?”

Chưởng quầy hơn bốn mươi tuổi vẻ mặt hắc tuyến, ôn tồn giải thích: “Ta nói này công tử, ngọc bội có điêu thành Quan Âm, có điêu thành Phật gia, còn có thánh thú thần thú đa dạng, nhưng, thật sự không có cái công tử muốn... Kim nguyên bảo hoặc là đồng tiền... Sở thích của công tử, khụ... Khụ, thật sự là văn sở vị văn, văn sở vị văn!”

Văn sở vị văn: lần đầu nghe thấy.

Nam tử áo đen tươi cười bên cạnh bất lực, giải thích, “Cái này.... Không phải là sở thích của công tử chúng ta, mà là, mà là... Khụ... Khụ...”

“Hừ! Ta nói này, cần gì phải phiền toái như vậy, ngươi trực tiếp đưa cho họ Kim kia hai kim nguyên bảo làm quà tặng trung thu là được rồi không phải sao? Còn chọn ngọc bội làm gì?!” Thiếu niên mắt to bĩu môi khinh thường nói.

“Đưa nguyên bảo cho Tiểu Kim, Tiểu Kim không phải là cất giữ thì cũng là giấu đi, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?” “Mỹ nhân” kiên trì nói, “Tiểu Kim làm Hiệu úy đã lâu như vậy, mà ngay cả một cái phối sức đồng dạng cũng không có, cho nên Dung Hoa mới muốn tặng cho Tiểu Kim một khối ngọc bội....”

Thiếu niên mắt to và thanh niên tươi cười liếc nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn thấy một tin tức:

Cho dù ngươi đưa cho cái tên tham tiền nào đó một khối ngọc bội, thì kết cục cũng là bị giấu đi hoặc đổi thành bạc thôi....

“Mỹ nhân” lại úp sấp trên quầy, vẻ mặt đáng thương nhìn chưởng quầy nói: “Chưởng quỹ, ngươi nghĩ kỹ lại xem, thật sự không có sao?”

“Cái này... Thật không có!” Chưởng quầy lau mồ hôi lạnh.

“Chưởng quỹ, ngươi nghĩ lại đi!”

“Công tử, công tử, ngươi buông cổ áo lão hủ ra đã, có gì từ từ nói, từ từ nói...”

Thanh niên tươi cười liếc mắt, trừng nhìn thanh niên áo đen mặt lạnh trốn ở một bên không một tiếng động gần như muốn hòa tan vào không khí.

Nam tử mặt lạnh run đuôi lông mày, bất đắc dĩ cứng rắn nói ra một câu: “Công tử, hay là đến tiệm khác nhìn xem.”

“Mỹ nhân” nghe vậy, cuối cùng cũng buông ra cổ áo chưởng quỹ ra, trượt xuống dưới quầy, xoay người đi ra phía cửa, nói: “Được rồi, đến tiệm khác nhìn xem, ta cũng không tin không tìm được!”

Nhưng vừa đi được hai bước thì đã bị một bóng người chận lại.

“Mỹ nhân” giương mắt nhìn, thấy trước mặt có một người đang đứng, mặc áo tơ màu lục, mặt mũi tràn đầy ngây ngốc, ánh mắt đăm đăm, cũng không biết đã đứng ở cửa ngơ ngác nhìn mình bao lâu, chính là Chân Trường nhạc đã bị mỹ sắc mê đảo tâm hồn.

“Vị công tử này, tránh ra một chút!” “Mỹ nhân” hiển nhiên tâm tình không tốt, vẻ mặt ủ rũ.

Chân Trường Nhạc bị “Mỹ nhân” quát khẽ, lúc này mới giật mình hồi hồn, vội sửa sang lại quần áo, hướng “Mỹ nhân” ôm quyền thở dài, bày ra vẻ mặt phong lưu phóng khoáng cười nói: “Có câu gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, vị mỹ nhân này, không biết nên xưng hô như thế nào? Quê quán ở đâu? Có ý trung nhân hay chưa?”

Lời vừa nói ra, trong tiệm lập tức im lìm tĩnh mịch.

Đôi mắt “Mỹ nhân” tóe ra tia lửa, nghiến răng ken két.

Thiếu niên mắt to chớp mắt.

Hai thanh niên áo đen ngược lại rất ăn ý, hai bóng đen lóe lên, một trái một phải vây Chân Trường Nhạc ở giữa.

“Huynh đệ, đi tâm sự đi!” Nam tử tươi cười nheo hai con mắt, như hai thanh đao.

Nam tử mặt lạnh hừ lạnh một cái, con mắt như lợi kiếm.

Chân Trường Nhạc run một cái, còn chưa kịp hiểu gì, thì cảm thấy hai tay chợt bị người dựng lên, thấy hoa mắt, thoáng cái, mình đã bị hai người này dẫn tới trong một con ngõ nhỏ đen tối.

Hai thanh niên áo đen trước mắt, một cười giống như la sát, một lạnh giống như diêm la, bốn tay bóp ken két, từng bước ép sát mình.

Chân Trường Nhạc chỉ thấy sau lưng mồ hôi lạnh um tùm, liên tục lui về phía sau, quen miệng hô: “Các ngươi, các người muốn làm gì? Các người có biết ta là ai không? Bản công tử là.... A a a!”

Tiếng kêu thảm thiết xông thẳng lên trời, hù dọa một đám quạ sống trên mái hiên: “Oa.... Oa.... Oa....”

Sau một lát, hai nam tử áo đen thoải mái nhàn nhã đi ra từ trong hẻm nhỏ, trở lại bên cạnh “Mỹ nhân”.

“Mỹ nhân” lo lắng, hỏi: “Mạc Ngôn, Thiệu Vấn, các người.... Không có giết hắn chứ?”

“Không có, không có!” Thiệu Vấn cười vô tội, “Ta và Mạc huynh chỉ dạy dỗ hắn một chút thôi. Đúng không, Mạc huynh?”

Mạc Ngôn vô cảm gật đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Mỹ nhân, thì ra là Hiếu Nghĩa Vương gia đương triều Phạm Dung Hoa nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía cuối phố, vẻ mặt kiên định nói, “Đi, đi tới tiệm khác!”

“Dạ!” Mạc Ngôn, Thiệu Vấn cùng ôm quyền.

Thiếu niên mắt to hữu khí vô lực đi theo sau lưng ba người, lẩm bẩm nói: “Lão ca à, Tiểu Dật biết sai rồi, Tiểu Dật tình nguyện trở về chép sách, chứ không muốn cùng tên Vương gia này đi ra cửa mua đồ đâu....”

Đợi bốn người bị biển người mênh mông bao phủ, từ trong hẻm nhỏ đen ngòm kia mới có một người lung la lung lay đi ra.

Người này, áo tơ màu lục danh quý dính đầy vết bẩn, búi tóc rối loạn, bụi dính đầy mặt, quanh mắt trái có một vòng quầng thâm ngăm đen, khóe môi dính máu.... Là Chân Trường Nhạc vừa bị hung hăng giáo huấn một trận.

“Khụ... Khụ, khụ... Khụ...” Chân Trường Nhạc vịn tường bụm ngực ho khan, vừa ho hai tiếng, thì nhổ ra một dị vật, nhìn kỹ lại, là một cái răng hàm mang theo tơ máu.

“Đáng chết...” Nhị Trang chủ Trân Tụ Sơn Trang cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, phịch một tiếng té nhào.

Lúc Chân Trường Nhạc tỉnh lại một lần nữa, đã phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trên người đang đắp chăn bông thêu hoa, nhìn bốn phía, chính là một căn phòng bố trí thanh lịch, ánh mặt trời ấm áp bắn vào trong phòng, phủ lên gia cụ một vầng sáng nhàn nhạt.

Chợt nghe cửa bị đẩy ra, một người phản quang đi đến bên cạnh giường, nhẹ giọng hỏi: “Công tử, ngươi cảm thấy thế nào?”

Chân Trường Nhạc mơ mơ màng màng nhìn người tới, thấy người này, lông mày dài thanh tú, con mắt nhược thủy, trường sam bố y, tràn đầy khí thư hương, làm cho người ta thoải mái khó diễn tả bằng lời.

“Ngươi là...”

“Tại hạ là Nhan Tra Tán.” Người tới ôm quyền nói, “Vị công tử này, ngươi té xỉu ở trên đường, là nha soa tuần phố đưa ngươi tới.”

“Đây là?”

Nhan Tra Tán khẽ mỉm cười: “Công tử yên tâm, nơi này chính là Khai Phong phủ, công tử lúc này an toàn vô ưu rồi.”

“Cái... Gì?! Khai Phong phủ?!” Chân Trường Nhạc hoảng sợ đến mức nhảy dựng lên, nhưng đau nhức kịch liệt trên người lại hại hắn bắn trở về.

“Công tử, ngươi đừng vội!” Nhan Tra Tán vội trấn an nói, “Công tử có gì oan khuất, thì cứ chậm rãi nói, đợi buổi tối khi Bao đại nhân từ phủ của Bát Vương gia trở về, chắc chắn sẽ thụ lí vụ án của ngươi.”

“Oan khuất?” Chân Trường Nhạc trừng lớn hai mắt.

Nhan Tra Tán nhìn Chân Trường Nhạc từ trên xuống dưới, thoáng hiện vẻ thương hại thắm thiết mà không lời nào có thể miêu tả được: “Công tử lại bị người đánh đến mức này, nhất định là có oan tình rất lớn!” Nói đến đây, dừng một chút, lại cau mày nói, “Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân đều theo đại nhân đến phủ Bát Vương gia rồi, bọn Vương Triều đại ca cũng đi theo để hộ vệ, Kim Hiệu úy hôm nay lại.... Ai, công tử, ngươi cứ an tâm dưỡng thương trước đi, đợi buổi tối sau khi các vị đại nhân trở về, nhất định sẽ trả cho ngươi một cái công đạo.”

Nhan Tra Tán nói một câu, khóe mắt Chân Trường Nhạc lại nhảy lên một cái, lúc nói đến Kim Kiền, khóe mắt Chân Trường Nhạc như muốn căng gân.

“Công tử, ngươi cảm thấy không khỏe sao?” Nhan Tra Tán sợ hãi, vội xoay người đi ra cửa, vừa đi vừa nói, “Công tử, Nhan mỗ đi mời đại phu trở về ngay.”

Đợi Nhan Tra Tán vội vàng rời đi, Chân Trường Nhạc lập tức bò dậy, cắn răng, kéo thân thể đi đến cửa: “Ha, đùa gì thế, đều do Khai Phong phủ làm hại bản công tử trở thành như vậy, bản công tử không thèm ở chỗ này!”

Nhưng vừa đi tới cửa, Chân Trường Nhạc chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà đời này không muốn nghe lại một lần nào nữa.

“Nhan đại ca, chúng ta đã trở lại.”

Này, cái thanh âm này không phải là của “Mỹ nhân” mang theo hai hung thần ác sát kia sao?

Trong lòng Chân Trường Nhạc báo động mãnh liệt, vội nằm sấp nhìn qua khe cửa.

Quả nhiên, người đang đứng ở ngoài cửa chào hỏi Nhan Tra Tán, chình là nhóm bốn người của “Mỹ nhân ác sát”.

Nhan Tra Tán hỏi “Mỹ nhân”: “Phạm Vương gia, sao trở về sớm vậy? Có mua được không?”

Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến hai chân Chân Trường Nhạc mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Vương, Vương Vương Vương gia?! Ta không nghe lầm chứ?

“Mỹ nhân” lúc nãy bị mình chọc ghẹo, là nam nhân?! Hơn, hơn nữa còn là Vương gia? ! Trời, trời ạ!!

Mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống mặt Chân Trường Nhạc.

Ngoài cửa, Phạm tiểu Vương gia ngồi trên ghế đá ở trong vườn, vẻ mặt phiền muộn.

Tiểu Dật thối mặt, không nề hà nói: “Hắn muốn tìm ngọc bội điêu thành nguyên bảo hoặc đồng tiền, có thể tìm được mới là lạ! Không mua được đồ, còn bị đăng đồ tử đùa giỡn nữa, thật sự là xui xẻo!”

“Bị đăng đồ tử đùa giỡn?!” Nhan Tra Tán nghe vậy kinh hô, “Không có nữ nhân đi theo mà, sao lại gặp phải đăng đồ tử?”

Tiểu Dật trợn mắt thật to, liếc nhìn vị Hiếu Nghĩa Vương gia “Quốc sắc thiên hương, xinh đẹp như hoa” kia.

Nhan Tra Tán nhìn theo, thấy mặt Phạm tiểu Vương gia đỏ hồng, Thiệu Vấn liên tục nhìn xung quanh, Mạc Ngôn co quắp im lặng, lập tức hiểu ra, giận dữ phun lên đôi mắt trong veo, phẫn nộ quát: “Thật sự là thời thế đổi thay, Vương gia, có bắt tên dâm đồ đó về Khai Phong phủ không?!”

“Hả?” Phạm Dung Hoa sửng sốt, “Bắt về Khai Phong phủ? Không có, dù sao ta cũng không bị gì...”

“Vương gia nói vậy là sai rồi!” Nhan Tra Tán thẳng lưng, nghiêm nghị hiển hách, “Người vô sỉ như thế, nên bị bắt đến quan phủ, phạt 20 trượng, 30 lượng, rồi diễu phố thị chúng, răn đe! Vương gia lén thả hắn, vậy chẳng phải là thả hổ về rừng, lưu lại hậu hoạn sao?!”

Phạm Dung Hoa lập tức nghẹn lời.

“Thật ra, chúng ta cũng đã dạy dỗ cái tên đăng đồ tử kia rồi, chắc hắn sẽ không dám tái phạm nữa đâu....” Thiệu Vấn vội hòa giải thay Vương gia nhà mình.

“Thiệu đại nhân nói vậy càng không ổn!”

Nhan Tra Tán dựng lông mày lên, mắt trong veo trừng nhìn Thiệt Vấn, thân hình thanh tuyển lúc này đột nhiên tăng vọt khí thế, làm cho Thiệu Vấn bất giác lùi về phía sau một bước, mà ngay cả Mạc Ngôn sau lưng Thiệu Vấn cũng hơi run lên.

“Cho dù là Vương gia chí tôn, thì cũng phải làm việc theo luật, sao có thể xử theo hình phạt riêng chứ! Huống chi tên xấu xa như thế, dám bất kính đối với Vương gia chí tôn, càng nên bị phạt nặng. Nếu Hoàng thượng biết được việc này, chắc chắn sẽ phán hắn tội khi quân, nhẹ thì chém đầu ở bên đường, nặng thì lăng trì xử tử, nếu Thái hậu biết được, chắc chắn người này sẽ bị tru diệt cửu tộc!”

“Không phải... Khụ, Nhan đại ca, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy....” Phạm tiểu Vương gia định cắt đứt bài luận phạm tội thì bị phạt của Nhan Tra Tán, nhưng lúc này khí thế của Nhan Tra Tán như mặt trời ban trưa, không nhúc nhích chút nào, vẫn dựng lông mày nói tiếp:

“Người vô sỉ như thế, cho dù Thánh thượng Thái hậu nhân từ, tha cho hắn một mạng, nhưng việc ác truyền ra ngoài, sao hắn còn có mặt mũi để đối mặt với cha mẹ cao đường? Đối mặt với họ hàng xa gần? Đối mặt với Đại Tống quốc dân? Đối mặt...”

Phạm tiểu Vương gia, Tiểu Dật, Thiệu Vấn, còn có Mạc Ngôn, trợn mắt há hốc mồm, bàng hoàng nhìn thư sinh tuấn tú bắn ra hào quang rực rỡ ở sau lưng, trong mắt ánh bắn ra tia lửa, miệng lưỡi lưu loát, nói liên tục khiến tên đăng đồ tử mở miệng đùa giỡn Phạm Dung Hoa thành một tên bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa trời đất không dung, chỉ còn thiếu cái tội thông đồng với địch phản quốc thôi.

Phạm Dung Hoa cẩn thận nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Tiểu Dật, trong ánh mắt lộ ra ý cầu cứu mãnh liệt: Không cho ca ca của ngươi uống chút trà nghỉ ngơi một lát sao?

Tiểu Dật co lại ở một bên, liên tục lắc đầu, ánh mắt trả lời: Khỏi phải phí sức, lúc này ca ca của ta không nghe thấy những người khác nói gì đâu.

Lại nghe tiếp, tên đăng đồ tử kia đã trở thành tên vô sỉ, thiên nhân chung phẫn, còn thiếu nước bị sét đánh chết thôi, Phạm tiểu Vương gia âm thầm cảm thấy may mắn giùm tên đăng đồ tử kia: May mắn tên đăng đồ tử ấy không có ở đây, nếu không nghe thấy Nhan đại ca thao thao bất tuyệt như thế này, không ném đi nửa cái mạng mới là lạ....

“Rầm!”

Đột nhiên, từ trong phòng sau lưng Nhan Tra Tán truyền ra một tiếng vang thật lớn, nghe như là cạnh cửa bị vật nặng va chạm vào vậy.

“Thanh âm gì vậy?” Phạm Dung Hoa, Tiểu Dật và Thiệu Vấn cùng cao giọng hô, nhìn vẻ mặt kia, giống như vừa được trọng sinh vậy, ngay cả Mạc Ngôn cũng hai mắt sáng ngời.

Thần sắc Nhan Tra Tán khẽ động, hình như vừa thoát khỏi quỷ thần phụ thể, trong nháy mắt dừng lại bài luận vô cùng vô tận, hoàn hồn nói: “A! Nhan mỗ lại quên, trong phòng còn có một vị khổ chủ bị trọng thương, chẳng lẽ bị ngã xuống giường rồi?”

Nói đến đây, Nhan Tra Tán vội vàng trở lại phòng nhìn, mọi người cũng đi vào.

Nhìn khắp phòng, chỉ thấy trong phòng rỗng tuếch, không có nửa bóng người, nhưng cửa sổ lại không biết bị vật gì đánh vỡ ra một cái động lớn, ngay cả song cửa cũng bị đụng gãy, phía trên còn lây dính chút máu.

Phạm Dung Hoa, Tiểu Dật và Thiệu Vấn đều kinh ngạc.

Mạc Ngôn yên lặng đi đến bên cửa sổ, đưa tay lấy một mảnh vải xanh dính trên song cửa sổ, cau chặt lông mày.

Mà Nhan Tra Tán ở sau lưng Mạc Ngôn, ở góc độ mà mọi người không thấy được, hơi run khóe môi.

Ác, ác ác quỷ!!

Một tay bụm ngực, một tay nâng trán Chân Trường Nhạc nhanh chóng chạy trốn trên con đường phía sau Khai Phong phủ, trong đầu chỉ có hai chữ này.

Này, cái người, người tên là Nhan Tra Tán kia, quả, quả thật chính là ác quỷ Vô Thường trong điện diêm vương, tà ma địa ngục, quá, quá đáng sợ!!

Nhớ tới bài luận “Hành vi phạm tội của đăng đồ tử” lúc nãy, Chân Trường Nhạc đổ mồ hôi ướt sũng sau lưng chợt cảm thấy lạnh lẽo, bất giác sợ run cả người, dưới chân run lên, quỳ rạp xuống đất, bất hạnh dập đầu xuống đất, vết thương do thất kinh mà đụng gãy cửa sổ lúc nãy lại không ngừng chảy máu, khiến tầm mắt của Chân Trường Nhạc che đầy màu đỏ, mơ hồ không rõ.

“Đáng chết!” Chân Trường Nhạc dùng cả tay và chân bò dậy, dựa vào tường, lại sờ lên vết thương trên trán, chỉ thấy đau đầu khó nhịn, đầu váng mắt hoa, đi đứng lảo đảo.

“Không, không được, phải đến y quán khám...” Chân Trường Nhạc lung la lung lay đi hai bước, sực nhớ mình hôm nay đã là người không có đồng nào, không khỏi phẫn nộ tức giận, cúi đầu siết tay oán hận nói:

“Đều do Khai Phong phủ đáng chết! Đều do Khai Phong phủ đáng chết! Trong Khai Phong phủ không có cái gì tốt cả!”

“Không sai không sai! Cả đám trong Khai Phong phủ toàn là bề ngoài chất phát, bên trong xảo trá thôi!”

Đột nhiên, từ chỗ cao truyền tới một giọng nói cà lơ phất phơ.

Chân Trường Nhạc ngẩng đầu nheo mắt nhìn lên, thấy trên cái cây rậm rạp bên đường, trong cành lá rậm rạp, một góc tay áo trắng noãn phiêu động theo gió, đột nhiên, áo trắng khẽ động, Chân Trường Nhạc chỉ thấy trước mặt có một cổ gió nhẹ phất qua, trên mặt đất đã xuất hiện đôi giày trắng không nhiễm một hạt bụi.

“Ai?!” Chân Trường Nhạc lùi về phía sau một bước, mặt mũi tràn đầy đề phòng trừng nhìn phía trước.

Người trước mắt, một thân áo trắng thuần sắc, phiêu miểu như tiên, cầm quạt Ngọc Cốt trong tay, lắc trái lắc phải, nhàn hạ tự tại, tóc đen phi dương, mắt đào hoa phiêu xuân, như một người phong lưu lỗi lạc ăn chơi trác táng.

“Ngươi là?” Chân Trường Nhạc lau máu che khuất tầm mắt, vẻ mặt nghi hoặc.

Nam tử áo trắng nhướng mày kiếm nhìn Trường Nhạc một phen, nhếch miệng cười nói: “Nghe vị huynh đài này nói, chẳng lẽ là người của Khai Phong phủ hại huynh đài thành bộ dáng như vậy à?”

Chân Trường Nhạc cắn răng.

Nam tử áo trắng cười càng vui vẻ hơn, tiến lên một bước, vẻ mặt hào hứng hỏi: “Huynh đài, rốt cuộc là ai hại ngươi thành bộ dáng như vậy? Nói ra đi, để Ngũ Gia đòi một cái công đạo cho ngươi!” Nói đến đây, càng thêm kích động.

“Ngươi....” Chân Trường Nhạc nheo mắt, “Có cừu oán với Khai Phong phủ?”

“Đương nhiên là có thù!” Nam tử áo trắng thu quạt, vẻ mặt tức giận, “Thù rất lớn! Nhất là cái con thối Miêu ở Khai Phong phủ!”

“Ngươi và Triển Chiêu có cừu oán?!” Chân Trường Nhạc cảm thấy mình sắp đổi vận rồi.

Nam tử áo trắng chợt nhíu mày: “Ngươi và thối Miêu cũng có thù à?”

“Không đội trời chung!” Chân Trường Nhạc bóp quyền, mắt lộ ra hung quang, mặt tuôn ra lệ sắc, “Ta hận không thể đem Triển Chiêu ngũ mã phanh thây, lột da róc thịt, nghiền xương thành tro...”

Nam tử áo trắng sa sầm mặt, trong mắt hoa đào lóe lên ánh sáng hung ác, nâng lên khóe môi, nói: “Không ngờ huynh đài và Triển Chiêu lại có thâm cừu đại hận như vậy....”

“Chưa hết đâu!” Chân Trường Nhạc cuối cùng cũng gặp được một “Người trong đồng đạo”, một cổ dũng khí từ từ dâng lên từ đan điền, tiếng nói bất giác ngoan lệ hơn vài phần, “Còn có Kim Hiệu úy chết tiệt kia nữa, ta nhất định phải băm hắn thành từng khối từng khối cho chó ăn!”

“Kẻ thù của huynh đài thật là không ít!” Giọng nói lãng lãng chảy ra tia tia hàn ý.

Chân Trường Nhạc cuối cùng cũng nghe ra điều lạ lạ trong giọng nói của nam tử này, không khỏi giương mắt nam tử áo trắng kia.

Khóe môi của nam tử áo trắng vẽ ra một nụ cười nhạt tàn nhẫn, đôi mắt hoa đào ngưng băng ẩn sương, khiến lông tơ toàn thân Chân Trường Nhạc run một cái, trong đầu đột nhiên toát ra một cái tên rất phù hợp với cách ăn mặc, hình dạng và lời nói của người này.

“Ngươi, ngươi ngươi ngươi chẳng, chẳng lẽ là, là Bạch, Bạch Bạch...” Chân Trường Nhạc lùi về phía sau một bước, chỉ vào nam tử áo trắng, run rẩy nói.

“Đúng là Bạch gia gia của ngươi đấy!” Nam tử áo trắng cười lạnh một tiếng, đột nhiên bay lên một cước, đá vào giữa mặt Chân Trường Nhạc, Chân Trường Nhạc chỉ thấy trước mặt bỗng tối sầm, mũi đau nhức kịch liệt, thân hình như diều đứt dây nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường nhìn thân ảnh màu xanh bay qua hai con đường, hừ lạnh một tiếng, lại mở quạt ra đung đưa: “Trên đời này người có thể bắt nạt thối Miêu và Tiểu Kim Tử, chỉ có Bạch gia gia ta thôi, ngươi tuổi gì chứ?!”

“Tiểu ca, tiểu ca, ngươi không sao chứ?”

Chân Trường Nhạc mơ mơ màng màng nghe được tiếng người, lại cảm thấy có người đang đánh lên mặt mình, một cảm giác hơi quen đột nhiên ập vào lòng, không khỏi giật mình một cái, đột nhiên mở mắt ngồi dậy, bối rối nhìn xung quanh một lát, mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “May mà không phải ở Khai Phong phủ...”

Trước mắt là biển người nhộn nhịp, ngựa xe như nước, tiểu thương rao chào ở bốn phía, cực kỳ náo nhiệt, hiển nhiên là đang ở trong chợ thành Biện Lương.

Khoan đã, sao mình lại chạy đến trong chợ rồi?!

Chân Trường Nhạc đỡ trán hồi tưởng lại cả buổi mà không có kết quả, có một đoạn trí nhớ trống rỗng.

“Ai... Nhìn bộ dáng này của tiểu ca, chắc là vừa vào nghề, còn chưa quen phải không!” Người bên cạnh thở dài nói.

Vào nghề? Vào nghề gì?

Chân Trường Nhạc càng thêm buồn bực, quay đầu nhìn về phía người đang nói.

Người bên cạnh, quần áo lam lũ, đầu bù tóc rối, đi chân trần, đang ngồi trên một cái chiếu rách nát, bên chân đặt một cây gậy trúc đen sì, trước chiếu còn có một cái bát sứ thủng đáy.

Này, này này căn bản là một tên ăn mày mà!

Khoan đã?! Hắn vừa mới nói gì? Vào nghề? Chẳng lẽ tên ăn mày này coi bản công tử là bạn cùng nghề à?!

“Ngươi, ngươi ngươi nói gì đó?!” Nói một câu, giọng nói của Chân Trường Nhạc rung động, “Bản, bản công tử sao, sao có thể là tên ăn mày được chứ?!”

“Không phải à?” Tên ăn mày kia cười ha ha, “Tiểu ca ngươi mặc đồ này, còn nói không phải là ăn mày, còn tự xưng là công tử nữa chứ, cười chết người! Ha ha ha....”

“Trang phục của bản công tử có gì mà không ổn?”

“Chính ngươi nhìn thì sẽ biết.” Tên ăn mày rung đùi đắc ý nói.

Chân Trường Nhạc hung hăng trừng nhìn tên ăn mày, cúi đầu nhìn, cực sợ hãi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-167)