Vay nóng Homecredit

Truyện:Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương 107

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Trọn bộ 167 chương
Chương 107
Ngoại truyện: Hành trình báo thù Khai Phong phủ của Chân Trường Nhạc (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Shopee


Áo tơ màu lục may bằng gấm vóc tốt nhất dính đầy vết bẩn, phía trên còn bị rách vài chỗ, sợi tơ loạn phiêu, một chiếc giày trên chân không thấy bóng dáng đâu nữa, cái còn lại thì lộ ra đầu ngón chân, duỗi tay sờ tóc, rối bời như một đám cỏ dại, sờ lên mặt, hốc mắt và mũi đau nhức kịch liệt, chắc là đã tím xanh một mảnh, máu trên trán và miệng, mặc dù đã ngừng, nhưng vẫn lưu lại một vết sẹo lớn, dưới mũi ươn ướt, rũ mắt nhìn, toàn là máu mũi.

“A a a!!”

Chân Trường Nhạc hét thảm một tiếng, tiếng kêu kinh thiên địa khiếp, thiên địa đồng bi, nhật nguyệt khóc lóc.

“Không, không ngờ ta, bản, bản công tử đường đường, đường đường... Một ngày lại, lại, lại lưu lạc thành tên ăn mày.... A a a!!”

Trên người đau nhức kịch liệt, giữa bụng âm ỉ trái tim bi phẫn, ba ngọn núi lửa cùng bộc phát, Chân Trường Nhạc cảm thấy bi ai trong lòng, đau triệt tâm phế, lập tức nước mắt giàn giụa, gào khóc, khóc đến nổi không thở được.

“Ai nha, tiểu ca, làm ăn mày có gì mà không tốt, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, trời sập cũng không sợ, rất tốt, ai ai, đừng khóc...” Tên ăn mày bên cạnh thấy Chân Trường Nhạc khóc mà lòng chua xót dị thường, nhanh tay nhanh chân an ủi.

Trên đường người đi đường đều bị “Bi tình” của Chân Trường Nhạc lây, không ít người dừng bước nhìn.

Chân Trường Nhạc vừa khóc vừa lau nước mắt, lau qua lau lại xóa đi không ít vết bẩn vết máu trên mặt, lộ ra một khuôn mặt nhỏ rất thanh tú.

Các cô nương tức phụ bà tám đại thẩm xung quanh thấy mà mềm lòng, đều đều giúp tiền, giơ tay giúp đỡ.

“Ai u, đứa nhỏ này, dáng dấp rất tốt, nhất định là trong nhà nghèo quá, nên mới trở thành ăn mày!”

“Đáng tiếc, đáng tiếc, nhìn tiểu ca này khóc thật đáng thương!”

“Được rồi, được rồi, đừng khóc, bà tám cho ngươi vài đồng, đi mua bánh màn thầu ăn đi.”

Tên ăn mày bên cạnh ngạc nhiên, vừa nhặt mấy đồng tiền mà dân chúng xung quanh quẳng xuống, vừa nhỏ giọng dặn dò Chân Trường Nhạc: “Ai nha, tiểu ca ngươi thật đúng là có thiên phú với nghề ăn mày! Khóc đi, khóc thêm một lát nữa, tháng này hai chúng ta không cần lo rồi!”

Chân Trường Nhạc khóc nấc nói: “Ngươi, ngươi mới là tên, tên ăn mày, bản công tử đường đường, đường đường...”

“Nhị Trang chủ Trân Tụ Sơn Trang.... Chân Trường Nhạc?!”

Một giọng nói hào sảng hơi nghi hoặc cắt đứt tràng khóc lóc kể lể của Chân Trường Nhạc.

Đôi giày quan đen nhánh dừng ở trước mắt Chân Trường Nhạc.

Chân Trường Nhạc giương mắt nhìn, thấy người tới mặc quan phục đỏ thẫm, mũ quan đai đỏ rủ xuống ở hai bên, lưng thẳng, mày kiếm bay vào tóc mai, mắt trong như sao, ngũ quan tuấn tú ở dưới ánh hoàng hôn ấm áp, nhẹ nhuộm sánh chói, thanh ấm lòng người.

“Triển, Triển Triển Chiêu?” Chân Trường Nhạc lau nước mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Triển Chiêu vén áo ngồi xuống, cẩn thận nhìn Chân Trường Nhạc phủ đầy các loại vết bẩn vết thương, nhíu mày: “Quả nhiên là Chân công tử, vì sao ngươi ở chỗ này? Lại có.... Bộ dáng như vậy?”

“Ta, ta...” Chân Trường Nhạc xanh mặt, liên tục lùi về phía sau.

Triển Chiêu nhíu mày, sau đó như sực nhớ ra gì đó, vẻ mặt sáng tỏ nói: “Chân công tử, một năm trước Triển mỗ đắc tội với công tử, mong công tử bao dung, tha thứ. Nếu công tử không chê, thì có thể kể hết chân tướng cho Triển mỗ, để Triển mỗ trợ giúp công tử không?”

Chân Trường Nhạc dừng lại, chậm rãi trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu.

“Không biết ý của Chân công tử thế nào?” Triển Chiêu nhìn Chân Trường Nhạc, nhẹ nhàng nâng lên khóe môi.

Áo đỏ oai hùng giống như bức tranh, nhếch môi cười nhẹ như ráng chiều, gió xuân phất nhẹ qua trái tim, khiêm tốn thấm thần hồn.

Chân Trường Nhạc chỉ thấy một dòng nước ấm chậm rãi xông lên đầu, uất ức chua xót thiên ngôn vạn ngữ của cả ngày lập tức rót thành lời nói từ tâm can:

“Triển đại ca... Ngươi thật sự là một người tốt...”

Chân Trường Nhạc mặc áo vải giày vải mà Triển Chiêu đã mua từ một tiệm may ở bên đường, khập khiễng theo Triển Chiêu đi về Khai Phong phủ, suốt dọc đường đi đã kể lại hết những chuyện mình đã gặp, chỉ là càng nói, sắc mặt của Triển Chiêu càng đen, khi đến trước cửa lớn của Khai Phong phủ thì sắc mặt của Triển Chiêu đã đen ngang ngửa Bao đại nhân.

“Chân công tử yên tâm, Triển Chiêu sẽ đòi lại cho công tử một cái công đạo.” Triển Chiêu nói xong câu đó, liền dẫn Chân Trường Nhạc vào Khai Phong phủ.

Hai người một trước một sau đi xuyên qua tiền viện, đi đến viện Phu Tử, vừa vào cửa sân thì Chân Trường Nhạc đã nhìn thấy một đám đầu sỏ hại mình người không ra người quỷ không ra quỷ đang hội tụ.

Đầu tiên đập vào mắt chính là vị Kim Hiệu úy đã quăng ra “Xú Dứu Đạn”, lúc này đang cười tươi ngồi trên ghế đá ở trong viện đếm bạc: “Bốn mươi lượng, bốn mươi lăm lượng, năm mươi lượng, năm mươi hai lượng, năm mươi ba lượng! Hừ hừ, Mai huynh, ta đã nói ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta mà...”

Một bên hữu khí vô lực nằm sấp trên bàn đá, mặc đồ đen, đỉnh đầu có một nhúm tóc bạc, chính là người đã trộm đi toàn bộ gia sản của Chân Trường Nhạc, giang hồ đệ nhất thần trộm Nhất Chi Mai.

Ngồi ở một bên khác đang tự nhiên phẩm trà chính là Nhan Tra Tán và Tiểu Dật, Bạch Ngọc Đường bắt chéo hai chân, đong đưa cây quạt, vẻ mặt buồn cười trêu chọc Nhất Chi Mai.

Trông thấy cái đội hình này, Chân Trường Nhạc theo phản xạ sợ run cả người.

Bóng dáng đỏ thẫm trước mắt dừng bước, Chân Trường Nhạc đột nhiên cảm thấy một cổ hàn khí bay ra, chân tóc trên đầu lập tức dựng đứng.

Giống như phát hiện ra cổ hàn khí kia, người nào đó đang nở hoa trong lòng đắm chìm trong bạc đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên, vừa nhìn thấy Triển Chiêu ở cửa, thì lập tức thay bằng một nụ cười nịnh nọt chào đón, tư thế giọng điệu kia, Chân Trường Nhạc nhìn thế nào cũng thấy có bảy phần giống với tú bà thanh lâu kỹ viện.

“Triển đại nhân?! Sao về sớm vậy? Không phải ngài đã nói đến bữa tối mới trở về sao?”

Triển Chiêu lại không thèm nhìn Kim Kiền, chỉ bảo Chân Trường Nhạc đi lên phía trước, ngồi ở trên cái ghế còn sót bên bàn tròn.

Chân Trường Nhạc ngồi trong một đám hung sát, nhìn các loại ánh mắt tò mò xung quanh, cảm thấy toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, như ngồi trên đống lửa.

“Triển đại nhân, không biết vị này là?” Kim Kiền đi lên phía trước nịnh nọt hỏi.

“Vị này chính là nhị Trang chủ Trân Tụ Sơn Trang, Chân công tử Chân Trường Nhạc.” Triển Chiêu đứng ở sau lưng Chân Trường Nhạc, con ngươi đen lạnh lùng quét qua mọi người nói.

“Trân Tụ Sơn Trang?” Kim Kiền búng lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Chân Trường Nhạc.

Nhất Chi Mai không biết nghĩ đến gì, trong mắt phượng đang híp lại đột nhiên tràn đầy tia sáng.

Tiểu Dật không hiểu gì, Nhan Tra Tán hơi giật mình.

“Chân nhị Trang chủ?” Bạch Ngọc Đường trừng mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, “Sao lại trở thành như vậy?”

Tuấn nhan Triển Chiêu lạnh lẽo, chữ chữ ngưng băng, nói năng khí phách: “Chân công tử vì sao trở thành như vậy, chắc hẳn các vị hiểu rõ hơn so với Triển mỗ!”

Mọi người đều là vẻ mặt buồn bực, sáp đến, nhìn kỹ gương mặt bầm dập đã thay đổi hoàn toàn của Chân Trường Nhạc, nghiêm túc phân định.

Cả buổi.....

“Khụ....” Bạch Ngọc Đường là người đầu tiên nhớ lại, vội ho một tiếng, nhướng mày, mắt hoa đào liếc sang một bên.

Nhan Tra Tán cúi đầu uống trà.

Tiểu Dật bịt trán, che nửa gương mặt, quay đầu nho nhỏ nói thầm: “Tên thối Vương gia kia đi thật đúng lúc...”

Mắt phượng của Nhất Chi Mai nhảy lên, đầu chuyển qua một bên, điềm nhiên như không ngáp một cái.

Kim Kiền híp mắt nhỏ nhìn cả buổi, khẽ hấp khí, gãi da đầu rụt cổ một cái.

Triển Chiêu nheo hai mắt, đột nhiên lạnh giọng nói ra một câu:

“Kim Hiệu úy, ngươi hôm nay ở trên phố ném loạn đạn dược nhiễu loạn dân chúng?! Buổi tối đứng tấn thêm một canh giờ!”

“Hả!!” Da mặt Kim Kiền co lại, vội hô to, “Triển đại nhân minh giám! Là vì Nhất Chi Mai trộm bạc của thuộc hạ, thuộc hạ nhất thời sốt ruột, bối rối nên mới....”

“Tiền thuốc chữa thương cho Chân công tử đều ghi trên danh nghĩa của Kim Hiệu úy!” Triển Chiêu lạnh giọng nói.

Kim Kiền lập tức cúi đầu co vào ngực, không dám nói thêm nửa chữ.

Ánh mắt rét lạnh của Triển Chiêu khẽ chuyển, trừng nhìn Bạch Ngọc Đường: “Bạch huynh hôm nay ẩu đả người vô tội, ngày mai Triển mỗ sẽ viết thư bẩm báo việc này cho Lộ Đảo chủ, mời Lộ Đảo chủ định đoạt!”

Cây quạt của Bạch Ngọc Đường cứng lại, mắt hoa đào trừng to, vỗ bàn hô quát: “Này thối Miêu, không phải Ngũ Gia là vì các người sao! Tên tiểu tử thúi này luôn miệng nói muốn tới tìm ngươi và Tiểu Kim Tử báo thù, Ngũ Gia sợ các ngươi bị hại, nên mới rút dao tương trợ, ngươi không cảm ơn Ngũ Gia thì thôi, sao còn trả đũa, bỏ đá xuống giếng hả?!”

Chân Trường Nhạc lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy hướng Triển Chiêu ôm quyền nói: “Triển đại ca, trước đó là ta bị quỷ mê tâm hồn nên mới có ý đồ xấu này, bây giờ ta thống cải tiền phi, tuyệt sẽ không tiếp tục có cái ý niệm này ở trong đầu nữa!”

Thống cải tiền phi: hối hận về những sai lầm trước kia.

“Hứ... Ai tin chứ!” Bạch Ngọc Đường cười nhạo một tiếng.

Triển Chiêu nhìn về phía Chân Trường Nhạc, gật đầu chậm rãi nói: “Chân công tử biết sai thì có thể thay đổi, quay đầu là bờ, Triển Chiêu rất hi vọng.”

Nói xong lại nhìn sang Bạch Ngọc Đường, dừng một chút, nói: “Triển mỗ đa tạ Bạch huynh lo lắng cho Triển mỗ, nhưng chuyện của Triển mỗ, Triển mỗ sẽ tự mình xử lý, sau này không cần Bạch huynh nhúng tay vào nữa.”

“Ai, ai lo lắng cho thối Miêu ngươi chứ!” Bạch Ngọc Đường giống như bị đạp vào đuôi, lập tức giơ chân cao giọng giải thích, “Ngũ Gia, Ngũ Gia ta là vì giúp Tiểu Kim Tử, chứ không phải là vì thối Miêu ngươi!”

Lời vừa nói ra, sắc mắt của Triển Chiêu trong nháy mắt như băng sương che mặt, rất kinh người.

“Thuộc hạ của Triển mỗ, Triển mỗ sẽ tự chăm sóc, không phiền Bạch thiếu hiệp bận tâm!”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy nheo mắt hoa đào lại, giận quá hóa cười: “Ngươi không cho ta xen vào, ta cứ muốn xen vào đấy, xem ngươi có thể làm gì Ngũ Gia?!”

Nói xong, liền đặt mông ngồi ở trên ghế, đong đưa cây quạt nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt phách lối.

Triển Chiêu ngầm thở dài một hơi, đột nhiên quay đầu, lạnh lùng quát Nhất Chi Mai đang định trốn đi: “Nhất Chi Mai! Ở Khai Phong phủ trộm tài vật nhiều lần, Triển mỗ sẽ bẩm báo với Bao đại nhân, trừng trị theo luật!”

Nhất Chi Mai đang dời về phía cửa lập tức cứng ngắc tại chỗ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu, miễn cưỡng cười nói: “Triển đại nhân, Bao đại nhân mỗi ngày phải kiếm nhiều bạc, chuyện nhỏ này không cần phải làm phiền lão nhân gia ông đâu! Tại hạ lập tức trả lại cho Chân công tử, vậy là chu toàn rồi!”

Nói xong, cũng không đợi Triển Chiêu đáp lời, chợt lách người đi đến trước mặt Chân Trường Nhạc, run ống tay áo lên, trong ngực Chân Trường Nhạc lập tức có một đống ngân phiếu, bạc vụn, ngọc bội, bái thiếp, chính là những thứ mà buổi sáng Chân Trường Nhạc đã bị mất.

“Chân công tử, kết giao bằng hữu, kết giao bằng hữu, ha ha....” Nhất Chi Mai ôm vai Chân Trường Nhạc, ra vẻ huynh đệ.

Chân Trường Nhạc kinh ngạc, ôm tài vật của mình, rồi nhìn đôi mắt phượng bay loạn tia sáng của Nhất Chi Mai, sau lưng bỗng rét run, bất giác nhẹ gật đầu.

“Chân công tử cũng không so đo rồi, Triển đại nhân ngài mở một mắt, nhắm một mắt, thôi đi, ha ha ha....” Nhất Chi Mai gượng cười hai tiếng nói.

Triển Chiêu nhíu lông mày, yên lặng trong chốc lát, con ngươi đen quét nhìn một vòng trong viện, hỏi: “Phạm Vương gia đâu?”

Tiểu Dật run rẩy đứng lên, cẩn thận trả lời: “Vương gia đã bị Thái hậu phái thái giám tới mời về cung rồi.”

Triển Chiêu nhướng mày.

Tiểu Dật vội khoát tay hô to: “Không liên quan gì đến đệ! Triển đại ca, thật sự không liên quan gì đến đệ! Là cái tên này không có mắt đùa giỡn Vương gia, thủ hạ của Vương gia chỉ dạy dỗ một chút thôi... Tiểu Dật không hề làm gì cả!”

Triển Chiêu thở dài: “Thôi.” Ánh mắt lại chuyển sang Nhan Tra Tán.

Nhan Tra Tán buông bát trà, chậm rãi đứng dậy, ôm quyền nói: “Nhan mỗ không thể chiếu cố tốt vị công tử này, là lỗi của Nhan mỗ!”

Triển Chiêu nhìn Nhan Tra Tán hồi lâu mới ôn nhan nói: “Nhan huynh có thể dẫn Chân công tử đi rửa mặt một chút không?”

Nhan Tra Tán ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu một cái, rũ mắt ôm quyền nói: “Nhan mỗ sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Dứt lời, liền vội vàng quay người đi, sau khi quay lưng với mọi người, mới dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi trên thái dương.

Triển Chiêu thở dài một hơi, lại nhìn sang Chân Trường Nhạc nói: “Chân công tử, chuyện hôm nay, mong rằng công tử bao dung, tha thứ. Nếu Chân công tử không chê, thì tối nay ở lại Khai Phong phủ dùng bữa cơm rau dưa.... Chân công tử?”

Chân Trường Nhạc sững sờ đắm chìm trong hào quang của Triển Chiêu, hai mắt tỏa sáng, hai má phiếm hồng, nét mặt cứ như nhìn thấy thần tượng mà mình luôn ngày đêm mong nhớ trong mộng, lòng tràn đầy kính ngưỡng, khâm phục tự nhiên sinh ra:

Người này trong nháy mắt đã dọn dẹp dễ dàng một đống hung thần ác sát, quả thật chính là thần tiên hạ phàm, vũ thần lâm thế!!

Bên này, Tiểu Dật thở dài, Bạch Ngọc Đường hừ lạnh.

Bên kia, Kim Kiền híp mắt nhìn Chân Trường Nhạc, vẻ mặt cười gian nói: “Một thành viên mới của fanclub Tiểu Miêu!”

Gió lạnh nghịch đêm, liễu nhẹ giương cao, trăng sáng thanh lãnh, chao đèn vải lụa.

Ánh sáng trên ngói, dưa ngọt quả hương, rượu ngon đêm dài, trung thu ấm áp.

Trong hậu viện của Khai Phong phủ, lúc này là tràng cảnh trung thu đoàn viên ấm áp náo nhiệt.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh cố ý trở về để ăn bữa cơm đoàn viên, Trương Long Triệu Hổ, Vương Triều Mã Hán, cùng với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai, Nhan Tra Tán, Tiểu Dật còn có Chân Trường Nhạc tạm thời mới vào ở, đều cùng nhau ngồi ở bên bàn, nghe vị Tòng lục phẩm Hiệu úy cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ kể hắn đã mang theo nắng gắt đi khắp phố lớn ngõ nhỏ mài phá ba đôi hài mới có thể mua về bánh trung thu tinh phẩm như thế nào.

Trong mâm bánh trung thu, mỗi cái đều tinh xảo, tạo hình lung linh, mùi thơm ngát hương, ở dưới ánh trăng thanh mỹ càng có vẻ mỹ vị, khiến người ta nâng cao khẩu vị, ngón trỏ đại động.

“Được được được, tất cả mọi người nếm thử đi.” Bao đại nhân vừa nói xong, mọi người cũng không giả bộ rụt rè gì nữa, đều vươn tay cầm lấy bánh trung thu cắn xuống....

....

Trong nội viện đột nhiên hiện ra một loại im lặng quỷ dị.

Tiểu Dật là người đầu tiên kêu ra tiếng, phun bánh trung thu ra, hét lớn: “Đây là cái gì?!”

Lại nhìn mọi người, biểu hiện khác nhau, thần sắc dị thường, tóm lại không một ai lộ ra vẻ mặt ăn ngon cả.

Sắc mặt của Bao đại nhân trong nháy mắt trở nên tái nhợt, khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường xanh ngắt, bộ mặt của Nhan Tra Tán cứng ngắc, mắt phượng của Nhất Chi Mai run rẩy, bốn người Vương Triều cùng nhăn mặt, vẻ mặt Chân Trường Nhạc như sắp xỉu.

Lông mày của Triển Chiêu mơ hồ co rúm, con ngươi đen bỗng nhiên quét về phía thân hình mảnh gầy ở bên cạnh, cắn răng nói: “Kim Hiệu úy, bánh này có nhân gì?”

“Hả! Ăn không ngon sao? Lão bản kia luôn miệng nói là sản phẩm mới, tuyệt đối là ăn một miếng liền khắc cốt minh tâm, ba đời khó quên.” Kim Kiền buồn bực nói.

“Là.... Nhân gì?” Triển Chiêu lại nặn ra một câu.

Kim Kiền vò đầu: “Có nhiều loại. Có thịt khô rau hẹ, khoai lang trộn hành thơm, gừng xào thịt béo, dưa muối, dưa xanh hầm rau.... Đúng rồi, còn có rong biển thịt heo... Các người làm sao vậy?”

Sắc mặt của mọi người đều biến thành màu đen, cái trán chảy ra hắc tuyến, trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kim Kiền rõ ràng đều mang theo ánh lửa.

“Tiểu Kim Tử...” Bạch Ngọc Đường cười nhạt, đột nhiên đi lên phía trước, nắm cái cằm của Kim Kiền, tay còn lại cầm bánh trung thu nhét vào trong miệng Kim Kiền, “Sao ngươi không tự mình nếm thử mỹ vị ăn một miếng làm cho người khắc cốt minh tâm, ba đời khó quên đi!”

Kim Kiền bất ngờ không cảnh giác, bị đút đầy miệng, không thể không cắn một cái, vừa cắn, sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt, phun bánh trung thu trong miệng ra, cầm hài cốt của bánh trong tay, trừng trừng mắt nhỏ cả kinh nói: “Này, bánh này, bánh trung thu...”

“Tiểu Kim Tử, mùi vị khắc cốt minh tâm này thế nào hả?” Bạch Ngọc Đường có chút hả hê cười nói.

“Thật sự là khắc cốt minh tâm! Ha ha ha ha ha!” Không ngờ Kim Kiền đột nhiên đổi sợ thành vui, giơ hài cốt bánh trong tay lên, vui mừng hoa chân múa tay hô, “Trong bánh này có một đồng tiền! Lão bản kia quả nhiên linh quá, nói trong bánh trung thu có một cái có tiền thưởng, ha ha ha, quả nhiên là ta! Ha ha ha ha....”

Tiểu Dật ngã xuống, Nhan Tra Tán đỡ trán thở dài, Nhất Chi Mai té nhào vào trên bàn, trong miệng thì thào “Tại hạ không nên ở đây, tại hạ hẳn là phải về Lâm Phong Lâu...” Vân vân, tứ đại Hiệu úy lộ ra biểu tình “Thì ra là thế”, lắc đầu cười cay đắng, Chân Trường Nhạc đã không biết nên bày ra vẻ mặt nào mới thích hợp.

Bạch Ngọc Đường níu cổ áo Kim Kiền, lôi Kim Kiền dậy, cắn răng nói: “Tiểu Kim Tử, ngươi là vì một đồng tiền này mới mua bánh này đúng không?”

“Ha ha.... Ngũ Gia nói gì thế, ta tất nhiên là vì tiệm này bán bánh trung thu ngon nên mới mua... Ha ha.” Kim Kiền liên tục gượng cười giải thích, nhưng dù có làm kiểu gì thì cái đồng tiền “Trúng thưởng” trong tay cũng đã lộ ra ý đồ chân thật.

Triển Chiêu chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Kim Kiền, lạnh nhạt nói: “Kim Hiệu úy, đến võ trường.”

“Hả!!” Kim Kiền trừng trừng mắt nhỏ.

“Tiểu Kim Tử, hôm nay Bạch Ngũ Gia phá lệ hảo hảo chỉ đạo hướng dẫn võ công cho ngươi!” Bạch Ngọc Đường cười nhạt.

“Không, không phải, này, Ngũ Gia, không cần làm phiền ngài....” Kim Kiền vùng vẫy giãy chết.

Đáng tiếc, lời còn chưa dứt, chỉ thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng vươn tay, nắm cổ áo Kim Kiền, kéo Kim Kiền tay chân loạn vũ đi ra ngoài.

Đến khi ba người biến mất, mọi người còn có thể nghe thấy hồi âm kêu rên của Kim Kiền: “Triển đại nhân, Bạch Ngũ Gia, nể tình hôm nay là trung thu, tỏi thì miễn đi, nếu không thì đeo ít thôi, trung thu mà, hôm nay là trung thu mà a a a!!”

Chân Trường Nhạc trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, lại nhìn sang mấy vị khác đang ngồi.

Tứ đại Hiệu úy liếc nhau, bắt đầu vỗ bàn cười to; Nhan Tra Tán cúi đầu mím trà, bờ vai khẽ run; Nhất Chi Mai cong cong mắt phượng, ngáp một cái; Tiểu Dật bò dậy, vừa trợn mắt vừa nói thầm: “Đáng đời!”.

Hai mắt Bao đại nhân cười cười, khẽ lắc đầu, nhìn về phía sư gia mưu trí ở bên cạnh, bỗng ngạc nhiên nói: “Công Tôn tiên sinh, bánh trung thu của ngươi....”

Mọi người nghe tiếng đều cùng quay đầu nhìn về phía sư gia lãnh đạo của Khai Phong phủ, lập tức trừng trừng hai mắt.

Trong cái dĩa trước mặt Công Tôn tiên sinh, đặt một cái bánh trung thu hoàn hoàn chỉnh chỉnh chưa bị động vào.

“Tại hạ không thích ăn bánh trung thu.” Công Tôn tiên sinh khẽ mỉm cười, giải thích.

Chân Trường Nhạc thề, giây phút đó, hắn thật sự nhìn thấy trong mắt của vị được xưng là sư gia nho nhã số một của Khai Phong xẹt qua một tinh quang làm cho người ta cảm phục.

Xét thấy Chân Trường Nhạc bị thương không nhẹ, trong đó phần lớn... Khụ, tuyệt đại bộ phận thân thể đau xót tâm linh bị thương đều do một đám Khai Phong phủ hoặc một đám ở nhờ Khai Phong phủ gây nên, Bao đại nhân buộc một đám Khai Phong phủ xin lỗi Chân Trường Nhạc, cũng do Công Tôn tiên sinh ra mặt, giữ Chân Trường Nhạc ở lại Khai Phong phủ để chữa thương.

Buổi chiều đầu tiên vào ở, là đêm mười lăm tháng tám, Chân Trường Nhạc liền cảm nhận được làm việc ở Khai Phong phủ là một việc không dễ cỡ nào.

Đầu hôm, cả Khai Phong phủ đều có thể nghe thấy vị Tòng lục phẩm Hiệu úy xin tha gọi, đứt quãng không rõ, đơn giản chính là cái gì mà “Kính ngưỡng cuồn cuộn... Tỏi......”.

Sau nửa đêm, Kim Hiệu úy không ồn ào nữa, lại đổi thành tiết mục “Hãm Không Đảo Cẩm Mao Thử đại chiến Khai Phong phủ Ngự Miêu”.

Khi đó, trăng đã lên cao, ánh bạc chảy màu, phủ lên một bóng lam một bóng trắng kịch đấu trong bóng đêm, mũi kiếm kích khởi ra tia lửa chói mắt, áo trắng tiêu sái, áo lam phiêu dật, quả nhiên là đẹp không sao tả xiết, làm cho người ta thần trì hoa mắt.... Chỉ là, tiếng binh khí giao kích hơi lớn, giẫm nát mái ngói hơi nhiều, trong lúc đó còn kèm theo nội dung cãi nhau nội công thâm hậu:

“Thối Miêu, ngươi nhiều chuyện quá! Ngũ Gia dạy Tiểu Kim Tử võ nghệ, thì có liên can gì tới ngươi?!”

“Võ công của thuộc hạ của Triển mỗ, đều có Triển mỗ chỉ dạy, không cần Bạch huynh quan tâm!”

Bô bô bô bô.....

Cả đêm ồn ào náo nhiệt, khiến Chân Trường Nhạc xưa nay dễ ngủ giờ suốt đêm không thể chợp mắt.

Ngày thứ hai Chân Trường Nhạc mang theo một đôi mắt đầy quầng thâm nhìn một đám Khai Phong phủ tinh thần sáng láng đi vào triều, tuần phố, bắt trộm, không bị ảnh hưởng một chút nào.

Chân Trường Nhạc rối rắm nghĩ hoài không ra, nên đi hỏi thăm vị Công Tôn tiên sinh nhìn hiền lành nhất Khai Phong phủ.

Khi đó, Công Tôn tiên sinh cười nho nhã nói: “Chân công tử, hay là đến hỏi Kim Hiệu úy đi.”

Kết quả dò hỏi chính là, Chân Trường Nhạc tốn hết hai mươi lượng bạc, mua một thứ được gọi là thần vật làm ra theo tiêu chuẩn cho mỗi người trong Khai Phong phủ, tuyệt đối có thể giúp người ta ngủ yên đến sáng, mộng đẹp chí thiên.... Một đôi nút tai vải bông thêu hai chữ “Mộng đẹp”.

Đêm thứ hai, Chân Trường Nhạc quả nhiên ngủ rất an ổn, thanh âm gì cũng không nghe thấy, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, sau khi rời giường, lại phát hiện ngọc bội tổ truyền giá trị liên thành của mình đã không thấy bóng dáng.

Chân Trường Nhạc sợ hãi, vốn định đi tìm Triển Chiêu báo án, nhưng không may biết được Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh đã đi theo Bao đại nhân ra cửa, đêm mới trở về, lúc ấy miệng của Chân Trường Nhạc có thể nhét vào hai quả trứng gà.

May mắn, trên đường trở về phòng, lại gặp Nhan Tra Tán.

Khi đó, Nhan Tra Tán vừa nghe thấy sự tình, liền cười thân thiết nói: “Chân công tử, hay là đến hỏi Kim Hiệu úy đi.”

Kết quả của lần thứ hai đi hỏi là, Chân Trường Nhạc tốn hết tám mươi lượng bạc, theo vị Tòng lục phẩm Hiệu úy đại nhân, hạ thuốc mê trong cơm trưa của vị thần trộm nào đấy, cũng thừa dịp lúc Nhất Chi Mai ngủ mê không tỉnh, vụng trộm lẻn vào phòng của Nhất Chi Mai, lật ngược đáy trời lên, cuối cùng cũng bào ra được ngọc bội tổ truyền trong một đống quần áo bẩn ở dưới giường.

Khi đó, Chân Trường Nhạc cầm ngọc bội mới kiếm lại được, ngửi mùi lạ trên ngọc bội, khóc không ra nước mắt.

Màn đêm buông xuống, Chân Trường Nhạc ôm tất cả tài vật gia sản của mình, trừng trừng hai mắt đến hừng đông, khi Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh xuất hiện ở phòng khách, liền vọt đi vào, hướng Bao đại nhân biểu đạt tâm trạng nóng lòng muốn trở về của mình.

Sau khi Chân Trường Nhạc cứng rắn từ chối thịnh tình giữ lại của Bao đại nhân, Bao đại nhân cuối cùng cũng đồng ý với thỉnh cầu của Chân Trường Nhạc, cũng thăng cấp bữa ăn sáng thành yến tiệc đưa tiễn Chân Trường Nhạc.

Trên yến tiệc, mọi người đều tỏ ra tiếc nuối đối với Chân Trường Nhạc.

Nhất là vị Kim Hiệu úy Kim Kiền kia, vừa nghe nói Chân Trường Nhạc sắp đi, hai mắt nhỏ lập tức đỏ lên, cả bữa tiệc đều đáng thương tha thiết mong chờ nhìn Chân Trường Nhạc, muốn nói lại thôi, lưu luyến không rời, khiến toàn thân Chân Trường Nhạc sợ hãi, sau lưng lạnh cả người, hình như còn có sát khí đang lưu luyến xoay quanh trên đỉnh đầu.

Bữa ăn sáng vừa kết thúc, Chân Trường Nhạc lập tức đứng dậy chào từ biệt mọi người, trở về phòng gom lấy tài vật tùy thân, như một làn khói chạy ra khỏi Khai Phong phủ, khoảnh khắc phóng ra khỏi cửa Khai Phong phủ, Chân Trường Nhạc cảm thấy trời cũng xanh rồi, nước cũng trong rồi, gió cũng ấm rồi, thật sự là vui vẻ thoải mái, trùng hoạch tân sinh.

Không ngờ, mới vừa đi chưa tới nửa dặm, liền bắt gặp một người cản đường.

Mắt nhỏ hiện lục quang, mặt gầy mang vui vẻ, Kim Hiệu úy chà xát hai tay, vẻ mặt cười quỷ dị khiến Chân Trường Nhạc cảm giác nguy hiểm đã tăng tới đỉnh.

“Kim, Kim Hiệu úy, ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Chân công tử, bây giờ chúng ta cũng coi như là bằng hữu quen biết, có câu gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyến đối diện bất tương phùng... Khụ, chính là, hữu duyên, rất hữu duyên! Cho nên, khụ.... Ta tất nhiên là đến để đưa tiễn Chân công tử rồi!” Kim Kiền dựng thẳng một đầu ngón tay lên, giải thích.

Chân Trường Nhạc nghe vậy thì lùi về phía sau một bước, kéo ra cự ly với Kim Kiền, mặt mũi càng thêm đề phòng.

Không ngờ Kim Kiền lại như kẹo mè xửng, vèo một cái lại dính lên, chóp mũi suýt chút nữa đụng vào cằm của Chân Trường Nhạc.

“Chân công tử đến Biện Lương một chuyến, quả thực không dễ, cứ đi như vậy, thật sự là đáng tiếc!”

“Ngươi, ngươi ngươi muốn làm gì?!” Da đầu Chân Trường Nhạc tê dại, nhìn quanh mọi nơi, tìm đường chạy trốn.

“Hắc hắc....” Kim Kiền nở ra một nụ cười hết sức hòa ái, nói, “Ta cảm thấy rất là hợp ý với Chân công tử, cho nên muốn tặng Chân công tử một món quà chia tay.” Dứt lời, móc ra một món đồ vật, cũng chẳng quan tâm sắc mặt Chân Trường Nhạc đã gần thành màu xanh đậm, nhét vào trong tay Chân Trường Nhạc.

Toàn thân Chân Trường Nhạc run lên, chậm rãi cúi đầu nhìn vật trong tay, không khỏi sửng sốt.

Vật ấy, thủ công lộng lẫy, tú công hoa mỹ, tạo hình mỹ quan, sắc thái hào phóng, là một cái túi thơm lịch sự tao nhã.

Nhưng khác với túi thơm bình thường chính là, hoa thêu trên mặt chỉ dùng sợi tơ hai màu, một là vàng nhạt, một là trắng tuyết, ngược lại có chút đặc biệt.

“Đây là?”

Kim Kiền nhíu lông mày lại, đắc ý nói: “Chân công tử không biết rồi, đây chính là đặc sản của thành Biện Lương chúng ta.... Túi thơm trừ tà Miêu Thử!”

“Hả?” Chân Trường Nhạc sửng sốt.

Kim Kiền chống nạnh, cổ khẻ nhếch, bắt đầu nói liên tục: “Túi thơm trừ tà Miêu Thử này, chính là thần vật thiên thượng địa hạ, trời nam biển bắc, ngũ hồ tứ hải, lục hợp bát hoang, tuyệt vô cận hữu, có thể xua quỷ trừ tà, linh hợp vận may xua đi vận rủi, ở nhà hay đi lữ hành, ra ngoài, làm việc, tặng quà, hối lộ, hiếu kính cha mẹ hay thưởng cho thuộc hạ đều được! Sản xuất có hạn, số lượng có hạn, cung không đủ cầu, giá thị trường là sáu mươi tám lượng, qua đợt rồi sẽ không sản xuất nữa.... Chân công tử, ngươi nhất định phải mang một cái trở về!”

Chân Trường Nhạc bị một tràng lời nói lộn xộn lung tung làm cho váng đầu đau não, hồi lâu mới phản ứng lại, nghi ngờ nói: “Túi thơm gì mà lợi hại như thế? Kim Hiệu úy, ngươi không gạt ta chứ?”

“Chân công tử, ngươi không biết rồi!” Kim Kiền tới gần phía trước, chỉ vào hoa thêu trên túi thơm, ra vẻ thần bí nói, “Chỉ vàng và chỉ trắng trên túi thơm không phải là sợi chỉ bình thường đâu! Chỉ vàng là....” Giơ cao tay phải lên, “Kiếm tuệ trên danh khí thượng cổ bảo kiếm Cự Khuyết của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển đại nhân Triểu Chiêu đấy, chỉ trắng là....” Nâng cao cánh tay trái, “Kiếm tuệ trên danh kiếm Họa Ảnh của một trong Ngũ Thử Hảm Không Đảo Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ đấy, cái đó gọi là....” Hai tay cùng giơ lên cao, “Một Miêu một Thử, thiên hạ vô song, Miêu Thử kết hợp, thiên hạ vô địch!” Nói đến đây, Kim Kiền thu hồi hai tay, bay ra một ánh mắt “Ngươi hiểu chưa”, “Chân công tử, còn cần ta nói nhiều nữa sao?”

“Là, là kiếm tuệ của Triển đại ca à...” Chân Trường Nhạc cúi đầu nhìn túi thơm trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỉ vàng trên túi thơm, trước mắt lại hiện ra nụ cười say lòng người dưới hoàng hôn mà ngày ấy mình đã may mắn thấy được, trái tim không khỏi ấm áp, da mặt hơi nóng, giương mắt lắp bắp nói với Kim Kiền, “Ta, ta trả bạc cho Kim huynh...”

Vừa nói vừa vươn tay móc bạc, không ngờ lại bị Kim Kiền vung tay lên ngăn lại.

Kim Kiền nghiêm mặt nói: “Chân huynh sao lại khách khí như vậy! Ta vừa mới nói, túi thơm này là tặng cho Chân huynh, tất nhiên là một đồng tiền cũng không lấy! Chân huynh cứ việc cầm đi!”

Chân Trường Nhạc sửng sốt, ngay sau đó liền ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Này, Trường Nhạc đa tạ Kim huynh....” Dừng một chút, lại nhìn Kim Kiền một cái, chỉnh chỉnh y quan, hướng Kim Kiền ôm quyền, “Trước đó Trường Nhạc có nhiều hiểu lầm đối với Kim huynh, mong Kim huynh đại nhân đại lượng, xin đừng trách! Nếu như Kim huynh không chê, thì sau này Kim huynh chính là hảo hữu chí giao của Trường Nhạc, sau này Kim huynh có rảnh thì hãy đến Trân Tụ Sơn Trang chơi, Trường Nhạc sẽ quét dọn giường chiếu đón chào!”

Trong mắt nhỏ của Kim Kiền thoáng hiện tinh sáng lục quang, vội ôm quyền đáp lễ: “Lòng tốt của Chân huynh, Kim mỗ từ chối thì bất kính!” Lại nhìn túi thơm trên tay chân Trường Nhạc một cái, vẻ mặt thành khẩn nói, “Chân huynh, túi thơm trừ tà cần mang theo bên mình, mới có hiệu quả!”

“Trường Nhạc đã nhớ kỹ!” Chân Trường Nhạc buộc túi thơm vào đai lưng, gật đầu, “Đa tạ Kim huynh nhắc nhở.”

“Phải, phải! Thời gian đã không còn sớm nữa, Chân huynh vẫn nên lên đường đi!” Kim Kiền cười nói.

Chân Trường Nhạc lại tạ ơn lần nữa, lại hàn huyên thêm vài câu, mới lưu luyến rời đi.

Kim Kiền nhìn Chân Trường Nhạc đi xa, vẻ mặt đoan chính thành khẩn vui vẻ dần dần biến hình.... Hai hàng lông mày bay lên trời, mắt nhỏ khom thành ánh trăng, miệng cơ hồ toét đến mang tai.... Ra vẻ tham tiền hèn mọn bỉ ổi đến cực điểm:

“Hắc hắc hắc... Nhị Trang chủ Trân Tụ Sơn Trang có quyền uy giám định bảo khố số một giang hồ đeo ‘Túi thơm trừ tà Miêu Thử’ của ta.... Hắc hắc hắc... Điều này là sao? Điều này nói rõ túi thơm của ta đã được phía chính phủ chứng thực, sau này sẽ là nhãn hiệu cao cấp, hàng hiệu của Đại Tống, đừng nói là sáu mươi tám lượng, cho dù là sáu trăm tám mươi lượng cũng sẽ cháy hàng! Ai nha, phải nhanh chóng báo cái tin tức tốt này cho Lăng lão huynh Tụ Bảo Trai, để hắn bày ra bước tiếp theo của chiến lược marketing thôi!”

Nói đến đây, Kim Kiền lập tức hấp tấp chạy tới Tụ Bảo Trai, đỉnh đầu còn bay một đám sao có màu hồng phấn quỷ dị.

Sau một lát, trong góc đường có hai người chậm rãi đi ra, một trắng một lam, đều là sắc mặt không tốt.

“Thối Miêu, ngươi dạy thuộc hạ giỏi nhỉ!” Người áo trắng nghiến răng nghiến lợi.

Người áo lam không trả lời, chỉ là mặt trầm như đêm, mắt sáng hơi nheo lại.

Sau trung thu, trên giang hồ xuất hiện một chuyện quỷ dị.

Nguyên nhân chính là nhị Trang chủ Trân Tụ Sơn Trang Chân Trường Nhạc chẳng hiểu tại sao lại đổi tính, chẳng những cần luyện võ nghệ, khổ luyện khinh công, mà thần kỳ hơn chính là, tính cách thay đổi nghiêng trời lệch đất so với trước kia, đối nhân xử thế tao nhã lễ độ, khiêm khiêm tốn húc, người giang hồ ai cũng thấy kỳ lạ, đều đoán Chân Trường Nhạc nhất định là có chỗ kỳ ngộ, nên mới có thể chuyển biến như thế.

Sau đó được người có tâm quan sát phát hiện, sau trung thu bên hông Chân Trường Nhạc lại xuất hiện thêm một cái túi thơm phối sức, được hắn coi là chí bảo, từ bất ly thân. Cũng có gã suy vặt của Chân Trường Nhạc làm chứng, túi thơm kia chính là một thần vật trừ tà, nghe đồn từng có phú thương bỏ mười vạn lượng bạc để mua túi thơm kia, nhưng lại bị Chân Trường Nhạc từ chối.

Lần này, túi thơm trừ tà lập tức tăng giá trị lên gấp bội, thuyết pháp tần xuất, thường xuyên qua lại, giang hồ có lời đồn, nói túi thơm kia chính là Côn Luân tiên nhân tặng cho, có thể xu cát trừ tà, thế gian khó cầu.

Lời ấy rơi vào trong Trân Tụ Sơn Trang, Chân Trường Nhạc nghe xong nhếch miệng mỉm cười, ngược lại đại ca Chân Trường Đình lại có chút cảm khái nói “Thật sự là bảo vật thế gian khó cầu”.

Chân Trường Đình vừa đưa ra lời bình, giang hồ liền xôn xao, các anh hùng hào kiệt đều nhốn nháo, dùng số tiền lớn để mua, tuy nhiên cũng bị Trân Tụ Sơn Trang từ chối nhã nhặn, mọi người đều thở dài tiếc nuối.

Sau đó lại có người phát hiện, túi thơm trừ tà kia và túi thơm mà Tụ Bảo Trai bán ở thành Biện Lương rất giống nhau, mọi người đều vui mừng khôn xiết, tất cả nhân mã đều chạy đến Tụ Bảo Trai thành Biện Lương tranh mua, không ngờ, sau trung thu túi thơm kia không hiểu sao bị đứt hàng, sợ là không sản xuất nữa.

Lập tức, khắp nơi trong thành Biện Lương đều có thể nhìn thấy những hào kiệt giang hồ ủ rũ, khóc lóc nức nở, tiếc nuối vạn phần, đều thở dài vì nhãn hiệu danh phẩm “Túi thơm trừ tà Miêu Thử” số một Đại Tống lại thất truyền, thật sự là đáng buồn, đáng tiếc!

Mồng một tháng chín, Lộ Đảo chủ Hãm Không Đảo Lư Phương nhận được phong thư hồi âm thứ hai của bạn thân Chân Trường Đình, lập tức tràn đầy vui mừng vọt vào trong sân báo tin vui với tứ đệ nhà mình:

“Tứ đệ, tứ đệ, quả nhiên giống như đệ nói, Chân Trường Nhạc đến Khai Phong phủ một chuyến, thật sự là lãng tử hồi đầu, thu liễm tính nết! Tứ đệ, đệ thật đúng là liệu sự như thần!”

Giang Thử Tưởng Bình đang đọc sách dạy đánh cờ giương mắt nhìn Lư Phương một cái, sờ lên hai cọng râu cá trê, khẽ cười nói: “Tất nhiên, ngay cả hỗn thế ma vương vô pháp vô thiên như Ngũ đệ mà còn bị thu thập dễ bảo, huống chi là một Chân Trường Nhạc?”

“Tứ đệ nói rất đúng, rất đúng!” Lộ Đảo chủ sờ cái bụng tròn trịa cười nói, “Từ lúc Ngũ đệ đến Khai Phong phủ, chúng ta có thể tiết kiệm được không ít tâm tư!”

Tưởng Bình nheo lại đôi mắt nhỏ, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu sách dạy đánh cờ, trong miệng lẩm bẩm: “Ừ... Có quan gia Tiểu Miêu ở đó, Tiểu Bạch Thử lợi hại thế nào thì cũng phải thu móng vuốt thôi...”

Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường đang ở trong Khai Phong phủ đốt lửa nấu thuốc đột nhiên không hiểu sao hắt xì một cái, sờ lên cái mũi, buồn bực nói: “Chẳng lẽ là Tiểu Kim Tử truyền bệnh cho ta à? Sao cảm thấy sau lưng hơi lạnh vậy?”

“Bạch huynh, thuốc!” Sau lưng truyền tới một giọng nói rét căm căm.

Bạch Ngọc Đường kinh hãi, quay đầu lại giơ chân cả giận nói: “Thối Miêu, ngươi lén la lén lút tính hù chết người hả!”

Triển Chiêu mới vừa theo Bao đại nhân hạ triều, chưa kịp thay quan bào đỏ thẫm, nhíu mày, nhìn chằm chằm vào nồi đất đã bắt đầu toát ra vị khét, thở dài một hơi, lại trừng nhìn Bạch Ngọc Đường, xoay người đi nhanh.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, chộp lấy cây quạt đuổi theo hỏi: “Thối Miêu, ngươi đi đâu vậy?”

“Đi tìm Công Tôn tiên sinh bốc thuốc cho Kim Hiệu úy.”

“Hả? Vì sao? Ngũ Gia sắp nấu xong thuốc rồi....”

“Bạch huynh, cái nồi của ngươi là bã thuốc, chứ không phải là thuốc!”

“Ai nói, Ngũ Gia ta nói đó là thuốc thì chính là thuốc!”

“Bạch Ngọc Đường! Kim Hiệu úy bệnh nặng nằm trên giường, sao có thể đem ra làm trò đùa chứ?!”

“... Được, được rồi, đi bốc thêm chút thuốc vậy... Thân thể của Tiểu Kim Tử quá kém, ốm tong teo không có mấy lượng thịt, một cơn gió cũng có thể thổi ngã, Tiểu Miêu, hay là chúng ta đi mua chút đồ ăn ngon thuốc bổ cho Tiểu Kim Tử đi...”

“Đến hỏi Công Tôn tiên sinh đã...”

“Đúng! Đến hỏi Công Tôn tiên sinh!”

Trong khách sảnh, Công Tôn tiên sinh đang đọc án tông thì nghe được một Miêu một Thử la hét ầm ĩ ở xa xa, không khỏi thở dài một hơi, lắc đầu cười cay đắng.

“Kim Hiệu úy là bị tâm bệnh, uống thuốc thì có ích lợi gì? Nhưng... Cho dù tại hạ nói thế nào thì hai người kia cũng nghe không vào... Ai...”

Mà vị Kim mỗ nào đó nghe nói là đang bệnh nặng nằm trên giường, nhưng tình huống thực tế là.... Đang bọc chăn mền, nước mắt nước mũi tèm lem kêu rên vì đại kế kiếm tiền vĩ đại của mình bị bất hạnh chết non.

“Thế giới hàng hiệu của ta! Nhãn hiệu số một Đại Tống của ta! Túi thơm trừ tà Miêu Thử của ta!! Mèo chết mèo nát mèo thối, sao có thể nhẫn tâm vứt hết kiếm tuệ trong khố phòng chứ! Còn giựt giây với Tiểu Bạch Thử nữa.... A a! Quá không phúc hậu a a a!”

Nhan Tra Tán ở ngoài đang định đẩy cửa vào thì bước chậm lại, nhìn về phía bào đệ ở bên cạnh.

Tiểu Dật gãi gãi đầu, giận dữ nói: “Cái tên họ Kim này! Những kiếm tuệ kia thật ra là bị Triển đại ca giấu ở dưới giường Bao đại nhân rồi. Hắn cứ khóc om sòm như vậy, ai mà chịu được!”

“Hay là tại hạ tới nơi khác trộm vài rương về?” Nhất Chi Mai ở một bên ôm hai tay hỏi.

Lời vừa dứt, chợt nghe một người thét to vọt vào như một trận gió: “Tiểu Kim, Tiểu Kim, nghe nói ngươi bị bệnh, Dung Hoa mang canh gà bổ thân tổ truyền cho ngươi đây, là Dung Hoa cố ý phân phó Ngự thiện phòng làm, bên trong còn có táo đỏ, cẩu kỷ, nhân tham, linh chi...”

Phạm tiểu Vương gia mang theo một cái hộp cơm, đẩy mọi người ra đi vào, tiếng huyên náo tiêu thăng: “Trong canh này có táo đỏ có thể bổ trung ích tức, nuôi máu sinh tân, còn cẩu kỷ, có thể nuôi can mắt sáng, an thần bổ dưỡng...”

“Vương gia, này, này này này, thuộc hạ đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, thật sự là tốt hơn nhiều rồi, canh gà tổ truyền này chắc là không cần đâu!”

“Không được! Tiểu Kim, ngươi phải Uống....Uống! Tiểu Kim, ta đã nói với ngươi, canh gà này tuyệt đối là đại bổ, nhân sâm và linh chi ở bên trong đều là cống phẩm Hoàng huynh ban thưởng cho ta vào đầu năm mới, có thể..”

“Vương gia, thuộc hạ không có bệnh! Thuộc hạ thật sự không có bệnh! Canh gà này mời Vương gia đem trở về đi!”

“Tiểu Kim đừng nháo, ngoan ngoãn uống canh gà đi, canh gà này...”

“A a a! Thuộc hạ thật sự không có bệnh mà!”

Sắc mặt của ba người ở ngoài cửa đều biến đổi.

Tiểu Dật trợn trắng mắt: “Xem ra họ Kim kia tinh thần vô cùng sung mãn mà!”

Nhất Chi Mai nhướng đuôi lông mày: “Kim huynh... Giả bệnh à?”

Nhan Tra Tán hơi nghiêng mắt, trùng hợp trông thấy vẻ mặt lo lắng của Triển Chiêu và bước chân vội vàng của Bạch Ngọc Đường chuyển qua cửa sân, trong tay Triển đại nhân hình như còn bưng một chén thuốc, sắp đi vào viện, chợt nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Nếu để cho Triển đại nhân và Bạch thiếu hiệp nghe được...”

“Nhan huynh, ngươi nói gì?” Nhất Chi Mai hỏi.

“Ca, huynh lại nghĩ gì bí hiểm à?” Tiểu Dật chu môi.

Thư sinh thanh tuyển quay đầu cười nhạt một tiếng: “Nhan mỗ nói là, mọi chuyện vẫn nên thuận theo tự nhiên đi.”

“Hả?” Hai người kia càng thêm bối rối không hiểu gì.

Nhan Tra Tán không nói nữa, chỉ là nhếch nhẹ môi, ngửa đầu nhìn lên cao.

Trên bầu trời của Khai Phong phủ, mây xanh gió nhẹ, chim nhạn bay về phía nam, chính là: Trời quang mây trôi, gió tĩnh chim bay, khí thu cuối hợp lòng người.

Cho nên, hôm nay Khai Phong phủ vẫn cực kỳ náo nhiệt, hài hòa, thiện tai thiện tai.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-167)