← Ch.161 | Ch.163 → |
Sở Thiên Lê tự nhận mình là người giỏi nhất thế giới, nhưng trong lịch sử cũng có những thiên tài chiêm tinh đáng kinh ngạc, bằng cách thu thập tài liệu do những người này để lại, chúng ta có thể có học được những thứ sâu sắc hơn.
Trước đây Sở Thiên Lê không tìm được tư liệu nào có ích cho cô, nhưng hiện tại cô hiếm khi phát hiện ra sự kỳ diệu của bức tranh tarot, nên đương nhiên cô không muốn bỏ qua.
Sau khi cô học xong tử vi đấu số*, cô không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề c. h. ế. t yểu, nhưng lại không hiểu sao lại bị choáng ngợp bởi những thông tin trong bức tranh tarot, có lẽ cô có thể học được điều gì đó mới mẻ từ đó.
*Tử vi đấu số cho rằng tính cách, vận mệnh và quan hệ xã hội của cá nhân đều chịu ảnh hưởng của hiện tượng thiên văn khi sinh ra, thông qua tổ hợp các thiên hà trong mệnh bàn để dự đoán vận thế và cát hung họa phúc của cá nhân.
Trong lòng Sở Thiên Lê lo lắng, đơn giản là bắt đầu bói quẻ, cố gắng đạt được kết quả của bức tranh tarot, sau đó cau mày nói: "Quả nhiên phải dựa vào chính mình mới có được thứ mình muốn."
Nhìn quẻ đánh giá, Thích Diệm quả thực rất đáng tin cậy, cô ấy vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, đáng tiếc khi tổ chức sinh nhật cho ông cụ Thích, căn bản ông cụ Thích không đáp ứng, cũng không có cơ hội nhắc đến bức tranh tarot.
Sở Thiên Lê vẫn đứng ngồi không yên, chỉ biết mình và Thích Diệm không có duyên phận, cho dù Thích Diệm có hứa giúp đỡ, nhưng Sở Thiên Lê cũng không lấy được đồ của đối phương.
Trên đời không có thứ gì được nhặt miễn phí, cô biết rõ đạo lý của vấn đề này.
Sở Thiên Lê trái lo phải nghĩ một phen, rốt cục hạ quyết tâm ở trong rối rắm.
Chưa đầy hai ngày sau, Thích Diệm đối mặt với Sở Thiên Lê chủ động tới tìm mình, do dự nói: "Cậu muốn đi dự sinh nhật của ông nội tớ sao?"
"Có phải là vì bức tranh đó không? Cậu không cần phải đặc biệt đến đó đâu, tớ luôn ghi nhớ điều đó và sẽ đến đưa nó cho cậu." Thích Diệm cười nói: "Cậu luôn trốn tránh tớ, chính là không muốn liên lụy chuyện trong nhà tớ đúng không, vậy cậu cũng nên biết đến nhà tớ sẽ gặp rắc rối gì."
Thích Diệm tìm kiếm bậc đại sư huyền học khắp nơi, nhưng chính ông cụ Thích là người mê tín về vấn đề này, nếu cô ấy muốn lấy được sự tôn trọng của ông nội, tất nhiên cô ấy phải tìm cách làm theo ý ông ấy.
Thích Diệm nhìn người rất chính xác, mà Sở Thiên Lê bề ngoài thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng trong lòng đối phương lại biết rất rõ ràng.
Mặc dù Hạ Thời Sâm luôn ngăn cản hai người gặp mặt, nhưng nếu Sở Thiên Lê thật sự muốn gặp cô ấy, tóm lại sẽ có biện pháp, chỉ là cô không muốn mà thôi.
Cô không thích đối phó với những gia đình giàu có phức tạp, thậm chí còn bói toán cho các bạn cùng lớp ở trường, nhưng cô không tiếp lời nói của Thích Diệm.
Thích Diệm đã đọc rất nhiều sách lịch sử, những thầy bói này từng cống hiến cho đế vương, nhưng quay đầu cũng sẽ bị đế vương ban chết.
Sở Thiên Lê không ngu ngốc như Hạ Thời Sâm nói, cô biết rõ hơn ai hết mình nên ở bên ai.
Thích Diệm nhận thấy sự bất thường của Sở Thiên Lê, cô ấy có đầu óc nhạy bén nên nghi ngờ nói: "Cậu có thể đoán ra rằng tớ không lấy được bức tranh phải không? Tớ hẳn là không vô năng như vậy chứ?"
Hiện tại Sở Thiên Lê cần Thích Diệm giật dây bắc cầu, sao dám vạch trần chân tướng, nói một câu tát vào mặt cô ấy chứ, cô cười khô khan nói: "Làm sao có thể chứ? Tuyệt đối không phải như vậy đâu, không phải lúc nào tớ cũng nhắm đến bức tranh đâu, nói thế thì nghe xa lạ quá, tớ sẽ không thúc giục cậu chuyện bức tranh nữa."
"Tớ chỉ đơn thuần muốn chúc mừng sinh nhật ông cụ Thích thôi.
Đúng vậy, tớ nghĩ hai nhà cần qua lại một chút.
Có lẽ sau này ông nội của cậu cũng có thể được coi là ông nội của tớ!" Sở Thiên Lê nói xong, còn hát lên: "Ông nội của cậu, ông nội của tớ, tất cả đều có vẻ giống nhau..."
"..."
← Ch. 161 | Ch. 163 → |