𝒟●ụ●↪️ ѵ●ọ𝐧●ⓖ ռó.ռ.🌀 ⓑ.ỏn.🌀 (hơi H)
← Ch.09 | Ch.11 → |
Cố Nam Sơn nhìn người nào đó đã lâm vào 𝖒_ê 𝖒_𝒶_𝖓, thấp giọng thở dài, đồ vật trên người anh vẫn đang sung sức, khát vọng vươn lên khó mà dập tắt ngay được.
Thanh Ca vừa mới được anh chăm sóc đến cao trào đã ngất đi rồi, còn anh vừa ngắm gương mặt ửng hồng như nắng chiều hoàng ♓-ô-п vì 👢ê_𝖓 đ_ỉ𝐧_h của cô vừa tự mình giải quyết bên dưới. Một tay anh nắm lấy thỏi sắt ⓝó·𝖓·🌀 𝐛·ỏռ·𝖌, tay khác cũng không nhàn rỗi xoa bóp vú của cô.
Côn th*t trong lòng bàn tay dần dần phình ra theo động tác của anh, tốc độ của anh dần trở nên dồn dập, lên xuống mười mấy lần, 𝖐·𝒽0·á·i 🌜ả·〽️ tích tụ trong tâm trí anh giống như thủy triều đập vào bờ hết đợt này đến đợt khác.
"Hự..." Anh cảm nhận được một luồng ẩm ướt, khom người xuống, cả người trông đầy ♓*🅰️*𝐦 ⓜ𝖚*ố*n và 🌀*ợ*𝒾 ↪️ả*ɱ.
Dáng môi của anh rất đẹp, dáng môi mỏng và hình chữ M. Anh cong khóe môi khẽ cười, т1ռ-h dịⓒ-𝖍 trắng đục phun lên cơ thể xinh đẹp của cô.
Sau khi cao trào, Cố Nam Sơn nằm xuống bên cạnh cô, choàng tay qua ôm eo cô, cảm giác hụt hẫng, mất mát trong lòng giờ phút này đã được lấp đầy.
Ngày đó nhìn thấy cô ở cửa hàng đồ Nhật, cô mặc một chiếc váy xếp ly ngắn lộ ra phần bắp đùi trắng trẻo. Lập tức lúc ấy anh đã nghĩ, nếu đôi chân này ôm lấy eo anh, mặc anh thọc vào гú.t 𝖗.a, tung hoành trong tiểu huyệt yếu ớt của cô thì sự vui sư*ớ*𝓃*🌀 sẽ càng nhiều hơn.
Anh luôn biết rõ ♓🅰️.m 〽️.⛎ố.𝖓 của mình, là ԁụ_𝐜 ✔️_ọ_𝖓_ɢ vô cùng mãnh liệt. Trong mắt người ngoài, anh là con trai út của nhà họ Cố, phong tư thanh cử, ôn nhuận như ngọc. Nhưng chỉ có mình anh biết rằng nhiều năm trước đây, mỗi khi nhìn thấy cô gái ấy, loại suy nghĩ háo hức đó lại bùng phát như mầm cây muốn phá đất chui lên. Vì vậy anh luôn dồn tâm trí mình vào Phật giáo, cố gắng làm cho mình giống như một người không màng ◗_ụ_𝖈 v_ọ𝖓_g.
Phong tư thanh cử, ôn nhuận như ngọc
Chuyện bốn năm trước, anh tức giận, giận cô bày mưu tính kế, giận cô bỏ đi không lời từ biệt. Hai người xa cách bốn năm, anh không hỏi thì tôi cũng không hỏi. Hơn nữa vì một vài lý do mà cả hai không liên lạc với nhau cho đến khi người con gái ấy thực sự đứng ở trước mặt anh. Khoảnh khắc ấy, mọi sự tức giận anh tích tụ trong lòng đều bay theo gió. Anh muốn mua một căn nhà để nhốt cô lại, tạo ra một lồng sắt đẹp nhất để kìm lại cô, để cô trở thành con chim hoàng yến của một mình anh.
Anh biết suy nghĩ của mình thực sự u ám, loại mong muốn này quả là rất đáng sợ, Thanh Ca của anh nhất định sẽ không chịu nổi cho nên anh đành phải tiến chậm rãi từng bước một.
Bàn tay của Cố Nam Sơn men theo chiếc mũi xinh xắn, tạo hình đôi môi đỏ mọng rồi chạm đến xương quai xanh tinh xảo của cô. Anh giống như một tên tội phạm bệnh hoạn, hết lần này đến lần khác chà xát con mồi.
Hôm nay cô mặc váy ş-ⓔ-𝖝y như vậy, không những thế lại còn cùng tên họ Thẩm kia ôm ô_m ấ_🅿️ ấp, khi anh nhìn thấy bóng lưng của hai người, trong lòng anh như có lửa giận thiêu đốt khắp người.
Nếu cô đã sẵn lòng chơi thì Cố Nam Sơn anh cũng sẽ chơi với cô, anh có rất nhiều thời gian, thêm nữa lần này cô đã về rồi thì anh sẽ không cho cô chạy nữa đâu.
Anh ôm người đẹp đang ngủ say trong lòng, cằm anh tựa lên bả vai cô, nhẹ nhàng ⓥu-ố-𝖙 ✔️-𝐞 làn da non nớt của cô.
Lúc Thanh Ca thức giấc đã là trưa ngày hôm sau, vì cô uống khá nhiều rượu nên không nhớ được hết mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Cô chỉ nhớ được mang máng là hình như hôm qua được anh dùng miệng 'chăm sóc', lại còn dễ dàng đạt đỉnh nữa, nói tóm lại là toàn chuyện mất mặt.
Phía giường còn lại không có ai, cô nhìn nhìn cơ thể trần như nhộng của mình, biết bao dấu 𝐡ô_𝖓 đậm nhạt trải dài từ trên xuống dưới, phần bắp đùi cũng đỏ cả mảng.
Thôi xong, ngày hôm qua rốt cuộc đã kịch liệt đến mức nào, Thanh Ca hoàn toàn không có ấn tượng gì cả. Loại rượu này không chỉ khiến người ta say mà còn khiến người loạn tính.
Loạn tính
Còn một chuyện cô nhớ rõ là, hôm qua chính miệng cô còn nói với anh là mình có thói quen tự 𝐭*𝖍*ủ 𝖉â*𝐦.
Thôi xong, đời này coi như bỏ!
Không còn mặt mũi gặp người khác, người nào đó úp mặt 🦵ê●n 🌀ⓘườп●ɢ khóc không ra nước mắt.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |