Sao vẫn nhạy cảm như vậy, hửm? (hơi H)
← Ch.08 | Ch.10 → |
Cố Nam Sơn tìm thấy viên trân châu đỏ hồng nổi bật, anh vùi đầu vào giữa hai chân cô, 🎋ẹ●𝓅 𝒸●hặ●t nó và vân vê.
Người con gái bị anh nhéo chỗ ấy, mật dịch bị ⓚí𝐜·♓ 𝖙ⓗí𝖈·♓ chảy ra không ngừng, lớp dịch dính ướt bao lấy đầu ngón trỏ của anh, ⓚ.ⓗ.𝑜.á.ⓘ 𝖈.ả.m tê dại từng đợt ập đến, khi cô sắp chạm đến điểm cực lạc thì người đó cố ý rút tay về.
Nhịp thở khó khăn, cô hơi nhón người dậy, hé miệng nhỏ cắn anh một miếng, để lại một dấu răng nhàn nhạt trên cổ họng ℊợ_1 𝖈_ả_ⓜ của người đàn ông.
"Gấp đến vậy sao?" Cố Nam Sơn nhướng mày, tiếp đó bàn tay anh len vào trong miệng huyệt ư.ớ.𝐭 á.🌴, tách hai cánh hoa Ⓜ️ề*𝖒 m*ạ*❗ rồi ấn bàn tay vào trong.
"A... ư... a..." Cô gái nhỏ cong người như để đón lấy động tác chơi đùa của anh, tuy nhiên tốc độ của anh ngày càng nhanh hơn. Ngón tay anh thon dài, chọc đến tận sâu, mỗi lần đ·â·ⓜ 𝖛·à·🔴 đều mang đến cho cô cơn sóng tình dạt dào.
"A... a... a..." Người cô yếu ớt nằm đó, một lượng lớn mật dịch rỉ ra từ vùng bí ẩn bên dưới, theo khe ɱô-𝖓-ℊ chảy ra ngoài, thấm ướt toàn bộ bàn tay của anh.
Cố Nam Sơn đột nhiên không vui, anh không nể nang gì lập tức rút tay ra.
"Sao vẫn nhạy cảm như vậy? Lăn lộn rất nhiều lần?" Anh cúi người ♓ô_𝐧 cô, nụ 𝐡ô●n sâu và ⓝ*ó*𝖓*ⓖ 🅱️ỏռ*🌀 gần như khiến đối phương không thở nổi.
Thanh Ca mượn cơ hội ấy vươn lưỡi nhỏ của mình 👢_ℹ️ế_𝐦 môi anh, vẽ lại hình dạng cánh môi anh.
"Cố Nam Sơn, chú nghĩ em là loại người đó sao?" Cô gái nhỏ phồng mang trợn má lườm anh, nhưng mà không những chẳng có chút uy lực nào, ngược lại vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Cô khép chân lại, quay mặt sang một bên, không thèm để ý đến anh nữa, người nào đó trông thấy vậy khẽ nở một nụ cười.
Giọng nói tràn đầy từ tính phát ra từ cổ họng anh lọt vào trong tai cô, chỗ nào đó của cô lại sắp rỉ nước rồi, may mà đã vội khép chân lại.
"Đâu cần phải tìm đàn ông mới được, tự mình cũng có thể giải quyết." Âm thanh như tiếng muỗi kêu, nho nhỏ mềm yếu, như cọng lông chim cọ vào trái tim anh.
Ngữ khí của anh đã dịu đi không ít, "Cho nên đều là em tự an ủi?"
"Làm sao, không thể à, chú xem thường người ta!" Cô cảm thấy thật xấu hổ khi thảo luận về việc т·ⓗ·ủ 𝖉â·Ⓜ️ với anh ở trên giường.
Cánh tay 𝐦ả●𝐧●𝒽 𝖐𝐡●ảⓝ●ⓗ trắng như tuyết duỗi sang bên cạnh, lấy một cái gối mềm úp lên mặt. Trên gối còn vương mùi hương của anh, là mùi gỗ thông thoang thoảng quyện với hương sữa tắm có mùi chanh, càng ngửi, cô càng không bình tĩnh được.
Ánh mắt anh tối sầm lại, Thanh Ca của anh khép hai chân, †●ⓗâ●𝖓 ✝️●♓●ể ngọc ngà ở đó, ánh trăng sáng dịu nhẹ từ bên ngoài chiếu lên trên người cô, còn khuôn mặt khiến anh ngày đêm nhớ thương được giấu sau chiếc gối.
Anh cong môi cười, không kéo gối cô ra mà đặt hai tay lên đùi cô, ν*ù*ℹ️ và*o giữa hai chân cô, ⓗ-ô-ⓝ lên hang động có chất lỏng trong suốt như pha lê. Cố Nam Sơn anh chưa bao giờ dùng miệng thưởng thức chỗ ấy của người phụ nữ, tất cả đều theo bản năng, hơn nữa bản thân anh trong chuyện 𝐜*𝐡ă*𝓃 𝖌*ố*𝖎 khá là kiềm chế, ngoại trừ chuyện bốn năm trước, căn bản anh chưa từng làm chuyện đó với người khác.
Bờ môi 𝐦ề_ɱ 𝖒ạ_❗ của anh ngậm lấy hai môi â/m h/ộ của cô, đầu lưỡi trơn trượt cất lời chào với miệng huyệt, từ từ 🦵i·ế·𝐦 đảo quanh, một lúc sau, một luồng dịch ấm nóng chảy ra ngoài.
Một tay người con gái nắm chặt ga giường, tay còn lại ấn vào gối, hàm răng nhỏ 𝖈.ắ.𝐧 𝐦.ô.𝐢 dưới, đôi mắt nhắm chặt, nhường lại chỗ cho các giác quan đã được phóng đại vô hạn. Cô không dám mở mắt ra nhìn người đó, huống chi là để anh nhìn thấy bộ dạng ⓓâ*𝐦 đ*ã𝐧*🌀 của cô nên đành phải trốn ở dưới gối.
Cảm giác phía dưới quá mãnh liệt, đầu lưỡi của anh tiến vào chưa đến một phút cô đã 𝓇*⛎*𝐧 г*ẩ*🍸 liên tục, dâ-𝐦 dịch chảy róc rách từ động nhỏ theo động tác của anh.
Lúc trước khi cô dùng đồ chơi người lớn đều là những thứ đồ silicon lạnh như băng. Nhưng đầu lưỡi của anh không giống như vậy, ấp nóng và trơn mướt, hơn nữa lực anh dùng cũng vừa đủ, không nhanh không chậm ɱú.🌴 lấy động nhỏ lầy lội đẩy cô lên Thiên đường.
Cố Thanh Ca được anh dùng lưỡi phục vụ đạt 🎋hⓞ-á-i 𝐜ả-Ⓜ️, bụng dưới của cô thắt lại, và một dòng chất lỏng nóng hổi từ cơ thể cô chảy ra. Dù vậy hoa huy*t của cô vẫn co rút liên tục.
Cô nghĩ bản thân thật không có tiền đồ, đạt đỉnh dễ như trở bàn tay.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |