Âm mưu (1)
← Ch.147 | Ch.149 → |
Gần như một đêm vô mộng, Sầm Tử Tranh ngủ đến tự nhiên tỉnh, cô lười lĩnh vươn vai duỗi người, bàn tay nhỏ nhắn không ý thức dò sang phía bên kia giường, bên đó chỉ còn lại hơn ấm, người đã đi rồi.
Đôi môi hồng nhẹ câu lên một nụ cười, chắc là Quý Dương đã đến công ty rồi. Nổi tính trẻ con, cô ôm lấy chiếc gối mà tối qua Cung Quý Dương gối đầu, hít sâu như muốn cảm thụ mùi hương nam tính quen thuộc còn lưu lại trên đó, giống như vẫn còn trong vòng tay của hắn.
Kết hôn với Quý Dương đã nhiều năm như vậy nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn luôn vây phủ lấy cô hơn nữa mỗi ngày lại nhiều thêm, Cung Quý Dương bên ngoài là một thương nhân thành đạt, trong nhà lại là một người cha tuyệt vời, đối với cha mẹ mà nói lại là một người con trai và con rể không chê vào đâu được.
Đôi khi ngẫm lại Sầm Tử Tranh cũng không dám tin mình là người may mắn đến vậy, được ông Trời thương xót mà ban cho một người đàn ông yêu mình sâu sắc đến vậy. Nghĩ đến đây, tình yêu trong cô càng dâng trào trong đáy lòng.
Nếu như Tĩnh Nghiên có thể tìm được một người đàn ông yêu thương mình vậy thì cô sẽ càng yên tâm hơn nữa!
Tĩnh Nghiên... Tĩnh Nghiên...
Cái tên này không ngừng vang vọng trong đầu cô, mỗi một lần cái tên này vọng lại thì lòng cô lại đau đớn một lần.
Giữa tình bạn của họ là một mối hận mà chắc rằng không dễ dàng tiêu trừ, mặc kệ cô cố gắng đến đâu thì Tĩnh Nghiên vẫn không hiểu, không tha thức cho cô nhất là sau cái chết của bác Khương, Tĩnh Nghiên chắc là càng bị đả kích nặng hơn nữa bằng không vì sao ngay cả tang lễ của bác Khương cô ấy cũng không muốn cô tham dự chứ!
Miên man suy nghĩ một hồi Sầm Tử Tranh mới chậm rãi rời giường. Cô vươn tay kéo rèm cửa ra để ánh mặt trời nhợt nhạt mùa đông chiếu lên mặt mình, dưới ánh mặt trời làn da cô trông càng thêm nõn nà, hồng nhuận như ngọc.
Những ngày đông giá sắp qua rồi, Sầm Tử Tranh chừng như có thể cảm nhận được hơi thở của mùa xuân đang đến gần...
Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi, đúng không?
Cộc cộc cộc...
Một tràng tiếng gõ cửa kéo Sầm Tử Tranh trở về với hiện thực.
'Vào đi!'
Quản gia chị Kỷ bước vào phòng, nhìn thấy Sầm Tử Tranh chị cung kính cúi người chào rồi mới nói: 'Thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời thiếu phu nhân xuống dùng!'
'Ba mẹ với bà nội đâu?' Liếc nhìn đồng hồ, Sầm Tử Tranh hỏi.
'Phu nhân với lão gia sáng sớm đã rời nhà, còn lão phu nhân thì đã đi xem kịch, thiếu gia trước khi đi có dặn dò chúng tôi, đợi thiếu phu nhân tỉnh dậy thì gọi lại cho thiếu gia!' Chị Kỷ cẩn trọng trả lời từng vấn đề một.
'Ồ, được rồi, tôi biết rồi!'
Sầm Tử Tranh lại bồi thêm một câu: 'Chị xuống truớc đi, tôi lát nữa sẽ xuống!'
Nghe cô nói vậy chị Kỷ gật đầu rồi lui xuống.
Sầm Tử Tranh nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, lại liếc mắt nhìn đồng hồ, hôm nay phải thúc hối Alina mau chóng đưa ra bản kế hoạch cho các sản phẩm của năm sau mới được.
Nghĩ đến đây cô bất giác tăng nhanh tốc độ.
Khác với những người phụ nữ được gả vào nhà giàu khác, Sầm Tử Tranh vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp, tiếp tục dồn sức vào thương hiệu Leila của mình. Cô không giống những quý bà khác suốt ngày chỉ dạo phố, làm đẹp, tụ họp bàn chuyện thị phi, ngoài thời gian dành cho gia đình, Sầm Tử Tranh đem toàn bộ thời gian và tinh lực còn lại cho Leila.. Tuy nói rằng thương hiệu này có Cung thị, chỗ dựa lớn như vậy, chống đỡ thì việc kinh doanh sẽ không có vấn đề gì nhưng cứ buộc cô nhốt mình ở trong nhà, Sầm Tử Tranh nghĩ nhất định cô sẽ vì buồn mà bệnh chết.
Về điểm này Cung Quý Dương trải qua nhiều kinh nghiệm xương máu mới nhận ra được. Lúc vừa mới kết hôn, hắn và ba mẹ chồng cô có cùng một suy nghĩ, chính là mong vợ mình, con dâu mình ở nhà giúp nhà chồng chăm chồng dạy con, không ngờ lại chính là hại cô, sau khi ngoan ngoãn nhốt mình trong nhà suốt một tháng thì Sầm Tử Tranh bệnh đúng nửa tháng, hại Cung Quý Dương chỉ còn biết thỏa hiệp, đồng ý cho cô tiếp tục phụ trách Leila.
Cũng chính vì như vậy sau này mặc kệ Sầm Tử Tranh muốn làm gì Cung Quý Dương đều sẽ ủng hộ hết lòng, quyền quản lý thương hiệu Leila lần nữa đưa đến tay cô, chỉ cần cô vui vẻ thì muốn làm gì cũng được.
Điện thoại đặt trên bàn chợt reo lên, nghe tiếng chuông Sầm Tử Tranh vội bước đến, khi cô nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, gương mặt vốn đang tươi cười chợt có chút ngưng trọng.
Chần chờ một hồi lâu cuối cùng, sau khi điện thoại reo hết lần này đến lần khác chừng như nếu cô không chịu tiếp thì sẽ còn reo tiếp tục thì Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, ấn phím nhận cuộc gọi...
'Alo... ' Cô yếu ớt lên tiếng.
'Tử Tranh, anh muốn gặp em!'
Đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm ấm dễ nghe của Thư Tử Hạo, mang theo một chút ương ngạnh lẫn nài nỉ.
Sầm Tử Tranh sửng sốt một chút rồi hỏi lại: 'Bây giờ sao?'
'Đúng, bây giờ!' Ngữ điệu của Thư Tử Hạo như không cho phép từ chối.
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng: 'Tử Hạo, hôm nay em có việc bận rồi... '
'Không làm mất nhiều thời gian của em đâu!'
Thư Tử Hạo không đợi cô nói hết đã vội ngắt lời: 'Chẳng lẽ gặp mặt em một lần cũng khó khăn đến vậy sao? Hay là Cung Quý Dương không cho phép em tiếp xúc với anh?'
'Tử Hạo!' Sầm Tử Tranh nói một cách dứt khoát: 'Chúng ta sau này không cần gặp nhau làm gì!'
'Tại sao chứ? Lại là vì Cung Quý Dương sao? Là hắn bắt buộc em sao?'
Giọng của Thư Tử Hạo chợt cao lên một chút, trong suy nghĩ của hắn, Sầm Tử Tranh vốn là của hắn, vẫn luôn là của hắn, Cung Quý Dương chẳng qua chỉ là một tên cơ hội, nhân lúc hắn không chú ý mà cướp đi Tử Tranh của hắn mà thôi.
'Tử Hạo, tâm ý của anh em hiểu nhưng em đã kết hôn với Quý Dương rồi, đương nhiên là sẽ phải để ý đến cảm nhận của anh ấy, chỉ cần anh ấy yêu cầu em sẽ không từ chối, huống gì chúng ta cũng không có gì cấp thiết phải gặp nhau!' Sầm Tử Tranh nói một cách kiên định.
Cô biết Thư Tử Hạo và cô vĩnh viễn cũng không thể quay trở lại làm bạn bè thông thường, bất luận thế nào đối với Cung Quý Dương mà nói Thư Tử Hạo luôn là cái gai trong mắt.
Thư Tử Hạo cười nghe có chút chua xót, qua một lúc lâu hắn mới thấp giọng nói: 'Tử Tranh, thực ra hôm nay anh muốn gặp em, chủ yếu là vì Tĩnh Nghiên thôi!'
'Tĩnh Nghiên?' Sầm Tử Tranh nghe đến cái tên này không khỏi khẩn trương lên, vội vàng hỏi lại: 'Tĩnh Nghiên thế nào?'
'Cô ấy bây giờ đang ở nhà anh, tâm trạng không được tốt lắm. Em có muốn gặp cô ấy không?' Thư Tử Hạo hỏi lại.
Sầm Tử Tranh sửng sốt giây lâu mới hiểu hết lời của Thư Tử Hạo.
Tĩnh Nghiên đang ở nhà Tử Hạo? Sao cô ấy lại đến nhà Thư Tử Hạo làm gì?
'Được, bây giờ em đến!' Nghĩ cũng không cần nghĩ Sầm Tử Tranh dứt khoát đáp ứng.
Tĩnh Nghiên bây giờ tâm trạng không được tốt? Vì sao tâm trạng không tốt? Không tốt đến mức nào? Một loạt câu hỏi không ngừng nảy ra trong đầu khiến lòng Sầm Tử Tranh có chút rối loạn.
*****
Buông điện thoại xuống, Sầm Tử Tranh vội vàng thay y phục rồi bước xuống lầu vừa hay đụng phải chị Kỷ đang dặn dò người làm dọn bữa sáng ra.
'Chị Kỷ à, không cần chuẩn bị bữa sáng nữa đâu, giờ tôi phải ra ngoài gấp, có việc!' Cô vừa nói vừa nhấc túi xách lên đi về phía cửa.
'Haizzz, thiếu phu nhân, vậy không được đâu. Thiếu gia trước khi đi có dặn chúng tôi phải trông chừng thiếu phu nhân ăn cho xong bữa sáng!' Chị Kỷ vội đuổi theo cô, vẻ sốt ruột nói.
Lúc này Sầm Tử Tranh đã đi đến phòng khách chính, nghe chị Kỷ nói vậy cô quay lại nhìn chị: 'Chị kỷ, tôi vội lắm, không còn thời gian ăn sáng!'
'Nhưng mà... nhưng thiếu phu nhân định đi đâu?' Tôi bảo lão Vương tài xế đưa cô đi!' Chị Kỷ làm việc rất chu toàn, nói.
'Không cần đâu chị!'
Sầm Tử Tranh trả lời ngắn gọn một câu rồi bước nhanh về phía cổng chính của Cung Viên.
Thấy cô như vậy, chị Kỷ bất đắc dĩ nhìn theo lắc đầu. Cả một bàn ăn sáng thịnh soạn mà chẳng ai đụng đũa, thật là lãng phí.
Ánh mặt trời mùa đông yếu ớt xuyên qua màn tuyết khiến cho không khí ấm hơn một chút đồng thời làm tan chảy những bông tuyết nhỏ, những cành cây khô trụi lá mùa đông dưới ánh nắng trông có vẻ có sức sống hơn một chút. Vậy là mùa xuân sắp đến rồi vì thế nên trong một buổi sáng như thế này mới có thể cảm nhận được một tia hy vọng còn tồn tại.
Bước nhanh ra khỏi Cung Viên Sầm Tử Tranh mới chợt nhớ xe của mình đã được đưa đi bảo dưỡng vẫn chưa mang về mà cô cũng không biết gặp Tĩnh Nghiên sẽ mất bao lâu cho nên cũng không muốn tài xế đưa đón mình mà quyết định đón xe taxi tự đến nhà Thư Tử Hạo.
Nào ngời khi bóng cô vừa xuất hiện nơi cổng chính thì một chiếc xe quen thuộc chừng như sớm đã chờ sẵn ở đó, cực kỳ kiên nhẫn đợi người.
Đôi mắt trong veo của Sầm Tử Tranh không khỏi trợn to, là xe của Thư Tử Hạo! Nói như vậy, vừa nãy là hắn đứng trước cổng Cung Viên gọi điện thoại cho cô sao?
Còn chưa đợi Sầm Tử Tranh có bất kỳ phản ứng nào thì cửa xe đã chậm rãi hạ xuống, gương mặt anh tuấn quen thuộc của Thư Tử Hạo xuất hiện trong tầm mắt cô.
'Lên xe đi!' Hắn bước xuống xe, chủ động mở cửa nơi ghế lại phụ, tay làm một tư thế "mời".
Sầm Tử Tranh sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn lại đi đến bên cạnh Thư Tử Hạo, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi: 'Sao anh lại ở đây? Tĩnh Nghiên đâu? Anh để bạn ấy ở nhà một mình sao?'
Thư Tử Hạo cười ôn nhu: 'Yên tâm đi, Tĩnh Nghiên đã lớn thế kia rồi, đương nhiên sẽ biết tự chăm sóc cho mình. Nhưng xem ra cô ấy đúng là không được tốt lắm, có lẽ cần có người tâm sự!'
'Sao anh gặp được bạn ấy?' Sầm Tử Tranh vẫn chưa hết nghi hoặc.
Thư Tử Hạo điềm đạm nói: 'Lúc anh chạy xe ngang qua một cửa hàng của em thì thấy Tĩnh Nghiên đang đứng nơi cửa của cửa hàng đó!'
Sầm Tử Tranh lần nữa sững sờ, Tĩnh Nghiên đứng trước cửa cửa hàng của cô làm gì? Bạn ấy đến tìm cô sao? Nếu không phải thì sao lại phải đứng nơi đó?
Càng nghĩ tâm tình của Sầm Tử Tranh càng thêm kích động, cô không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng lên xe...
'Tử Hạo, em muốn đi gặp Tĩnh Nghiên ngay bây giờ, em nghĩ bạn ấy nhất định là có chuyện muốn nói với em!'
Thư Tử Hạo nhún nhún vai, ngồi trở lại ghế lái, nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lập tức rời khỏi phạm vi của Cung Viên.
Con đường xuyên qua rừng càng lúc càng rộng rãi, cũng không có nhiều tuyết đọng, tốc độ xe chạy chừng như cũng nhanh hơn một chút. Suốt đoạn đường trong đầu Sầm Tử Tranh chỉ có chuyện của Tĩnh Nghiên và tang lễ của bác Khương. Đây vẫn là tâm bệnh chưa được chữa khỏi của cô. Tuy Sầm Tử Tranh biết Tĩnh Nghiên có thể tự mình giải quyết được chuyện này nhưng mấy lần Tĩnh Nghiên cứ tránh gặp mặt khiến Sầm Tử Tranh cảm thấy rất khổ sở.
Trên đời này Tĩnh Nghiên đã không còn người thân nào nữa vì vậy bất luận bạn ấy có tha thứ cho cô hay không thì Sầm Tử Tranh cũng sẽ không để cô ấy rời xa mình. Hai người họ đã từng là bạn bè tốt nhất của nhau, bây giờ cũng là vậy, tương lai cũng vậy!
Ngay lúc còn đang miên man suy nghĩ thì chợt thấy tay mình ấm lên khiến Sầm Tử Tranh không khỏi giật mình, vội ngẩng lên nhìn thì thấy bàn tay to của Thư Tử Hạo đang nắm chặt lấy tay cô.
Hốt hoảng Sầm Tử Tranh vội rút tay lại nhưng dường như vô dụng...
Đôi mắt thâm thúy của Thư Tử Hạo rơi trên gương mặt cô, sau đó lại nhìn về phía trước...
'Tử Tranh, tối hôm đó Cung Quý Dương có làm khó em không?'
Giọng hắn thật trầm, chừng như cố nén lại cảm xúc trong lòng.
Trên mặt Sầm Tử Tranh lộ ra một vẻ không tự nhiên nhưng trong nháy mắt đã khôi phục nụ cười như trước, khẽ đáp lời: 'Không có. Quý Dương trước giờ luôn ân cần chu đáo, sao lại làm khó em chứ?'
'Thật sao?' Thư Tử Hạo hỏi ngược lại một câu, bên môi câu lên một nụ cười châm chọc.
Sầm Tử Tranh vẫn giữ nụ cười trên môi, chỉ khẽ chau mày: 'Em không cần phải nói dối làm gì, Quý Dương anh ấy luôn rất tốt với em... '
Sít!!!
Sầm Tử Tranh còn chưa nói hết câu thì Thư Tử Hạo đã nhấn mạnh chân thắng, chiếc xe bị thắng lại đột ngột trượt một đoạn trên đường rồi mới dừng lại.
'Tử Hạo, anh đang làm gì vậy? Vì sao lại dừng xe?'
Thấy chuyện xảy ra đột ngột Sầm Tử Tranh kinh hoảng nhìn Thư Tử Hạo hỏi, nhưng khi thấy gương mặt tái mét của hắn, cô hoảng sợ đến nỗi ngưng bặt.
'Tử Tranh, em còn nói dối anh sao?' Hắn xoay về phái cô, trong giọng nói không khó nhận ra sự tức giận gần như phẫn nộ.
Sầm Tử Tranh mờ mịt nhìn Thư Tử Hạo, không hiểu hắn đang nói gì.
Thư Tử Hạo kéo mạnh tay cô nhấc lên, tay áo thuận thế trượt xuống lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen nhưng trên làn da trắng lộ rõ những dấu xanh tím.
'Tử Hạo, anh buông tay! Anh làm thế này khiến em rất khó chịu!' Sầm Tử Tranh thế nào cũng không ngờ hắn sẽ làm như vậy, trong mắt cô lộ rõ sự không vui.
'Em sẽ khó chịu sao? Chẳng lẽ nhìn thấy Cung Quý Dương dày vò em thành ra thế này trong lòng anh lại dễ chịu sao? Những dấu vết này làm sao mà có? Tối hôm đó là hắn gây ra cho em sao? Chẳng lẽ hắn đánh em?'
Thư Tử Hạo nhìn thấy những vết bầm trên cổ tay cô, trong mắt không dấu được một tia chua xót.
Hắn rất muốn chỉ xem cô như một người bạn bình thường nhưng thực sự hắn làm không được. Hình bóng cô cứ thấp thoáng ẩn hiện trong đầu hắn. Hắn biết mình căn bản không nên, cũng không thể đi quản chuyện của cô nhưng hắn cũng không làm được.
*****
Sầm Tử Tranh cảm thấy câu hỏi của hắn càng lúc càng không thích hợp. Cô lắc đầu: 'Tử Hạo, Quý Dương sao lại có thể đánh em chứ? Anh ấy rất thương em, đối xử với em rất tốt, thật sự! Chuyện tối hôm đó... tuy rằng anh ấy rất tức giận nhưng cũng không giống như anh tưởng tượng nghiêm trọng vậy đâu!'
Cô nói dứt lời liền dùng sức rút tay ra, ngón tay thuôn dài nhẹ xoa nơi những dấu tay còn lưu lại tuy rằng không rõ ràng lắm, những dấu này đúng là do Cung Quý Dương tạo thành, là đêm đó hắn dùng cô như một đối tượng phát tiết cơn giận, vì không cho cô giãy dụa mà giữ chặt lấy cổ tay cô nên mới lưu lại dấu vết như vậy, rõ ràng rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Thư Tử Hạo thấy cô có vẻ né tránh không muốn đề cập đến, đôi mày kiếm lộ ra vẻ không vui chau chặt lại, hắn thở dài một tiếng, sau đó bất chấp sự giãy dụa của cô, giữ chặt lấy hai vai của Sầm Tử Tranh...
'Tử Tranh, anh biết tình cảm của em toàn bộ đặt hết trên người Cung Quý Dương, anh cũng biết em sở dĩ còn chịu gặp anh là vì muốn bảo trụ tình bạn giữa chúng ta nhưng... Tử Tranh, em đừng quên, trong lòng anh, Cung Quý Dương chính là một kẻ trộm, là một tên cướp, lúc đó là hắn dùng thủ đoạn đe tiện ép buộc em ở cùng hắn, nếu như không có hắn, em sớm đã là của anh rồi!'
Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại, khi cô mở mắt ra lại thì không còn giãy dụa nữa mà chỉ điềm tĩnh nhìn hắn, chậm rãi nói:
'Tử Hạo, chuyện đã qua lâu như vậy rồi không cần nhắc lại làm gì, em với Quý Dương cũng đã là vợ chồng, Quý Dương rấtyeeu em, em cũng rất yêu Quý Dương, nếu như có một ngày em thật sự phải rời khỏi anh ấy, em nghĩ mình sẽ sống không bằng chết. Đúng là từ lúc đầu Quý Dương dùng một số thủ đoạn không quang minh chính đại nhưng Tử Hạo, anh có từng nghĩ thử xem, nếu như không phải bởi vì em động lòng vì anh ấy thì sao có thể chịu ở bên cạnh anh ấy chứ? Em chính là cam tâm tình nguyện kết hôn với Quý Dương. Em với anh có duyên không phận thì sao có thể cưỡng cầu. Nếu như chúng ta có thể ở bên nhau thì sớm đã ở bên nhah rồi chứ không đợi đến hôm nay mới đem chuyện này ra thảo luận. Anh thử nghĩ mà xem!'
'Anh không tin cái gọi là vận mệnh, cũng không tin duyên phận. Nhìn Cung Quý Dương anh mới biết, duyên phận cũng có thể do con người tạo nên. Tử Tranh, em luôn miệng nói Cung Quý Dương yêu em, chẳng lẽ như vậy là yêu đó sao? Theo anh thấy hắn vốn không biết gì là yêu, nếu như Cung Quý Dương yêu em, vì sao lại không tin tưởng em? Tối hôm đó khi hắn nhìn thấy anh và em ở cạnh nhau, anh thấy trong mắt hắn là sự nghi ngờ rất rõ ràng, anh tuyệt đối không tin tối hôm đó hắn không có hành động gì cả. Tử Tranh, hắn yêu em chỉ giống như yêu một con thú cưng, tình yêu không có lòng tin thì còn gọi là tình yêu hay không?'
Thư Tử Hạo càng nói càng kích động, bàn tay đang giữ nơi vai cô vô thức càng dùng sức hơn.
Sầm Tử Tranh không tức giận, cũng không vội lên tiếng phản bác luận điểm của hắn mà chỉ dùng ánh mắt buồn bã nhìn Thư Tử Hạo. Thật lâu sau cô mới thở dài một tiếng nói: 'Tử Hạo, thực ra người thực sự không hiểu gì về tình yêu... là anh!'
Lời của cô khiến Thư Tử Hạo ngơ ngẩn một lúc. Hắn mấp máy môi nhưng không nói nên lời.
Trong mắt Sầm Tử Tranh không có chút trách hờn nào, cô chỉ nhỏ nhẹ nói:
'Thực ra tình yêu vốn không phải là một chuyện có thể phân rõ đúng hay sai. Mỗi một người đều có quyền dùng cách của riêng mình để có được tình yêu và duy trì nó. Em cũng vậy, Quý Dương cũng vậy. Anh nói tình yêu không dựa trên sự tin tưởng thì không phải là tình yêu chân chính, vậy em hỏi anh, phải làm như thế nào thì mới gọi là tin tưởng đây? Theo em thấy, con đường tình yêu này vốn là có sẵn lòng tin rồi, cái gọi là lòng tin chính là một loại chấp nhận, một loại bao dung, là một bên vì một bên kia tình nguyện hy sinh. Trong tình yêu không có hoàn toàn thả lỏng, cũng không có hoàn toàn phủ nhận, chỉ có như thế thì tình yêu mới có sức sống, mới có thể trường tồn. Từ ngàn năm trước đến nay có không biết bao nhiêu tuyệt tác ca tụng sự vĩ đại của tình yêu chính bởi vì tình yêu không có quy luật, đối với nhân loại nó vĩnh viễn có một sự thần bí của riêng mình. Một đặc điểm khác của tình yêu đó chính là không nỡ, không nỡ từ bỏ, không nỡ buông tay, vì người mình yêu cam tâm tình nguyện đó mới chính là tình yêu thật sự!'
Thư Tử Hạo lẳng lặng ngồi yên nghe cô nói một tràng dài, một lúc lâu sau hắn mới thở dài một tiếng nói: 'Tử Tranh, nói đạo lý anh nói không bằng em nhưng em cũng không thể phủ nhận tình yêu anh dành cho em!'
'Em không phủ nhận, em chỉ không thể tiếp nhận mà thôi!'
Sầm Tử Tranh nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng nói: 'Tử Hạo, anh luôn quan tâm em, điều này em biết, em cũng rất cảm động nhưng đời này em đã dành hết cho Quý Dương rồi, tất cả tình yêu của em cũng đều cho anh ấy, sao có thể đi yêu một người khác được chứ? Cho dù thật sự có một ngày em bất phải rời xa Quý Dương, lưu lại bên cạnh anh em cũng sẽ không vui. Yêu một người chính là hy vọng người đó được vui vẻ, anh có hay không?'
Thư Tử Hạo có chút ngậm ngùi, một lúc sau mới hỏi lại: 'Nói như vậy, anh hoàn toàn không có cơ hội phải không?'
Sầm Tử Tranh thấy hắn như vậy trong lòng có chút khổ sở nhưng vẫn kiên định nói: 'Xin lỗi Tử Hạo, đời này em chỉ có thể phụ lòng anh thôi!'
Cả người Thư Tử Hạo chợt run lên, 'Buồn cười lắm phải không? Cho dù em nói như vậy nhưng anh vẫn mong chờ có một ngày em sẽ hồi tâm chuyển ý!'
Nói hết chữ cuối cùng hắn liền đạp mạnh chân ga, chiếc xe như một con ngựa sút cương chạy băng băng trên đường.
Trên quãng đường còn lại không khí hết sức trầm mặc. Rốt cuộc cũng đến được căn biệt thự của Thư Tử Hạo, vừa xuống xe Sầm Tử Tranh đã vội vã chạy vào trong...
'Tĩnh Nghiên... Tĩnh Nghiên... '
Tiến vào phòng khách chính không thấy bóng ai Sầm Tử Tranh bắt đầu lần theo từng gian, sau cùng lại chạy lên lầu hai...
Tiếng của cô vọng lại trong không gian rộng lớn, rõ ràng là có chút sốt ruột còn Thư Tử Hạo thì vẫn theo sát sau lưng cô, bên môi lộ ra một nụ cười khổ sở.
Ngay lúc Sầm Tử Tranh vừa bước đến bậc thang cuối cùng thì một cánh cửa ở căn phòng gần cuối trên lầu hai chợt mở ra, Tĩnh Nghiên với mái tóc dài xõa tung đang đứng nơi cửa, tầm mắt vừa vặn rơi trên mặt Sầm Tử Tranh.
Sầm Tử Tranh vội vàng dừng lại bước chân, cô sững sờ đứng ngay tại cầu thang, nhất thời chợt cảm thấy có chút sợ hãi không dám bước đến. Sự trầm mặc của Khương Tĩnh Nghiên và sự sốt ruột của Sầm Tử Tranh hình thành một thế đối lập rõ rệt.
'Tĩnh Nghiên... '
Qua một lúc lâu Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại, cô dè dặt bước đến gần, nhẹ giọng gọi tên bạn...
*****
Khương Tĩnh Nghiên vẫn đứng bất động nơi cửa phòng, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu tình nào, ngay cả một câu cũng không buồn nói. Qua một lúc lâu mới máy móc nói: 'Cô đến rồi... '
Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt nhìn cô gái trước mặt, cô không ngờ Khương Tĩnh Nghiên gặp cô lại có thể bình thản như thế, trong lòng nhất thời cảm thấy rất an ủi. Vừa định lên tiếng thì lại thấy Tĩnh Nghiên xoay lưng bước vào phòng.
Ngẩn người ra một giây nhưng rồi không suy nghĩ gì thêm Sầm Tử Tranh cũng nhấc chân bước theo.
Tĩnh Nghiên bước đến bên giường, ngồi xuống, trên gương mặt trắng bệch lộ ra một ch út không được tự nhiên, cô nhìn Sầm Tử Tranh sau đó khẽ rũ hàng mi...
Sầm Tử Tranh thấy cô không nói gì, chủ động bước đến gần Tĩnh Nghiên, nhẹ giọng nói: 'Tĩnh Nghiên, bạn... mấy hôm nay thế nào?'
Thực ra cô rất lo cho bạn mình nhất là khi vừa nãy nhìn thấy gương mặt tái nhợt và dáng vẻ tiều tụy của Tĩnh Nghiên. Sầm Tử Tranh vốn rất muốn giúp bạn mình làm gì đó nhưng lại luôn sợ bị cự tuyệt.
Chính vì vậy, thái độ của Sầm Tử Tranh đối với Tĩnh Nghiên lại càng thêm dè dặt cẩn trọng.
Nào ngờ Tĩnh Nghiên vừa nghe câu hỏi của cô liền có phản ứng, trong ánh mắt nhìn về phía Sầm Tử Tranh như có thêm một chút tình cảm...
'Tử Tranh... ' Cô chợt lên tiếng nhưng lần này không phải là tiếng "cô" xa cách mà là gọi thẳng tên cô, cách xưng hô mà đã rất lâu rồi chưa xuất hiện.
Nghe bạn gọi lòng Sầm Tử Tranh không khỏi kích động hẳn lên, cô vội kéo tay Tĩnh Nghiên, trong giọng nói có chút nghẹn ngào...
'Tĩnh Nghiên, vừa nãy... vừa nãy bạn gọi mình là gì? Bạn không còn giận mình nữa phải không?'
Tĩnh Nghiên thở dài một tiếng nhưng cũng không rút tay ra: 'Tử Tranh, thực ra mình không nên trách bạn, tất cả đều là số mệnh cả rồi... trách được ai đây?'
Hô hấp của Sầm Tử Tranh chợt trở nên dồn dập hẳn lên, mũi cảm nhận được một trận chua xót: 'Tĩnh Nghiên, xin lỗi, xin lỗi... thực ra bạn có quyền trách mình, mình không giận bạn... '
'Không... '
Bên môi Khương Tĩnh Nghiên câu lên một nụ cười gượng: 'Thực ra Thư học trưởng nói rất đúng, có rất nhiều chuyện không phải là con người có thể khống chế, sự tình đã phát sinh thì chuyện nên làm là học cách đối mặt, oán trời trách người chỉ làm khổ chính mình, làm khổ người khác mà thôi, đến cuối cùng lại chỉ làm tổn thương người bên cạnh mình mà thôi!'
'Tĩnh Nghiên... ' Sầm Tử Tranh quả thực bị những lời của Tĩnh Nghiên làm cho chấn động. Đây thực sự là Tĩnh Nghiên sao?
Chừng như có thể nhận ra sự chấn động của Sầm Tử Tranh, giọng Tĩnh Nghiên cũng có chút nghẹn ngào: 'Tử Tranh, thực ra mình biết bạn vẫn luôn rất áy náy nhất là khi ba mình mất đi, mình không ngừng trách bạn, điều này có lẽ càng làm cho bạn khổ sở. Là mình không đúng! Bạn đã làm rất nhiều cho mình rồi, có thể nói từ đầu đến cuối bạn đều không có sai. Bạn không yêu anh trai mình, đương nhiên là không muốn gả cho anh ấy còn cái chết của anh ấy chỉ là ngoài ý muốn, mình sao có thể đem hết mọi chuyện trút lên người bạn được chứ?'
Nước mắt của Sầm Tử Tranh lúc này đã hoàn toàn không kềm chế được mà rào rạt rơi. Cô không lên tiếng mà chỉ ôm chặt Tĩnh Nghiên trong tay mình, nỗi khổ sở, gánh nặng toàn bộ đều trút bỏ hết trong giây phút này.
'Tĩnh Nghiên, bạn thật sự không trách mình sao? Thật sao?'
Khương Tĩnh Nghiên gật nhẹ đầu.
'Ba đã mất rồi, giờ mình chẳng còn ai, giờ bạn là người thân nhất của mình... '
Sầm Tử Tranh vội buông bạn ra, tay lau khô nước mắt: 'Đúng vậy, Tĩnh Nghiên, chúng ta là bạn tốt nhất của nhau, trước đây là vậy, sau này cũng vậy. Bạn sẽ không cô độc, bạn còn có mình!'
Tĩnh Nghiên cười yếu ớt, trên gương mặt trắng bệch vẫn không có chút huyết sắc nào.
'Tĩnh Nghiên... '
Sầm Tử Tranh không khó phát hiện ra điều này, cô lo lắng hỏi: 'Hình như bạn thực sự không khỏe lắm. Mình gọi bác sĩ đến khám cho bạn nhé!'
Vừa nói cô vừa lục tìm điện thoại.
'Không cần đâu... '
Tĩnh Nghiên giữ tay cô lại, nhẹ giọng nói: 'Thư học trưởng đã gọi bác sĩ rồi, trước khi bạn đến bác sĩ vừa mới rời đi!'
'Bác sĩ nói thế nào?'
'Chỉ là bị suy nhược cơ thể thôi, không có gì đáng ngại!'
Nghe cô nói vậy Sầm Tử Tranh vẫn còn có chút lo lắng.
Đúng lúc này Thư Tử Hạo bước vào phòng, trên tay là một ly sữa nóng, hắn đưa cho Khương Tĩnh Nghiên, 'Anh biết em có rất nhiều chuyện muốn nói với Tử Tranh nhưng anh nghĩ em nên nghỉ ngơi một lúc trước đã. Em ở chỗ của anh, Tử Tranh sẽ thường xuyên đến thăm em. Giờ thì uống cái này đi!'
Đón lấy ly sữa trên tay hắn, Tĩnh Nghiên cười yếu ớt: 'Tuy là em rất mệt nhưng em không muốn ngủ!'
'Tĩnh Nghiên!'
Sầm Tử Tranh nhẹ giọng nói: 'Tử Hạo nói đúng đó, sau này mình sẽ thường xuyên đến thăm bạn. Giờ bạn nghỉ ngơi cho khỏe đi, nhìn thấy bạn thế này mình đau lòng lắm!'
Tĩnh Nghiên gật đầu sau đó uống hết ly sữa rồi nằm xuống.
Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo cùng bước ra khỏi phòng, trước khi rời đi Thư Tử Hạo còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
'Cám ơn anh Tử Hạo, em nghĩ gút mắc giữa em với Tĩnh Nghiên đã hóa giải hết, hoàn toàn là vì Tĩnh Nghiên nghe lời khuyên của anh!'
Bước xuống phòng khách, Sầm Tử Tranh ngồi nơi ghế sofa nhìn Thư Tử Hạo nói lời cám ơn từ đáy lòng.
Thư Tử Hạo đặt một tách trà trước mặt cô, cười nhẹ: 'Thực ra Tĩnh Nghiên cũng không cố chấp như em nghĩ đâu. Sau khi cô ấy đến đây thì đã kể hết mọi chuyện cho anh nghe rồi. Em yên tâm, tang lễ của bác Khương anh sẽ thu xếp ổn thỏa!'
Sầm Tử Tranh thở phào một hơi, cô nhìn lên căn phòng trên lầu, trên mặt có vẻ an ủi: 'Tĩnh Nghiên ở chỗ của anh thì em yên tâm lắm rồi. Đợi sức khỏe bạn ấy tốt hơn em sẽ giúp bạn ấy thu xếp cuộc sống!'
'Em định thu xếp thế nào?' Thư Tử Hạo bất thình lình hỏi lại.
Sầm Tử Tranh suy nghĩ một chút rồi không dấu diếm nói...
'Em sẽ thu xếp cho Tĩnh Nghiên vào Leila làm việc sau đó sẽ nhượng một phần cổ quyền của Leila cho cô ấy!'
'Để bồi thường sao?' Thư Tử Hạo cười.
'Không phải. Là vì tin tưởng. Em tin bạn ấy có năng lực kinh doanh tốt Leila!' Sầm Tử Tranh nói một cách khẳng định.
'Nếu như em thấy điều đó là cần thiết thì đó cũng không chừng là một cách hay!' Thư Tử Hạo không phản đối, hắn vừa nói vừa chậm rãi uống trà.
*****
Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy trên môi nở một nụ cười nhợt nhạt, cô cũng chậm rãi hớp một hớp trà, cô tiếp lời Thư Tử Hạo: 'Thực ra em cũng không muốn khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp!'
Thư Tử Hạo cười nhẹ: 'Theo anh thấy, quyết định này của em có thể nói là rất đúng đắn!'
'Sao lại nói thế?' Sầm Tử Tranh đặt tách trà xuống bàn, hỏi lại.
Thư Tử Hạo thoải mái ngả người nơi sofa, đôi mắt đen láy nhìn người phụ nữ trước mặt không chớp, hắn trầm giọng giải thích"
'Thứ nhất, làm vậy những ngày sau này của Tĩnh Nghiên sẽ không phải lo lắng nhiều, ít nhất là không phải lo chuyện áo cơm; thứ hai... '
Hắn hơi ngừng lại một chút rồi chợt cười nhẹ: 'Có thể giảm bớt sự áy náy trong lòng em dù rằng theo anh thấy tất cả mọi chuyện đều không có liên quan trực tiếp đến em cho nên anh không tán đồng lắm với cách làm của em. Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của anh. Nếu như em đã suy nghĩ cặn kẽ trước khi quyết định làm như vậy thì anh cũng không có quyền can thiệp!'
Sầm Tử Tranh không ngờ Thư Tử Hạo sẽ nói vậy, những suy đoán của hắn có thể nói là đúng đến bảy tám phần.
'Tử Hạo... Sao anh lại không tán đồng cách làm của em?' Cô hơi nhíu mày, hỏi.
Thư Tử Hạo nhướng mày nhìn cô, điềm đạm nói: 'Dụng ý của em rất rõ ràng, anh đoán Tĩnh Nghiên cũng có thể đoán ra được điều đó. Hơn nữa, Leila hôm nay có thể xem như là một thương hiệu có tiếng tăm, đối với việc tuyển dụng nhân viên đương nhiên có yêu cầu rất nghiêm khắc, tuy là Tĩnh Nghiên cũng học thiết kế nhưng dù sao kinh nghiệm của cô ấy cũng còn yếu, em nghĩ xem, với khả năng của cô ấy thì có thể làm cho người khác tin tưởng được không? Nếu như chỉ là một nhân viên nhỏ thì có thể người khác sẽ không nói gì nhưng một khi có được cổ phần thì tình huống sẽ khác ngay!'
Sầm Tử Tranh nghe hắn phân tích, bên môi nhẹ câu lên một nụ cười khổ nhưng cũng không giấu được một chút ngượng ngùng...
'Tử Hạo, anh nói rất đúng. Trước khi em có quyết định này em cũng nghĩ đến cùng một vấn đề như anh vừa nói nhưng, nếu như quá để tâm đến cách nghĩ của người khác thì không chừng sẽ làm tổn thương Tĩnh Nghiên. Em không nghĩ như vậy. Dù sao thì em cũng sẽ không bỏ mặc bạn ấy không lo!'
'Tử Tranh, em đừng quên, tuy em là người sáng lập nên Leila nhưng... Cung thị tài phiệt mới chính là cổ đông lớn nhất của nó. Người điều hành việc kinh doanh của Leila là Cung Quý Dương, người có quyền lực lớn nhất cũng là hắn. Nếu như em thật sự muốn làm như em vừa nói thì ít nhất em phải có được sự đồng thuận từ Cung Quý Dương!' Thư Tử Hạo không khỏi nhắc nhở cô thêm một vấn đề quan trọng nữa.
Sầm Tử Tranh sững sờ giây lâu khi nghe câu này của hắn nhưng sau đó trên mặt lộ vẻ thoải mái: 'Em nghĩ Quý Dương sẽ không phản đối cách làm của em đâu. Thương hiệu Leila chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong tổng thể kinh doanh của Cung thị, hơn nữa từ sau khi kết hôn Quý Dương đã không can thiệp vào chuyện kinh doanh của Leila, tất cả đều do em quyết định hết!'
Thư Tử Hạo nhìn vẻ hạnh phúc trên mặt Sầm Tử Tranh mà lòng ẩn ẩn đau nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười: 'Đúng vậy, đây là quyết định của em. Anh không nên có ý kiến nhiều!'
'Tử Hạo... ' Thấy mắt hắn thoáng tối sầm, Sầm Tử Tranh định lên tiếng giãi bày nhưng lại không biết nên nói gì mới phải.
Ngược lại với vẻ rối rắm của Sầm Tử Tranh, Thư Tử Hạo có vẻ thoải mái hơn hắn cướp lời: 'Tử Tranh à, em phải hiểu, em là người anh quan tâm nhất. Anh không mong nhìn thấy em vì bất cứ người nào mà khổ sở, đau lòng cho nên nếu như chuyện của Tĩnh Nghiên khiến em khó chịu thì cứ giao cho anh. Nếu Tĩnh Nghiên không đến Leila thì cũng có thể lưu lại làm việc với anh!'
'Tử Hạo... ' Sầm Tử Tranh không dấu được sự xúc động nhưng đồng thời cũng có một chút lo lắng: 'Em biết anh cũng rất quan tâm Tĩnh Nghiên, thực ra nếu như lưu Tĩnh Nghiên ở lại bên cạnh anh, anh cũng sẽ phải đối mặt với cùng một vấn đề như em thôi... '
'Em sai rồi!'
Thư Tử Hạo không đợi Sầm Tử Tranh nói hết câu đã ngắt lời cô, ánh mắt kiên định nhìn cô không chớp: 'Người anh quan tâm chỉ có em mà thôi. Tâm ý của anh chắc là em hiểu rõ nhất!'
'Tử Hạo!'
Sầm Tử Tranh nhấc túi xách lên, cô đứng dậy, trong đôi mắt đẹp không dấu được sự bối rối: 'Em thấy hôm nay chúng ta bàn đến đây thôi. Em... em còn chút chuyện phải làm, em về trước đây. Còn về Tĩnh Nghiên, bạn ấy ở chỗ của anh thì em yên tâm lắm rồi, anh nói với bạn ấy một tiếng, em sẽ thường xuyên đến thăm bạn ấy. Giờ em đi trước, tạm biệt!'
Nói rồi cô nở một nụ cười nhợt nhạt, xoay người rời đi.
'Tử Tranh, đợi đã!'
Thấy sự cố ý tránh né của cô, Thư Tử Hạo rất không dễ chịu, hắn bước vội về phía Sầm Tử Tranh nắm lấy cổ tay cô sau đó thân hình cao lớn chắn lấy lối thoát của cô.
'Tử Hạo, anh... buông tay... ' Kinh ngạc trước hành động của hắn, nụ cười trên mặt Sầm Tử Tranh chợt cứng lại, gương mặt xinh đẹp trong chớp mắt trở nên trắng bệch.
Thư Tử Hạo chừng như không hề có ý định buông tay, đôi cánh tay hữu lực giữ chặt lấy đầu vai cô, trong mắt lộ ra một tia thống khổ: 'Tử Tranh, em đừng hiểu lầm, cũng đừng trốn tránh anh như vậy, được không? Anh biết trong lòng em chỉ có Cung Quý Dương, em không thể rời xa hắn nhưng cũng không cần tàn nhẫn với anh như vậy. Anh yêu em, bản chất của tình yêu vốn ích kỷ. Bao nhiêu năm qua anh tự bảo với mình, chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc thì anh cũng cảm thấy hạnh phúc nhưng anh làm không được. Anh không hề có ý bám riết lấy em chỉ là... không thể kìm chế được mà thôi... '
'Tử Hạo, em... em không muốn làm gì tổn thương đến anh. Anh là một người rất tốt, em tin anh nhất định sẽ tìm được một người thích hợp với mình. Gặp được anh em rất vui nhưng em thật sự chỉ có thể xem anh như một người bạn, một người anh... ' Sầm Tử Tranh thấp giọng thì thào, trên mặt vẫn một vẻ kiên định.
Thư Tử Hạo nhìn cô gái trước mặt, cô gái mà hắn yêu đang đứng ở trước mặt hắn nhưng... Đôi tay hắn có chút run rẩy sau đó ôm cô vào lòng, thấy cô gái trong tay mình không ngừng giãy dụa, hắn vội lên tiếng, trong giọng nói có một tia khẩn cầu...
'Tử Tranh, đừng động đậy, cho anh ôm em một lần cuối cùng, được không?'
'Tử Hạo... '
Bị hắn ôm quá chặt, Sầm Tử Tranh chỉ còn cách không ngừng giãy dua nhưng càng giãy thì hắn càng ôm chặt hơn, chặt đến nỗi như muốn dung nhập cô và trong thân thể mình.
Hai người hoàn toàn không phát hiện ra, một cánh cửa phòng trên lầu đã lặng lẽ mở ra, khi nhìn thấy một màn dưới lầu, đôi mắt phía sau cánh cửa khẽ híp lại, trong mắt thoáng qua một vẻ âm hiểm và đắc ý...
*****
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ ánh lên sàn nhà bằng đá hoa cương sáng loáng, cũng phản chiếu những cái bóng bận rộn của các nhân viên.
Đây là Cung thị vào một buổi sáng, ai nấy đều đang bận bịu với công việc của mình còn ở trên tầng tám mươi đang mở một cuộc họp, bầu không khí thật khẩn trương.
Sau khi tan họp Sầm Tử Tranh lười lĩnh vươn vai duỗi người, cuộc họp kéo dài gần bốn giờ đồng hồ khiến cô có chút kiệt sức. Nhìn lại đồng hồ trên tai sau đó gọi một cú điện thoại cho thư ký của tổng giám đốc rồi cầm tư liệu vừa họp bước vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc.
Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng cao nhất, Sầm Tử Tranh vội vã bước ra.
'Cung phu nhân!' Thư ký của tổng giám đốc vừa nhìn thấy Sầm Tử Tranh lập tức cúi chào.
Sầm Tử Tranh nhìn cô cười hòa nhã: 'Cung tiên sinh hôm nay có cuộc họp nào không?'
'Cung phu nhân, Cung tiên sinh vừa mới họp xong giờ đang ở trong văn phòng!' Thư ký tổng giám đốc vội đáp lời.
Sầm Tử Tranh nhẹ gật đầu: 'Được rồi, cô đi bận chuyện của mình đi!'
Thư ký của tổng giám đốc gật đầu chào cô rồi rời đi.
Nhẹ gõ mấy tiếng lên cửa, khi nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, bên môi Sầm Tử Tranh không kìm được câu lên một nụ cười, cô đẩy cửa bước vào.
'Tranh Tranh!' Nãy giờ vẫn vùi đầu vào xấp văn kiện nghe tiếng bước chân Cung Quý Dương ngẩng đầu lên nhìn, thấy người vừa bước vào trong mắt hắn thoáng hiện một ý cười, thả văn kiện trên tay xuống, hắn đưa tay về phía cô, cười nhẹ: 'Xem ra anh đã cưới được một người vợ cuồng công tác, từ sáng đến trưa mới nhớ đến chồng em sao? Anh gọi điện thoại qua mới biết Leila hôm nay có cuộc họp quan trọng!'
Sầm Tử Tranh đặt văn kiện trên tay xuống bàn rồi đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay Cung Quý Dương, để mặc hắn kéo cô vào lòng, thuận thế ngồi lên chân hắn.
'Quý Dương, nơi đây là văn phòng, đừng vậy mà... ' Cô vẫn luôn không quen quá thân mật ở một chỗ không riêng tư nhưng Cung Quý Dương thì đã sớm quen như vậy rồi.
'Nơi đây là văn phòng tổng giám đốc, không có lệnh của anh thì ai dám tiến vào chứ? Ồ, không đúng, phải nói là ngoại trừ bà xã đại nhân yêu dấu thì không ai dám tiến vào!' Cung Quý Dương quyến luyến ôm lấy người cô, sủng nịch đặt lên môi cô một nụ hôn âu yếm.
'Sắc lang, cứ thích chiếm tiện nghi của người ta!' Sầm Tử Tranh cười nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn nhưng cũng không ngờ như thế càng thuận tiện cho Cung Quý Dương, đôi môi lửa nóng thuận thế đáp xuống chiếc gáy trắng như tuyết của cô.
'Em là vợ anh, ông xã chiếm tiện nghi của bà xã là chuyện thiên kinh địa nghĩa... ' Cung Quý Dương tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát của riêng cô, vừa hôn vừa có chút mơ hồ nói.
Lòng Sầm Tử Tranh chợt xao động, cả người lại vì nụ hôn ấm áp kia mà khẽ run lên, cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy gương mặt anh tuấn, cố tình làm ra vẻ bất mãn nói: 'Đã trưa rồi, anh không đói nhưng em đói. Rốt cuộc là có muốn đi ăn cơm trưa không đây hử?'
'Ăn, đương nhiên phải ăn rồi. Nhưng mà... ' Cung Quý Dương cười có chút tà ác, hắn vòng tay từ phía sau ôm lấy cô chặt hơn, gương mặt anh tuấn vùi vào nơi gáy cô, thấp giọng nói: 'Em cho anh ăn no trước đi... '
Vừa nghe gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh đã đỏ rực, kết hôn nhiều năm như vậy cô đương nhiên biết hắn đang ám chỉ điều gì liền nghĩ cũng không nghĩ đẩy vội hắn ra đứng dậy nói: 'Đói thì bây giờ đi ăn, nhanh lên a!'
Cung Quý Dương cũng đứng dậy theo cô, thân hình cao lớn chừng như che khuất cả cô, hắn cười tà tứ, không chút dấu diếm nói: 'Bà xã đáng yêu, so với cơm trưa anh càng muốn ăn em hơn!'
Gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh càng đỏ hơn, cô xoay người vừa cười vừa đẩy hắn ra, đôi mắt đẹp đầy tình ý nhìn hắn, nhẹ giọng nói: 'Đừng lộn xộn, Quý Dương. Em có chuyện đàng hoàng muốn bàn với anh!'
Cung Quý Dương thấy vợ nói như vậy liền thu liễm lại vẻ tà tứ, nghiêm túc ngồi xuống trở lại: 'Nói đi, có chuyện gì?'
'Ừmm... ' Sầm Tử Tranh rũ hàng mi dài, trầm tư một chút rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Cung Quý Dương nhẹ giọng nói: 'Quý Dương, là chuyện liên quan đến Tĩnh Nghiên!'
'Ồ?' Cung Quý Dương nhướng mày: 'Em nói đi!'
Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy liền cầm xấp văn kiện vừa đặt lên lúc nãy đưa đến trước mặt hắn, nói: 'Đây là những thiết kế của Tĩnh Nghiên, anh xem thử đi!'
Cung Quý Dương mặt lộ vẻ khó hiểu mở xấp văn kiện trên tay ra, nhìn sơ qua một lượt rồi hỏi vợ: 'Tranh Tranh, chuyện thiết kế trước giờ là em phụ trách mà!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười nhìn chồng: 'Quý Dương, anh cũng biết là bác Khương đã qua đời, Tĩnh Nghiên giờ chỉ còn một người. Em là bạn thân của bạn ấy, làm sao bỏ mặc bạn ấy không lo cho được. Anh xem, tuy rằng bạn ấy không có nhiều kinh nghiệm trong công việc lắm nhưng về mặt thiết kế cũng rất có tài... '
Sầm Tử Tranh càng nói càng nhanh, không khó nhận ra sự lo lắng trong lòng cô.
Cung Quý Dương nhẹ nở nụ cười nhìn cô, 'Cho nên, em muốn cô ấy vào Cung thị làm việc, trở thành nhà thiết kế của Leila sao?'
'Phải phải phải!' Sầm Tử Tranh gật đầu như bằm tổi, sau đó mới dè dặt nói: 'Dù sao cổ đông lớn nhất của Leila cũng là anh, đương nhiên là phải bàn bạc với anh một chút rồi!'
Cung Quý Dương bật cười ha hả, 'Thật ngốc, tuy anh là cổ đông lớn nhất nhưng em mới là người quyết định mà. Muốn tuyển thêm một nhân viên cũng không cần anh phê chuẩn, em cứ chọn người nào em thấy thích hợp là được... '
Nói đến đây hắn chợt đứng dậy dịu dàng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: 'Hơn nữa, anh cũng chỉ mong nhân viên của em càng lúc càng nhiều, như vậy thì em có thể xoay quanh anh là được rồi!'
'Nói tới nói lui vẫn là anh không đàng hoàng, em đến bàn bạc với anh là vì có điều phải suy nghĩ mà. Anh là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, nếu như em dám tự m ình quyết định thì rõ ràng là không tôn trọng anh rồi!' Sầm Tử Tranh giả vờ oán giận nói.
Cung Quý Dương nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của cô, nhất thời không kìm lòng được lại cúi đầu xuống, 'Ngốc à, anh là tổng giám đốc nhưng anh trên vạn người mà dưới một người, em không nghe "nhất vợ nhì trời" sao?'
'Mồm mép quá đi!' Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy không khỏi ngọt ngào cười, cô xoay lại ôm hắn, thở dài một tiếng rồi nói có chút không được tự nhiên: 'Quý Dương... thực ra... thực ra em còn có chuyện muốn nói với anh, là... chính là... em muốn chuyển cho Tĩnh Nghiên một số cổ phần của Leila. '
*****
Sầm Tử Tranh lấy hết dũng khí nói dứt lời xong liền hồi hộp nhìn Cung Quý Dương chăm chăm như muốn thông qua biểu tình trên mặt hắn nhìn ra được chút manh mối gì.
Cung Quý Dương thấy vẻ nơm nớp lo sợ của cô, trong lòng muốn cười nhưng cố nhịn. Hắn ngồi xuống thoải mái tựa người vào lưng ghế, làm ra vẻ suy tư rồi nói: 'Em làm như vậy những cổ đông khác sợ rằng sẽ có ý kiến!'
'Cho nên... ' Sầm Tử Tranh cắn môi, níu lấy áo hắn cười nói: 'Nếu muốn họ không có ý kiến thì dễ thôi, anh đồng ý rồi thì ai dám phản đối nữa!'
'Chuyện này... ' Cung Quý Dương cố ý kéo dài âm tiết, trên mặt lộ vẻ do dự nói: 'Anh phải suy nghĩ thật kỹ mới được!'
Sầm Tử Tranh hoàn toàn không nhìn thấy trong mắt Cung Quý Dương vừa thoáng qua một tia đùa dai nên hoàn toàn tin là thật, trên gương mặt xinh đẹp không khỏi có chút lo lắng: 'Quý Dương, có gì phải suy nghĩ chứ. Em tin năng lực của Tĩnh Nghiên có thể chiếm được lòng tin của những cổ đông khác mà!'
'Ừmm... ' Cung Quý Dương vẫn làm ra vẻ suy tư, hắn liếc nhìn Sầm Tử Tranh, trong đôi mắt đen xẹt qua một ý cười không dễ gì nắm bắt được: 'Vậy... thì phải xem tâm tình của anh!'
Cái gì?
Sầm Tử Tranh ngây người nhìn chồng mình, qua một lúc lâu cô mới chau mày huých mạnh vào ngực hắn: 'Quý Dương, đừng lộn xộn mà. Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh!'
'Anh đâu có nói đùa!' Cung Quý Dương cười có chút gian trá, hắn giữ chặt cô, sóng mũi cao thẳng vùi vào trong mái tóc dài của cô, môi kề sát tai cô: 'Là em nói muốn giúp bạn mình mà, vậy phải xem có bao nhiêu thành ý mới được, ít nhất thì phải làm cho anh vui vẻ thì mới có thể có quyết định chính xác được!'
Sầm Tử Tranh trừng mắt nhìn hắn: 'Thế nào? Anh bây giờ không vui sao? Hay là có gì bất mãn với em?'
Cung Quý Dương cười ha hả, tay ôm cô càng chặt hơn: 'Đây hình như không giống thái độ của người đang cầu xin nên có nha!'
'Vậy phải làm gì thì anh mới vui được?' Sầm Tử Tranh quả thực là hết cách, tư duy của Cung Quý Dương hình như lúc nào cũng vượt quá xa cô.
Ý cười trên mặt Cung Quý Dương càng rõ ràng, hắn càng dán sát môi mình lên vành tai cô: 'Em nói thử xem!'
Câu nói đầy ái muội này khiến Sầm Tử Tranh nhất thời hiểu rõ ràng, trên gương mặt trắng nõn lập tức có thêm một tầng hồng, cô ngượng ngùng thốt: 'Anh thật là... càng lúc càng đáng ghét! Suy nghĩ nghĩ đi đâu không!'
'Suy nghĩ của anh toàn bộ đều đặt trên người em mà!' Cung Quý Dương cười càng tà tứ, ngón tay thon dài lướt qua đôi má đỏ hồng của cô, 'Đây là cơ hội khó có được, anh không biết lợi dụng thì sao được chứ?'
Nói rồi hắn vừa cười vừa né tránh nắm đấm của cô, thuận thế giữ chặt bàn tay nhỏ trong tay mình, quyến luyến không nỡ buông.
Tim Sầm Tử Tranh không tự chủ được đập nhanh hơn chút nữa, tuy rằng đã kết hôn bao nhiêu năm rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này của Cung Quý Dương cô vẫn không nhịn được, thẹn thùng như lúc ban đầu.
'Thế nào? Vợ chồng già mà vẫn còn ngượng ngùng sao?' Cung Quý Dương âu yếm vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói mang theo trí mạng dụ hoặc.
Sầm Tử Tranh cười thẹn thùng, trong mắt sóng tình dập dờn, cô nhìn chồng chăm chăm, giây lâu sau mới dè dặt áp sát vào hắn, đôi môi anh đào mềm mại kề sát bên tai hắn: 'Vậy anh phải hứa với em là không được nuốt lời đấy nhé!'
Hơi thở nóng rực của Cung Quý Dương phất qua những sợi tóc dài của cô: 'Vậy thì phải xem biểu hiện của em hôm nay thế nào!'
'Sắc lang!' Sầm Tử Tranh mắng yêu một câu. Tuy vậy cô vẫn nhiệt tình chủ động dán môi mình lên môi hắn, chiếc lưỡi thơm tho quấn quýt lấy lưỡi hắn...
Cánh tay đang vòng nơi vòng eo mảnh mai của cô dần siết chặt hơn, Cung Quý Dương vừa định hóa bị động thành chủ động thì Sầm Tử Tranh đã khéo léo trốn ra, sau đó thân hình mềm mại lại dán lên người hắn lần nữa, đôi môi mềm mang theo sức quyến rũ khó mà chống cự dời đến bên tai hắn, không khó nhận ra người Cung Quý Dương khẽ run lên.
Cô đắc ý mỉm cười, bàn tay nhỏ nhắn lặng lẽ đặt lên ngực hắn, tận lực chậm rãi cởi từng chiếc cúc của chiếc áo sơ mi được cắt may thủ công tinh tế, theo từng chiếc cúc áo được cởi ra, đầu ngón tay mềm mại cũng nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực tinh tráng với làn da rám nắng của hắn...
Theo từng động tác của cô, hô hấp của Cung Quý Dương dần trở nên dồn dập, hơi thở đã có chút hỗn độn, cô gái trong lòng mềm mại như nước, nụ cười dịu dàng cùng nụ hôn nồng ấm đầy dụ hoặc đã thành công khơi mào bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông trong hắn!
Bàn tay to bắt đầu không an phận, thành thục lướt theo những đường cong trên người cô, sự mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến hắn khó mà kìm lòng được.
Dưới sự vuốt ve đầy khiêu khích của hắn, thân thể Sầm Tử Tranh nhẹ run lên, cô ngẩng đầu, đôi môi mềm mại đáp xuống nơi áo hắn, dùng môi mình thay thế bàn tay, tiếp tục cắn từng chiếc cúc áo, mỗi một hành động muốn nói có bao nhiêu dụ hoặc thì có bấy nhiêu dụ hoặc.
Khi môi cô chậm rãi dời xuống dưới, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phất qua làn da rám nắng, Cung Quý Dương thở rút một hơi, đôi mắt đen chợt tối lại, hắn không chờ được nữa, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên...
'Aaa... Quý Dương... ' Sầm Tử Tranh giật mình kêu thất thanh một tiếng, khi nhận ra điều khác thường trong mắt hắn, cánh tay trắng như tuyết nhẹ câu lên cổ hắn, mặt vùi sâu vào lồng ngực tinh tráng kia.
'Tiểu yêu tinh này... ' Cung Quý Dương vừa bế cô vào phòng nghỉ riêng của mình vừa lẩm bẩm.
Khi thân hình yểu điệu của cô được nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường rộng lớn thì thân hình của Cung Quý Dương cũng lập tức áp sát, đôi môi lửa nóng mang theo vô hạn quyến luyến một đường hôn xuống...
'Quý Dương... ' Giọng Sầm Tử Tranh vỡ vụn, hơi thở dồn dập bám chặt đầu vai rắn rỏi của hắn: 'Anh... anh còn chưa hứa với em... '
Hơi thở của Cung Quý Dương có chút hỗn độn mang theo một chút thống khổ vì ham muốn, vùi mặt vào gò ngực đầy đặn của cô...
'Ừm, đều nghe theo em... '
'Quý Dương... ' Tim Sầm Tử Tranh đập thịnh thịch trong lồng ngực, dưới sự tấn công mãnh liệt của Cung Quý Dương, cả người cô như hóa thành một vũng nước, gương mặt kiều diễm bởi vì kích tình mà nhiễm lên một tầng hồng nhạt, xinh đẹp như một đóa hoa đang nở rộ.
← Ch. 147 | Ch. 149 → |