Âm mưu (2)
← Ch.148 | Ch.150 → |
Thời tiết đang ấm dần lên, mùa xuân càng lúc càng đến gần, trong không khí chừng như có thể nghe được hương hoa và cảm nhận được những cơn gió nhè nhẹ thổi mang theo hơi thở dịu dàng của mùa xuân.
Khi Sầm Tử Tranh giải quyết xong chuyện chia một phần cổ quyền cho Tĩnh Nghiên thì đã là chuyện của mấy hôm sau. Nhìn xấp văn kiện hoàn chỉnh trên bàn, trên mặt cô lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Chỉ cần cô đem phần văn kiện này đưa cho Tĩnh Nghiên thì có nghĩa là Tĩnh Nghiên đã là một thành viên chính thức của Cung thị, không chỉ thế, bạn ấy còn là một trong số những cổ đông của thương hiệu thời trang Leila.
Sầm Tử Tranh có chút sốt ruột chỉ mong sao sớm đem tin tức tốt kia báo cho Tĩnh Nghiên, trước đó bởi vì sự việc chưa có quyết định chính thức nên cô không dám đường đột báo cho bạn ấy nhưng giờ thì tốt rồi, mọi chuyện xem như đã giải quyết ổn thỏa cả rồi!
Nghĩ đến đây nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ, hơn nữa khi nghĩ đến thái độ của Tĩnh Nghiên đối với mình đã có nhiều chuyển biến, Sầm Tử Tranh cảm thấy mọi thứ thật tốt đẹp.
Đang lúc cầm điện thoại lên chuẩn bị ấn phím thì như có tâm linh cảm ứng, chuông điện thoại chợt reo lên...
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Sầm Tử Tranh mỉm cười. Là Tĩnh Nghiên!
Không ngờ có ngày bạn ấy lại chủ động gọi điện thoại cho cô, thế mà vừa nãy cô còn định gọi cho Tĩnh Nghiên, thật tốt quá!
'Tĩnh Nghiên... ' Cô vui vẻ nói vào điện thoại.
Đầu bên kia trầm mặc một lúc, nhưng không lâu sau đó truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ của Khương Tĩnh Nghiên.
'Tranh Tranh... '
Sầm Tử Tranh không ngờ Tĩnh Nghiên sẽ gọi điện thoại cho mình, cô vội hỏi: 'Tĩnh Nghiên, giờ sức khỏe của bạn đã tốt hơn nhiều chưa?'
Mấy ngày nay cô vẫn luôn bận bịu chuyện xử lý cổ quyền đồng thời cũng vì chuyện của Thư Tử Hạo nên không tiện đến nhà hắn thăm Tĩnh Nghiên nhưng cô vẫn luôn lo lắng về tình hình sức khỏe của bạn bởi Sầm Tử Tranh nhớ rõ, mấy hôm trước ở nhà Thư Tử Hạo trông sắc mặt của Tĩnh Nghiên thật tệ.
Đầu bên kia Khương Tĩnh Nghiên hơi cao giọng: 'Yên tâm đi Tử Tranh, Thư học trưởng rất biết cách chăm sóc, mình bây giờ đã không có gì đáng ngại rồi. Chỉ là... hơi nhớ bạn, không biết bạn có rảnh đến đây chơi với mình không?'
Sầm Tử Tranh nghe bạn nói vậy trong lòng hơi có chút áy náy, cô nhỏ nhẹ nói: 'Tĩnh Nghiên, xin lỗi nha. Mấy hôm nay mình bận quá nên không đến thăm bạn được nhưng hôm nay vừa hay mình rảnh rỗi, đang định đến chơi với bạn đây!'
Đúng vậy, đúng là hôm nay cô quyết định đến nhà Thư Tử Hạo một chuyến, mục đích không có gì khác hơn là báo với Tĩnh Nghiên những tin tốt kia.
Khương Tĩnh Nghiên nghe vậy chừng như cũng rất vui, vội nói: 'Được thôi, Tử Tranh, mình đợi bạn!'
Sầm Tử Tranh cười vui vẻ đứng dậy, khoác túi xách lên vai, hít sâu một hơi rồi cầm phần văn kiện trên bàn lên, rời khỏi công ty.
***
Thư Tử Hạo bận suốt cả một buổi tối nên ngủ mê mệt, khi thức dậy thì đã gần trưa, khi hắn rửa mặt thay xong quần áo xuống lầu thì đã không thấy bóng dáng của Tĩnh Nghiên đâu.
'Dì Phúc, dì Phúc... ' Hắn vừa gọi cho người quản gia vừa đi xuống lầu tìm.
'Thư tiên sinh!' Mới gọi hai tiếng thì từ một gian phòng khác một người phụ nữ tuổi trung niên bước ra, thân hình bà mập mạp còn trên mặt là một nụ cười hiền hậu, bà cung kính hỏi: 'Thư tiên sinh, ngài tìm tôi?'
Thư Tử Hạo nhìn quanh biệt thự một lần nữa sau đó mới hỏi: 'Sao không thấy Khương tiểu thư?'
Dì Phúc vội đáp lời hắn: 'Ồ, ngài muốn tìm Khương tiểu thư sao? Cô ấy đang ở trong bếp!'
'Bếp?' Thư Tử Hạo sững người, một lúc sau hắn mới xua tay: 'Được, tôi biết rồi, dì đi bận chuyện của dì đi!'
Dì Phúc lễ phép cúi chào sau đó tiếp tục đi bận việc của mình.
Một mùi thức ăn thơm nức mũi truyền từ bếp ra ngoài, không chỉ vậy còn có tiếng thức ăn đang xào nấu trên bếp.
Lần bước đến gian bếp thì mới thấy, trong gian bếp rộng lớn chỉ có một mình Tĩnh Nghiên, cô mặc một chiếc tạp dề mượn của dì Phúc, mái tóc dài được buộc gọn gàng thành hình đuôi ngựa ở phía sau, cô đang tập trung hết tinh thần vào mấy món ăn trên bếp còn trên bàn thì cũng đã có vài món đã được làm xong.
Quả thật sắc hương vị đầy đủ!
Đây là kết luận mà qua một lúc đứng ở cửa phòng bếp nghiên cứu Thư Tử Hạo rút ra được. Hắn chưa từng thấy một Khương Tĩnh Nghiên đảm đang như bây giờ, cũng chưa từng nghĩ một cô gái xinh đẹp như vậy lại giỏi việc bếp núc đến vậy.
Ít nhất là trong số các cô gái mà hắn tiếp xúc trước giờ chưa có cô gái nào giống như vậy. Ngay cả Sầm Tử Tranh cũng vậy, hắn ở bên cạnh cô lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ của cô khi làm bếp.
Bất giác Thư Tử Hạo mỉm cười, nhìn theo bóng Tĩnh Nghiên bận rộn nhưng thành thạo trong lòng chợt có một cảm giác rất dễ chịu.
Có lẽ cảm giác được sau lưng mình có gì khác thường, đang bận rộn thái thức ăn Khương Tĩnh Nghiên chợt quay lại nhìn, khi nhìn thấy Thư Tử Hạo đang đứng ngay cửa, cô liền mỉm cười: 'Nào có người nhìn thấy người khác bận rộn mà không chịu đến giúp chứ?'
Thư Tử Hạo bật cười ha hả, cùng lúc đôi chân dài đã bước nhanh vào bếp, sau khi tìm một vòng trong bếp thì lại chẳng thấy một chiếc đĩa nào.
Tĩnh Nghiên thấy vậy nhịn không nổi bật cười, cô chỉ tay vào chiếc tủ chén ẩn nơi quầy bếp, 'Ở đó kìa, Thư học trưởng, nơi đây là nhà anh mà!'
Thư Tử Hạo nghe giọng điệu có chút trào phúng của cô cũng ngượng ngùng cười nói: 'Thực ra anh không có thói quen vào bếp, thậm chí cũng rất hiếm khi tiến vào nhà bếp!'
Tĩnh Nghiên nhún vai, tỏ vẻ hiểu rõ: 'Cũng đúng thôi. Anh là nhà thiết kế cấp quốc tế, sao lại có thời gian xuống bếp chứ? Vì vậy hôm nay anh chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đây chờ ăn món ngon là được rồi!'
Thư Tử Hạo nghe cô nói vậy liền bước đến cầm lấy con dao trong tay cô nhẹ nhàng đặt xuống rồi mỉm cười nói: 'Tĩnh Nghiên, em là khách của anh sao anh có thể để em làm mấy việc này chứ? Giờ nhiệm vụ chủ yếu của em là nghỉ ngơi cho khỏe, nơi đây cứ giao cho dì Phúc làm là được rồi. Nếu như em không thích những món ăn của dì Phúc thì anh có thể đặt thức ăn ở ngoài mang đến mà!'
Một ý cười thoáng qua đáy mắt của Tĩnh Nghiên, cô ngẩng đầu lên nhìn Thư Tử Hạo, vẻ mặt chân thành: 'Thư học trưởng, em rất cám ơn anh khoảng thời gian này chăm sóc cho em, sức khỏe của em tốt hơn nhiều lắm rồi, em cũng không thể ở chỗ của anh ăn không uống không được. Hơn nữa, thực ra hôm nay em làm bữa cơm này là có mục đích. '
'Ồ? Sao em lại nói thế?' Thư Tử Hạo nhướng mày, nghi hoặc hỏi lại.
Tĩnh Nghiên nhìn lại những món ăn mà mình vừa làm, trên mặt lộ ra ý cười: 'Bởi vì lát nữa Tử Tranh đến đây chơi. Vì để cám ơn sự giúp đỡ của hai người, em suy đi nghĩ lại, thấy chỉ có cách này là cách tốt nhất để biểu đạt thành ý!'
'Tử Tranh đến đây?' Đôi mắt đen của Thư Tử Hạo chợt sáng lên, trên mặt không tự giác thoáng qua một tia nhu tình.
Tĩnh Nghiên gật đầu sau đó nhìn Thư Tử Hạo, ẩn dấu trong nụ cười là một nỗi niềm không ai nắm bắt được...
'Thư học trưởng, anh... vẫn chưa buông xuống được sao?'
*****
Thư Tử Hạo nghe cô hỏi vậy, gương mặt vốn đang tươi cười chợt trở nên suy sụp và ảm đạm, bên môi không tự giác lộ ra một nụ cười khổ: 'Buông xuống được hay không thì cũng phải buông xuống, không phải sao?'
Câu hỏi này là nỗi khổ sở và bất lực của hắn trong bấy nhiêu năm qua.
Thu hết phản ứng của hắn vào trong đáy mắt, Tĩnh Nghiên nhẹ rũ hàng mi, cô quét nhanh mắt về những đĩa thức ăn trên bàn, từng đĩa một, trên mặt thần tình cực kỳ phức tạp. Một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn Thư Tử Hạo nói: 'Có lẽ anh nói đúng, những chuyện như thế này anh không buông xuống được cũng phải buông xuống, dù sao Tử Tranh cũng đã kết hôn với Cung Quý Dương, nhưng... có một vài chuyện vừa khéo là ngược lại, anh muốn buông xuống cũng chưa chắc đã buông xuống được!'
Cô vừa điềm nhiên nói vừa trút món ăn cuối cùng vào đĩa, trong từng động tác có một sự thoải mái không nói thành lời.
Thư Tử Hạo nhẹ thở dài một tiếng, vốn trong lòng tâm sự trùng trùng nên hắn không nhận ra thần thái và ngữ điệu của Tĩnh Nghiên có chút khác thường, hắn chỉ cười khổ một tiếng nữa, không nói gì thêm mà lẳng lặng bước sau lưng nhìn cô làm bếp.
'Thư học trưởng, có vài lời em vẫn luôn muốn nói với anh nhưng có lúc cảm thấy nói ra vô ích!' Tĩnh Nghiên nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn, cô cười nhẹ, điềm đạm nói.
Thư Tử Hạo không đáp lời, chỉ nhìn cô như muốn chờ nghe câu tiếp theo.
Tĩnh Nghiên khéo léo dùng dao khắc một đóa hoa từ một củ cà rốt rồi đặt lên đĩa thức ăn như trang trí, vừa làm vừa không nhanh không chậm nói: 'Thực ra em vẫn luôn cho rằng, người thích hợp với Tử Tranh nhất là anh, Thư học trưởng, chứ không phải là Cung Quý Dương!'
'Hả? Vì sao lại nói vậy?' Thư Tử Hạo nghe Tĩnh Nghiên nói vậy, tuy biết đây chẳng qua chỉ là một ý niệm thôi nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại.
Khương Tĩnh Nghiên cười khan một tiếng sau đó nhìn hắn, trong mắt thoáng qua một tia khác thường, 'Bởi vì Thư học trưởng anh yêu sâu đậm hơn ai hêt, một người yêu một người sâu sắc như vậy chẳng lẽ không đáng có được một tình yêu hoàn mỹ hay sao chứ?'
Câu nói này của cô lại khiến Thư Tử Hạo cười khổ lần nữa, hắn xua tay: 'Tĩnh Nghiên, nếu như em muốn an ủi anh thì anh xin nhận ý tốt đó!'
Khương Tĩnh Nghiên dừng lại động tác trong tay, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn: 'Thực ra không phải em muốn an ủi anh, Thư học trởng, anh có từng bao giờ nghĩ sẽ giành Tử Tranh về lại bên mình?'
Câu hỏi này của hắn khiến cả người Thư Tử Hạo cứng đờ, sau đó hắn thở dài một tiếng thật sâu: 'Tĩnh Nghiên, thực ra suy nghĩ này không lúc nào là không quẩn quanh trong đầu anh nhưng... anh biết, người Tử Tranh yêu là Cung Quý Dương, không phải anh, hơn nữa cô ấy... cô ấy đúng là đang sống rất hạnh phúc, anh nghĩ cũng đã đến lúc buông tay rồi!'
Tĩnh Nghiên nghe hắn nói vậy liền bước đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt đen của Thư Tử Hạo, bất thình lình hỏi một câu: 'Đây là cách anh tự an ủi chính mình sao?'
'Có thể coi là vậy, chỉ cần Tử Tranh hạnh phúc thì anh chẳng mong gì hơn nữa, dù sao cũng so với sống bên cạnh anh mà không hạnh phúc tốt hơn nhiều!' Thư Tử Hạo cũng không có ý che dấu tâm tư của mình, hắn nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Nghiên, điềm đạm nói.
Khương Tĩnh Nghiên thoáng chau mày, sau đó hỏi lại: 'Vậy... nếu như có một ngày Cung Quý Dương không còn yêu Tử Tranh nữa, hoặc là... chủ động rời khỏi Tử Tranh thì sao? Anh cũng biết đó, người đàn ông có thân phận như Cung tiên sinh thực sự có quá nhiều phụ nữ ái mộ, sức quyến rũ cũng quá lớn!'
'Vậy thì anh sẽ không cố kỵ gì nữa, trực tiếp mang Tử Tranh rời đi!' Thư Tử Hạo không chút do dự trả lời cô, trong giọng điệu mang theo một sự kiên định và dũng khí không có chút trì hoãn nào!'
Trong mắt Tĩnh Nghiên thoáng qua một tia tán thưởng, cô cười nói: 'Thư học trưởng thật đúng là kẻ si tình thứ thiệt, Tử Tranh thật tốt số, đầu tiên là gặp anh, sau đó là gặp Cung tiên sinh, về sau nữa lại gặp được anh trai em... '
Nói đến đây cô hơi khựng lại, trên mặt hơi có chút thay đổi, trong mắt thoáng ảm đạm...
Thư Tử Hạo thấy vậy liền nhè nhẹ vỗ vai cô, giọng nói cực kỳ dịu dàng nói: 'Tĩnh Nghiên, đều đã qua rồi, em đừng đau lòng nữa, như vậy chỉ khiến bản thân không được vui mà thôi!'
Tĩnh Nghiên nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm nữa nhưng ánh mắt thoáng lóe lên một tia quỷ dị.
Thư Tử Hạo trịnh trọng nhìn cô, nghiêm túc nói: 'Tĩnh Nghiên, anh hỏi em một vấn đề, không biết em có thể thành thật trả lời anh hay không?'
Tĩnh Nghiên nhìn hắn, nhẹ giọng nói: 'Thư học trưởng, anh định hỏi gì?'
Thư Tử Hạo thở dài một tiếng thật sâu, chừng như đang ngẫm nghĩ xem nên hỏi thế nào mới phải sau đó hắn nghiêm túc nhìn thẳng cô, hỏi: 'Tĩnh Nghiên, em... em thật sự tha thứ cho Tử Tranh sao?'
Cả người Tĩnh Nghiên chợt cứng lại, trên mặt lộ ra một chút khác thường..
'Thư học trưởng, em biết anh lo lắng điều gì, thực ra bấy nhiêu năm qua em vẫn không thể quên đi hận ý với Sầm Tử Tranh, hận bạn ấy lâm thời hủy hôn, hận bạn ấy hại cả nhà em từng người một chết đi, nhưng... khi em gặp lại bạn ấy lần nữa, nhìn thấy bạn ấy vì bệnh tình của ba em mà bôn ba vất vả, cho dù phải đối mặt với sự lạnh lùng cùng những lời lẽ châm chọc của em nhưng vẫn không chùn bước thì em mới hiểu ra, trong lòng bạn ấy luôn coi em là người bạn tốt nhất, vẫn luôn quan tâm đến em, mà bấy nhiêu năm qua trong lòng bạn ấy cũng chẳng dễ chịu gì. Thực ra, thẳng thắn mà nói thì cái chết của anh trai em cũng không liên quan gì đến bạn ấy, em không thể tiếp tục ích kỷ vì không muốn đối mặt mà đem hết trách nhiệm đổ lên người bạn ấy được!'
'Thật sao? Tĩnh Nghiên, tất cả những điều em nói đều là thật sao? Về Tử Tranh, về những chuyện trong quá khứ em thật sự nghĩ thông suốt rồi sao?' Thư Tử Hạo hỏi lại, trong giọng nói không giấu được kích động.
Tuy hắn biết thời gian gần đây thái độ của Tĩnh Nghiên đối với Sầm Tử Tranh hòa hoãn nhiều lắm nhưng vừa nãy nhìn thấy vẻ ưu thương thoáng hiện trong mắt Tĩnh Nghiên hắn vẫn khó tránh suy nghĩ lung tung, cho đến khi nghe được những lời này của cô thì hắn mới cảm thấy yên tâm đôi chút.
Khương Tĩnh Nghiên mỉm cười nhìn hắn: 'Đương nhiên rồi, nếu như không phải vậy sao hôm nay em lại mời Tử Tranh đến đây chứ? Từ hôm nay trở đi em chỉ có hai người là bạn thôi, đương nhiên là phải quan tâm hai người hết mực rồi!'
Thư Tử Hạo cũng nở một nụ cười nhợt nhạt, nói: 'Nếu đã là bạn bè thì sao phải khách sáo với anh thế làm gì?'
Tĩnh Nghiên cũng cười nói đùa: 'Không phải là em khách sáo mà là... anh không biết nấu ăn. Có muốn em dạy cho vài chiêu không? Chúng ta cùng hợp tác, đồ ăn sắp xong rồi!'
Ngay lúc hai người đang nói cười vui vẻ thì dì Phúc bước vào bếp, lễ độ nói: 'Thư tiên sinh, Sầm tiểu thư đến rồi!'
Tĩnh Nghiên nghe vậy liền đẩy Thư Tử Hạo ra ngoài, 'Nào, Tử Tranh yêu dấu của anh đến rồi, còn không nhanh ra đón đi. Em ở đây chuẩn bị cho bạn ấy một bất ngờ!'
Thư Tử Hạo gật đầu, có thể nhìn thấy hai người trở lại là bạn bè, hắn hết sức vui mừng.
*****
Khi một bàn thức ăn thơm nức mũi bày ra trước mặt Sầm Tử Tranh, cô quả thực kinh ngạc đến ngây người, nhất thời không có phản ứng gì.
'Tử Tranh, đứng ngây người ở đó làm gì?' Tĩnh Nghiên đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, thân thiết kéo tay cô ngồi xuống.
'Cái này... Tĩnh Nghiên, những món này đều là bạn làm cả sao?' Trên gương mặt xinh đẹp không giấu được sự ngạc nhiên.
Lúc này Thư Tử Hạo mới cười nói xen vào: 'Những món này đương nhiên là Tĩnh Nghiên làm cả rồi, cô ấy từ sáng sớm đã bận bịu cho đến bây giờ. Chỉ tiếc là anh có lòng mà không có sức, muốn giúp cũng không biết giúp gì!'
Tĩnh Nghiên ngồi xuống, nhìn Sầm Tử Tranh hỏi: 'Thế nào? Tài nấu nướng của mình khiến cho bạn kinh ngạc đến thế sao?'
Sầm Tử Tranh nghe hỏi vậy liền gật đầu liên tục, trong đôi mắt đẹp thoáng có chút xúc động nhưng cố trấn tĩnh, trách yêu: 'Tĩnh Nghiên, bạn thật khoa trương nha, chỉ có một bữa cơm trưa thôi mà bạn làm còn hơn cả bữa tiệc dưới ánh nến nữa!'
'Bữa tiệc dưới nến?' Tĩnh Nghiên bật cười, trong mắt thoáng qua một tia đùa dai: 'Theo mình thấy, nếu như là bữa tiệc dưới nến thì mình không thích hợp tiếp tục ngồi đây rồi, Thư học trưởng, anh nghĩ sao?' Nói những lời này, mắt cô không ngừng liếc về phía Thư Tử Hạo.
Sầm Tử Tranh nghe câu nói đùa này trên mặt liền lộ vẻ không được tự nhiên, cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: 'Tĩnh Nghiên, bạn nói gì kỳ vậy... '
Tĩnh Nghiên này thật là... hôm nay có vẻ kỳ lạ thế nào ấy, đang yên đang lành lại nói một câu khiến cho mọi người đều khó xử, chẳng lẽ cô còn không biết cô đã gả cho Cung Quý Dương rồi sao?
Khương Tĩnh Nghiên che miệng cười tủm tỉm: 'Được rồi được rồi, mình chỉ nói đùa thôi mà, làm gì mà nghiêm túc thế?'
Thư Tử Hạo ngược lại chẳng có chút ngượng ngập nào, hắn cười sảng khoái: 'Xem ra sức khỏe của Tĩnh Nghiên đã không đáng ngại nữa rồi, không chỉ biết làm một bàn đầy món ăn ngon mà còn biết nói đùa nữa. Như vậy anh và Tử Tranh cũng yên tâm rồi!'
Sầm Tử Tranh nhìn gương mặt hồng hào của Tĩnh Nghiên cũng thấy yên lòng đôi chút nhưng vẫn quan tâm hỏi: 'Tĩnh Nghiên, bạn thật sự ổn rồi chứ? Mấy hôm nay mình vẫn rất lo cho sức khỏe của bạn!'
'Không sao rồi, khoảng thời gian này cũng may có Thư học trưởng chăm sóc bằng không thì mình cũng không khỏe lại nhanh như vậy! Bữa cơm này coi như lời cảm ơn của mình đối với hai bạn nha!'
Tĩnh Nghiên vừa nói vừa lấy ra một chai rượu đỏ cùng ba chiếc ly chân cao, rượu đỏ được chậm rãi rót vào ba chiếc ly, dưới ánh đèn ba chiếc ly thủy tinh trong suốt lóng lánh còn màu đỏ của rượu thoạt nhìn cực kỳ diễm lệ, mùi thơm nồng nàn của rượu quẩn quanh trong không gian nghe thật mê người...
'Tĩnh Nghiên, mình với bạn đã là bạn tốt của nhau nhiều năm rồi, tuy nói Thư học trưởng là học trưởng của chúng ta nhưng cũng có thể coi như bạn cũ nhiều năm, bạn làm như vậy ngược lại khiến chúng tôi cảm thấy rất xa lạ!' Sầm Tử Tranh cười nói.
Tĩnh Nghiên cũng mỉm cười đẩy một ly rượu đến trước mặt Sầm Tử Tranh, nhẹ giọng nói: 'Tử Tranh, thực ra mình vẫn thầm cảm ơn ông Trời cho mình có được người bạn tốt như bạn. Mình biết bạn vẫn luôn lo lắng cho mình nhưng giờ mình rất ổn. Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua thôi. Chuyện chúng ta cần làm là nghĩ cách sống tiếp cho thật tốt!'
Nghe câu nói này trên mặt Sầm Tử Tranh lộ ra một tia an ủi. Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: 'Tĩnh Nghiên, thấy bạn thoát khỏi bóng ma mình vui lắm, mình cũng thật lòng hy vọng bạn có một cuộc sống hoàn toàn mới, không biết bạn đã có dự tính gì cho tương lai chưa?'
Thư Tử Hạo chừng như cũng đồng cảm với cô, hắn cũng nhìn về phía Khương Tĩnh Nghiên.
Bên môi Khương Tĩnh Nghiên câu lên một nụ cười như có như không, cô lơ đễnh nhìn chất lỏng màu đỏ thật chói mắt đựng trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, trong mắt thoáng qua một tia quỷ dị, cô đẩy một ly rượu đến trước mặt Thư Tử Hạo, mắt vẫn nhìn Sầm Tử Tranh nói: 'Mình... muốn rời khỏi đây!'
'Hả? Gì chứ?'
Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo cùng phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, hai người cùng nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Tĩnh Nghiên.
'Hai người không có nghe nhầm, bữa cơm này coi như là bữa tiệc chia tay của chúng ta đi!' Tĩnh Nghiên cười sảng khoái dù trong mắt không dấu được một chút buồn bã.
Sầm Tử Tranh xác định Khương Tĩnh Nghiên không có vẻ gì là nói đùa, trên mặt liền lộ vẻ ngưng trọng...
'Tĩnh Nghiên, đang yên đang lành vì sao lại muốn rời đi? Bạn muốn đi đâu?'
Nghe đến bạn muốn đi, Sầm Tử Tranh là người không nỡ nhất. Khương Tĩnh Nghiên giờ chỉ một thân một mình, cô với Thư Tử Hạo có thể coi như là người thân nhất của bạn ấy, nơi đây có thể coi như là nhà của bạn ấy. Sao bỗng dưng lại muốn rời đi chứ?
Trên gương mặt anh tuấn của Thư Tử Hạo cũng lộ ra một tia sốt ruột. Hắn cũng nhìn Tĩnh Nghiên, thấp giọng nói: 'Tĩnh Nghiên, sao trước giờ chưa nghe em nhắc đến chuyện này? Có phải ở nơi này em thấy không thoải mái không hay là... còn có nguyên nhân nào khác? Nếu không phải vậy thì em thích ở đâu anh có thể giúp em tìm một căn nhà, em có thể chuyển ra đó trọ. Em con gái một thân một mình đừng nên đi lung tung, ở lại đây có anh và Tử Tranh làm bạn không tốt hơn sao?'
Tĩnh Nghiên nghe câu này của hắn, cố nén xúc động trong lòng cười nhìn Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo: 'Em đã lớn như vậy rồi, hai người không cần lo lắng cho em! Cứ như vậy mãi em sẽ cho rằng mình là một loại ký sinh trùng... '
'Tĩnh Nghiên!'
Sầm Tử Tranh vội vã ngắt lời bạn, cô cầm lấy túi xách đi đến bên cạnh Khương Tĩnh Nghiên ngồni xuống, lấy trong túi ra một phần văn kiện đặt trước mặt bạn...
'Bạn tự mình xem cái này!'
Tĩnh Nghiên liếc nhìn về tập văn kiện, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc...
'Đây là... ?'
'Mở ra xem thì biết ngay!' Sầm Tử Tranh nói.
Mang theo nỗi nghi hoặc và khó hiểu Tĩnh Nghiên cầm lấy phần văn kiện, do dự một chút rồi mới chậm rãi mở ra, sau khi nhìn sơ qua thì mắt chợt trừng lớn...
'"Thông báo chuyển quyền sở hữu cổ phần của Leila?"' Cô đọc lại mấy chữ lớn trong trang đầu tiên, trong mắt vẻ nghi hoặc càng đậm đặc, như có một màn sương mù che lấy tầm mắt cô.
Sầm Tử Tranh nhẹ gật đầu, nhìn bạn nói: 'Tĩnh Nghiên, bạn xem kỹ nội dung bên trong thì sẽ rõ cả thôi!'
Tĩnh Nghiên cắn nhẹ môi, không nói gì nữa mà chỉ chậm rãi lật xem hết hần văn kiện, xem một cách cẩn thận, càng xem bàn tay đang lật văn kiện càng run mạnh hơn...
'Tử Tranh, chuyện này... ' Khi đã xem hết phần văn kiện, cô đóng mạnh lại, dùng ánh mắt khó tin nhìn Sầm Tử Tranh đang ngồi bên cạnh.
Thư Tử Hạo chừng như đã đoán ra được manh mối, hắn cười, không nhanh không chậm nói: 'Không ngờ tốc độ xử lý công việc của em lại nhanh như thế~!'
Sầm Tử Tranh cười nhẹ, 'Đương nhiên, chuyện này có liên quan đến Tĩnh Nghiên, đương nhiên là làm nhanh một chút thì tốt hơn!'
'Đây... rốt cuộc là chuyện gì?'
Tĩnh Nghiên nghe nhưng không hiểu hai người đang nói chuyện gì, cô nắm lấy tay Sầm Tử Tranh, hỏi: 'Bạn vì sao muốn đem cổ phần của Leila chuyển cho mình chứ? Leila là tâm huyết của bạn. Mình không có công gì làm sao mà nhận!'
*****
Sầm Tử Tranh kéo tay Khương Tĩnh Nghiên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: 'Tĩnh Nghiên, bạn là bạn tốt nhất của mình, không cần nghĩ ngợi nhiều. Hơn nữa mình cũng rất muốn làm việc chung với bạn!'
Tĩnh Nghiên sững sờ nhìn cô, một lúc lâu sau mới lộ ra một nụ cười khổ...
'Tử Tranh, mình biết câu nghĩ gì nhưng mình đã là người lớn rồi, đi đến đâu cũng không chết được. Bạn không cần phải làm như vậy... '
'Tĩnh Nghiên!' Sầm Tử Tranh vội ngắt lời bạn mình, 'Bạn cho rằng mình làm vậy là vì thương hại bạn sao?'
Tĩnh Nghiên tuy không muốn thừa nhận nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Thư Tử Hạo thấy tình cảnh này, nhịn không được liền lên tiếng: 'Tĩnh Nghiên, em hiểu lầm Tử Tranh rồi. Thân là bạn tốt của em cô ấy sao lại có cách nghĩ như vậy được chứ?'
Tĩnh Nghiên vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu rũ hàng mi dài như cố ý lại như vô tình che đi một thần tình khiến người ta không nắm bắt được.
'Tĩnh Nghiên à... '
Sầm Tử Tranh buồn đến thắt ruột, cô nhẹ giọng nói: 'Tử Hạo nói rất đúng, bạn là người bạn thân nhất của mình, mình không phải là thương hại bạn, bạn suy nghĩ nhiều quá rồi!'
'Nhưng... nếu không thì sao bạn phải làm như vậy?' Khương Tĩnh Nghiên rốt cuộc kìm lòng không được hỏi lên câu hỏi băn khoăn nãy giưof.
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô mở phần văn kiện ra, lật đến những trang gần cuối...
'Bạn xem đi!'
Tĩnh Nghiên chăm chú nhìn xem thì trên mặt chợt lộ ra vẻ kinh ngạc...
'Đây là... ' Giọng cô có chút run.
'Đây là những tác phẩm mà bạn đã từng thiết kế!'
Sầm Tử Tranh nối tiếp lời cô, giọng thật nhu hòa, 'Tĩnh Nghiên, mình là nhìn việc không nhìn người, tuy rằng trong giới thiết kế bạn còn thiếu kinh nghiệm nhưng bạn tự xem những tác phẩm của mình đi, bên trong có linh cảm, có khí chất, một nhân tài như bạn làm sao mình dễ dàng bỏ qua được chứ?'
Tay của Khương Tĩnh Nghiên cũng khẽ run, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những trang giấy, trong mắt không ngừng xao động.
'Tĩnh Nghiên, mình có thể nhìn ra khuynh hướng và khả năng thiết kế của bạn cho nên đưa bạn vào làm việc ở Leila mình rất có lòng tin!' Sầm Tử Tranh nói một cách khẳng định và đầy xúc động.
Thư Tử Hạo bước đến gần hai người đoạt lấy những bản thiết kế lên xem, càng xem càng không nhịn được thở dài một tiếng, 'Tĩnh Nghiên, đây... đây đúng là tác phẩm do em thiết kế sao?'
Khương Tĩnh Nghiên chậm rãi gật đầu, 'Đúng vậy, đây là bài thi đại học của em!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười, tiếp lời cô: 'Mình còn nhớ những thiết kế này của bạn đạt số điểm rất khá!'
Tĩnh Nghiên nghe cô nói vậy trên mặt hơi tái đi một chút: 'Bạn còn nhớ rõ đến vậy sao?'
'Đương nhiên là nhớ rõ, từng kỷ niệm lúc chúng ta học đại học mình đều nhớ rất rõ ràng, trước giờ chưa từng quên!' Cô nắm chặt tay Tĩnh Nghiên, giọng nói mang theo nỗi xúc động bởi vì những kỷ niệm đẹp đẽ ngày xưa.
'Tử Tranh... xin lỗi... ' Giọng Tĩnh Nghiên cũng có chút nghẹn ngào, trong mắt có thêm một tia buồn bã...
Sầm Tử Tranh cười thật dịu dàng, 'Ngốc à, chúng ta là bạn bè, nói gì những lời này chứ?'
Tĩnh Nghiên nói một cách chân thành: 'Bạn tốt với mình như vậy mà mấy năm qua mình cứ luôn oán hận bạn!'
'Tĩnh Nghiên, đây chỉ là hiểu lầm thôi, bây giờ không phải tất cả đều được cởi bỏ hết rồi sao? Hơn nữa, sau này đừng có nói rời đi gì nữa nha, bằng không mình sẽ giận thật đấy!' Sầm Tử Tranh cố ý làm ra vẻ không vui nói.
Lần này thì Tĩnh Nghiên không cãi lại nữa, ngoan ngoãn gật đầu.
'Tốt rồi tốt rồi, như vậy có phải vui vẻ không!'
Thư Tử Hạo đứng bên cạnh nhìn cảnh này cũng có chút cảm động. Khi hắn nhìn thấy Khương Tĩnh Nghiên rốt cuộc đã đồng ý lưu lại, trong lòng cũng không khỏi vui mừng, 'Nào nào nào, chuyện công cứ quyết định như vậy đi. Tĩnh Nghiên à, thực ra cho dù Tử Tranh không lôi kéo em vào Leila thì anh cũng muốn đưa em vào làm việc cùng với anh. Vừa nãy anh cũng đã xem qua những thiết kế của em, đều rất thú vị, anh bây giờ có chút ghen tỵ với Tử Tranh rồi đó!'
Sầm Tử Tranh cười có chút đắc ý: 'Đương nhiên rồi, săn nhân tài mà, động tác của em đương nhiên phải nhanh một chút rồi!'
Thư Tử Hạo bật cười ha hả, cũng không nói gì thêm nữa.
Thấy hai người như vậy Tĩnh Nghiên nhẹ giọng nói: 'Mọi người đừng như vậy mà, làm em thật ngại quá, nhất là Tử Tranh, mình rất sợ sẽ làm bạn thất vọng!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười: 'Vậy đơn giản thôi, cứ phát huy hết tài năng của mình, là được, như vậy thì mới có thể khiến cho các cổ đông khác tín nhiệm!'
Nghe đến đây Tĩnh Nghiên dè dặt hỏi lại: 'Tử Tranh, một khi mình vào Leila làm việc thì tức là một nhân viên của Cung thị rồi, không biết... không biết Cung tiên sinh có ý kiến gì không?'
Sầm Tử Tranh nhẹ vỗ vai cô như trấn an: 'Mình đã sớm biết là bạn suy nghĩ nhiều mà, yên tâm đi, bạn vào công ty Quý Dương là người đầu tiên đồng ý. Anh ấy là cổ đông lớn nhất của Leila mà, nếu như Quý Dương không gật đầu thì mình cũng không có cách nào thuyết phục các cổ đông khác cả!'
Tĩnh Nghiên tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu sau đó liếc mắt về phía Thư Tử Hạo đang đứng bên cạnh, vừa hay nhìn thấy ánh mắt hắn ảm đạm xuống, liền cười nhạt một tiếng, hời hợt nói: 'Tử Tranh, mình thật sự rất hâm mộ bạn nha!'
'Hâm mộ mình?' Nhất thời chưa hiểu ý của Tĩnh Nghiên, Sầm Tử Tranh nghi hoặc hỏi lại.
'Đúng đó, hâm mộ!'
Tĩnh Nghiên nhấn mạnh lần nữa sau đó nói như giải thích: 'Bạn có lý tưởng rõ ràng mà hiện tại cũng đã thực hiện được lý tưởng của mình. Không chỉ vậy bạn còn có một tình yêu hoàn mỹ! Sự nghiệp và tình yêu, một người phụ nữ có được một trong hai đã rất hạnh phúc rồi mà bạn thì hai thứ đều có, chẳng lẽ như vậy còn không đủ khiến mình hâm mộ sao?'
Sầm Tử Tranh nghe bạn nói vậy, bừng tỉnh mỉm cười nói: 'Thực ra một người có thể tâm bình khí hòa đối mặt với mọi thứ thì mình tin mỗi ngày người đó sống đều thỏa mãn và hạnh phúc!'
'Đúng vậy!' Tĩnh Nghiên tiếp lời cô, 'Đáng tiếc là trên đời này có rất nhiều người si tình, vì tình mà nghĩ không thông. Chẳng hạn như Thư học trưởng vậy. Thư học trưởng, em nói có đúng không?'
Vừa nói cô vừa hướng ánh mắt về phía Thư Tử Hạo.
'Tĩnh Nghiên... ' Sầm Tử Tranh nhất thời phản ứng lại, vội lên tiếng ngăn bạn: 'Đừng suy đoán lung tung, mình với Thư học trưởng vẫn mãi là bạn tốt của nhau mà thôi... '
Tĩnh Nghiên cố ý châm chọc, 'Ạ? Mình có nói quan hệ giữa hai người là không bình thường sao? Thế nào mà hai người lại mẫn cảm như vậy chứ? Thư học trưởng, sao nhìn anh cũng mất tự nhiên vậy?'
*****
Thư Tử Hạo nghe vậy liền bật cười: 'Sao chứ? Anh có chỗ nào mất tự nhiên đâu!'
Tĩnh Nghiên không nói gì nữa, chỉ tủm tỉm cười.
'Được rồi được rồi, Tĩnh Nghiên, sao bạn cứ thích trêu người khác thế? Bạn còn thế nữa mình thật sự mặc kệ bạn luôn đấy!' Sầm Tử Tranh kéo áo bạn, ngượng ngùng nói.
'OK OK!' Tĩnh Nghiên đưa hai tay ra hiệu đầu hàng, cô nhìn hai người, cười thật tươi: 'Nào, hai người đừng mãi ngồi yên như vậy chứ, thưởng thức xem tài nghệ nấu bếp của mình thế nào!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười: 'Ừm, nể tình bạn làm một bàn đầy thức ăn như vậy, tha thứ cho bạn lần này!'
'Tử Tranh, bạn là người Đài Loan cho nên hôm nay mình đặc biệt chuẩn bị mấy món điểm tâm Đài Loan mà bạn thích ăn nhất, bạn ăn thử xem, đừng phụ công nấu nướng của mình!' Tĩnh Nghiên cực kỳ hào hứng nói.
Sầm Tử Tranh lúc này mới cẩn thận nghiên cứu bàn ăn...
'Oa, Tĩnh Nghiên, bạn đúng là con sâu trong bụng mình nha!'
Đầy bàn đều là những món ăn ngon, sắc hương vị câu toàn, Sầm Tử Tranh điểm danh một lượt...
'Đây là... đậu khô của Đào Viên Đại Khê, cá viên nước ngọt, bánh gạo Thiệu Hưng, oa... còn có mì sợi nấu với ngao, mực xào, canh cá gừng... trời ạ, Tĩnh Nghiên... '
Cô nhìn Tĩnh Nghiên đầy kích động: 'Bạn đúng là đầu bếp thần kỳ, lại có thể đem các món điểm tâm của Đài Loan làm được ngon lành như thế!'
'Đương nhiên rồi. Bạn là bạn tốt của mình, mình đương nhiên phải làm hết sức mình rồi! Nào, nếm thử xem mùi vị thế nào!' Tĩnh Nghiên vừa nói vừa chủ động gắp cho cô một phần mực xào.
Thư Tử Hạo lúc này mới cười, nói: 'Tĩnh Nghiên, chẳng lẽ em quên trước giờ chỉ thích ăn đậu hũ chưng cho nên em nên cho cô ấy giải cơn thèm trước rồi mới sang mấy món khác!'
Nói rồi hắn chủ động gắp cho cô một phần đậu hũ.
Sầm Tử Tranh mỉm cười: 'Hai người thật sự xem em là khách sao? Được rồi, Tĩnh Nghiên làm những món này đều là những món em thích ăn. Tử Hạo, anh cũng đừng ngồi yên đó, thử một chút đi, em tin tưởng tay nghề của Tĩnh Nghiên nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu!'
'Được!' Thư Tử Hạo ôn nhu cười.
Sầm Tử Tranh lúc này chẳng còn cố kỵ hình tượng nữa, thực ra trước mặt bạn tốt cô cũng chẳng lo nghĩ nhiều quá, đưa tay nhón lấy một miếng cá viên cho vào miệng, vừa nhai cô vừa kinh ngạc nhìn Tĩnh Nghiên đồng thời đưa ngón cái lên...
'Tĩnh Nghiên, món cá viên này mùi vị thật tuyệt! Rất giống món ăn bản địa nha!' Nuốt ực miếng cá, cô hấp tấp khen ngợi.
Khương Tĩnh Nghiên mỉm cười: 'Chỉ cần bạn thích là được rồi, Thư học trưởng... ' Cô nhìn Thư Tử Hạo, 'Còn anh thì sao? Có thích mấy món ăn này không?'
'Đương nhiên!' Thư Tử Hạo sau khi nếm một món cũng không tiếc lời khen: 'Cũng may hôm nay anh không đến công ty, bằng không thì không có lộc ăn rồi!'
Tĩnh Nghiên mỉm cười nhìn hắn: 'Hôm nay Thư học trưởng là nhân vật chính, không có anh sao được chứ?'
'Ồ?' Thư Tử Hạo nhướng mày, 'Sao lại nói thế?'
Sầm Tử Tranh cũng bất giác nhìn về phía Sầm Tử Tranh, không biết lời của cô có ý gì.
'Xem hai người kia, sao mà nhạy cảm thế chứ!'
Tĩnh Nghiên cười thật rạng rỡ, cô nâng ly rượu trong tay lên, nhìn về phía hai người: 'Hai người có thể xem như là quý nhân giúp đỡ em nhiều nhất, trước không nói về Tử Tranh, chỉ riêng Thư học trưởng cho em ở đây lại hết lòng chăm sóc đã khiến em rất cảm động rồi cho nên đương nhiên anh là nhân vạt chính rồi. Hai người hôm nay đều là, thiếu một người cũng không được!'
Thư Tử Hạo cười, cũng nâng chiếc ly trong tay lên: 'Tĩnh Nghiên thật khách sáo, nhưng... nếu như cứ khách sáo như vậy thì giống người ngoài lắm, đúng không? Nào, hôm nay khó được dịp chúng ta ngồi ăn chung một bữa cơm, trước cạn một ly nào!'
Trong chiếc ly thủy tinh, chất lỏng đỏ sẫm dưới ánh đèn trông thật bắt mắt...
Ngón tay thon dài nhẹ câu qua chân ly, Sầm Tử Tranh cười nhìn Khương Tĩnh Nghiên...
'Tĩnh Nghiên, bạn đang hại mình, thật đấy!'
Tĩnh Nghiên nghe câu nói này, trong mắt hơi lộ vẻ sửng sốt, động tác nâng ly cũng hơi khựng lại, trên mặt lộ vẻ không tự nhiên nói: 'Tử Tranh, bạn đang nói gì vậy?'
Thư Tử Hạo thì ngược lại nghe rất rõ ràng ý của Sầm Tử Tranh: 'Tĩnh Nghiên à, em đương nhiên là hại cô ấy rồi. Hôm nay cô ấy tự lái xe đến đây đấy!'
'Phải đó, chẳng lẽ bạn muốn mình uống rượu lái xe sao?' Sầm Tử Tranh cười nối lời Thư Tử Hạo.
'Ồ, bạn xem, mình quên mất điểm này. Nhưng mà... chỉ uống một chút thôi chắc không có vấn đề gì đâu!' Khương Tĩnh Nghiên hơi ngần ngừ một chút rồi nói.
Lúc này Thư Tử Hạo đứng dậy bước đến tủ lạnh lấy ra một chai nước trái cây: 'Thôi đi Tĩnh Nghiên, an toàn là chính, cứ để cô ấy uống nước trái cây thôi. Cùng lắm thì phạt Tử Tranh phải ăn hết mấy món ăn trên bàn, được không?'
'Này Tử Hạo, anh muốn em trướng bụng mà chết sao?' Sầm Tử Tranh làu bàu dù trên mặt vẫn treo nụ cười rạng rỡ.
Khương Tĩnh Nghiên vốn đang ngồi chợt đứng bật dậy, xoay người đi về phía phòng bếp sau đó cầm lên một chiếc ly thủy tinh khác, lấy bình nước trái cây từ tay Thư Tử Hạo rót vào ly rồi đưa đến trước mặt Sầm Tử Tranh...
'Mình thấy Thư học trưởng nói đúng đó, chỉ có thể phạt bạn bằng cách này thôi!'
Sầm Tử Tranh đón lấy chiếc ly thủy tinh trên tay Tĩnh Nghiên, nói một cách hào sảng: 'Được, được thôi. Ăn thì ăn, có gì ghê gớm lắm đâu. Nào, chúng ta cạn một ly trước!'
Ba người cùng nâng ly, ba chiếc ly thủy tinh lóng lánh mơ hồ soi qua đáy mắt u ám của Khương Tĩnh Nghiên.
'Rượu đỏ ở nhà Thư học trưởng quá thật rất tuyệt!' Tĩnh Nghiên nhấp một hớp rượu, không kìm được lên tiếng tán thưởng.
Thư Tử Hạo cười nhẹ: 'Là Tĩnh Nghiên em lợi hại thôi, rượu đỏ anh cất giấu lâu như vậy cũng bị em tìm ra được!'
'Haizzz, đáng tiếc hôm nay em không có lộc hưởng, chỉ có thể đem nước trái cây thay rượu thôi!' Sầm Tử Tranh ra vẻ ủy khuất nói.
Tĩnh Nghiên không đáp lời cô chỉ nhìn chăm chăm hai người trước mặt, môi câu lên một nụ cười thâm ảo...
'Tĩnh Nghiên, đừng ngồi yên lặng mãi thế, nào, thưởng thức một chút tay nghề của chính mình đi... '
Thư Tử Hạo cười thật ôn nhu nhưng đang nói trên gương mặt anh tuấn chợt lộ ra nét khó chịu, đôi mày không nhịn được chau chặt lại...
Sau đó một bàn tay cũng níu chặt lấy góc bàn!
'Tử Hạo... anh sao vậy?' Thấy hắn như vậy Sầm Tử Tranh không khỏi giật mình, vội vàng bước đến đỡ lấy người hắn lại rất ngạc nhiên nhìn thấy đôi tròng mắt đen thâm thúy dần trở nên mê ly...
Cô trừng to mắt, quá bất ngờ trước những thay đổi của Thư Tử Hạo, không phải lúc nãy còn tốt lắm sao?
'Tử Tranh, Thư học trưởng hình như có gì đó không thích hợp, hay là chúng ta dìu anh ấy lên phòng nghỉ ngơi một lát đi!' Tĩnh Nghiên đứng ở bên cạnh thấy vẻ hốt hoảng của Sầm Tử Tranh, liền điềm tĩnh nói.
*****
Sầm Tử Tranh nghe cô nói có lý liền gật đầu. Tiếp đó hai người liền hợp sức dìu thân hình nặng nề của Thư Tử Hạo lên lầu, hết hơi hết sức mới dìu được hắn vào phòng của mình ở trên lầu.
'Tử Hạo, anh thấy sao rồi?'
Sầm Tử Tranh dìu hắn lên giường, lo lắng nhìn đôi mắt càng lúc càng tối lại kia.
Thư Tử Hạo không trả lời cô mà tay bất giác níu chặt lấy cánh tay của Sầm Tử Tranh, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Sầm Tử Tranh càng nhìn hắn càng thấy hắn khác thường, cô vội nhìn về phía Khương Tĩnh Nghiên như cầu cứu: 'Tĩnh Nghiên, mình thấy Thư Tử Hạo rất không ổn, hay là chúng ta đưa anh ấy đến bệnh viện đi!'
Nghe cô nói vậy Tĩnh Nghiên bước đến, quan sát những biểu hiện trên mặt Thư Tử Hạo một lúc rồi điềm tĩnh nói: 'Bạn đừng lo lắng, bình tĩnh lại đã. Mình nghĩ chắc chỉ là do anh ấy uống rượu bị dị ứng thôi, không có gì đáng ngại. Trong phòng có nước, chúng ta cho anh ấy uống một chút, không chừng sẽ khỏe hơn!'
Sầm Tử Tranh cũng không nghĩ nhiều, vội bước đến góc phòng lấy nước mang đến, sau đó cố hết sức đỡ hắn ngồi tựa vào đầu giường, đưa ly nước kề sát bên miệng hắn...
'Tử Hạo, anh uống trước chút nước. Em và Tĩnh Nghiên sẽ đưa anh đến bệnh viện bây giờ. '
Thư Tử Hạo uống nhanh mấy hớp nước, sau khi uống cạn cả ly nước lớn, hơi thở của hắn đã trở nên dồn dập hơn, lồng ngực không ngừng phập phồng.
'Sao lại như thế chứ?'
Sầm Tử Tranh kinh ngạc vô cùng, cô vội đứng bật dậy, 'Tĩnh Nghiên, mau đến đây giúp mình, chúng ta phải đưa Tử Hạo đến bệnh viện ngay mới được! Anh ấy hình như không ổn lắm!'
Nhưng lúc này...
Bên vai chợt bị người giữ chặt lại, Sầm Tử Tranh vội ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Khương Tĩnh Nghiên đang nở nụ cười đắc ý nhìn mình.
'Tĩnh Nghiên, sao vậy?'
Sầm Tử Tranh nhìn không ra ẩn ý trong nụ cười của bạn mình, cô chỉ cảm thấy, sau khi uống rượu xong, hai người bạn đều trở nên thật khác thường.
Tĩnh Nghiên không lên tiếng, cô chỉ lẳng lặng ngồi bên giường nhìn Thư Tử Hạo chăm chăm, bất chợt cô đưa tay nhẹ vuốt ve gương mặt anh tuấn của hắn, bên môi vẫn treo một nụ cười quỷ dị.
Sầm Tử Tranh còn chưa hết kinh ngạc thì chợt nghe trong cổ họng Thư Tử Hạo phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ, lại giống như tiếng gầm gừ của một con thú đang mắc bẫy, tròng mắt lóe lên những tia sáng dị thường, những tia sang khiến Sầm Tử Tranh sợ hãi.
Tĩnh Nghiên lúc này mới chậm rãi lên tiếng nhưng điều đáng kinh ngạc là cô không nói với Sầm Tử Tranh mà lại nhìn về phía Thư Tử Hạo đang mê man, nhỏ giọng mà cực kỳ dịu dàng nói...
'Thư học trưởng, em vẫn luôn biết anh khát khao điều gì, cho nên hôm nay em giúp cho anh toại nguyện... '
Dưới sự vuốt ve và giọng nỉ non của phụ nữ, rõ ràng phản ứng của hắn càng mãnh liệt, hô hấp càng lúc càng nặng nề!
Lúc này Sầm Tử Tranh càng thêm xác định có điều gì đó khác thường, cô vội lùi về sau mấy bước...
'Tĩnh Nghiên, bạn... bạn vừa nói gì vậy?'
Khương Tĩnh Nghiên nghe cô hỏi vậy liền dứng dậy, nụ cười trên môi càng rạng rỡ, cô bước chậm rãi từng bước về phía Sầm Tử Tranh...
'Tĩnh Nghiên... '
Sự kinh ngạc trong Sầm Tử Tranh lúc này đã hoàn toàn bị thay thế bằng sự sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Tĩnh Nghiên, cô bất giác lùi về sau thêm mẫy bước nữa nhưng đã muộn, Tĩnh Nghiên đã tóm được cô, kéo lại...
'Tử Tranh, cô là bạn tốt của tôi nhưng Thư học trưởng đã giúp tôi vô số việc. Cô nói xem, giữa hai người đều có tâm sự, tôi có phải là nên giúp người giúp cho trót không?'
Sầm Tử Tranh không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu mới phải. Cô cảm thấy lời của Tĩnh Nghiên còn có ẩn ý gì đó nhưng... vẻ khác thường của Tĩnh Nghiên thế này cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
'Tĩnh Nghiên, chúng ta đừng nói chuyện khác nữa, giờ chuyện cần làm là đưa Tử Hạo đến bệnh viện, những chuyện khác nói sau, được không?'
Nào ngờ Khương Tĩnh Nghiên nghe cô nói câu này, nụ cười trên môi chợt lạnh: 'Thư học trưởng nào có chuyện gì chứ! Anh ấy chỉ cần... phát tiết một chút là được rồi!'
Sầm Tử Tranh sợ run người, theo bản năng hỏi lại: 'Tĩnh Nghiên, ý... ý của bạn là sao?'
Nụ cười trên môi Tĩnh Nghiên càng quỷ dị, cô dí sát mặt mình vào mặt Sầm Tử Tranh, gần đến nỗi mũi hai người gần như là chạm vào nhau, dưới ánh mắt kinh ngạc của Sầm Tử Tranh, xoay đầu ngửi mùi thơm trên người cô...
'Tĩnh Nghiên, bạn điên rồi sao?'
Sầm Tử Tranh vội đẩy cô ra, mặt đầy kinh ngạc nhìn bạn, không biết bạn mình vì sao có hành động dị thường như vậy.
'Tôi điên?' Tĩnh Nghiên bật cười ha hả, tiếng cười trong căn phòng rộng nghe thật ghê người, cô chỉ tay về phía Thư Tử Hạo đang nằm mê man trên giường...
'Người thật sự sắp điên là anh ta kìa! Mà người có thể cứu được Thư học trưởng chỉ có một, chính là... cô!'
Thốt ra một chữ sau cùng, Tĩnh Nghiên đẩy mạnh Sầm Tử Tranh đến bên giường, vừa vặn khiến cô ngã nhào vào lòng Thư Tử Hạo.
Sầm Tử Tranh kinh hãi kêu thất thanh một tiếng, đó cũng là lúc cô cảm thấy có một bàn tay nóng rực đang giữ chặt nơi eo mình, sau đó hơi thở của Thư Tử Hạo phất qua mặt cô...
'Tử Hạo, Tử Hạo... Anh tỉnh lại! Tỉnh táo lại đi!'
Hai tay Sầm Tử Tranh chống nơi ngực hắn, nhìn thấy đôi mắt quẫn bách như một con thú bị giam của hắn, một ý nghĩ chợt xẹt qua đầu khiến cô không khỏi giật mình kinh hãi. Sầm Tử Tranh vội quay đầu nhìn về phía Khương Tĩnh Nghiên đang đứng bên cạnh...
'Bạn... bạn... chẳng lẽ cho Tử Hạo... '
Trái với vẻ kinh hãi của cô, Tĩnh Nghiên rất thoải mái, cô thẳng thắn tiếp lời Sầm Tử Tranh: 'Tôi chỉ muốn thuận nước đẩy thuyền, giúp Thư học trưởng làm một chuyện tốt mà thôi! Anh ta chỉ uống một loại thuốc kích thích mới nhất của Thái Lan, ồ, nói trắng ra thì chính là thuốc kích dục!'
'Điên rồi! Tĩnh Nghiên, bạn biết mình đang làm gì sao?'
Sầm Tử Tranh không nhịn được trừng mắt quát to một câu. Cô vội vàng đẩy Thư Tử Hạo ra, loạng choạng rời khỏi giường.
Đây là Tĩnh Nghiên sao? Đây là bạn tốt của cô sao? Là Tĩnh Nghiên dịu dàng hòa nhã đây sao?
'Tôi đương nhiên biết mình đang làm gì. Chỉ có điều... chậc chậc... '
Tĩnh Nghiên chợt hung hăng trừng cô, nét mặt phẫn hận, 'Không ngờ cô thật may mắn, không có uống rượu đỏ mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Nhưng không phải lúc nào may mắn cũng đi cùng cô, giờ tôi sẽ khóa cánh cửa này lại, cô có muốn chạy đằng trời cũng không thoát, cũng đừng hy vọng hão huyền rằng Thư học trưởng sẽ tha cho cô bởi vì... chỉ lát nữa thôi anh ta đã không còn là một con người nữa mà đã trở thành một loại dã thú... '
Nói đến đây cô nhìn gương mặt càng lúc càng tái đi của Sầm Tử Tranh, cười càng ái muội, nhẹ giọng nói: 'Chỉ có điều mình hơi lo lắng cho sức khỏe của cậu liệu có chịu nổi một đêm triền miên cùng Thư học trưởng không thôi? Hahaha... '
Tràng cười lớn của Khương Tĩnh Nghiên lọt vào tai Sầm Tử Tranh nghe thật chói tai, lại khiến cô càng đau lòng hơn.
Sầm Tử Tranh trừng to mắt nhìn Tĩnh Nghiên, cô gái trước mặt thật sự quá xa lạ, một nỗi lo lắng chợt dâng trong lòng khiến cô không biết nên nói gì nữa, chỉ vội vàng nhắm hướng cửa mà chạy...
'Muốn chạy sao?' Trong mắt Tĩnh Nghiên chợt xẹt qua một tia âm hàn, sau đó quơ tay chộp lấy một món đồ trang trí trên bàn...
Ngay lúc vừa chạm đến nắm cửa Sầm Tử Tranh không ngờ sau lưng mình Khương Tĩnh Nghiên lại có hành động táo tợn như thế, cô chỉ kịp rên lên một tiếng sau đó cả người như một cánh diều đứt dây từ từ ngã xuống...
← Ch. 148 | Ch. 150 → |