Hành động đáng sợ
← Ch.149 | Ch.151 → |
'Tĩnh Nghiên... '
Sầm Tử Tranh chợt thấy từ cổ truyền đến một cơn đau kịch liệt sau đó cả người mềm nhũn, ngã khuỵu xuống, đầu đập lên tấm thảm dày trải sàn, cũng may là tấm thảm kia đủ dày bằng không nhất định là bị thương đổ máu...
Khương Tĩnh Nghiên ném bình trang trí, "hung khí" trong tay, không nói một lời bước đến níu chặt mái tóc dài của cô...
'Cô cho rằng mình có thể chạy trốn đi đâu, hở?'
'Ô... '
Sầm Tử Tranh bị đau không nhịn được kêu lên một tiếng, cô cố giữ cho mình tỉnh táo, nhìn Tĩnh Nghiên nói: 'Bạn... bạn... sao có thể làm vậy với mình chứ? Tĩnh Nghiên... bạn... '
'Nhìn lầm tôi rồi, đúng không? Cô cho răng cô làm những chuyện kia thì tôi có thể tha thức cho cô, có thể quên đi những gì cô đã làm cho gia đình tôi sao? Hay là cô muốn thấy tôi vì những chuyện kia mà cảm động đến rơi lệ? Tôi biết cô làm vậy chẳng qua chỉ là chuộc tội thôi, mà tội lỗi của cô cả đời này cô cũng không trả hết!' Tĩnh Nghiên nhấc cô dậy sau đó kéo trở lại giữa phòng.
'Đừng... Tĩnh Nghiên... đừng... ' Theo bản năng Sầm Tử Tranh níu chặt cửa phòng dù từng cơn choáng váng đầu ập đến khiến cô cảm thấy mình không thể duy trì sự tỉnh táo bao lâu nữa.
Tiếng cười lạnh của Tĩnh Nghiên vang lên bên tai cô, liền sau đó cả người cô đã bị đẩy đến bên giường, ngã ngồi bên cạnh Thư Tử Hạo.
'Muốn biết vì sao, đúng không?' Khương Tĩnh Nghiên đứng cách giường một khoảng, trên mặt lộ ra nét cười tàn nhẫn, 'Tuy rằng tôi chưa có cách cho cô uống loại thuốc kích dục kia nhưng còn... '
'Tĩnh Nghiên, bạn... thả mình đi đi... '
Chưa nói hết lời Sầm Tử Tranh đã thấy mình bị kéo vào trong một lồng ngực nóng rực, trong lòng lập tức kinh hoảng không thôi, một tia hàn ý xuyên thẳng từ đầu xuống đến chân rồi lan khắp toàn thân, sau đó cả người cô bị ôm ngang lên.
Trên môi Tĩnh Nghiên nụ cười đắc ý càng sâu, cô đi đến trước mặt Thư Tử Hạo, kề môi bên tai hắn nói khẽ: 'Học trưởng, Tử Tranh yêu nhất của anh dang ở trong lòng, cứ thoải mái hưởng thụ đi... '
Nói rồi liền rời khỏi phòng, đầu cũng không quay lại một lần...
'Tĩnh Nghiên... Tĩnh Nghiên... ' Sầm Tử Tranh dùng hết sức lực đẩy mạnh Thư Tử Hạo ra rồi loạng choạng chạy về phía cửa nhưng rồi lập tức tuyệt vọng khi nghe tiếng cửa bị khóa vọng đến bên tai...
'Thả mình ra, Tĩnh Nghiên... '
Lúc này một đôi tay nóng rực từ phía sau đột nhiên ôm chặt lấy cô, một giọng nam trầm thấp thô ráp cùng tiếng thở hổn hển lướt qua bên tai: 'Tử Tranh... Tử Tranh... '
Sầm Tử Tranh vội quay đầu lại thì đã thấy một đôi mắt mang đầy dục vọng nhìn thẳng vào mình, ngay sau đó cô cảm thấy cả người bị nhấc bổng lên sau đó bị ném mạnh lên giường!
Cơn đau truyền đến khắp người khiến cô suýt nữa thì ngất đi, cô kinh sợ nhìn chằm chằm Thư Tử Hạo, hoảng sợ nhìn thân thể cường tráng đang dần áp xuống người mình.
Sầm Tử Tranh mở miệng định thét lên, định kêu cứu nhưng thế nào cũng không kêu được thành lời bởi vì bàn tay to của hắn đã bịt kín nơi miệng cô.
'Ô... ' Sầm Tử Tranh sức lực vốn không lớn, lại vừa bị Tĩnh Nghiên tấn công, đầu càng lúc càng choáng váng, hôn trầm. Không được! Cô không thể ngất đi! Cô phải tỉnh táo bằng không...
Nghĩ đến đây, như có một sức lực vô hình truyền đến trong người, Sầm Tử Tranh cố hết sức kéo tay hắn ra, nói như van xin: 'Tử Hạo, anh tỉnh lại đi, đừng... tuyệt đối không được... '
'Tử Tranh... anh yêu em... muốn em... '
Hắn vừa thống khổ rên rỉ vòng tay vừa trói cô chặt hơn, dưới sự chi phối của thuốc kích thích, Thư Tử Hạo lúc này như một con thú không có lý trí, chỉ muốn cắn nuốt con mồi để thỏa mãn cơn thèm khát.
'Tử Hạo, anh không thể đối xử với em như thế... em sẽ hận anh... hận anh cả đời... '
Toàn thân Sầm Tử Tranh nhũn như bông, khi cô dần mất đi ý thức, chỉ mơ hồ thốt lên một câu này.
Người con gái dưới thân không còn giãy dụa, hàng mi dày rợp dần khép lại che đi đôi mắt trong suốt, khóe mắt còn treo một giọt nước mắt trong veo. Thư Tử Hạo ngẩng đầu, lý trí trong hắn không ngừng dãy dụa, sự mềm mại truyền đến nơi tay khiến hắn không nỡ buông tay, đôi mắt thâm trầm khóa chặt nơi gương mặt xinh xắn lúc này đã mê man, hơi thở càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng hỗn độn...
Nhưng...
Lời cô nói còn vẳng bên tai hắn, thức tỉnh tia lý trí cuối cùng trong đầu hắn. Cô là Tử Tranh, cô sẽ hận hắn!
'Tử Tranh... Tử Tranh... '
Thân thể dưới thân hắn vẫn bất động, yêu kiều như một món ăn ngon đang chờ người hưởng dụng, giọng nói của hắn bởi vì ngọn lửa cực nóng trong người bừng bừng cháy mà trở nên khàn đục. Tư thái "mời anh hưởng dụng" này của cô không giây phút nào là không kích thích bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông trong hắn...
Tác dụng của thuốc càng lúc càng rõ rệt!
Bàn tay to cách một lớp y phục nhẹ vuốt theo những đường cong mạn diệu trên người cô, không biết bao nhiêu lần bản năng gào thét kêu gọi hắn vượt qua lớp che chắn kia nhưng rồi một lần lại một lần một chút lý trí còn sót lại trong đầu hắn kềm chế lại. Nhưng... cô gái dưới thân tốt đẹp như thế, cô đáng lý phải là của hắn, là của hắn!
Lần nữa lật người lại, đôi môi nóng rực in lên làn da mịn màng của cô, ham muốn đã chiến thắng lý trí. Hắn muốn cô! Điên cuồng muốn cô!
Thân thể cô vô ý thức giãy dụa đôi chút, gương mặt xinh xắn như một đóa hoa lê trong mưa, mái tóc dài mềm mại xõa tung làm nổi bật làn da trắng nõn gần như là trong suốt của cô, đẹp đến nỗi làm người ta thương tiếc.
Thư Tử Hạo lúc này chợt có chút tỉnh táo lại, hai tay hắn chống đỡ lấy thân thể, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở nam tính thô ráp tràn ngập cả căn phòng. Hắn ngưng thần nhìn người phụ nữ dưới thân, cô trong suốt và yếu ớt như một con búp bê bằng thủy tinh. Cúi thấp đầu, Thư Tử Hạo đặt một nụ hôn lên vầng trán thánh khiết của cô, nhẹ nhàng giúp cô lau đi giọt lệ nơi khóe mi rồi có chút mê muội vùi đầu vào mái tóc dài thơm ngát của cô, trầm mê hô hấp mùi hương của riêng cô.
Một lúc lâu sau, hắn lảo đảo đứng dậy, trong cổ họng không khống chế được bật ra một tiếng rống như dã thú, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cố nén dục vọng đang bừng bừng thiêu đốt cả người hắn.
Rầm rầm rầm!!!!
Hắn đập mạnh cửa phòng chừng như đập sập nó, miệng không ngừng gào thét, 'Mở cửa! Đáng chết! Mở cửa ra mau!'
Nếu như hắn còn không rời đi, hắn nhất định không khống ché được chính mình mà xâm phạm cô! Hắn không muốn cô hận hắn suốt đời!
Rầm!!!
Lại một tiếng đập cửa thật lớn, hắn dùng chính thân mình của mình đẩy cửa ra, sau những nỗ lực cuối cùng cánh cửa cũng được phá, vừa lảo đảo thân hình bước ra thì đã nhìn thấy Tĩnh Nghiên đứng đó, ánh mắt đầy oán hận.
'Thư học trưởng, anh chẳng thà ủy khuất chính mình cũng không muốn làm tổn thương cô ấy sao?'
'Tránh ra!'
Hô hấp của Thư Tử Hạo đã không thông thuận như bình thường nữa, hắn cắn chặt môi cố nén từng cơn sóng dục vọng đang gào thét trong cơ thể mình, trên trán mồ hôi càng lúc càng dày đặc, gian nan lên tiếng.
Tĩnh Nghiên chặn hắn lại, không hề có ý buông tay, trong mắt ngoài sự khó tin thì chỉ có khó tin. 'Anh điên rồi sao? Loại thuốc mà anh uống là thuốc kích thích loại nặng nhất của Thái, nếu như anh không phát tiết thì sức tàn phá của nó đối với cơ thể anh là rất nặng nề. Anh nghe hiểu không? Bây giờ người anh yêu nhất đang ở kề bên anh, nhanh lên, muốn cô ta! Có được cô ta chuyện gì cũng được giải quyết!'
*****
Dịch: dquynh122
Thư Tử Hạo đẩy mạnh Tĩnh Nghiên ra, loạng choạng chạy xuống cầu thang nhưng mới bước được mấy bước thì Tĩnh Nghiên đã níu hắn lại từ phía sau...
'Thư học trưởng, sao anh lại thế chứ? Sao anh lại phải như thế? Người phụ nữ đó... người đang nằm trên giường anh, anh thật sự phải ủy khuất chính mình vậy sao?'
Sự mềm mại truyền đến từ thân thể đang áp sát sau lưng hắn, những đường cong mạn diệu khiến hắn run lên. Thư Tử Hạo luống cuống quay người lại, đôi mắt thâm trầm nhìn xoáy vào Khương Tĩnh Nghiên.
Tĩnh Nghiên cắn cắn môi, vẻ oán hận không dấu được trên gương mặt xinh đẹp, 'Thư học trưởng, không ngại nói với anh, em rất thích anh, thích đã rất lâu nhưng bởi vì báo phục, em đã không ngại lợi dụng anh. Anh hận em cũng được, ghét em cũng được, tóm lại, em không thể thua, càng không thể để Sầm Tử Tranh sống tiêu dao khoái hoạt được!'
'Tĩnh Nghiên em... '
Thư Tử Hạo cắn môi đến rướm máu, chỉ mong hành động này của mình có thể giúp đè nén cơn sóng nhiệt trong cơ thể, bàn tay hắn hung hăng nắm chặt lại để những móng tay cắm thẳng vào lòng bàn tay hòng thức tỉnh chính mình nhưng thân hình trong lòng quá mềm mại, mùi u hương thoang thoảng ập vào mũi khiến hắn mấy lần suýt khống chế không được.
'Thư học trưởng, anh khó chịu lắm phải không? Vào phòng được không? Chỉ cần bước vào đó anh sẽ không còn khó chịu nữa.. ' Tĩnh Nghiên nhìn thấy những cử chỉ này của hắn liền biết hắn đã nhịn đến cực hạn, không ngừng nhẹ giọng thủ thỉ bên tai hắn.
'Tránh xa anh ra, tránh ra!'
Thư Tử Hạo thấp giọng rống, sau đó thân hình khẽ loạng choạng, một bàn tay chống vội lên tường, trên trán mồ hôi từng giọt nhỏ xuống trên thảm.
'Anh... '
Tĩnh Nghiên nắm chặt bàn tay, cô thật không ngờ người đàn ông này lại quật cường như vậy. 'Anh còn không chạm vào cô ta, người bị hủy sẽ là chính anh, anh nghe rõ chưa?'
Cô xoay người lại, rống to về phía hắn.
Thư Tử Hạo rùng mình, đôi mắt thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Nghiên, hai tay hung hăng bấu chặt vai cô: 'Vì sao em lại trở thành như thế? Vì sao chứ? Anh và Tử Tranh vẫn luôn xem em là bạn tốt, là người bạn tốt nhất vậy mà em... lại hãm hại chúng tôi? Em làm vậy để làm gì? Nói!'
'Bởi vì trả thù. Bởi vì chỉ có hủy đi cô ta mới nguôi được mối hận trong lòng em. Em hận cô ta! Em muốn tự tay hủy đi hạnh phúc của cô ta!' Tĩnh Nghiên không chút sợ sệt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm u của hắn, 'Hơn nữa, cô ấy không phải là người mà Thư học trưởng luôn ái mộ hay sao? Em làm như vậy chẳng qua là giúp anh hoàn thành tâm nguyện thôi!'
'Cách làm này của em gọi là hoàn thành tâm nguyện sao? Em làm như vậy là hại anh, là hủy đi Tử Tranh!' Dùng hết lý trí còn sót lại Thư Tử Hạo rống to, 'Anh nói cho em biết, Tĩnh Nghiên, anh chẳng thà tùy tiện tìm một người khác hoặc làm tổn thương mình cũng sẽ không làm hại đến Tử Tranh!'
Nói rồi hắn xoay người gian nan rời đi Tĩnh Nghiên.
'Đừng... Không... Anh không thể đi!' Vội chặn lại hướng đi của hắn, Tĩnh Nghiên nói một cách kiên định, 'Em sẽ không để anh đi!'
'Tránh ra!' Giọng thô ráp của Thư Tử Hạo rống lên, dục vọng đã làm mắt hắn nhuộm một màu đỏ.
'Không đi trừ phi là anh chịu trở về căn phòng kia!' Tĩnh Nghiên không hề có ý định lùi bước.
'Anh nói lại một lần cuối cùng, tránh ra!' Hắn rống to hơn, trên tay trên trán đều nổi gân xanh, hắn giờ đây chẳng khác gì một con thú giãy dụa trong lồng.
Tĩnh Nghiên liều mạng lắc đầu, ánh mắt cực kỳ kiên định nhìn hắn.
Hắn không thể đi! Hắn đi rồi cô lấy ai để đả kích Sầm Tử Tranh? Làm sao để phát tiết cơn giận trong lòng cô?
'Em thật sự không tránh ra?' Ánh mắt Thư Tử Hạo sáng lòe nhìn cô chăm chăm, dục vọng hầu như đã không che lấp được.
'Không! Em không tránh ra! Em sẽ không để anh bước ra khỏi căn phòng này!' Tĩnh Nghiên lạnh lùng nhìn hắn, trong đáy mắt chỉ còn có thù hận.
Thư Tử Hạo không nói lời nào nữa, tác dụng của thuốc khiến bàn tay và cả người hắn run rẩy không thôi. Hắn nhợt nhạt cười, giọng nói cũng khẽ run...
'Đây là em tự chọn, tuyệt đối đừng hối hận!'
Lời nói chưa dứt thì tay hắn đã vươn ra tóm lấy cô gái trước mặt vào lòng, dùng thân thể mềm mại của cô miêu tả thân thể cường tráng đang nóng hừng hực của mình.
'Thư học trưởng, anh định làm gì?' Hơi thở nam tính nóng rực của hắn phất qua mặt cô khiến Tĩnh Nghiên kinh hãi không thôi, giọng nói cũng bắt đầu run run.
'Làm gì? Vào phòng chẳng phải em sẽ biết sao?' Nói rồi hắn nhấc bổng cô lên, chân vung lên đá cánh cửa phòng cạnh bên, bước nhanh vào rồi sập cửa lại.
Đây là một gian phòng dành cho khách, sang trọng nhưng lạnh lẽo.
Cả người Tĩnh Nghiên bị ném mạnh lên giường, lực ném quá mạnh khiến cô đau đến đầu váng mắt hoa.
'Thư học trưởng anh... ' Cô vừa định trở mình thì lần nữa bị thân thể cường tráng của hắn áp xuống.
'Nếu như thuốc là do em cho anh uống, lẽ đương nhiên là em đến nhận hậu quả, không phải sao?' Hơi thở thô ráp của hắn phất qua má cô.
'Không... Đừng... ' Khi bàn tay hắn hung hăng xé rách quần áo cô, Tĩnh Nghiên rốt cuộc cũng biết ý đồ của hắn, liền không ngừng dãy dụa.
'Nữ nhân ngốc, chẳng lẽ em không biết càng dãy dụa càng kích phát dã tính trong người đàn ông sao?' Thư Tử Hạo vốn đã chẳng còn bao nhiêu lý trí dưới sự kích thích của thuốc, lại thêm người phụ nữ dưới thân mềm mại xinh đẹp càng khiến hắn khó mà kềm giữ.
Thân thể Tĩnh Nghiên trong phút chốc trở nên cứng đờ. Sao lại như thế? Kế hoạch của cô vốn không phải là như vậy!
'Buông em ra! Người mà anh muốn không phải là em, là Sầm Tử Tranh mới đúng!'
Cô dùng hết sức mới đẩy Thư Tử Hạo ra được một chút sau đó liều mạng hướng về phía cửa chạy nhưng bàn tay vừa nắm đến tay nắm cửa thì mái tóc dài đã bị người níu lại...
'Ô... ' Cô đau đớn kêu thất thanh một tiếng, xoay đầu nhìn lại đã thấy đôi mắt đỏ ngầu của Thư Tử Hạo đang đăm đăm nhìn chính mình như muốn ăn tươi nuốt sống.
'Chẳng lẽ em quên mình cũng là phụ nữ sao? Người mà bây giờ anh cần... là em!'
Mặt hắn càng lúc càng kề sát mặt cô, bàn tay không chút lưu tình xé toang quần áo cô, chỉ nghe "soạt... ' một tiếng, ngay lập tức làn da trắng như tuyết của cô đã bại lộ trước mặt hắn.
'Thư học trưởng, anh phải nhìn cho rõ, em là Tĩnh Nghiên, không phải Sầm Tử Tranh... xin anh... đừng... ' Nỗi sợ hãi đã khiến toàn thân cô run rẩy, ngay cả giọng nói cũng đứt quãng.
'Không phải là em thích anh sao? Nếu như không thuộc về anh, em làm sao biết em thích anh đến mức nào, hử' Nói rồi hắn vung tay lên lần nữa, lạnh lùng xé toạc những mảnh vải cuối cùng che chắn trên người cô.
Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt mùa đông, thân thể tuyết trắng của cô như phát ra một vầng sáng, mà khi tiếp xúc với đôi mắt nóng rực đỏ ngầu của hắn, thân thể đó run càng dữ dôi.
Ánh mắt của Thư Tử Hạo đã hoàn toàn thay đổi mang theo một loại bản năng chiếm hữu trời sinh của đàn ông đối với phụ nữ, là một loại dã tính xâm lược nguyên thủy...
Khi hắn càng lúc càng đến gần cô, Tĩnh Nghiên chợt vung tay, một cái tát vang dội rơi trên gương mặt anh tuấn của hắn.
'Thư Tử Hạo, anh tỉnh lại! Tỉnh táo lại cho em!'
*****
Một cái tát này, đánh thật đau. Tĩnh Nghiên chỉ thấy tay mình bỏng rát, lại liếc mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, đã thấy trên mặt hắn dấu tay thật rõ ràng...
Cô không biết, là đàn ông không ai chịu nổi điều này!
Cô không biết, cái tát này đối với dục vọng của đàn ông mà nói thì chỉ càng có kích phát nó bùng nổ thêm.
Cô không biết, hành vi của cô đối với một người đàn ông bị bỏ thuốc mà nói, là một loại hủy diệt!
Còn chưa phản ứng lại kịp thì cả người Tĩnh Nghiên đã bị người hung hăng đẩy ngã xuống tấm thảm dày, tầm mắt vừa vặn chống chọi với cặp mắt đỏ ngầu như dã thú của Thư Tử Hạo.
'Thư học trưởng... ' Cô lắp bắp kêu, răng lập cập đánh vào nhau, cô đã nhận ra tín hiệu nguy hiểm trong đôi mắt kia.
Đó là anh mắt gì vậy? Đầy ngập sự xâm lược và chiếm hữu mãnh liệt...
Không biết vì sao cô có một loại cảm giác tai họa sắp đến thật khó tránh!
Sự sơ hãi và kinh khiếp của Tĩnh Nghiên rơi vào mắt Thư Tử Hạo lại mang theo một sự dụ hoặc rất riêng, hắn bắt đầu xé toạc y phục của mình, dây lưng cũng vất sang một bên, bộ tây trang sang quý thoáng chốc đã vung vãi trên mặt đất...
'Không... Đừng... '
Tĩnh Nghiên lạnh hết toàn thân như vừa bị dội nước lạnh, theo bản năng cô không ngừng co quắp thân thể, càng lúc càng lùi sát tường như muốn tìm một chỗ dựa đồng thời tay vươn ra nhẹ rút lấy lấy tấm drap giường định che đi thân thể đang không một mảnh vải của mình nhưng lập tức đã bị một cánh tay chặn lại sau đó eo bị một cánh tay khác chế trụ, cả người hoàn toàn bị vây hãm trong một không gian chật chội.
'Học trưởng, anh tỉnh lại đi!' Cô dùng sức chống nơi ngực hắn, giọng khàn khàn gào thét nhưng khi cảm nhận được nơi cứng rắn của hắn chống đỡ nơi chan mình, tiếng gào thét trở thành tiếng nài xin bất lực: 'Cầu xin anh, buông tha em... '
'Buông tha?' Bàn tay to đột nhiên giữ chặt nơi đầy đặn trước ngực cô, hung hăng xoa nắn, bờ môi mỏng câu lên một nụ cười đầy uy hiếp, gương mặt vốn tuấn tú bởi vì từng đợt sóng nhiệt dày vò mà ướt đẫm mồ hôi...
'Vừa nãy không phải em lo lắng anh không có chỗ phát tiết sẽ tổn thương đến thân thể sao? Yên tâm, có em ở đây sao anh lại bạc đãi chính mình chứ?'
Tĩnh Nghiên thở rút một hơi không khí lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy: 'Đừng... đừng vậy mà... '
Lời của cô còn chưa nói xong thì đã nghẹn giữa chừng, nụ hôn thô ráp mà cuồng dã đã đoạt đi hô hấp của cô, bàn tay thô lỗ trượt theo những đường cong mượt mà trên người cô.
Nước mắt đã tràn ra khóe ngay từ giây phút đầu tiên hắn đặt môi lên môi cô, nhưng thế nào cũng không ngừng được hành vi thô lỗ đến điên cuồng của hắn.
'Nước mắt của em chỉ càng kích thích tính chiếm hữu trong anh mà thôi!' Không biết là do muốn phát tiết sự tức giận hay là vì tác dụng của thuốc mà Thư Tử Hạo giống như đã mất đi hết lý trí, vòng tay ôm lấy cô càng chặt khiến Tĩnh Nghiên không thể động đậy chút nào.
'Thư Tử Hạo, tên điên này. Buông ra... Buông... '
Nụ hôn cuồng dã của Thư Tử Hạo rơi xuống trước ngực cô rồi trở nên càng điên cuồng cắn nuốt, lời của cô còn chưa dứt thì eo hắn khẽ động, xuyên thẳng qua người cô...
Tĩnh Nghiên đã sớm ngất đi nhưng nước mắt vẫn còn long lanh treo nơi khóe mắt...
Lúc cô tỉnh lại thì tuyệt vọng phát hiện mình đang nằm dựa sát vào tường tường, bức tường lạnh lẽo khiến cả người cô cũng lạnh như băng nhưng trong cơ thể, tình dục nóng rực vẫn còn lưu lại trong người, cảm giác nóng và lạnh giao thoa khiến cô cực kỳ khó chịu.
Vòng eo mảnh khảnh đang bị giữ chặt trong một đôi cánh tay tinh tráng, thân thể dao động theo từng nhịp luật động của hắn, hơi thở nóng hầm hập phất qua bên tai khiến cô hung hắn cắn chặt môi.
Sầm Tử Tranh, mối hận này tôi làm sao tính với cô đây?
Qua mỗi một lần cao trào, khi tiếng rên rỉ thô ráp của đàn ông phảng phất bên tai cô, thì cảm giác thù hận trong lòng cô lại mãnh liệt thêm một tầng.
Mặt trời dần xuống núi chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn, sau khi phát tiết một lần cuối cùng dục vọng Thư Tử Hạo mới mê man ngã xuống, thân thể tinh tráng phủ một tầng mồ hôi mỏng dưới ánh hoàng hôn lại mang theo một sự dụ hoặc đặc biệt.
Người phụ nữ bên cạnh hắn khẽ động đậy thân mình, sau nhiều lần nỗ lực cuối cùng cô cũng ngồi dậy được, mái tóc dài hỗn độn xõa tung trên vai, trên người cô dấu hôn và vết ứ bầm dày đặc rải khắp, cô chậm rì rì nhặt lấy y phục tán loạn trên sàn, chậm rãi mặc vào.
Cô vừa mặc vừa nhìn về phía người đàn ông bên cạnh...
Hắn như một đứa trẻ được ăn uống no đủ đang an tường ngủ say sưa, ánh nắng hoàng hôn nhàn nhạt chiếu nghiêng xuống gương mặt anh tuấn của hắn, hoàn toàn không còn chút nào đáng sợ như lúc nãy nữa.
'Biết hay không, em không hận anh, không hận anh chút nào... '
Ngón tay của Tĩnh Nghiên dịu dàng vuốt ve gương mặt Thư Tử Hạo nhưng trong mắt là một sức sắc bén không gì bì kịp, 'Người em hận chỉ có một, đó là Sầm Tử Tranh! Em sẽ để cô ta sống không bằng chết!'
Ngón tay cô run khẽ, sau đó toàn thân đều run rẩy.
'Em thích anh, Tử Hạo... nhưng vì sao anh lại dùng cách như vậy chiếm lấy em chứ? Vì sao... ? Vì sao anh chẳng thà làm tổn thương em cũng không muốn làm tổn thương Sầm Tử Tranh chứ?' Càng nói hận ý trong mắt càng dày đặc.
Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì cô loạng choạng bước về phía cửa phòng.
Sầm Tử Tranh vẫn nằm bất tỉnh trên giường, giữ nguyên tư thế như lúc ban đầu, rõ ràng là cô vẫn chưa thoát khỏi tình trạng hôn mê.
'Hahaha... ' Tĩnh Nghiên ngẩng đầu cười dài nhưng nước mắt bắt đầu trào ra khóe mi.
'Sầm Tử Tranh, cô ngàn vạn lần đừng trách tôi, có trách thì trách ông Trời đã an bài tất cả!' Cô chạy như điên đến bên cạnh Sầm Tử Tranh, tê tâm liệt phế rống lên.
Mất một lúc lâu Tĩnh Nghiên mới bình tĩnh trở lại, sau đó cô ta đỡ Sầm Tử Tranh dậy, dùng hết sức lực cõng cô lê sau đó cắn răng bước từng bước một trở lại gian phòng vừa nãy...
Đẩy cửa phòng ra sau đó bước đến bên cạnh Thư Tử Hạo, đẩy cả người Sầm Tử Tranh ngã nhào bên cạnh hắn.
'Không phải cô yêu Cung Quý Dương lắm hay sao? Tốt thôi, tôi chính là muốn Cung Quý Dương tận mắt nhìn thấy một màn này!' Khương Tĩnh Nghiên lẩm bẩm một câu, sự điên cuồng trong mắt càng rõ rệt sau đó cởi hết quần áo trên người Sầm Tử Tranh...
Một đôi nam nữ không mảnh vải che thân, tư thế lại ái muội đến không chịu nổi cùng nằm trên một chiếc giường...
Máy ảnh không ngừng lóe sáng, theo từng tiếng lách cách, nụ cười đắc ý trên mặt Tĩnh Nghiên càng sâu...
***
Cung Viên
Cung Viên vào lúc này tràn ngập mùi thuốc súng.
Cung Quý Dương đang ở phòng khách không ngừng đi tới đi lui, trên mặt có thể thấy rõ sự lo lắng và tức giận, ngay cả Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây cũng không dấu được sự sốt ruột.
'Quý Dương, ta nghĩ điện thoại của Tử Tranh chỉ là hết pin thôi. Con đừng lo lắng vội, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm lát nữa!' Cung Doãn Thần lên tiếng trấn an con trai.
Cung Quý Dương nhấc áo khoác lên, hắn không còn đủ bình tĩnh để chờ nữa, lúc vừa định đẩy cửa bước ra ngoài thì quản gia dì Tề đã chạy vội vào, hổn hển vừa thở vừa nói: 'Thiếu gia, thiếu... thiếu phu nhân trở về rồi... '
Mắt Cung Quý Dương liền sáng lên, hắn không nói tiếng nào, bước nhanh về phía cửa.
Ánh trăng bàng bạc và ánh đền rực rỡ chiếu khắp nơi khiến Cung Viên sáng như ban ngày nhưng đồng thời cũng soi rõ gương mặt tiều tụy của Sầm Tử Tranh.
← Ch. 149 | Ch. 151 → |