Nguồn gốc "diệp lạc vô tâm"
← Ch.03 | Ch.05 → |
Từ khi lên đại học, các bạn cùng phòng ưu ái đặt cho tôi cái tên, tiểu Mơ Hồ. Tôi thật sự mơ mơ màng màng, đi học thì quen mang sách, tan học thì quên mang cặp sách, ăn cơm quên mang phiếu cơm, ra ngoài quên mang chìa khóa, điều này coi như xong, đau buồn nhất chính là -- tôi không nhớ được tất cả các chữ số.
*Action 1
Tôi không bao giờ nhớ được những ngày kỷ niệm, quên mất ngày kỷ niệm cầu hôn, quên ngày kỷ niệm đám cưới, quên ngày lể tình nhân, cái này cũng không sao, dù sao bình thường Phiền Nhân cũng bận rộn với công việc, xã giao nhiều, cũng không rãnh cùng tôi trải qua, nhưng rốt cuộc tôi lại quên ngày sinh nhật của Phiền Nhân.
Thế cho nên, năm đầu tiên nói lời yêu đương, hắn luôn nói: Em quên sinh nhật anh.
Năm thứ hai nói lời yêu đương, hắn luôn nói: Em hai lần quên sinh nhật của anh.
Năm thứ ba nói lời yêu đương, hắn luôn nói: Em liên tiếp ba lần quên ngày sinh nhật của anh.
Năm thứ tư nói lời yêu đương, hắn rốt cuộc thông minh hơn, không chờ món quà sinh nhật bất ngờ mà ngạc nhiên mừng rỡ nữa, vừa qua tháng chín luôn miệng nói:
Còn hai mươi ngày nữa là sinh nhật anh rồi.
Còn ba ngày nữa là đến sinh nhật.
Ngày mai sinh nhật anh.
Hôm nay là sinh nhật của anh....
Tôi cuối cùng không thể chịu đựng nổi: "Anh đúng là phiền mà!"
Người ta còn muốn cho hắn một món quà bất ngờ đó!
*Action 2
Từ kinh nghiệm dồi dào đám bạn nói: Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, đàn ông nắm giữ mạch sống kinh tế, chặt đứt ý nghĩ không an phận hướng về tiểu tam.
Tôi giác ngộ chân lý sâu sắc.
Ngày thứ nhất Phiền Nhân nhận được lương, tôi lập tức yêu cầu hắn nộp tiền lương cho tôi giữ, đắc ý nói: "Em muốn quản lý tiền bạc."
Phiền Nhân nói: "Em xác định em có thể quản lý tiền bạc?"
Tôi vỗ ngực bảo: "Có thể."
Phiền Nhân hỏi: "Hôm qua em mua khoai tây chiên bao nhiêu một bọc?"
Tôi: "Á..."
Phiền Nhân hỏi: "Hôm trước em mua cái váy hết bao nhiêu tiền?"
Tôi: "Hả... ?"
Phiền Nhân hỏi: "Tuần trước em mua cái đồng hồ đeo tay bao nhiêu tiền?"
Tôi: "À..."
Phiền Nhân không cam tâm hỏi nữa: "Nhà chúng ta gửi tiết kiệm bao nhiêu?"
Tôi: "Ừm... tiền lương anh cứ giữ lại đi."
Phiền Nhân hài lòng: "Cuối cùng em cũng phát hiện mình không thích hợp quản lý tàu sản rồi sao?"
Tôi lắc đầu: "Em sợ anh mỗi ngày đi khắp nơi hỏi em tiền lương còn lại bao nhiêu, em còn muốn đi thăm dò, mệt chết được."
*Action 3
Mật mã QQ của Phiền Nhân đặc biệt phức tạp, vừa có chữa cừa có số, mỗi lần tôi muốn đăng nhập QQ của Phiền Nhân là một lần hỏi mật khẩu: "Mật khẩu của anh là cái gì?"
Thời điểm lần thứ N hỏi, Phiền Nhân rốt cuộc không thể chịu được nữa: "Em có thể xem bản ghi chép cuộc trò chuyện QQ của anh, có thể hiểu rõ anh hay không? Em không nghĩ đến cảm nhận của anh hả?"
Tôi cảm thấy đuối lý, nhỏ giong nói: "Nhưng mà người ta nhiều năm mới đăng nhập một lần, đương nhiên phải quên rồi."
Phiền Nhân: "Lấy vở ghi lại."
"Ý kiến hay!"
.... .
Rất lâu sau này, tôi dè dặt hỏi Phiền Nhân: "Mật khẩu QQ của anh là gì?"
"Vậy thì em nhớ cái gì." Hắn bực mình nói.
"Nhưng mà, em không tìm thấy cuốn vở..."
"Em... đợi đó."
"À!"
Mười phút sau, Phiền Nhân nói cho tôi biết: "Anh đổi mật khẩu của anh giống mật khẩu QQ của em rồi."
Tôi nhào về phía trước: "Yêu anh chết mất!"
Sau này Phiền Nhân đều đổi mật khẩu di động cũng như mật khẩu nhà giống của tôi hết.
*Action 4
Ngày nào, đồng nghiệp tron văn phòng cũng nói chuyện phiếm.
Đồng nghiệp A nói: "Gần đây trí nhớ của tôi kém đi rồi, ngày trước tôi có thể thuộc hết số điện thoại của tất cả đồng nghiệp, giờ năng lực của tôi giảm nhiều rồi."
Đồng nghiệp B nói: "Tôi cũng vậy, giờ tôi chỉ có thể nhớ rõ những số điện thoại hay dùng thôi."
Tôi giữ vẻ trầm lặng, im lặng là vàng.
Lúc này Phiền Nhân cố tình vào góp vui, gọi điện thoại cho tôi: "Anh mới đổi di động giữ lại bao nhiêu số?"
Tôi đang ở cùng đồng nghiệp sợ soi mói, nói: "Anh chờ một chút, em kiểm tra một chút."
Phiền Nhân, thở dài.
Đồng nghiệp nhịn không được khen chúng tôi: "Hai người các ngươi đúng là trời sinh một đôi!"
Tôi lau mồ hôi.
Tôi không hiểu được, số điện thoại không phải tồn tại trong điện thoại là được rồi sao, bọn họ là gì mà phải thuộc lòng số của họ chứ?"
*Action 5
Tôi cùng Phiền Nhân đi làm giấy khai sinh cho tiểu Phiền Phức, bác gái công đoàn hỏi chúng tôi giấy hôn thú đâu, tôi lau mồ hôi: "Thật ngại quá, cháu quên mang theo rồi."
Phiền Nhân nhẫn nhịn, quay lại nói giọng dịu dàng nài nỉ với bác gái, bác gái thấu tình đạt lý một lần: "Được rồi, anh chị không mang giấy chứng nhận phải không. Vậy giấy chứng nhận được cấp ngày nào?"
"Ngày cấp?"
"Anh chị nhận giấy hôn thú từ ngày nào?"
"Năm 2008 hay là 2007..." Tôi nhìn Phiền Nhân cầu xin sự giúp đỡ, "Ngày nào ấy nhỉ?"
Phiền Nhân vẻ mặt nghiêm túc nghiêm nghị giáo huấn tôi: "Sao em có thể khôn nhớ ngày kỹ niệm kết hôn của chúng ta? Em có thể nhớ điểm gì hả?"
"Ân oán cá nhân của chúng ta về nhà rồi giải quyết, ngoan, trước tiên phải nói cho bác gái biết ngày chúng ta được cấp giấy hôn thú đã."
Phiền Nhân trầm mặc hai giây, xoay người đi về phía cửa.
"Này! Anh đi đâu?"
"Về nhà lấy giấy hôn thú!"
"..."
Anh! Sao anh có thể quên ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta chứ? Anh cho rằng anh chạy đi là xong xuôi sao, về nhà xem em trừng phạt anh!
*Action 6
Không biết bắt đầu từ ngày nào, lúc trước ngày nào chúng tôi cũng đi làm cùng nhau, Phiền Nhân sẽ không ngại phiền toái mà nhắc nhở tôi:
"Đừng quên mang di động."
"Nhớ mang theo chìa khóa."
"Bây giờ nhiệt độ hạ thấp, nhớ mang theo áo khoác ngoài..."
Một ngày, tôi tò mò hỏi Phiền Nhân: "Gần đây sao anh không chê em mờ hồ nữa?"
Hắn cười rộ lên sờ sờ đầu của tôi: "Những chuyện nhỏ nhặt này để anh nhớ được rồi! Em chỉ cần nhớ -- yêu anh, vậy là được!"
*Action 7
Con gái bảo bối ngoan ngoãn "Tiểu Phiền Phức" của tôi vừa tròn ba tháng tuổi, tôi ôm con bé đi tiêm ngừa.
Kết quả không cẩn thận tôi đánh mất điện thoại cùng với vì tiền, một chút tiền cũng không có.
Tôi rất đau lòng, đành mượn di động của ngườ khác gọi cho Phiền Nhân: "Em đúng là ngốc quá mà, để mất điện thoại với bóp tiền rồi."
Phiền Nhân được tôi luyện cho tâm lý mạnh mẽ, bình tĩnh hỏi: "... con cũng làm mất luôn sao?"
"Chưa"
"Tốt, anh đang đi đón em và con. Mất cái gì cũng không quan trọng, em và con có thể trở về là tốt rồi!"
Trái tim tôi lạnh lẽo, trong nháy mắt ấm áp đến lạ.
*Action 8
Đừng nhìn tôi có cảm giác khờ khạo với mấy con số, tôi cũng có lúc làm cho Phiền Nhân nhìn tôi với con mắt khác.
Phiền Nhân xem qua phim điện ảnh hay truyện hình toàn bộ đều lãng đi, ngay cả tên cũng không nhớ được. Còn tôi, chỉ cần xem qua một lần kịch điện ảnh, trên tivi xuất hiện một hai phân đoạn, tôi lập tức có thể nói ra tên phim, diễn viên chính, tình tiết cốt truyện, thậm chí nhớ rõ cả lời thoại quan trọng.
Vậy nên tôi hoàn toàn tin tưởng: Nếu Thương đế đóng mọt cánh cửa của bạn, nhất định sẽ mở một cái cửa sổ cho bạn.
Bên ngoài hưng phấn, tôi quyết định, tôi muốn bắt đầu con đường sáng tác của tôi.
Tôi sắp xếp thời gian quyết định đăng lên mạng Tấn Giang, tôi nghĩ đến một bút danh đặc biệt phù hợp với văn phong của tôi -- Diệp Lạc Có Tâm.
Hoan hoan hỉ hỉ đi hỏi ý kiến Phiền Nhân, Phiền Nhân nói: "Mặc dù là bút danh, em phải tôn trọng sự thật. Em nói xem, tâm của em rộng cỡ nào?"
Tôi không nói gì lẳng lặng đổi bút danh là: Diệp Lạc Vô Tâm.
Tuy nhiên đến giờ tôi vẫn cảm thấy -- rất không phù hợp với văn phong của tôi.
*Action 9
Theo biên tập viên Việt Nam nói, tiểu thuyết của tôi ở Việt Nam rất được hoan nghênh, tôi nghe nói món phở ở Việt Nam liền sốt ruột muốn một lần đi qua đó, kỳ thực tôi thực sự muốn gặp người hâm mộ của mình.
Lần đầu tiên tôi nói với Phiền Nhân: "Em muốn đi Việt Nam."
Phiền Nhân lời ít ý nhiều nói với tôi hai chữ: "Không được."
"Tại sao?"
"Anh có một người vợ như em, bỏ nhiều tiền nuôi em như vậy, ngộ nhỡ thất lạc, tổn thất rất lớn!"
Tôi: "..."
Được rồi, tôi nhịn!
Một năm sau, tôi đề xuất vô số lần dưới mọi hình thức nhưng không có kết quả, bạn tôi Đan Đan nhịn không được, cô ấy bênh vực tôi: "Chủ nghĩa đàn ông của anh quá lớn rồi đó, không phải chỉ là xuất ngoại một chuyến, có thể xảy ra chuyện gì, có thể không về sao?"
Phiền Nhân nhìn tôi vẻ mặt chờ đợi, cuối cùng đồng ý bàn bạc vấn đề với Đan Đan giúp tôi ra nước ngoài.
Trước khi đi, Phiền Nhân lần nữa dặn dò Đan Đan: "Ngàn vạn lần để ý trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy rời khỏi tầm mắt của em."
Cô ấy nói: "Anh đừng nói nhiều nữa, không lạc được đâu!"
Kết quả, máy bay vừa cất cánh đi Việt Nam, tôi chợt nhớ tới hành lý của mình vẫn còn ở sân bay chỗ tiệm miễn thuế...
Đan Đan im lặng nhìn tôi hồi lâu, thở dài: "Hắn quả thật nói không sai, cậu rất có khả năng không thể về nhà được!"
Tôi khẩn nài nhìn cô ấy: "Cậu ngàn vạn lần đừng nói cho Phiền Nhân biết mình làm mất rương hành lý... Nếu để anh ấy biết, mình từ nay về sau đừng hòng nghĩ đến chuyện đi du lịch ở nước ngoài."
*Action 10
Mặc dù ở trong nhà, tôi bị Phiền Nhân ghét bỏ đủ thứ, ghét tôi không có tâm rộng, ghét trí nhớ tôi không lâu, ghét việc tôi không viết truyện sủng cưng chiều hắn, cũng không biết tại sao, tất cả bạn bè của Phiền Nhân đều rất gần gũi với tôi.
Có một ngày, mười một giờ đêm Phiền Nhân gọi điện cho tôi, nói hắn có một người bạn chưa gặp tôi bao giờ, muốn gặp tôi một chút.
Hắn bảo tôi sửa soạn, mười phút sau hắn đến dưới lầu đón tôi.
Vì nể mặt Phiền Nhân, tôi bò ra từ trong chăn ấm, uống một ly lớn cà phê đậm đặc, xuống lầu cùng Phiền Nhân đi gặp bạn bè.
Bạn mới của Phiền Nhân nhìn thấy tôi, lập tức bưng chén rượu ngồi bên cạnh tôi, đưa ly rượu kiểm điểm nói: "Mỗi lần hắn nhắc đến em, đều khen em, khen đến mức chúng tôi căm ghét."
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Phiền Nhân: "Anh khen em sao?"
"Anh chỉ khen sau lưng em thôi." Hắn nói khẽ bên tai tôi, "Ánh mắt kém không sao, nhưng không thể để cho người khác biết!"
Tôi bật cười tức giận: "Anh khen trước mặt em, khó lắm sao?"
Hắn nói: "Em lại kiêu ngạo."
Đêm hôm đó, tôi mới hiểu được cái đạo lý: Nếu một người đàn ông thực sự ghét bỏ bạn, hắn tuyệt đối sẽ không nửa đêm canh ba lôi bạn ra ngoài gặp gỡ bạn bè của hắn.
Từ nay về sau, tôi có thể không ngại gì mà mơ mơ màng màng, dù sao cũng sẽ có người chấp nhận mà không ghét bỏ tôi.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |