Vụng trộm gặp mặt hủy thanh danh
← Ch.048 | Ch.050 → |
Hàn Thế Quân còn chưa nói hết lời đã bị Tần Thư Dao đánh gãy, nàng lạnh mặt không vui nói: ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n "Công tử cũng là người đọc sách, cũng biết nam nữ khác biệt. Tuy rằng đường sá không xa, nhưng trước mặt nhiều người như vậy ngồi chung với công tử trên một chiếc xe ngựa, sợ không cần nửa ngày thanh danh của ta cũng mất hết!"
Tần Thư Dao lại cười lạnh một tiếng: "Công tử chớ quên biểu muội nhà ta chính vì ngươi, hiện tại ngay cả cửa cũng không dám ra!"
Hàn Thế Quân cũng cảm giác được oán hận của Tần Thư Dao, hắn cũng không rõ đến cùng thì khi nào mình đắc tội nàng. Nhưng hắn không cam lòng, hắn cố ý làm chân mình bị thương, chính là vì giờ khắc này.
Chỉ là trên mặt Hàn Thế Quân không có biểu hiện gì, hắn vẫn như một công tử bình thường nhẹ nhàng cúi người chào, xin lỗi, nói: "Là tại hạ lỗ mãng!"
Nói xong liền để gã sai vặt bên người đỡ tiếp tục đi về phía trước.
Tần Thư Dao lại vụng trộm nói với Ngụy Tử mấy câu, sau đó Ngụy Tử vội vàng đi đến trước mặt Hàn Thế Quân, tiếp đó lại truyền lời Tần thư Dao nói vừa nãy cho Hàn Thế Quân. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Sau khi Hàn Thế Quân nghe xong vẻ mặt kinh hỉ, nhưng hắn đè vui mừng trong lòng xuống dưới đáy lòng, vì sợ bị người phát hiện trên mặt vẫn là vẻ mặt nghiêm túc như trước.
Ngụy Tử thấy bộ dạng này của Hàn Thế Quân, cũng nhịn không được hai mắt nhìn hắn nhiều lần. Thấy hắn lại nhìn tiểu thư nhà mình, trong lòng càng vui mừng, sau đó vội vàng chạy đến bên người Tần Thư Dao.
"Tiểu thư, Hàn công tử nói rằng ngày đó chắc chắn sẽ đến cuộc hẹn!"
Vẻ vui mừng trên mặt Ngụy Tử, tự nhiên đều dừng ở trong mắt Tần Thư Dao. Không nghĩ tới cái nha đầu này lại đánh chủ ý kia, khó trách kiếp trước mình chỉ cho nàng nhiều người như vậy mà nàng đều không vừa lòng.
Sau khi về tới trong phủ, Tần Thư Dao để Ngụy Tử đi Thủy Vân Lâu nhìn xem tình hình, sau một lúc lâu Ngụy Tử truyền đến tin tức, nói là Tiết Nhã đã nói với Ngô thị, ngày mai muốn đi bái tế mẫu thân và phụ thân, Ngô thị đã đồng ý!
Tĩnh Nguyệt thấy Tần Thư Dao sắp đặt chuyện này, nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, ngày mai chúng ta cũng ra phủ sao?"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
"Không cần, ngày mai chúng ta chỉ chờ xem kịch vui là được!"
Không đến một ngày, chuyện hai người Tiết Nhã và Hàn Thế Quân hẹn hò ở thành Bắc nhất định sẽ truyền xôn xao, đến lúc đó mặc kệ là Hàn Thế Quân hay Tiết Nhã, hình tượng hai người bọn họ đều sẽ xuống dốc không phanh.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Tiết Nhã mang theo Thủy Châu ra khỏi phủ, Tần Thư Dao đều luôn đợi ở trong Vinh Thọ Đường với Tần lão phu nhân.
Chỉ không đến nửa ngày Tiết Nhã hốt ha hốt hoảng trở về từ bên ngoài, sau đó chạy đến bên trong Tiêu Tương Uyển của Ngô thị. Tiếp đó bên trong Tiêu Tương Uyển bất ngờ truyền ra tiếng Ngô thị mắng cùng tiếng Tiết Nhã khóc.
Tin tức rất nhanh truyền đến tai Tần lão phu nhân, sau khi Tần lão phu nhân biết, lạnh mặt mắng: "Quả nhiên là tiện nhân, lại làm ra loại việc hạ lưu này!"
Tần Thư Dao ra vẻ tò mò, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tần lão phu nhân cũng không gạt nàng, chỉ lạnh lùng nói: "Tiết gia dạy được nữ nhi tốt, cũng dám một mình hẹn hò cùng với công tử Hàn gia. Nghe nói vừa vặn bị cha cháu gặp được!"
Tần Thư Dao bày ra vẻ mặt khiếp sợ: "Sao biểu muội hồ đồ như thế, chẳng lẽ là vì ngày đó ở trong phủ Ninh Hầu, nàng..."
Dù sao hiện tại nàng vẫn là nữ tử chưa lấy chồng, có một số việc cũng không thể nói rõ ràng, trầm tư một lát lại nói: "Chính là bị phụ thân thấy được sao? Vậy cũng không ngại, không bằng để cho mẫu thân làm chủ đi cầu thân. Tuy rằng đang ở trong hiếu kỳ, nhưng tuổi biểu muội cũng không còn nhỏ!"
"Hừ, nếu nó biết mình còn đang trong hiếu kỳ nên yên ổn giữ bổn phận. Nếu chỉ bị một mình phụ thân cháu nhìn thấy, vậy cũng thôi, cố tình đều bị bạn đồng liêu phụ thân cháu thấy được, việc này sợ là giấu giếm cũng không được! Chỉ là thể diện phụ thân cháu phải mất hết rồi!"
Mùng mười mỗi tháng Tần Lương nhất định sẽ cùng đồng liêu đến Tiên Lâu thành Bắc ngâm thơ vẽ tranh, mà đến Tiên Lâu nhất định phải đi qua ngôi đình hoang kia.
Cho nên Tần Thư Dao mới nghĩ ra kế sách này, nếu sau này Hàn Thế Quân thật sự thi được công danh, như vậy thanh danh của hắn, nhất định sẽ bị người kỳ thị. Mà Tiết Nhã khẳng định sẽ gả cho Hàn Thế Quân, chẳng qua không phải là chính thê mà thôi.
Dù sao dã tâm của Hàn Thế Quân Tần Thư Dao đã biết, hắn một lòng muốn cưới một đích nữ danh môn có thể giúp hắn đoạt được vị trí Hầu gia Ninh Hầu, nhưng Tiết Nhã chẳng qua là một bé gái mồ côi, làm sao Hàn Thế Quân để ý đến nàng. Chẳng qua là chơi đùa mấy ngày rồi quăng nàng qua một bên!
"Sao biểu muội có thể hồ đồ như thế, chính nàng còn đang ở trong hiếu kỳ không sợ bị người nhạo báng, nhưng cũng không ngẫm lại hiện tại nàng sống nhờ ở nhà chúng ta. Chẳng lẽ không sợ Như Nhi muội muội cũng bị người nhạo báng sao?"
Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm không phải là Ngô thị sinh ra, cho dù người ngoài muốn nghị luận, cũng chỉ sẽ nói con gái của Ngô thị, sẽ không nghị luận đến trên người bọn họ. Thời điểm ngày đó ở phủ Ninh Hầu, chuyện hai người Tần Thư Dao và Tần Tuyết Như bất hòa, người toàn bộ kinh thành cũng đều biết đến.
"Thôi, dù sao chuyện này mẫu thân cháu sẽ xử lý. Gả nhanh cũng bớt việc, miễn cho sau này lại sinh ra chuyện gì lộn xộn nữa!" Tần lão phu nhân hừ lạnh nói.
"Chỉ là tuổi biểu muội còn nhỏ, sợ qua hai năm nữa mới có thể gả đi!" Tần Thư Dao nhẹ giọng nói.
"Hừ, nó cũng biết tuổi bản thân còn nhỏ? Nhà Tần gia chúng ta thế nào, chẳng lẽ còn tìm cho nó một hôn sự có gia thế thấp kém? Vị công tử Hàn gia kia cũng không hiểu quy củ, lại là thứ tử. Chẳng lẽ đây mới tốt? Thôi được, dù sao là chính nó tìm hôn nhân, cũng chẳng oán được ai!"
Tần lão phu nhân không muốn bàn lại chuyện này, bà không có ấn tượng gì với Tiết Nhã, nếu không phải bởi vì đó là con gái của tỷ tỷ Ngô thị, bà sẽ không đồng ý giữ lại.
Tần Thư Dao tự nhiên biết thân thế Hàn Thế Quân không được tốt, chẳng qua là một người có bộ mặt không tệ mà thôi. Sợ Tiết Nhã cũng coi trọng bộ mặt kia của hắn. Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này Tiết Nhã đều không đảm đương nổi chính thê.
Chuyện hai người Tiết Nhã và Hàn Thế Quân chưa từng được giấu đi, ngày hôm sau truyền xôn xao trong kinh thành. Bọn họ ở đình hoang thành Bắc sẽ càng thêm chứng thực chuyện lúc trước ở phủ Ninh Hầu khi hai người vụng trộm gặp mặt.
Dù sao Tiết Nhã cũng còn trong hiếu kỳ, lý nên đợi ở trong nhà tẫn hiếu, hiện tại lại truyền ra chuyện hẹn hò cùng nam nhân, chuyện này đối với nàng mà nói quả thực là một kích trí mạng.
Từ sau ngày đó, Ngô thị càng chẳng quan tâm Tiết Nhã, mỗi ngày Tiết Nhã đều đợi ở trong phòng của mình vụng trộm nỉ non, nhưng trong lòng vẫn còn một tia chờ đợi.
Mà ở phủ Ninh Hầu Hàn Thế Quân lại là vẻ mặt tức giận, hắn không biết đến cùng là sai lầm ở đâu, rõ ràng là Tần Thư Dao hẹn hắn đi đình hoang thành Bắc, thế nào cuối cùng lại biến thành một bé gái mồ côi.
Hắn muốn nữ nhân có gia thế bối cảnh vững chắc, mà không phải là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa.
"Con nói đi, chuyện này nên làm cái gì bây giờ?" Tam phu nhân Hàn gia Từ thị lạnh mặt hỏi, trong lòng lại cực kì khinh thường, quả nhiên là tiểu thiếp sinh, làm ra loại việc mèo mã gà đồng.
Trước đó Hàn Thế Quân đầu phục vào Tứ hoàng tử, trong lòng Từ thị còn có chút thất vọng, lúc trước không nên thu dưỡng ở bên mình. Hiện tại truyền ra loại chuyện này, nhưng bà một chút cũng không lo lắng. Chẳng qua chỉ là một thứ tử không lên được mặt bàn, cho dù là nuôi ở bên mình thì như thế nào, dù sao cũng không lật nổi cánh hoa gì.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |