Hao hết tâm tư đoạt mỹ nhân
← Ch.047 | Ch.049 → |
"Thật sự là đăng đồ lãng tử, vậy mà lén truyền tờ giấy vào. dღđ。l。qღđ Ngươi đi hỏi thăm một chút vừa rồi tên nha hoàn kia đến cùng là ở chỗ nào?"
Tiết Nhã xấu hổ ném tờ giấy lên trên bàn, trong lòng lại có một loại vui mừng không nói nên lời, lại hồi tưởng lại tình cảnh hai người gặp nhau ngày đó, trên mặt lại một mảnh đỏ ửng.
Thủy Châu cầm lấy tờ giấy lên cũng nhìn một lần, sắc mặt có chút khó coi: "Tiểu thư, việc này... Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trên giấy viết là: Ngày ấy lỗ mãng, làm hại thanh danh cô nương. Chỉ mong có thể lại gặp mặt một lần, ngày tới đình hoang Thành Bắc. Không gặp không về!
"Cái gì làm sao bây giờ, còn không nhanh xé nát tờ giấy này, miễn cho bị người phát hiện, đến lúc đó cho dù là thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Trong lòng Tiết Nhã cảm thấy tức giận một lát, cảm thấy Hàn Thế Quân quá mức càn rỡ, một lát lại cảm thấy vui mừng một trận, trong lòng cũng có vài phần chờ đợi. Nhất thời cũng có chút không biết quyết định thế nào, chỉ nắm chặt khăn nhớ lại diện mạo Hàn Thế Quân anh tuấn cùng âm thanh trong trẻo...
Thủy Châu vội vàng xé nát tờ giấy, lại nhìn thoáng qua cháo tổ yến trên bàn, nhất thời cảm thấy bát cháo tổ yến này nặng nề vô cùng: "Tiểu thư, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Muốn đi tìm phu nhân hay không?"
"Tìm bà ta có tác dụng gì? Bà ta chỉ sợ ta phá hủy thanh danh của Như Nhi biểu muội, cũng chưa từng suy nghĩ cho ta. Ta còn tưởng rằng đi theo bà ta đến phủ Ninh Hầu, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn không nghĩ tới lại gặp phải loại sự tình này!" Tuy rằng trên mặt Tiết Nhã tức giận, nhưng trong lòng lại có một cảm giác không nói nên lời.
Thủy Châu nhíu mày nói: "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Có thể làm sao bây giờ, ăn tổ yến này, chuyện hôm nay coi như chưa phát sinh. Nha hoàn vừa nãy nhất định cũng là thu ngân lượng của người ta mới dám làm ra loại sự tình này."
Thủy Châu càng nghĩ càng sợ hãi, sốt ruột nói: "Tiểu thư, nếu chuyện này bị người truyền ra. Vậy cũng không tốt cho thanh danh của tiểu thư, vẫn nên tìm phu nhân nói chuyện này cho phu nhân biết. Miễn cho nha hoàn kia lại luôn đưa một ít thứ lung tung gì đó vào, đến lúc đó bị người phát hiện lại nói thì đã chậm rồi!"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Trong lòng Tiết Nhã lại có một ý tưởng khác, nàng suy tính một lát mới nói: "Ngươi đi điều tra một chút vị công tử Hàn gia chúng ta gặp ngày đó là con trai phòng mấy? Xếp thứ mấy? Có công danh không?"
Thủy Châu nghe nàng hỏi như vậy, liền biết trong lòng Tiết Nhã đã có chút động tâm vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu thư không nên phạm hồ đồ!"
"Lời ta nói ngươi cũng không nghe? Ta nói ngươi đi liền đi, chuyện của bản thân ta tự có chừng mực!"
Ngụy Tử bưng một ly trà nóng đến trước mặt Tần Thư Dao, cười nói: "Quả nhiên như tiểu thư sở liệu, Thủy Châu kia vừa nãy hốt ha hốt hoảng đi ra ngoài. Nô tì đặc biệt đi đến cửa hỏi thăm một chút, nghe nói là ra khỏi phủ!"
Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng, nàng biết Tiết Nhã một lòng muốn gả cao, tuy rằng xuất thân Hàn Thế Quân không tốt, nhưng hắn có gương mặt anh tuấn. Huống chi vài ngày trước bọn họ còn truyền ra loại chuyện kia, Ngô thị bị Tần lão phu nhân quở trách một chút, càng chẳng quan tâm đến Tiết Nhã.
Giờ phút này sợ là Tiết Nhã càng thêm sốt ruột, nếu Hàn Thế Quân thật sự như thế, vậy nhất định Tiết Nhã cũng sẽ âm thầm lui tới với Hàn Thế Quân.
Kiếp trước Tiết Nhã chính là như thế, tiếp đó quyến rũ Hàn Thế Quân. Kiếp trước Tiết Nhã một lòng muốn đi theo Hàn Thế Quân, như vậy kiếp này nàng cũng sẽ cho nàng ta cơ hội tốt này.
Chỉ là kiếp này, Hàn Thế Quân không có khả năng lại lên làm Hầu gia, đợi đến khi thế lực Tần Thư Dao lớn hơn một chút, nàng sẽ làm Hàn Thế Quân heo chó không bằng, sống không bằng chết! Để Tiết Nhã cũng đi theo Hàn Thế Quân cùng nhau bị người khi nhục, bị người nhạo báng.
Ngụy Tử thấy vẻ mặt Tần Thư Dao âm trầm, còn tưởng rằng bản thân nói lỡ lời, vội vàng nói: "Nô tì làm theo như tiểu thư phân phó, không có sơ suất gì!"
Tần Thư Dao nâng đôi mắt lên nhìn thoáng qua Ngụy Tử, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi làm không sai, chính là ngàn vạn nên nhớ, chuyện này tuyệt đối không thể nói với những người khác. Nếu dám can đảm truyền ra nửa câu, ta lập tức bán ngươi cho thanh lâu."
Ngụy Tử lạnh run một cái, tuy rằng nàng không rõ vì sao mỗi lần Tần Thư Dao nhìn nàng đều là vẻ mặt oán hận, nhưng nàng biết hiện tại Tần Thư Dao đã không còn là tiểu thư mảnh mai của hai năm trước nữa rồi.
"Nô tì hiểu rõ, nô tì đều luôn làm việc theo như tiểu thư phân phó. Không dám lộ nửa câu!"
Tần Thư Dao không kiên nhẫn phất phất tay: "Ngươi đi xuống đi, nhớ kỹ nhất định phải để ý động tĩnh cách vách. Thường có thể lộ vài câu!"
Đối với chuyện của Hàn Thế Quân, Tần Thư Dao rõ như lòng bàn tay, Tần Thư Dao sẽ để lộ những chuyện Tiết Nhã cần phải biết, và không hiểu cho nàng ta biết.
Ngày hôm sau là ngày Tần Thư Dao đến chỗ trưởng công chúa Hoa Phượng, mỗi lần Tần Thư Dao đi phủ công chúa, trưởng công chúa Hoa Phượng đều sẽ sai người chuẩn bị tốt việc học, sau đó lại tự giảng bài.
Trong đó có đủ thơ từ ca phú, cũng có không ít lễ nghi trong cung. Mỗi lần Tần Thư Dao đi đều nghiêm cẩn (nghiêm túc + cẩn thận) lắng nghe, thời gian nghỉ cũng thỉnh thoảng nói vài câu chuyện cười khiến trưởng công chúa Hoa Phượng vui vẻ.
Ở phủ trưởng công chúa Hoa Phượng dùng qua ngọ thiện (bữa trưa), Tần Thư Dao liền mang theo Tĩnh Nguyệt và Ngụy Tử về Tần phủ.
Tần Thư Dao ngồi ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, nhưng xe ngựa mới chạy một đoạn thì dừng lại.
Tĩnh Nguyệt lập tức nhấc màn xe lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Xa phu chỉ vào cách đó không xa nói: "Chỗ kia có người bị ngựa làm cho bị thương, đang ngồi ở giữa đường!"
Tĩnh Nguyệt thoáng đứng thẳng thân mình tinh tế nhìn thoáng qua, phát hiện người ngồi ở trong đám người đúng là Hàn Thế Quân Hàn gia. Nàng lập tức trở lại trong xe ngựa, thấp giọng nói: "Là Hàn công tử bị ngựa đá bị thương, lúc này đang ngồi ở giữa đường!"
Nghe vậy Tần Thư Dao đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt âm độc.
Tĩnh Nguyệt đã sớm biết Tần Thư Dao thống hận Hàn Thế Quân, nhưng mà nàng không biết nguyên nhân: "Không bằng chúng ta đi đường vòng trước..."
Lời còn chưa nói hết, ngoài xe đã vang lên giọng nói của xa phu: "Tiểu thư, là công tử phủ Ninh Hầu, nói là trên đùi bị thương, hi vọng ta cho mượn xe ngựa dùng một chút!"
Mặt Tần Thư Dao âm trầm, trầm tư sau một lát nói: "Vậy xe ngựa này đưa cho Hàn công tử đi, dù sao Tần phủ cách nơi này cũng không xa. Chúng ta đi bộ trở về!"
Chân Hàn Thế Quân bị thương, nếu Tần Thư Dao thấy chết không cứu, vậy không cần một ngày trong kinh thành sẽ truyền ra Tần Thư Dao lãnh huyết vô tình. Nhưng nếu cứu phải ngồi chung một xe ngựa với Hàn Thế Quân, vậy cũng sẽ lập tức truyền ra Tần Thư Dao lỗ mãng.
Cho nên Tần Thư Dao chỉ có thể thỏa hiệp, đưa xe ngựa cho Hàn Thế Quân, bản thân mang theo nha hoàn đi bộ trở về.
Xa phu nghe lời Tần Thư Dao nói, lập tức để gã sai vặt của Hàn Thế Quân nâng Hàn Thế Quân đi tới.
Tĩnh Nguyệt nhích thân mình nhấc màn xe lên, sau đó nhảy xuống xe ngựa trước, lại dè dặt cẩn trọng đỡ Tần Thư Dao xuống xe ngựa.
Hàn Thế Quân bị thương trên đùi, nhưng không phải là không đi được, chỉ là đi có chút khó khăn. Hắn khập khiễng đi đến trước mặt Tần Thư Dao, cúi chào: "Đa tạ cô nương! Chỉ là tại hạ ngồi xe ngựa cô nương, làm hại cô nương phải đi bộ trở về, không bằng cùng ngồi xe ngựa trở về, dù sao Tần phủ cách nơi này cũng không xa..."
← Ch. 047 | Ch. 049 → |