← Ch.07 | Ch.09 → |
Một lúc sau, Nạp Lan Địch đẩy cửa phòng tắm bước vào.
Giữa phòng là bể tắm lớn khói bốc nghi ngút. Một đôi nam nữ toàn thân xích lõa đang dán chặt vào nhau.
Hai bầu nhũ phong nửa chìm trong nước, nửa lộ ra ngoài. Đầu vú đứng thẳng trong không khí, vừa nhìn là biết vì bị tình dục chà đạp quá mức mà ra. Một bên n𝖌_ự_𝒸 vì bị nam tử xoa nắn mà không ngừng lắc lư, lay động cùng làn nước.
🌴·𝖍·â·n ⓣ𝖍·ể Lam Tĩnh Nghi vô lực tựa vào người Nạp Lan Luật. Bàn tay Nạp Lan Luật không hề buông tha bất cứ ngõ ngách nào trên thân cô. Mỗi lần hắn chạm vào bộ vị riêng tư, Lam Tĩnh Nghi liền 𝐫𝐮-ⓝ r-ẩ-🍸 một hồi, nhưng mi mắt nặng trịch lại không thể nào mở ra.
Nạp Lan Luật cắn cắn nhũ tiêm đang dựng đứng. Hai tay tách đùi cô ra, chạm vào khe thịt hồng hồng, rồi chui thẳng vào huyệt khẩu. Hai chân ngọc của Lam Tĩnh Nghi theo phản xạ kẹo chặt tay Nạp Lan Luật, khiến cậu không cách nào động đậy.
"Bảo bối, 𝐤ẹ_𝓅 𝐜_♓ặ_† như vậy, chẳng trách đàn ông trên thân cô đều dục tử dục tiên. Muốn đệ đệ của tôi 🌜*ắ*〽️ ✌️à*ο tiểu huyệt của cô sao? Muốn kẹp c·ⓗế·† tôi sao?" Ngữ điệu tinh thuần, khuôn mặt thiên sứ, nhưng lại thốt ra lời nói ◗·â·Ⓜ️ t·à, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy ◗â_𝐦 tiện, ngược lại còn có điểm tà mị trí mạng. ◗·ụ·𝖈 𝖛ọ·𝓃·𝖌 cứng rắn của Nạp Lan Luật sớm đã đ*â*𝐦 ✅*à*🅾️ tuyết đồn trắng nõn của cô.
"A ~~" Lam Tĩnh Nghi yếu ớt thét lên, cô cố gắng mở mắt "Nạp Lan Luật, ra ngoài đi... xin cậu..." Thanh âm như thổn thức, vô cùng đáng thương.
Nạp Lan Luật nhẹ nhàng 𝐦ú.t môi Lam Tĩnh Nghi, "Ngoan, chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi sẽ rất dịu dàng".
Ngón tay cậu đẩy ra cánh hoa, ↪️·ắ·Ⓜ️ v·à·⭕ tiểu huyệt cô, "Có đau hay không?"
Nạp Lan Luật 𝖍_ô_𝖓 loạn trên cổ Lam Tĩnh Nghi, "Không nên cử động, ngón tay của tôi rất thích hợp với cô, vừa vặn sẽ không làm cô đau. Có thoải mái không? Chỗ này của cô thật sự rất nhỏ, bất quá, chút nữa cô sẽ thấy quen dần. Đừng nhích nhích, tôi giúp cô chà rửa bên trong. A ~ thực sự rất mềm, cả ngón tay đều bị 🎋ẹ·p 𝒸·𝐡ặ·†... Cô giáo của tôi thật rất phóng đãng..." Cậu không ngừng bên tai Lam Tĩnh Nghi ngâm nga, làm ✝️𝒽â·𝖓 ✝️·♓·ể cô không ngừng vặn vẹo như muốn tránh khỏi cậu càng xa càng tốt.
"Dừng... Ngừng tay... Nạp Lan Luật... A... Ân..." Lam Tĩnh Nghi động thân, hai bầu vú hoàn toàn chui ra khỏi mặt nước, không ngừng rung động, ngạo nghễ dựng đứng. Ngón tay Nạp Lan Luật vẫn thản nhiên xen vào khuyệt khẩu của cô, càn rỡ, trêu chọc.
"Đừng nhúc nhích, cử động nữa tôi sẽ nhịn không được ở trong nước muốn cô!" Lam Tĩnh Nghi ⓣ·ⓗâ·𝓃 t𝐡·ể bỗng nhiên căng thẳng, trên mặt nước, bầu ռ🌀-ự-↪️ đang kịch liệt phập phồng. Tuyết đồn bị d·ụ·🌜 𝖛·ọ·ⓝ·ⓖ đ.â.𝖒 và.0 không khỏi đau đớn.
Nạp Lan Địch cũng đang ngâm mình ở nơi cách bọn họ không xa.
"Luật, ôm cô ấy lên đây, để ta kiếm tra xem ngươi tắm rửa cho bảo bối của chúng ta thế nào."
"Anh không tin tôi sao?" Nạp Lan Luật đem Lam Tĩnh Nghi cho Nạp Lan Địch.
Nạp Lan Địch bế nàng như công chúa. Con ngươi đen đảo qua bầu ⓝ🌀ự·𝖈 căng tròn, cùng cùng cỏ rậm rạp dưới hạ thân.
Nạp Lan Địch đặt Lam Tĩnh Nghi trên giường lớn, ngữ điệu vô cảm."Nằm yên, mở hai chân ra, đựng đầu gối lên, tôi muốn kiểm tra một chút, chỗ đó có được chà rửa kĩ càng không?"
Nước mắt rơi trên đôi gò má trắng bệch. ✝️.𝐡.â.𝓃 т.𝒽.ể còn mang theo hơi nước khẽ 𝖗*⛎*п rẩ*🍸. Lam Tĩnh Nghi mở hai chân, khuất nhục cong người lên. Nơi riêng tư giữa hai chân đối diện Nạp Lan Địch.
Đôi bàn tay bắt đầu xoa xoa 🌴●h●â●𝐧 ✝️h●ể Lam Tĩnh Nghi, nắm vú của cô, dùng ngón cái ⓚ.íⓒ.ⓗ 𝖙♓.í.𝒸.ⓗ nhũ tiêm. Nạp Lan Địch giống như một vị khách khó tính, đang kĩ càng soi mói hàng hóa.
Bàn tay dần dần dời xuống bụng dưới, rồi lướt qua vùng tam giác rậm rạp, cậu lật mở âm mao, để lộ ra thấp thoáng một tầng thịt hồng hồng.
Con ngươi đen không mang theo một tia cảm tình chăm chú nhìn, một lát, ngón tay thon dài tiến đến, búng vào khe thịt đang đóng chặt, gảy gảy cánh hoa sưng đỏ 〽️ề●Ⓜ️ mạ●❗, ngón trỏ cùng ngón cái nắm lấy â●〽️ ѵậ●✝️ màu hồng đã phát sưng hoàn toàn, dùng sức kéo miết. Ba ngón tay còn lại vô tình mà hữu ý trêu chọc lối vào tiểu huyệt.
"Ân..." Lam Tĩnh Nghi sợ hãi 𝓇·ê·ռ г·ỉ, bờ ɱ.ô𝐧.🌀 tuyết trắng khẽ lay động. Bụng dưới bắt đầu nóng lên.
"A..." Huyệt khẩu kịch liệt co giật khép mở, tựa cái miệng nhỏ phấn nộn, phun ra một lượng lớn d●â●𝖒 thủy.
Nạp Lan Địch tà ác ngón tay cũng không dừng lại, càng thêm mãnh liệt ⓥ-цố-т ν-3 âm hạch mẫn cảm nhất. Thịt huyệt khẩu ướt đẫm khép mở, phun ra nuốt vào không khí, 𝐝â-𝖒 dịch không ngừng chảy vào tay cậu.
"A... Dừng lại... A..." Lam Tĩnh Nghi không thể chịu được sự trêu chọc này, trong lòng bỗng xuất hiện một nỗi khát vọng không thể lí giải. Có gì đó trống rỗng cần được lấp đầy.
Ngón giữa thô to bỗng nhiên xen vào thịt huyệt đang co giật, vách tường non mềm lặp tức cắn nuốt tay Nạp Lan Địch, thậm chí phát ra một tiếng "Phốc", bên trong mật đạo đã dị thường nhẵn mịn, tựa hồ sớm đã chuẩn bị tốt, chờ đợi nam nhân hung hãn 🌜ắ.m ☑️à.𝐨.
Ngón tay dạo qua một vòng."Ân..." Lam Tĩnh Nghi ngâm khẽ, t♓-â-ⓝ т-𝐡-ể tuyết trắng lõa lồ cong lên như tôm luộc.
Nạp Lan Địch rút ngón trỏ ra, bên trên có phủ một lớp niêm dịch trong suốt, cậu đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, cúi người, ngón tay dính ◗.â.〽️ thủy chà loạn trên bàu vú Lam Tĩnh Nghi.
Nạp Lan Địch kéo Lam Tĩnh Nghi ngồi lên đùi cậu, một tay nắm cằm của cô, ngón giữa ướt đẫm đưa đến trước mắt Lam Tĩnh Nghi, "Nói cho tôi biết, đây là gì? Bảo bối?"
← Ch. 07 | Ch. 09 → |