Truyện:Đào Thoát - Chương 07

Đào Thoát
Trọn bộ 90 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

Nạp Lan Địch bước xuống xe, ôm lấy Lam Tĩnh Nghi đang xụi lơ vào lòng rồi tiến vào biệt thự Dật Lam.

"Luật, lái xe vào ga ra đi!" Cậu không quên ném lại một câu.

✝️♓â·𝐧 †·h·ể Lam Tĩnh Nghi nhẹ tựa hồng mao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, 𝐦ắ_ⓣ ⓝ_𝐡ắ_m 𝐧🌀_h1_ề_𝐧, lông mi khẽ run, đôi môi sưng mọng hơi 𝒽.é ɱ.ở, hô hấp nhẹ nhàng.

†𝐡-â-𝖓 т-𝐡-ể mãnh khảnh nằm gọn trong lòng Nạp Lan Địch không ngừng run rẫy. Nạp Lan Địch cúi đầu xuống khẽ chạm lên môi Lam Tĩnh Nghi, rồi từ từ ⓗ●ô●п lên hai cánh môi đỏ tươi.

Lam Tĩnh Nghi "ưm" một tiếng, vừa mở mắt ra, ngay lập tức đụng phải đôi đồng tử lạnh lưox của Nạp Lan Địch, liền cấp tốc nhắm chặt mắt lại.

Bổng nhiên, Nạp Lan Địch cảm thấy không vui, vươn tay bắt đầu giày vò bờ môi Lam Tĩnh Nghi.

Nạp Lan Địch ôm Lam Tĩnh Nghi bước lên lầu hai.

Vừa mở cửa, Nạp Lan Địch liền thô bạo xé váy của cô.

Lam Tĩnh Nghi kinh hô, phản ứng đầu tiên là ⓚ_ẹ_ρ c_𝐡_ặ_† hai chân ngồi xổm xuống, cố gắng che chắn những vị trí nhạy cảm trên тh.â.п 🌴.𝒽.ể. Thấy lâu vẫn không có chút động tĩnh gì, Lam Tĩnh Nghi sợ hãi ngẩng đầu lên, liền bị gương mặt đầy vẽ 𝖉.ụ.𝒸 vọ.ⓝ.𝐠 của Nạp Lan Địch dọa sợ đến mức tái mặt. Lam Tĩnh Nghi xoay người, tức tốc bỏ trốn.

Lam Tĩnh Nghi bỏ chạy nhưng cô lại tông một cái thật mạnh vào lòng Nạp Lan Địch, ngẩng đầu lên, vẫn nhìn thấy gương mặt đáng sợ đó, lòng cô cơ hồ tan vỡ. Lam Tĩnh Nghi cảm giác bản thân như đang rơi vào móng vuốt của thú dữ, càng cố vùng vẫy, càng khiến cái c-𝖍ế-ⓣ đến gần hơn.

Nạp Lan Địch lãnh khốc nhìn Lam Tĩnh Nghi, cười lạnh một tiếng, tay trái giữ chặt hông cô, tay phải đem một chân Lam Tĩnh Nghi nâng lên, mở ra một góc chín mươi độ.

Lam Tĩnh Nghi cảm thấy cả người như bị xé đôi ra, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu nổi vẽ đau đớn.

"Sau này, nếu lại không nghe lời, kết quả chính là như vậy. !" Nạp Lan Địch cắn cắn lỗ tai của Lam Tĩnh Nghi, thanh âm vô cùng nhu hòa. Thế nhưng ԁ·ụ·𝖈 ✌️ọ·ⓝ·𝐠 của cậu đã ♓υ𝐧●ɢ 𝒽●ă●ռ●ⓖ đâ*ⓜ νà*🅾️ â*〽️ đạ*0 của cô.

Hoa kính của Lam Tĩnh Nghi còn lưu lại yêu dịch vừa rồi của Nạp Lan Luật, làm cho Nạp Lan Địch tiến vào vô cùng thuận lợi, nam căn thô to mạnh mẽ chống mở huyệt khẩu, vách thịt non mềm kịnh liệt co quắp muốn bài trừ dị vật đang ⓧâ_ɱ 𝖓_h_ậ_ρ.

"Không.... ra.... đau!" Lam Tĩnh Nghi đánh loạn trên 𝖓𝐠ự·𝒸 Nạp Lan Địch, liền bị cậu ta giữ chặt hai tay cô, buộc ở sau lưng, tay phải vẫn nâng chân Lam Tĩnh Nghi lên, ◗-ụ-𝐜 νọ-𝐧-🌀 ở nơi chật hẹp không ngừng chạy nước rút.

Âm đạo của Lam Tĩnh Nghi quá nhỏ hẹp, cơ hồ vô pháp dung nạp gậy sắt nón-ɢ 🅱ỏռ-ⓖ của Nạp Lan Địch, vách tường non mềm ấm áp bị cự vật lần lượt xé rách, không ngừng s❗-ế-† 𝖈h-ặ-🌴 nam căn của cậu ta, làm cho Nạp lan Địch κ_♓_𝐨_á_❗ c_ả_Ⓜ️ chưa từng có, rất nhanh cậu lên đến đỉnh. Cự vật cứng như sắt cuồng bạo ↪️●ắ●m ⓥà●𝐨 cửa huyệt, mỗi lần đều thẳng đến hoa tâm, một cỗ mật dịch từ nơi tiếp hợp chảy tràn dọc theo bắp đùi tuyết trắng của Lam Tĩnh Nghi.

"A____a__a!" Lam Tĩnh Nghi hét lên một tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở, đau đớn. Lực đạo nơi hoa viên càng tăng, tiếng hét càng có xu hướng nhỏ dần, nhỏ dần, rồi biến thành tiếng rê●𝓃 г●ỉ lúc nào không hay.

Nạp Lan Luật tóc vàng ánh kim, mở cửa bước vào. Khóe môi 𝒽·é ⓜ·ở một nụ cười tà mị, hướng về phía thiếu niên có gương mặt giống mình như đúc đang vận động kịch liệt. Tay cậu bắt đầu mơ·𝖓 тⓡớ·𝓃 lên tấm lưng mịn màng của Lam Tĩnh Nghi, rồi du ngoạn tới trước 𝖓●ℊự●𝐜, v⛎ố*т 𝐯*𝐞 bầu ⓝ_ⓖ_ự_🌜 tốt tươi của cô.

Nạp Lan Luật chăm chú tựa sau lưng Lam Tĩnh Nghi, ⓓ·ụ·🌜 𝖛ọп·🌀 sớm đã dựng đứng cách một lớp vải ma sát ⓣ.hâ.𝐧 🌴.♓.ể lõa lồ, chặn đường lui của cô. Nhắc nhở phía sau Lam Tĩnh Nghi vẫn còn ⓓ-ụ-𝒸 ✅ọ𝖓-ℊ đang chờ cô thảo mãn.

Tay Nạp Lan Luật nắm chặt hai bầu vú kiêu kỳ như tuyết phong, Ⓜ️.ề.Ⓜ️ 𝖒ạ.1 mịn màng, nhủ thịt sớm bị tình dục nhộm thành màu hồng nhạt, hai đầu nhủ hoa cứng rắng vếnh lên cao, phi thường trêu người.

Ban tay cậu nhào nặn bầu vú, ngón tay không ngừng ngắt véo nụ hoa đỏ tươi, hơi thở nóng hổi phả vào gáy Lam Tĩnh Nghi.

Mở bung 🅓ụ*𝒸 𝐯ọ𝐧*🌀 trong quần của mình ra, Nạp Lan Luật dán sát vào ⓣ.𝐡â.ռ т.𝐡.ể Lam Tĩnh Nghi, dùng cây gậy thô cứng ma sát m●ô𝐧●g thịt non mềm của cô, khiến lam Tĩnh Nghi không tự chủ hơi nhích người về phía trước như tránh né, làm cho ⓓụ·c 𝖛ọⓝ·🌀 của thiếu niên phía trước đú_𝐭 càng sâu vào tiểu huyệt của cô.

"A ______!" Bị công kích từ hai phía làm Lam Tĩnh Nghi hét lên, người trước mặt không ngừng xỏ xuyên qua người cô. Ở trong †.h.â.ⓝ ✝️.♓.ể cô phun ra nham thạch ռóⓝ-🌀 bỏ-ⓝ-ɢ.

Nạp Lan Địch cuối cùng cũng rời khỏi người Lam Tĩnh Nghi, 🅓â·ⓜ dịch cũng theo đó mà chảy xuống thành dòng.

Lam Tĩnh Nghi xụi lơ ngã vào người Nạp Lan Luật.

"Địch, anh quá mạnh bạo, kiến cô ta sắp chảy ɱá*⛎ rồi kìa!" Nạp Lan Luật ôn lấy 𝐭-𝐡-â-n 𝐭-𝐡-ể Lam Tĩnh Nghi.

Nhìn thấy bộ dạng bị chà đạp không ngừng thương tiếc của cô, cự long Nạp Lan Địch lại sớm ngẩng đầu lên.

"Luôn biểu hiện mình là một xử nữ thuần khiết, nhưng bên trong lại ԁ_â_ɱ đảng vạn phần, quả thật là một tiểu yêu tinh, thận hận không thể .... 𝒸ưỡⓝ_g 𝖈ⓗ_ết cô ta!" Bốn chử cuối cùng nói rất nhỏ, đôi môi 𝐠ợ·ℹ️ ↪️ả·𝖒 dán sát vào tai Lam Tĩnh Nghi.

𝒯hâ_п 𝐭𝐡_ể Lam Tĩnh Nghi chấn động, gò má đỏ bừng, cô trừng mắt hướng tới gương mặt lãnh khốc của Nạp Lan Địch mắng "Nạp Lan Địch, cậu ...không biết xấu hổ, cậu..."

Bàn tay thon dài của Nạp Lan Địch chạm vào mặt Lam Tĩnh Nghi "Không biết xấu hổ? Hừ..." Một trận cười vang lên "Mới vừa rồi là ai không biết xấu hổ 𝐝â●m đảng r·ê·𝐧 r·ỉ?"

"Cậu..."

"Cô giáo Lam, không nên kích động, làm cũng đã làm rồi, nói thế thôi thì có gì không được? Cô biết không?" Nạp Lan Luật nhẹ nhàng hô*ⓝ dái tai của cô, nhẹ giọng giảng giải "Lúc đàn ông q·𝐮🔼·ⓝ h·ệ cùng phụ nữ, nói ra những lời này để khơi màu 𝐝ụ*𝖈 𝖛ọ*𝖓*ⓖ của nữ nhân, phuong pháp này so với nam nhân dùng bộ phận sinh dục còn lợi hại hơn!"

"Đừng nói nữa .... A......." Lam Tĩnh Nghi lắc đầu cự tuyệt.

"Cô ấy mệt rồi, tôi mang cô ấy đi tắm đã, nếu không anh em ta đều không được thỏa mãn. Đến lúc ấy lại phát sinh phiền phức!" Dứt lời, Nạp Lan Luật liền ôm Lam Tĩnh Nghi vào phòng tắm.

"Cầm thú, thả tôi ra...!"

Nạp Lan Địch ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc ưu nhã hút, rất nhanh, gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc của cậu liền bị khói mờ bao phủ, càng tăng thêm phần mị hoặc, thật yêu nghiệt.

Chương (1-90)