Vay nóng Tinvay

Truyện:Ôn Nhu - Chương 03

Ôn Nhu
Trọn bộ 53 chương
Chương 03
Đợi trăng ở phía Tây
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

Siêu sale Shopee


Tông Duệ đặt hai hộp đồ ăn nhẹ lên bàn rồi lấy điện thoại di động trong túi ra.

Ba giờ rưỡi. Vẫn còn nửa giờ nữa.

Anh vô thức nhìn về phía cánh cửa.

Vali bạc không thấy đâu.

Chắc là đã bị Thành Mậu xách xuống dưới lầu.

Lông mày nhíu lại, ánh mắt của người đàn ông di chuyển đến chiếc móc treo quần áo sau cánh cửa ——chiếc váy ngủ mà anh đã treo ở đó tối qua còn chưa kịp cất lại.

Cái này chính là có ý tốt làm thành chuyện xấu.

Đầu ngón tay gõ gõ cái hộp đựng tinh xảo, Tông Duệ chặc nhẹ đầu lưỡi - hai hộp điểm tâm được dùng để tặng như một lời xin lỗi, không biết có xem là đường đột hay không.

Vừa cầm lấy điện thoại di động định gửi tin nhắn, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Tông Duệ để điện thoại di động xuống, "Cậu lấy cái gương trước cửa....."

Âm thanh chợt ngừng lại, người đàn ông có chút ngạc nhiên nhìn người đứng ngoài cửa.

Là một người phụ nữ.

Thậm chí còn mặc ít hơn anh: một chiếc váy đen nhỏ lệch vai phủ qua chiếc eo thon cùng đôi chân dài, trước nhô sau phồng.

—— Dưới thời tiết lúc nóng lúc lạnh này, quá mức nóng bỏng.

Giọng nói vừa nói ra cũng ẩn chứa một chút hàm ý mê hoặc: "Tiểu Tông gia, xin chào a."

Không biết vì sao, Tông Duệ cảm thấy giọng nói này kém xa so với giọng nói anh nghe được trong điện thoại tối qua.

"Xin chào." Anh gật đầu, lịch sự xa cách, " Cái gương ở dưới lầu..."

Đang muốn giải thích về chiếc váy ngủ trên móc áo, đối phương lại nghi hoặc "Hả" ra một tiếng: "Cái, cái rương gì vậy?"

Tông Duệ thần sắc bỗng nhiên trầm xuống.

"Cô không phải tới đổi hành lý?"

Cô gái "Khanh khách" cười ra hai tiếng: "Cái gì nha, tiểu Tông gia, anh không nhận ra em sao?"

"Tối hôm qua chúng ta đã gặp nhau ở dưới lầu". Cô ta vừa nói vừa đi vào phòng, gương mặt tươi cười, rạng rỡ nói:"Đúng rồi, chúng ta khi còn nhỏ ở Kinh Bắc cũng đã gặp qua a."

Hóa ra không phải.

Môi Tông Duệ bất giác cong lên.

"Thật sao." Anh tùy tiện ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt vẫn thờ ơ, "Có việc gì?"

Cô gái nhún nhún vai, cười: "Không có gì, ôn lại chuyện cũ một chút không được sao."

Tông Duệ nhếch môi, đôi chân dài lười nhác duỗi thẳng ra, một tay từ trong hộp thuốc rút ra một điếu.

—— Bộ dạng cà lơ phất phơ này, chính là hoàn toàn không có ý muốn tiếp khách.

Nhưng vị thiên kim tiểu thư trong phòng lại không cảm thấy bị xúc phạm - khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông cộng với khí chất bất cần của anh khiến cô không thể rời mắt.

Cô chủ động khơi gợi đề tài: "Nghe nói anh có thể xăm hình?"

Răng rắc ——

Đánh không ra lửa, ngón tay người đàn ông khẽ vuốt ve chiếc bật lửa trong tay, chậm rãi ngước mắt lên.

"Nghe ai nói?"

"Thành Mậu a, trước đây anh ấy đã khoe hình xăm trên lưng rất nhiều lần, nói rằng hình xăm nhỏ là do anh xăm. Hôm qua chúng em mới biết đó là anh..." Cô gái nhìn chăm chú vào người đàn ông, vô thức tiến về phía trước hai bước.

Lông mày sâu nhưng đồng tử nhàn nhạt. Khi ngước mắt lên, sức mê hoặc không biết từ lúc nào chậm rãi thâm nhập vào lòng người.

"Bọn họ nói anh rất lợi hại, đã từng giao lưu với rất nhiều thợ xăm. Em nói trách không được, hoa văn của Thành Mậu phức tạp như vậy, hình xăm lại có thể xăm đến tinh tế đẹp đẽ như vậy..."

Cô lại tiến gần hơn một chút, gần như sắp tiến sát vào người đàn ông, " Em vẫn luôn muốn xăm hình".

"Tiểu Tông gia, anh cũng xăm cho em một cái có được không?"

Tông Duệ nhìn chằm chằm cô ta hai giây, cười lạnh một tiếng, dựa người vào thành ghế sofa, đột ngột kéo ra hầu kết ở cổ.

"Tôi không xăm cho con gái".

Sắc mặt cô gái đột nhiên trầm xuống: "Tại sao?"

Người đàn ông đưa điếu thuốc vào miệng, lắc lắc bàn tay còn lại, các đốt ngón tay khẽ bẻ lại vang ra tiếng kêu rắc rắc.

"Tôi mạnh tay. Vừa động vào sẽ khiến các cô gái phải khóc.."

Nhìn bàn tay to lớn nổi gân xanh từ mu bàn tay đến cẳng tay, lông mi cô gái run rẩy.

"Không sao cả."

Cô ta lấy chiếc bật lửa từ trong túi ra rồi cúi xuống đến gần người đàn ông trên ghế sofa.

—Một bên vai giống như gãi đúng chỗ ngứa mà rũ xuống, để lộ xương quai xanh cùng làn da trắng nõn.

"Răng rắc" một tiếng, ngọn lửa nhảy lên, đôi mắt quyến rũ của người phụ nữ cũng chuyển động.

"Em không sợ đau."  

Tông Duệ không nhúc nhích nhìn chằm chằm người nọ, để cho làn khói bị cô đốt lên cháy ở giữa môi, gò má hơi hóp lại nhả ra một làn khói.

"Thật sự không sợ?".

Cô gái nhìn dáng vẻ hít mây nhả khói của người đàn ông, ánh mắt đều có chút mê ly.

"Không sợ......"

Đuôi lông mày của Tông Duệ khẽ nhếch lên, khóe miệng hiện lên một làn sương trắng mỏng.

"Vậy thì thử xem?"

"Được" Cô gái mỉm cười hạ thấp vòng eo hơn nữa.

Người đàn ông không hề né tránh, chỉ cười nửa miệng nhìn cô rồi dùng một tay từ từ lấy điếu thuốc ra khỏi miệng.

Ngay sau đó, tàn thuốc màu đỏ tươi đột nhiên áp sát vào ngực cô ——

"A ——"

Cô gái trong nháy mắt nhảy ra khỏi ghế sofa, gương mặt xinh đẹp tái nhợt: "Anh làm gì vậy?"

"Tro bụi đều rơi hết trên áo em rồi!".

Tông Duệ thành thạo mà thu tay lại, trầm giọng cười: "Xin lỗi cô."

Anh nắm lấy ba lô trên ghế sô pha, ầm một tiếng, một chồng tiền giấy cứng ngắc bị ném lên bàn.

"Bồi thường quần áo cho cô. Đi thong thả".

"......"

Cô gái đứng ở bên cạnh bàn không động đậy, sắc mặt quẫn bách chuyển sang tức giận, cuối cùng biến thành ảo não cùng không cam lòng.

Sâu kín trừng mắt liếc nhìn người đàn ông một cái, cô nhỏ giọng nói: "Vậy, chuyện xăm mình..."

Tông Duệ cười lạnh một tiếng, thanh âm phát ra từ khóe miệng đang kẹp điếu thuốc: "Em gái, tàn thuốc vừa rớt xuống đã kêu to như vậy, cũng đừng ở đây náo loạn cùng tôi, được chứ?"

"......"

"Anh cũng không hỏi em muốn xăm cái gì sao?" Cô gái có chút thẹn quá hóa giận, âm thanh có chút hung hãn, "Hay là do hoa văn của em quá phức tạp, anh sợ mình không xăm ra được".

Tông Duệ nhẹ a ra một tiếng: "Không ai nói cho cô biết quy tắc sao?"

Cô gái sửng sốt: "Cái gì?"

Người đàn ông nhướng mi liếc nhìn cô.

"Xăm cái gì, đều do tôi quyết định".

"A?" Cô gái sợ ngây người, "Sao lại có cái quy tắc như vậy! Là anh xăm trên người em, làm sao có thể......"

"Yên tâm, sẽ không xăm trên người của cô".

Tông Duệ liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Tôi chọn người rất kén chọn".

"......"

Sự kiên nhẫn đã cạn kiệt, anh đứng dậy đi về hướng sân thượng, âm thanh cũng trầm xuống mang theo sự lạnh lùng: "Đi thong thả, không tiễn."

"......"

Phía sau nửa ngày không có động tĩnh, Tông Duệ cũng không thèm để ý, yên tĩnh dựa vào lan can.

Phía dưới lan can, phố Tây Lang người đến người đi.

Nhìn thấy cô gái mặc sườn xám chụp ảnh bên cầu, người đàn ông chớp chớp mi rồi lấy điện thoại di động ra.

Bốn giờ kém mười phút.

Đang định gọi lại số điện thoại tối qua, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau: "Tiểu Tông gia, anh xem, hiện tại thế nào a?"

Theo tiếng âm thanh ngoái đầu nhìn lại, người đàn ông sửng sốt.

"Ai cho cô mặc cái đó?"

Giọng nói không lớn, cũng không có cảm xúc gì, nhưng người nghe thấy lại không khỏi rùng mình.

Cô gái có chút luống cuống, nhìn xuống chiếc váy hai dây vừa mặc, rồi lại nhìn cái móc treo sau cửa: "Em, em thấy nó treo ở đó, em tưởng là để thay đổi lúc xăm mình..."

Người đàn ông trên sân thượng nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lạnh lùng hơn một chút.

"Cô, nghĩ, cái gì?"

Câu hỏi khép lại, anh bước đến gần, bước chân nện xuống sàn nhà trở nên nặng nề hơn.

Đai áo dưới cổ cô gái run rẩy.

Cô hiện tại rõ ràng cảm nhận được —— người đàn ông trẻ tuổi trước mắt không chỉ là một công tử phong lưu phóng đãng, trên người anh còn có một loại cảm giác không giận cũng có thể khiến người khác cảm giác được nguy hiểm, cảm giác cực kì áp bức, hoàn toàn không giống với đám phú nhị đại chơi bời lêu lỏng...

Đầu ngón tay bóp chặt đầu thuốc đã cháy một nửa, ngón tay người đàn ông hung hăng vân vê.

Những tia lửa xào xạc rơi xuống.

"Cởi ra."

Anh trầm giọng: "Lập tức, ngay lập tức."

Nói xong anh quay lưng lại.

Phía sau vang lên một trận luống cuống tay chân.

Trong chốc lát, tiếng giày cao gót rời khỏi phòng, hướng về phía bên hông cửa mà đi xuống lầu.

Tông Duệ quay đầu lại, nhìn thấy chiếc váy lót màu hồng đã treo lại trên mắc áo.

Tiền vẫn còn trên bàn trà.

Anh cau mày, cúi xuống nhặt xấp tiền rồi vội vàng đi xuống lầu.

Không có khách hàng nào trong quán bar, người chủ nhàn rỗi đang đeo tai nghe chơi game.

Tông Duệ đi qua, cầm sấp tiền đập vào sau ót Thành Mậu.

Thành Mậu đang muốn mắng, quay đầu liền nhìn thấy một chồng tiền mặt.

"Hắc, chân trước bố tôi vừa ngăn cản tôi, Thần Tài hôm nay liền tới đây sao?".

Tông Duệ không có tâm tư tranh cãi với anh ta: "Cô gái hôm qua uống rượu ở chỗ cậu, đeo một sợi dây chuyền hình đầu rắn."

Thành Mậu chớp chớp mắt, "A" ra một tiếng: "Lâm Vũ Giai?"

Tông Duệ không quan tâm tên cô ta là gì mà chỉ đặt tiền lên quầy bar.

"Trả lại cho cô ta cái này."

"Hả?" Vẻ mặt Thành Mậu có chút ngốc, "Có chuyện gì xảy ra à?"

Tông Duệ không trả lời, tầm mắt dừng ở cửa quán bar.

Chiếc vali màu bạc đứng sau ngưỡng cửa, tay cầm của nó vươn ra giữa không trung.

Lông mi của người đàn ông rung lên.

"Đây là vali của tôi à?"

"Đúng vậy, người vừa ghé qua, mới vừa đổi lại."Thành Mậu trả lời, "Cậu không nhìn thấy sao? Là một đại mỹ nữ nha!".

Tông Duệ không lên tiếng, chân dài vượt qua ngạch cửa đi ra ngoài.

Dừng chân ven đường, mái tóc cùng đôi mắt của người đàn ông đều bị ánh nắng nhuộm lên một màu nâu vàng.

Tầm mắt nhìn qua con phố nhộn nhịp.

Không nhìn thấy giai nhân đâu.

*****

Xe taxi ngừng ở đầu hẻm.

Chờ một lúc, hàng ghế sau vẫn không có động tĩnh gì, tài xế quay người nhắc nhở: "Tới nơi rồi."

Thương Vũ rốt cuộc tỉnh táo lại, nhanh chóng mở cửa bước xuống xe.

"Cám ơn."

Kéo vali về nhà, cô cố ý chọn một con hẻm nhỏ ít người đi.

Đường Đông Nghi, giống như phố Tây Lang, cũng là một danh lam thắng cảnh thương mại có nhiều khách du lịch. Tuy nhiên, khách du lịch ở đây chủ yếu tập trung ở con phố chính ven sông. Các con hẻm hai bên vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, có rất nhiều ngôi nhà cũ của người bản xứ, trong đó có gia đình của Thương Vũ.

Đặc điểm của ngôi nhà cổ là có rất nhiều pháo hoa và rất nhiều người quen, đều là hàng xóm cũ nhìn cô lớn lên. Lúc này, vài ông lão bà lão đang tụ lại trò chuyện bên bờ sông, tận hưởng bóng mát dưới tán liễu, khi nhìn thấy cô, họ đều nhiệt tình chào hỏi, khen cô xinh đẹp hơn rồi hỏi khi nào cô lên sân khấu.

Thương Vũ lịch sự mỉm cười, dùng phương ngữ Ngô Tô nhẹ nhàng đáp lại.

Khi đến cửa nhà, cửa sân khép hờ nhưng mở ra lại không thấy người.

"Bố?" Thương Vũ vừa bước vào vừa hướng vào phía trong nhà khẽ gọi, "Con về rồi."

Không có ai lên tiếng trả lời.

Căn bếp đang bốc khói nóng hổi, trong nồi nhỏ để lửa riêu riêu đang hầm canh xương. Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn chỉ chờ dọn ra, có cả món cá sóc yêu thích của cô và món thịt anh đào yêu thích của mẹ cô.

Thương Vũ không lên lầu, ở phòng khách mở rương hành lý ra.

Bên trong loạn đến rối tinh rối mù, giống như lúc cô đóng gói nó vậy.

—— ít nhất thoạt nhìn là như thế này.

Thương Vũ đem váy ngủ, nội y và các loại quần áo bó sát người từ trong hộp bỏ ra.

Một phen toàn ném vào thùng rác.

Nhìn quần áo bị ném, cô chậm rãi thở dài một hơi.

Nỗi phiền muộn trong lòng dường như đã vơi đi phần nào. Nhưng không hiểu sao, một hình ảnh còn sót lại lại hiện lên trong tâm trí:

Người đàn ông anh tuấn phong lưu đứng trên sân thượng.

Còn có cô gái cởi áo, tháo bỏ thắt lưng ở trong phòng anh ta...

Thương Vũ không rõ tình huống là như thế nào.

Sau khi nhìn thấy cô gái kia, cô liền bỏ chạy khỏi quán bar.

Bất quá, nghĩ cũng biết sẽ phát sinh cái gì.

Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng.

Quần áo còn không chỉnh tề...

Càng nghĩ càng buồn bực, trong lòng cảm thấy tức giận không thể giải thích được: Làm sao quần áo của cô lại có thể mặc trên người của người khác?

Anh ta dựa vào cái gì tùy ý động vào đồ đạc của cô chứ?

Tuỳ tiện.

Phóng đãng.

Cánh môi Thương Vũ không tiếng động giật giật, khuôn mặt nhỏ bạnh ra tiếp tục thu dọn gương hành lý.

Mới vừa lấy hộp điểm tâm mang về từ Bắc Kinh ra, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh: "Về rồi à?"

Thương Vũ quay đầu lại, thấy Thiệu Tri Huyền đứng ở cửa.

Một thân y phục truyền thống, hiển nhiên là mới từ Bình đàn quán trở về.

"Về lúc nào?" Anh hỏi." Tại sao không nói cho anh biết, anh đi đón em".

"Em vừa về tới". Thương Vũ cố tình lược bỏ câu sau của anh, chỉ hỏi: "Bố đâu?"

"Trong quán có chút việc, ông ấy đến đó xử lý". Thiệu Tri Huyền đi vào phòng khách, liếc mắt một liền nhìn thấy đồ vật nằm trong thùng rác, "Quần áo làm sao vậy?"

Thương Vũ nghẹn lời: "Quá bẩn, không giặt sạch được, em liền......"

Cái cớ này có chút vụng về—— quần áo cô ném xuống thoạt nhìn không có một chút vết bẩn nào.

Thiệu Tri Huyền nhàn nhạt ngó mắt, chỉ nói: "Vậy mua lại cái mới đi."

"Ném ở ngoài đi. Tránh để mẹ về thấy lại nói em". Anh cầm lấy thùng rác chứa đầy quần áo.

Thoáng nhìn thấy hai mảnh nội y bên trên, Thương Vũ vội vàng nhận lấy, "Để em tự làm".

Động tác của Thiệu Tri Huyền ngừng lại, ngước mắt nhìn cô gái trước mặt.

Lông mi Thương Vũ khẽ run nhẹ, sau đoa hạ thấp tầm mắt đi ra ngoài.

Ném quần áo xong, vừa lúc cô nhìn thấy bố mình từ Bình Đàn quán trở về.

Hai bố con trò chuyện vài câu về việc Thương Vũ đi Kinh Bắc, Thương Dịch liền đi vào bếp xào rau.

Chờ đến khi bàn ăn được lục đục dọn lên, Thiệu Nhất Lam cũng hấp tấp vào tới cửa nhà.

Lần này bà ấy đã ký kết một hợp đồng kinh doanh ở Thượng Hải nên tâm trạng rất tốt. Bà ấy nói chuyện không ngừng nghỉ ngay khi ngồi xuống.

Gia đình họ có một hình mẫu tương đối hiếm hoi, một người phụ nữ đảm nhiệm trọng trách bên ngoài và một người đàn ông đảm nhận việc nhà: Gia đình Thiệu Nhất Lam đã kinh doanh được ba thế hệ, chỉ đến thế hệ của bà ấy, công việc kinh doanh mới thực sự bắt đầu khởi sắc. Không có lý do nào khác, Thiệu Nhất Lam là một người khôn ngoan và mạnh mẽ - tính khí như vậy, cùng xuất thân Bình đàn thế gia kết hợp với Thương Dịch chính là bổ sung cho nhau.

Kết hôn nhiều năm như vậy, đa số thời gian Thiệu Nhất Lam đều bận rộn với công việc kinh doanh bên ngoài. Khi vợ ngày càng kiếm được nhiều tiền, Thương Dịch và mẹ ông liền một lòng trấn giữ Bình Đàn quán, dạy Thiệu Tri Huyền bình thoại, mang Thương Vũ dạy cách đàn từ.

Mấy năm trước lão thái thái dọn đến viện dưỡng lão, Thương Vũ cũng đi học đại học, Bình đàn quán diễn xuất chủ yếu dựa vào hai bố con lên sân khấu.

"Đến đây. Ăn nhiều một chút". Thương Dịch gắp cho vợ một miếng thịt anh đào, lại bưng một bát canh qua cho bà ấy, " Về nhà phải bồi bổ cho tốt, ngày mai có muốn ăn cái gì không?"

Thiệu Nhất Lam lắc đầu, buông thìa.

"Ngày mai không được. Tối mai còn có một cái hẹn cùng Đỗ tỷ——Aiii, ông không biết sao?"

Bà ấy chuyển chủ đề, cực kỳ hưng phấn nói: "Công tử của Tông Thịnh vừa đến Ngô Tô".

"......"

Thương Vũ cùng Thiệu Tri Huyền đối với chuyện trên thương trường hoàn toàn không biết gì cả, cũng không có hứng thú gì, chỉ trầm mặc uống canh.

Cuối cùng vẫn là Thương dịch tiếp lời nói: "Nhà ai?"

"Tập đoàn Tông Thịnh ở Kinh Bắc". Thiệu Nhất Lam gõ xuống bàn một cái, lớn tiếng nói, "Gia đình giàu có số 1 Bắc Kinh".

Chiếc đũa cầm trên tay Thương Vũ chợt khựng lại.

Hai chữ "Bắc Kinh" này vô cớ lôi kéo dây thần kinh của cô.

"Gia đình bọn họ cũng thật kỳ lạ, khắp nơi đều có khách sạn, trung tâm mua sắm, vậy mà ở Ngô Tô lại không có. Bây giờ xem ra bọn họ đang có ý định đến chỗ chúng ta? Như vậy rất tốt, tép riu như chúng ta đi theo cũng kiếm được tiền..."

Không ai đáp lời, Thiệu Nhất Lam tự mình nói cũng có thể nói đến mức hứng thú bừng bừng:" Không biết thiếu gia của bọn họ như thế nào, chúng tôi căn bản chưa ai gặp được——"

Bà dừng câu chuyện lại, ánh mắt bỗng nhiên chuyển hướng về phía Thương Vũ.

"Bảo bối, con có nhớ em gái Nhiên Nhiên nhà Phương thúc thúc không?"

Thương Vũ hoảng hốt: "Dạ?"

"Anh trai con bé ngày mai tổ chức sinh nhật, muốn mở party. Mẹ có nói qua với Phương thúc thúc, con đi cùng Nhiên Nhiên, ngày mai qua đó một chuyến".

Thiệu Nhất Lam nói ra ý đồ của bản thân: "Anh trai con bé có vẻ rất quen thuộc với người ở Bắc Kinh kia, nói không chừng vị thiếu gia kia ngày mai cũng đến, con giúp mẹ đi xem một chút, có được không?"

Cái vòng quan hệ này có chút phức tạp, Thương Vũ có chút không nguyện ý.

Huống chi cô với cô gái Nhiên Nhiên kia cũng không thân.

"Tối mai con...Muốn đến Ám Hương viên".

Thương Vũ phát hiện chính mình nói dối mà không cần bản thảo: "Đồng nghiệp diễn ở Bình Đàn quán của Đoạn Tiêu Ninh xin nghỉ phép. Con, con đồng ý đến giúp đỡ cô ấy một chút..."

Thiệu Nhất Lam lập tức trầm mặc xuống: "Tiểu thư, con phân biệt bên nặng bên nhẹ một chút đi. Bình Đàn quán ngày nào đi mà không được? Ngày mai người đến bên kia đều là người trẻ tuổi, mẹ vội sắp chết rồi, con không thể giúp mẹ sao?"

Nốt chu sa ở giữa lông mày của Thương Vũ nhíu lại: "Con..."

"Con đi cho". Người bên cạnh cô lập tức lên tiếng.

"Cũng không cần tìm Phương thúc." Thiệu Tri Huyền gắp một đũa cá sóc bỏ vào đĩa nhỏ của Thương Vũ: "Con quen biết con trai ông ấy, con sẽ trực tiếp liên lạc với cậu ấy".

"Con quen?" Sắc mặt Thiệu Nhất Lam lập tức thay đổi, "Aii nha sao con không nói sớm, như vậy thì dễ hơn rồi..."

Chủ đề chuyển đổi, Thượng Vũ rũ mắt nhìn con cá trên đĩa, hồi lâu không động đậy.

Sau bữa tối không mấy vui vẻ, Thiệu Nhất L rời khỏi ngôi nhà cũ, trở về ngôi nhà ở quận mới.

Thương Vũ từ chối không trở về cùng mẹ, tự mình lên lầu đi vào phòng ngủ.

Sắc trời không biết từ khi nào đã buông xuống.

Ngoài cửa sổ, một người đàn ông mặc áo xanh đang chậm rãi đi qua con hẻm nhỏ, hướng về phía Bình Đàn quán.

Anh ấy đã có vẻ ngoài lịch lãm, bộ quần áo biểu diễn ở Bình Đàn quán anh ấy mặc cũng càng tôn lên sự gọn gàng xuất chúng hơn quần áo ngày thường hay mặc.

Như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, Thiệu Tri Huyền dừng bước.

Nhìn anh lấy di động ra ấn ấn vài cái, Thương Vũ liền nghe thấy được âm thanh nhắc nhở vang lên từ Wechat của mình.

【 Em nói với mẹ muốn đi Lâm viên biểu diễn, là thật sao? 】

Thương Vũ ở khung thoại gõ ra dòng chữ "Chỉ là giúp đỡ tạm thời". Trước khi cô kịp trả lời, một tin nhắn khác lại được gửi đến.

【 Nếu em cần tiền, có thể nói cho anh biết. 】

Sau đó, là thông báo nhắc nhở chuyển khoản 8000 nhân dân tệ.

"......"

Thương Vũ buông cánh tay xuống, trong lòng thở dài.

Thật là khó xử.

Từ khi bố mẹ nhắc tới sự việc kia, huynh muội bọn họ, không, gia đình này đối với cô mà nói liền thay hình đổi dạng.

Nhưng có vẻ như cô không thể làm được gì cả.

Bởi vì là người nhà.

Trốn không được, cũng trốn không thoát......

Cô lại nhấc điện thoại lên, đang loay hoay tìm từ từ chối thì trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cuộc gọi.

Một dãy số lạ.

Thuộc sở hữu của Bắc Kinh.

Đầu Ngón tay của Thương Vũ run lên, nhấn nút kết nối.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-53)