Giấc mộng Giang Nam
← Ch.01 | Ch.03 → |
"... có thể sớm hơn một chút được không? Ba giờ rưỡi, bốn giờ thì sao?"
Thương Vũ nhỏ giọng nói vào điện thoại di động, nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa hai lông mày khẽ nhíu lại: "Tôi biết chỗ đó, không phiền..."
"Thế nào?" Nhìn Thương Vũ cúp điện thoại, Đoạn Tiêu Ninh vội vàng hỏi, "Tìm được rồi sao?"
Thương Vũ nhẹ "Ừm" một tiếng."Nói là hẹn ngày mai đến phố Tây Lang bên kia đổi hành lý mang về".
"Vậy là tốt rồi ——" Đoạn Tiêu Ninh khẽ thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng cau mày, " Không đúng a, dựa vào cái gì mà bắt cậu phải đi một chuyến? Còn chưa biết là ai lấy nhầm trước đâu?"
"Dù sao cũng không xa lắm." Thương Vũ cầm lấy khăn lông, tiếp tục lau tóc, "Lúc tớ đi lấy hành lý cũng tiện đường về nhà".
Đoạn Tiêu Ninh bĩu môi: "Cậu đó, chính là cái tính tình quá tốt."
Thương Vũ không cho là đúng mà cười cười, quay đầu nhìn rương hành lý nằm trên trên mặt đất.
"Sau khi xuống máy bay, hình như tớ là người đầu tiên đến băng chuyền hành lý, nên khả năng cao là tớ đã lấy nhầm vali của người khác trước..."
Đoạn Tiêu Ninh cũng theo ánh mắt cô nhìn sang.
"Cái vali hành lý này của cậu rất đắt, một chuyến bay có thể gặp được người sử dụng cùng loại...Aiiii, xem ra vẫn còn rất nhiều người có tiền a".
Tay đang lau tóc của Thương Vũ khựng lại một chút, lông mi ướt át khẽ run nhẹ.
Không biết tại sao, trong đầu cô liền nhảy ra cảnh tượng lúc máy bay hạ cánh:
Một người đàn ông bước nhanh ra khỏi khoang hạng nhất, tư thế tùy ý, khí chất lại có thể so với những người mẫu thời trang nổi tiếng, kiêu ngạo xuất chúng.
Hình xăm ở một bên cổ của anh ấy rất bắt mắt, có loại cảm giác khó thuần, mang theo hơi thở nguy hiểm người sống chớ lại gần....
Chẳng lẽ là anh ấy sao?
Ngay sau đó, Thương Vũ ở trong lòng tự cười nhạo chính mình.
Trên máy bay nhiều người như vậy, bất kì ai cũng có khả năng...
"Oa, người này mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao?" Đoạn Tiêu Ninh cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô ấy đang đứng trước gương hành lý với vẻ mặt cực kì hứng thú, "Cái vali này cũng sắp xếp quá gọn gàng rồi".
Thương Vũ cũng đi đến chiếc vali bị cầm nhầm kia.
Chiếc vali mở ra bốn phía, nhưng không ai biết bên trong có gì - tất cả hành lý được gói trong nhiều chiếc túi màu đen khác nhau.
Ba lô, túi xách, túi đựng đồ vệ sinh cá nhân, túi da... hàng chục chiếc túi với kích cỡ khác nhau xếp chồng lên nhau như Tetris, kín kẽ mà chiếm hết từng centimet không gian trong vali.
Thương Vũ nhìn cái gương được sắp xếp cực kì gọn gàng ngăn nắp này, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trong đầu chấn động.
"Nhìn qua, cảm thấy anh ta chắc là loại người rất có nề nếp, bất quá, nghe qua ở trong điện thoại, lại hoàn toàn không giống" Đọan Tiêu Ninh tự lẩm bẩm, sau đó quay đầu hỏi Thương Vũ, "Aiii, anh ta là người Bắc Kinh sao? Giọng Bắc Kinh rất rõ ràng, tớ rất thích cái loại này, hắc hắc, chính là giọng điệu có chút cà lơ phất phơ..."
Thương Vũ không nói tiếp.
Cô căn bản không nghe thấy bạn cùng phòng đang nói cái gì, đầu óc ầm ầm vang lên một tiếng, cô chỉ nghĩ đến một việc khác:
Sáng nay cô ở khách sạn nhận được một cuộc gọi, nói có thể sắp xếp cho cô cùng một lão sư Kinh Kịch gặp mặt nhau.
Một cuộc hẹn bất ngờ, cô căn bản không có thời gian sắp xếp hành lý cho tốt.
Tất cả đồ đạc, nhu yếu phẩm hàng ngày, quà tặng, quần áo —— kể cả đồ dùng cá nhân ướt một nửa, không kịp gấp lại, tất cả đều qua loa ném vào vali.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng, sau khi người đàn ông xa lạ kia mở vali ra, sẽ nhìn thấy được cảnh tượng gì....
Thương Vũ giơ một bàn tay lên che đôi mắt lại, phát ra một tiếng rên rỉ không nghe thấy.
*****
Sau khi cúp máy, Tông Duệ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động vài giây, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lịch sử cuộc gọi.
Thuộc sỡ hữu của Ngô Tô.
Người địa phương.
Dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa khung điện thoại, dòng chữ "Giọng nói mềm mại của Ngô Nông" hiện lên trong đầu anh.
Tông tiên sinh.
Có rất nhiều người gọi anh như vậy, nhưng từ miệng cô gái này phát ra lại có cảm giác hoàn toàn khác.
—— Âm thanh ngọt ngào, thanh âm mềm mại, lời nói nhấn ở đầu lưỡi, dây dưa cùng răng, ái muội cùng môi.
Giống như đang hát một giai điệu gần bên tai.
Lại giống như đang làm nũng, thủ thỉ...
Tông Duệ khẽ chặc lưỡi một tiếng giơ tay ném điện thoại đi.
Rũ mắt tiếp tục đánh giá gương hành lý lộn xộn trước mặt, anh nhịn xuống cảm giác xúc động muốn sắp xếp lại cho gọn gàng mà chỉ giống như vừa rồi, đem vải dệt tràn ra bên ngoài bỏ lại vào trong vali.
Đồ đạc của cô ấy không nhiều, món lớn nhất là một hộp điểm tâm được đóng gói đẹp mắt ——đặc sản mà người ngoài rất thích mua khi đến Bắc Kinh tham quan nhưng người dân địa phương lại không ăn nhiều đến thế.
Khi sắp thu xếp xong, ngón tay đột nhiên chạm được cái gì.
Ướt.
Đầu ngón tay người đàn ông giật giật, kéo ra một mảnh vải dệt.
—— Một chiếc váy dài màu hồng ruốc, bên trên được nối bằng hai sợi dây treo cực mỏng. Họa tiết mềm mại, rõ ràng là bó sát bên người.
Váy ngủ?
Ngoài cửa 'bang bang' vang lên hai tiếng.
Tông Duệ buông áo ngủ xuống, đóng hành lý lại mới trả lời: "Mời vào."
Thành Mậu mang theo một cái hộp lớn đi vào.
Tông Duệ: "Cái quái gì thế?"
"Máy sưởi điện." Thành Mậu đặt thùng carton xuống đất, "Cái này để cậu không phải bị đông lạnh."
Tông Duệ 'Xùy' ra tiếng:" Mùa này còn chưa đủ ấm sao? Đủ 'ảo' rồi đấy huynh đệ "
"Cậu mới 'ảo' đấy!". Thành Mậu tức giận vặn lại, xoay người lại nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của Tông Duệ, những lời còn lại đều nghẹn trong cổ họng——Cái dáng người này, vai rộng, ngực dày, cơ bụng cùng đường nhân ngư, muốn cái gì đều có cái đó...
Nhìn như thế nào cũng không liên quan gì đến chữ 'ảo' cả.
"Được rồi tổ tông của tôi, biết ngài dáng người rất đẹp, cũng không cần phải luôn trần trụi như vậy chứ?" Thành Mậu sờ sờ bụng của chính mình, có chút đau nhói, "Các cô gái dưới lầu hai mắt nhìn cậu đều sáng lên, đều đang thèm khát cơ thể của cậu a."
Tông Duệ làm lơ hai câu cuối: "Không mặc, lúc ở sân bay lấy nhầm gương hành lý rồi".
"Cái gì?Lấy nhầm rồi?". Thành Mậu với tay lấy chiếc vali trên mặt đất."Cái này không phải vali của cậu sao?"
Còn chưa kịp chạm vào, Tông Duệ rất nhanh mà 'bang' một tiếng mở cửa ra.
Người đàn ông cởi trần từ sàn nhà đứng dậy, dùng một tay kéo chiếc khăn ra khỏi tay nắm cửa.
"Đã tìm được người rồi. Ngày mai đến đây đổi lại".
Lại trò chuyện một lát, Thành Mậu bỏ chạy lấy người, trước khi đóng cửa lại bổ sung một câu: "Tốt nhất là cậu vẫn nên cắm điện máy sưởi. Hôm nay trời lạnh, thời tiết ở đây lạnh và ẩm ướt không giống như ở phương Bắc đâu".
"Có một lần, tôi không phơi quần áo, ngày hôm sau trực tiếp bị mốc, cậu có tin được không?"
Nghe thấy lời này, bước chân hướng về phòng tắm của Tông Duệ dừng lại, lại chậm rì rì mà quay về đứng trước gương hành lý.
Cúi đầu nhìn chằm chằm một hồi lâu, người đàn ông nhẹ nhàng tặc lưỡi một cái, xốc gương hành lý lên.
Nhặt chiếc váy ngủ ẩm ướt lên, anh nhìn quanh phòng một vòng, cuối cùng treo nó lên giá treo quần áo trên sàn phía sau cánh cửa.
Chất liệu vải với độ rũ hoàn hảo dễ dàng phác họa lên vóc dáng thon thả của chủ nhân bộ quần áo.
Nói như thế nào đây.
Nó rất hợp với giọng nói mềm mại tinh tế kia...
Ào ào——
Cơn mưa ngoài cửa sổ chợt trở nên nặng hạt hơn.
Tông Duệ theo tiếng nước nhìn ra ngoài, đôi chân dài vô thức hướng về phía sân thượng.
Trong cơn mưa phủ sương mù trên con phố dài, đám đông người đi trong đêm chưa giải tán dưới những viên gạch xanh ngói trắng, trên những hành lang sáng đèn, nhiều đóa hoa dù đan xen nở rộ.
Nhìn xuống bức tranh thủy mặc Giang Nam này, người đàn ông chậm rãi nhắm mắt lại.
Âm thanh rõ nhất là tiếng mưa trắng xóa rơi xuống..
Nhưng ngoại trừ mưa bụi ra, anh dường như còn có thể nghe được âm thanh của một người phụ nữ đang nói chuyện:giọng nói nhẹ nhàng, ê ê a a, giống như đang ngâm nga một bài hát, uyển chuyển gợi cảm.
Vốn dĩ anh không muốn đến Ngô Tô.
Lần đầu tiên, nơi này có vẻ bớt khó chịu hơn.
Giang Nam.
Có lẽ, phải dùng âm thanh để lắng nghe.
****
Vào một đêm mưa, cơn buồn ngủ cũng dễ dàng kéo đến.
Người đàn ông tầng trên mãi đến trưa mới mở mắt, Thành Mậu gọi cơm hộp, bày đầy bàn cơm hộp: Bánh bao chiên, xíu mại, hoành thánh nhỏ, bánh bao chiên... đều là đồ ăn vặt đặc sản của Ngô Tô.
Tông Duệ lười biếng di chuyển cái bát trước mặt, giọng nói sau khi mới thức dậy có chút khàn khàn: "Đậu hũ?"
"Ở đây gọi là tào phớ". Thành Mậu nói, "Không quá ngọt, nếm thử đi."
Tông Duệ sờ vào hình xăm bên cổ, nhìn một khối trắng mềm mềm ở phía bên kia bàn.
"Đó là cái gì?"
"Bánh gạo đường hoa quế". Thành Mậu có chút kinh ngạc, "Bây giờ cậu ăn đồ ngọt rồi à?"
Tông Duệ không trả lời, đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn món điểm tâm trên bàn, giống như đang suy tư điều gì đó.
"Đồng tử không phải đã mang lão gia tử từ phố Ngưu bên kia chuyển đến sao?"
"Không, ông ấy không phải chỉ thích điểm tâm thôi sao." Thành Mậu cắn một nửa miếng xíu mại, "Lúc đầu, lâu lâu còn trở về mua." Sau đó, dứt khoát đem người mời đến đây, tốn không ít tiền".
"Lão gia tử kia trước đây thường làm điểm tâm trong cung, tay nghề tổ truyền.."
Ngón tay người đàn ông khẽ gõ nhẹ hai lần trên mặt bàn.
"Vậy sư phụ mỗi ngày đều làm sao?"
"Chắc là vậy. Sao vậy, cậu muốn ăn sao?" Thành Mậu lại hỏi một lần nữa, "Không phải cậu không ăn ngọt sao?"
Đuôi lông mày của Tông Duệ khẽ động, cũng không tỏ ý kiến.
"Đồng tử hiện tại ở đâu?"
"Quận Tân Thành, muốn cậu ấy đưa hai hộp điểm tâm đến, tiểu Tông gia như cậu chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được rồi."
"Không cần." Tông Duệ ngó mắt nhìn rương hành lý ở cửa.
"Tôi tự mình đi một chuyến".
*****
Sau khi xuống taxi, Thương Vũ nhìn giờ trên điện thoại.
Đã ba giờ rưỡi rồi.
Bên này người nhiều xe cũng nhiều, cô cố tình khởi hành sớm. Không ngờ đường đi thuận lợi, đến sớm nửa tiếng.
Kéo gương hành lý, Thương Vũ đi sâu vào con hẻm.
Khu phố Tây Lang có rất nhiều khách du lịch, về đêm càng đông đúc chật chội như nêm cối. Họ đều đến ngắm cảnh đêm và chụp ảnh.
Nơi này gần như phù hợp với ấn tượng và sự khao khát hướng đến của mọi người đối với Giang Nam:
Những bức tường trắng ngói đen nằm cạnh dòng sông chậm rãi chảy, những chiếc đèn lồng đỏ treo cao hai bên soi bóng xuống mặt nước, giống như một câu trong sách từng viết 《Tối thị hồng trần trung, nhất nhị đằng phú quý phong lưu chi địa》(*), mọi thứ ở nơi đây đều được bao bọc với những ánh đèn rực rỡ cùng âm thanh sống động, những con thuyền chậm rãi lướt nhanh trên mặt nước.
(*)Trong hồi thứ nhất truyện Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần có câu:《 Tối thị hồng trần trung, nhất nhị đằng phú quý phong lưu chi địa》Có nghĩa là mảnh đất đẹp nhất, là nơi phong lưu phú quý xếp hạng nhất nhì ở chốn hồng trần ".
Con lăn di chuyển khó khăn trên con đường lát đá, khi nhìn thấy nhắc nhở điều hướng đã đến đích, Thương Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Điều đáng ngạc nhiên là người đến từ Bắc Kinh cầm nhầm chiếc vali không ở khách sạn mà lại ở quán bar.
Cô có chút do dự mà bước vào.
Lúc này trong quán không có nhiều khách hàng. Ngồi ở quán bar là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc thời trang, giơ chân nghịch điện thoại di động.
Thương Vũ thử lên tiếng: "Xin chào?"
Trên màn hình di động cùnh lúc nhảy ra chữ "Thất bại". Thành Mậu cau mày ngẩng đầu.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là làn váy màu tím khói.
Tầm mắt hướng lên trên, là bộ sườn xám phác họa lên dáng người yểu điệu, khuôn mặt nhỏ nhắn mang tính biểu tượng giống như được vẽ những nét vẽ tỉ mỉ phác họa ra.
Khiến người ta nhất thời choáng váng.
Khu vực này là một danh lam thắng cảnh nên không có nhiều cô gái mặc sườn xám và Hán Phục đến chơi.
Nhưng Thành Mậu chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể xác định: Cô gái này chắc chắn không phải là khách du lịch.
Khí chất này, sự quyến rũ này, quả thật giống như một tiểu thư khuê các.
Tới Ngô Tô lâu như vậy, ngày nào cũng nhìn thấy qua những cô gái xinh đẹp, nhưng bây giờ anh mới cảm thấy lúc này anh mới chân chính gặp được một mỹ nhân Giang Nam thực sự...
"Xin chào, vào trong ngồi đi". Thành Mậu đứng dậy tiếp đón, khó có được lúc lộ ra dáng vẻ nho nhã lễ độ.
Thương Vũ không nhúc nhích, khóe môi hơi nhếch lên: "Xin lỗi, Tông tiên sinh có ở đây không?
Mẹ kiếp.
Giọng nói này..
Mỗi chữ rơi xuống đều có thể mềm nhũn ra như một vũng nước đọng trên mặt đất.
Lại còn "Tông tiên sinh".
Thành Mậu đánh giá nếu vị gia gia kia mà nghe được ba chữ này, đầu quả tim cứng rắn cũng đều sẽ mềm đi một chút......
"Đúng vậy, tiểu Tông...... Tiên sinh, anh ấy ——" thoáng nhìn rương hành lý phía sau cô gái, Thành Mậu bừng tỉnh "Ồ" ra một tiếng, "Cô là tới đổi lại gương hành lý đúng không?"
Thương Vũ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
"Đây rồi, đã sớm chuẩn bị sẵn cho cô rồi."
Thành Mậu đem rương hành lý từ quầy bar đẩy ra: "Cô đến đây như thế nào?Tôi tìm người đưa cô trở về nhé?".
Đàn ông đứng trước một người phụ nữ xinh đẹp luôn có nhiều thêm vài phần ân cần.
Nhưng người ta cũng không hề cảm kích, khi cô cười lên, nốt ruồi chu sa trên sơn căn lộ ra vài phần thanh lãnh.
"Không cần, cảm ơn."
"Được, Vậy cô đi thong thả a."
Thương Vũ đổi gương hành lý đi ra ngoài, khi đi đến cửa, bước chân cô chợt dừng lại.
Giống như, không nên cứ như vậy mà đi.
Có phải đối với sự nhầm lẫn này vẫn nên trao đổi vài câu hay không?
Hơn nữa không biết vì cái gì, cô lại nghĩ tới hình dáng cao lớn tuấn tú trên máy bay kia......
Đầu răng chậm rãi cắn qua vành môi, cô gái hít vào một hơi, quay người lại: "Cái kia ——"
"Tông tiên sinh hiện tại có ở đây không? Tôi muốn...... Thông báo một tiếng với anh ấy có được không?"
Thành Mậu ngẩn ra, gật đầu.
"Được a."
Là anh gặp sắc liền mất trí.
Xác thật nên nói một tiếng.
Đang muốn dẫn người lên lầu, di động trên quầy bar đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy ID người gọi, Thành Mậu lập tức bắt máy, nói với Thương Vũ: "Tông ca chắc là đã trở lại, cô trực tiếp lên tầng cao nhất là được, đi bên này ——"
Thương Vũ khách sáo nói lời cảm ơn, một mình đi về hướng cầu thang lên lầu.
Cô chưa từng tới quán bar, càng không nghĩ tới lần đầu tiên đến đây sẽ là loại tình huống này.
Mặt tiền cnửa hàng này đứng đầu khu vực kinh doanh, một tòa nhà lâu đời, trang hoàng lại vô cùng xa hoa sang trọng, thể hiện đẳng cấp cao cấp.
Tầng hai có phòng riêng và ghế ngồi riêng. Bước chân của Thương Vũ cũng không dừng lại, tiếp tục bước lên tầng trên.
Tầng trên cùng dường như không phải là không gian công cộng, ngôi nhà cũ vẫn còn lưu giữ dáng vẻ cổ kính.
Cuối hành lang chỉ có một cánh cửa gỗ chạm khắc hoa, khép hờ.
Bước chân của Thương Vũ trở nên nhẹ nhàng hơn, cô lặng lẽ đi về phía cửa.
Ánh mắt lướt nhìn xung quanh, hô hấp cô cứng lại.
Người đàn ông đứng quay lưng lại trên sân thượng, một tay uể oải bám vào lan can, đầu ngón tay hướng xuống dưới còn đang kẹp điếu thuốc.
Khi anh giơ tay cầm điếu thuốc lên, mái tóc đen xõa ra trước trán, trông rất tùy ý lại lưu manh.
Dưới ánh đèn, hình xăm bên cổ anh cũng trở nên lóa mắt hơn.
Quả nhiên thật sự là anh ấy...
Trong một khoảnh khắc tim cô còn đang đập thật nhanh, một giọng nữ đột nhiên vang lên, mềm mại ngọt ngào: "Tiểu Tông gia, anh nhìn xem, hiện tại thấy thế nào?"
Thương Vũ giật mình, theo bản năng lui về phía sau cửa.
Sau đó cô nhìn thấy một cô gái bước ra khỏi điểm mù của mình.
Mái tóc dài quyến rũ, thân hình nóng bỏng.
Chỉ mặc trên người một chiếc áo hai dây.
Sau khi nhìn thấy rõ, đôi mắt của Thương Vũ mở to.
—— Đó là váy lót của cô.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |