Vay nóng Tima

Truyện:Ôm Lấy Em - Chương 068

Ôm Lấy Em
Trọn bộ 117 chương
Chương 068
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Siêu sale Shopee


Đầu lưỡi ướt mềm nóng hổi lướt qua đầu v* mẫn cảm, Bạch Phù gần như cùng lúc thốt ra một tiếng rên rỉ khó nhịn.

Tông Bách như được ủng hộ, liếm từ quầng vú liếm lên, khi đầu lưỡi chạm vào núm vú, anh liền ngậm hết vào trong miệng rồi bắt đầu mút.

Bạch Phù có thể cảm nhận được anh đang coi ngực của mình như dâu tây, vừa gặm nhấm lại mút cắn. Lưỡi của anh nóng ấm, liếm láp khiến cô ngứa ngáy, lại có những cảm xúc khó tả lan ra từ ngực cô, cuối cùng ở sâu trong tiểu huyệt như có hàng ngàn con kiến đang bò tới rồi gặm nhấm cô.

Cô không khỏi vặn vẹo thân thể, vừa muốn trốn tránh lại vừa muốn tới gần.

Khi anh dùng răng cắn nhẹ núm vú, cô thở gấp, âm hộ nóng lên rồi tiết ra một luồng d*m thủy.

d*m thủy thấm ướt quần lót, Bạch Phù vô thức khép chân lại.

Lúc này, anh đưa tay còn lại ra sau lưng cô, chạm vào móc áo lót nhưng hồi lâu vẫn chưa thể cởi được ra.

Trên trán anh toát ra lớp mồ hôi mỏng, giọng nói vừa đáng thương vừa ấm ức: "Cởi cái này của cậu còn khó hơn cả đi thi Olympic Toán nữa."

Bạch Phù biết như vậy là không đúng, nhưng suýt chút nữa đã bị câu của anh chọc cho bật cười.

Ai bảo anh cởi nó cơ chứ?

Còn chưa kịp cười thầm được ba giây, trước ngực chợt buông lỏng.

"Nhưng vẫn bị tôi cởi được thôi."

Ngón tay anh câu lấy áo lót, trên mặt hiện rõ nụ cười đắc ý, dáng vẻ như đang muốn được khen ngợi, nếu đằng sau anh có thêm một cái đuôi nữa thì sẽ giống hệt một chú chó to xác.

Tông Bách đẩy chiếc áo lót vướng bận ấy lên trên, hai bầu ngực trắng mềm cứ thế xuất hiện trần trụi trước mắt anh, anh cầm lòng không đặng nắm lấy một bên, lại cúi đầu ngậm lấy núm vú còn lại.

Anh siết chặt lấy bầu ngực cô, miệng cũng không nhàn rỗi, đầu lưỡi vòng quanh quầng vú, thỉnh thoảng lại trêu chọc núm vú, núm vú mềm mại bị ức hiếp tới nỗi căng cứng, mỗi lần anh chạm vào đều khiến cả người cô run lên.

Bạch Phù cắn môi, chống cự từng cơn ngứa ngáy nổi lên, nhưng phản ứng sinh lý lại vượt quá khả năng kiểm soát của lý trí, cô chỉ có thể mặc tiểu huyệt tùy ý rỉ từng dòng d*m thủy ra ngoài.

Cảm giác ngưa ngứa ở tiểu huyệt khó có thể chịu đựng nổi.

Hai chân vẫn xoắn chặt lấy nhau, bụng nhỏ căng cứng nặng nề, đầu gối cùng phần đùi liên tục cọ xát, cả người vặn vẹo hệt như một con rắn nước.

Tông Bách quỳ gối ở hai bên sườn cô, cô chỉ hơi động đậy đã dễ dàng chạm vào dương v*t cương cứng của anh.

Cả người cô lập tức cứng còng, không dám cử động nữa.

Nhưng mà đã quá muộn, vốn dĩ Tông Bách đã nhịn đến nỗi khó chịu, bây giờ lại bị cô xoắn đi xoắn lại khiến dương v*t anh sưng to gần như muốn nổ tung đến nơi.

Anh đứng dậy rồi ngồi xuống, lưu loát cởi cả quần thể thao lẫn quần lót ra.

dương v*t to dài cứ như vậy lộ ra trước mặt cô.

Bạch Phù lập tức quay mặt đi, nhưng lại bị hành động tiếp theo của anh làm cho sợ hãi tới mức ngồi bật dậy.

Cô nắm chặt quần, giọng nói run rẩy: "Cậu định làm gì?"

Tông Bách trả lời với vẻ rất là đương nhiên: "Đã nói là ôn lại rồi mà, đương nhiên phải tái hiện lại hiện trường, thế nên tôi mới cởi quần giúp cậu."

"Không..."

Còn chưa nói xong, anh đã ngắt ngang lời cô: "Cậu muốn lật lọng à?"

Rõ ràng Tông Bách nhịn tới nỗi không thoải mái, tuy vẫn kiên nhẫn nói chuyện với cô nhưng sắc mặt có vẻ không tốt lắm, Bạch Phù cho rằng anh giận vì mình phản đối, cô im lặng một lúc, mím môi rồi buông lỏng ngón tay. Tông Bách nhếch môi, nhẹ nhàng kéo hẳn quần của cô xuống.

Đập vào mắt chính là đôi chân dài trắng ngần như phát sáng, phía trên là chiếc quần lót ren màu trắng sữa che kín mông, ngoại trừ phần lót được làm bằng cotton nguyên chất, những chỗ còn lại đều chạm rỗng, nửa che nửa hở khiến cô càng gợi cảm, quyến rũ hơn.

Mà đáy quần lót đã ướt nhẹp, gần như trong suốt.

Anh đưa ngón tay xuống rồi quẹt qua lớp vải, cảm nhận sự trơn trượt dính nhớp của d*m thủy.

Sau đó cười xấu xa nói với cô: "Ướt quá."

Bạch Phù vừa xấu hổ vừa tức giận, có vài lời đâu nhất thiết cứ phải nói đi nói lại như vậy?

Lúc này, cô cảm thấy bên thắt lưng có gì đó là lạ.

Ngón tay anh móc vào mép quần lót, háo hức muốn kéo nó xuống.

Bạch Phù vội vàng duỗi tay chặn lại: "Đêm đó không làm cái này."

Tông Bách khàn giọng hừ một tiếng, Bạch Phù còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã thấy anh ngước mắt lên, dùng đôi mắt ửng đỏ nhìn cô: "Tôi muốn dùng thêm điều kiện phụ."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-117)