← Ch.088 | Ch.090 → |
Trước đó một ngày, trong ngoài hoàng cung dĩ nhiên được trang trí vô cùng trang trọng, tràn ngập không khí vui mừng.
Trong cung, ở các điện đều được treo đèn lồng đỏ thẫm cùng những dải lụa hồng thắm. Chữ hỉ đỏ thẫm, câu đối tân hôn cát tường, những hình trang trí vui vẻ cơ hồ khắp nơi đều có thể nhìn thấy được. Trên con đường lát đá cẩm thạch bên ngoài Chính Thanh môn cũng được trải thảm đỏ từ sớm kéo dài đến Thừa Kiền cung.
Tịch Nhan ngồi trên hỉ kiệu được trang trí hoa mỹ, cầu kỳ được mười sáu người nâng, bước trên thảm đỏ đi qua Chính Thanh môn. Hai bên đường tràn ngập các đèn màu đủ loại kiểu dáng, đẹp đến nỗi làm cho người ta hoa cả mắt, hơn nữa phối hợp với tấm thảm đỏ trông giống như chiếc cầu hỉ thước trên thiên giới.
Tịch Nhan ngồi ở trong kiệu, mũ phượng trên đầu, khăn quàng trên vai, khăn voan hồng che khuất tầm mắt, chỉ nghe bên ngoài náo nhiệt phi phàm, ngoại trừ cảm khái, trong lòng còn dâng lên một chút khẩn trương.
Trước cỗ kiệu có thị vệ trong cung tay cầm lò xông hương đi phía trước, bên cạnh là đoàn quân hộ tống mặc hồng y nhiều đến đếm không xuể, cùng với các đại thần văn võ chờ đón ở Chính Thanh môn, tiền hô hậu ủng, oanh oanh liệt liệt tiến vào Chính Thanh môn.
Cỗ kiệu bước trên tấm thảm đỏ thẫm, theo thứ tự đi xuyên qua nhiều cửa cung, cho đến Thừa Kiền cung.
Hỉ kiệu ngừng lại ở vị trí chính nam, hỉ nhạc bên ngoài vốn đang ồn ào đinh tai nhức óc trong nháy mắt liền yên lặng xuống.
Trong kiệu, Tịch Nhan cơ hồ nghe được tiếng tim đập của mình.
Rõ ràng đêm qua Hoàng Phủ Thanh Vũ trước khi rời đi còn nói ở bên tai nàng chớ quá khẩn trương, hắn sẽ ở Thừa Kiền cung chờ nàng, nhưng giờ này khắc này, mặc dù biết rõ hắn đang ở ngay tại bên ngoài, nhưng nàng vẫn không thể không cảm thấy bối rối.
Cảm giác này hoàn toàn khác hẳn với lần đầu tiên cả hai thành thân. Thế sự không ngờ lại biến đổi kỳ diệu như vậy, rõ ràng nàng vẫn là nàng, hắn cũng vẫn là hắn, nhưng nay lại làm người ta rung động đến như vậy.
Bên ngoài kiệu bỗng dưng vang lên thanh âm của quan viên ở Khâm Thiên giám: "Thỉnh hoàng hậu nương nương hạ kiệu --"
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên lại vang lên tiếng pháo rộn rã, lễ nhạc tấu vang, thanh âm kinh động đến tận trời.
Cửa hỉ kiệu bị người mở ra, từ ngoài kiệu có hai bàn tay vươn vào, giúp đỡ Tịch Nhan hạ kiệu.
Đây chính là hai vị nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, dẫn theo chúng nữ quan nghênh đón hoàng hậu, sau đó là giúp đỡ Tịch Nhan, cả hai đều nhận thấy trong lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi, không khỏi nhìn nhau mỉm cười, trong đó có một người tiến đến bên tai Tịch Nhan, thấp giọng nói: "Nương nương chớ quá khẩn trương, Hoàng Thượng đang ở ngay trước cung điện nhìn nương nương đó."
Nghe nàng ta nói như vậy, Tịch Nhan đột nhiên dâng lên một loại xúc động, rất muốn kéo chiếc khăn voan trên đầu xuống, nhìn thử xem Hoàng Phủ Thanh Vũ như thế nào. Nhưng hai bàn tay đều bị người ta nắm, nàng vẫn nên kiềm chế lại.
"Nương nương, bước qua chậu than, may mắn vĩnh viễn." Đi được một đoạn, Tịch Nhan bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh nhắc nhở, trong lòng phút chốc chấn động. Bước qua chậu than, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngay tại phía trước đang chờ nàng.
"Thỉnh nương nương nhấc chân."
Tịch Nhan theo lời nâng chân lên, bước qua chậu than, sau đó là bậc thang.
Bước lên từng bậc thang, Tịch Nhan cảm thấy bậc thang kia rất dài, tựa hồ đi hoài cũng không đến đích được.
Thừa Kiền cung, nàng cũng không phải chưa từng tới qua, nhưng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Ở ngoài Thừa Kiền cung, trong mắt của các bá quan văn võ, thị vệ cung nhân, họ chỉ thấy hoàng hậu nương nương tương lai đi từng bước một về phía cửa điện, nơi đó có Hoàng Thượng đang đợi nàng.
Người bên cạnh lại lần nữa nói câu gì đó, Tịch Nhan còn chưa nghe rõ, đột nhiên cảm thấy bàn tay bị buông lỏng, hai người nâng tay nàng nhân đều thối lui cả!
Trong lòng Tịch Nhan chợt thấy hoảng hốt, khắc chế không được muốn lấy tay kéo khăn voan xuống, nhưng tay vừa mới nâng lên giữa không trung, lại bị người ta bắt lấy, giống như nàng đang đưa tay cho hắn, để cho hắn nắm lấy bàn tay mình, hành động đó thực vừa khéo đúng lúc.
Trong tay hắn, nàng lại có cảm giác ấm áp quen thuộc, tâm của Tịch Nhan trong nháy mắt liền yên ổn lại.
Cùng lúc đó, phía dưới bỗng nhiên vang lên thanh âm tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, Tịch Nhan nghe thấy mấy nghìn người cùng hô to: "Ngô hoàng vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế --"
Khóe miệng Tịch Nhan nhịn không được nhếch lên, tuy không nhìn thấy hắn hiện tại nhưng dường như có thể tâm linh tương thông, vẫn cảm nhận được ý cười trên khuôn mặt hắn.
Sau đó, lại có một nhóm mệnh phụ phu nhân khác tiến lên, dẫn Tịch Nhan đến tẩm cung hoàng hậu vừa mới được xây dựng -- chậm rãi bước vào Dực Khôn cung.
Đến cửa cung của Dực Khôn cung, nàng lại vượt qua hai chậu than mới được vào động phòng.
Tịch Nhan mang trên người những thứ trang sức vô cùng cầu kỳ hơn nữa phải trải qua những lễ nghi phiền phức như vậy nên mệt mỏi không chịu nổi, thật vất vả mới được ngồi xuống giường hỉ, nhưng bỗng dưng bị cồm cộm dưới thân. Tịch Nhan cảm thấy không thoải mái, liền vươn tay muốn lấy những thứ đó ra, đột nhiên bị người ta bắt lấy tay.
Nàng nghe người săn sóc dâu bên cạnh nói: "Nương nương đừng cử động, dưới giường có các loại quả vỏ cứng ít nước, chúc Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương sớm sinh quý tử."
Sớm sinh quý tử. Khuôn mặt Tịch Nhan bỗng dưng nóng lên, nữ nhi cũng đã được bốn tuổi, con trai cũng đã hơn mấy tháng, không biết còn muốn sớm sinh quý tử gì nữa!
Nàng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn vô cùng vui vẻ, liền ngồi yên lặng một chỗ.
Vừa mới ngồi một lát, liền nghe bên ngoài hô to: "Hoàng Thượng giá lâm --"
Hắn vừa bước vào, Tịch Nhan liền nghe thấy những người săn sóc dâu đều quỳ xuống, cùng hô to những lời chúng mừng, sau đó nàng rốt cuộc mới nghe thấy hắn lên tiếng, trong giọng nói mang theo ý cười ôn nhuận nàng rất quen thuộc: "Tất cả hãy bình thân, hôm nay đều được trọng thưởng."
"Tạ Hoàng Thượng." Giọng nói của mọi người đều mang theo ý mừng, đợi đến khi tất cả cùng đứng lên, liền có người giở tấm vải đỏ trên bàn lên, bên dưới lộ ra một cây gậy như ý bằng vàng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng là lần đầu tiên trải qua tình hình như vậy, đưa tay cầm lấy gậy hỉ, chậm rãi đến gần Tịch Nhan đặt gậy phía dưới khăn voan, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên, khăn voan từ từ được nâng lên, dung nhan tuyệt mỹ của Tịch Nhan rốt cuộc có thể hiện ra ở trước mặt mọi người.
Trong phòng không thể tránh khỏi vang lên tiếng hít vào thật sâu, trong ánh mắt kinh diễm của mọi người, Tịch Nhan hơi thẹn thùng khẽ nhếch môi nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nhìn nàng, ánh mắt giống như cùng giao hòa một chỗ, không thể tách rời ra được.
Rốt cuộc có người phục hồi tinh thần lại, lên tiếng: "Thỉnh Hoàng Thượng ngồi lên hỉ giường làm lễ hợp cẩn giao bôi."
Nhất thời lại có người trình hai chén rượu lên, Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tay nhận lấy, đưa một ly cho Tịch Nhan.
Trên mặt Tịch Nhan tuy rằng được trang điểm, nhưng mà giờ này khắc này lại tự nhiên đỏ ửng, càng thêm xinh đẹp động lòng người, nàng không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy cùng hắn giao bôi, vì thế tiếp nhận chén rượu, cũng không chờ hắn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
*****
Trong phòng bỗng dưng vang lên tiếng cười rất nhẹ, nhưng sau một lát, liền khôi phục lại sự im lặng.
Tịch Nhan đỏ mặt ngồi ở chỗ kia, quăng chén rượu cầm trong tay lên chiếc khay của người săn sóc dâu, sau đó nghiêng mặt nhìn về một bên.
Cũng chỉ khi nhìn thấy hắn, tính hay làm càn của nàng mới khắc chế không được, bất luận như thế nào cũng phải phát tiết ra.
Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhếch lên, cũng ngửa đầu uống cạn chung rượu, đem cái chén không trả lại cho người săn sóc dâu.
"Lễ xong, --" Người săn sóc dâu bên cạnh nhất thời hô to lên, Tịch Nhan vốn còn tưởng rằng mọi chuyện bây giờ đã hoàn thành rồi, nhưng lại không ngời một mệnh phụ đột nhiên nói với Hoàng Phủ Thanh Vũ, "Thỉnh Hoàng Thượng di giá thay quần áo."
Hoàng Phủ Thanh Vũ gật gật đầu, đứng dậy, Tịch Nhan bỗng dưng kéo cổ tay áo của hắn lại: "Chàng đi đâu?"
Hắn vốn thích mặc những bộ y phục đơn giản màu trắng, cho dù là sau khi đăng cơ thường xuyên phải mặc long bào nhưng màu sắc cũng cực kỳ thanh nhã, nàng chưa từng gặp qua bộ dáng của hắn khi mặc hỉ phục, cho dù là lần đầu tiên thành thân cũng chưa từng gặp qua. Nay nàng mới nhìn thấy hắn một thân hỉ phục màu đỏ, trên đầu cài quan ngọc, quả thực là ngọc thụ lâm phong.
Hiển nhiên là Tịch Nhan cảm thấy xem chưa đủ, lại nghe thấy hắn muốn đi thay quần áo?
Nhóm mệnh phụ phu nhân bên cạnh rốt cuộc đều nhịn không được, cúi đầu nở nụ cười. Cũng may hôm nay là ngày vui nên Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng tất nhiên sẽ không trách tội.
Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn nàng một cái, Tịch Nhan cũng ý thức được mình lại bị chê cười, có chút phẫn nộ rút tay về. Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới mỉm cười, theo hai vị mệnh phụ phu nhân ra khỏi hỉ phòng.
Người săn sóc dâu bên cạnh Tịch Nhan lúc này mới đã mở miệng: "Hoàng hậu nương nương, thỉnh di giá thay quần áo."
Nghe thấy mình cũng phải thay quần áo, trong lòng Tịch Nhan tràn đầy vui mừng. Mũ phượng trên đầu, trang sức trên người đều làm cho nàng cảm thấy nặng nề, khổ không nói nổi.
Sau khi trang điểm lại, Tịch Nhan thay một bộ triều phục đỏ thẫm có thêu chim loan hướng về phía chim phượng, tuy cũng rất phiền phức như cũ, nhưng so với lễ phục lúc trước đã thoải mái không ít, Tịch Nhan không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi trở lại trên hỉ giường.
Chỉ một lát sau, nàng bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng thông truyền của thái giám: "Hoàng Thượng giá lâm --"
Tịch Nhan quả thực không biết thành thân còn có nhiều lễ nghi như vậy, được người săn sóc dâu thúc giục nàng mới không tình nguyện đứng dậy, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thay đổi một bộ long cổn nhẹ nhàng, trong lòng bất giác có chút mất mát, với sự giúp đỡ của người săn sóc dâu, nàng cùng hắn ngồi xuống bên cạnh bàn. [ long cổn: áo vua]
Trên bàn có đủ các món ăn với nhiều màu sắc và kiểu dáng, Tịch Nhan bị ép buộc cả ngày cũng quả thật đói bụng, liền vươn tay lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, nhưng đến khi giơ tay ra bỗng dưng nhớ tới điều gì, nhìn một vòng về bốn phía, liền bắt gặp mọi người đều nhìn mình chằm chằm. Tịch Nhan nghĩ mình lại làm sai cái gì, vừa muốn đem điểm tâm trong miệng nhổ ra, lại nghe người săn sóc dâu bên cạnh nói: "Thỉnh Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương chậm rãi thưởng thức, nô tỳ cáo lui."
Tịch Nhan nghe được hai chữ "thưởng thức", điểm tâm trong miệng chuẩn bị nhổ ra bỗng dưng trôi tuột xuống họng, nhất thời bị sặc, ho khan kinh thiên động địa.
Người săn sóc dâu cùng nhóm mệnh phụ đều đã lui tới cửa, thấy tình hình như vậy, nhưng cuối cùng cũng không dám quấy rầy, vẫn rời khỏi và đóng lại cửa phòng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy bộ dáng của nàng, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, bèn ôm lấy để nàng ngồi vào trong lòng mình, bưng chén trà trước mặt đưa đến bên miệng nàng. Tịch Nhan vội uống mấy ngụm, lúc này mới đem khối điểm tâm kia nuốt xuống được, nhưng khuôn mặt vì ho nhiều nên đỏ bừng, chôn ở trong lòng hắn thở hào hển.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cúi đầu nở nụ cười, Tịch Nhan khôi phục lại sức khỏe, hung hăng đánh một quyền vào người hắn: "Chàng còn cười! Vì sao thành thân có nhiều quy củ như vậy chàng cũng không nói cho ta biết? Hại ta xấu hổ nhiều lần, những người vừa đi ra ngoài phỏng chừng cười chết ta!"
Tịch Nhan vừa giận lại vừa ủy khuất, Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ nhìn nàng mỉm cười, nhìn đến mức bên tai nàng đều đỏ bừng cả lên, nàng thẹn quá đứng bật dậy nhéo mạnh trên đùi hắn: "Có gì đẹp đâu!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên cũng đứng dậy, từ phía sau giữ chặt nàng, vòng tay qua thắt lưng của nàng ôm đến trước gương, kề sát bên tai của nàng thấp giọng nói: "Nhan Nhan, nàng xem, xứng không?"
Nhan Nhan, xứng không?
Những lời như vậy giống như đã từng quen biết, Tịch Nhan nghĩ nghĩ, chính là sau khi nàng cùng hắn lần đầu tiên viên phòng, hắn cũng như thế, ôm nàng đứng ở trước gương, nhẹ nhàng hỏi nàng những lời này.
Thật lâu thật lâu Tịch Nhan không nhìn vào gương, rốt cuộc một lần nữa lại giương mắt lên nhìn về phía tấm gương trước mặt.
Lại nhịn không được tim có chút đập mạnh và loạn nhịp – trong gương, đã không phải là bộ dáng của nàng trong trí nhớ.
Nàng còn nhớ rõ trước kia có một lần cẩn thận soi gương, chỉ nhìn thấy trong gương phản chiếu hình ảnh quỷ mị của mình. Mà nay, nàng dường như có thể tìm lại được bộ dáng thiếu niên của mình từ trên khuôn mặt – khuôn mặt vẫn trắng bóng như bạch ngọc, đôi mắt long lanh trong suốt, những đau thương trên khuôn mặt đã biến mất không còn dấu vết. Hơn nữa trên đường đi đến Bắc Mạc, bởi vì có hắn làm bạn, nàng ăn uống cũng ngon miệng, giấc ngủ cũng yên bình, rốt cuộc thân mình không còn gầy đến mức dọa người nữa.
Lúc này, thân hình đầy đặn, dung nhan không một chút tỳ vết nào, cùng người đứng phía sau thật cực kỳ xứng đôi.
Tịch Nhan rốt cuộc nhịn không được mím môi nở nụ cười, nghiêng người ra sau dựa vào trong lòng hắn: "Rất xứng đôi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trước tới nay không thích nàng gầy yếu, vội vòng tay ôm lấy thân thể nàng, xoay người nàng đối diện với mình, nhẹ nhàng hôn xuống.
Tịch Nhan lại bỗng dưng tránh được đôi môi hắn, nhanh chóng đẩy hắn ra, vẻ mặt có chút không vui, giãy người thoát khỏi vòng tay của hắn: "Như vậy là kết thúc buổi lễ sao? Vì sao ta vẫn cảm thấy còn thiếu cái gì đó?"
"Thiếu động phòng hoa chúc, không phải sao?" Hắn lại lần nữa ôm lấy thắt lưng của nàng, cúi đầu nở nụ cười.
"Không phải!" Tịch Nhan căm tức lấy khủy tay đụng nhẹ hắn.
"Không phải?" Hoàng Phủ Thanh Vũ giả bộ suy nghĩ một lát, lại lần nữa nở nụ cười, "Ta nghĩ ta biết hoàng hậu nương nương còn muốn cái gì rồi."
Dứt lời, hắn bỗng nhiên kéo tay nàng đi đến ngăn tủ bên giường, vươn tay mở ra, bên trong có hai bộ hỉ phục lẳng lặng nằm đó – không giống với lễ phục long bào của hắn, cũng không giống với lễ phục hoàng hậu của nàng, đó chính là hai bộ hỉ phục bình thường, giống như một đôi vợ chồng dân gian mặc vào lúc đại hôn.
Tịch Nhan vội đưa tay bịt kín miệng mình mới khắc chế bản thân không thốt ra tiếng thét chói tai cùng vui mừng, nhưng trong mắt cũng không thể nén lại hơi nước nổi lên, nàng dựa vào trong lòng hắn, vừa khóc vừa cười.
*****
Phù dung trướng ấm áp, đêm động phòng hoa chúc, hắn tự mình cởi áo tháo thắt lưng cho nàng, không phải vì ôn tồn hoan hảo, mà chính là thay bộ lễ phục tân nương cho nàng.
Khóe môi Tịch Nhan nhếch lên ý cười, thẹn thùng vô hạn, cũng tự tay mặc bộ lễ phục chú rể cho hắn, cuối cùng, nhịn không được nhìn hắn cười rộ lên: "Chàng mặc như vậy thật đẹp."
Nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ: "Không phải nàng càng đẹp hơn sao?"
Trong phòng từ sớm đã bày ra hương án, trước chữ hỉ đỏ thẫm, trước đôi nến long phượng đỏ đang cháy sáng, hắn nắm tay nàng cùng nhau quỳ xuống.
Nhất bái thiên địa.
Trong mắt Tịch Nhan nhịn không được lệ nóng lưng tròng, chậm rãi cùng hắn cúi đầu xuống.
Nhị Bái Nguyệt lão.
Khóe miệng Tịch Nhan gợi lên ý cười, lúc nàng cúi đầu xuống, trong nháy mắt nước mắt nhỏ xuống trên tấm đệm lót dưới chân, chậm rãi thấm vào trong tơ lụa màu đỏ, biến mất không thấy nữa.
Phu thê giao bái.
Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, rốt cuộc cũng ăn ý đồng thời cúi lưng xuống, đầu chạm đầu nhau, giống như hoa liền cánh, cây liền cành.
Kết thúc buổi lễ.
Tịch Nhan nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, nhìn khuôn mặt phong trần tuấn dật của hắn trước mắt, sắc mặt trở nên càng kiều diễm.
Tại một khắc này đây, nội tâm của nàng mềm mại mà từ trước tới nay chưa từng có, bởi vì nàng rốt cuộc cũng có thể giống như những nữ tử trên thế gian này, có được một hôn lễ long trọng và hoa lệ, có được một khắc vợ chồng làm lễ giao bái, có một trượng phu có thể cùng chịu mưa hứng gió, quan trọng hơn là, trong lòng nàng có một người mà nàng yêu hơn bất kỳ thứ gì, hơn nữa nàng cam tâm tình nguyện vì hắn mà trở nên mềm mại.
Hoàng Phủ Thanh Vũ làm như thở dài một tiếng, kéo nàng ôm vào trong lòng.
Dung nhan của hắn, hơi thở của hắn, thậm chí là tiếng tim đập mạnh mẽ trong lòng ngực của hắn, toàn bộ đều làm cho nàng say mê.
Chìm đắm trong màu đỏ vui mừng, chìm đắm trong trong ngực hắn.
"Hôm nay ta cũng rốt cuộc chiếm được giải Trạng Nguyên rồi." Hắn đột nhiên cúi đầu cười nói.
Tịch Nhan kinh ngạc: "Hả?"
"Động phòng hoa chúc, không phải mọi người đều nói là tiểu đăng khoa sao?"
Tịch Nhan nhịn không được lại nở nụ cười. Ý tứ trong lời nói của hắn thực rõ ràng -- hôm nay, mới rốt cuộc được cho. Nói cách khác, hắn cũng chưa từng trải qua một đêm động phòng hoa chúc như vậy. Điều này không thể không đề cập đến một người khác, nhưng Tịch Nhan không muốn suy nghĩ đến, chỉ nhìn hắn cười, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: "Thất lang, chàng là của ta sao?"
Sau một lát, hắn mới thấp giọng nói: "Là của nàng, cho tới bây giờ đều là của nàng."
Lời đang nói dần biến mất, Tịch Nhan không nói được nên lời, đôi môi đã bị hắn nhẹ nhàng che lại, nhẹ nhàng cắn mút, sau đó, hắn mới đưa lưỡi tiến vào dò xét.
Tịch Nhan đáp lại, lớn mật, lại cười khẽ, trong lúc gắn bó nàng lại cùng hắn chơi trò truy đuổi.
Sự đón ý nói hùa, trốn tránh, hô hấp, thở dốc của nàng trong nháy mắt liền làm cho thân thể hắn trở nên khô nóng, một tay bế bổng nàng lên, hướng về phía chiếc giường.
Trên lưng lại một lần nữa bị đè xuống, Tịch Nhan bỗng dưng kinh hô một tiếng: "Đau --"
Hai người lúc này mới nhớ tới những thứ phía dưới đệm giường, Tịch Nhan nhíu mày lại: "Đem mấy thứ này bỏ đi."
Hắn cười khẽ một tiếng: "Đây chính là quy củ, sao có thể miễn cho nàng được chứ?"
Tịch Nhan cắn môi nhìn hắn, đôi mắt đột nhiên chuyển động, kéo lấy cổ áo của hắn, làm cho hắn kề sát vào mình, mị hoặc nói: "Như thế, ta cũng không nên nằm bên dưới."
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ sâu thẳm, như có thể làm người ta chìm đắm vào đó, rốt cuộc cười nhẹ một tiếng: "Như nàng mong muốn."
Kết quả quả thật là như nàng mong muốn.
Tịch Nhan ngồi ở trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhìn hai tay hắn bị chiếc thắt lưng màu đỏ của nàng trói chặt, gần như cuồng vọng cười ha hả.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, nở nụ cười như cũ: "Nhan Nhan, nàng xác định nàng có thể...... Khống chế ta?"
Tiếng cười của Tịch Nhan đột ngột im bặt, đôi tay gầy yếu xấu hổ siết lấy cổ hắn: "Chàng khi dễ ta sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ phát ra một tiếng hừ rất nhẹ, cũng không biết là trả lời hay là trào phúng, Tịch Nhan lại càng trở nên giận, một lát sau, lại thu hồi vẻ mặt tức giận, chuyển sang vẻ mặt xinh đẹp mị hoặc cười nhẹ, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, chậm rãi cúi đầu hôn lên ngực hắn.
Cổ họng của Hoàng Phủ Thanh Vũ bất giác phát ra một tiếng rên rất nhỏ, nhưng Tịch Nhan lại nghe đạt rất rõ, vì thế càng ra sức lấy lòng hắn, cho đến khi thân thể mình cũng trở nên nóng như lửa giống hắn. Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn vào ánh mắt của nàng rốt cuộc không thể bảo trì sự trầm tĩnh nữa, mà chuyển sang nồng cháy, lấy ngữ khí mị hoặc hướng dẫn từng bước: "Nhan Nhan, bước kế tiếp thì sao?"
Tịch Nhan lại chỉ ngồi yên ở trên người hắn, rốt cuộc không có lá gan làm những chuyện lớn mật hơn nữa, yên lặng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ "A" một tiếng, cười nói: "Ta đã quên bước kế tiếp nên làm như thế nào rồi, trong thư phòng của chàng có loại sách dạy chuyện này hay không? Hiện tại ta đi tìm, học xong lại đến hầu hạ chàng, được không?"
Nàng vừa nói, vừa liền thật sự nhảy xuống giường.
Vừa mới vén màn che màu đỏ, đột nhiên trong lúc đó nàng nghe thấy phía sau có động tĩnh. Tịch Nhan kinh ngạc quay đầu nhìn lại, vẻ mặt khiếp sợ khi phát hiện Hoàng Phủ Thanh Vũ đã dễ dàng mở ra chiếc khăn đỏ cột vào trên tay hắn, thấy nàng nhìn qua, cũng tà mị cười theo, sau đó nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của nàng, lập tức ép nàng tới góc giường.
"A, không cần --" Tịch Nhan cười lớn hét rầm lên, thở hào hển tránh những nụ hôn rơi xuống của hắn, "Ta không phải không hầu hạ chàng, đợi khi tìm được sách, học giỏi lại đến, được không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ ôn nhu cười: "Được." Nhưng mà miệng hắn liên tiếp hạ xuống những nụ hôn, bàn tay đồng thời cũng không chịu nằm yên, chỉ vài động tác đùa nghịch đã làm thân thể của nàng nóng lên.
Tịch Nhan nhịn không được rên rỉ một tiếng: "Được mà chàng còn thế sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn mỉm cười như cũ: "Được, là vì về sau khi có thời gian, Nhan Nhan muốn loại sách này, ta nhất định phái người vơ vét khắp nơi, cam đoan sẽ làm cho nàng vừa lòng. Về phần nội dung bên trong, ta cũng không cần nàng lãnh hội tất cả, một nửa là được, như thế nào?"
Tịch Nhan rốt cuộc một lần nữa lại cảm nhận được cảm giác mua dây buộc mình, ôm lấy cổ hắn, không cam lòng bèn cò kè mặc cả: "Một phần ba được không?"
Hắn khẽ nhướng mày, trong lúc nàng không hề dự liệu trước liền tiến nhập vào thân thể của nàng. Tịch Nhan nhịn không được cúi đầu hét rầm lên, sau tiếng thét chói tai chỉ còn tiếng thở dốc khó nhịn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vỗ về khóe môi của nàng, cười nhẹ: "Xem ra, chúng ta phải học tập mỗi quyển sách một lần, nàng nghĩ sao, Nhan Nhan?"
← Ch. 088 | Ch. 090 → |