Vay nóng Homecredit

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 088

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 088
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Sau khi Tịch Nhan trở lại Tây Càng, lúc đầu nàng còn còn bắt buộc bản thân mình trấn định, cố gắng thuyết phục chính mình yên lặng chờ Hoàng Phủ Thanh Vũ đến. Nhưng gần hai ngày trôi qua, nàng rốt cuộc không ngây ngốc được nữa, một ngày ba lượt chạy đến thư phòng của Hoa Quân Bảo.

Hoa Quân Bảo đương nhiên biết nàng là vì cái gì, nhưng cũng không nói ra, vẫn lẳng lặng phê duyệt tấu chương như trước, bình tĩnh nhìn Tịch Nhan ủ rũ vào vào ra ra ngự thư phòng của hắn.

Rốt cuộc có một ngày, Tịch Nhan từ sáng sớm liền ngồi lỳ trên chiếc giường ở trong thư phòng, lại sai người đi tìm mấy quyển sách đến cho mình xem, cứ như vậy nàng liền ở trong Ngự thư phòng ngây người suốt cả một ngày, mà sau này, ngày ngày cũng đều như thế.

Lúc Tịch Nhan ngồi ở trên giường, đa số thời gian đều vươn tai nghe thanh âm bên ngoài, mong ngóng có thể nghe được tiếng thông báo của thái giám ở bên ngoài. Nhưng gần nửa tháng trôi qua, vẫn như trước không nghe chút tin tức nào từ Bắc Mạc truyền đến.

Vào một ngày, vừa qua buổi trưa, Hoa Quân Bảo đột nhiên buông cây bút chu sa xuống, miễn cưỡng vươn người cho gân cốt giãn ra một chút, sau đó liền đứng lên, đi đến bên giường ngồi xuống. Tịch Nhan lúc này đang toàn tâm toàn ý lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, cho đến khi Hoa Quân Bảo tiến đến bên tai nàng "Này" một tiếng, nàng mới phục hồi tinh thần lại, nhất thời tức giận đẩy hắn thật mạnh: "Huynh muốn hù chết ta sao?"

Hoa Quân Bảo cũng không tức giận chút nào, chỉ mỉm cười nhìn nàng: "Nhan Nhan, đừng đợi nữa, ta thấy người muội chờ sẽ không đến đây đâu. Như vậy đi, ta sẽ làm chủ đem muội gả cho lão Tam, thế nào? Dù sao từ nhỏ hắn đối xử với muội cũng tốt, lúc này vẫn chưa cưới chính phi đâu, nếu như muội gả qua đó cũng coi như là thân càng thêm thân, có phải hay không?"

Tịch Nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, chuyển tục chải vuốt vuốt tóc, nhưng đột nhiên lại nổi lên ý xấu, lén lút nâng chân lên, sau đó dùng sức thật mạnh, đá một cước vào bắp chân của Hoa Quân Bảo, nhất thời làm hắn bị đau nhảy dựng lên khỏi giường, lấy tay che chỗ bị nàng đá, la lên: "Sao muội lại hung hăng như vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ thích muội mới là lạ! Ta thấy hắn chắc chắn đã trở về Bắc Mạc tìm người mới rồi."

Tịch Nhan lập tức ngồi bật dậy: "Hoa Quân Bảo, huynh muốn bị đánh!"

Hoa Quân Bảo thấy nàng sẽ đứng dậy, vội lui về phía sau từng bước, khóe miệng tràn ra ý cười, ra vẻ lỗi lạc lắc lắc ngón tay: "Muội còn muốn chờ sao? Vậy trẫm đi nghỉ ngơi trước. Bị muội đá một cước này, chỉ sợ nửa tháng cũng chưa bình phục được, trẫm không thể xử lý chính sự, phỏng chừng phải nằm trên giường nửa tháng."

Nghe vậy, Tịch Nhan liền rốt cuộc ngồi không yên, vội nhày xuống giường, kéo cổ tay áo của hắn, cười nịnh nọt: "Biểu ca, ta sai lầm rồi, huynh đau làm sao, ta xoa xoa cho huynh được không?"

Hoa Quân Bảo thản nhiên nhíu mày: "Không tốt, trẫm muốn đi nghỉ trưa ở chỗ của ái phi, muội tự mình ngồi đây đi."

Tịch Nhan tất nhiên là không chịu để cho hắn đi: "Hoa Quân Bảo, lúc này mới là giờ nào, sao huynh bỏ mặc nhiều tấu chương như vậy! Nếu lỡ một lát có đại thần đến cầu kiến thì làm sao bây giờ?"

"Trẫm nói, trẫm bị thương, muốn tịnh dưỡng nửa tháng." Nụ cười trên mặt Hoa Quân Bảo trông thế nào cũng có vẻ gian trá, bỏ tay nàng ra, đi nhanh về phía cửa.

Tịch Nhan kéo hắn không được, tất nhiên là không có cách nào, chỉ ngồi lại chỗ cũ như trước, buồn chán lật lật quyển sách.

Nhưng mà cũng thật đúng lúc, vào thời điểm mọi người dùng bữa trưa, Tịch Nhan đột nhiên nghe nói Bắc Mạc có sứ thần đến cầu kiến!

Lúc Tịch Nhan từ trong miệng tổng quản thái giám nghe thế, chỉ một thoáng vui mừng cơ hồ muốn bật cười ra tiếng, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, lúc này mới nhớ tới hỏi: "Vậy sứ thần đâu? Hiện tại ở nơi nào, tiến cung chưa?"

Tổng quản thái giám thấp giọng nói: "Bẩm quận chúa, bởi vì Hoàng Thượng có bệnh nhẹ, không thể tiếp kiến sứ thần, bởi vậy sứ thần hiện nay ở tại dịch quán, còn chưa tiến cung."

Tịch Nhan nháy mắt hít phải một ngụm khí lạnh, cắn chặt răng, nói: "Hoa Quân Bảo ở trong cung nào?"

Đợi cho đến khi Tịch Nhan mang theo người đuổi tới chỗ ở của Huệ tần nương nương vừa mới được thụ phong, chỉ thấy cửa cung đóng chặt, rõ ràng là có phòng bị trước. Tịch Nhan đã đợi nhiều ngày, giờ này khắc này làm sao còn có kiên nhẫn nữa, nàng xoay người liền sai người đi truyền cấm vệ quân tới, sau đó ra lệnh bọn họ phá cửa cung của Huệ tần cho mình.

Kết quả là bọn thị vệ không thể không ra vẻ giúp nàng phá cửa cung ra, Tịch Nhan lập tức liền vọt vào, một đường tránh khỏi các cung nữ chắn đường của nàng, cuối cùng đi vào trong tẩm điện của Huệ tần, kết quả chỉ thấy Hoa Quân Bảo ôm Huệ tần ngồi ở bên cạnh bàn, thảnh thơi uống rượu, vừa cười vừa nói, làm sao có dấu hiệu bị bệnh nhẹ chứ?

Tịch Nhan hai ba bước chân liền đi đến, không để ý ánh mắt kinh ngạc của Huệ tần, lập tức kéo Hoa Quân Bảo đi ra ngoài.

"Nhan Nhan." Hoa Quân Bảo miễn cưỡng gọi nàng một tiếng, lại dựa vào khung cửa không hề động đây, để Tịch Nhan cố kéo như thế nào cũng đều không nhúc nhích, mới cười nói: "Xem muội có bộ dáng gì đây?"

"Ta mặc kệ ta có bộ dáng gì nữa!" Tịch Nhan tức giận nói, "Bắc Mạc phái người đến đây, ta muốn huynh hiện tại phải đi tiếp kiến!"

"Ta biết." Hoa Quân Bảo cười nhạt một tiếng, nói, "Bọn họ tới để cầu hôn. Chẳng lẽ muội không hiểu được phải làm giá như thế, mới có thể lấy được càng nhiều sính lễ sao?"

"Nói hưu nói vượn." Tịch Nhan nóng nảy, "Nếu huynh không gặp bọn họ, quá ba ngày sau, bọn họ sẽ trở về Bắc Mạc. Huynh đừng nói cho ta huynh không biết quy củ này."

"Vậy không phải còn có ba ngày sao?" Hoa Quân Bảo nhíu mày cười nói, "Muội gấp cái gì chứ?"

Hắn nhiều lần chọc ghẹo như thế, Tịch Nhan vừa vội vừa giận, đầu óc vừa chuyển động, ngay sau đó, nàng cắn môi liền đỏ cả hốc mắt, bộ dáng nước mắt lã chã chực khóc, thấp giọng nói: "Được lắm, tùy huynh thôi. Dù sao ta cũng chờ mệt mỏi rồi."

Nói xong, nàng liền xoay người đi.

Sau một lát, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân của Hoa Quân Bảo, trong lòng Tịch Nhan nhịn không được cười trộm, Hoa Quân Bảo lại vỗ thật mạnh ở trên đầu nàng, hung hăng nói: "Đừng cho là ta không biết muội nghĩ cái gì, ta cũng chỉ muốn nhìn một chút Hoàng Phủ Thanh Vũ có bao nhiêu thành ý mà thôi!"

"Ta cũng phải đi gặp sứ thần." Tịch Nhan nín khóc mỉm cười.

"Đang nói gì vậy?" Hoa Quân Bảo nhíu mày nhìn nàng, "Đường đường là quận chúa, nói muốn gặp người ngoài là có thể gặp sao?"

Tịch Nhan lập tức không thuận theo, cuối cùng rốt cuộc thỏa hiệp nói: "Ta tránh ở phía sau tấm bình phong nhìn xem, được rồi chứ? Ta cam đoan ta không lộ diện!"

Hoa Quân Bảo tà mị liếc mắt nhìn nàng một cái, rốt cuộc hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu đi về phía trước.

Tịch Nhan vui mừng hô lên một tiếng: "Biểu ca vạn tuế", lúc này mới đuổi theo sau.

*****

Trong Ngự thư phòng, Tịch Nhan tránh ở sau tấm bình phong, lòng nóng như lửa đốt chờ sứ thần tiến đến, còn Hoa Quân Bảo chỉ lạnh nhạt ngồi ở trước thư án vừa uống trà vừa phê duyệt tấu chương. Nếu không phải nàng đang cầu cạnh hắn, Tịch Nhan khẳng định sẽ xảy ra huyên náo để hắn không thể an bình.

Không bao lâu sau liền nghe thấy vang lên tiếng cửa Ngự thư phòng bị mở ra, sau đó thanh âm của tổng quản thái giám truyền đến: "Hoàng Thượng, sứ thần Bắc Mạc đến bái phỏng."

Rốt cuộc cũng đã đến đây. Tịch Nhan bất giác thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhịn không được gợi lên ý cười.

Đợi đến khi người đó tiến vào, Tịch Nhan liền từ khe hở của tấm bình phong nhìn ra bên ngoài, không ngờ lại nhìn thất Thập Nhất! Không ngờ Hoàng Phủ Thanh Vũ lại phái hắn làm sứ thần, trong nhất thời, trong lòng Tịch Nhan an tâm hẳn, chỉ lẳng lặng ngồi đó, nghiêng tai nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Đợi cho Thập Nhất hàng lễ xong, Hoa Quân Bảo nở nụ cười: "Không biết Thập Nhất Vương gia lần này đến đây là vì chuyện gì?"

Thanh âm của Thập Nhất thong dong bình tĩnh, nhưng vẫn không mất đi cấp bậc lễ nghĩa: "Bẩm Hoàng Thượng, thần phụng mệnh của quốc chủ ta, thay quốc chủ ta đến Tây Càng cầu hôn, khuẩn cầu Hoàng Thượng có thể gả quận chúa Tịch Nhan cho Bắc Mạc."

Tịch Nhan ở sau tấm bình phong thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, vội vàng che kín miệng mình.

Hoa Quân Bảo thản nhiên nâng mắt lên, rồi thở dài một tiếng nói: "Thì ra là muốn kết hôn với Nhan Nhan của nhà ta, nhưng mà Nhan Nhan của nhà ta đã gả cho người ta rồi, Hoàng Thượng nhà ngươi không biết sao?"

Thập Nhất lãnh đạm cười rộ lên: "Hoàng Thượng nói đùa." Dừng một chút, mới nói tiếp, "Mặc dù quận chúa Tịch Nhan đã gả cho người ta rồi, nhưng quốc chủ ta cũng nguyện ý dâng sính lễ hậu hĩnh, mong cưới quận chúa Tịch Nhan làm vợ."

Hoa Quân Bảo chậm rãi vuốt cằm mình, nở nụ cười: "Vậy ta cũng muốn nhìn chủ thượng nhà ngươi có bao nhiêu thành ý."

Thập Nhất cười gật gật đầu, không nhanh không chậm nói: "Quốc chủ ta nguyện lấy ngàn con tuấn mã, vạn tấm tơ lụa quý giá, vạn rương vàng bạc châu báu --"

Nghe đến đó, Hoa Quân Bảo liên tục lắc đầu: "Keo kiệt, keo kiệt. Nhan Nhan của nhà ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lấy mấy thứ này đến làm sính lễ, làm thế nào xứng với dung mạo khuynh thành của Nhan Nhan nhà ta chứ?"

Thập Nhất lại gật gật đầu, rồi vừa cười nói: "Như thế, quốc chủ ta nguyện lấy một nửa giang sơn Đại Sở làm sính lễ, chỉ mong muốn có thể lấy quận chúa Tịch Nhan làm hoàng hậu."

Sau tấm bình phong, Tịch Nhan không thể không hít vào một hơi thật sâu.

Một nửa giang sơn Đại Sở! Hắn thật sự dâng một nửa giang sơn đến cưới nàng! Tịch Nhan cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị, vừa muốn cười, vừa muốn khóc, cuối cùng chỉ có thể vô lực che kín miệng mình, ngồi yên bất động.

Nhưng Hoa Quân Bảo lại không ngừng bĩu môi, xua tay nói: "Không nên không nên. Nhan Nhan của nhà ta từng gả đến Bắc Mạc một lần, nhưng kết quả như thế nào? Bị người hại chết. Thật vất vả mới từ quỷ môn quan trở về, trẫm làm sao có thể gả nàng đến nơi đó nữa, vạn nhất bị hại chết nữa thì làm sao bây giờ?"

Sau tấm bình phong, Tịch Nhan đã phục hồi tinh thần lại, tức giận đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bước nhanh ra kỏi tấm bình phong, nắm lấy cổ áo Hoa Quân Bảo: "Huynh còn muốn thế nào nữa? Huynh muốn một nửa giang sơn chàng cũng đã cho huynh, ai thèm huynh lo lắng sự sống chết của ta chứ?"

Trong điện, Thập Nhất nhìn thấy nàng đột nhiên xuất hiện, giống như từ sớm đã phát hiện ra, hiểu ý cười, gọi một tiếng: "Thất tẩu."

Hoa Quân Bảo vừa đánh vừa gỡ bàn tay nàng: "Quả nhiên là nữ sinh ngoại tộc, hay cho con nha đầu Tịch Nhan như muội, nay vì một người ngoài mà dám đến giáo huấn ta sao? Hôm nay ta sẽ không cho muội gả, xem muội làm như thế nào?"

"Ta càng muốn gả, chết cũng muốn gả!" Tịch Nhan cũng không chút yếu thế, giơ cằm lên thị uy.

"Xấu hổ, thật không biết xấu hổ." Hoa Quân Bảo hừ lạnh nói, "Một nữ tử mà lại nói ra những lời như thế, muội không sợ Thập Nhất Vương gia chê cười muội sao?"

"Thập Nhất là người một nhà, ta sợ cái gì chứ?" Tịch Nhan cũng hừ lạnh một tiếng, "Dù sao hôm nay huynh đồng ý ta cũng gả, không đồng ý ta cũng gả!"

Hoa Quân Bảo còn muốn nói thêm điều gì, lại nghe thấy Thập Nhất bỗng dưng cười khẽ một tiếng, nói: "Xin cho thần nhắc nhở Hoàng Thượng, lúc trước Hoàng Thượng đã lưu lại hồng ngân ở trên tay hoàng hậu của quốc chủ ta, thật sự là rất có khả năng trở thành nguyên nhân khiến quốc chủ ta quyết định xuất binh."

Hoa Quân Bảo nghe vậy, chỉ vào Thập Nhất nói với Tịch Nhan: "Nghe thấy không, hắn đang uy hiếp ta đó."

Tịch Nhan vừa vội vừa giận, đánh trên người hắn một cái: "Uy hiếp thì huynh sẽ chết sao? Huynh nhanh chóng hạ chỉ đi!"

Cuối cùng, Hoa Quân Bảo bất đắc dĩ thở dài, nhún nhún vai nói với Thập Nhất: "Thập Nhất Vương gia, ngươi cũng thấy rồi đó, nếu không phải nàng ta bị bệnh điên, ta sẽ không gả nàng đi đâu. Nay gả đi cũng tốt, ít nhất người gánh chịu tai họa không phải là ta, đúng hay không?"

Thập Nhất khẽ che miệng, chỉ cười không nói.

Tịch Nhan cũng mặc kệ Hoa Quân Bảo nói cái gì, rốt cuộc đắc ý nở nụ cười.

Hoa Quân Bảo lại nhìn về phía nàng, nói: "Ta nói này muội thật là ngốc, lúc trước nếu muội mang cả hai hài tử về đây, nói không chừng hắn dâng lên toàn bộ giang sơn Đại Sở làm sính lễ, nay ngược lại chỉ có nửa giang sơn......"

Hắn nói liên miên không dứt, ánh mắt Tịch Nhan càng ngày càng lạnh, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hung hăng dùng một cước dẫm nát bàn chân Hoa Quân Bảo, nhìn thấy hắn đau đến lông mi đều phải nhảy dựng lên, nàng mới cười lớn dời chân, xoay người kéo Thập Nhất chạy ra khỏi Ngự thư phòng.

Ra khỏi Ngự thư phòng, vẫn tiếp tục chạy đến Ngự hoa viên, Tịch Nhan mới dừng chân lại, thở phì phò xoay người nhìn về phía Thập Nhất, cười nói: "Thất ca của đệ có gì muốn nói cùng với ta không?"

Thập Nhất nao nao, lắc đầu nở nụ cười: "Thất ca không có phân phó gì cả."

Ánh mắt Tịch Nhan khó nén nỗi thất vọng, giây lát sau bỗng nói: "Vậy bọn nhỏ đâu, cũng khỏe hết cả không?"

"Ừ." Thập Nhất gật gật đầu, hồi tưởng lại nói, "Ngoại trừ Ly nhi lúc trước khóc lớn, náo loạn một trận muốn đi tìm Thất tẩu, cả hai đứa đều khỏe."

Hắn vừa nói như vậy, Tịch Nhan cảm thấy rất nhớ chúng, nói: "Chúng ta khi nào thì khởi hành trở về Bắc Mạc được?"

Thập Nhất mỉm cười nói: "Chỉ cần Thất tẩu chuẩn bị xong xuôi thì có thể khởi hành."

"Vậy hiện tại chúng ta đi đi." Tịch Nhan nói xong, lập tức liền dẫn theo Thập Nhất đi về phía cửa cung.

Thập Nhất kinh ngạc nhìn nàng, lấy lại tinh thần mới vòng đến trước người nàng ngăn cản: "Thất tẩu, tẩu vẫn nên hồi cung thu dọn một chút đi?"

Tịch Nhan ngẩng đầu lên nhìn hắn, cảm thấy thần sắc hắn khác thường, đôi mắt vừa chuyển động, bỗng nhiên nở nụ cười: "Được, ta đây về cung trước một chuyến." Dứt lời, nàng vừa xoay người liền nhấc váy chạy về phía Triêu Dương điện.

Thập Nhất nhìn bóng dáng của nàng, nhịn không được bất đắc dĩ lắc đầu cười.

*****

Tịch Nhan thật vất vả lắm mới trở lại Triêu Dương điện, nàng vừa thở hổn hển vừa vào cửa, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các cung nữ, đuổi các nàng lui ra, sau đó liền ở trong phòng tìm kiếm chung quanh.

Nhưng nàng cơ hồ lật tung cả tẩm điện, tìm kiếm những nơi có thể ẩn thân vẫn không thấy người mình muốn gặp, cho dù là một góc quần áo cũng không thấy được.

Tịch Nhan nhịn không được cảm thấy rất thất bại, nghĩ lại chắc mình đã hiểu lầm ý tứ của Thập Nhất, còn tưởng rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng sẽ lặng lẽ đến đây.

Vô lực bước từng bước một đến bên giường ngồi xuống, Tịch Nhan thở dài một tiếng, có chút thất vọng nằm ngửa trên giường, nhắm hai mắt lại.

Giây lát sau, đột nhiên có người nào đó nằm đè lên thân thể của nàng, Tịch Nhan kinh hãi, vừa muốn hô to, nhưng lập tức đã bị người đó ngăn chặn đôi môi lại. Vừa trợn mắt ra thì nhìn thấy người trước mắt không phải là Hoàng Phủ Thanh Vũ thì còn là ai nữa?!

Trong nháy mắt, nàng khắc chế không được vì vui mừng quá độ mà bật khóc, rầu rĩ ô ô hai tiếng, hắn lúc này mới rời khỏi đôi môi của nàng, nhẹ cười: "Vừa rồi nàng đang tìm ta sao?"

Tịch Nhan vừa mừng vừa sợ, lại nhịn không được dỗi hắn, nhẹ nhàng đấm vào ngực hắn một cái, ai oán nói: "Sao giờ chàng mới đến?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nở nụ cười: "Chính là muốn nhìn một chút bộ dáng nàng nhớ tới ta."

Tịch Nhan khẽ cắn môi dưới nhìn hắn, thật lâu sau, rốt cuộc vẫn nở nụ cười, Hoàng Phủ Thanh Vũ thuận thế liền cúi đầu, lại hôn lên môi nàng.

Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, trong lúc ý loạn tình mê ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa vội vàng.

Trên giường, hai người đều lập tức tỉnh táo lại, Tịch Nhan vội ngồi dậy hỏi: "Ai đó?"

Thanh âm của cung nữ ngoài cửa mang theo sự sợ hãi, giống như sợ đến cực điểm, ngập ngừng hồi lâu, mới lấy hết dũng khí nói một hơi: "Hoàng Thượng nhắn nhủ với quận chúa, sắp đến đại hôn rồi người nhất định không đườc rối loạn, phải đúng mực! Nô tỳ cáo lui!"

Người vừa nói lập tức biến mất, Tịch Nhan nghe thấy tiếng bước chân của cô ta nhanh chóng nhỏ dần, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng, vừa xoay người liền vùi đầu vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ nức nở một hai tiếng, cáu giận nói: "Hoa Quân Bảo cố ý chọc ghẹo ta, hắn hận ta làm hỏng chuyện tốt của hắn!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cúi đầu cười như cũ, Tịch Nhan dựa vào ngực hắn, ngay cả lồng ngực hắn chấn động nàng cũng đều nghe được nhất thanh nhị sở, lại cảm thấy rất xấu hổ não, hé miệng liền hướng tới ngực hắn cắn xuống thật mạnh.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đau đến thét lớn một tiếng, một tay ôm chặt lấy nàng, sau đó nhanh chóng lật người áp đảo nàng xuống dưới thân mới đưa tay nắm lấy cằm nàng: "Nàng còn cắn nữa có tin ta sẽ cắn lại hay không?"

Tịch Nhan nhịn không được lại đỏ mặt lần nữa, quay đầu đi cười ha ha. Cuối cùng, xoay mặt lại nhìn hắn, chậm rãi ôm lấy cổ hắn: "Hoa Quân Bảo biết chàng đã đến đây rồi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng: "Người biểu ca này của nàng thật sự rất có bản lãnh."

"Vậy so với chàng thì sao?" Khóe miệng Tịch Nhan cong cong, cười nói.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ ám trầm xuống, tới gần khuôn mặt của nàng: "Nàng nói sao?"

Tịch Nhan nhịn không được cười ha hả, trán chạm trán với hắn, lặng im một lát, mới nói: "Chàng tới làm gì vậy? Ba lần bốn lượt bỏ lại triều chính không để ý, các đại thần không có ý kiến gì sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng cắn một ngụm trên môi nàng, lẩm bẩm nói: "Ta tới đón dâu mà. Tập tục dân gian không phải muốn tự chú rể tới đón dâu, rước tân nương tử vào cửa sao?"

Nghe vậy, Tịch Nhan đầu tiên là ngẩn ra, lập tức xúc động rơi lệ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi hôn lên những giọt lệ trên mặt nàng, cười nhẹ một tiếng: "Nàng làm sao vậy, thực là mau nước mắt, có chuyện hay không cũng đều rơi lệ."

Tịch Nhan chỉ thất thần nhìn sang một bên, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Đây là lần thứ tư chàng cưới ta. Nhưng trước kia, mỗi một lần, chàng đều thiếu ta một cái hôn lễ."

Cho dù là lúc ban đầu lúc ban đầu, nàng gả cho hắn vì hoàng tử phi, hai người lại mấy ngày liền đều không có đã lạy, hắn thậm chí, ngay cả hỉ đường đều không có bước vào.

Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ mỉm cười như cũ, trong ánh mắt hiện lên tía sáng ngời như ngọc quý: "Như vậy lần này, chúng ta đều bổ sung hết, có được không?"

*********

Hai ngày sau, Tịch Nhan một lại lần nữa rời khỏi Tây Càng, lên đường đi đến Bắc Mạc. Nhưng lúc này đây, không phải là hòa thân, mà là thành thân. Nay, trong miệng mọi người trong thiên hạ, vị hoàng đế anh minh thần võ kia sắp sửa cưới nàng làm hoàng hậu. Hơn nữa, hắn còn tự mình tới đón dâu.

Có lẽ điều đó chỉ có một mình nàng biết, nhưng vậy là đủ rồi, nàng biết hắn ở đây, vậy cũng đã đủ rồi.

Dân gian không ngừng bàn tán việc vị quận chúa được xưng là đệ nhất mỹ nhân chết đi sống lại, khôi phục lại dung mạo khuynh thành, hơn nữa lần này Hoàng Phủ Thanh Vũ lấy một nửa giang sơn Đại Sở làm sính lễ một lần nữa cưới nàng, có thể nói là oanh oanh liệt liệt, chấn động thiên hạ. Thế nhân đều nói quân chủ Bắc Mạc si tình, quận chúa Tịch Nhan phúc trạch thâm hậu, nhưng không nào biết hai người đó đến tột cùng trải qua gian khổ như thế nào.

Thập Nhất vừa là sứ thần cầu thân cũng là sứ thần đón dâu, trong lúc mọi người vui vẻ đưa tiễn trước cửa cung, liền đi tới xe ngựa của Tịch Nhan, nói: "Thất tẩu, chúng ta khởi hành."

Bên trong xe ngựa, Tịch Nhan trong trang phục cô dâu, mũ phượng trên đầu, khăn quàng trên vai, dưới, lấy tay ôm ngực mình, giống như muốn giữ lại trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc này mới cúi đầu lên tiếng: "Đi thôi."

Đội ngũ đón dâu ban ngày lên đường, ban đêm nghỉ ngơi, mọi việc cừ tiến hành theo một nhịp độ đều đều, nhưng vẫn không chậm trễ điều gì cả, hành trình cũng cực kỳ thông thuận.

Vào ban ngày, Tịch Nhan không nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng nàng biết hắn vẫn đi theo bên cạnh, chỉ có đến buổi chiều, hắn mới có thể xuất hiện ở trong phòng nghỉ tạm của nàng, hai người bình an vô sự đồng sàn cộng chẩm cả đêm, sang ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường.

Vào một ngày rốt cuộc họ cũng đến được Bắc Mạc, vào ngày hôm đó ánh mặt trời chiếu rọi những tia sáng diễm lệ khắp muôn nơi, trời sáng khí trong, là một ngày xuân với thời tiết tốt nhất, hơn nữa ngày hôm đó cũng chính là ngày sinh nhật của Bất Ly. Nữ nhi của bọn họ, ngày hôm nay vừa tròn bốn tuổi.

Có lẽ trên thế gian không có ai giống như bọn họ, đã có con cái rồi mới cử hành hôn lễ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đêm trước đó đã trở về hoàng cung trước, chuẩn bị mọi thứ. Đội ngũ đón dâu hoành tráng mà long trọng, dân chúng toàn kinh thành lần đầu tiên mới được chứng kiến, chậm rãi đi tới Chính Thanh môn của hoàng cung.

Chính Thanh môn chính là cổng phía đông của hoàng cung Bắc Mạc, các vị hoàng hậu tiền triều đều từ cánh cổng này tiến vào cung.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-147)