← Ch.078 | Ch.080 → |
Thập Nhất vừa nghe xong, vẻ mặt đã chìm ngập trong nỗi bi ai và lạnh lẽo, âm thầm nắm chặt tay, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Vậy nếu có người tổn thương Thất tẩu thì sao? Huynh biết đấy, giống như Hoàng tổ mẫu trước đây vậy, nếu có người còn muốn tổn thương Thất tẩu, huynh sẽ làm gì?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên lắc đầu, nở nụ cười: "Người đó, chắc chắn sẽ không có đường sống."
Trong lòng Thập Nhất chua xót, đành cắn chặt răng hơn: "Cho nên đến bây giờ, đệ cũng không dám nói với huynh."
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi lắng đọng, nhìn Thập Nhất.
Còn Thập Nhất thì cúi thấp đầu, tránh ánh mắt của hắn, rồi thấp giọng nói: "Thất ca, lúc trước, sỡ dĩ Thất tẩu ra đi cùng Nam Cung Ngự, là vì huynh"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn, bỗng nhiên cười lạnh, trong ánh mắt hiện lên sự thê lương và mịt mờ mà trước đây chưa từng gặp: "Nói tiếp đi."
"Hoàng tổ mẫu nói với Thất tẩu, Thất tẩu đã biết sự thật, ba năm sau, tẩu ấy sẽ chết." Thập Nhất thấp giọng nói, "Thất tẩu rất khổ sở, bởi vì lúc đó tẩu ấy đã mang thai Bất Ly, tẩu ấy muốn tiếp tục sống để cùng huynh nuôi nấng Bất Ly, nên tẩu không muốn chết. Nhưng khi đó, tẩu ấy cũng biết, nửa viên thuốc giải còn lại vốn chẳng hề tồn tại. Thất tẩu nghĩ chắc hẳn mình sẽ chết, lại sợ huynh tự trách, sợ huynh đau khổ, cho nên..." Giọng nói của Thập Nhất nghẹn lại trong cổ họng, không nói được nữa.
Sự bi ai và lạnh lẽo đã sớm thẩm thấu vào sâu tận đáy lòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Trong lòng, giống như chất đầy những khối chì, nặng nề, lấp kín, làm hắn không thở nỗi. Hắn bỗng dưng nhớ đến ngày phụ hoàng băng hà, gọi một mình hắn đến bên giường mà lại chẳng nói lời nào. Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của phụ hoàng, bỗng nhiên lúc đó, dường như hiểu được điều gì --- người yêu mẫu hậu! Người từ đầu đến cuối, đều yêu Mẫu hậu! Vì thế, hắn mới nói với phụ hoàng, Mẫu hậu đang đợi người, luôn luôn đợi người. Sau đó, phụ hoàng mới trút xuống hơi thở cuối cùng, rồi băng hà.
Đó là một sự hoảng hốt, kinh ngạc, một sự mê ly, nhưng cũng đồng thời là một sự sáng tỏ.
Chỉ có hai từ để hình dung, chính là hóa ra!
Hóa ra, nàng yêu hắn! Hóa ra, những việc nàng làm đều nghĩ cho hắn! Hóa ra, chính hắn đã nóng nảy mà vụt mất nàng!
Câu nói của Thập Nhất rốt cuộc cũng tiếp tục: ".... . Ngày ấy, Thất tẩu nói với đệ, muốn đệ giúp đỡ chăm sóc Bất Ly, chăm sóc huynh. Tẩu nói, nếu có cô nương nào tốt, mà huynh thích, thì giúp huynh lưu ý... Đêm đó, đệ lẻn vào hoàng cung Đại Sở, thật ra cũng đã gặp tẩu ấy, khi đó, đệ chỉ biết, tẩu ấy bị mất trí nhớ, nhưng đệ lại không dám nói với huynh... Sau đó, đệ mới biết được, khi vừa mới rời khỏi huynh và Bất Ly, tẩu ấy đã đau đớn đến không sống nổi, thậm chí, tẩu ấy suýt chút nữa đã đắm mình xuống sông tự vẫn! Nam Cung Ngự không muốn tẩu ấy chết, cũng không muốn tẩu ấy tiếp tục sống không bằng chết như vậy, cho nên, mới ép tẩu ấy uống thuốc để quên vài năm kí ức."
Thập Nhất nói xong, gần như đã ôm mặt khóc không thành tiếng. Nhưng hắn lại nhanh chóng lau đi, đứng lên, bước xuống bậc thềm, hướng về chỗ ngồi của Hoàng Phủ Thanh Vũ, quỳ xuống: "Thất ca, nay nếu Thất tẩu vẫn còn sống, đệ sẽ nói với huynh tất cả, Thất ca, mọi chuyện trước đây, đều do Thanh Dung không đúng, Thất ca muốn trách thì cứ trách Thanh Dung đi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi đằng kia, nhìn hắn, hồi lâu sau, chỉ khẽ cười. Sau đó, hắn không nói thêm lời nào, đứng lên đi vào trong điện.
"Thất ca!" Thập Nhất ở phía sau gọi một tiếng.
Lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới dừng chân, trước cửa điện gió Bắc lạnh lẽo thổi qua, vạt long bào của hắn bị gió cuốn lên, bay trong gió, thê lương, nhưng khí thế bức người,
Trong sự hoảng hốt, giọng nói bình tĩnh đạm mạc của hắn, theo gió Bắc truyền đến tai của Thập Nhất....
"Thập Nhất, trẫm phong đệ làm Bình Nam đại nguyên soái, ngay hôm sau, xuất binh tấn công Đại Sở. Trẫm, muốn nhất thống thiên hạ!"
*******
Mỗi ngày ở Tây Càng vẫn trôi qua bình thường như trước kia, mỗi ngày Tịch Nhan ngoài ăn ngủ ra, thì chỉ dạo chơi chung quanh. Nhưng từ lúc trở về, tính tình nàng cũng trầm tĩnh đi nhiều, không còn đấu võ mồm với các phi tần trong hậu cung của Hoa Quân Bảo nữa, cũng chẳng tự mình đi xem những phi tần không quen biết đấu đá nhau, mà chỉ thường xuyên đi đến ngự thư phòng của Hoa Quân Bảo, cùng hắn nói chuyện phiếm đôi ba câu, rồi lại trở về Triêu dương điện của mình.
Cái gọi là vô tri vô giác, cùng lắm cũng chỉ như thế thôi.
Thời gian duy nhất nàng thanh tỉnh, chính là vào lúc nửa đêm, khi nàng vì Bất Ly và người kia khóc rồi tỉnh mộng, khi lồng ngực nàng đau đến nỗi không thể không uống thuốc, khi nàng run rẩy đưa viên thuốc đắng để nó hóa thành sự khổ sở tràn ngập lòng nàng......
Suốt cả đêm nay, cũng như thế.
Nàng cũng không biết, bản thân ở trong mơ khóc đã bao lâu, mà khi tỉnh lại, ngay cả giọng nói cũng khàn đi, theo thói quen lại tìm nước và thuốc, nhưng đột nhiên cả thân người bị ai đó ở phía sau chặn ngang ôm vào!
"A...." Tịch Nhan dường như không kìm được liền hét ầm lên, nhưng bất thình lình bị người đó che môi lại, trên tay người đó, có hơi ấm mà nàng quen thuộc!
Tịch Nhan run rẩy cả người, nhưng lại cảm thấy bản thân đang nằm mơ, làm sao có thể, làm sao có thể....... .
Giọng nói trầm thấp, dịu dàng của người đó chậm rãi vang lên bên tai nàng: "Nhan Nhan, đừng khóc, đừng khóc.... ."
Nhưng Tịch Nhan vẫn cứ khóc. Đáng lẽ đã phải tỉnh mộng, đáng lẽ không cần phải khóc nữa, không ngờ rằng, nàng vẫn đang mơ, vẫn muốn khóc.
Đôi mắt nàng bị nước mắt che mờ, thân mình lại dần dần bị người đó xoay qua, mặt nàng tựa vào lồng ngực quá đỗi quen thuộc, càng khiến nước mắt nàng chảy nhiều hơn.
Có bờ môi ấm áp chạm vào mặt nàng, chậm rãi hút hết nước mắt cho nàng.
Ngực lại đau lên, nàng vẫn không chịu được mà rơi lệ, lại cảm giác hắn đang dần dần cởi xiêm y của mình ra, nhẹ giọng nói với nàng: "Ngoan, ngoan, chúng ta không uống thuốc, không uống thứ thuốc hại người kia...."
Môi lại lần nữa bị ai đó che lại, nàng vẫn đang nghĩ là mình nằm mơ, nhưng cảnh trong mơ lại rất quen thuộc, có đôi bàn tay và thân thể cực kỳ ấm áp.
"Thất lang......" Nàng khóc thút thít, thì thào gọi ra tiếng.
"Ta đây, ta đây.... Nhan Nhan, ta đây.... ."
"Thất lang......" Nàng lại gọi một tiếng, lầu bầu giống như một đứa bé, vừa uất ức vừa vô tội, "Chàng là người xấu, vì sao chàng không cần ta......"
*****
"Thất lang, vì sao chàng không cần ta.... ." Nàng lầu bầu, cảm nhận được làn môi của người đó chậm rãi chuyển lên môi mình, lại còn ngửi thấy hơi thở quen thuộc thế này. Nàng đối với hắn, chưa từng có sức chống cự, huống chi là ở trong mơ chứ?
Tịch Nhan dần dần đáp lại nụ hôn của hắn, thỉnh thoảng lại gọi hắn: "Thất lang, Thất lang, đau quá.... ."
"Ngoan nào, là ta không tốt, không đau đâu, sẽ hết đau nhanh thôi."
Trong không gian mơ màng, có hai thân thể khăng khít, hòa vào sự ấm áp và nhiệt độ của nhau, Tịch Nhan không nhịn được mà thở dài, không cầm lòng được mà dùng thân mình cọ vào người hắn: "Thất lang, ta lại nằm mơ rồi, phải không?"
Đáp lại nàng là một tiếng than nhẹ, sau đó, giọng nói của hắn vang lên, hơi trầm xuống, giống như mang theo điều bi thương khó có thể nói: "Sao lại gầy vậy rồi? Nàng không ăn cơm sao?"
Tịch Nhan khóc thút thít, mũi sụt sùi từng tiếng, lẩm bẩm đáp lại một câu chẳng ăn nhập gì cả: "Chàng không cho ta gặp Bất Ly...."
Thanh âm bỗng dưng bị chặn lại, chỉ còn lời nói gian dở, nhưng tất cả lại biến thành cảm giác không thể kìm nén đươc **, trong lúc hai cơ thể sát vào nhau, lý trí của Tịch Nhan dần dần mất đi....... .
******
Hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu gay gắt.
"Quận chúa? Quận chúa?"
Tịch Nhan chỉ cảm thấy mỗi tiếng nói bên tai cứ lặp đi lặp lại vang lên không ngừng, làm người ta không thể ngủ yên, nên đành bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn cung nữ trước mặt, hơi cau mày: "Chuyện gì?"
Cung nữ kia cúi đầu xuống, nói: "Bẩm, Hoàng thường phân phó nô tỳ vào mời quận chúa, bảo hôm nay là ngày lên núi thăm Thái hoàng thái hậu, loan giá của Hoàng thượng đã đợi sẵn sau cửa cung điện, nhưng mãi vẫn không thấy quận chúa, nên mới bảo nô tỳ vào mời người."
Tịch Nhan vốn hoàn toàn chẳng nhớ rõ việc gì cả, mơ hồ lên tiếng, gian nan ngồi dậy, đột nhiên trong đầu hiện lên điều gì đó, trong lòng bỗng cả kinh, kéo chăn ra nhìn thân thể mình, lại phát hiện trung y mặc ngủ vẫn còn nguyên vẹn trên người, vốn chẳng có gì thay đổi cả.......
Nói như vậy, cảm giác lửa nóng triền miên chân thật của đêm qua, hóa ra thật sự chỉ là một giấc mộng của nàng......
Tịch Nhan không nhịn được mà hơi đỏ mặt, đặt chân xuống giường, đến lúc cung nữ kia hầu hạ mình rửa mặt, tinh thần mới phục hồi, khóe miệng không kìm được mà lộ ra ý cười chế giễu -- hắn đã không cần nàng nữa, mà nàng, vẫn cứ tâm tâm niệm niệm thế này, thậm chí cả buổi tối còn mơ.... .
Trên đầu bỗng dưng đau lên, Tịch Nhan cau mày, cung nữ phía sau quỳ thở gấp rồi quỳ rạp xuống: "Quận chúa thứ tội, nô tỳ nhất thời sơ ý, xin quận chúa thứ tội!"
Lúc này, Tịch Nhan mới nâng mắt nhìn vào gương, bỗng dưng kinh ngạc khi thấy, người trong gương chính xác là mình!
Nàng chưa từng nghĩ đến, có một ngày, bản thân sẽ có dáng vẻ như vậy --- những lọn tóc đen vốn có, giờ khắc này lại rối tung cả lên, sắc mặt sáng bóng như ngọc trước kia, giờ khắc này cũng vàng vọt, sơ xác hẳn đi, đôi mắt thì lõm sâu vào trong, trước nay chẳng hề thấy được xương gò má mà giờ lại lộ ra, đôi môi trắng bệch, ánh mắt ảm đạm. Người trong gương, rõ ràng phảng phất vẻ quỷ mị, làm sao có thể là mình chứ?!
Tịch Nhan không dám tin nâng tay xoa mặt mình, chỉ có thể chạm vào tóc mình, rồi chậm rãi vuốt từng lọn tóc từ trên xuống. Tóc của nàng vốn rất khỏe, nhưng giờ phút này, vậy mà có thể dễ dàng rụng nhiều tóc đến thế! Tịch Nhan không nén nổi cảm giác hoảng sợ, lại nắm chắc một đoạn tóc, rồi giựt mạnh xuống!
"Quận chúa!" Cung nữ quỳ phía sau như bất chấp mọi thứ, kéo tay Tịch Nhan lại, "Quận chúa đừng làm nữa, quận chúa chỉ bị bệnh thôi, khi hết bệnh rồi, sắc mặt và tóc sẽ tự nhiên lại như trước thôi, xin quận chúa đừng nghĩ nhiều!"
Hồi lâu sau, Tịch Nhan lại nhẹ giọng nở nụ cười: "Ông trời, sao ta có thể hành hạ bản thân thành thế này chứ?"
Cung nữ kia nghe giọng nói như lẩm bẩm của nàng, nhất thời do dự không biết lúc này có nên nói tiếp không, rồi bỗng nhiên thấy Tịch Nhan vươn tay cầm lấy hộp son trên bàn trang điểm, mở ra xem xét, nói: "Son này không đủ hồng, ngươi đi lấy màu hồng hơn đến đây"
Cung nữ kia nghe xong sững người, cảm thấy bản thân mình nghe lầm. Tịch Nhan xưa nay không thích son phấn, cho dù chỉ trang điểm nhẹ, cũng tùy ý để người khác hầu hạ, nhưng hôm nay, nàng lại muốn nô tỳ đi lấy màu son hồng hơn sao? Cô nô tỳ vất vả lắm mới lấy lại được tinh thần, bèn đứng dậy, nói: "Vâng, nô tỳ đi ngay ạ"
Màu son đỏ bừng nổi bật trên sắc mặt và đôi môi tái nhợt, Tịch Nhan nhìn vào gương, rốt cuộc cũng hơi thấy bóng dáng mình trước kia, rồi nhìn sang mái tóc, thản nhiên nói: "Lúc ngươi chải tóc thì nhẹ tay thôi, rồi búi tóc đơn giản là được." Dừng một chút, nàng lại nói, "Phân phó ngự thiện phòng hôm nay chuẩn bị cho ta đồ tẩm bổ, rồi cho người đến Thái y viện hỏi nên dùng những loại thuốc nào, không được dùng sai."
Cung nữ kia lại chấn động lần nữa, lúc sau mới thấp giọng trả lời: "Vâng."
Khi nhuyễn kiệu của Tịch Nhan tới trước cửa cung, Hoa Quân Bảo sớm đã chẳng còn kiên nhẫn, vừa thấy nàng, không nhịn được mà hung hăn trừng mắt liếc nàng một cái, cuối cùng, ánh mắt lại trở nên nhu hòa: "Đi thôi."
Tịch Nhan chậm rãi cong khóe miệng: "Vâng, hoàng đế biểu ca. Ta có thể ngồi cùng xe ngựa với huynh sao?"
Hoa Quân Bảo sửng sốt nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng hôm nay so với những ngày trước khác biệt rất lớn, nhất thời trong lòng cũng không biết nên sầu lo hay vui mừng đây, nên chỉ gật đầu, rồi để nàng cùng ngồi chung xe với mình.
Đến thiền điện tĩnh tu của Thái hoàng thái hậu, trước giờ vẫn luôn yên bình, Tịch Nhan lại chỉ thấy bên cạnh thiền viện chẳng có gì nhiều ngoài hai gian nhà tranh, không khỏi ngạc nhiên: "Đây là nơi ở của ai vậy?"
Hoa Quân Bảo giương mắt nhìn về nơi đó, lắc đầu, chậm rãi cong khóe miệng: "Chỗ tầm thường này, không có ai sống được đâu."
Vừa vặn gặp được Lục Trúc người hầu hạ bên cạnh Thái hậu ra ngoài nghênh đón hai người, thấy hai người tò mò nhìn về gian phòng kia, không khỏi lộ ra ý cười nơi khóe miệng, nói: "Bẩm Hoàng thượng, bẩm Quận chúa, gian phòng kia là phòng của một vị tiên sinh từ xa đến viếng thăm Thái hậu, nhưng Thái hoàng thái hậu lại bảo ngài ấy không phải là người một lòng hướng Phật, mà vẫn chìm đắm trong thất tình lục dục, sẽ làm ô uế nơi thánh địa của Phật môn, nên không cho vị tiên sinh này tá túc trong thiền viện."
Tịch Nhan bất giác dừng bước, hơi ngoảnh đầu nói: "Thế thì, ngoại tổ mẫu cũng không muốn đón ta và Hoàng thượng vào thiền viện này sao?"
Lục Trúc mỉm cười: "Vốn là vậy, nhưng quận chúa đã đích thân đến đây, Thái hoàng thái hậu sao có thể để quận chúa đứng ngoài cửa chứ?"
Tịch Nhan vẫn không phục lắm, nở nụ cười: "Vậy ngươi nên quay vào với ngoại tổ mẫu đi, đừng đứng đây nói những lời không cam lòng tình nguyện nữa, ngày khác ta sẽ xuống tóc, rồi cùng lão nhân gia tĩnh tu ở đây, một lòng cung kính hướng Phật!"
Lục Trúc chỉ cười nhưng không nói gì cả.
*****
Vào thiền viện, đi thẳng vào biệt viện của Thái hậu, nhưng người chỉ lệnh cho Hoa Quân Bảo vào, để lại mình Tịch Nhan đứng ngoài cửa đợi.
Trong lòng Tịch Nhan không khỏi có chút nghi ngờ, nhưng ngẫm lại Ngoại tổ mẫu làm việc gì cũng đều có lý do, nên đành ngồi bên ngoài lan can, nhìn vườn hoa hải đường xinh đẹp trước mặt, được làn gió ấm áp thổi qua đến thất thần.
Bỗng nhiên nàng hoảng hốt, vì có hơi thở dường như quen thuộc vờn qua cánh mũi. Tịch Nhan nhanh chóng lấy lại tinh thần, rồi lập tức đứng lên nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy trong đình viện trống không, rõ ràng là chẳng có ai cả, nhất thời nàng nghĩ có lẽ mình đa nghi quá, vừa định ngồi xuống, giọng nói của Ngoại tổ mẫu từ sau vang lên: "Con đang nhìn gì thế?"
Tịch Nhan quay đầu, nhìn về phía Thái hoàng thái hậu, tóc bà đã bạc gần hết, nhưng khí chất vẫn cao sang, tuy đã nhiều năm không gặp, bà vẫn như xưa, mũi nàng bất giác cay cay, đau xót: "Ngoại tổ mẫu"
Thái hoàng thái hậu thấy dáng vẻ nàng như vậy, một chút kinh ngạc cũng không có, bước vài bước, chậm rãi xoa đầu nàng, đối xử với nàng giống như trước đây, khẽ cười nói: "Sao lại gầy đi nhiều thế này?"
Bỗng dưng Tịch Nhan hất mặt lên tươi cười, giảo hoạt nói: "Eo nhỏ nhắn chẳng thừa tí thịt nào, như vậy mới thu hút người khác chứ."
Thái hoàng thái hậu cũng chỉ cười nhẹ, xoay người đi đến vườn hoa hải đường, ngoắc nàng lại: "Lại đây, cùng ta đi thưởng hoa nào."
Tịch Nhan vâng lời đi qua, cùng với Thái hoàng thái hậu đi vào hoa viên, nhưng lại im lặng chẳng nói một lời.
Hồi lâu sau, Thái hoàng thái hậu mới lên tiếng: "Nha đầu nhà ngươi trước đây rất tinh nghịch, chẳng an phận làm việc gì, lúc cùng ta ngắm hoa, toàn nói những lời linh tinh kỳ quái, còn nhớ không? Nay lại có thể nhẫn nại đi ngắm hoa sao?"
Tịch Nhan không khỏi do dự, nhìn về một góc cây hải đường đang nở hoa, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi lắc đầu: "Không giấu gì Ngoại tổ mẫu, cho dù đã đến tận hôm nay, con cũng không biết làm cách nào để yên tĩnh ngắm hoa được."
"Trước kia, con cũng sẽ không ngoan ngoãn trả lời ta thế này, lúc nào cũng bằng mặt không bằng lòng, ngấm ngầm nghĩ xấu cho ta thôi." Thái hoàng thái hậu bỗng dưng cười khẽ lên, đồng thời xoay người nhìn thẳng nàng, ánh mắt có chút đau lòng, nói, "Nhan Nhan, con người, ai cũng phải trưởng thành, con hiểu không?"
Bà chưa bao giờ nói chuyện với Tịch Nhan nhiều như vậy, Tịch Nhan không khỏi cảm thấy tim mình hơi đập mạnh và loạn nhịp: "Ngoại tổ mẫu......"
"Mẫu thân của con, là minh chứng tốt nhất." Thái hoàng thái hậu bỗng dưng thở dài một hơi, "Cũng tại ta, lúc ấy thật sự đã quá cưng chiều con gái, nên đến cuối cùng.... . Còn làm khổ đứa bé này."
Trong lòng Tịch Nhan không tránh khỏi xúc động, hồi lâu sau, thấp giọng nói: "Ngoại tổ mẫu, con đã gặp Lăng Chiếu."
Thái hoàng thái hậu nở nụ cười đạm mạc: "Con vẫn không chịu tha thứ cho hắn sao? Đã nhiều năm như vậy, con vẫn không chịu gọi hắn một tiếng cha sao?"
"Con không làm được." Tịch Nhan chậm rãi quay đầu sang hướng khác, lộ ra sự bướng bỉnh.
"Thật ra, cha con, hắn vẫn hận Tây Càng. Năm đó, hắn dẫn binh xuất chinh Việt quốc, Việt quốc cầu cứu ta, rồi Tiên đế phái đại quân đi tiếp viện, cha con bại trận, bị Tiên đế bắt làm tù binh. Tiên đế thấy hắn thì rất hài lòng, muốn giữ lại để dùng, nhưng hắn lại quyết chết chứ không làm theo. Sau đó, mẫu thân con vừa thấy đã thương hắn ngay, thề phải làm vợ hắn.
Mẫu thân con khi đó, cùng lắm chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, so với con bây giờ lớn gan làm loạn nhiều hơn, vô pháp vô thiên, bất chấp sự trong sạch của mình, dùng kế bắt cha con phải chịu trách nhiệm với nó. Mặc dù như thế, cha con vẫn thà chết chứ không chịu lấy nó, nhưng sau đó, mẫu thân con lại mang thai con. Sự xuất hiện của con, rốt cuộc mới khiến cha con chấp nhận cưới mẫu thân con. Rồi sau khi con ra đời, hắn cũng dần dần bắt đầu ra vẻ ân ái với mẫu thân con trước mặt người ngoài."
Tịch Nhan chậm rãi xoay mặt về, nhìn Thái hoàng thái hậu, ánh mắt lạnh lùng bi ai: "Vậy sau đó thế nào?"
"Cha con và công chúa Tấn Dương vốn đã có hôn ước với nhau. Ngay lúc mẫu thân con mang thai con, có tin tức truyền đến nói công chúa Tấn Dương đã qua đời vì bệnh tật. Đây chỉ là tin đồn, hơn nữa, lời đồn này rất có thể là do mẫu thân con tạo ra. Sau này ta mới biết được, có lẽ đây mới là nguyên nhân chính khiến cha con chịu lấy mẹ con. Nhưng sau đó, Bắc Mạc lại có tin tức, nói công chúa Tấn Dương vốn không chết, mà đã sinh một nữ nhi, nên bị trục xuất khỏi hoàng thất."
Sắc mặt Tịch Nhan bất giác tái nhợt, ảm đạm cười lên: "Cho nên, ông ta mới bất chấp tất cả mà buông tay mẫu thân, bỏ rơi con, trở về Bắc Mạc sao?"
Thái hoàng thái hậu không nói thêm gì, vẫn từ ái nhìn Tịch Nhan: "Ngoại tổ mẫu đã từng nói, con người luôn phải trưởng thành. May mà con so với mẫu thân của con càng kiên cường hơn, nay, tuy rằng con đã được xem như người trưởng thành, nhưng đó là vì con bị mất trí nhớ. Nhan Nhan, ngoại tổ mẫu hy vọng, có một ngày, con nhớ những chuyện trước đây, cũng chính là lúc con chân chính học được cách trưởng thành."
Nhớ lại những chuyện trước kia sao? Tịch Nhan chưa bao giờ nghĩ đến việc này, tuy rằng, nàng đối với chuyện của Hoàng Phủ Thanh Vũ trước đó cũng rất tò mò, nhưng cho đến bây giờ, nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi thôi, cũng đủ để làm con người ta đau khổ đến vậy, nếu còn nhớ nhiều hơn nữa, nàng không biết bản thân có thể chấp nhận được không.
"Nhan Nhan, quyết định lúc trước, là hoàng tổ mẫu giúp con. Nhưng nay, quyết định sau này, thì đều phải dựa vào chính con thôi." Thái hoàng thái hậu mỉm cười nói.
Tịch Nhan ngẩng đầu lên ngay, đôi hoa tai Minh Nguyệt lấp lánh, dưới ánh mặt trời có vẻ chói mắt lạ thường: "Lúc trước Hoàng tổ mẫu vì sao giúp con quyết định việc kia?"
Thái hoàng thái hậu vẫn chỉ mỉm cười, khẽ thở dài: "Lúc trước ta giúp con quyết định việc này, thật ra, một phần là vì con, một phần là vì Tây Càng. Lúc cậu thiếu niên kia đến ngỏ lời với ta, tiêu sái ung dung, bình tĩnh tự nhiên, ta nhìn ra được ngay, sau này hắn sẽ làm nên đại sự. Mà nếu hắn đã có khả năng vì con mà dụng tâm, để con gả cho hắn, cũng không có gì là không tốt. Quan trọng hơn là, hắn đồng ý với ta, nếu có thể lấy con, như vậy sau này, nếu có một ngày, Bắc Mạc và Tây Càng giao chiến với nhau, hắn có thể đồng ý với ta, lui binh ba trăm dặm, nhượng lại ba mươi thành trì. Khi đó, hắn đã có sự tự tin rằng, vua của Bắc Mạc, tất nhiên sẽ là hắn. Người thiếu niên như vậy, cuộc đời này ta chưa từng gặp được."
Tịch Nhan chấn kinh! Bất luận thế nào nàng cũng không nghĩ đến, lúc trước Hoàng Phủ Thanh Vũ lại dùng điều kiện như vậy để xin hoàng tổ mẫu gả nàng sang Bắc Mạc! Lui binh ba trăm dặm, nhượng lại ba mươi thành trì, việc này đối với hai nước đang giao chiến, là sự nhượng bộ lớn thế nào nàng không phải không biết! Điều kiện như vậy, không một ai trong triều đình dám làm vậy cả!
← Ch. 078 | Ch. 080 → |