← Ch.077 | Ch.079 → |
Quãng đường Tịch Nhan trở về Tây Càng, phảng phất sự gian nan như bước trên hành trình đến địa ngục.
Mỗi ngày, khi nghỉ ngơi vào buổi tối, trong giấc ngủ nàng hầu như đều trong trạng thái hoảng sợ, từ trong ác mộng bừng tỉnh. Có nhiều lần nàng chỉ mơ thấy Nam Cung Ngự, thấy hắn vì không tìm được thuốc chữa trị rồi cuối cùng lìa đời. Nhưng lại càng nhiều lúc, nàng mơ thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, cả Bất Ly nữa.
Trong mơ, Bất Ly luôn khóc, khóc rất lớn, mà trong giấc mơ Tịch Nhan cũng chỉ có thể cùng con bé khóc, khóc đến khi tỉnh lại, mới phát hiện mình đang tha hương, ở trên đất khách. Bên cạnh chẳng có người thân nào, cũng không thể nói là không có ai, đó là Thôi Thiện Duyên phụng mệnh Hoàng Phủ Thanh Vũ giao phong hưu thư cho nàng.
Hắn gửi nàng một bức thư thôi vợ, hắn bỏ nàng.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, dung nhan của Tịch Nhan ảm đạm chưa từng có, thường thường sau mỗi đêm, khi ra khỏi cửa, hai thị vệ hộ tống thấy dáng vẻ của nàng, đều bị nàng dọa đến nhảy dựng, nhưng sau đó lại yên lặng hộ tống nàng lên đường.
Thỉnh thoảng vào ban đêm, ngực nàng vẫn đau, đau như không cách nào chịu được. Hoàng Phủ Thanh Vũ để vào hành lý của nàng thuốc của Lý ngự y bào chế cho nàng, bên trong còn hé ra một tờ giấy, không nhìn ra bút tích của ai, chỉ căn dặn nàng khi nào thật sự không thể nào chịu được nữa thì hãy uống, nếu không sẽ để lại thương tổn lớn cho thân mình.
Nàng biết, nàng sao có thể không biết chứ? Hoàng Phủ Thanh Vũ đã sớm nói điều này với nàng, thuốc này, tuyệt đối không được dùng nhiều. Hắn nói sẽ không để nàng phải dùng loại thuốc này nữa, hắn chính là thuốc của nàng, hắn sẽ trị khỏi cho nàng.
Sau khi uống thuốc, cơn đau của Tịch Nhan tạm thời dịu xuống, rồi nàng cúi đầu khóc thành tiếng.
Nàng chẳng có gì cả, lần này, thật sự chẳng có gì cả.
Ngày về đến Tây Càng, ngay cả ý thức của mình nàng suýt chút nữa chẳng còn, cũng đã quên bảo hai thị vệ kia đưa nàng đến sơn trang của sư phụ, vì thế hai người đó lập tức đưa nàng về đến trước cửa cung, giơ lệnh bài trên người ra, nói với thị vệ trước cửa cung, trong xe ngựa thật sự chính là Quận chúa Hoa Tịch Nhan của bọn họ.
Thống lĩnh thị vệ gác cửa cung cười to lên, rồi tức khắc giận dữ: "Ở đâu mà lại có người vô liêm sỉ vậy chứ! Người trong thiên hạ đều biết Quận chúa Tịch Nhan đã hương tiêu ngọc vẫn từ mấy năm trước rồi, ai biết các ngươi tìm nữ tử đó ở nơi nào rồi đưa đến đây giả mạo quận chúa! Cũng không biết đã phạm tội lớn thế nào sao?"
Hai thị vệ kia đương nhiên đã được rất tốt, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ mở cửa xe ngựa ra cho bọn họ nhìn.
Bất ngờ, lại nhìn thấy Tịch Nhan đã bất tỉnh trong xe ngựa.
Hai thị vệ nhất thời hoang mang, bèn leo lên xe ngựa, kiểm tra hơi thở của Tịch Nhan, rồi vội vàng ôm nàng xuống xe ngựa cho thông thoáng.
Những thị vệ gác cửa lúc vừa nhìn thấy nữ tử được ôm trong ngực, tức khắc cười to lên, chẳng ai tin tưởng đây là vị quận chúa từng khuynh đảo thiên hạ, từng được tôn sùng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân quận chúa Tịch Nhan.
Nhưng chỉ có người thị vệ dẫn đầu hơi thay đổi sắc mặt, tiến lên nhìn qua, tức khắc nắm chặt chuôi kiếm trong tay, rồi ngay lập tức gọi một thủ hạ lại, ghé vào tai hắn dặn dò vài câu, nhìn thấy thủ hạ kia chạy nhanh vào trong cung, sau đó mới nhìn hai thị vệ hộ tống nói: "Hai vị huynh đệ trên đường vất vả rồi, xin đợi một chút"
Hai thị vệ kia lại giao Tịch Nhan trên tay thị vệ dẫn đầu rồi nói: "Nhiệm vụ của chúng tôi là hộ tống quận chúa hồi cung, nếu giờ đã hoàn thành, vậy xin cáo từ." Sau đó, hai người liền mau chóng xoay người lên xe ngựa, rời đi ngay.
Thị vệ dẫn đầu nhìn người trên tay hầu như đã gầy trơ xương, nên không trì hoãn thêm nữa, nhanh chóng ôm Tịch Nhan chạy như điên vào trong cung.
Đợi đến khi Tịch Nhan tỉnh lại, đã qua ba ngày, nàng đang ở một nơi, mà mình đã rất quen thuộc, là tẩm cung nàng từng ở trước đây -- Triêu Dương điện. Tịch Nhan chật vật ngồi dậy, bên ngoài lập tức có tiếng động, một cung nữ cẩn thận bước vào: "Quận chúa tỉnh rồi ạ? Nô tỳ sẽ đi bẩm với Hoàng thượng...."
Tịch Nhan thấy dáng vẻ của nàng, giống như cực kỳ sợ mình, bất chợt cau mày: "Ngươi sao lại bày ra vẻ mặt này vậy? Ta đáng sợ lắm sao?"
Trước kia, các cung nữ trong cung tuy sợ nàng, nhưng chắc chắn không giống như thế kia.
Cung nữ kia nghe vậy, lập tức sợ tới mức thở gấp một lúc, rồi quỳ rạp xuống đất: "Xin quận chúa thứ tội, quận chúa tha mạng... Chẳng qua là do người trong thiên hạ đều nói người đã mất, nô tỳ không biết quận chúa...."
Tịch Nhan nghe thế mới sáng tỏ mọi chuyện, nhớ lại việc mình là người đã chết, vì thế nàng bỗng dưng cười khẽ một tiếng, tiếp lời của cung nữ: "Cho nên ngươi không biết ta là người hay ma?"
"Nô tỳ không dám! Quận chúa thứ tội!" Cung nữ kia sợ tới mức dập đầu mạnh xuống đất.
Tịch Nhan chỉ cảm thấy đau đâu như búa bổ, cuối cùng không chịu được đành nói: "Được rồi, ngươi đi gọi Hoa Quân Bảo đến đây"
Nghe vậy, cung nữ kia không ngừng dập đầu tạ ơn, đứng dậy ra ngoài ngay. Bên ngoài, có một tụm cung nữ đang chờ đợi cô cung nữ kia, thấy cô ấy bước ra, cả đám lập tức bước nhanh đến nhao nhao hỏi: "Thế nào, thế nào?"
Cung nữ kia thở phào nhẹ nhõm: "Rất kỳ lạ, đúng là quận chúa đấy, chỉ là tính cách, dường như thay đổi rất nhiều, ta nói lỡ lời, vậy mà người cũng không trách ta."
Cả đám cung nữ nghe vậy, mặt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn nhau, giống như không thể nào tin được.
Nhưng đối với vị Tịch Nhan trong phòng mà nói, nàng chẳng có cảm giác giống như vậy, bởi vì trong trí nhớ của nàng, nàng cùng lắm chỉ mới rời khỏi đây một hai năm thôi, còn người ngoài thì bảo nàng đi cũng đã là chuyện của năm sáu năm trước.
Hết lần này đến lần khác, đối với chuyện này nàng cảm thấy thật mơ hồ, nhưng không có ký ức, việc này có lẽ được xem là nỗi bi thương cùng cực.
Hoa Quân Bảo nhanh chóng chạy đến Triêu Dương điện, còn Tịch Nhan khi đó đang được tỳ nữ hầu hạ dùng cháo, vừa thấy hắn, nàng liền cho tỳ nữ lui xuống, rồi lẳng lặng nhìn hắn
Hoa Quân Bảo thấy dáng dấp nàng gầy gò thành ra thế này, đúng là vừa tức vừa sốt ruột, bước nhanh đến, nâng khuôn mặt nàng lên: "Muội đó, tiểu yêu nữ này, thật là có bản lĩnh làm ta tức chết! Chuyện quái gì thế hả, cùng lắm chỉ là tình cảm thôi, có đáng để muội phải dày vò bản thân không chứ?! Khi nào thì muội lại trở nên yếu đuối như vậy?"
Trong trí nhớ của Tịch Nhan, trước giờ khi Hoa Quân Bảo cùng mình nói chuyện, tuyệt đối không phải dùng giọng điệu này, nhưng nay, trong lời nói của hắn giống như tràn ngập sự đau lòng, giống như đã biết rõ mọi chuyện. Trong lòng Tịch Nhan, sự khổ sở không thể kìm nén được mà lan tràn: "Huynh đã biết hết rồi phải không?"
Hoa Quân Bảo thấy dáng vẻ của nàng, thật sự là tiếc "rèn sắt không thành thép", bình thường thì sẽ nghiến răng nghiến lợi, một lúc sau, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: "Không sao cả, hưu thì hưu đi, từ nay về sau, muội vẫn là Hoa Tịch Nhan, vẫn là vị quận chúa Tây Càng cao cao tại thượng, biểu ca ta đây, nuôi tiểu yêu tinh như muội, vẫn còn dư dả."
Tịch Nhan chưa bao giờ biết Hoa Quân Bảo lại là người nói nhiều như vậy, nhất thời nhịn không được, đành nở nụ cười.
.............
Lời tác giả: Toàn bộ trong chính văn đều để lại sự nghi hoặc và nỗi băn khoăn, trong phiên ngoại sẽ giải thích mà, cảm ơn các độc giả nhé!
*****
Hoa Quân Bảo liếc xéo nàng: "Vậy mà muội cũng cười được sao?"
"Sao lại không thể chứ?" Tịch Nhan nhăn nhăn chóp mũi, "Thật vất vả mới trở về Tây Càng, lại còn có thể khôi phục thân phận trước đây nữa chứ, ta vui mừng còn không kịp nữa là!"
Hoa Quân Bảo nhịn không được nâng tay lên, rồi véo mặt Tịch Nhan: "Lời này mới thật đúng là muội nói."
"Vậy ta vẫn còn có thể phóng hỏa thiêu tẩm cung của huynh không?" Tịch Nhan bỗng nhiên nháy mắt để thu hút sự chú ý của hắn.
"Muội nghĩ cũng đừng nghĩ đến!" Hoa Quân Bảo không nể nang gì mà gõ vào đầu Tịch Nhan, "Muội vẫn nghĩ rằng mình còn nhỏ dại à?"
Tịch Nhan uất ức bĩu môi: "Ta thật sự nghĩ...." Dừng một chút, chợt nhớ đến điều gì, lại nói, "Huynh vẫn sẽ quan tâm ta, đúng không? Vậy ta muốn huynh giúp ta tìm Hỏa liên hoa để cứu Nam Cung Ngự, phái hết người của huynh ra đi tìm, được không?"
Ánh mắt Hoa Quân Bảo trầm xuống nhìn nàng: " Hỏa liên hoa?"
Tịch Nhan gật đầu liên tục: "Huynh cũng là hoàng đế mà, huynh nhất định có cách tìm được, phải không?"
Hoa Quân Bảo hàm hàm hồ hồ gật đầu: "Đúng vậy, tìm được rồi."
"Cái gì?" Tịch Nhan không kìm nén được mà la hoảng lên, "Tìm được rồi sao? Ở đâu vậy?"
Hoa Quân Bảo huơ tay: "Sư huynh muội đã dùng, lúc muội còn chưa trở về cũng khỏe hơn nhiều, và cũng về Đại Sở rồi."
Tịch Nhan kinh ngạc đến nỗi không nói được câu nào, sau một lúc lâu, dường như mới hồi phục lại tinh thần, không tin những lời mình nghe được, ngượng nghịu cầm lấy tay Hoa Quân Bảo lặp lại lần nữa: "Huynh nói là, huynh đã tìm được Hỏa liên hoa, rồi đưa cho Nam Cung Ngự dùng, nay hắn đã gần hoàn toàn bình phục, rồi lại bảo ta về Đại Sở sao?"
"Không khác lắm, nên muội cũng có thể nói như vậy." Hoa Quân Bảo gật đầu, vỗ vỗ tay nàng, "Muội yên tâm, hắn thật sự bình phục rồi, vội vã trở về như vậy, là vì có tin báo Bắc Mạc muốn xuất binh tấn công Đại Sở"
Tịch Nhan lần thứ hai cảm thấy kinh hoàng, tâm giống như bị vật gì đó treo lên, nặng nề không thở nổi: "Bắc Mạc, muốn phái binh tấn công Đại Sở?"
Hoa Quân Bảo gật đầu: "Ta nhận được tin tức, mấy ngày trước Hoàng Phủ Thanh Vũ từng xuất hiện ở vùng Giang Nam, chắc là vì đi kiểm duyệt quân đội ở hai đại doanh Giang Nam Giang Bắc, để chuẩn bị xuất binh. Hơn nữa, nghe nói đại quân chinh động của họ cũng sắp khải hoàn, tình cảnh Đại Sở bây giờ rất đáng lo"
Những suy nghĩ của Tịch Nhan, đều dừng ở hai chữ "Giang Nam" mà hắn vừa nói.
Giang Nam, Giang Nam....
Hoàng Phủ Thanh Vũ từng nói, chờ đến khi sức khỏe của nàng tốt một chút, sẽ dẫn nàng cùng đi Giang nam, hắn cải trang vi hành, nàng thì du ngoạn non sông. Hai người còn có thể cùng nhau đi dọc theo bờ sông mà dạo chơi những thôn làng ven sông...
Hoa Quân Bảo rất vất vả mới kéo Tịch Nhan như từ "cõi bồng lai" trở về, nói: "Muội không nên suy nghĩ lung tung, dưỡng sức khỏe cho tốt, chờ đến khi bộ dáng của muội không dọa người được nữa, ta và muội cùng lên núi thăm Hoàng tổ mẫu, nghe không?"
Tịch Nhan gật gật đầu, ngực bỗng nhiên đau đớn dữ dội, nàng biết chắc cơn đau này là thật, nên không ngừng tìm kiếm thuốc khắp xung quanh, mà sao vẫn không tìm thấy, bèn giữ chặt lấy cổ tay áo của Hoa Quân Bảo: "Hành lý của ta đâu?"
Hoa Quân Bảo hơi có chút đau đớn nhìn nàng: "Muội đang tìm gì vây?"
Tịch Nhan không để ý đến hắn, lại tiếp tục tìm, dù có thế nào cũng không tìm thấy, đầu óc tức khắc hoảng loạn, nên hướng ra bên ngoài gọi một tiếng: "Người đâu!"
Nhưng ngay lúc này, Hoa Quân Bảo giữ nàng lại, từ trong tay áo lấy ra một hộp gấm: "Vật này sao?"
Tịch Nhan vừa thấy, liền đoạt lấy, lấy ra một viên thuốc uống ngay.
Trong ánh mắt Hoa Quân Bảo vẫn ngập tràn sự đau đớn: "Thuốc này không thể uống, muội biết không?"
Đợi đến khi cơn đau trong lồng ngực dần lắng xuống, Tịch Nhan mới thản nhiên nhìn hắn, mỉm cười nói: "Ta biết chứ. Nhưng nếu không ăn, sẽ đau đến chết mất. Ta sợ đau, huynh biết mà."
********
Hoàng cung Bắc Mạc.
Trong Khâm An điện, Hoàng Phủ Thanh Vũ hoãn buổi tảo triều lại, chỉ ở trong tẩm cung, ôm Bất Ly không ngừng sốt cao, còn khóc lớn đi qua đi lại, đồng thời nhẹ giọng dỗ dành con gái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bất Ly đỏ bừng, ở trong lòng hắn khóc, thỉnh thoảng lại la lên một hai tiếng "Mẫu thân", khiến lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ từng chút siết chặt.
"Ly nhi ngoan, đừng khóc...." Hắn hầu như đã dùng hết mọi cách, mà lại chẳng có cách nào dỗ được con bé, bèn đến ngồi trên giường, Bất Ly còn khóc lớn hơn, hắn chỉ có thể ôm bé như vậy, rồi lần nữa mà dỗ dành.
Ngoài tẩm cung vang lên tiếng gõ cửa, sau đó Thập Nhị đi đến, vừa vào cửa thì lập tức nhìn Bất Ly trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, bắt gặp dáng vẻ sốt cao không dứt mà đau lòng, bèn tiến lên giúp đỡ Hoàng Phủ Thanh Vũ dỗ dành Bất Ly.
"Quân đội của Thập Nhất đi đến đâu rồi?" Hoàng Phủ Thanh Vũ tranh thủ ngẩng đầu lên hỏi một câu.
"Huynh ấy gần đến Dĩnh thành rồi, chắc không chừng mấy ngày nữa là trở về triều." Thập Nhị vẫn lo lắng nhìn Bất Ly, thấp giọng nói.
Nhưng hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên từ bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, sau đó, là Tống Văn Viễn thở hồng hộc, nhưng lại không giấu được thanh âm mừng rỡ: "Hoàng thượng, Thập Nhất vương gia hồi cung! Thập Nhất vương gia hồi cung rồi ạ!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ và Thập Nhị nhìn nhau, cả hai cũng đều không giấu được vẻ mặt vui mừng. Hoàng Phủ Thanh Vũ nói: "Truyền đệ ấy vào ngay."
Không lâu sau, cửa tẩm điện vang lên, sau đó, cửa mở ra, Thập Nhất một thân nhung trang khôi giáp, khí thế bừng bừng đi vào, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ và Thập Nhị, khóe miệng không nhịn được mà tràn ra ý cười, vừa muốn quỳ xuống hành lễ, Thập Nhị đã bước lên ôm mạnh hắn, nói to: "Thập Nhất ca, huynh đã về rồi!"
Thập Nhất cười to, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ qua đầu vai của Thập Nhị, thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn mình mỉm cười gật đầu, nhưng lại nghe tiếng khóc của Bất Ly, rồi cho Thập Nhị một quyền vào lưng: "Đệ yên nào, buông ta ra trước đã."
Thập Nhị bị "ăn" một quyền thì nhe răng trợn mắt: "Thập Nhất ca, công lực của huynh thật đúng là không như người thường đó nha...."
Thập Nhất không thèm để ý hắn, mà tiến lên quan tâm Bất Ly nằm trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất ca, Ly nhi làm sao vậy?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của con bé: "Phát sốt, thuốc cũng không có tác dụng, làm mọi cách rồi vẫn không hạ."
Thập Nhất nhìn Bất Ly, chỉ thấy khuôn mặt đỏ hồng của bé, vừa khóc, vừa thì thào những tiếng vô nghĩa: "Mẫu thân...."
Nghe thấy hai chữ đó, sắc mặt Thập Nhất lập tức hơi thay đổi.
*****
Ở trong tẩm cung, Thập Nhất ngây người một lát, rồi cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ nói đôi chút về quân tình, lại thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu đến cuối vẫn lo lắng bệnh tình của Bất Ly, nhịn không được đành nói: "Thất ca, đệ và Thập Nhị vẫn nên trở về, ngày mai lại vào cung gặp huynh."
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ gật đầu nói: "Cũng được, hôm nay cũng không tiện để bày tiệc tẩy trần cho đệ, cứ để ngày mai đi."
Thập Nhất đáp lại, rồi kéo Thập Nhị rời khỏi Khâm An điện.
Ra khỏi cung, hai người tìm một tửu lâu ngồi xuống, Thập Nhất không nhịn thêm được nữa hỏi: "Cuối cùng thì vì sao lại thế này?"
"Gì mà sao lại thế này?" Thập Nhị không theo kịp suy nghĩ của Thập Nhất, vừa hỏi vừa châm rượu cho hắn.
Thập Nhất sốt ruột đến nỗi giật lấy bầu rượu, cau mày trầm giọng hỏi: "Ta hỏi đệ, sao Bất Ly có thể gọi Mẫu thân được chứ?"
Tim Thập Nhị đập mạnh và loạn nhịp một lát, rồi mới chợt hiểu ra, vội nói: "Thập Nhất ca, huynh biết không, thì ra Thất tẩu vẫn chưa chết! Tẩu ấy về rồi!"
"Cái gì?" Thập Nhất kinh ngạc đứng dậy, gần như muốn xoay người quay vào cung, nhưng bị Thập Nhị giữ lại.
"Thập Nhất ca, huynh nghe đệ nói xong đã!" Thập Nhị thở gấp nói, "Lúc đầu, đệ nghĩ tẩu ấy trở về, có lẽ vì đã khỏe rồi, nhưng thì ra không phải vậy! Tẩu ấy quay về là vì Nam Cung Ngự, Nam Cung Ngự sắp chết nên tẩu ấy đến xin thuốc cho hắn ta! Nhưng mà, chắc là vì đã lâu mà Thất ca vẫn chưa tìm được thuốc, tẩu ấy lại ra đi. Đệ rất giận... Lúc tẩu ấy đi đệ không biết, nếu không, đệ nhất định lấy kiếm giết tẩu ấy ngay! Đến giờ này đệ mới biết vì sao Cửu ca chán ghét tẩu ấy, huynh chắc không phát hiện dáng vẻ của Thất ca, Thập Nhất ca...."
Thập Nhất hoảng sợ lắng nghe, một lát sau, lại nắm lấy cổ áo của Thập Nhị: "Đệ nói bậy bạ gì vậy? Tẩu ấy mất trí nhớ đệ biết không hả?"
"Đệ biết!" Thập Nhị không kìm được mà hét to lên, "Nhưng mà việc đó thì thế nào? Mất trí nhớ thì có thể vì nam nhân khác mà bỏ chồng bỏ con sao?"
Thập Nhất giận đến nỗi thay đổi sắc mặt, đột nhiên vung quyền, hung hăng đánh vào mặt của Thập Nhị: "Đệ không biết rõ nguyên nhân thì câm miệng cho ta!"
Thập Nhị bị đánh té ngã trên đất, đợi đến khi đầu bớt choáng váng thì thân ảnh của Thập Nhất đã biến mất ở cửa tửu lâu.
Thập Nhất vội vàng cưỡi ngựa vào cung, đi đến Khâm An điện, thấy Tống Văn Viễn vẫn còn đứng ngoài canh cửa, thì hỏi ngay: "Hoàng Thượng vẫn ở trong sao?"
Tống Văn Viễn vội đáp: "Trưởng công chúa thật vất vả mới an giấc, Hoàng thượng vẫn đang trông chừng."
"Vậy ngươi vào trong, nói ta có việc gấp cần gặp."
Lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ đi ra, Thập Nhất đang ngồi trên bậc thang trước cửa điện, tim hơi đập mạnh và loạn nhịp nhìn về phía xa xăm, bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, cổ họng hắn nghẹn ngào kêu lên: "Thất ca.... ."
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười nhẹ, bước xuống bậc thang, đứng đó một lúc lâu, bỗng nhiên không để ý đến vai vế quân thần, rồi cùng Thập Nhất sóng vai ngồi trên bậc thang, thản nhiên nói: "Làm sao vậy? Lại nhớ đến những chuyện không vui sao?"
Thập Nhất chậm rãi lắc đầu, rồi mới nói: "Vừa nhìn thấy Bất Ly, đệ cảm thấy con bé thật sự càng ngày càng giống Thất tẩu."
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng, không nói gì.
Thập Nhất xoay qua nhìn hắn: "Thất ca, huynh hận Thất tẩu sao? Tẩu ấy cứ như vậy mà đi, huynh hận tẩu ấy sao?"
Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới khẽ cười một tiếng: "Đệ làm sao vậy? Đệ nhớ Mẫu Đơn phải không?"
Thập Nhất lắc đầu: "Huynh trả lời đệ trước đi"
Sau một lúc trầm mặc, trong đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Phủ Thanh Vũ mới dần hiện lên hình ảnh của người đối diện. Sau đó, hắn chậm rãi lắc đầu. Đã nhiều năm, hắn chưa từng nói với ai những chuyện trong lòng, hôm nay, dường như cảm giác xúc động khiến hắn muốn thay đổi.
"Thập Nhất à, ta không cách nào hận nàng được" Hắn khẽ cười, ánh mắt thê lương mà xa xăm, "Đệ biết không, ta đã nhìn nàng lớn lên, lại nhìn cuộc sống vất vả của nàng, ta rất đau lòng. Chỉ là ta biết từ nhỏ nàng đã chịu khổ cực, cho nên, mới không nỡ tổn thương nàng, không nỡ hận nàng. Có đôi khi ta tức giận mà nghĩ rằng, nàng đã chết rồi, thật ra vậy cũng tốt, vậy thì ta có thể tự do rồi, còn nàng, cũng có thể không còn khó xử nữa, không còn vất vả nữa. Nhưng đúng là vẫn còn luyến tiếc, ta hy vọng nàng bình an, ta hy vọng những người bên cạnh nàng cũng vậy. Những điều tốt đẹp như vậy, nàng không muốn nhận từ ta, mà nàng muốn nhận từ người khác, vậy thì nàng cứ việc làm thế đi, ta sẽ không ngăn nàng."
Thập Nhất cắn răng đến đau buốt, cuối cùng, mới thấp giọng nói: "Thất tẩu chỉ biết huynh yêu tẩu ấy, nhưng nhất định không biết, huynh lại dùng hết cả tâm tư của mình để yêu tẩu ấy."
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng cười châm biếm: "Lúc trước, ta khiến nàng gả cho ta, thật ra cũng vì thỏa mãn tâm nguyện của bản thân. Ta bất quá chỉ bị nàng thu hút, thích nàng, muốn có được nàng thôi, bởi vì ta không tin, một nữ nhân sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng đến một nam nhân. Giống như phụ hoàng vậy, có người nói người với mẫu hậu thâm tình ra sao, kết quả thế nào, không phải là cứ nạp nhiều phi tần, rồi trong hậu cung, mưa móc khắp nơi hay sao?"
"Thế.... . Khi nào huynh biết, không thể không có tẩu ấy?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên mơ hồ, giống như đang hồi tường lại những chuyện xa xưa.
Khi nào thì biết không thể không có nàng? Có lẽ, đó là khi....
Khi đó, nàng gặp Lăng Chiếu, rồi chờ đợi hắn giải thích chuyện của Lăng Chiếu. Hắn dỗ dành, ôm nàng, thật lâu, nhưng dáng vẻ của nàng vẫn thờ ơ. Hắn cuối cùng là mất hết kiên nhẫn, mà Hoàng tổ mẫu ngay lúc đó lại đến khuyên hắn, phân tích lợi hại cho hắn nghe, rốt cuộc, hắn đáp ứng bà đưa nàng lên núi Lăng Tiêu, còn mình thì ở lại lấy Lâm Lạc Tuyết làm Vương phi.
Nhưng lúc lấy Lâm Lạc Tuyết, thật ra không phải là vì khối hổ phù trong tay Lâm thừa tướng. Hổ phù kia, cho dù không có cuộc hôn nhân với Lâm Lạc Tuyết, hắn cũng tin rằng khi mình cần thì nhất định sẽ có được.
Lấy nàng ta, thứ nhất, là vì Hoàng tổ mẫu muốn hắn lấy. Thứ hai, là vì hắn cũng không muốn đặt Tịch Nhan vào vị trí Vương phi này, nhất là trong lúc triều đình đang gió nổi mưa sa, hắn sẽ không để nàng trở thành đối tượng để mọi người chỉ trích. Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, hắn muốn nói với bản thân, thật ra, cho dù không phải là nàng, thì cũng có thể.
Nhưng đêm tân hôn đó, ngay cả việc bước vào động phòng hắn cũng chẳng buồn nghĩ đến, mà ngồi một mình trong thư phòng suốt đêm. Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, hắn mới thuyết phục bản thân đi đến tân phòng, lúc đó, Vương phi mới cưới của hắn, Lâm Lạc Tuyết lại đang ngồi trước gương trang điểm, nàng ta cũng chỉ cười nhẹ.
Hắn nghĩ, không phải nàng, thật ra cũng có thể đấy.
Vì thế, hắn bước lên, tự tay cầm chì vẽ chân mày cho vương phi mới của hắn.
Nhưng đang chuẩn bị đặt bút vẽ, bàn tay dường như không thể giữ nổi cây bút chì nho nhỏ kia, nên buộc phải giao lại cho nha hoàn của Lâm Lạc Tuyết.
Thì ra, không thể được. Không phải nàng thì không thể, không có nàng cũng không thể.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |