Mẫu tử trở mặt
← Ch.162 | Ch.164 → |
Bên trong phủ Mẫn Hách Vương gia.
"Hoàng nhi, hoàng nhi......"
Một thân ảnh vàng tươi óng ánh, sốt ruột chạy về hướng cửa chính, đợi đến khi nhìn thấy thân ảnh đỏ thẫm, mới hoãn hạ cước bộ, nhưng sắc mặt mang theo sầu lo, dịu dàng hỏi:
"Hoàng nhi, con không sao chứ?" váy áo vàng kim nhẹ nhàng lung lay, gương mặt xinh đẹp hiện lên thần sắc lo lắng.
Nàng vươn tay chạm vào người Mẫn Hách, hắn lại thản nhiên bỏ qua, nhìn cũng không nhìn, tú bào đỏ thẫm, bách hoa kim điệp liêu khởi, lãnh đạm lại khách khí.
Hoàng Thục phi giống như bị người khác hung hăng đâm một đao, con trai chưa bao giờ đối đãi như thế với mình, chẳng lẽ, bị phát hiện?
"Không có việc gì, thỉnh mẫu hậu trở về nghỉ ngơi, nhi thần cũng mệt mỏi, thứ không thể phụng bồi." ống tay áo đỏ thẫm vung lên, hắn đi ra phía trước, đỡ lấy cánh tay Y Y, giúp nàng xuống xe ngựa.
Tư thái thật cẩn thận, lại làm trong lòng người nào đó dấy lên một phen lửa giận hừng hực, tế mắt thâm mị, hai tay nắm chặt thành quyền, hận không thể tiến lên lập tức lấy đi tánh mạng của nữ nhân kia, nhưng nhìn thoáng qua hoàng nhi, vẫn là nhịn xuống.
Hoàng thục phi? Y Y vốn định hạ thấp người hành lễ, lại bị Mẫn Hách kéo thẳng lên, đi về phía trước, đành phải gật đầu chào nhẹ, không khỏi có chút nghi hoặc, rõ ràng tình cảm giữa mẫu tử bọn họ tốt lắm, hôm nay, sao lại xa lạ như vậy?
Mắt thấy hai người sắp đi vào hậu viên, Hoàng thục phi rốt cuộc nhịn không được thái độ của hoàng nhi đối với mình, tiến lên, hét lớn:"Đứng lại!"
Nàng vì hoàng nhi trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ hắn không hiểu được khổ tâm của mẫu hậu, lại vì một tên dân đen mà hờn dỗi với mẫu phi?
Nhưng Mẫn Hách tựa như không nghe thấy, lôi kéo tay Y Y tiếp tục đi, nhưng lại bị nàng dùng sức kéo cánh tay còn lại, mới không thể không ngừng lại, nghiêng người, nhìn vẻ mặt nổi giận đùng đùng của mẫu hậu, tựa hồ có chút không kiên nhẫn.
"Mẫu hậu còn có chuyện gì, vừa rồi nhi thần đã nói rất rõ ràng, nhi thần mệt mỏi." Hắn nhìn phía sau lá vàng rụng rơi, phiêu phiêu theo gió, từ từ thở dài.
"Hoàng thục phi nương nương." Y Y nhân cơ hội rút tay ra, hạ thấp người hành lễ.
Nhưng mà, Hoàng thục phi cũng không vì hành động của nàng mà cảm kích, lại lạnh lùng liếc liếc mắt một cái, tiếp tục đi đến trước mặt hoàng nhi, trách cứ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, đây là thái độ mà hắn nên có với mẫu hậu sao?
"Cho dù mệt thế nào, chẳng lẽ cùng mẫu hậu nói một tiếng bình an, hay không bị thương, cũng không có thời gian sao? Ngày đó nghe được tin tức con gặp nạn, mẫu hậu đêm đêm đều mất ngủ, vậy mà vừa trở về, con đã bày ra thái độ này với mẫu hậu sao, đây thái độ mà hoàng nhi nên có với mẫu hậu sao?" ánh mắt nàng sắc bén, nhất thời, nghiên đầu, chỉ vào Y Y,
"Vì nàng, con tình nguyện làm mẫu hậu đau lòng sao?"
"Mẫu hậu, đừng nữa nói, nhi thần thật sự mệt mỏi."
Ngữ khí đột nhiên trầm thấp, hắn quay đầu, nhìn thẳng vào hai mắt mẫu hậu, bên trong đôi mắt mặc sắc không hề có một tia gợn sóng, chỉ thoáng qua một chút phiền chán, tựa như đối với người xa lạ, không muốn tiếp tục bị quấy rầy.
Nghe lời này của hắn, Hoàng thục phi cũng trầm xuống, đưa tay bắt lấy một cánh tay của Y Y đang đứng bên cạnh hắn, trong mắt thoáng lên một tia đau xót:
"Đều là vì nàng, con mới sinh khí với mẫu phi? Chẳng lẽ nàng đối với con quan trọng như vậy sao? Tình nguyện vì nàng ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không muốn, tình nguyện vì nàng, ngay cả sinh mệnh cũng không cần? Thân thể khỏe mạnh, đều nhờ ơn cha mẹ, hoàng nhi sao có thể làm mẫu hậu thất vọng như vậy?" Nói xong, năm ngón tay đang nắm lấy tay hắn cũng gia tăng thêm chút lực đạo, chất vấn hắn.
"Chẳng lẽ, người đang chờ mong nhi thần nói cảm tạ người sao, vì muốn nhi thần đi lên ngôi vị hoàng đế, cho nên mới muốn giết Y Y? Mẫu hậu, nàng hiện tại đã là Vương phi của bổn vương, nhi thần có thể không ngăn cản bất kì việc gì người muốn làm, nhưng mà, thỉnh mẫu hậu, người không cần tham gia vào việc của nhi thần." khuôn mặt yêu mị hất thời thay đổi, lạnh đạm nói.
Đau, đau, đau! Y Y nhìn cánh tay của mình cơ hồ bị Hoàng thục phi bóp nát, liếc mắt một cái, nhất thời muốn rút về, không ngờ, cử chỉ này lại chọc giận nàng, móng tay bấm xuống càng sâu.
[]
Y Y liếc mắt nhìn Mẫn Hách yêu nam, hắn vẫn chưa phát hiện cánh tay mình bị mẫu phi hắn nắm đến thương, nghĩ rằng, được rồi, ta chỉ có thể tự cứu, vốn không muốn làm mất hòa khí, nhưng xem ra, hiện tại nếu không mở miệng, cũng đã khai chiến.
"Hai người các ngươi đủ chưa? Nếu còn muốn tiếp tục, ta cũng không có thời gian ở trong này nghe mẫu tử các người tranh chấp, đòi mạng, trên người bẩn muốn chết." Nói xong, nhìn Hoàng thục phi trợn mắt há hốc mồm, đem cánh tay bị bắt lấy giơ lên cao, ống tay áo hoạt hạ, nàng nhân cơ hội mỡ mấy ngón tay đang xiết chặt lấy tay mình ra, một đường rút lui.
Để lại Hoàng thục phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cùng Mẫn Hách yêu nam giận tái mặt.
"Mẫu hậu, người cần gì phải tổn thương nàng!" Hắn giận tím mặt, khuôn mặt mềm mại đáng yêu nhất thời căng thẳng, vốn định sau mấy ngày nữa, đợi cho tâm tình bình tĩnh sẽ cùng mẫu hậu hảo hảo nói chuyện, nhưng hiện tại, hành động này của mẫu phi, không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.
Đối với hoàng nhi trước nay luôn nhất mực tôn kính với mình, nay lại đối với mình nói năng lớn tiếng? Hoàng thục phi nhất thời toàn thân cứng ngắt, kinh ngạc nhìn hắn.
"Con, con... đang nổi giận với mẫu hậu?" Nàng nột nột hỏi, "Là đang oán mẫu hậu?"
"Nhi thần cũng không có ý trách cứ mẫu hậu, chỉ là hy vọng mẫu hậu nhớ kỹ, nàng là nữ nhân của bổn vương, cho dù chết, nhi thần cũng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào động vào nàng!" Mẫn Hách nhíu mắt lại, bá đạo mười phần tuyên bố.
Lời vừa nói ra, thiếu chút nữa làm Hoàng thục phi tức điên, kích động cầm hai tay hắn, hết sức khiến cho chính mình tâm bình khí hòa, ôn nhu khuyên nhủ:
"Hoàng nhi, mẫu hậu không có ý động vào nàng, chỉ là, con không thể đem ngôi vị hoàng đế đặt qua một bên, cứ như vậy, những chuyện trước đây chúng ta làm, há chẳng phải đều uổng phí rồi sao?"
Xem ra, mẫu hậu vẫn không hiểu được ý tứ của mình, cũng không nghĩ lại hành vi của mình.
Chậm rãi, nhẹ nhàng thoát khỏi tay nàng, đem hai tay đặt ra sau lưng, trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ, lui ra phía sau từng bước, hắn thùy hạ mi mắt.
"Nếu là không có ý động vào nàng, sao lại sai khiến sát thủ hành thích? Mẫu hậu, người biết rõ tính cách của nhi thần nhất, hiểu rõ nhi thần tuyệt đối sẽ không tùy tiện dùng những thứ hàng hóa bên ngoài cung, cho nên mới hạ kịch độc, cấp Y Y ăn, không phải sao?"
Đột nhiên, hắn cười, cười đến thật yêu mị, ánh mắt lãnh huyết, trào phúng,
"Bổn vương cũng không muốn cùng mẫu hậu so đo, nhưng mẫu hậu cũng nên biết, nhi thần cũng có nỗi khổ riêng, dù sao, là nhi thần nợ nàng, kiếp trước chưa trả được, kiếp này, vô luận thế nào, đều phải hoàn thành."
Nợ? Hoàng thục phi nghi hoặc nhìn hắn, hắn đến tột cùng có biết mình đang nói cái gì hay không?
Mẫn Hách đưa tay, đón lấy một đóa hoa rơi, tùy tay sờ, chậm rãi mở ra năm ngón tay, đóa hoa trắng muốt, phơ phất trong gió thu, mỏng manh, rối loạn, tựa như tâm trạng hắn bây giờ....
Không hề để ý tới, xoay người rời đi, hồng bào tung bay, bỏ lại một cánh hoa rơi......
← Ch. 162 | Ch. 164 → |