Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 52

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 52
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đầu tiên Cố Trường Dạ đi tìm Giản Ngưng quanh bệnh viện, anh cứ nghĩ cô không thể rời khỏi đây nhanh như vậy, nhưng tới khi không thấy được bóng dáng của cô ở bất cứ đâu trong bệnh viện thì mới hoảng hốt ra ngoài tìm. Sau khi biết Cố Trường Dạ vẫn chưa tìm thấy Giản Ngưng, An Diệc Thành và mấy người kia cũng phái người đi tìm, bọn họ vốn chẳng muốn tìm Giản Ngưng, song thấy Cố Trường Dạ kiên quyết như thế cũng đành nghe theo ý anh.

Cố Trường Dạ biết Giản Ngưng đã tới trại cai nghiện và nghĩa trang, nhưng mấy tiếng sau cô vẫn bặt vô âm tín, khiến anh bắt đầu hoảng loạn. Anh tới đâu cũng đều được bảo, cô đã đi rồi...

Đầu tiên Giản Ngưng tới trại cai nghiện thăm Giản Nhất Phàm một chút, cũng không trò chuyện hay tâm sự gì mà rời đi ngay. Sau đó cô tới nghĩa trang, đứng trước mộ cha hồi lâu, trước khi đi cô lại ghé thăm mộ của Triển Hằng và Quan Điềm, cô ngơ ngác không biết mình nên nói gì cho phải, giống như thế giới này có rất nhiều người, cho dù họ đứng trước mặt cô, mà cô cũng có vô vàn điều muốn nói, nhưng lại chẳng thể nói thành lời. Bây giờ cô chẳng muốn bày tỏ bất cứ điều gì. Mọi đau khổ, bất hạnh, kém may mắn... cô đều chôn sâu tận đáy lòng, ngoài những nỗi đau giày vò cô đến mất cảm giác, cô không biết mình còn tình tự gì nữa.

Cô cũng không biết mình nên đi đâu, về đâu.

Khi Giản Ngưng chuẩn bị ra về, cô lại thấy có hai mẹ con đi về phía mộ bia của Quan Điềm. Người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, dù khuôn mặt đã mang theo dấu vết phong sương của tháng năm, song vẫn có thể nhận ra thời trẻ, đó hẳn là một gương mặt tuyệt đẹp, cô bé đứng bên người bà rất xinh xắn, đôi mắt long lanh linh động.

Giản Ngưng không khỏi nhớ lại năm xưa, khi cô và Quan Điềm cùng đi dạo phố, Quan Điềm bỗng chạy nhanh về phía trước, Giản Ngưng không hiểu tại sao, đành chạy theo cô ấy. Cuối cùng Quan Điềm dừng bước thở hổn hển, nhìn theo ánh mắt của Quan Điềm, Giản Ngưng thấy một gia đình ba người cách đó không xa, người đàn ông cười hiền hòa từ ái, còn ánh mắt người phụ nữ thì không giấu được vẻ hạnh phúc, người đàn ông và người phụ nữ nắm tay con gái họ, khuôn mặt như sáng bừng trong vui sướng.

Giản Ngưng đưa mắt nhìn Quan Điềm, thì thấy mắt Quan Điềm đã đỏ ửng.

Quan Điềm nói cô ấy chưa từng hận mẹ của mình, sống trong một gia đình như thế, một phụ nữ thực sự không thể cáng đáng hết mọi chuyện. Khi cha Quan Điềm bắt đầu sinh bệnh, ông rất dễ nổi nóng, thường xuyên đánh chửi mẹ cô ấy, bà đành vừa đi làm vừa chăm sóc ông, còn phải chịu đựng sự nhục mạ từ ông bà nội, nói rằng chính bà là người đã hại cha ra nông nỗi này. Quan Điềm đã thấy bà khóc thầm rất nhiều lần. Vậy nên khi bà chọn ra đi, Quan Điềm chỉ đứng ở cửa nhìn bà đi xa.

Quan Điềm nói, cô ấy không thể ra đi, nếu cô cũng đi cùng mẹ thì cái nhà này không còn là nhà nữa.

Nhưng khi nhìn thấy mẹ và người chồng hiện tại của bà, thậm chí họ còn có một cô con gái, thấy gia đình họ sống hạnh phúc như vậy, Quan Điềm mới biết, hóa ra góc khuyết trong nội tâm cô không thể nào bù đắp.

Đó là lần đầu tiên Giản Ngưng nghe Quan Điềm kể về gia đình cô ấy, cô ấy nói với giọng hờ hững bâng quơ như chuyện xảy ra từ lâu lắm rồi, không ai muốn nhớ đến nữa, thế nhưng khóe mắt đỏ ửng của Quan Điềm lại cho cô hiểu được, Quan Điềm vẫn mơ về một gia đình đầm ấm hạnh phúc.

Giản Ngưng quay người đối diện với hai mẹ con họ rồi bước tới: "Dì Dương, chào dì..."

Người phụ nữ và cô bé cùng nhìn về phía Giản Ngưng, một lúc sau, khóe mắt bà Dương Kiều bỗng đỏ lên, bà kéo tay con gái mình: "Ngoan nào, chào chị đi con."

Cô bé kia khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nhìn Giản Ngưng với vẻ hiếu kỳ: "Chào chị."

Bà Dương Kiều cố kìm nén xúc động, bà có lỗi với con gái, bà ích kỷ rời đi để lại mọi lo toan cho Quan Điềm gánh vác. Suốt bao năm nay, đó vẫn là gút mắc trong lòng bà, bà lấy tay lau nước mắt: "Dì biết cháu là bạn của Điềm Điềm, trong rất nhiều ảnh của nó đều có cháu... Nó nói cháu là người bạn thân nhất của nó."

"Ảnh ạ?"

Bà Dương Kiều gật đầu: "Dì có giữ vài thứ của Điềm Điềm, nó để lại rất nhiều ảnh, dì đều đã xem hết..." Nói tới đây, bà lại không cầm được nước mắt.

Giản Ngưng im lặng hồi lâu: "Có thể cho cháu đi xem những thứ ấy không dì?"

Bà Dương Kiều gật đầu.

Đồ đạc của Quan Điềm cũng không nhiều, bà Dương Kiều đã dành riêng một căn phòng chỉ để chứa đồ của cô ấy, gian phòng đó chỉ thuộc về Quan Điềm mà thôi. Bà Dương Kiều không phải chưa từng đi tìm Quan Điềm, bà cũng mong con gái về sống với mình, ban đầu Quan Điềm nói nếu cô cũng rời đi thì cha cô chỉ còn lại một mình, thế rồi Quan Điềm luôn cự tuyệt, cũng không nói lý do tại sao. Bà Dương Kiều hiểu rằng Quan Điềm không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình hiện tại của bà, gia đình nhỏ hạnh phúc này đã đủ người rồi, sự xuất hiện của Quan Điềm chỉ khiến mọi người lúng túng mà thôi.

Giản Ngưng bước vào căn phòng kia, nhưng cô biết, tuy những thứ ấy là của Quan Điềm, nhưng chúng lại không mang hơi thở của cô ấy, nơi này không thuộc về Quan Điềm. Qua lời của bà Dương Kiều, Giản Ngưng biết, một ngày trước khi Quan Điềm tự sát, cô ấy từng về đây, cũng ngủ bên bà Dương Kiều một đêm.

Đồ đạc của Quan Điềm thực sự rất ít, đến những thứ đồ chơi nho nhỏ cũng là Giản Ngưng tặng cho cô ấy. Giản Ngưng vuốt ve chúng, nhớ lại những lúc cô và Quan Điềm tìm mua chúng trên phố, trên khuôn mặt hai người đều có nụ cười vui sướng, ngày ấy bọn họ vui vẻ biết bao, hạnh phúc biết bao.

Sách của Quan Điềm không nhiều, nhưng sổ ghi chép thì rất nhiều, bởi vì Quan Điềm thích viết nhật ký theo thói quen. Quan Điềm nói, viết nhật ký, mấy năm sau xem lại, thấy mọi chuyện mình từng trải qua thì sẽ rất vui vẻ hài lòng.

Cô cầm lấy một cuốn nhật ký rồi mở ra xem.

Hôm nay có một nam sinh tỏ tình với mình, cậu ấy không nói "Tớ thích cậu", "Tớ yêu cậu" như những nam sinh khác, cậu ấy chỉ nói "Tớ muốn ở bên cậu", thật ra câu nói này cũng không làm mình cảm động, nhưng điều khiến mình rung động chính là khi nói xong câu đó, cậu ấy buông mi mắt, mặt đỏ lên, trong thoáng chốc, dường như mình có thể thấy được tình cảm chân thành của cậu ấy. Cậu ấy nói cậu ấy tên là Triển Hằng.

Mình và Triển Hằng yêu nhau, người ngoài đều thấy khó hiểu, đến chính mình cũng thấy khó hiểu, tại sao lại phải đồng ý? Mình không biết. Cậu ấy tốt như vậy, là trò ngoan trong mắt thầy cô, bạn tốt trong mắt bạn học, mình cũng thấy cậu ấy rất tốt, cậu ấy rất khác rất khác mình, nhưng mình không thể từ chối nụ cười của cậu ấy.

Triển Hằng thường hay kể với mình về Giản Ngưng với vẻ bất đắc dĩ, tại sao lại có người ngốc nghếch, kiêu ngạo, đáng yêu, cố chấp như thế, nhưng ý cười ở đuôi mắt của cậu ấy lại cho mình biết, thật ra cậu ấy rất cưng chiều cô bạn kia, cô bạn Giản Ngưng học cùng lớp với mình.

Mình nghĩ Giản Ngưng cũng không phải người như Triển Hằng miêu tả, cậu ấy ngây thơ nhưng không có nghĩa là ngốc, lần nào tặng quà cho mình, cậu ấy cũng lựa chọn rất tỉ mỉ, không bao giờ mua quà quá đắt tiền, cũng không bao giờ mua những thứ không thú vị, nhất định là cậu ấy phải lựa chọn một cách cẩn thận, để vừa không làm mình tự ti về gia cảnh vì quà tặng quá đắt tiền, vừa thể hiện được thành ý của cậu ấy, cậu ấy là một cô gái tốt bụng như thế đấy.

Sức khỏe của cha ngày càng tệ hơn, sau khi tan học, Triển Hằng lại tới nhà mình lau người cho cha, trong mắt cậu ấy không hề có sự khó chịu hay khinh thường, trong giây phút ấy mình chợt hiểu ra, cậu ấy là chàng trai đáng để mình yêu, cậu ấy có ánh mắt kiên định nhất trên đời.

...

Giản Ngưng lẳng lặng đọc nhật ký của Quan Điềm, trong đó ghi lại mọi chuyện từng xảy ra một cách tỉ mỉ, Giản Ngưng đọc, đôi khi tay không khỏi run lên. Đó đều là chuyện của ba người họ, là quãng thời gian đẹp nhất trong đời của cả Giản Ngưng, Quan Điềm và Triển Hằng. Quan Điềm viết trong nhật ký rằng: Cảm ơn vì kiếp này đã cho tôi gặp được các bạn.

Giản Ngưng khẽ vuốt lên mấy chữ ấy, cắn môi, nhưng vẫn không biết mình nên hồi báo thế nào.

Cô lại lật tiếp sang trang, sau đó Quan Điềm ghi lại rất nhiều chuyện vụn vặt, thế rồi bẵng đi một thời gian, vào ngày cuối cùng ấy, một ngày trước khi Quan Điềm tự sát, trong nhật ký chỉ có những dấu bút xuyên thủng mặt giấy, dấu bút xuyên thủng rất nhiều trang, dường như chủ nhân của nhật ký quá kích động, không thể viết nổi mà đành dùng cách thức cực doan này để biểu đạt cảm xúc của mình.

Giản Ngưng nhìn những trang nhật ký ấy, như thể đọc được tình tự của Quan Điềm, đau đớn khôn tả, khổ sở tuyệt vọng. Cô vuốt mặt giấy gồ ghề, ngày hôm đó, chắc chắn Quan Điềm đã khóc.

Quan Điềm từng nói, giá trị tồn tại của nhật ký là để ghi lại niềm vui của bản thân, không phải để ẩn giấu những bi thương buồn tủi, bởi vậy Quan Điềm chỉ viết ra những câu chuyện vui vẻ mà thôi.

"Vậy những nỗi buồn thì sao?"

"Đặt chúng vào một cái hố đen, chỉ mình mình biết, không bao giờ cho chúng ra ngoài ánh sáng."

Giản Ngưng lẳng lặng nghĩ về "Hố đen", đặt vào hố đen... Có thứ gì đó thoáng hiện lên trong đầu cô, cô nhớ khi ấy internet vừa trở nên phổ biến, cô và Quan Điềm đều lập blog, blog của Quan Điềm tên là Hố đen. Lúc đó cô từng vào xem blog của Quan Điềm, trong đó không viết gì cả, cô còn từng hỏi Quan Điềm tại sao cô ấy không viết gì trên đó.

Giờ phút này, dường như cô chợt hiểu ra điều gì đó.

Giản Ngưng lấy di động ra, cô đăng nhập vào blog cũ từ nhiều năm trước của mình, một tin nhắn đột ngột xuất hiện – Ngưng Ngưng, cậu nhất định phải tìm một người đàn ông yêu cậu, thương cậu, cưng chiều cậu rồi sống hạnh phúc bên người ấy trọn đời.

Thời gian gửi tin nhắn là một ngày trước khi Quan Điềm tự sát.

Tay Giản Ngưng lại bắt đầu run lên, khóe mắt cũng đỏ ửng. Cô biết mật mã blog của Quan Điềm, ngày trước cô còn từng hứng trí đăng nhập thử, mật mã Quan Điềm đặt ra là chữ cái đầu trong tên của Triển Hằng và sinh nhật của Triển Hằng, khi ấy cô từng rất đắc chí vì đã đoán ra mật mã này.

Cô đăng nhập vào blog của Quan Điềm, bề ngoài vẫn trống không, cô nhấp chuột vào mục Bài đăng riêng tư, trong đó có rất nhiều bài đăng đều được đặt ở chế độ bí mật, không một ai có thể nhìn thấy.

Cô run rẩy nhấp vào đó, rồi đọc từng trang từng trang.

Trong đó ghi lại những chuyện buồn đã qua của Quan Điềm, nỗi đau của Quan Điềm khi thấy mẹ bỏ đi, khi chăm sóc cha thì bị ông chửi mắng, ông bà nội không những không giúp đỡ mà còn định bán Quan Điềm cho một lão già giàu có. Mới mười mấy tuổi đầu mà Quan Điềm đã nghĩ đến chuyện tự sát, cũng từng tìm hiểu đủ mọi phương thức tự sát, với cô ấy cuộc sống này không có ánh sáng, không có hy vọng, cho tới một ngày cô ấy gặp được một chàng trai và một cô gái, chàng trai tên là Triển Hằng, còn cô gái kia thì cười nói với Quan Điềm rằng, có thể gọi cô ấy là Ngưng Ngưng.

Sau khi yêu Triển Hằng, Triển Hằng và Quan Điềm luôn quấn quýt bên nhau, chẳng bao lâu sau thì cha mẹ Triển Hằng tới gặp Quan Điềm, bọn họ nói rằng một đứa con gái không có bằng cấp gì như Quan Điềm, vốn không xứng với Triển Hằng nhà họ, họ muốn cô ấy rời xa Triển Hằng, đừng làm ảnh hưởng đến tương lai của Triển Hằng...

Rồi Triển Hằng tự sát, Quan Điềm tới tang lễ của Triển Hằng, cha mẹ Triển Hằng chỉ muốn giết chết Quan Điềm ngay lập tức để đổi con trai họ trở về...

Mỗi trang viết đều là nỗi đau mà Quan Điềm vẫn luôn giấu kín. Giản Ngưng càng đọc càng thấy trái tim mình nguội lạnh, cho tới khi cô đọc đến trang cuối cùng...

Ngày hôm ấy, trời mưa như trút nước, Quan Điềm cầm tiền của Giản Ngưng rồi ngồi lên xe cùng người đàn ông đang ướt sũng nọ, vì có việc khác nên Giản Ngưng không thể đi cùng. Quan Điềm nhìn người đàn ông kia, không biết anh có bị thương nặng không, nhưng cô cũng không thể nghĩ quá nhiều, đành đưa anh tới bệnh viện trước.

Chỉ cần có tiền thì mọi chuyện đều suôn sẻ. Bác sĩ nói anh không bị thương nặng, vì dầm mưa nên tới giờ vẫn sốt cao, có điều chỉ cần hạ sốt là không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Quan Điềm vẫn ở bệnh viện chăm nom người đàn ông này, khi anh ngủ, các nét trên gương mặt cũng chẳng ôn hòa hơn là bao. Quan Điềm nghĩ có lẽ anh không phải là người hiền lành, không biết Ngưng Ngưng thích anh ở điểm nào? Đúng là anh rất điển trai, song dưới vẻ ngoài ấy lại luôn ẩn giấu hơi thở âm u tàn nhẫn.

Khi cô đang định dời mắt đi thì cửa phòng bệnh bỗng bị vài người phá tung, cô tròn mắt nhìn mấy người nọ, lập tức cảm thấy bất an.

Nhưng cô vẫn dũng cảm đứng lên, chắn trước giường bệnh: "Mấy người... mấy người định làm gì?"

Có vẻ như người đàn ông đứng giữa là kẻ cầm đầu của nhóm người này, y vốn chỉ nhìn thấy người nằm trên giường bệnh, nhưng giờ lại bị Quan Điềm thu hút, y dán mắt vào người Quan Điềm, một thiếu nữ vừa xinh đẹp lại vừa ngây thơ như vậy... Người đàn ông tên Hoàng Hạc này nheo mắt: "Em gái à, em nên tránh ra thì hơn!"

Hoàng Hạc và Lương Kim Bằng đã làm một giao dịch ngầm, nếu y có thể âm thầm xử lý Cố Trường Dạ thì Lương Kim Bằng sẽ cho y rất nhiều lợi ích.

Quan Điềm đứng yên ở đó, cô nhớ đến lời dặn của Giản Ngưng lúc trước. Anh ấy chính là người mà tớ yêu, cậu phải chăm sóc anh ấy thật tốt đấy nhé.

Hoàng Hạc lại ngắm Quan Điềm từ trên xuống dưới một lượt, nhóc con trẻ tuổi thế này không biết mùi vị sẽ ra sao: "Em muốn cứu nó?"

Quan Điềm gật đầu mà không hề do dự.

Hoàng Hạc nở nụ cười, thầm nghĩ cứ chơi con nhỏ này đã, cũng chẳng có gì phải sợ, cho hai người ở lại đây trông coi, lát nữa bệnh viện vắng người thì lôi thằng nhóc này đi, đảm bảo thần không biết quỷ không hay.

"Em đừng sợ, thật ra anh với nó cùng hội cùng thuyền, anh chỉ tới để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thôi, giờ nó còn đang hôn mê bất tỉnh, chi bằng anh em mình tâm sự với nhau?" Hoàng Hạc nhìn cô không chớp mắt: "Mà chỗ này cũng không phải nơi thích hợp để tâm sự."

"Anh có thể chờ anh ấy tỉnh lại rồi hỏi anh ấy." Quan Điềm rất ghét ánh mắt của y.

"Bây giờ lớn chuyện rồi, nếu anh không thể hiểu rõ ngọn nguồn thì anh cũng đành giao nó ra, em có muốn nó chết không?"

Quan Điềm bắt đầu do dự.

"Nếu muốn cứu nó thì quyết định nhanh lên."

Quan Điềm lưỡng lự mãi, nhưng nghĩ đến lời dặn của Giản Ngưng, cô đành đi theo bọn họ...

Quan Điềm ngày càng sợ hãi, vừa lên xe của Hoàng Hạc thì đã muốn xuống, Hoàng Hạc hừ lạnh một tiếng rồi bắt đầu sàm sỡ, cô giãy giụa không ngừng, Hoàng Hạc bèn tiêm thuốc vào người Quan Điềm.

Đó là cơn ác mộng, là ngày dơ bẩn nhất, Quan Điềm chỉ biết những kẻ đó liên tục sờ soạng đụng chạm trên người mình, cô muốn giết chết bọn họ, cho dù không giết chết được thì bản thân tự sát cũng tốt, nhưng cô không có sức lực, không có một chút sức lực nào, muốn khóc cũng không khóc được.

Giống như tận thế vậy, từ ngày hôm ấy, cuộc đời cô đã hoàn toàn đổ nát điêu tàn, mọi thứ đều sụp đổ, chẳng còn lại gì hết.

Rất lâu sau, có người bế cô lên rồi đưa cô vào bệnh viện. Khi cô tỉnh lại thì chỉ thấy toàn là màu trắng, đau, rất đau, nhưng cô không khóc được, không khóc được dù chỉ là một chút.

"Tôi sẽ bắt những kẻ đó phải trả giá." Một giọng nói vang lên trong phòng.

Quan Điềm đưa mắt tìm một lúc mới thấy người đàn ông kia, anh ngồi đó, chỉ như một cái bóng. Còn cô thì nhìn anh không hề khóc, vẻ mặt bình tĩnh đến vô cảm.

Anh nói anh sẽ bắt những kẻ đó phả trả giá, có nghĩa là hiện giờ anh vẫn chưa đủ khả năng để làm vậy.

Nhờ Quan Điềm cầm chân Hoàng Hạc mà người của Cố Trường Dạ mới kịp thời tìm thấy anh, nếu không e rằng lần này Cố Trường Dạ lành ít dữ nhiều, nghe nói Lương Kim Bằng đã hứa hẹn cho Hoàng Hạc kha khá lợi ích. Dù là hiện tại, vì Hoàng Hạc không xử lý được Cố Trường Dạ nên Lương Kim Bằng đã nổi giận với Hoàng Hạc, mà Hoàng Hạc cũng không phải loại dễ chọc, lúc này đã liên hợp với Cố Trường Dạ cùng đối đầu với Lương Kim Bằng.

Mà mục đích của Cố Trường Dạ chính là mượn tay Hoàng Hạc để kéo Lương Kim Bằng ngã ngựa, sau đó sẽ xử lý cả đám Hoàng Hạc, nhưng hiện giờ anh vẫn chưa thể hành động bừa bãi. Lúc này Hoàng Hạc đang khá hứng thú với Quan Điềm, Lương Kim Bằng cũng cố ý hành động khiến Hoàng Hạc đối đầu với Cố Trường Dạ.

Mấy thứ đó đều khá phức tạp, rắc rối, Quan Điềm đều không muốn biết, nhưng cô lại vô tình nghe được. Khi cô nghe bọn họ nói chuyện đánh đánh giết giết, toàn chuyện liên quan đến mạng người, thì suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu chính là: Ngưng Ngưng, người đàn ông này không hợp với cậu, anh ta không thể trở thành người chồng tốt của cậu.

Thậm chí khi Cố Trường Dạ không ở bệnh viện, Hoàng Hạc còn đến dụ dỗ Quan Điềm theo y, y rất hứng thú với Quan Điềm, Quan Điềm chỉ nằm đó, lẳng lặng nhìn những kẻ coi mạng người như cỏ rác ấy. Bọn họ đều là súc sinh, đều là súc sinh.

Cố Trường Dạ vẫn luôn quan tâm đến cô, cô không hỏi anh định làm gì Hoàng Hạc, anh cũng không nói, chỉ lẳng lặng chăm nom cô. Cho tới một ngày, cô nói với Cố Trường Dạ, hãy đưa cô tới một trường đại học, cô muốn chia tay với bạn trai.

Đêm trước ngày hôm ấy, cô mơ thấy Triển Hằng nói với cô: "Sau này chúng mình sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái, con trai sẽ thông minh nhanh nhẹn giống tớ, con gái sẽ xinh đẹp trong sáng giống cậu..."

Xinh đẹp trong sáng, lần đầu tiên có hai từ khiến cô cảm thấy đau đớn, đau đớn khôn cùng. Cô nhớ cha mẹ Triển Hằng từng gay gắt yêu cầu cô rời xa con trai họ, sự tồn tại của cô chỉ làm tương lai của Triển Hằng thêm mờ mịt mông lung, con trai của họ phải làm nên nghiệp lớn, sao có thể để một đứa con gái như cô trói buộc.

Lần đầu tiên cô nhìn Triển Hằng mà thấy trái tim mình như bị cào xé.

Sau khi nói chia tay, cô lên xe của Cố Trường Dạ, lần đầu tiên cô bật khóc mà không thể kiềm chế, Cố Trường Dạ nhìn cô hồi lâu rồi ôm cô vào lòng: "Cậu ta không thể chấp nhận những chuyện đã xảy ra với em, nhưng tôi có thể."

Ánh mắt anh rất kiên định, rất kiên định.

Chẳng những không bận tâm tới việc cô có còn trong trắng hay không, kể cả chuyện Hoàng Hạc muốn chiếm đoạt cô, anh đều có thể giải quyết giúp cô: "Tại sao?" Cô nhìn anh.

"Em là kiểu phụ nữ tôi thích."

"Bởi vì tôi không tự sát, không tìm đến cái chết?" Cô nở nụ cười mỉa mai, nhưng trong nụ cười ấy lại chứa cả những giọt nước mắt.

Anh không gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận, cô biết mình ít nhất cũng đoán đúng một nửa.

Quan Điềm khóc, nước mắt chảy vào trong tim, cay đắng khôn tả, cô nhắm mắt lại – Cũng may là mình, nếu là Ngưng Ngưng thì cậu ấy biết phải làm sao, cậu ấy còn muốn sống tiếp nữa không?

Cô biết gần đây Hoàng Hạc luôn tìm cách chiếm đoạt cô, thậm chí còn định ra tay với những người bên cạnh cô, nếu cô vẫn qua lại với Triển Hằng thì chàng trai trong sáng tốt đẹp ấy sao địch nổi đám ô hợp này.

Cô muốn sống, dù phải sống khổ sở gian nan, dù không biết tại sao bản thân phải sống. Cô muốn sống, nên bây giờ cô không thể rời xa Cố Trường Dạ, ít nhất anh cũng có thể bảo đảm an toàn cho cô, chỉ là tâm trạng cô luôn rất tồi tệ, dù bề ngoài bình tĩnh thản nhiên nhưng lại thản nhiên đến mức khác thường, Cố Trường Dạ vẫn không cho cô xuất viện, thậm chí mỗi khi rảnh rỗi anh đều tới thăm cô.

Quan Điềm nhớ lại rất nhiều chuyện từng xảy ra, cô nghĩ điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình là được gặp Triển Hằng và Giản Ngưng, và ấy cũng là may mắn lớn nhất trong kiếp này của cô.

Cuộc sống vẫn bình lặng trôi đi, cho tới một ngày, cha và anh trai Giản Ngưng tới gặp cô, bọn họ nói hy vọng Giản Ngưng có thể kết hôn với Cố Trường Dạ, nên cô buộc phải rời đi, Quan Điềm chỉ hờ hững hỏi lại: "Nếu cháu không làm vậy thì sao?"

"Nếu cháu muốn mình mồ côi mẹ thì hãy cứ bướng bỉnh tiếp đi."

Bọn họ thật là xấu xa, xấu xa không khác gì đám người kia, Quan Điềm thầm nghĩ.

Thật ra cái chết của Triển Hằng cũng không làm cô gục ngã, dù trong tang lễ cha mẹ Triển Hằng ra tay đánh đập cô, rủa cô chết đi, nhưng cô vẫn không gục ngã. Khi ấy cô nghĩ, cô đã mất tình yêu, nhưng cô còn tình bạn, cô không sống vì ai cả, cô chỉ muốn sống một cách kiên cường mà thôi.

Giản Ngưng muốn kết hôn với Cố Trường Dạ? Quan Điềm không khỏi cười khổ, cô nghĩ đến dáng vẻ liều lĩnh bất chấp, sinh tử chẳng màng của Cố Trường Dạ, lại nghĩ đến dáng vẻ mong manh yếu ớt, yểu điệu yêu kiều của Giản Ngưng. Dù Giản Ngưng nói với vô, hai người đã tuyệt giao, nhưng cô vẫn coi Giản Ngưng như người bạn thân nhất của mình.

Cô luôn cố gắng sống cho người khác, giờ phút này cũng vậy, Triển Hằng đi rồi, nếu mẹ cũng vì cô mà... Ngưng Ngưng muốn kết hôn với người đàn ông kia thật ư?

Nghĩ đến nụ cười của Giản Ngưng, xinh đẹp biết bao, ấy là vẻ đẹp tinh khiết mà cô chưa từng có được, trong sáng đơn thuần như tuyết trên núi cao, Quan Điềm chợt bật khóc.

Những chuyện Quan Điềm từng trải qua từ ấu thơ tới hiện tại khiến cô suy sụp, mẹ bỏ đi, cha ốm bệnh mất sớm, ông bà nội ghét bỏ, bạn trai tự sát... Dường như cô đúng là kẻ mang lại xui xẻo cho người khác.

Hôm sau, Cố Trường Dạ lại tới thăm cô, trước khi anh về, cô cười nhìn anh: "Anh thực sự muốn lấy tôi sao?"

Anh gật đầu, cô cười càng rạng rỡ.

Nếu như cô chết rồi thì có lẽ bọn họ sẽ buông tha cho mẹ cô, bà vẫn có thể sống hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình, giống như cô chưa từng tồn tại. Còn cô, cô có thể đi theo Triển Hằng như mong muốn của cha mẹ cậu ấy.

Quan trọng nhất là Cố Trường Dạ thực lòng muốn lấy cô, vậy thì sau khi cô mất, Cố Trường Dạ không thể vội vàng kết hôn với người khác, cũng có thể tránh xa Giản Ngưng...

Khi cô đứng trên sân thượng, trái tim bình lặng mà hoang hoải: Ngưng Ngưng, cậu nhất định phải tìm một người đàn ông yêu cậu, thương cậu, cưng chiều cậu rồi sống hạnh phúc bên người ấy trọn đời.

Cô hy vọng tất cả mọi thứ đều có thể biến mất cùng mình, những xấu xa, những dơ bẩn, những bất hạnh... tất cả đều biến mất.

Cố Trường Dạ - anh ta không hợp với cậu, Ngưng Ngưng, hãy tìm một người đàn ông yêu cậu, thương cậu, cưng chiều cậu rồi sống hạnh phúc bên người ấy trọn đời.

Giản Ngưng siết chặt di động, nước mắt nhỏ ướt màn hình, cô tưởng rằng mình không khóc được nữa, nhưng hóa ra nước mắt vẫn rơi, trái tim cô vẫn biết đau, như thể sợ cô chưa đủ tổn thương, người ta còn phải đâm thêm một nhát dao nữa rồi mới bỏ qua.

Năm ấy, hai cô bé ngồi trên sân tập trong trường, cùng đón ánh tà dương, cùng chuyện trò tâm sự.

"Điềm Điềm, bọn mình sẽ làm bạn thân suốt đời đúng không?"

"Ừ, bạn thân suốt đời, không bao giờ thay đổi."

Ngón cái từ hai bàn tay khẽ dán vào nhau trong chốc lát, giống như lập nên một khế ước, thời gian hứa hẹn là cả đời, không ai được thay đổi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)