Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 51

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 51
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Cố Trường Dạ thực sự bị đám Nguyễn Ngộ Minh giữ chân, rất nhiều ngày không trở lại biệt thự. Lại đúng dịp lão Ngũ Lục Trạm Giang từ nước ngoài về, Nguyễn Ngộ Minh bèn đề nghị mở một bữa tiệc để đón gió tẩy trần cho Lục Trạm Giang, đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là vì hiếm khi đám người bọn họ có mặt đông đủ thế này, mở tiệc mừng là chuyện đương nhiên. Mỗi lần mở tiệc với danh nghĩa "Hoàng Thành", luôn có rất nhiều tiểu thư cành vàng lá ngọc tới tham dự, dù sao trừ Cố Trường Dạ là Lạc Minh Khải đã kết hôn thì những người còn lại đều được dán nhãn "Đàn ông độc thân đắt giá."

Buổi tiệc diễn ra rất thuận lợi, chẳng qua là mượn cớ để tụ tập vui chơi thôi. Nguyễn Ngộ Minh và Kỷ Bách Hiên đứng cùng nhau, nhìn Tứ ca và Lão ngũ ngồi cách đó không xa, hình như đang tán gẫu chuyện gì đó, mấy năm gần đây, chuyện Ngũ ca làm không phải họ không biết, những hành động ấy có thể nói là đối nghịch với Đại ca, Đại ca muốn từ bỏ chuyện làm ăn phi pháp, Ngũ ca lại càng dấn sâu vào thế giới ngầm, dường như là cố ý, dù sao Ngũ ca cũng không phải loại người coi trọng tiền bạc, nên những hành vi ấy lại càng bất thường hơn, chẳng qua chuyện này cũng chẳng tới lượt bọn họ phán xét mà thôi.

Nguyễn Ngộ Minh đang định đi thám thích xem Tứ ca và Ngũ ca nói những gì, thì di động bỗng đổ chuông, anh ta khẽ nhíu mày rồi nhận điện thoại. Nhưng sau khi nghe máy xong, mặt anh ta tái đi, khiến Kỷ Bách Hiên ngồi cạnh cũng thấy là lạ, tuy bình thường Thất ca luôn tỏ vẻ cà lơ phất phơ, nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện thì anh ta có thể thay đổi thái độ ngay tức thì.

"Sao thế?" Kỷ Bách Hiên lo lắng hỏi.

Nguyễn Ngộ Minh kéo Kỷ Bách Hiên cùng ra ngoài, vừa đi vừa nói với Kỷ Bách Hiên. Người ở bên dưới gọi điện báo, hình như Đại tẩu tới đây, Kỷ Bách Hiên không khỏi nhíu mày. Đến bây giờ cũng chẳng có mấy người dám chĩa súng vào Đại ca, chuyện này đúng là khó giải quyết. Mấy ngày qua bọn họ liên tục tìm cớ để tách Đại ca khỏi Đại tẩu, dù rất bất mãn với Đại tẩu nhưng Nhị ca nói đúng, người ta là vợ chồng, có rất nhiều chuyện bọn họ đều không thể hiểu rõ, nếu Đại ca không lên tiếng thì bọn họ cũng nên vờ như không biết là được.

Khi bọn họ đi tới cửa chính thì quả nhiên thấy Giản Ngưng đang đứng ở đó. Cô mặc một bộ lễ phục màu xanh lam, khiến cô trông càng mong manh yêu kiều, dáng vẻ yếu đuối dịu dàng này không hề giống một cô gái có thể chĩa súng vào người khác.

Nguyễn Ngộ Minh ho khan một tiếng, mắng những người ngăn cản Giản Ngưng: "Đại tẩu của tôi mà mấy người cũng dám cản à, đúng là gan to bằng trời, không muốn sống nữa hả? Còn không mau cút đi." Dứt lời, anh ta cười ha ha rồi bước tới bên Giản Ngưng: "Đại tẩu định tới đây thì sao không báo trước cho bọn em biết, để em phái xe đến đón chị."

Giản Ngưng nhìn anh ta, rồi tỏ rõ thái độ không vui: "Cậu đang trách tôi không báo trước cho cậu biết?"

"Đâu có, Đại tẩu nghĩ nhiều rồi." Nói rồi Nguyễn Ngộ Minh nhìn Giản Ngưng một lượt từ trên xuống dưới, không khỏi nhíu mày: "Hôm nay bọn em gặp phải một đám người không yên phận, lại muốn đặt một vài thứ lên người khách mời, mà mấy thứ ấy còn khó phát hiện. Đại tẩu đột nhiên tới đây, em cũng chỉ sợ những kẻ có động cơ bất lương kia giở trò với Đại ca thôi."

Giản Ngưng không để ý đến anh ta, muốn đi thẳng vào trong. Kỷ Bách Hiên đứng bên vẫn im lặng nãy giờ bỗng đưa tay ngăn Giản Ngưng lại, bấy giờ Giản Ngưng mới đưa mắt nhìn Kỷ Bách Hiên.

"Mong Đại tẩu phối hợp với bọn em, chỉ kiểm tra một chút thôi, bây giờ có quá nhiều kẻ ôm mưu đồ bất chính, ngộ nhỡ chúng ra tay với Đại tẩu, vậy thì không ổn rồi. Làm vậy cũng vì sự an toàn của Đại tẩu thôi." Kỷ Bách Hiên nói rất rõ ràng, giọng nói rất kiên quyết, như thế nếu Giản Ngưng không chịu phối hợp thì bọn họ cũng không để cho cô vào.

Còn Nguyễn Ngộ Minh thì nhìn chằm chằm vào chiếc khăn choàng trên người Giản Ngưng, chỉ cười mà không nói gì.

"Các anh muốn khám người tôi đúng không?" Âm cuối câu hơi cao lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó cô mặc kệ hai người mà đi thẳng vào trong, cô cũng rất muốn biết, rốt cuộc ai dám ngăn cản cô.

Nguyễn Ngộ Minh và Kỷ Bách Hiên thoáng ngây người, lúc này Giản Ngưng đã vào trong, cũng không biết có phải vì Đại tẩu đã ở bên Đại ca quá lâu hay không, mà ánh mắt âm u lúc nãy của Đại tẩu lại rất giống ánh mắt của Đại ca lúc sắp nổi giận, khiến bọn họ đều giật mình sợ hãi.

Giản Ngưng đi vào sảnh lớn tổ chức bữa tiệc, Nguyễn Ngộ Minh vừa hồi hồn liền đuổi theo cô: "Đại tẩu, thật ra Đại ca..." Anh ta định nói Cố Trường Dạ vốn không ở đây, nhưng nhìn theo ánh mắt của Giản Ngưng, Nguyễn Ngộ Minh nhận ra cô đang nhìn chằm chằm về phía Cố Trường Dạ đang ngồi trong một góc khuất, còn Cố Trường Dạ cầm một ly rượu trong tay, cũng đang nhìn về phía Giản Ngưng.

Cái nhìn này khiến Nguyễn Ngộ Minh nhận ra bản thân là kẻ dư thừa, nhưng anh ta vẫn nói hết câu: "Đại ca đang ở bên kia, để em dẫn đường cho chị."

Giản Ngưng bước về phía Cố Trường Dạ, Cố Trường Dạ nhàn nhã ngồi ở đó đợi cô đi tới, thậm chí anh còn uể oải uống hết ly rượu. Giản Ngưng cười với anh, ánh mắt lộ ra sắc thái kỳ dị vô cùng, cô lại gần anh: "Sao bao lâu nay không về nhà?" Nói rồi cầm lấy chiếc ly trong tay anh, khẽ nhấp một ngụm rồi lại ghé vào tai anh: "Anh rất thích chơi mấy trò kích thích cơ mà, sao nào, sợ rồi, không dám chơi nữa à?"

Cố Trường Dạ cướp lấy cái ly trong tay cô, sau đó chăm chú nhìn cô, dường như anh có ảo giác rằng cô được bao bọc trong một tầng bảo vệ kiên cố mà bản thân anh không thể xé rách, cảm giác bất lực này không phải vì muốn nhìn thấu con người cô, mà biết là không thể tới gần cô, dù rằng cô đang đứng ngay trước mặt anh.

Anh uống cạn nửa ly rượu đỏ trong tay rồi đặt ly xuống, kéo Giản Ngưng vào sàn nhảy. Giai điệu êm tai, tiết tấu nhẹ nhàng. Cố Trường Dạ đưa tay mời cô, trong sàn nhảy, ánh đèn mông lung, lan tỏa không khí mờ ảo và lãng mạn, Giản Ngưng đặt tay mình vào tay anh.

Trong sàn nhảy, hai người đều hòa mình vào điệu nhạc, khoảnh khắc ánh đèn xoay tròng lướt tới, họ mới có thể thấy rõ mặt nhau, sau đó lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhau dưới quầng sáng mông lung mờ ảo, có điều động tác của cả hai người đều rất trôi chảy, gọn gàng mà dứt khoát, tựa như hai người bạn chứ không hề giống một đôi tình nhân thân mật.

An Diệc Thành và Lục Trạm Giang đều đứng quan sát đôi nam nữ trong sàn nhảy ấy. Lục Trạm Giang nhấp một ngụm rượu, khuôn mặt không giấu nổi vẻ trào phúng: "Anh ta chỉ giúp anh có một lần thôi mà anh định bán mạng cho anh ta cả đời hay sao?" Lục Trạm Giang nhìn người đàn ông trong sàn nhảy, lộ vẻ bất mãn.

Ngày trước con trai của An Diệc Thành ốm nặng, bệnh viện không muốn nhận ca bệnh này, cũng phải thôi, khi ấy An Diệc Thành vừa tốt nghiệp đại học, nghèo xác nghèo xơ, bệnh viện cũng không phải đơn vị từ thiện, dựa vào đâu mà họ phải chạy chữa cho con trai anh ta. Nếu khi ấy Cố Trường Dạ không đưa tay cứu giúp thì bây giờ An Minh Gia cũng chẳng còn sống nữa. Lúc đó Cố Trường Dạ rất cần nhân thủ, An Diệc Thành liền đi theo anh, trung thành tuyệt đối, không có bất kỳ tư tưởng nào khác.

"Trên thế giới này, dù sao cũng phải cho một số người luôn nhớ sự giúp đỡ của người khác với họ, cậu thấy có đúng không?" An Diệc Thành biết, Lục Trạm Giang cũng không muốn mình đi theo anh ta, chẳng qua vin vào cớ đó để khiến Cố Trường Dạ không vui mà thôi, hoặc giả khiến Cố Trường Dạ bắt đầu nghi ngờ mình.

An Diệc Thành không thích đánh giá về người khác, nhưng với Cố Trường Dạ, ngoại trừ đời sống riêng tư của anh thì ở những mặt khác, anh không mắc nợ  bất kỳ ai, nhất là mấy người bọn họ, có ai là chưa từng được Cố Trường Dạ giúp đỡ? Kể cả Lục Trạm Giang và Chu Thừa Nghiệp, nếu không có Cố Trường Dạ kịp thời trợ giúp thì công ty của nhà họ Lục đâu có ngày hôm nay, Lục Trạm Giang rời khỏi công ty của gia tộc, như thể làm vậy là có thể bỏ qua sự giúp đỡ của Cố Trường Dạ với anh ta ngày xưa.

"Cổ hủ." Lục Trạm Giang hừ một tiếng.

"Cậu có thể gọi đó là: Uống nước nhớ nguồn." Nói rồi cạn ly với Lục Trạm Giang.

Dường như Lục Trạm Giang vẫn chưa hết giận: "Không thể hiểu nổi suy nghĩ của mấy người, một kẻ có thể đối xử với vợ mình như vậy cũng đáng để mấy người bán mạng cho anh ta?"

An Diệc Thành nhíu mày nhìn Lục Trạm Giang: "Tôi không muốn đáng giá chuyện riêng của Đại ca. Chỉ là, cậu thấy mình đủ tư cách nói như vậy sao?" An Diệc Thành lắc đầu: "Chuyện của Nghê Nghiên tôi không có tư cách bình luận, nhưng lão Ngũ à, sau khi mua tình cảm của một thiếu nữ với giá một triệu tệ cậu còn dám đi phê phán tình cảm của người khác, như vậy có phải rất quá đáng không?"

Lục Trạm Giang trừng mắt nhìn An Diệc Thành, Nghê Nghiên luôn là nỗi đau trong lòng anh ta, cũng là nguyên nhân khiến anh ta và Chu Thừa Nghiệp cư xử lạnh nhạt với nhau suốt bao nhiêu năm, người khác nhắc tới đúng là có làm anh ta không vui, nhưng giờ phút này điều khiến anh ta phẫn nộ hơn cả đó là An Diệc Thành lại biết rõ chuyện anh ta và Nhiếp Sơ Ngữ, đến việc anh ta cho Nhiếp Sơ Ngữ một triệu mà An Diệc Thành cũng biết.

Lục Trạm Giang thoáng sững người, An Diệc Thành đã biết rõ như thế, vậy chắc chắn Cố Trường Dạ cũng hiểu tường tận, Cố Trường Dạ để mặc anh ta thích làm gì thì làm từng ấy năm, cũng vì biết anh ta chẳng làm được chuyện gì ghê gớm, dù sao suy cho cùng bọn họ đều là người cùng hội cùng thuyền.

An Diệc Thành vừa cười vừa rót thêm cho Lục Trạm Giang một ly rượu: "Mỗi người lại có một cách làm riêng, đâu thể phân biệt đúng sai, cậu thấy có đúng không?"

Ánh đèn vẫn mông lung mờ ảo, khi một bản nhạc gần kết thúc, Cố Trường Dạ vừa buông Giản Ngưng ra mấy giây, lại mau chóng cầm lấy tay cô, chỉ là lần này anh giữ chặt tay cô, cũng lấy đi hai lưỡi dao mảnh trong tay cô: "Cô thấy không, hứng thú của tôi với các trò chơi kích thích vẫn chưa hề thay đổi."

Giản Ngưng cười với anh: "Vậy anh có nên cảm ơn tôi vì đã làm anh vui vẻ hay không?"

"Nói vậy cũng không sai." Cố Trường Dạ không nhìn cô nữa và đi về phía khác.

Giản Ngưng đuổi theo anh: "Tôi chỉ chơi cùng anh thôi mà."

"Ồ, cảm ơn." Cố Trường Dạ lại ngồi vào ghế tựa, rót đầy một ly rượu cho mình, anh ngắm nhìn chất lỏng trong ly rượu: "Cô thấy màu này có giống màu máu không?"

"Không giống chút nào." Giản Ngưng tỏ vẻ chán ghét: "Nếu là máu người, tôi nghĩ tôi sẽ hưng phấn đoạt lấy rồi uống vào. Nhưng thứ rượu này chẳng thể khơi gợi hứng thú của tôi."

Cố Trường Dạ lắc đầu, cũng không nói gì thêm.

Khi màn đêm buông xuống, phía bệnh viện gọi điện tới báo, sợ rằng ông Giản Trung Nhạc không thể qua khỏi.

Giản Ngưng vội tới bệnh viện, cô nhận ra thậm chí bản thân cũng không còn thấy buồn khổ, dường như chuyện người thân của cô lần lượt rời đi là một quỹ đạo cố định, cô không thể ngăn cản, đành trơ mắt nhìn bọn họ biến mất khỏi thế gian, không bao giờ xuất hiện nữa.

Hóa ra trái tim cô cũng có thể biến thành như vậy, vô cảm tới mức cô không còn biết đau là gì.

Khi cô đến nơi thì cha cô vẫn chưa nhắm mắt. Thật ra cô rất muốn nói, hôm qua cô tới thì ông vẫn còn rất ổn, cho dù ông vẫn không nhận ra cô, cho dù cô còn chưa được lại gần ông, nhưng ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn ổn. Song cô không hề nhắc tới những chuyện mà bản thân không muốn thừa nhận, rằng cha cô đang nằm ở đó, tựa như một bộ da bọc xương, nhưng đôi mắt ông lại ngời sáng lạ thường.

Giản Ngưng thở hổn hển, sau đó mới bước tới trước mặt ông: "Cha, con tới rồi đây... Ngưng Ngưng đã tới rồi đây." Cô quỳ trên đất, cầm lấy tay ông.

Ông nhìn thấy Giản Ngưng, dường như chợt tỉnh táo lại, ông chăm chú nhìn con gái mà rơi nước mắt, nước mắt nước mũi đều chảy xuống, ông muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt thành lời. Giản Ngưng ghé vào bên miệng ông, nghe được ông thì thầm: "Ngưng Ngưng... Ngưng Ngưng của cha..."

Giản Ngưng gật đầu liên tục: "Dạ, dạ, Ngưng Ngưng đã về rồi. Ngưng Ngưng đã về rồi... Cha ơi, cha mau khỏe lên đi, Ngưng Ngưng đón cha về nhà."

Hai tay ông đều nắm lấy tay Giản Ngưng, nắm thật chặt, thật chặt, nhưng ông chỉ nhìn cô, không ngừng thở hổn hển, dường như ông còn đang nghĩ gì đó, chỉ chăm chú nhìn cô, cuối cùng nở một nụ cười.

"Cha... Cha nói đi, con đang nghe đây..." Cô cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình kia đang từ từ mất đi sức lực, cô bèn nắm chặt lấy tay ông, ghé vào ngực ông: "Cha ơi, cha muốn nói gì thì cứ nói đi, con gái vẫn đang nghe, con gái vẫn đang nghe cha nói đây..."

Nước mắt chảy xuôi thành dòng, tựa như đang nhỏ lên vết thương trong lòng của cô, đau đớn vô cùng, nhưng cô chẳng muốn thừa nhận rằng cô đang rất đau, rất đau.

Tang lễ cha cô được cử hành vào hai ngày sau, cô ép Giản Nhất Phàm trở về nhìn mặt cha lần cuối, tình hình của Giản Nhất Phàm rất tồi tệ, Giản Ngưng giận dữ gào lên với anh rằng bây giờ cha của họ đã đi rồi, nếu anh vẫn như vậy thì nhà họ Giản cũng coi như xong. Giản Nhất Phàm chỉ biết khóc, sau lần quát mắng ấy, Giản Ngưng vẫn đưa anh về trại cai nghiện.

Tang lễ được cử hành rất long trọng, có rất nhiều người mà Giản Ngưng chỉ nhớ mang máng họ là ai cũng tới dự, bọn họ đều an ủi cô rằng hãy nén bi thương, đừng quá đau khổ. Có rất nhiều người tới giúp đỡ, họ bảo cô phải khóc, nhưng cô khóc không nổi, có người véo cô một cái thật mạnh, khóc không nổi thì giả vờ khóc cũng được, có điều Giản Ngưng vẫn khóc không nổi, vậy mà cô lại thấy những người vốn không hề quen biết kia khóc đến long trời lở đất, cô chợt thấy buồn cười.

Rất nhiều người tới dự, cũng tặng rất nhiều thứ. Có cụ già, thở dài với cô, có trẻ nhỏ tò mò nhìn cô, nhưng cô lại chẳng nhận ra  bất kỳ ai trong số họ.

Cô chỉ làm theo lời người ta, đốt từng tờ từng tờ vàng mã, không để lửa tắt.

Lửa vẫn cháy hừng hực, cô bỏ từng tờ từng tờ vào trong đám lửa ấy, như thể chỉ cần lửa không tắt, cha cô có thể bình an đi hết con đường này, bởi vì cô đang đốt lửa thắp sáng cho ông.

Một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô không nhìn người đó mà chỉ nói: "Xin anh hãy đi đi."

Cô không muốn tranh cãi với anh vào lúc này, càng không muốn hơi thở của anh quanh quẩn bên người cha cô, Cố Trường Dạ chỉ lẳng lặng nhìn cô: "Cô cần nghỉ ngơi."

Giản Ngưng chợt bật cười: "Ừm, tôi đang rất mệt, vậy nên không thể cùng anh chơi trò chơi mà anh yêu thích, khi nào tôi khỏe lại, tôi sẽ cùng anh chơi tiếp, bởi vậy xin anh hãy về ngay đi."

"Nếu tôi không về thì sao?"

"Tôi cứ tưởng anh chỉ tàn nhẫn với người sống, nhưng hóa ra người chết anh cũng không buông tha, tôi sợ anh ở đây thì cha tôi chết cũng không nhắm mắt."

Môi Cố Trường Dạ hơi run run, anh lùi xa cô một bước nhưng vẫn không rời đi. Nếu anh không tới, làm sao một mình cô có thể lo toan hết thảy, làm sao những người kia có thể nể mặt Cố Trường Dạ mà tới dự tang lễ, làm sao có thể cho ông một tang lễ long trọng. Đứng trước lợi ích tiền tài, con người đều là loài súc sinh giết người không dao, người ta chỉ muốn tìm cách cướp đoạt được nhiều lợi ích nhất từ người phụ nữ chân yếu tay mềm này, cha cô vừa tạ thế, cô sẽ lập tức biến thành miếng mồi ngon trong mắt kẻ khác, con người lúc nào cũng tham lam, nào có ai bận tâm tới phẩm giá đạo đức.

Khi cha cô còn sống cũng đã có vô số kẻ bỏ đá xuống giếng, huống chi hiện tại ông đã qua đời. Hôm nay người ta đến đông như vậy cũng chỉ để thăm dò xem anh có xuất hiện hay không. Nếu Cố Trường Dạ anh không xuất hiện, chứng tỏ anh chẳng mấy hứng thú với Giản Thị, nếu anh lấy đi quyền kinh doanh quan trọng nhất của Giản Thị, vậy thì nhà họ Giản có thể để mặc người ngoài xâu xé.

Cố Trường Dạ cười như chế giễu: "Cô đã biết tôi tàn nhẫn từ lâu rồi mà?" Anh thoáng im lặng: "Tôi thích ở đây đấy, để cho các người đứng ngồi không yên, người chết cũng vậy thôi."

"Anh..." Giản Ngưng tức tối, cô cầm lấy một nắm tro quăng vào người anh.

Tro bụi bám đầy lên người Cố Trường Dạ, nhưng anh vẫn chẳng bận tâm.

"Cô thấy không, cô lại thế rồi, cứ thiếu kiên nhẫn như vậy thì sao có thể làm nên nghiệp lớn?" Cố Trường Dạ ngồi xuống bên người cô: "Việc cô cần làm vào lúc này là tươi cười với tôi, che giấu mọi cảm xúc rồi hòa bình chung sống cùng tôi, đây mới là lòng dạ của người làm việc lớn."

"Anh biến đi!" Cô nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn anh.

Cố Trường Dạ giữ tay cô lại để tránh cô lại làm chuyện gì đó: "Tôi chỉ đang dạy cô thôi mà."

"Anh đã có được mọi thứ anh muốn, anh có thể biến đi rồi đấy, biến đi, biến càng xa càng tốt."

Cố Trường Dạ lắc đầu: "Để lấy được Giản Thị thì cần có một lý do chính đáng, có điều tôi là công dân tốt, không làm việc trái với pháp luật, bây giờ cô là cổ đông lớn của Giản Thị, người chồng là tôi đây chỉ đứng ra thay quyền mà thôi, sao tôi có thể không đến cho được?"

Sắc mặt Giản Ngưng tái xám như tro.

Cố Trường Dạ đứng lên: "Thêm giấy đi, lửa sắp tắt rồi."

Trong tang lễ của cha, Giản Ngưng luôn cố chịu đựng, sau lễ an táng long trọng ấy, cô vẫn coi giữ trước mộ ông, cô từng nghe người ta bảo rằng, một người mới mất chưa lâu thì linh hồn vẫn quanh quẩn đâu đây. Cô muốn nghe cha còn nhắn nhủ gì với cô nữa không, còn điều gì chưa kể cho cô hay không, sau đó cô chẳng chờ mong gì nữa, cô chỉ muốn cha ra đi thanh thản. Cô nghĩ lại, trước khi đi, cha sống ở bệnh viện rất yên bình, không phải chịu khổ, vậy cũng tốt, ít nhất cha cũng không phải chịu khổ.

Cô quỳ ở đó dập đầu trước bia mộ: "Con xin lỗi cha, xin lỗi mọi người trong nhà."

Cô không biết mình nên nói gì cho phải, cha yêu thương cô như vậy, cũng không nỡ trách cô, nếu cô tỏ ra đau khổ trước mặt ông thì ông cũng sẽ rất buồn, hình như cô lại làm sai rồi.

Cô bỗng nhớ đến ngày mình kết hôn, cha nắm tay cô rồi trao cô cho người đàn ông khác, từ giây phút đó, mọi niềm hạnh phúc của cô đều hóa thành hư ảo, rồi cũng vào thời khắc ấy, tình thương của cha biến thành hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời cô.

Cô vẫn quỳ gối trước mộ cha, cha của cô, người cha thương cô nhất trên đời cuối cùng cũng bỏ cô mà đi. Cha từng nói rằng, nếu không vì cô và anh trai thì ông đã đi theo mẹ cô từ lâu rồi.

"Cha ơi, cha và mẹ hãy sống thật hạnh phúc, không cần lo cho con và anh, hai người hãy cứ sống theo ý mình, đừng bận lòng về tụi con nữa."

"Cha ơi, cha nhớ nói với mẹ, cây hoa quế trước cửa nhà mình vẫn chưa ra hoa, lần sau cha mẹ trồng cây thì nhớ trồng một cây hoa quế có thể ra hoa nhé."

"Mẹ nhất định sẽ rất vui, vì tiền lương của cha đều đưa hết cho mẹ để mẹ mua quần áo, mua đồ ăn ngon."

Cô thầm nghĩ cha và mẹ đã được đoàn tụ bên nhau, nỗi phiền muộn trong lòng cũng dần phai nhạt, cô cứ nói mãi, nói mãi, về cha, về mẹ, về anh trai, về chính cô, cho tới khi cô chợt thấy mọi thứ tối sầm.

Ga giường màu trắng, bốn bức tường màu trắng. Màu trắng ám ảnh nơi đáy mắt khiến Cố Trường Dạ nổi giận, anh yêu cầu người ta phải mau chóng đổi hết chúng đi, nhưng rồi sau đó, những vật dụng với màu sắc khác lại khiến khuôn mặt của người nằm trên giường bệnh càng thêm nhợt nhạt.

Anh luôn kiểm tra khắp người cô theo bản năng, cho tới khi không nhìn thấy máu nữa. Anh cứ điên cuồng như vậy, cho rằng máu sẽ chảy ra từ người cô, cảnh tượng nhiều năm trước ấy đã trở thành cơn ác mộng mà anh không thể quên, cho dù đó không phải sự thật, dù chính anh cũng biết chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa, nhưng chỉ nghĩ thôi anh cũng không thể khống chế nỗi sợ trong lòng.

Cô nằm yên không hề tỉnh lại suốt hai ngày, anh cũng không chợp mắt suốt hai ngày hai đêm, có người từng khuyên anh nghỉ ngơi, nhưng anh chẳng hề quan tâm.

Anh chăm chú nhìn vào gương mặt tái nhợt của cô, gương mặt ấy cắt không còn giọt máu, dường như cô sẽ thực sự không tỉnh lại.

Trong đầu Cố Trường Dạ hiện lên rất nhiều cảnh tượng, cô khóc, cô căm giận, cô phẫn nộ... Có điều cô không hề cười, như thế thì đã sao, điều đó chứng tỏ cô vẫn còn sống, có hô hấp, có thể nói chuyện, có thể xuất hiện trước mặt anh.

Cố Trường Dạ bỗng nổi giận, anh đứng bên giường bệnh nói: "Giản Ngưng, lúc trước tôi nói cô hèn nhát nhu nhược, cô còn không chịu thừa nhận, cứ khăng khăng đòi so bì với tôi, nhưng cô xem bây giờ cô thành ra thế nào? Cô sống dở chết dở, còn tôi vẫn sống rất tốt..." Nói rồi anh cười lớn: "Cô muốn tôi chết không được tử tế như thế sao? Cô báo thù cho người nhà như thế nào?"

Anh há miệng thở hổn hển: "Cha cô vừa mất, cô liền suy sụp thế này, cô luôn mồm nói muốn báo thù cho cha cơ mà?"

"Còn thù của Tiểu Địch thì sao? Cô định quên đi à? Tiểu Địch dưới đất chắc chắn cũng sẽ tức giận vì có một người mẹ như cô, kẻ thủ đang đứng trước mặt cô, vậy mà cô không thể đứng dậy báo thù, cô đúng là quá hèn nhát nhu nhược..."

"Anh trai cô vẫn đang ở trại cai nghiện đấy, nghe nói bây giờ tình hình ngày càng khá hơn, cô nghĩ tôi có nên làm gì đó để anh ta đừng khá lên không?"

"Cô cứ nằm đây, dâng Giản Thị cho tôi, không định báo thù cho cha và con trai cô nữa ư? Cô đúng là ả đàn bà vô dụng nhất tôi từng thấy..."

......

Anh thì thầm vào tai cô: "Cô xem, tôi vẫn còn sống, sống rất tốt, cô muốn khắc mệnh của tôi lắm mà? Thế cô phải sống cho tốt thì mới khắc được chứ, cô tỉnh cho tôi, tỉnh ngay cho tôi?!" Anh giận dữ nắm lấy vai cô lắc mạnh: "Tôi vẫn còn sống, cô còn chưa báo thù, sao cô có thể nằm như vậy mãi, cô tỉnh cho tôi, tỉnh ngay cho tôi..."

......

Nguyễn Ngộ Minh đứng bên ngoài, mắt đỏ hoe. Không biết Đại ca đã biến thành như vậy từ khi nào, vì muốn Đại tẩu sống tốt mà hành hạ bản thân mình như thế.

Chu Thừa Nghiệp nhíu mày, kéo Lục Trạm Giang tới một góc rồi đấm mạnh anh ta một quyền: "Bây giờ cậu còn thấy anh ấy là một người đàn ông vô tâm vô tình nữa không? Anh ấy còn tốt hơn cậu nhiều, ít nhất anh ấy cũng không dùng tiền để đùa giỡn tình cảm của người khác rồi coi như bản thân không mắc nợ ai." Chu Thừa Nghiệp hầm hầm giận dữ, bởi mấy năm nay Lục Trạm Giang đã làm không ít chuyện cản trở: "Hơn nữa cậu đừng quên nhờ ai mà sản nghiệp của nhà họ Lục vẫn còn tới ngày hôm nay."

Lục Trạm Giang tưởng rằng, giao toàn bộ sản nghiệp nhà họ Lục cho Chu Thừa Nghiệp là anh ta có thể thoát thân được rồi, nhưng sao có thể dễ dàng như thế.

"Trạm Giang, thứ gì cũng có cái giá của nó, Đại ca cũng đang trả giá cho những chuyện anh ấy từng làm, còn cậu, cậu mau dừng tay đi." Chu Thừa Nghiệp nhắm mắt: "Chuyện đó không liên quan đến Đại ca, chính anh muốn tới thành phố D, vì cô ấy nói cô ấy sẽ chờ anh, anh cứ nghĩ cô ấy sẽ không lừa anh... Nhưng kết quả là cô ấy vẫn lừa anh, khiến anh không thể gặp mặt cô ấy lần cuối."

Khuôn mặt Lục Trạm Giang toát ra sự đau đớn bi thương, cái chết của Nghê Nghiên vẫn luôn là cái dằm trong tim anh ta, anh ta cứ nghĩ nếu trước đây không tặng cô cho Nhị ca, nếu trước đây người ở bên cô là anh ta mà không phải Chu Thừa Nghiệp, phải chăng mọi thứ sẽ thay đổi. Anh ta không thể hận Chu Thừa Nghiệp, nên đành dồn mọi oán hận lên người Cố Trường Dạ, lên người đã điều Chu Thừa Nghiệp đi xa, để đến chết Nghê Nghiên vẫn không được gặp Chu Thừa Nghiệp lần cuối... Thật ra, kẻ anh ta hận nhất chính là bản thân mình.

Cố Trường Dạ vẫn ở bên Giản Ngưng, nhưng dù anh có nói gì chăng nữa thì cô cũng không tỉnh lại. Chu Thừa Nghiệp buộc anh đi nghỉ ngơi, song Cố Trường Dạ vẫn không nghe, ở bên cạnh Giản Ngưng chứ không chịu rời đi.

Mấy hôm sau khi Cố Trường Dạ ra ngoài nghe điện thoại, lúc anh quay về thì thấy người nằm trên giường đã không cánh mà bay, anh chạm tay lên giường vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm mơ hồ của cô.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-54)