Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 50

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 50
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm thăm thẳm.

Trong biệt thự lặng ngắt như tờ, như điềm báo trước một cơn giông bão sắp tới, sự bất an phiêu đãng trong bầu không khí khiến người ta phiền muộn lo âu. Giản Ngưng nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen như mực không sao ngủ được. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ thực sự giết chết Cố Trường Dạ, nhưng cô vẫn muốn làm gì đó, anh chết được thì tốt, không chết cũng chẳng sao, cô đau xót nhận ra bản thân đang tiếp tục sống vì suy nghĩ này. Hôm nay cô cố ý đuổi người giúp việc đi, đến quản gia cũng bị cô lừa ra khỏi nhà, trong khoảnh khắc cầm súng lên, máu trong cơ thể cô như sôi trào, giây phút ấy, cô thực sự muốn kết thúc tất cả trong một phát súng, rồi cuộc đời cô cũng chấm dứt tại đó.

Với cô, hai chữ "sống sót" quá xa vời, cô đã không còn động lực và dũng khí để tiếp tục sống, cô không khóc được nữa, dường như những nỗi đau đã lấy đi nước mắt của cô, tuyết lệ của cô khô kiệt. Nhưng cô cũng chẳng sợ gì nữa, cũng chẳng có thứ gì làm tổn thương được cô, cô đã trải qua những đau khổ vô cùng, dù có lại bị tổn thương thì cô cũng chẳng còn hoảng hốt kinh sợ, cô đã vô cảm với mọi thứ trên đời.

Cửa bị đẩy ra, Giản Ngưng nhìn về cửa theo bản năng, đưa tay bật đèn lên. Căn phòng chợt bừng sáng, cô thoáng nhìn Cố Trường Dạ đứng ở cửa, anh còn dám đi tới, thậm chí cởi áo khoác. Hành động này của anh khiến cô tưởng mình hoa mắt, giống như họ thực sự là một đôi vợ chồng ân ái mặn nồng, còn có thể cùng giường chung gối, Giản Ngưng không biết nên nói là cô bất thường hay là anh bất thường.

"Không sợ chết thật à?"

Khi nhận ra người đàn ông "không bình thường" kia thực sự muốn ngủ ở đây, Giản Ngưng thản nhiên buông một câu.

Cố Trường Dạ phớt lờ câu nói của cô, lại định ngủ ở đây thật. Trước đó khi anh nằm trên giường trong một căn phòng khác, anh chợt hoài nghi có thật là mình vẫn còn sống hay không, sự hoài nghi này nực cười biết bao. Nhưng khi nhắm mắt lại, dường như anh vẫn thấy được ánh mắt căm hận của cô khi nhìn anh, cô thực sự bóp cò, hóa ra cô hận anh như vậy.

Giản Ngưng ngồi dậy, nở một nụ cười kỳ dị, nhìn anh chằm chằm như đang nghĩ xem làm thế nào để giết chết anh, ánh mắt tỏa ra ánh sáng khát máu. Cố Trường Dạ liếc nhìn cô: "Đừnhg làm chuyện hoang đường nữa."

"Vậy tốt nhất là anh có thể giữ mình tỉnh táo cả đêm."

Cố Trường Dạ nhắm mắt lại: "Một trò chơi thôi mà, tôi thấy rất thú vị, nếu như cô cứ nhất quyết đòi chơi cùng tôi."

Gần như trong giây phút ấy cô lao về phía anh, anh hơi tránh đi, rồi giữ lấy hai tay cô, cô lại dùng chân đá anh liên tục, giống như một trò chơi giày vò hành hạ nhau, cho tới khi cả hai người đều mệt mỏi rã rời thì mới kết thúc.

Cố Trường Dạ thấy hai mắt cô đỏ lựng, sắc mặt tái nhợt, nụ cười cũng đầy tuyệt vọng.

Nhờ An Diệc Thành mà mọi người đều biết tình hình sinh hoạt gần đây của Cố Trường Dạ. Lão Thất là người làm ầm lên đầu tiên: "Tứ ca, anh cứ thế mà đi thôi à, sao không kéo Đại ca đi theo, Đại ca ở lại đó quá nguy hiểm. Tâm địa phụ nữ là tàn độc nhất đấy." Dứt lời, anh ta còn bĩu môi: "Chị ta đối xử với Đại ca như vậy, chúng ta có nên 'khử' chị ta không?"

Chu Thừa Nghiệp liếc nhìn lão Thất một thoáng, không tiếp lời.

"Nhị ca, sao anh lại nhìn em như thế?" Lão Thất bất mãn.

"Anh thấy chắc cậu ngại đầu gắn vào cổ quá chặt, nên muốn tìm chút chuyện để gỡ lỏng nó ra đúng không." Chẳng mấy khi Chu Thừa Nghiệp nghiêm nghị như vậy: "Cậu thử động vào một sợi tóc của Đại tẩu xem cậu với Đại tẩu ai là người bị 'khử' trước."

Nguyễn Ngộ Minh vội đưa tay sờ sờ lên cổ mình, không dám nói lung tung nữa. Kỷ Bách Hiên thấy vậy, giữa bầu không khí thế này mà anh ta vẫn phải bật cười, nhưng sau đó mau chóng nghiêm túc trở lại: "Vậy phải làm thế nào, bây giờ Đại tẩu hận Đại ca như vậy... Không đúng, sao Đại tẩu lại hận Đại ca chứ, có phải là có hiểu lầm gì không?"

Mọi người đều quay ra nhìn An Diệc Thành, An Diệc Thành lắc đầu: "Đừng nhìn tôi, sao tôi biết được."

"Thôi đi, có chuyện gì mà anh không biết chứ." Kỷ Bách Hiên không nhịn được nói.

An Diệc Thành nhắm mắt lại: "Muốn biết thì tìm xem video giám sát của bệnh viện... Đúng rồi, là các cậu vô tình xem được, không phải được người khác gợi ý đi xem."

Đến Chu Thừa Nghiệp cũng phải vỗ vai An Diệc Thành.

Mấy người họ liền mau chóng tìm cách lấy video giám sát từ camera bệnh viện, nhưng lại được báo là những đoạn video ấy đã sớm bị Cố Trường Dạ hạ lệnh tiêu hủy, thế là ai nấy đều rầu rĩ cúi đầu. Nguyễn Ngộ Minh không ngừng năn nỉ An Diệc Thành nói ra sự thật, rốt cuộc vì sao Đại tẩu lại hận Đại ca như vậy, mấy người bọn họ cũng muốn nghĩ cách giúp Đại ca, bây giờ rõ ràng là Đại ca muốn cùng Đại tẩu sống thật tốt, bọn họ đương nhiên phải đứng cùng chiến tuyến với Đại ca rồi.

An Diệc Thành nghe Nguyễn Ngộ Minh lảm nhảm đến phát phiền, bèn thuận miệng nói ra vài câu, khiến Nguyễn Ngộ Minh vô cùng kinh ngạc: "Còn lâu Đại ca mới làm chuyện ngu ngốc như thế."

Dù là vậy mọi người vẫn âm thầm nghĩ cách ngăn cản Cố Trường Dạ về nhà. Mà còn phải làm thế nào để Cố Trường Dạ không phát hiện ra bọn họ bàn bạc một hồi, mau chóng đưa ra kế hoạch.

Từ đợt Cố Trường Dạ đánh lão Tam, lão Tam Lạc Minh Khải vẫn ở lại nước ngoài, lần này anh ta đột nhiên về nước, còn dẫn theo con trai Mộc Trạch Hiên, dự định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ.

Lạc Minh Khải bế con trai tới bên Cố Trường Dạ, Cố Trường Dạ rất thích cậu bé trong ngực Lạc Minh Khải, bèn đưa tay trêu cậu bé. Bé con năm tuổi đã hiểu được chút chuyện, nhưng vì quanh năm không được ở bên cha, nên bây giờ rất thích nằm trong lòng Lạc Minh Khải, lúc này thấy Cố Trường Dạ có cảm tình với mình, bèn chào to: "Cháu chào chú."

Cố Trường Dạ bật cười, xem ra lão Tam đã dạy trước rồi.

Lạc Minh Khải thấy Cố Trường Dạ có chuyện muốn nói với mình, bèn thả con trai xuống, để cậu bé chạy ra ngoài chơi, chỉ dặn là đừng chạy xa quá. Cố Trường Dạ thấy cậu bé nhảy hót tung tăng, hiếu kỳ ngó ngang ngó dọc, ánh mắt cũng dịu đi: "Tiểu Hiên đã lớn vậy rồi mà vẫn chưa thuyết phục được mẹ thằng bé sao?"

Lạc Minh Khải không quá để tâm: "Em tôn trọng cô ấy."

Cố Trường Dạ lắc đầu, đàn ông rất dễ mắc một sai lầm, đó là coi thường phụ nữ, rất nhiều phụ nữ ban đầu chẳng có bất cứ yêu cầu gì, vô cùng nhu nhược mềm yếu, nhưng nếu vượt quá giới hạn chịu đựng của bọn họ, thì bọn họ sẽ hận bạn thấu xương, không còn cơ hội để làm lại từ đầu.

Cố Trường Dạ vỗ vai Lạc Minh Khải: "Cố mà trân trọng nhé, miễn là chưa hết hy vọng."

"Em hiểu." Đã làm sai quá nhiều, đành dùng cả đời để bù đắp, cho dù người kia chẳng hề quan tâm, cũng vốn không cần, nói là bù đắp, nhưng đôi khi lại càng giống tự cho bản thân hy vọng.

Vì lâu rồi mấy anh em không được gặp nhau, tất cả quyết không say không về, Cố Trường Dạ cũng bị giữ lại, Lạc Minh Khải cho con trai chơi với chú, Mộc Trạch Hiên liền thực sự đi theo ông chú rất thích mình này.

Mộc Trạch Hiên ngồi bên cạnh Cố Trường Dạ chơi bài với anh, mấy bữa nay cậu bé đang mê chơi tiến lên, Cố Trường Dạ cũng kiên nhẫn chơi với bé. Mộc Trạch Hiên chơi một lúc, thấy cha mình và các chú các bác đang trò chuyện hăng say, đành níu lấy tay Cố Trường Dạ: "Cháu muốn vào nhà vệ sinh."

Bấy giờ Cố Trường Dạ mới bế Mộc Trạch Hiên vào nhà vệ sinh.

Phải đi qua một hành lang rất dài mới tới được nhà vệ sinh, cuối hành lang có một khung cửa sổ lớn, từ đó có thể thấy được cảnh vật bên ngoài, nhưng đó lại không phải cửa sổ sát sàn. Mộc Trạch Hiên ngơ ngác ngó qua cửa sổ mấy lần, Cố Trường Dạ đoán chắc cậu nhóc thấy thích, bèn bế Mộc Trạch Hiên lên, để cậu bé ngắm khung cảnh cả thành phố qua khung cửa ấy.

Cậu bé hớn hở khoa tay múa chân, ngó nga ngó ngoáy trên người Cố Trường Dạ, Cố Trường Dạ đành ôm cậu bé chặt hơn để cậu bé không bị ngã xuống.

Cậu bé rất vui vẻ, cười vô cùng xán lạn. Cố Trường Dạ bỗng nhớ đến Tiểu Địch, gương mặt nho nhỏ của bé dường như luôn vương nỗi ưu sầu không phù hợp với tuổi tác, Tiểu Địch rất ngoan, rất ít khóc, khi được anh bế cũng không bao giờ hớn hở nghịch ngợm thế này.

Tiểu Địch... Cố Trường Dạ bỗng thấy tim mình đau nhói. Tiểu Địch từng hỏi có phải anh đang khóc không, anh đáp không, anh là đàn ông, anh sẽ không khóc, cũng không thể khóc.

Nhưng giờ phút này, dường như anh không thể kiềm chế được nữa. Anh vốn cũng có thể nắm giữ tất cả, một cậu con trai ngoan ngoãn đáng yêu và một người vợ xinh đẹp dịu hiền, biết đâu hết thảy đều chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh lại mọi thứ đều đã thay đổi. Anh vẫn không muốn thừa nhận bản thân hối hận đến mức nào, thừa nhận bản thân tuyệt vọng ra sao. Chính anh là người viết đoạn mở đầu, vậy anh cũng phải chấp nhận cái kết. Nhưng liệu anh có thể coi tất cả như một cơn ác mộng, để rồi khi tỉnh lại mọi thứ đều trở về điểm khởi đầu hay không?

Anh cũng không biết những chuyện mình đang làm có đúng hay không, bây giờ cô không muốn chết, nhưng dù sống, cô vẫn sống trong tuyệt vọng. Anh biết, khi Tiểu Địch qua đời thì thế giới này đã không còn gì níu giữ được cô, sự thật rõ ràng là thế.

Sự tuyệt vọng của cô, cũng khiến anh chìm vào vô vọng.

Tiểu Hiên bỗng thấy tay mình thoáng lạnh, cậu bé quay đầu lại, thấy?mắt Cố Trường Dạ thấp thoáng ánh lệ, bèn đưa tay lau đi: "Chú sao thế ạ? Có phải Tiểu Hiên làm gì sai không ạ?"

Cố Trường Dạ lắc đầu: "Không phải, chú chỉ đang nhớ tới con trai chú thôi."

"Con trai chú?" Tiểu Hiên mở to mắt: "Thế cháu có thể chơi với bạn ấy không ạ?"

Cố Trường Dạ lại lắc đầu: "Bạn ấy bị ốm rồi, không thể chơi với các bạn nhỏ khác được."

"Tiếc thật đấy ạ." Tiểu Hiên ôm Cố Trường Dạ rồi thơm một cái lên má anh: "Vậy cháu nhất định sẽ không bị ốm, bị ốm thì không thể chơi với các bạn nhỏ khác rồi."

Cố Trường Dạ gật đầu: "Cháu nhất định phải nghe lời cha mẹ nhé."

Tiểu Hiên tròn mắt im lặng vài giây: "Chú với thím có ở cùng nhau không ạ?" Nói rồi cũng không đợi Cố Trường Dạ trả lời: "Cha mẹ cháu không ở cùng nhau, cháu muốn nghe lời cha mẹ lắm chứ, nhưng mà cha mẹ cháu không ở cùng nhau." Dứt lời, cậu bé tủi thân cúi đầu.

Cố Trường Dạ kề sát mặt mình vào mặt cậu bé: "Thế cháu phải ngoan vào, biết đâu cha mẹ cháu sẽ về với nhau."

Tiểu Hiên liền gật đầu.

Quãng thời gian này, Nguyễn Ngộ Minh và Kỷ Bách Hiên tìm trăm phương ngàn kế để ngăn Cố Trường Dạ trở về biệt thự. Mấy ngày đầu Cố Trường Dạ cũng chưa phát hiện ra, sau này nhận ra cũng vẫn thuận theo họ, anh cứ sống mơ hồ như vậy, đôi khi cảm thấy đây là quãng thời gian thoải mái nhất trong đời. Hôm nay anh uống say, nằm trên sofa ngủ thiếp đi.

Anh mơ một giấc mơ rất rõ ràng, trong mơ, Tiểu Địch đứng trước mặt anh, anh muốn chạm vào cậu bé, nhưng khi anh tiến lên một bước, Tiểu Địch lại rời xa anh một bước.

"Khi mẹ sinh ra con, đau đớn đến nghẹt thở thì cha đang ở đâu?"

"Khi mẹ con bị ốm, không dám tới bệnh viện, nằm trên giường ho khan không ngớt thì cha đang ở đâu?"

"Khi mẹ chưa đóng được tiền thuê nhà nên bị chủ nhà mắng chửi thì cha đang ở đâu?"

"Khi mẹ con bị người khác xoi mói, nói mẹ sống phóng túng, bị người ta cười nhạo thì cha đang ở đâu?"

"Khi mẹ bị trộm rạch túi nhưng vẫn cố giữ chặt ví tiền, cuối cùng bị tên trộm rạch đứt tay thì cha đang ở đâu?"

...

Cố Trường Dạ bừng tỉnh, khuôn mặt đẫm nước mắt.

Dường như có một giọng nói đang thì thầm bên tai anh, nếu anh đã không có mặt khi cô cần anh nhất, vậy anh cũng không còn tư cách ở bên cô nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)