Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 49

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 49
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Hình như Đại ca bị thương." Kỷ Bách Hiên sờ sờ mũi, nhìn Cố Trường Dạ hồi lâu, rồi sau khi Cố Trường Dạ rời đi mới dám đưa ra kết luận.

"Ồ?" Nguyễn Ngộ Minh ngó đông ngó tây một lúc: "Sao thế được, thân thủ của Đại ca thế nào ai mà chẳng biết. Lão Bát, chắc chắn cậu nhìn lầm rồi."

Kỷ Bách Hiên lắc đầu: "Nếu Đại ca không bị thường thì sao phải dựng cổ áo lên rồi cài kín vào như vậy, anh có thấy anh ấy mặc áo như thế bao giờ không?"

Nguyễn Ngộ Minh bĩu môi: "Mấy người chỉ giỏi suy diễn lung tung, làm sao Đại ca bị thương được, không thể có chuyện đó."

Kỷ Bách Hiên không muốn giải thích thêm với anh ta, mà lo lắng đối diện với Nhị ca một thoáng, rồi đều nhận ra sự lo âu trong mắt đối phương. Nếu Đại ca bị thương mà không ẩn giấu, cũng chỉ chứng tỏ anh bị thương không nặng, mà kẻ làm anh bị thương cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Nhưng nếu Đại ca khăng khăng che giấu vết thương, thì rõ ràng là muốn giấu kín chuyện này, vậy người làm anh bị thương cũng khá bí ẩn.

Chu Thừa Nghiệp sờ sờ mũi, khá khó hiểu với hành động này của Cố Trường Dạ.

Nguyễn Ngộ Minh nhìn chằm chằm vào An Diệc Thành đang gọi điện thoại ngoài ban công: "Cậu có thấy hôm nay Tứ ca rất khác thường không? Nghe điện thoại của ai mà lâu như thế?"

Kỷ Bách Hiên thầm trợn trắng mắt, muốn nói người khác thường chính là Thất ca anh đó. Từ khi Thất ca tuyên bố sẽ tìm ra mẹ ruột của Tiểu Gia – con trai Tứ ca thì anh ta liền thành ra thế này, anh ta coi Tứ ca thành đối tượng điều tra mọi lúc mọi nơi, chỉ sợ bỏ sót chuyện gì. Câu nói mà Kỷ Bách Hiên nghe Nguyễn Ngộ Minh nói nhiều nhất mỗi ngày chính là – Hôm nay Tứ ca thật là khác thường. Cái sự khác thường này bao gồm cả hôm nay Tứ ca vào nhà vệ sinh nhiều hơn hôm qua một lần, hôm nay Tứ ca nói chuyện nhiều hơn hôm qua một ít, hôm nay bước chân của Tứ ca vững vàng hơn hôm qua một chút... Kỷ Bách Hiên cũng đến chào thua anh ta.

"Vâng." Kỷ Bách Hiên vẫn gật đầu tán dương: "Tứ ca có bao giờ bình thường đâu."

Như tìm được tri kỷ, Nguyễn Ngộ Minh nói: "Anh cũng thấy thế, cậu coi kìa khóe môi Tứ ca hình như đang nhếch lên, chắc chắn là đang cười, bình thường anh ấy đã bao giờ cười lạ lùng thế đâu, nhất định là có vấn đề... Anh nghĩ người đang nói chuyện điện thoại với anh ấy là phụ nữ."

Kỷ Bách Hiên lại ôm trán, sau khi An Diệc Thành buông di động, anh ta lập tức đi tới cho An Diệc Thành biết chuyện của Đại ca, sau đó hai người cùng trầm tư suy nghĩ. Bọn họ không lo chuyện Đại ca bị thương, mà Đại ca bị thương còn giấu bọn họ, đương nhiên là vì thân phận của người làm anh bị thương rất đặc biệt, nhưng người có thể làm Đại ca bị thương ở chỗ đó, cũng chỉ có một – Đại tẩu.

Cổ của con người luôn là nơi yếu ớt, hành động này của Đại tẩu không biết là vô tình hay cố ý, nếu là cố ý thì cũng quá...

An Diệc Thành cũng đồng tình với Kỷ Bách Hiên, anh lại gọi một cuộc điện thoại trước mặt Kỷ Bách Hiên, sau khi cúp máy mới khẽ nhướng mày: "Đại ca đưa Đại tẩu cùng tới thành phố A, còn chuyện Đại ca bị thương thì đối phương nói là không tiện tiết lộ, chắc là Đại ca không cho phép lộ ra." An Diệc Thành thoáng im lặng: "Bây giờ Đại tẩu vẫn đang ở bên Đại ca."

Sắc mặt Kỷ Bách Hiên sa sầm:"Lần trước em đã thấy Đại tẩu là lạ rồi, ánh mắt chị ấy nhìn Đại ca âm u kỳ dị khó tả, xem ra quả thật có ý đồ xấu." Dứt lời, anh ta không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Phụ nữ đúng là sinh vật không phân biệt được tốt xấu, nếu không có Đại ca thì người nhà của Đại tẩu còn sống được nữa không? Bây giờ lại đối xử với Đại ca như vậy, mà Đại ca cũng như bị trúng tà ấy, vẫn cứ che chở cho người ta."

"Chuyện của Đại ca đâu phải để chúng ta bàn ra tá vào." An Diệc Thành không đồng tình với Kỷ Bách Hiên.

"Được rồi, một người hai người đều như thế, em còn tưởng trên đời này có Lục ca là ngốc nhất rồi, không ngờ Đại ca cũng lại..." Cuối cùng Kỷ Bách Hiên vẫn không thể dùng từ đó để miêu tả về Cố Trường Dạ, nói ra một nửa rồi lại thôi.

Kỷ Bách Hiên bực bội đi ra ngoài, sau khi thấy ánh mắt tha thiết của Thất ca thì trai tim hơi run rẩy, cuối cùng vẫn buộc bản thân bước tới: "Tứ ca đúng là vừa nói chuyện với một phụ nữ..."

Mắt Nguyễn Ngộ Minh chợt sáng lên.

"Là bảo mẫu chăm sóc Tiểu Gia."

Mắt Nguyễn Ngộ Minh lại tối sầm.

Buổi chiều, Cố Trường Dạ đại diện cho "Hoàng Thành" tham dự một hoạt động, khi hoạt động kết thúc, anh lập tức chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa tới bãi đỗ xe thì An Diệc Thành đã lái xe dừng lại bên người anh: "Anh, để em đưa anh về." Cố Trường Dạ nghi hoặc nhìn anh ta, nhưng lại nghĩ lão Tứ không phải loại người xuất hiện trước mặt anh mà không có lý do, chắc hẳn có chuyện cần nói, nghĩ vậy Cố Trường Dạ mới lên xe.

Đúng như dự đoán của Cố Trường Dạ, ở thành phố B đã xảy ra chuyện, hiện giờ đang lâm vào phiền toái, An Diệc Thành muốn hỏi ý kiến của Cố Trường Dạ, Cố Trường Dạ ngẫm nghĩ một chút rồi bày tỏ suy nghĩ của mình, còn một vài vấn đề nhỏ khác thì để An Diệc Thành tự đi xử lý.

An Diệc Thành gật đầu, bản thân anh ta cũng là người cẩn trọng thấu đáo, chẳng qua vẫn muốn hỏi Cố Trường Dạ trước theo thói quen mà thôi.

"Hình như đã lâu lắm rồi không tâm sự với Đại ca." An Diệc Thành nói một câu như vậy với vẻ cảm khái vô cùng."

Cố Trường Dạ nhíu mày, trong lòng thầm mắng một câu "Dối trá", từ khi anh bảo An Diệc Thành điều tra chuyện của lão Tam và nhà họ Từ, An Diệc Thành vẫn cố ý tránh mặt anh, còn tránh rất cẩn thận, có việc là đi làm ngay, nhưng nếu tránh anh được thì tránh, nếu không tránh được thì sẽ cố gắng đứng xa anh nhất có thể, thế mà bây giờ lại nói như vậy.

Sau khi tới biệt thự, Cố Trường Dạ xuống xe, An Diệc Thành cũng đi theo: "Lão Thất nói gần đây có rất nhiều chuyện không thuận lợi, chi bằng Đại ca làm một buổi tụ tập ở nhà. Đại ca, anh thấy thế có được không?"

Cố Trường Dạ dừng bước, liếc nhìn An Diệc Thành, ánh mắt lộ vẻ bất mãn.

An Diệc Thành vờ như không thấy vẻ mặt của Cố Trường Dạ.

Từ khi đi vào trong sân, bầu không khí liền trở nên kỳ dị, không có lấy một bóng người. An Diệc Thành đã nhận ra, mà Cố Trường Dạ đương nhiên cũng biết, đến Giản Ngưng cũng không ra đón anh như ngày thường, anh quay sang nhìn An Diệc Thành, nói thật khẽ: "Cậu có thể đi xử lý chuyện khác rồi đấy."

"Dạo trước em vẫn luôn bận rộn, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian rảnh, muốn tâm sự với Đại ca." An Diệc Thành vẫn cười.

Cố Trường Dạ lườm anh ta, cũng không nói gì thêm. Khi Cố Trường Dạ mở cửa ra, thứ đầu tiên anh ta nhìn thấy không phải phòng khách mà là một khẩu súng chỉa thẳng về phía anh. Giản Ngưng cầm súng chỉa vào Cố Trường Dạ, cũng chẳng để ý đến An Diệc Thành đứng sau, tay cô run run, có thể nhận ra là đang cố gắng kiềm chế, nhưng ánh mắt cô lại hừng hừng lửa hận, như chỉ muốn băm vằm người đàn ông trước mắt này thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

Cố Trường Dạ phớt lờ khẩu súng đang chĩa về phía mình, chỉ chăm chú nhìn Giản Ngưng, nét mặt hờ hững, giống như thứ trong tay cô chỉ là một khẩu súng đồ chơi.

An Diệc Thành nhìn hai người, mỉm cười nói: "Đại ca nói Đại tẩu ngày càng ham chơi, đúng là như thế thật. Đại tẩu, chị dọa Đại ca một chút là được rồi, chúng ta đều là người trưởng thành, đừng chơi cái trò trẻ con này nữa." Tuy anh ta đang cười, nhưng giọng nói không giấu nổi sự uy hiếp.

Bấy giờ Giản Ngưng mới liếc nhìn An Diệc Thành, nhưng vẫn chẳng bận tâm đến anh ta.

An Diệc Thành bước về phía trước một bước, Giản Ngưng lập tức nhíu mày: "Anh đừng tới đây, tôi sẽ nổ súng thật đấy." Cô giữ chặt súng trong tay, mồ hôi lạnh toát ra ngày càng nhiều.

An Diệc Thành vẫn thản nhiên bước thẳng về phía Giản Ngưng.

Giản Ngưng sợ tái mặt, cô nắm chặt khẩu súng chuẩn bị bóp cò, nhưng đúng lúc ấy, Cố Trường Dạ nhanh chóng lấy tay che nòng súng, một tay khác đoạt lấy súng trong tay Giản Ngưng, còn khẽ thì thầm vào tay Giản Ngưng: "Ngốc quá."

Rõ ràng là cô đã nổ súng, Giản Ngưng ngơ ngác nhìn khẩu súng nọ, cô đã kiểm tra rồi, bên trong có đạn, nhưng tay anh lại không hề bị thương.

Sắc mặt An Diệc Thành cũng tối đi, nếu Đại ca không ra tay như vậy, thì đã đá vào tay của Đại tẩu rồi.

Cố Trường Dạ quăng khẩu súng trong tay đi, vừa nhìn Giản Ngưng vừa cười như có như không. Còn An Diệc Thành thì thở dài: "Đại tẩu, trò này chẳng vui chút nào, sau này chị đừng làm thế nữa." Dứt lời, anh ta liền rời đi, bởi vì một giây sau, chắc chắn Đại ca cũng sẽ đuổi anh ta đi. Anh ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhặt khẩu súng dưới đất lên. Khẩu súng này thực sự có thể hại người, đạn cũng là đạn thật, nhưng khẩu súng này đã được xử lý đặc biệt, trước khi nổ súng phải mở một chốt bí mật, thì đạn mới có thể bắn ra như bình thường, chuyện này chỉ có mấy người bọn họ biết thôi, còn người ngoài cầm súng thì trong chốc lát không thể phát hiện ra bí mật này, cũng không thể làm ai bị thương được.

An Diệc Thành và Chu Thừa Nghiệp trò chuyện một hồi, đều cho rằng để Giản Ngưng ở bên Đại ca sẽ khiến Đại ca gặp nguy hiểm, nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán của bọn họ, anh ta đành đích thân tới đây kiểm chứng, hy vọng rằng những suy đoán ấy chỉ do bọn họ quá cả nghĩ, không ngờ lại gặp phải tình huống này.

An Diệc Thành vừa rời đi, Cố Trường Dạ lạnh lùng nhìn Giản Ngưng rồi nở một nụ cười giễu cợt, anh dùng một ngón tay cuốn lấy tóc cô, không dùng nhiều lực, cũng không làm đau da đầu cô. Cô mở to mắt nhìn anh, khi ánh mắt lướt đến cổ anh, chợt lóe lên chút tàn nhẫn, cô chỉ hận không cắn đứt cổ anh, không thể khiến anh mất máu mà chết.

"Cô có bao giờ suy nghĩ, tại sao cô lấy được khẩu súng của tôi không?" Cố Trường Dạ dùng một tay khác vỗ nhẹ lên khuôn mặt cô: "Nếu không có tôi nhắc nhở thì làm sao cô lấy được nó?"

Anh cười tàn nhẫn là thế, giống như toàn thân đều chứa nọc độc.

Giản Ngưng trừng mắt nhìn anh, hai tay cố vùng vẫy. Giọng nói của Cố Trường Dạ lại càng thản nhiên: "Mỗi lần nghĩ ra cách để giết chết tôi cô đều rất kích động đúng không?" Anh buông tóc cô ra, rồi lại đặt tay lên ngực cô: "Nơi này vẫn sục sôi ý chí, phải không?"

Giản Ngưng cắn môi không hề đáp lại, môi cô đã bật máu.

Cố Trường Dạ bật cười: "Có biết sau khi bắt được chuột thì mèo làm thế nào không? Nó quăng chuột đi, để chuột chạy trốn, sau đó lại mau chóng bắt chuột về. Còn con chuột kia lần nào cũng tưởng bản thân có thể trốn thoát, liền ra sức chạy. Cho tới khi chuột quá mỏi mệt, mèo cũng đã hết hứng, sau đó nó sẽ ăn thịt con chuột."

Nụ cười trên môi anh càng xán lạn hơn: "Cứ tiếp tục kích động thế này nhé, đừng mệt mỏi như con chuột kia." Anh vỗ nhẹ lên khuôn mặt cô, như đang ám chỉ, bây giờ anh đang chơi trò mèo vờn chuột, cô muốn anh chết như vậy, anh chỉ coi cô như đồ chơi để mua vui, một khi cô mất đi ý chí, anh sẽ chẳng còn hứng thú, vậy thì cô cũng không cần sống tiếp nữa.

Cả người Giản Ngưng run lên, nhưng cô vẫn im lặng, cô sẽ không cho anh thỏa mãn, sẽ không để anh được toại nguyện.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)