Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 48

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 48
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giản Ngưng nhặt được rất nhiều loại đá cuội cô thích, cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay làm cô rất vui vẻ, khiến Cố Trường Dạ cũng vui lây. Cô còn kéo Cố Trường Dạ đến cửa tiệm nhỏ gần đó mua một lọ thủy tinh xinh xắn để đựng đá cuội. Hai người dạo bước trên phố khiến không ít người phải nhìn theo, Giản Ngưng khoác tay Cố Trường Dạ, không hề tỏ ra khó chịu một chút nào.

"Cảm ơn anh." Trên đường về khách sạn, Giản Ngưng chợt ngẩng đầu nói với anh: "Hôm nay em rất vui, rất rất vui."

Cố Trường Dạ khẽ mỉm cười, cũng không tiếp lời, nhưng từ nét mặt anh có thể nhận ra anh đang khá vui vẻ. Sau khi quay về khách sạn, họ mới bảo người ta chuẩn bị bữa tối, đồ ăn trong khách sạn vừa ngon miệng vừa cầu kỳ, Giản Ngưng ăn rất nhiều, Cố Trường Dạ thấy cô ăn được nhiều, chính anh cũng thấy ngon miệng hơn, cuối cùng hai người ăn hết đồ ăn bưng ra, nhìn bát đĩa trên bàn trống không, hai người nhìn nhau một lúc rồi đều không nhịn được cười.

Hôm nay xem như một ngày hoàn hảo. Sau đó chỉ việc tắm rửa rồi đi ngủ thôi.

Giản Ngưng mới nằm trên giường chưa lâu, Cố Trường Dạ đã ra khỏi phòng tắm rồi nằm trên giường, anh chăm chú nhìn cô, ý đồ quá lộ liễu, cô đương nhiên biết anh muốn làm gì. Quả nhiên, anh liền trở mình áp lên người cô, Giản Ngưng mở to mắt nhìn anh, sau đó bật cười, thì thầm vào tai anh: "Hôm nay em thấy hơi mệt."

Sắc mặt Cố Trường Dạ liền tối đi, dáng vẻ này của anh dường như khiến Giản Ngưng rất thích thú, cô vừa nhìn anh vừa cười khúc khích. Bấy giờ Cố Trường Dạ đành bất đắc dĩ nằm về chỗ của mình, đầu gối lên hai cánh tay, có vẻ sầu não vô cùng.

Thấy anh như vậy, Giản Ngưng bèn đưa tay ra đùa anh như đùa trẻ con. Cố Trường Dạ vốn định lên tiếng ngăn cô lại, nhưng thấy cô cười, anh lại chẳng thể thốt ra lời ấy, đành tùy cô nghịch ngợm.

Một lúc sau, dường như anh cũng đã buồn ngủ, bèn nói: "Ngủ đi!"

Trong giây phút đèn tắt, cả căn phòng tối đen như mực. Nụ cười của Giản Ngưng hòa vào bóng tối, lộ ra hơi thở âm u mà kỳ dị, cô nheo mắt nhìn trần nhà, không làm sao ngủ được. Cô lẳng lặng nghe tiếng thở của người đàn ông bên cạnh, hơi thở của anh càng ổn định, trái tim cô càng đập nhanh hơn, thậm chí cô còn cảm thấy khá hưng phấn.

"Cô tưởng tôi tốt bụng giữ lại Giản Thị cho cô, đúng là mơ hão. Cho cha và anh cô còn sống chỉ để cô quay lại xem hiện giờ họ thê thảm đến mức nào, để cô thấy người thân của cô đang khổ sở ra sao, để cô càng thêm đau khổ hơn mà thôi. Cô nghĩ tại sao cha cô lại phát điên? Cô tưởng đó là chuyện ngoài ý muốn thật à? Đó là vì tôi cố ý cho ông ta biết, anh trai cô nghiện ma túy, cũng không thể cứu vãn được nữa, công ty xảy ra chuyện lớn, anh trai cô lại như vậy, cha cô mới giận quá hóa điên..."

"Còn anh trai cô, cô nghĩ tại sao anh ta lại nghiện ma túy? Có thật là chuyện ngoài ý muốn? Cô chưa từng nghĩ vì sao người phụ nữ kia lại tìm tới anh ta, ai là người phái cô ta tới à?"

"Cô tưởng tôi chỉ làm có vậy thôi à? Cô không muốn biết, tại sao khi Tiểu Địch ở bên cô thì nó luôn khỏe mạnh, mà tôi vừa nuôi nó thì nó lại phát bệnh ư... Tôi cho cô biết, mọi chuyện đều do tôi làm, người thân của cô đều bị tôi làm hại thành ra như vậy, cô không muốn báo thù cho họ sao? Cô đúng là đồ yếu đuối nhát gan, nhất định là cô đã sợ rồi, cô đâu phải đối thủ của tôi. Cô đã quên Tiểu Địch chết như thế nào sao?"

Những lời này tựa như ác mộng bủa vây lấy cô, không cho cô được yên giấc, cô chỉ có thể nhẩm lại chúng hết lần này đến lần khác, khắc ghi vào trong tâm khảm, chỉ có làm vậy thì cô mới đủ dũng khí để kéo chút hơi tàn trên cái thế giới vô vọng này.

Cô nghĩ ra đủ cách để khiến anh phải chết, hạ độc hoặc thẳng tay giết anh, nhưng dù làm cách nào, dường như Giản Ngưng cũng phải chết cùng anh, song cô không cho phép bản thân có liên quan tới anh, kể cả khi chết, cô cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh.

Mỗi lần mỉm cười với anh, Giản Ngưng đều thấy mắc ói, phải gắng nhẫn nhịn kìm lại cảm giác hỗn độn trong dạ dày thì mới có thể trò chuyện bình thường với anh. Tiểu Địch của cô đã đi rồi, đi mất rồi, nhưng tại sao người đàn ông này vẫn còn sống? Tại sao anh không những sống rất tốt, mà còn được hưởng thụ bất cứ thứ gì anh muốn? Tại sao... Giản Ngưng kìm nén hồi lâu, vẫn không khỏi há miệng thở hổn hển giữa đêm, cô chỉ ước anh chết ngay tức khắc, ngay trước mặt mình.

Nhưng cô không thể chịu nổi nữa, cô không dám nghĩ tiếp, cô sợ mình sẽ hóa điên. Ai biết ngày mai sẽ ra sao, bây giờ cô chỉ muốn làm chuyện cô phải làm.

Hơi thở của anh rất ổn định, như thực sự chìm sâu vào giấc ngủ. Giản Ngưng chầm chậm kề sát vào người anh, leo lên người anh, cô từng nghiên cứu vô số lần, trên cổ người có một động mạch rất mỏng manh, nếu cô có thể cắn đứt nó rồi giữ chặt anh thì tỷ lệ tử vong cũng là rất cao. Trong bóng tối, đôi mắt hơi đỏ lên của cô cũng trở nên mơ hồ, nhưng dường như cô có thể nhìn thấy cổ anh đang dẫn dắt cô, ánh mắt cô tỏa ra ánh sáng khát máu.

Cuối cùng cô thực sự cắn vào cổ anh, quên đi lớp mặt nạ cô vốn nên đeo tiếp trước mặt anh, vốn nên tiếp tục làm một người vợ hiền thảo của anh, vốn nên nghĩ ra một vụ mưu sát hoàn hảo và không làm bản thân liên lụy trong đó, thế nhưng cô không thể chịu đựng được nữa thì dường như đồng vu quy tận cũng không phải ý tồi, cô không tin cô và anh sẽ cùng phải xuống địa ngục. Hoặc có lẽ Diêm Vương sẽ cho bọn họ chết cùng nhau, nhưng người đàn ông tự đại như anh sẽ không bao giờ để bản thân phải dính dáng đến người phụ nữ từng sát hại anh.

Trong giây phút cô cắn vào cổ Cố Trường Dạ, anh cũng lập tức phản ứng lại, đẩy cô ra ngoài, nhưng cô cắn quá mạnh, anh chưa đẩy cô ra được, có điều cũng khiến cô cắn lệch khỏi vị trí dự tính. Tuy vết cắn không sâu như cô tưởng, nhưng cô cắn rất mạnh, hàm răng cũng xuyên qua da cổ của anh, trong thoáng chốc mùi máu tanh tỏa ra nồng nặc.

Mấy năm qua Cố Trường Dạ luôn ngủ không yên giấc, huống chi mỗi khi ngủ, theo thói quen thì anh vẫn luôn cảnh giác cao độ. Khi hơi thở của cô trở nên dồn dập, anh cũng đã tỉnh lại, nhưng không động đậy mà chỉ cố bình ổn hơi thở, như thể vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ. Khi cô tới gần anh, anh đã biết rốt cuộc cô định làm gì.

Trong khoảnh khắc cơn đau trên cổ truyền tới, anh dùng tay giữ chặt cô, đẩy cô nằm dưới người mình, cô vẫn cắn chặt không buông, khi anh kéo cô ra, hàm răng cô còn xé mất một lớp da trên cổ anh.

Cổ anh không ngừng chảy máu, nhỏ lên khuôn mặt cô. Trong bóng tối, vậy mà cô lại cười với anh.

Cố Trường Dạ giữ chặt hai tay cô, khi ấy anh cũng bật cười: "Con cái nhà họ Giản các người đúng là vô dụng, tôi còn tưởng cô kiên trì bền bỉ lắm chứ, còn chờ xem cô có thể nhẫn nhịn đến bao giờ, ai ngờ mới có mấy ngày đã không chịu được rồi..." Cô giãy giụa liên tục, nhưng anh vẫn thì thầm bên tai cô: "Cô nói xem, nhà họ Giản có những đứa con như các người, không tan cửa nát nhà thì thật có lỗi với chỉ số thông minh này của các người, phải không?"

Giản Ngưng điên cuồng vùng vẫy, nhưng anh vẫn giữ chặt cô, cô trừng mắt nhìn anh: "Cố Trường Dạ, anh sẽ không chết được tử tế."

"Đúng là anh em ruột, anh trai cô cũng từng mắng tôi như thế đấy." Dường như giọng nói của Cố Trường Dạ còn lẫn cả ý cười: "Biết anh ta mắng tôi như vậy bao giờ không? Lúc đó anh ta mới nghiện ma túy thôi..."

"Anh là đồ súc sinh, đồ súc sinh... Anh trả lại Tiểu Địch cho tôi, trả lại Tiểu Địch cho tôi, anh sẽ xuống địa ngục, chắc chắn anh sẽ phải xuống địa ngục..."

Cố Trường Dạ chẳng hề bận tâm: "Địa ngục?" Thậm chí anh còn cố ý lấy máu quệt lên mặt cô, như đang cười nhạo sự ngốc nghếch của cô, giọng nói vừa ngạc nhiên vừa khó tin: "Cô nói xem sao cô lại ngốc như vậy chứ, xuất hiện trước mặt tôi lần nữa mà muốn tôi buông tha cô sao. Tôi cho cô biết, trò chơi năm năm trước chưa bao giờ kết thúc, tôi lại không mất trí nhớ, đương nhiên sẽ không quên Quan Điềm đã chết như thế nào, vậy nên nhà họ Giản các người tiếp tục gánh chịu hậu quả đi..."

Năm năm trước, lại là năm năm tước, dường như cô không thể thoát khỏi số mệnh: "Chính anh mới là kẻ đáng chết, tại sao anh không chết đi, tại sao người chết đi không phải là anh..."

"Tôi đã nói rồi, cô không có tư cách sinh con của tôi, sao cô lại không nghe lời vậy hả. Cô không nghe lời, tôi đành phải dùng cách của tôi để bắt cô phải trả giá. Cô có hài lòng với mọi chuyện tôi làm không?" Anh nói rồi mỉm cười: "Con trai cô đã chết, cha và anh trai cô lại như vậy, bây giờ cô đang rất tuyệt vọng đúng không?"

"Cố Trường Dạ, anh là đồ khốn, anh nhất định sẽ phải trả giá, anh sẽ không được chết tử tế..."

"Ghê gớm quá nhỉ, xem ra còn sống dai lắm." Anh vừa nghiền ngẫm vừa vuốt ve gương mặt cô: "Vậy cũng tốt, tìm một món đồ chơi như cô thật không dễ dàng, chết rồi thì rất đáng tiếc, cuộc sống buồn tẻ thế này, rất cần những kẻ ngu ngốc như cô để mua vui..."

Giản Ngưng càng thở dồn dập hơn, cha cô đã bị anh hại thành như vậy, anh trai cô cũng bị anh đẩy vào con đường nghiện ngập, Tiểu Địch của cô, con trai của cô cũng bị anh hại chết. Anh chính là ác quỷ, đến trẻ con cũng không buông tha... Sao anh có thể tàn độc như thế, nhẫn tâm như thế.

Cố Trường Dạ buông cô ra rồi bật đèn lên. Phòng bỗng sáng ngời, khuôn mặt Giản Ngưng nhơ nhớp máu, như một con ma cà rồng thất bại, vô cùng thê thảm, cô trợn mắt nhìn người đàn ông đứng bên giường, cổ anh vẫn đang chảy máu. Cô ngồi bật dậy, rồi lại dậy lao về phía anh, cô chỉ có một suy nghĩ, anh chết rồi thì mọi chuyện sẽ chấm dứt, tất cả sẽ kết thúc. Nhưng ngay khi cô lại gần thì anh giữ cô lại, sau đó đẩy cô xuống giường, giữ chặt váy ngủ cô: "Cô nhìn lại mình đi, còn muốn giết chết tôi cơ đấy, cô nghĩ cô có tư cách sao?" Giọng nói đầy khinh thường.

"Tôi muốn anh chết."

Anh vỗ nhẹ lên gương mặt cô: "Có quá nhiều người từng nói với tôi câu này, nhưng cuối cùng câu nói ấy đều hoàn trả lại cho chính họ, còn cô ấy à, cô cũng sẽ không phải ngoại lệ đâu."

Cô trợn trừng mắt nhìn anh, trong mắt đầy tơ máu, chỉ hận không thể băm vằm anh thành trăm ngàn mảnh: "Cố Trường Dạ, anh cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá, những chuyện anh từng làm với nhà họ Giản, tôi đều sẽ hoàn trả cho anh."

"Chỉ bằng một mình cô?" Anh tỏ vẻ hoài nghi, vờ như đánh giá cô: "Bây giờ tôi vẫn còn có hứng thú với cô, tha cho cô một lần, nhưng cô cũng đừng làm trò ngu ngốc nữa, lâu rồi tôi không chơi vui như vậy, nếu cô quá đần độn thì tôi sẽ chẳng còn hứng thú nữa đâu."

Anh đẩy cô ra rồi định rời đi, Giản Ngưng liền ném thẳng đèn ngủ đầu giường vào người anh, không ném trúng đầu anh, nhưng lại trúng vai anh. Cố Trường Dạ quay đầu lại, trừng mắt với cô: "Đừng tưởng tôi không dám làm gì cô."

"Có giỏi thì anh giết tôi đi." Giết cô, để anh phải chết cùng cô.

Cố Trường Dạ quay người lại đi về phía cô: "Giết cô? Cô tưởng cô xứng à?" Anh nở nụ cười kỳ dị, giữ chặt hai tay đang vùng vẫy của cô, ghé sát vào tai cô: "Cô cũng chỉ xứng làm đồ chơi để mua vui cho tôi thôi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)