Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 32

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 32
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giản Ngưng bị coi như một đồ vật vô tri vô giác, đầu tiên cô bị Ngô Toàn Hành mắng mỏ một trận, nói sau khi cô rời đi, Giản Thị vô cùng rối loạn, bị Cố Trường Dạ chiếm lấy. Sau đó trách Giản Ngưng bất hiếu, một mình bỏ đi, để những cụ già như ông ở lại thu dọn hậu quả, thậm chí có lúc quá xúc động, khóe mắt Ngô Toàn Hành còn đỏ lên.

Giản Ngưng muốn nói cô chẳng quan tâm Giản Thị thế nào, cô chỉ muốn biết cha và anh cô ra sao, nhưng Ngô Toàn Hành lại không chịu nói về việc này, mà nói thẳng còn có chuyện quan trọng hơn cần Giản Ngưng giải quyết.

Ông Giản Trung Nhạc chỉ có hai người con là Giản Ngưng và Giản Nhất Phàm, cổ phần trong tay ông cũng đã được sắp xếp từ lâu, ông để lại toàn bộ cho con trai và con gái của mình. Khi ông Giản Trung Nhạc gặp chuyện không may, Giản Nhất Phàm mất tích, Cố Trường Dạ bèn lấy danh nghĩa của Giản Ngưng để bước vào Giản Thị, thậm chí còn đoạt được toàn quyền điều hành kinh doanh.

Giản Ngưng nghe Ngô Toàn Hành kể lể một phen, thấy lạ là Cố Trường Dạ lại không công bố "cái chết" của cô, cô không hiểu vì sao anh phải làm như vậy. Nhưng nghĩ một thoáng là hiểu ra tại sao anh lại làm thế, chỉ có làm vậy mới có thể mượn danh nghĩa của cô để chiếm lấy Giản Thị... Cô không hiểu phương pháp làm việc của Cố Trường Dạ, chưa bao giờ hiểu.

Sau đó Giản Ngưng lại được Ngô Toàn Hành giới thiệu cho một số người có sức ảnh hưởng trong công ty, tiếp đó chính là vài cuộc họp, khiến người trong công ty đều ngỡ ngàng ngạc nhiên. Giản Ngưng chỉ tựa như một con rối gỗ, có rất nhiều người đang nói với cô, tình hình hiện tại nghiêm trọng đến cỡ nào, trong quãng thời gian cô chưa xuất hiện, công ty đã bị Cố Trường Dạ khống chế, tất cả trợ thủ đắc lực đi theo ông Giản Trung Nhạc rất lâu cũng đã chuyển sang đầu quân cho Cố Trường Dạ, hiện giờ Giản Thị đang ở trong tình thế "ngàn cân treo sợi tóc", nếu cô không còn ra mặt thì chính là dâng Giản Thị cho người ta, khiến tâm huyết của cha con đổ sông đổ biển.

Bọn họ mau chóng sắp xếp cho cô một phòng làm việc nhỏ, đặt từng xấp từng xấp tài liệu lớn trước mặt cô, yêu cầu cô đọc hết, còn sắp xếp chuyên gia cho cô, chuyên gia sẽ phụ trách giảng giải cho cô những điểm cô chưa hiểu, Giản Ngưng xem qua một chút, đừng nói là nội dung của những tài liệu ấy, đến những tài liệu ấy đại diện cho cái gì cô cũng không biết. Cô xem đến đầu óc choáng váng, cũng hoàn toàn chẳng hiểu gì hết.

Sau khi cô xuất hiện ở công ty, có rất nhiều người đến nịnh bợ cô, phân tích cái lợi cái hại cho cô, cũng có rất nhiều người lạnh lùng hờ hững với cô. Cô và tổng giám đốc cũng từng gặp mặt, anh ta cư xử với cô rất đúng mực, nhưng ánh mắt nhìn cô chứa đầy ẩn ý, lại giấu cả chút khinh thường, như đang khinh bỉ cô không xứng làm đối thủ của anh ta. Cô biết người này, anh ta được Cố Trường Dạ mời về làm tổng giám đốc công ty, nghe nói tốt nghiệp từ một đại học danh giá ở nước ngoài, không phải ai cũng mời được anh ta.

Sau khi lần lượt gặp một số người, cô cũng hiểu vì sao thái độ của người ta đối với cô lại khác nhau đến vậy. Hiện giờ công ty đang chia làm hai phe, một phe gồm những lãnh đạo cũ do Ngô Toàn Hành đứng đầu, một phe là những người mới ủng hộ Cố Trường Dạ, mấy năm qua, hai phe này vẫn tranh đấu không ngừng.

Giản Ngưng không thể hiểu được những tài liệu được đưa tới trước mặt mình hằng ngày kia, không hiểu chút gì, dù cô có cố tĩnh tâm, cùng lắm là có thể hiểu được nó đại diện cho thứ gì, nhưng thao tác cụ thể thế nào thì cô không hề biết. Thậm chí khi cô chủ động lên tiếng, vị tổng giám đốc kia còn không hề khách khí mà chỉ ra nếu cô làm vậy thì tổn thất của công ty sẽ lớn tới mức nào, cô nghe mà phát hoảng.

Sau ba ngày như vậy, cô hoàn toàn không biết mình đang làm gì, cũng không biết hoàn cảnh hiện tại của mình ra sao. Cô đứng trước bức tường kính rộng lớn, trong đầu chỉ nghĩ đến Tiểu Địch.

"Mẹ chỉ muốn ở bên con, đưa con đi học, nấu cơm xong đợi con về nhà, khi về con sẽ kể cho mẹ nghe chuyện ở trường, sau đó hết một ngày, cho tới khi con lớn lên sinh con dưỡng cái, mẹ có thể trông cháu giúp con..."

Chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng lại không thể trở thành sự thật.

♥♥♥

Có người tới tìm Giản Ngưng, là Tương Phổ Văn – một trong những trợ lý mà ông Giản Trung Nhạc tin tưởng nhất, anh ta tìm gặp Giản Ngưng, đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của mình.

"Giản tiểu thư, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa cô vào Cố tiên sinh, nhưng tôi hy vọng cô không tham dự vào chuyện này, hoặc ít nhất cũng đừng gây cản trở cho Cố tiên sinh."

Trước đây ông Giản Trung Nhạc từng nhận xét về con người Tương Phổ Văn, anh ta có đầu óc cực kỳ nhạy bén, nhờ anh ta mà vài dự án lớn đã thành công, ông Giản Trung Nhạc rất tán thưởng anh ta. Nhưng cũng con người này, Ngô Toàn Hành đã miêu tả anh ta như một kẻ bán chủ cầu vinh, là người ủng hộ Cố Trường Dạ ngay từ đầu, cũng nhờ anh ta mà Cố Trường Dạ nhận được sự ủng hộ của rất nhiều cổ đông, anh ta là người bụng dạ nham hiểm không có trái tim.

Giản Ngưng cũng không nói gì, thế giới của bọn họ, cô không thể hiểu được.

Dường như Tương Phổ Văn chỉ muốn biểu đạt quan điểm của anh ta, chứ chẳng hề quan tâm tới thái độ của Giản Ngưng: "Trước kia Chủ tịch Giản gặp chuyện, một số lãnh đạo cũ liền bắt tay với nhau, cậy quyền cậy thế muốn chiếm quyền kinh doanh Giản Thị. Chính Cố tiên sinh đã xuất hiện, bình ổn cục diện, mấy năm qua dù công ty cũng gặp nhiều khó khăn, nhưng doanh thu luôn tăng trưởng ổn định, cổ đông cũng được chia cổ tức tương đương, sau khi nhân viên nhận được lương cứng thì còn được chia phần trăm lợi nhuận, mà cổ phần trong tay Chủ tịch Giản vẫn thuộc danh nghĩa Chủ tịch Giản, chưa lọt vào tay bất kỳ ai."

Nếu thực sự làm theo lời Ngô Toàn Hành, chia đều cổ phần cho Giản Ngưng và Giản Nhất Phàm thì ông Giản Trung Nhạc không còn là cổ đông lớn nhất, sẽ bị số cổ phần trong tay Ngô Toàn Hành vượt qua.

"Ý anh muốn nói Cố Trường Dạ là một nhà từ thiện, chẳng cần gì hết, làm mọi việc chỉ vì muốn tốt cho Giản Thị?" Nghe xong, Giản Ngưng chỉ thấy buồn cười.

"Có thể nói như vậy." Tương Phổ Văn không để ý đến sự trào phúng của Giản Ngưng: "Dù sao ngoài việc lãng phí thời gian và sức lực cho Giản Thị, anh ấy cũng không thu được lợi ích gì."

Trái tim Giản Ngưng như bị ai đó thiêu đốt, cô đúng là không hiểu tại sao Cố Trường Dạ lại làm như vậy. Cô vốn tưởng rằng, Cố Trường Dạ dự định thu mua Giản Thị, để hai chữ Giản Thị này hoàn toàn biến mất, nhưng lại không ngờ anh sẽ tiếp tục kinh doanh, hơn nữa dường như còn tính mở rộng quy mô Giản Thị.

Cô cũng không tin lời Tương Phổ Văn, nhưng trong nhà vệ sinh, cô vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của vài nhân viên. Bọn họ dường như rất biết ơn các chính sách của Cố Trường Dạ, cho bọn họ một cuộc sống ổn định, trước sự xuất hiện của Giản Ngưng, thậm chí bọn họ còn thấy rất lo lắng, nói thẳng ra là có lẽ cô đã bị người ta lợi dụng.

Giản Ngưng không muốn nói ra suy nghĩ trong lòng cô, cô xuất hiện, Ngô Toàn Hành muốn lợi dụng sự xuất hiện của cô để đoạt quyền kinh doanh, còn Cố Trường Dạ thì ngăn cản ông ta, trong khi Cố Trường Dạ cũng không phải người lo chuyện không đâu mà không được lợi ích gì. Đây đều là chuyện của Ngô Toàn Hành và Cố Trường Dạ, Giản Ngưng cô không muốn tham gia, cô vốn không muốn bị lôi vào vòng tranh chấp lừa gạt của bọn họ. Cô chỉ muốn ở bên con trai, bình yên sống cùng nhau mà thôi.

Cô là kẻ vô dụng, không bảo vệ được người thân của mình, cũng không thể trở thành thiên tài kinh doanh, có thể tùy ý đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, cô chỉ muốn yên ổn sống với Tiểu Địch, sống hạnh phúc mãi mãi, đơn giản là vậy, mà dường như quá khó.

Giản Ngưng không nghe điện thoại của Ngô Toàn Hành nữa, mà cố ý gọi điện cho Cố Trường Dạ, vì cô chưa từng hỏi số điện thoại của Cố Trường Dạ, nên đầu tiên là gọi điện cho thư ký của anh, rồi hỏi trợ lý, sau nhiều lần chuyển máy, cuối cùng mới nối được với máy của Cố Trường Dạ.

Mấy hôm nay anh cũng biết cô đang bị Ngô Toàn Hành giữ chân, nhưng anh thấy vậy cũng tốt, nếu mối quan tâm của cô chuyển sang Ngô Toàn Hành, có lẽ cô sẽ trở lại Giản Thị, còn có ý định chống lại anh, như vậy cũng rất tốt.

Có điều Giản Ngưng lại nói: "Tôi muốn gặp Tiểu Địch, ngay bây giờ."

Câu nói này khiến trái tim Cố Trường Dạ như ngừng đập.

Dường như không có chuyện gì đủ sức ngăn cản trái tim luôn hướng về Tiểu Địch của cô, dù thế nào chăng nữa thì cô vẫn nhớ đến Tiểu Địch, phải làm sao đây?

"Cô biết có thể gặp tôi ở đâu rồi đấy." Nói xong câu ấy, Cố Trường Dạ mới ngắt máy.

Giản Ngưng nắm chặt điện thoại trong tay, chạy về phía trạm xe bus, trên đường chạy qua một hiệu thuốc, cuối cùng vẫn dừng chân mua một hộp thuốc tránh thai rồi mới vội vàng rời đi.

Cô chỉ muốn gặp con trai của mình, đó mới là điều cô mong mỏi nhất, công ty gì đó, quyền kinh doanh rồi quyền không kinh doanh, cô không hiểu nổi, cũng chẳng mơ ước cao xa như người khác, cô chỉ muốn làm một phụ nữ đơn giản, ở bên con trai mình đến hết đời, vậy là tốt rồi.

Cô mau chóng về biệt thự, cô hiểu ám chỉ của Cố Trường Dạ. Cô phải dùng thân thể của mình thì mới được gặp Tiểu Địch, đổi thì đổi, dù sao cũng chẳng phải lần đầu.

Ngô Toàn Hành không chịu nói cho cô cha cô đang ở đâu, vậy chỉ có một khả năng, đó là Ngô Toàn Hành cũng không biết. Nếu Ngô Toàn Hành không biết vậy nhất định là ông ta mượn cớ này để cô vào công ty làm con rối cho mình, vậy thì người biết tình hình hiện tại của cha cô chính là Cố Trường Dạ. Ngày xưa khi đi học, bạn bè luôn đùa nhau rằng, tại sao con người lại ngốc nghếch như thế, thích tìm kiếm mọi thứ mang lại hy vọng cho bản thân, nhưng nếu có thể trở thành người quyết định vận mệnh của chính mình, vậy thì sẽ được làm ít hưởng nhiều còn không mệt mỏi khổ sở. Nhưng giờ cô mới hoàn toàn hiểu ra, Cố Trường Dạ mới là người có thể quyết định vận mệnh của cô.

Chỉ cần anh muốn thì có mục đích gì, anh cũng có thể giúp cô bảo vệ Giản Thị, để rất nhiều nhân viên không thất nghiệp, nay đây mai đó, giúp Giản Thị vẫn là Giản Thị... Còn mục đích của anh là gì thì không liên quan đến cô.

Lúc Giản Ngưng quay về biệt thự, Cố Trường Dạ vẫn chưa về, người giúp việc vẫn rất cung kính với cô, quản gian vẫn rất khách sáo với cô.

Cô chờ rất lâu mới nghe thấy tiếng bước chân của Cố Trường Dạ.

Cô bật nhiệt độ sưởi lên cao nhất, cởi quần áo ngay trong phòng anh, không còn thấy nhục nhã như lần trước nữa. Từ khi coi chuyện này như một cuộc trao đổi ngang giá, cô bỗng thấy rất dễ chịu, với anh cô chỉ là hàng hóa, với cô anh cũng vậy thôi.

Cố Trường Dạ mở cửa ra, sau khi thấy động tác của cô thì sắc mặt tối đi, cũng đứng yên ở cửa.

Trong mắt cô, giữa bọn họ chỉ còn là chuyện này?

Giản Ngưng nằm trên giường, thấy anh đứng yên thì thúc giục: "Hôm nay Cố thiếu gia không có hứng thú làm chuyện này?" Nói rồi dường như cô thở phào nhẹ nhõm, lại cầm lấy quần áo của mình chuẩn bị mặc vào.

Yết hầu Cố Trường Dạ khẽ động, anh bước nhanh về phía trước, hất mạnh quần áo cô vừa nhặt lên đi, quần áo của cô lại rơi xuống. Anh nhìn gương mặt này, rõ ràng vẫn giống như xưa, rốt cuộc làm thế nào mà cô có thể khiến anh thấy khó chịu chỉ với một câu nói như vậy, thậm chí trong câu nói ấy còn không có sự mỉa mai và nhục mạ, rốt cuộc là cô đã làm thế nào?

Dường như anh muốn nhìn thấy con người cô, rốt cuộc là cô đã thay đổi, hay là bản thân anh đã thay đổi.

Giản Ngưng thấy anh hơi khác thường, nhưng cô không muốn phí thời gian, hai tay cô khoác lên cổ anh, ngước đầu, hôn lên môi anh, thậm chí còn dùng răng nhẹ nhàng cắn anh.

Cố Trường Dạ bỗng thấy khóe mắt cay cay, anh đưa tay vuốt ve tấm lưng trắng nõn của cô, đẹp đẽ như vậy, tựa như trong giấc mộng lúc nửa đêm, mềm mại biết bao, tươi đẹp biết bao.

Anh nhắm mắt lại, đặt cô nằm xuống giường.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)