Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 31

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 31
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cố Trường Dạ mặc lại quần áo của mình, anh là người thể chất hàn, cũng ghét cái nóng. Nhưng suốt bao năm qua, lần nào trở lại căn phòng này anh cũng hoài nghi không khí trong phòng ngày một lạnh hơn, khiến anh phải dừng bước ở cửa mà không muốn đi vào. Cảm giác ấy kỳ thực rất hoang đường, lúc trước cũng có thể như thế, nhưng khi ấy anh không để tâm. Ngày xưa chỉ có mình anh ở trong phòng, sau này cũng vậy, rõ ràng không có gì khác biệt, nhưng anh lại cảm thấy lạ lẫm vô cùng.

Mấy năm qua, mỗi lần lái xe về ngôi biệt thự này, đứng từ cổng nhìn vào bên trong, anh đều có ảo giác rằng dường như nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu, không có một bóng người, cho dù đôi lúc rõ ràng là có đèn sáng. Rồi nội tâm anh cũng vậy, rõ ràng là anh vẫn rất bình thường, vẫn khiến "Hoàng Thành" làm người người kính sợ, được kẻ khác xưng là mặt sắt tâm lạnh, nhưng anh tự biết, nội tâm mình hoang hoải trống rỗng, rồi từ từ không có một ngọn cỏ bóng cây.

Anh nhìn vào gương mặc quần áo, lại nhìn người phụ nữ nằm trên giường qua gương. Khuôn mặt cô đỏ ửng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuôi, hơi nóng trên chóp mũi cô tạo thành một làn sương nho nhỏ, dường như anh có thể cảm nhận được nhiệt độ từ làn sương trắng ấy, hẳn ấm áp tựa như thân thể của cô vậy.

Anh mặc đồ hơi chậm lại, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt ấy từ trong gương, giống như ngày trước, cô vẫn là Giản Ngưng yêu anh sợ anh, mọi thứ đều chưa bao giờ thay đổi.

Nếu lúc trước anh đồng ý để cô sinh con, vậy phải chăng mọi chuyện đã hoàn toàn khác? Phải chăng là như vậy? Hay vẫn sẽ biến thành một cục diện đáng buồn khác? Anh cũng không rõ, nhưng anh biết, hơi ấm mà mình cần đã ngày một xa anh.

Anh chầm chậm quay người, bấy giờ người phụ nữ nằm trên giường cũng nâng cằm, tầm mắt hai người chạm nhau. Anh không khỏi thở dài, anh biết nếu anh đối diện với cô thế này, cảm xúc trong mắt cô nhất định sẽ như vậy – nhìn như bình tĩnh thản nhiên, nhưng lại cứng cỏi lạ thường. Cũng không hẳn là lòng dạ sắt đá, song cũng như một khối đất sét, dù người ta có nhào nặn thế nào chăng nữa thì cô cũng không thực sự thay đổi.

"Bao giờ thì cho tôi gặp Tiểu Địch?" Cô dời mắt đi nơi khác, như nhìn anh thêm một chút cũng thấy khó chịu: "Cố Trường Dạ, chúng ta ký một thỏa thuận đi, khi nào thì tôi có thể thăm Tiểu Địch, có thể thăm nó bao lâu, đều lập quy định rõ ràng." Không thể để anh thích làm gì thì làm, hôm nay anh vui thì để cô gặp, ngày mai không vui lại không cho gặp, đối xử với cô như một con rối trong tay anh.

Đồng tử của Cố Trường Dạ hơi co lại, đúng là cô đã cẩn thận hơn, nhưng không còn đáng yêu nữa rồi. Giờ đây mỗi việc cô làm đều là điều kiện trao đổi, không hề có chút tình cảm nào.

"Thay vì suy nghĩ nhiều như vậy, chi bằng dành thời gian cho những chuyện có ý nghĩa hơn." Vẻ mặt của Cố Trường Dạ lại ung dung thản nhiên như trước, không hề hứng thú với đề nghị của Giản Ngưng, mà chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Ý anh... là gì?" Giản Ngưng im lặng mấy giây, mới nhớ ra anh không bao giờ nói những lời vô nghĩa. Trước đây cô bỏ ngoài tai rất nhiều lời của anh, cũng chịu thiệt nhiều, bây giờ cũng biết phải nghiền ngẫm từng lời của anh.

"Không định đi thăm hỏi xem cha và anh trai cô sống thế nào à?" Cố Trường Dạ thấy cô thoáng run lên, liền biết những lời này có ảnh hưởng lớn với cô. Quảng thời gian này cô vẫn đi theo anh, thứ nhất đúng là vì muốn gặp Tiểu Địch, muốn biết hiện giờ Tiểu Địch thế nào, thứ hai cũng vì không muốn làm phiền người thân của mình, càng không có dũng khí để đối mặt với cha và anh trai, cô ích kỷ trốn đi như vậy, để lại mọi hậu quả cho họ, làm sao cô còn mặt mũi quay đầu để bọn họ đón nhận cô?

Giản Ngưng cắn môi đến bật máu, cô thật là vô dụng, thật là bất hiếu.

Lúc trước khi bàn cách trốn chạy, cô mong có thể cho cha và anh trai biết sự thật là cô chưa chết, cô không muốn họ đau khổ. Nhưng đề nghị của cô mau chóng bị gạt bỏ, với tính cách đa nghi của Cố Trường Dạ, nếu Giản Ngưng đã "chết", nhưng cha và anh trai cô lại không đau lòng buồn khổ, hoặc chỉ cần có bất kỳ điểm nào khả nghi, Cố Trường Dạ nhất định sẽ phát hiện ra.

Cứ như vậy, trừ những người tham gia vào kế hoạch, chuyện cô trốn đi là bí mật, đồng thời không ai được phép tiết lộ, coi như cô thực sự biến mất khỏi thế giới này.

Vì đứa con trong bụng, cô bỏ lại tất cả, rời xa nơi này. Nhưng bây giờ cô nhận được gì, con trai cô vẫn ở trong tay người đàn ông kia...

Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Cố Trường Dạ quay đi, không muốn nhìn thấy cô khóc như vậy, hình ảnh ấy quá tuyệt vọng, anh không muốn nhìn thêm. Thậm chí anh còn ác độc nghĩ, cô nên quan tâm đến cha nhiều một chút, đến anh trai nhiều một chút, chuyển mọi bận tâm trên người Tiểu Địch đi, như vậy mới tốt, như vậy mới có hy vọng...

Qua bao nhiêu năm Giản Ngưng lại bước vào "Cách Nhã", nơi này cũng không thay đổi quá nhiều, không giống như thành phố đổi thay từng ngày với những tòa cao ốc mọc lên như nấm, nơi này rất tĩnh mịch, không phải vì vắng vẻ hoang vu, mà nhờ hơi thở nhân văn được tích lũy theo năm tháng.

Dọc đường đi vào, Giản Ngưng thấy người sống ở đây quá nửa là cụ già và trẻ con, bọn họ đều cười thật hạnh phúc, khiến tâm tình của cô cũng thoải mái hơn nhiều.

Cây liễu ngày xưa vẫn còn đó. Có mấy bạn nhỏ đang ngồi trên cành liễu vương ra mặt hồ, đong đưa chân nhỏ, bên cạnh có người dặn chúng phải cẩn thận, đừng để rơi xuống hồ, thời tiết này mà ngã xuống thì sẽ sinh bệnh. Các bạn nhỏ đều lắc đầu nói mình sẽ cẩn thận, nét mặt lại hơi mất kiên nhẫn, người lớn đứng bên thì tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Giản Ngưng nhìn một lúc lâu, cô cũng cũng Triển Hằng ngồi ở đó, cô liên tục đong đưa chân, khiến Triển Hằng sợ tái mặt, nhưng lại không thể mắng cô.

Triển Hằng... cái tên này dường như đã bị thời gian phủ lên một lớp bụi dày, lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô. Cô nhớ rất nhiều chuyện về quá khứ, rất muốn trở lại làm một cô bé không buồn không lo, rất muốn ngủ một giấc rồi tỉnh lại, mọi thứ đều chưa từng thay đổi.

Cô đi vào con đường quen thuộc ấy, hàng cây nhỏ ven đường đã từ từ lớn lên, ngẩng đầu đã không thấy được toàn bộ bầu trời. Cha nhìn thấy cô thì sẽ nói gì nhỉ, có lẽ sẽ ôm lấy cô cười to, hoặc là khóc lớn. Còn anh trai thì sao, liệu đã cưới vợ chưa, rồi có còn giận cô hay không?

Cô lắc đầu, dù hiện tại thái độ của họ có thế nào thì họ cũng không nỡ làm cô buồn khổ, chỉ cần làm nũng một lúc là nhất định họ sẽ tha thứ cho cô. Họ là người thân của cô, chắc chắn không nỡ làm cô buồn.

Cô đi hết con đường ấy với tâm trạng rối bời, khi đứng trước cửa nhà mình, cô bỗng thấy đầu trống rỗng, cô đứng sững người ở đó. Cây hoa quế xưa kia vẫn còn, vẫn chưa nở hoa, thậm chí còn mọc cao hơn trước, lá cây cũng dày hơn chắc hơn. Cô nhớ năm nào cha mình cũng đích thân cắt tỉa cho cây, tự mình chăm chút, nhưng hiện giờ cái cây này rõ ràng là không có ai chăm sóc.

Cô liên tục đập vào cổng lớn, nhưng vẫn không có người đáp lại, dù cô có gọi thế nào cũng không ai trả lời. Cô gọi rất lâu, cuối cùng gọi đến khàn giọng, chẳng lẽ cha và anh trai cô đều đã có chuyện?

Khủng hoảng, sợ hãi, tất cả như ập tới cùng một lúc. Cô chạy về một hướng theo bản năng, nhưng chạy mấy bước cô buộc mình phải dừng lại, cô đã quên gia đình Triển Hằng đã sớm chuyển đi nơi khác, đời này cũng không còn ai cho cô dựa vào khi cô sợ hãi, nghĩ cách giúp cô, tìm cho cô một đường lui.

Cô không cho mình khóc lên, khi bước đi thì chân đều run rẩy không ngừng, cô sợ phải đón nhận tin cha và anh cô đã xảy ra chuyện, cô tự nhủ hết lần này đến lần khác, rằng họ chỉ chuyển nhà thôi, có lẽ vì "cái chết" của cô ngày trước mà họ không thể chịu nổi nên phải chuyển nhà, đúng, nhất định là vậy, họ đều không sao, họ đều ổn.

Giản Ngưng đứng trước tòa nhà Giản Thị, cô chăm chú nhìn vào trong tòa nhà này, nhớ đến ngày còn nhỏ, cha cô ôm cô rồi chỉ vào nó: "Đây là nơi mà cha và mẹ con cùng chung tay xây đắp."

Tiếng cười đầy tự hào của cha như còn đang thấp thoáng bên tai cô, nhắc nhở cô đây là nơi mà cha mẹ cô cùng chung tay xây đắp, trong đó có niềm vui và nỗi khó nhọ của bọn họ, kỷ niệm chung một đời của cha mẹ.

Giản Ngưng không khỏi cười khổ, cô thì sao, đến bước vào đây mà cô còn bị ngăn lại. Cô thấy mình thực sự đã phát điên, mới gào thét giữa chốn đông người như vậy, hôm nay cô nhất định phải vào đó, cô muốn biết cha và anh trai cô thế nào, cô muốn biết được tin tức xác thực. Nếu cha và anh trai không tha thứ cho cô, cô chấp nhận là bất cứ điều gì để bù đắp, nhưng cho chỉ mong họ vẫn ổn.

Nỗi sợ hãi vô hình khiến cô không còn biết rụt rè sợ hãi là gì, làm cô bất chấp cả hình tượng. Mấy người bảo vệ cũng phát hoảng trước sự điên cuồng của cô, bắt đầu không biết nên làm sao cho phải. Uy hiếp không được, dọa dẫm không đi, lại không dám thực sự đánh người...

Giản Ngưng cũng không biết mình đã giằng co ở đây bao lâu, cho tới khi có người bước tới đứng trước mặt cô, hét lên với các nhân viên bảo vệ: "Mấy người không có mắt à, không biết đây là con gái của Chủ tịch hả? Còn không mau cút đi."

Nhân viên bảo vệ đều trợn tròn mắt nhìn Giản Ngưng, bọn họ làm việc ở đây lâu như thế mà cũng không biết con gái Chủ tịch là như thế này...

Giản Ngưng hồi hồn nhìn ông chú đứng tuổi trước mặt, người nọ cũng đang quan sát cô: "Chú là bạn của ba cháu, lúc trước từng cùng ông ấy vào sinh ra tử, hồi bé chú còn bế cháu đấy, cháu không nhớ chú à?"

Giản Ngưng ngẫm nghĩ một thoáng, vẫn không nhớ ra được.

Ngô Toàn Hành cũng không để ý đến thái độ của Giản Ngưng, mà sắc mặt cũng hơi thay đổi: "Ngưng Ngưng, rốt cuộc là cháu đã đi đâu, sao giờ mới biết đường quay về, cháu đúng là bất trung bất hiếu, chẳng quan tâm lo lắng gì cho cha cháu..."

Vừa nghe vậy, Giản Ngưng liền sốt sắng đi theo Ngô Toàn Hành: "Cha cháu, cha cháu sao rồi ạ?"

Ngô Toàn Hành từng dò la mấy năm nay Giản Ngưng đi đâu, lúc trước sau khi Giản Thị xảy ra chuyện, không phải không có người đề nghị tìm cô về, nhưng đều bị Cố Trường Dạ ngăn lại, cũng không nói cô đã đi đâu, dù sao cũng là vợ của anh, dù mọi người có dị nghị cũng không biết phản bác thế nào. Nhưng hiện giờ rõ ràng là Giản Ngưng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chi bằng đánh cược một phen.

Chuyện này thì còn phải hỏi ông chồng tốt của cháu đã làm gì với Giản Thị."

Giản Ngưng đờ ra, đúng là tại Cố Trường Dạ: "Cha cháu thì sao, ông ấy thế nào rồi, ông ấy có khỏe không?"

"Ông ấy có khỏe không à, giờ cháu mới nhớ đến ông ấy, thế lúc trước cháu đi đâu?" Ngô Toàn Hành tỏ ra giận dữ: "Có điều giờ vẫn chưa phải là quá muộn."

Lòng dạ Giản Ngưng rối bời, cô không biết mình nên làm sao, cô chỉ muốn biết cha mình có khỏe hay không hay thôi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)