Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 30

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 30
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giản Ngưng cầm số điện thoại ấy, do dự rất lâu cuối cùng vẫn gọi đi. Cô luôn cho rằng nếu không phải trường hợp bắt buộc thì không nên làm phiền người khác, nhưng hiện giờ cô chẳng còn cách nào khác, cô không thể không làm vậy.

Tiết Giai Nhu và Trình Vũ Phi là bạn thân từ nhỏ, tình bạn ấy vẫn kéo dài tới bây giờ. Khi học đại học thì Giản Ngưng cũng đã thấy được tình cảm giữa Tiết Giai Nhu và Trình Vũ Phi không thể không khiến người khác hâm mộ, đời này có một người bạn tốt như vậy cũng là một loại viên mãn. Dù Trình Vũ Phi có gặp chuyện gì chăng nữa thì Tiết Giai Nhu cũng sẽ lập tức chạy tới, vĩnh viễn quan tâm lo lắng cho cô ấy. Chỉ cần là việc của Trình Vũ Phi, Tiết Giai Nhu sẽ coi đó như việc của mình. Kể cả năm xưa, Trình Vũ Phi muốn giúp Giản Ngưng, Tiết Giai Nhu cũng ra tay giúp mà không hề do dự, đến một câu vì sao cũng không hỏi, chỉ cần là chuyện Trình Vũ Phi muốn làm, Tiết Giai Nhu sẽ luôn ủng hộ vô điều kiện.

Giống như Trình Vũ Phi từng nói với Giản Ngưng, có một chuyện mà cả xã hội đều không thể khoan dung, nếu chuyện đó xảy ra với người khác, Trình Vũ Phi chắc chắn sẽ âm thầm khinh bỉ như tất cả mọi người, nhưng nếu xảy ra với Tiết Giai Nhu, Trình Vũ Phi cố gắng tìm hiểu, cô ấy luôn tin tưởng người bạn thân của mình làm vậy là có lý do. \

Giản Ngưng hiểu, Trình Vũ Phi đang ám chỉ sự kiện "Chị em tranh chồng" gây chấn động thành phố An Xuyên năm nào. Ngày ấy Từ Triệu Luân vốn phải cưới chị gái của Tiết Giai Nhu là Tiết Tĩnh Nhu, nhưng sau lễ đính hôn, lại truyền ra đối tượng thông gia giữa nhà họ Từ và nhà họ Tiết là con gái út nhà họ Tiết – Tiết Giai Nhu. Khi đó có rất nhiều người biết chuyện từng ám chỉ, Tiết Giai Nhu trông ít tuổi vậy thôi, còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng thủ đoạn đúng là không tầm thường, có thể cướp Từ Triệu Luân từ tay chị gái, còn khiến Từ Triệu Luân công khai đứng ra bảo vệ cô. Chỉ là chưa có ai thực sự hiểu được chân tướng của chuyện này.

Năm năm trước Giản Ngưng có thể thuận lợi trốn đi, cũng là nhờ sự giúp đỡ của Tiết Giai Nhu, cô ấy thuyết phục Từ Triệu Luân sắp xếp ổn thỏa mọi thứ ở bệnh viện, nhờ vậy mới giúp cô trốn chạy thành công.

Món nợ tình cảm ấy, cô còn chưa trả hết, lần này lại... Giản Ngưng nghĩ tới đây không khỏi mím môi thật chặt.

Khi nhận được điện thoại của Giản Ngưng, Trình Vũ Phi vội xin nghỉ rồi đi ra ngoài, gần đây cô luôn thấy bất an lo lắng, đang muốn tìm người tâm sự. Nhưng khi nhìn thấy Giản Ngưng, Trình Vũ Phi liền biết, cô đã nghĩ lầm rồi, chuyện của cô vốn đã rối tung rối mù, nhưng chuyện Giản Ngưng đang gặp phải còn phiền phức rắc rối hơn, sao Trình Vũ Phi có thể kể ra nỗi phiền muộn của mình được.

Hai người hẹn nhau ở một công viên nhỏ, thời điểm này cũng không có nhiều người, chỉ thấy lẻ tẻ vài ba đôi tình nhân. Nhưng đến buổi chiều sẽ có rất nhiều bạn nhỏ tới đây chơi, cũng có một nhóm cụ già múa quảng trường ở đây.

Trên ghế đá có vài phiến lá bị gió thổi rơi, Giản Ngưng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào những phiến lá ấy.

Hai người chưa gặp lại nhau kể từ lần gặp gỡ ở bệnh viện. So với lần trước thì ánh mắt của Giản Ngưng trống rỗng hơn nhiều, chỉ thoáng nhìn là có thể nhận ra cô ấy đang có tâm sự.

Trình Vũ Phi khẽ cắn môi: "Đã xảy ra chuyện gì đó phải không?" Cô thầm tự trách bản thân đã không quan tâm đến người bạn này, sau lần gặp trước, cô đã biết Giản Ngưng sống không được tốt, nhưng cũng không chủ động hỏi thăm, cô cũng có quá nhiều việc phải lo, không có thời gian để bận tâm đến người khác. Vừa nghĩ vậy, lại cảm thấy mình thật ngốc, biết Giản Ngưng sống không tốt thì có thể làm gì được chứ, đã sao cũng chẳng thể giúp đỡ Giản Ngưng, chi bằng cứ thế này, không cho người ta hy vọng dù sao cũng tốt hơn gieo hy vọng rồi lại để người ta thất vọng.

"Vũ Phi, tớ muốn đòi lại con của tớ." Khi Giản Ngưng nói ra câu này, ánh mắt sáng lên.

Một Giản Ngưng như thế khiến Trình Vũ Phi phải sững sờ. Lần trước Giản Ngưng chỉ kể đại khái về tình hình của con trai cô, Trình Vũ Phi cũng chỉ hiểu sơ sơ.

"Cố..." Trình Vũ Phi ngẫm nghĩ một chút: "Cố tiên sinh muốn tranh quyền giám hộ Tiểu Địch với cậu?"

Giản Ngưng gật đầu, rồi lại lắc đầu, cô kể lại tình hình hiện tại của mình, bây giờ không ai muốn dính vào loại chuyện này, định thông qua con đường pháp luật cũng không được, chỉ cần nhắc tới ba chữ Cố Trường Dạ là người ta đều tránh xa cô, không một ai chịu giúp cô.

Trình Vũ Phi nghe Giản Ngưng nói xong, cũng đã biết tại sao Giản Ngưng lại tìm gặp cô: "Cậu muốn đối đầu với Cố Trường Dạ sao?" Cô ngập ngừng rồi nói: "Giản Ngưng, cậu quên thân phận hiện tại của mình ư? Năm năm trước cậu giả chết trốn đi, chuyện này phải giải quyết thế nào?" Huống chi sự kiện ấy liên lụy tới quá nhiều người, Trình Vũ Phi không khỏi nhớ đến lời cảnh cáo của người đàn ông ấy, sắc mặt cũng tối đi.

"Tớ chẳng còn cách nào khác, tớ phải đoạt lại Tiểu Địch của tớ." Giản Ngưng cầm lấy tay Trình Vũ Phi: "Cậu thử giúp tớ được không? Tớ sẽ không làm phiền cậu đâu, chỉ cần nhà họ Từ tỏ một chút thái độ, nhất định sẽ có người nể mặt họ mà chấp nhận đứng ra... tớ chỉ muốn tìm một luật sư có thể giúp tớ thôi."

Trong mắt Giản Ngưng chứa đầy sự chờ mong.

Cô chỉ mong tìm được một người không sợ quyền lực của Cố Trường Dạ, chỉ vậy mà thôi.

Trình Vũ Phi im lặng hồi lâu, lời thốt ra đã hóa thành một tiếng thở dài. Tuy Tiết Giai Nhu không nói, nhưng sau chuyện năm ấy, hình như Cố Trường Dạ đã nhận ra Từ Triệu Luân có nhúng tay vào chuyện này, cố ý công kích nhà họ Từ trên nhiều phương diện, nhà họ Từ cũng không mấy dễ chịu.

Nhưng Trình Vũ Phi cũng không muốn nói ra những việc ấy.

Giản Ngưng là bạn của cô, những chuyện cô có thể giúp thì nhất định sẽ giúp. Nhưng chuyện này liên lụy đến Tiết Giai Nhu, bản thân cô cũng không muốn Tiết Giai Nhu khó xử, huống hồ hiện tại quan hệ giữa Tiết Giai Nhu và Từ Triệu Luân lại căng thẳng như vậy, nói trắng ra là chẳng bao lâu nữa sẽ có tin hai người ly hôn, sao cô có thể làm phiền bạn thân mình vào lúc này được.

Trình Vũ Phi trốn tránh ánh mắt của Giản Ngưng, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Giản Ngưng đợi câu trả lời chắc chắn từ Trình Vũ Phi, đợi rất lâu rất lâu, bàn tay nắm chặt lấy tay Trình Vũ Phi từ từ buông lỏng. Mắt cô dần đỏ lên, giọng nói cũng khàn đi: "Không được thật à?"

Trình Vũ Phi cúi đầu, không nỡ thấy sự thất vọng trong mắt Giản Ngưng.

"Không được thật à?" Giản Ngưng lặp lại câu hỏi này, con mắt thấp thoáng ánh lệ khép lại, nhoẻn cười với Trình Vũ Phi: "Thôi không sao, đây vốn là chuyện của tớ, đã làm phiền cậu rồi."

"Giản Ngưng."

Giản Ngưng lắc đầu: "Tớ không sao cả, thật đấy. Cảm ơn Tiết Giai Nhu đã giúp tớ, chuyện đã qua lâu rồi nhưng tớ vẫn chưa chính thức cảm ơn cô ấy."

Mắt Trình Vũ Phi đỏ bừng, nhưng lại không dám nói ra, cô sợ nói ra thì sẽ rơi nước mắt. Nên làm gì bây giờ, chúng ta quá yếu đuối, chẳng thể làm gì được, đành để dòng chảy cuộc sống cuốn đi không có khả năng chống lại, đành xuôi theo dòng chảy mà thôi.

Giản Ngưng nhắm mắt lại, người khác không có nghĩa vụ giúp đỡ cô, chỉ nên nhớ người ta đã từng đối tốt với mình là được rồi. Nhưng dù khuyên nhủ bản thân hết lần này đến lần khác, thì không có được điều mình mong mỏi, vẫn thấy khó chịu là thế, vẫn thấy đau khổ là thế.

Cô thực sự cùng đường mạt lộ, không có cách nào cả, đến đốm lửa cuối cùng trong lòng cô cũng tắt ngấm, hóa ra cái cảm giác "lòng tựa tro tràn" là thế này đây.

Cố Trường Dạ lái xe về nhà, vừa dừng xe thì cô đã chạy tới trước xe anh. Anh cũng nghi ngờ nếu mình dừng chậm một chút thì phải chăng xe sẽ đâm thẳng vào cô.

Anh hạ cửa sổ xe xuống, chăm chú nhìn người phụ nữ đứng bên ngoài. Anh biết chắc là cô sẽ thỏa hiệp, cô cũng nhất định phải thỏa hiệp. Tuy giờ phút này cô đứng đó với tư thái tùy anh định đoạt nhưng lại giống với dáng vẻ khi đứng trước mặt anh rồi tùy anh mặc sức nguyền rủa, tựa như một khúc gỗ, dù anh có biểu hiện thế nào thì cô cũng vẫn hờ hững thờ ơ, dù hành động này của cô có ý nghĩa là cô đã thỏa hiệp.

Anh bước xuống xe, hai tay xỏ trong túi quần với tư thái cao ngạo quen thuộc.

"Nghĩ kĩ rồi?" Không cần nói, chắc chắn đã nằm trong dự đoán.

Giản Ngưng lẳng lặng đứng đó, cô nhìn người đàn ông này, người đàn ông mà cả sự quen thuộc và xa lạ cô đều thấy vô cảm.

Cô từng mơ giấc mộng thiếu nữ bên anh, cũng vì anh mà vỡ mộng, chính anh là người khiến cô quên cả cảm giác nằm mơ.

Cô đứng đó hồi lâu, mới đưa mắt nhìn vào khuôn mặt anh, nhưng cũng không nói gì mà chỉ cắn chặt môi.

Cố Trường Dạ nhìn cô rất lâu rồi từ từ mỉm cười.

"Anh sẽ cho tôi gặp Tiểu Địch đúng không?" Cô nói ra câu này, giọng rất khẽ rất khẽ, không chăm chú nghe thì cũng không biết cô đang nói gì.

"Nếu cô có thể khiến tôi hài lòng." Ánh mắt anh khi nhìn cô mang theo mấy phần làm giá, như đang đánh giá xem thân thể cô trị giá bao nhiêu...

Giản Ngưng chỉ thấy trái tim mình đau nhói từng hồi, đau đến mất cảm giác, đau tới mức không thể kêu thành tiếng. Cô tưởng mình sẽ run lên, nhưng không hề, trái lại cô còn đi theo anh vào biệt thự.

Giờ phút này cô mọi chuyện đã khác. Khoảnh khắc trước cô còn thấy mình có tôn nghiêm, nhưng lúc này đã không còn, hay nói thẳng ra là cô đã không còn gì cả, kiêu ngạo, mong ước, tôn nghiêm... Những thứ ấy dù vô hình hay hữu hình thì đều đã rời xa cô.

Cuối cùng cô chẳng còn gì hết.

Ngày bé cô rất hay tự hỏi, sống để làm gì, khi ấy cô nghĩ đời này cô phải có một người bạn thật thân, phải gặp được một bạn nam thân thiết tốt với cô như anh trai, nhưng quan trọng nhất là phải gặp được một người đàn ông yêu cô tha thiết... Nhưng giờ thì sao, cô sống để làm gì, hẳn là chỉ để tồn tại mà thôi!

♥♥♥

Đã rất lâu rồi cô không bước vào phòng của Cố Trường Dạ, cũng quên mất khi mới kết hôn thì căn phòng này trông như thế nào. Cô cũng nghi ngờ ngày trước bản thân chưa từng bước vào đây. Cô chỉ thấy lạnh, rất lạnh, khiến cô thấy tay mình lạnh như băng, dù thật ra trong phòng có hệ thống sưởi.

Giản Ngưng đóng cửa lại, sau đó cởi từng món đồ trên người mình, coi mình như một món hàng, bày ra trước mặt anh.

Cố Trường Dạ nhìn thấy động tác của cô qua gương, cô cởi thêm một thứ, lông mày anh càng nhíu chặt hơn, cho tới cuối cùng, giữa ấn đường có một nếp nhăn thật sâu, còn tay anh cũng siết chặt.

"Vẫn hài lòng chứ?" Khi Giản Ngưng nói ra câu này, giọng cô đã rất bình thản, tựa như một vũng nước lặng.

Cố Trường Dạ thầm nén giận, sau khi bình ổn tâm tình, anh mới quay người lại nhìn cô. Cô rất gầy – giống như ngày xưa vậy.

Anh buông lỏng nắm đấm, rồi siết chặt, sau đó lại buông lỏng...

Anh không thể mềm lòng, không thể.

Anh bước từng bước tới gần cô, cầm tay cô đặt lên ngực mình: "Cởi giúp tôi."

Nếu không thể có được thứ mà anh muốn, vậy đành dốc toàn sức lực để giữ lấy, dù cuối cùng anh vẫn không có được thì ít nhất nó cũng sẽ không thuộc về người khác.

Khi tay của Giản Ngưng gần chạm tới cà vạt của anh, cô thầm nghĩ, nếu cô kéo thật mạnh thì xác suất anh bị siết cổ chết là bao nhiêu? Nhưng cô cũng không mạo hiểm, bởi cô biết anh sẽ đẩy cô ra trước khi cô kịp siết chặt.

Cho tới khi tay cô chạm vào da thịt anh thì anh mới thực sự mỉm cười. Anh nghĩ hóa ra mình vẫn còn sống, trái tim còn có thể loạn nhịp, vậy là tốt rồi, dù thấy đau đớn hay khổ sở, ít nhất cũng còn tri giác, không phải sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)