Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 27

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 27
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cố Trường Dạ vẫn chưa về, Giản Ngưng đã thử thăm dò, cô ra ra vào vào cũng không có ai đi theo, càng không có ai hỏi cô đi đâu. Khi Giản Ngưng chắc chắn Cố Trường Dạ không phái người trông chừng mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm, anh rời đi quá vội vàng, nhất định là có chuyện quan trọng xảy ra, nếu không khi ấy anh cũng không lộ vẻ nghiêm túc như vậy, huống chi anh cũng đi quá đột ngột.

Với Giản Ngưng thì điều này không tốt cũng chẳng xấu.

Cố Trường Dạ rời đi, cô sẽ tự do hơn rất nhiều. Có lẽ là đã được quản gia dặn trước nên người giúp việc nhìn thấy cô thì đều cung kính gọi "Phu nhân", thậm chí trên mặt còn có vẻ lấy lòng, chắc chắn họ cho rằng cô chính là nữ chủ nhân của nơi đây. Cô chưa bao giờ thích cách xưng hô ấy, cô từng sửa một lần, nhưng bọn họ vẫn cố ý gọi như vậy, cô đành mặc kệ. Có điều Cố Trường Dạ đã ra ngoài, cô cũng không biết khi nào mới có thể gặp được Tiểu Địch.

Khi biết chắc Tiểu Địch ở chỗ anh, thật ra mà nói thì cô thấy nửa mừng nửa lo, nói như vậy là vì ít nhất cô cũng biết tung tích của Tiểu Địch, cô cũng không dám tưởng tượng nếu cô không biết Tiểu Địch đang ở đâu thì cô phải làm thế nào.

Khi cô ra sân quản gia vẫn đang đứng sau lưng cô, nhìn cô như muốn bước tới hỏi cô định đi đâu, nhưng không có sự dặn dò của Cố Trường Dạ, quản gia không dám tùy tiện làm việc, dù sao ông ta cũng không có tư cách tra hỏi nữ chủ nhân.

Nhưng cuối cùng quản gia vẫn bước tới: "Phu nhân, cô muốn ra ngoài? Để tài xế đưa cô đi được không?"

Giản Ngưng lắc đầu, thầm nghĩ suốt bao nhiêu năm mà quản gia vẫn trung thành tuyệt đối với Cố Trường Dạ, chẳng lẽ ông ta không biết Cố Trường Dạ là người thế nào? Nhưng biết thì đã sao, dù gì Cố Trường Dạ cũng chưa từng làm hại ông ta, giống như ngày xưa anh rất ghét một người, nhưng lại trở thành bạn bè của anh ta, điều này thực sự khó tin, sao lại có người thực lòng đối tốt với một kẻ như anh nhỉ?

Giản Ngưng cười khổ tự đi ra ngoài, cô vẫn không ngốc tới mức để người của Cố Trường Dạ ở cạnh mình. Cô chỉ muốn ra ngoài một chút, cũng sẽ không bỏ đi, Tiểu Địch còn nằm trong tay Cố Trường Dạ, cô sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Chẳng qua khiến cô ở lỳ trong biệt thự mà không làm gì cả, cô thấy ngột ngạt vô cùng, cảnh vật xung quanh quá quen thuộc, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn khiến cô thấy không thoải mái, giống như chính bản thân cô, suốt bao năm, cô luôn tự nhủ, phải thật kiên cường, nhưng khi có chuyện xảy ra, cô vẫn yếu đuối nhu nhược, chẳng mạnh mẽ hơn được chút nào.

Giản Ngưng đi tới mấy văn phòng luật sư, khi cô tới, lễ tân tiếp đón cô rất khách sáo, mời cô vào trò chuyện ngay tức thì, khi biết cô muốn mời luật sư tranh quyền nuôi con, họ vẫn tỏ ra lịch sự. Đầu tiên là tìm hiểu tình hình kinh tế của cô, và lý do vì sao ly hôn với chồng, con đã lớn chừng nào v. v... luật sư càng nghe càng nhíu mày, chỉ nói với Giản Ngưng, có cơ hội nhưng phí tranh tụng sẽ khá cao, dù sao với tình hình hiện tại của cô, muốn thắng kiện không phải chuyện đơn giản. Tuy nhiên cuối cùng, khi Giản Ngưng nhắc tới ba chữ "Cố Trường Dạ ", đối phương liền tái mặt, lập tức nói đang bận, không tiện nói chuyện tiếp.

Ra khỏi văn phòng luật sư, Giản Ngưng không khỏi cười khổ, cô vốn định nói, hiện giờ cô còn là một "Người chết", điều này nên giải quyết thế nào, song cuối cùng cũng chẳng thể nói ra miệng.

Hai ngày sau Cố Trường Dạ cũng không lộ diện, trong khoảng thời gian này Giản Ngưng luôn đi tìm luật sư, hy vọng ai đó có thể giúp cô. Cô biết mình đang lấy trứng chọi đá, nhưng dù sao cũng phải thử xem, trong lúc bôn ba, cô luôn tự nhủ, có lẽ lần sau sẽ gặp được một người tốt đồng ý giúp cô, chấp nhận giúp cô nghĩ cách đoạt lại con trai. Cô biết tâm lý này của mình tựa như người mua xổ số, hiểu rõ tỷ lệ trúng giải nhỏ đến khó tin nhưng vẫn hy vọng, biết đâu bản thân lại gặp may thì sao.

Sau đó thực tế thì cô không hề gặp may. Cũng trong quá trình bôn ba, cô mới biết hóa ra thế lực của Cố Trường Dạ đã ngày một bành trướng, ngày xưa thế lực của anh cũng rất lớn, nhưng không tới mức không ai dám chống đối, nhưng giờ không thể tìm ra người có thể đối đầu với anh, nói đúng hơn là sức ảnh hưởng của "Hoàng Thành" đã là mạnh hơn bao giờ hết.

Giản Ngưng ngày càng tuyệt vọng, ngày bé cô luôn cảm thấy thế giới này tốt xấu rạch ròi, không liên quan tới tiền tài và địa vị, nhưng giờ cô chỉ thấy suy nghĩ đó đúng là nực cười.

Vậy nên khi có người chủ động gọi điện cho Giản Ngưng, cô vô cùng mừng rỡ, song cuối cùng mới biết người nọ là phóng viên, dẫn dụ cô công bố chuyện này với báo chí, để công chúng gây áp lực cho Cố Trường Dạ. Cuộc điện thoại này mới là nguyên nhân thực sự khiến Giản Ngưng từ bỏ con đường pháp luật. Người duy nhất chấp nhận đưa tay "giúp đỡ" cô, lại chỉ muốn coi cô như công cụ kinh doanh đời sống riêng tư hỗn loạn của Cố Trường Dạ, cô tuyệt đối không để con trai của mình bị người đời nhòm ngó, trở thành câu chuyện trong miệng người khác. Cô chưa từng mong Tiểu Địch xuất chúng hơn người, nhưng cô hy vọng bé sống thật tốt, khỏe mạnh lớn lên.

Thấm thoắt qua hai ngày, Giản Ngưng cũng ngoan ngoãn ở trong biệt thự, chờ Cố Trường Dạ trở về, cho cô đi gặp Tiểu Địch.

Sáng ngày thứ ba thì Cố Trường Dạ trở về, khi anh vào nhà thì thấy Giản Ngưng đang ăn sáng, Giản Ngưng ăn vài miếng liền thấy có gì đó không ổn, lúc ăn cô không thích có người nhìn mình, nên dặn người giúp việc đi làm chuyện của họ, chỉ còn lại Giản Ngưng và anh. Giản Ngưng hơi hối hận, nếu có người giúp việc ở đây thì ít nhất họ cũng sẽ gọi một tiếng "thiếu gia", vậy cô cũng biết anh đã trở về.

Trông anh khá mệt mỏi, đến ánh mắt cũng không sắc bén như bình thường, ngay cả bộ âu phục luôn chỉn chu dường như cũng hơi nhăn nhúm. Giản Ngưng tiếp tục ăn cháo, thầm nghĩ những người giúp việc mà Cố Trường Dạ mời tới đúng là giỏi, bác gái đứng tuổi nọ biết làm đủ loại dưa chua, ăn rất ngon miệng, ngon hơn cô làm nhiều, quan trọng là còn có thể làm ra rất nhiều kiểu dưa chua khác nhau.

Ánh mắt của Cố Trường Dạ khiến Giản Ngưng nuốt không trôi, cô tưởng anh sẽ nói gì đó, khi ấy cô mới dừng đũa, nhưng anh lại chỉ đứng đó, không nói gì cả.

Cô đành buông đũa, đón lấy ánh mắt của anh.

Cố Trường Dạ thấy cô ăn cơm, thầm nghĩ hẳn là cô đã thấy ngon miệng hơn, sức khỏe cũng ổn hơn nhiều, sắc mặt cô không còn nhợt nhạt nữa, thậm chí cũng có chút hồng hào khỏe mạnh.

Cô vẫn giống như xưa, không hề có tàn nhan hay mụn, cô cũng không phải kiểu người không mọc mụn, nhưng hôm nay mọc mụn, ngày mai sẽ biến mất, dù sao ông trời cũng vẫn ưu ái cô.

"Phiền anh mời bác sĩ gia đình tới được không?" Giản Ngưng lên tiếng trước.

Cố Trường Dạ nhíu mày, vốn định hỏi cô khó chịu ở đâu, sau khi im lặng vài giây mới hiểu được ý cô. Trước đó anh từng ám chỉ rằng, cô phải hoàn toàn khỏe mạnh thì mới được gặp Tiểu Địch. Cô muốn anh gọi bác sĩ gia đình tới là mong bác sĩ lên tiếng chứng minh đã khỏe, vậy thì anh sẽ không thể vịn cớ khác để ngăn cấm cô gặp Tiểu Địch.

Qua bao nhiêu năm, dường như cô vẫn chưa thông minh hơn là bao, nhưng cô lại thận trọng hơn rất nhiều, hiểu được làm thế nào để bản thân có thể sống tốt hơn.

Cố Trường Dạ gật đầu, thực sự đi gọi điện thoại.

Bác sĩ tới rất mau, vì tưởng rằng đã xảy ra chuyện khẩn cấp nào đó, còn mang theo rất nhiều thuốc cấp cứu, khi tới thì thấy Giản Ngưng rất khỏe mạnh, còn quay sang nhìn Cố Trường Dạ với vẻ hoài nghi, cô gái này là bệnh nhân thật à?

Tuy rất nghi hoặc song bác sĩ vẫn kiểm tra tổng thể đơn giản cho Giản Ngưng, kết luận là sức khỏe của cô đã không còn gì đáng lo ngại, chỉ dặn là đừng quá xúc động, cố gắng ăn uống điều độ.

Sau khi bác sĩ ra về, Giản Ngưng mới nhìn Cố Trường Dạ đang đứng bên cửa: "Giờ có thể cho tôi đi gặp Tiểu Địch chưa?"

Mấy hôm nay cô vẫn luôn khiến bản thân thật bận rộn, ngoài việc thực sự muốn tìm ra biện pháp đoạt lại con từ tay Cố Trường Dạ, thì phần nhiều là sợ mình quá rảnh rỗi mà suy nghĩ lung tung, cô nhớ Tiểu Địch, rất nhớ rất nhớ, cô thấy nếu không gặp được Tiểu Địch thì mình sẽ phát điên.

Cố Trường Dạ nheo mắt nhìn cô, hai người vừa nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi, sau đó anh mới quay đầu đi. Vào thời điểm này anh lại có thể nhớ tới vẻ mặt của cô năm xưa, khi đó cô ôm bụng mình, lộ ra tư thái che chở, như thể nếu không bảo vệ được đứa con trong bụng thì cô cũng không thiết sống nữa.

"Tới bệnh viện, khám tổng thể một lần rồi hẵng nói." Dứt lời anh liền đi ra ngoài.

Giản Ngưng lập tức xuống giường đuổi theo anh.

"Anh nói cho rõ đi, tôi còn cần khám gì nữa?" Cô chỉ thấy khó hiểu: "Bây giờ sức khỏe của tôi rất tốt, bác sĩ cũng nói là rất ổn, anh còn định làm gì nữa?"

Cố Trường Dạ từ từ quay đầu lại, sắc mặt u ám, ánh mắt cũng trở nên tối tăm, như thể sự mệt mỏi mà cô vừa thấy chỉ là ảo giác. Anh vẫn luôn như thế, chỉ cần anh muốn làm gì thì nhất định phải làm được, không cho phép bất kỳ ai phản bác, dù chỉ hỏi tại sao cũng không được.

"Cô ở thị trấn kia lâu như vậy, ai biết cô có nhiễm phải cái bệnh quái quỷ nào không!" Cố Trường Dạ lạnh lùng nói, hoàn toàn không thấy lời này của bản thân có vấn đề gì.

Giản Ngưng quả thật muốn phì cười, nhưng vẫn chỉ thở dồn dập hơn vì quá tức giận: "Đúng, tôi có bệnh, nhưng thật có lỗi, anh còn ngồi ăn cơm với tôi, hay là anh cũng đi khám thử xem có bị lây bệnh của tôi hay không."

Cố Trường Dạ không nổi giận, mà nhìn cô với tư thái kiêu ngạo, như thể sự giận dữ phẫn uất của cô đều lọt vào mắt anh, song anh lại chẳng bận tâm, anh là người có thể điều khiển tâm trạng của kẻ khác, luôn luôn thản nhiên không xao động: "Ở cái chốn xa xôi hẻo lánh ấy có đủ loại người thượng vàng hạ cám, huống chi cô còn qua lại với đàn ông, ai biết trên người cô có virus bệnh tật gì không."

"Anh..." Giản Ngưng giận dữ nhìn anh: "Ý anh là gì?"

"Ý tôi nói là tác phong của cô có vấn đề, tôi không thể tin tưởng nhân phẩm của cô, còn cần tôi giảng giải cặn kẽ hơn không?" Anh khẽ đưa mắt nhìn cô: "Cha của con trai cô còn chưa chết, cô phải vội tìm cho nó một người cha 'hờ' đến thế cơ à?"

Sắc mặt cô tái đi: "Anh định làm gì anh ấy?"

"Tôi vốn chẳng định làm gì cả, có điều cô quan tâm anh ta như vậy, thế thì chưa chắc." Cố Trường Dạ cười với cô: "Nghe nói là một thầy giáo rất tốt, cô nghĩ xem nếu tôi báo cho đơn vị công tác của anh ta rằng anh ta có quan hệ mập mờ với một phụ nữ có chồng thì sẽ thế nào?"

"Anh quả thật..."

"Rất đáng ghét?" Cố Trường Dạ thản nhiên giúp cô nói ra vế sau: "Tốt nhất là cô nên biết tôi nói được thì làm được."

Thấy anh định đi, cô lại đuổi theo.

"Hoặc là tới bệnh viện kiểm tra, hoặc là đừng bao giờ gặp lại con trai tôi." Cố Trường Dạ buông một câu, lần này anh thực sự không có ý định dừng bước.

Giản Ngưng nghẹn thở, con trai anh, đúng là nực cười, con trai cô sinh biến thành con trai anh từ bao giờ thế.

Anh còn cho rằng tác phong của cô có vấn đề, rốt cuộc ai mới là người có vô số hồng nhan tri kỷ? Vô số người tình? Cô rất muốn cười nhưng cô cười không nổi, cô căm hận là thế, nhưng cô cũng chỉ có thể làm theo ý anh.

Sự thật này cay đắng biết bao.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)