Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 25

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 25
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cố Trường Dạ bước qua người cô, áo gió khiến dáng người anh càng thêm cao gầy, anh bước tới cổng mới dừng lại, hơi nheo mắt nhưng vẫn không hề quay đầu: "Cũng ngang ngạnh gớm nhỉ?"

"Tiểu Địch đang ở đâu?"

Sắc mặt Cố Trường Dạ tối đi, bấy giờ anh mới chầm chậm quay người, nhìn Giản Ngưng đứng ở đó, như thể một cơn gió cũng có thể khiến cô ngã quỵ. Ngày xưa cô cũng rất gầy, khi đứng chỉ như một bóng hình nhỏ xinh, nhưng lúc ấy trong ánh mắt cô luôn giấu một tia sáng, sẽ vì một hành động nào đó của anh mà bỗng dưng sáng lên, mà hiện giờ dường như thân thể này vẫn vậy, nhưng lại gầy yếu tới mức khiến người ta muốn đẩy đồ ăn vào miệng cô để cô trở nên khỏe mạnh hơn một chút, ánh mắt cô mờ mịt mông lung, không thể nào nhìn thấu.

"Tiểu Địch của tôi, tôi chỉ cần Tiểu Địch của tôi..." Dù anh mỉa mai, mắng chửi cô, cô cũng không quan tâm, cô chỉ cần anh trả lại Tiểu Địch cho cô, cô chỉ cần Tiểu Địch của cô thôi.

Cố Trường Dạ bước tới trước mắt cô, chăm chú nhìn khuôn mặt mà dù chìm trong màn đêm vẫn không giấu nổi vẻ xanh xao của cô: "Con trai của cô?" Giọng anh rất khẽ, khóe môi còn vương ý cười: "Cô nói tất cả chỉ là một cái bẫy lừa gạt, cô không hề mang thai cơ mà."

Ý cười của anh càng rõ hơn.

Cô lừa anh nhiều năm như vậy, biến cuộc sống suốt bao năm của anh thành một trò cười, nhưng khi gặp lại nhau, cô lại muốn tránh xa anh, tốt nhất đời này không cần gặp lại. Nào có đơn giản như thế, nếu năm năm trước cô đã dám lừa gạt anh, vậy bây giờ cô phải chịu đựng cơn giận của anh.

Năm năm qua, cô có biết anh sống thế nào không? Cô không biết, e rằng cô sống rất vui vẻ ở cái chốn xa xôi hẻo lánh kia, dù vất vả mưu sinh nhưng cô cũng chẳng nghĩ tới anh dù chỉ một chút, cô đã loại bỏ anh ra khỏi cuộc sống từ rất lâu rồi.

Anh lại thấy khó thở vô cùng, năm ấy, trên đường đi công tác về, anh càng lúc càng phiền muộn, rõ ràng kết quả kinh doanh rất mỹ mãn, nhưng anh lại thấy ngày một khó chịu. Cho tới khi anh rốt cuộc đưa ra quyết định, có lẽ anh sẽ để cô được như nguyện một lần, cô muốn sinh con, anh sẽ cho cô toại nguyện, chỉ cần cô đừng tỏ vẻ sinh tử chẳng màng như thế, chỉ cần cô đừng cười giống Quan Điềm trước khi chết như vậy.

Cuối cùng anh cũng thuyết phục được chính mình, thậm chí vì suy nghĩ này mà anh còn khinh bỉ bản thân, chẳng phải anh vẫn luôn tự nhủ, chỉ có khiến cô đau khổ thì mới là trả thù cho Quan Điềm hay sao? Nhưng anh đang làm gì thế này?

Khi anh đang thuyết phục bản thân một cách mâu thuẫn thì cô lại muốn trốn chạy. Cô đi rồi, vui vẻ đi rồi, còn anh thì nằm viện lâu như vậy, thậm chí anh tưởng mình cũng không sống nổi, ngực trống rỗng, mọi thứ đều có thể làm anh tổn thương, cho tới khi anh bị mất cảm giác.

Anh sống khổ sở như vậy, tại sao cô có thể vui vẻ đến thế?

Cuối cùng Giản Ngưng cũng đưa mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, anh đang trả thù việc cô ngày trước dám lừa anh, anh đã biết từ lâu rồi, nhưng im lặng xem cô tự tát vào mặt mình thế nào...

"Tiểu Địch là con tôi, nó không liên quan gì tới anh hết." Cô nói ra từng chữ, từng chữ rất tiểu thư, nhưng như vậy cũng có thể tiêu tốn một nửa sức lực của cô, khiến cô há miệng thở hổn hển.

"Có liên quan đến tôi hay không, bệnh viện sẽ quyết định." Sắc mặt của anh trở nên tốt hơn, như thể đang nghĩ tới chuyện gì đó rất vui vẻ, đến giờ cô vẫn mạnh miệng, bao lâu nay dường như không có chuyện gì có thể làm anh hứng thú, nhưng từ khi gặp lại cô, anh biết cuộc sống vô vị của mình đã kết thúc.

Anh quay người: "Vào trong đi."

Giản Ngưng vội lắc đầu: "Trả Tiểu Địch cho tôi, tôi xin anh, trả Tiểu Địch cho tôi... Nó không liên quan gì đến anh, anh trả lại cho tôi..."

Ánh mắt anh bỗng trở nên sắc lạnh, nhìn thẳng về phía cô: "Chưa ai cho cô biết, ngoan ngoãn nghe lời mới có thể dễ dàng có được điều mình mong muốn sao?"

"Trả Tiểu Địch cho tôi, tôi muốn Tiểu Địch của tôi, Tiểu Địch... Anh trả Tiểu Địch cho tôi..." Cô chỉ lặp đi lặp lại, Tiểu Địch của cô, trả Tiểu Địch cho cô, cô chỉ cần Tiểu Địch của cô.

Giọng cô đã khàn đặc, nhưng vẫn lặp lại hết lần này tới lần khác.

Cố Trường Dạ bước tới gần cô, ghé vào tai cô: "Cô có tin, tôi có thể khiến cô không được gặp thằng bé cả đời không?"

Cô mở to mắt nhìn anh, muốn đẩy anh ra, tay đưa lên không trung nhưng cả người đột nhiên ngã quỵ.. Đồng tử của Cố Trường Dạ co rút lại, vội đỡ cô lên, anh ôm lấy eo cô mới phát hiện cô lại gầy đến mức ấy, thân thể cũng rất mỏng manh, như thể chỉ cần anh ôm quá chặt, cô sẽ bị đứt làm đôi.

"Còn không mau gọi bác sĩ tới..." Anh hét lên.

Người giúp việc vội vàng chạy đi.

Cố Trường Dạ bế Giản Ngưng lên, bước đi mấy bước, lại lấy tay sờ thử lên trán cô, cũng may không bị sốt, anh thở phào nhẹ nhõm rồi bế cô vào biệt thự.

Bác sĩ tới rất nhanh, cũng mau chóng khám xong, không có gì đáng lo ngại, chỉ là nhịn ăn quá lâu, quá mệt mỏi lại quá tức giận nên mới ngất xỉu.

Cố Trường Dạ gật đầu, ý bảo bác sĩ có thể rời đi. Anh nhìn gương mặt cô – tái nhợt, đầy bất thường, mắt cô nhắm chặt, như thể không bao giờ tỉnh lại nữa. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại đưa tay ra đặt dưới mũi cô, đầu ngón tay có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô, lúc này anh mới khẽ thở phào.

Sau đó anh lập tức mỉm cười tự giễu.

Năm năm trước khi anh nhìn thấy cô nằm trong vũng máu thì không có dũng khí để bước tới thử hơi thở của cô. Thật ra không phải anh chưa từng hoài nghi, sau khi anh ra viện thì luôn thấy có gì đó không ổn, tuy nhiên rốt cuộc là không ổn ở điểm nào, anh cũng không biết rõ. Lão Tam nói chắc như đinh đóng cột rằng cô đã qua đời, huống chi lại chính lão Tam thấy tận mắt, cũng xử lý hậu sự. Phía bệnh viện cũng không hề có sơ sót, dù anh có thăm dò thế nào chăng nữa thì mọi việc đều giống y như lời lão Tam.

Khi ấy anh phái người đi điều tra lần nữa, nhưng lại khiến mấy người anh em phải lắc đầu ngao ngán, cho là anh đã phát điên, không thì tại sao phải điều tra mãi về một người đã khuất như vậy, rõ ràng giấy chứng nhận tử vong và chứng nhận hỏa táng đều đã được đặt trước mặt anh.

Giờ phút này dường như anh đã hiểu ra điểm bất ổn, anh không tận mắt thấy cô "qua đời", thế nên trong thâm tâm anh vẫn không thể tin được điều này, thậm chí anh còn chưa chạm vào cơ thể cô, chưa cảm nhận nhịp tim của cô.

Anh đưa mắt nhìn, cô ngủ say như vậy, không hề phiền muộn lo âu. Nếu anh không buộc cô trở về, có lẽ cô sẽ ở thị trấn nhỏ ấy cả đời, thậm chí sống thật hạnh phúc, không bao giờ nhớ tới anh – kẻ đã từng là người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô, cô sẽ không nhớ tới anh, anh chắc chắn như vậy đấy.

Thậm chí cô còn định dẫn theo con trai của anh, rồi kết hôn với một người đàn ông khác.

Đúng là nực cười, con trai của Cố Trường Dạ lại phải để cho người khác nuôi.

Anh bước ra ban công, rút ra một điếu thuốc, chầm chậm hút. Gió tạt về phía anh, thổi những vòng khói sang hai bên khuôn mặt anh rồi tan dần sau lưng anh, anh chăm chú nhìn vào cái cây đã lớn hơn trước nhiều ngoài kia, rơi vào trầm tư.

Hết thảy đều thật buồn cười, anh bị lừa lâu như vậy, nhưng không một ai tình nguyện đứng ra cho anh biết toàn bộ sự thật.

Lão Tam đã chuẩn bị hết rồi, kiểu gì cũng không chịu mở miệng nói ra nguyên nhân chân chính, một mực bảo vệ người kia sau lưng mình. Còn lão Tứ điều tra lâu như thế, nhưng cũng giống như lão Tam, đổ mọi tội lỗi lên đầu thiếu gia nhà họ Từ -  Từ Triệu Luân, còn quá trình thì không tiết lộ mảy may.

Cố Trường Dạ mím môi, thôi, bọn họ cũng không nợ anh, nếu bọn họ đều có nỗi khổ riêng, vậy anh cũng đành mặc bọn họ. Anh quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ đang nằm trên giường qua khung cửa sổ, quan trọng là cô đã trở về, sống sót trở về, bởi vậy những thứ khác đương nhiên không còn quan trọng nữa. Anh bỏ tàn thuốc xuống đất, giẫm lên, đốm lửa tắt ngấm rồi đưa tay lên sờ ngực, nơi ấy cũng không còn trống rỗng nữa, có thể muộn phiền, có thể bực bội, có thể nôn nóng, nhưng sẽ không trống rỗng, vậy là tốt rồi.

Giản Ngưng tỉnh lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là trần nhà, cô chớp mắt, những thứ này đều không phải ảo giác hay cảnh mơ. Ngày xưa cô từng ngơ ngác nhìn lên trần nhà vô số lần. Ban đầu là nhìn trần nhà, nghe âm thanh phát ra từ tivi, đợi thời gian trôi đi từng chút từng chút một, suy đoán khi nào thì chồng cô sẽ về nhà. Sau đó buổi sáng thức dậy nhìn thấy trần nhà, nhắc nhở cô lại phải đối mặt với một ngày mới, ban đêm khi nhìn lên trần nhà lần cuối, cô sẽ nghĩ, nếu mình cũng không tỉnh lại thì tốt biết bao. Cô đã nảy sinh suy nghĩ ấy từ rất lâu, ông nội của cô ban đêm cũng ngủ như vậy, ngày hôm sau không tỉnh lại nữa, không có nỗi đau dằn vặt mỗi ngày của căn bệnh ung thư, cũng không phải chịu đau đớn vì tai nạn, chỉ một thoáng chớp mắt là không bao giờ tỉnh lại nữa. Ngày xưa cô từng nói với cha mẹ rằng, sau này cô cũng muốn chết như vậy, nhưng lại bị mẹ mắng, còn nhỏ không được phép nhắc tới việc chết hay không. Mãi về sau, khi cô ở trong căn phòng này, mỗi lần đi ngủ cô đều tự hỏi, liệu ngày mai có thể không thức giấc?

Cảm giác quen thuộc tràn ra trong thân thể, khiến cô không khỏi run lên.

Cô lại về đây? Nơi từng mang đến cho cô vô số ác mộng, hóa ra cô tưởng mình có thể chạy trốn, thực sự chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Tiếng bước chân ngày một rõ ràng hơn, cô quay đầu nhìn ra cửa.

Cửa được nhẹ nhàng mở ra, chỉ vang lên tiếng cọt kẹt nho nhỏ.

Một đôi giày da bước vào phòng, sau đó là quần tây thẳng thớm, trên nữa là sơ mi màu trắng, cà vạt hơi lệch, cô không nhìn lên nữa, cổ họng hơi không, nhưng vẫn nói: "Trả Tiểu Địch cho tôi... trả Tiểu Địch cho tôi."

Giọng cô dường như còn khàn đặc hơn hôm qua, Cố Trường Dạ bước vào phòng, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào cô: "Trả cho cô?" Anh kéo một cái ghế tới trước mặt mình, tao nhã ngồi xuống: "Ai bảo cô trộm đồ của người khác rồi chiếm lấy nó thì nó sẽ trở thành đồ của cô?"

Nét mặt anh rất bình tĩnh, thậm chí khóe mắt còn vương ý cười, lại như phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị, sẵn lòng phí thời gian đến trêu đùa.

Hơi thở của cô trở nên dồn dập: "Đó là con của tôi?"

"Là đứa con mà cô trộm từ chỗ tôi." Anh tốt bụng bổ sung tin tức giúp cô: "Trộm đi nhiều năm như thế cũng đủ rồi nhỉ, còn đòi tôi trả con lại cho cô, đúng là nực cười."

Cô cố ngồi dậy: "Đó là con do tôi sinh ra..."

"Tôi có nói không phải đâu."

"Anh không thích trẻ con cơ mà? Anh cho tôi mang nó đi, tôi cam đoan sẽ cách anh thật xa, cả đời này cũng không để anh phải nhìn thấy nó, chúng ta vẫn giống như ngày xưa, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt anh..."

Cố Trường Dạ nhíu mày, lập tức phất tay ngắt lời cô: "Nếu bây giờ tôi đột nhiên lại thích thì sao?"

Vẻ mặt Giản Ngưng đã có cả sự sợ hãi, cô không bao giờ tin lời anh, cô sẽ không quên người đàn ông này từng đối xử với cô thế nào, quãng thời gian ấy nằm mơ cô cũng sẽ mớ thấy, anh buộc cô phải từ bỏ con mình, mơ thấy con mình biến thành một vũng máu. Anh sẽ không thích đứa bé mà cô sinh cho anh, cũng sẽ không...

"Cho tôi gặp nó, cho tôi gặp nó một chút thôi, được không?" Ánh mắt cô chứa đầy vẻ cầu xin: "Nó có ăn được không, buổi tối có ngủ ngon không..."

Cô liên tục nhắc tới mọi thứ về Tiểu Địch, Cố Trường Dạ kiên nhẫn nghe một lúc rồi đứng dậy: "Cô muốn gặp con trai cũng không phải là không thể, nhưng coi cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này của cô, nếu con trai tôi bị lây bệnh gì đó từ cô thì phải làm sao bây giờ?"

Anh liếc nhìn cô, không nói gì thêm.

Giản Ngưng nhếch môi, cổ họng khô khốc, muốn nói gì đó song cuối cùng vẫn nghẹn ở cuống họng.

Ý anh là nếu cô còn sinh bệnh thì còn chưa được gặp Tiểu Địch?

Chỉ cần cô khỏi bệnh là có thể gặp Tiểu Địch? Cô vừa cảm thấy mừng thì một ý nghĩa khác lập tức dập tắt niềm vui ấy, anh tốt bụng như vậy thật ư? Thật ư?

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)