Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 21

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khi Giản Ngưng tới bệnh viện số 3, chỉ thấy bệnh đúng là nơi không bao giờ phân biệt khách hàng, thái độ của y tá cũng rất tốt, có lẽ là do chế độ lương thưởng rất lý tưởng, nên với mọi người bệnh nhân hay người nhà, bọn họ đều có thể giữ thái độ tươi cười đúng mực.

Sau khi Giản Ngưng tới, ông bà Dương bèn về phòng trọ nghỉ ngơi một ngày, hôm sau khi họ tới thì thấy Giản Ngưng chăm sóc Dương Minh Huy rất tỉ mỉ nghiêm túc, không hề lười biếng, có thể chăm sóc con trai họ cẩn thận như vậy, chứng tỏ cũng thực sự quan tâm tới con trai họ, bấy giờ sắc mặt họ cũng tốt hơn trước nhiều. Khi Dương Minh Huy kiên quyết đề nghị họ về nhà, hai người mới thỏa hiệp, siêu thị nhỏ ở trấn Song Du đã mấy ngày rồi không mở cửa. Biết con trai không sao, hai cụ liền thấy phiền muộn vì mấy ngày không mở cửa bán hàng, dặn dò Giản Ngưng rất nhiều rồi mới rời đi.

Sau khi ông bà Dương rời đi, Dương Minh Huy áy náy nhìn Giản Ngưng: "Vốn định để mấy hôm nữa xuất viện rồi quay về, nên không báo cho em biết... Cha mẹ anh đúng là chuyện bé xé ra to, còn bắt em phải tới đây." Nói rồi thở dài, nhưng dù vậy vẫn có thể nhận ra anh rất vui vì cô đã tới chăm sóc anh.

Hơn nữa Dương Minh Huy hiểu rằng, cô tới đây chăm sóc anh là để lấy lòng cha mẹ anh, cô có thể làm vậy vì anh, anh thấy rất vui.

"Giữa chúng ta mà còn cần khách sáo vậy sao?" Giản Ngưng liếc nhìn Dương Minh Huy, kẹp nhiệt kế mà y tá dùng để đo nhiệt độ cơ thể Dương Minh Huy vào dưới nách anh.

Dương Minh Huy phối hợp để nhiệt kế kẹp đúng vị trí, nét mặt thoáng hiện vẻ lo âu: "Tiểu Địch thì sao? Sao em không dẫn thằng bé đi cùng?"

"Nó không thích ngồi xe đường dài như vậy, vả lại cũng chỉ mấy ngày thôi mà, em nhờ ông bà Trương ở nhà bên trông hộ." Giản Ngưng nói rất qua loa, nhưng lại gọi điện về rất nhiều lần, hơn nữa liên tục hỏi hai ông bà về tình hình của Tiểu Địch, còn phải nghe được giọng con mới yên tâm.

Dương Minh Huy nhìn Giản Ngưng hồi lâu, chỉ thở dài: "Hai hôm nữa anh sẽ xuất viện." Giọng điệu vô cùng kiên quyết.

Vẫn nên ở thêm mấy hôm nữa đi!" Giản Ngưng tùy ý nói, vẫn mong bác sĩ nói có thể xuất viện rồi hẵng xuất viện, tuy cô cũng muốn về nhà sớm một chút nhưng vẫn mong bệnh tình của Dương Minh Huy có thể hoàn toàn khỏi hẳn.

Y tá tới lấy nhiệt kế, tất cả đều bình thường. Song khi tới thì tiện thể cầm theo hóa đơn thanh toán viện phí, trên đó có ghi giá của từng lại thuốc, cùng việc có thể sử dụng thẻ bảo hiểm y tế để thanh toán hay không, đương nhiên y tá cũng không quên nói ra câu quan trọng nhất, số tiền nộp đợt trước đã không đủ để thanh toán viện phí ngày mai.

Giản Ngưng nhìn số thuốc trên hóa đơn, đắt đến lạ thường, bèn cẩn thận hỏi vài câu, cô y tá nọ tỏ ra mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, chỉ là ánh mắt khi nhìn cô cũng đầy hàm ý. Giản Ngưng hiểu ra, thái độ của y tá bác sĩ ở đây rất tốt, cũng hiền lành tử tế với bệnh nhân, nhưng điều kiện trước tiên là tốc độ nộp tiền của bạn phải cực kỳ nhanh.

Giản Ngưng hỏi Dương Minh Huy muốn ăn gì, lại dặn anh mấy câu, cô đi nộp tiền trước, rồi mới đi mua đồ ăn.

Nhưng đến nộp tiền cũng phải xếp hàng rất lâu, cô kiên trì đợi, sau đó nộp tiền rồi cẩn thận cất hóa đơn đi. Có điều cô mới đi được vài bước thì đã nghe thấy có người đang gọi mình.

Cô dừng bước, người thoáng sững lại, nhiều năm như vậy, dường như không còn ai gọi cô như thế nữa, ngoài sự kinh ngạc, cô còn thấy có phần chua xót.

Cô quay đầu lại, liền thấy Trình Vũ Phi chạy về phía mình.

Dáng vẻ Trình Vũ Phi vẫn giống với dáng vẻ trong ký ức của cô, trong giây phút ấy, cô bỗng hơi hoảng hốt, cho tới khi Trình Vũ Phi đi tới bên cô.

"Cậu..." Trình Vũ Phi tỏ ra rất kinh ngạc, nhìn Giản Ngưng một lượt từ trên xuống dưới, mới hỏi: "Sao cậu lại ở đây? Mà còn..."

Giản Ngưng hiểu ý của Trình Vũ Phi, cô ấy muốn hỏi tại sao cô lại phải về đây.

"Chuyện này không thể nói rõ trong chốc lát được." Giản Ngưng không có ý định giải thích gì cả: "Yên tâm đi, tớ sẽ rời đi ngay thôi, sẽ không ở đây lâu đâu."

Nhưng vẻ mặt Trình Vũ Phi cũng không nhẹ nhõm hơn là bao: "Cậu không nên quay về đây, cậu không sộ ngộ nhỡ Cố..." Trình Vũ Phi nghĩ một thoáng, vẫn không nhắc tới tên của người nọ.

Giản Ngưng biết Trình Vũ Phi còn nhiều điều muốn nói với cô, bèn mượn bút, viết số phòng bệnh mình ở ra giấy rồi đưa cho Trình Vũ Phi, bởi vì Giản Ngưng đã thấy Tiết Giai Nhu đang đứng đằng xa, cô vẫn biết Trình Vũ Phi và Tiết Giai Nhu là bạn rất thân, thân như cô và Quan Điềm ngày xưa, nghĩ đến Quan Điềm, trái tim Giản Ngưng lại đau nhói.

Lúc trước Từ Triệu Luân chịu giúp cô, cũng là nhờ Tiết Giai Nhu. Chính bởi vì Tiết Giai Nhu và Trình Vũ Phi là bạn thân, chồng của Tiết Giai Nhu mới ra tay giúp đỡ, nghĩ tới đây, Giản Ngưng mỉm cười với Tiết Giai Nhu đứng đằng xa, sau đó mới nhìn Trình Vũ Phi: "Gửi lời cảm ơn tới bạn cậu giúp tớ, lời cảm ơn này tớ đã muốn nói từ rất lâu rồi."

Trình Vũ Phi đúng là cũng để ý tới Tiết Giai Nhu, nên không trò chuyện nhiều với Giản Ngưng, mà Giản Ngưng cũng không hỏi tại sao bọn họ lại tới bệnh viện. Đã nhiều năm như vậy, Giản Ngưng chỉ thấy lòng hiếu kỳ của mình ngày một vơi đi.

Ngày hôm sau, Trình Vũ Phi liền tới tìm Giản Ngưng. Giản Ngưng vẫn luôn biết ơn người bạn này, cũng đoán được cô ấy sẽ tới tìm mình.

Khi Trình Vũ Phi tới, Giản Ngưng đang lau mặt cho Dương Minh Huy, anh luôn cự tuyệt, nhưng cô vẫn cười rồi kiên trì lau tiếp, Dương Minh Huy cũng đành ậm ừ thuận theo. Trước đây cô vẫn không thấy những chuyện nhỏ nhặt này có ý nghĩa gì, nhưng mấy hôm nay cũng đã cảm nhận được niềm vui trong ấy, dường như khoảng cách giữa hai người vô hình chung được rút ngắn rất nhiều.

Thấy Trình Vũ Phi tới đây, Dương Minh Huy tỏ ra rất khách khí, liên tục bảo Giản Ngưng cùng Trình Vũ Phi ra ngoài chơi. Giản Ngưng biết, Dương Minh Huy nhận ra Trình Vũ Phi có chuyện muốn nói với mình.

Giản Ngưng dẫn Trình Vũ Phi lên sân thượng, Trình Vũ Phi hỏi tình hình của cô mấy năm qua, hỏi cô sống có tốt không, vô cùng thân mật. Nhiều năm như vậy, những người bạn thân nhất của Giản Ngưng đã không còn, bạn học từng giao thiệp cũng ai đi đường nấy, hầu hết đều không giữ liên lạc, nghĩ đến Trình Vũ Phi vẫn còn nhớ đến mình, trong lòng cũng thấy ấm áp.

Những chuyện mà Trình Vũ Phi hỏi tới, Giản Ngưng đều trả lời hết, tuy hai người đã lâu không gặp nên hơi ngại ngùng, song cũng không ảnh hưởng đến việc hai người quan tâm lo lắng cho nhau.

Có điều cuối cùng Trình Vũ Phi vẫn nhắc nhở Giản Ngưng, bảo cô mau chóng rời đi, Giản Ngưng cũng gật đầu.

Giản Ngưng hỏi thăm tình hình của cha và anh trai cô, Trình Vũ Phi do dự mấy giây, vẫn nói họ sống rất tốt, bảo Giản Ngưng đừng lo lắng, phải cố gắng sống cuộc đời của mình cho thật tốt. Giản Ngưng liền thấy nhẹ nhõm, không hề nhận ra ánh mắt của Trình Vũ Phi đã u ám hẳn đi.

Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Giản Ngưng mới vội vã xuống dưới, nhưng vừa tới cửa phòng bệnh, cô đã nghe thấy giọng của Dương Minh Huy: "Giản Ngưng, em có bạn tìm này."

Giản Ngưng ở lại đây chăm sóc Dương Minh Huy, anh đã có thể nhận ra tiếng bước chân của cô, từ xa cũng có thể biết cô đã trở lại.

Giản Ngưng vừa nghe Dương Minh Huy nói vậy, liền nhíu mày, trước khi bước chân vào phòng bệnh, nhìn thấy người đàn ông đứng trong phòng thì không khỏi sững người, nhưng đã nhiều năm như vậy, cô đã gặp quá nhiều chuyện ngoài ý muốn và những tình cảnh khốn khổ gian nan, lần nào cô cũng cắn răng chịu đựng, sự bàng hoàng trong lòng cũng mau chóng biến mất, thậm chí cô vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

Người đàn ông ấy có gương mặt rất tuấn tú, nét mặt lạnh lùng vô cảm, đôi mắt cũng tĩnh lặng như nước, nhưng ánh mắt khi nhìn người khác lại chứa đầy sự soi mói.

Giản Ngưng nhớ người đàn ông này chính là trợ thủ đắc lực của Cố Trường Dạ, luôn nhận được sự tán thưởng từ Cố Trường Dạ. Cô biết tên của anh ta là An Diệc Thành, người khác gọi anh ta là An thiếu gia, hình như nhiều năm trước địa vị của anh ta cũng không cao, Cố Trường Dạ đã từng cứu con trai của anh ta, bởi vậy anh ta cực kỳ trung thành với Cố Trường Dạ.

Trước tiên Giản Ngưng mỉm cười với Dương Minh Huy để trấn an anh.

Khi thấy Giản Ngưng, An Diệc Thành tỏ ra rất bình tĩnh, bình tĩnh như bầu trời vạn dặm không một bóng mây, không có  bất kỳ tạp chất nào vương lại, nhưng lại khiến trong lòng cô nổi sóng. Giản Ngưng gượng cười, bảo Trình Vũ Phi đang khá lo lắng rời đi trước, cô không muốn chuyện của mình làm liên lụy tới người khác.

Dường như Trình Vũ Phi hơi do dự, khi cô ấy đang do dự, An Diệc Thành bước tới bên người Giản Ngưng, khóe môi mấp máy rất nhanh, rồi mau chóng rời đi, như thể anh ta chưa từng xuất hiện ở đây.

Anh ta nói rằng: Đại tẩu, đã lâu không gặp.

Giọng nói bình tĩnh như vậy, lại khiến Giản Ngưng nghĩ thầm, quả nhiên là người được Cố Trường Dạ dẫn dắt, tác phong giải quyết công việc cũng y hệt nhau. Không cần nói bất cứ lời uy hiếp nào, chỉ một câu nhẹ nhàng vậy thôi là đủ để làm đối phương sợ sệt kinh hãi.

An Diệc Thành đã biết tung tích của cô, vậy đương nhiên Cố Trường Dạ cũng biết, Giản Ngưng thấy khá buồn cười, cô trốn tránh lâu như thế, nhưng vẫn trở lại điểm ban đầu, không phải, cũng không hẳn là điểm ban đầu, cô đã không còn là Giản Ngưng của ngày xưa, Giản Ngưng kia đã tự sát từ năm năm trước, cũng thực sự chết rồi.

Cô của hiện tại chỉ là mẹ của một đứa trẻ, là một phụ nữ luôn cố gắng sống sót.

Trình Vũ Phi dường như nhận thấy Giản Ngưng không được ổn, muốn nói gì đó nhưng Giản Ngưng lại bảo cô về trước.

Sau khi Trình Vũ Phi rời đi, Dương Minh Huy mới nhíu mày: "Người đàn ông khi nãy là.." Anh rất thông minh mà chọn cách im lặng, vẻ mặt cô lúc nãy khá bất thường.

Giản Ngưng thở dài rồi lại thở dài: "Xin lỗi anh." Nói ra câu này, cô mới nhận ra câu này còn có hàm nghĩa khác, bây giờ cũng hiểu ra, có lẽ Dương Minh Huy đã hiểu lầm, anh tưởng quan hệ giữa cô và An Diệc Thành là... Cô thấy hơi chua chát, nhưng lại không buồn giải thích: "Chuyện đã qua, em cũng không muốn nhắc lại, xin lỗi anh."

Dương Minh Huy nhìn cô rất lâu, từ khi biết cô bụng mang dạ chửa tới trấn Song Du một mình, anh đã biết cô là một phụ nữ có quá khứ phức tạp, nhưng đã qua nhiều năm quá khứ ấy không hề xuất hiện, hình như chính anh cũng đã quên mất, nhưng hôm nay, có lẽ quá khứ ấy đã có khởi đầu.

Anh khẽ thở dài, lại làm Giản Ngưng thấy xót xa trong lòng: "Em..." Đã gần nói thành lời, nhưng cô vẫn không giải thích, Cố Trường Dạ đã biết cô còn sống, sẽ đối xử với cô thế nào đây? Với hành động lừa gạt của cô lúc trước, nhất định là anh ta đang rất giận dữ? Chắc chắn anh ta sẽ nghĩ thêm nhiều thủ đoạn để hành hạ cô. Nếu như vậy, có lẽ Dương Minh Huy không biết sự thật thì lại tốt hơn.

Khi cô quyết định im lặng, ánh mắt của Dương Minh Huy cũng dần u ám, một lúc lâu sau anh mới cất tiếng: "Anh tin tưởng em, cho dù quá khứ của em có ra sao, anh vẫn bằng lòng cưới em."

Giản Ngưng cố gắng nở nụ cười gượng gạo, cô có tài đức gì mà đời này còn có người tốt với cô như vậy, vận may của cô vẫn chưa hao hết trong quá khứ, ông trời vẫn đang ưu ái cô.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)