Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 16

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trời đã trở lạnh từ rất lâu rất lâu, cũng giống như trái tim của anh vậy.

Cố Trường Dạ đứng trước căn phòng ấy, nhìn tay cầm cửa quen thuộc, đứng lặng ở đó rất lâu. Anh gần như quên mất đã bao lâu rồi mình không bước vào căn phòng này, thật ra cũng không phải là quá lâu, khoảng năm năm thôi, năm năm trước, bắt đầu từ hoàng hôn ấy, với anh thời gian như đã lắng đọng. Anh đưa tay chạm vào ngực mình, tiếng tim đập vẫn vững vàng mạnh mẽ, nhắc nhở anh rằng anh vẫn sống, vẫn luôn sống.

Khóe môi anh thoáng hiện nét cười, nhớ lại ngày nọ năm năm về trước. Cô cầu xin anh, cầu xin tha thiết như vậy, xin anh buông tha đứa bé trong bụng cô... Từ khi bắt đầu đi công tác, anh vẫn luôn bực dọc, luôn phiền muộn, anh lấy ra vô số cái cớ để lừa gạt bản thân, cuối cùng cùng thấy an lòng, có lẽ nên đồng ý để cô sinh ra đứa bé...

Nghĩ tới đây ý cười trong mắt anh dần dần hóa thành cay đắng. Khi anh nghĩ vậy, người phụ nữ kia lại không cho thế, cô mệt mỏi rồi, quá mệt mỏi rồi... Anh lắc đầu, bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Trên cửa đã dính một lớp bụi mờ nhạt, không một ai dám tới gần căn phòng này khi chưa có sự cho phép của anh. Đây là vùng cấm của anh, bắt đầu từ năm năm trước, trong cái ngày mà mùi máu tanh lãng đãng khắp nơi.

Anh xoay tay cầm cửa rồi nhẹ nhàng đẩy một cái, của liền mở ra. Anh đứng trước cửa, ngực như có thứ gì đó bị bóp chặt khiến anh không hề muốn vào trong căn phòng này, nhưng rồi anh vẫn bước vào. Không còn là mùi máu tanh nồng nặc mà là mùi bụi bặm và ẩm mốc đan xen vào nhau, khiến hô hấp cũng trở thành một việc cực kỳ khó khăn.

Năm năm, tất cả những thứ trước mắt anh, năm năm rồi anh không thấy chúng.

Giường lộn xộn vô cùng, ga trải giường bị cuộn lại, còn vương từng mảng từng mảng đen đặc, đó là vết máu đọng, mặt đất cũng có những dấu tích đậm đậm nhạt nhạt. Những  thứ đó đều đã được người giúp việc dọn đi một nửa, khi anh từ bệnh viện về nhà, liền thấy người giúp việc đang lau dọn, anh giận tới mức không thể kiềm chế, không cho bất cứ ai được bước vào căn phòng này, cũng không cho bất cứ ai được tới gần nó. Mặt đất đã bị xối nước dội xuống một nửa, những vết máu đỏ rực khắp nơi ấy, như hòa vào ánh mắt đầy tơ máu củaanh.

Sau ngày hôm ấy, căn phòng này trở thành một khu vực kỳ dị.

Cửa không khóa, nhưng luôn đóng chặt.

Còn anh thì như một người điên, bao giờ cũng về nhà rất muộn rất muộn, sau đó một mình bước qua hành lang tới trước cửa phòng, lẳng lặng đứng đó rất lâu, tuy nhiên đến dũng khí đẩy cửa vào cũng không có, thậm chí còn thầm hy vọng một ngày nào đó, trong phòng sẽ xuất hiện tiếng hít thở. Có một thoáng chờ mong rằng mọi thứ vẫn như xưa, người phụ nữ ấy giam mình trong căn phòng này, cô chỉ không muốn ra ngoài, mà lặng lẽ đứng trên ban công, mong ngóng xem anh đã về hay chưa.

Anh nắm chặt tay, sau đó buông lỏng rồi lại nắm chặt.

Anh bước tới bên giường, dùng ngón trỏ bàn tay trái vuốt nhẹ lên những vết tích đen đặc kia, sờ lên khá cứng, chứng tỏ có rất nhiều máu dính lên đó. Ga trải giường loang lổ những vết máu đậm đậm nhạt nhạt, máu dây cả trên mặt đất... Đôi mắt anh lóe lên, một người bình thường sao có thể chảy ra nhiều máu như vậy, nhưng vào lúc ấy khi thấy cảnh tượng đó, lý trí của anh đã hoàn toàn sụp đổ, không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì.

Anh ném ga trải giường xuống đất, bước tới mở cửa ra ban công, không khí trong lành ùa vào khiến phổi anh như được thanh lọc.

Đứng trên ban công một lúc, anh mới quay vào phòng, rồi vội xuống tầng dặn quản gia dọn dẹp căn phòng kia. vẻ mặt quả quản gia vô cùng quái dị, thế nhưng tính cách của anh ngày càng khó đoán, quản gia cũng không dám hỏi nhiều. Ai cũng biết căn phòng kia đã trở thành vùng cấm của anh, những nữ giúp việc mới cũng biết căn phòng kia rất kỳ dị, thậm chí còn nghe nói trong ấy có ma, cùng không dám tới gần, nhưng giờ anh lại chủ động cho người tới dọn dẹp căn phòng đó

Cố Trường Dạ khẽ cười: "Dọn dẹp sạch sẽ để nghênh đón nữ chủ nhân. "

Quản gia cố chớp mắt, tuy suốt bao năm qua ông ta không thể hiểu nổi vị chủ nhân này, nhưng có tình nghĩa chủ tớ nhiều năm, thấy anh nói vậy thì không khỏi mừng cho anh, xem ra thiếu gia đã thoát khỏi cơn ác mộng của năm năm trước, chuẩn bị đón nhận cuộc sống mới.

Cố Trường Dạ bước nhanh ra ngoài, tìm di động song nét mặt lại trở nên âm u tàn nhẫn. Lừa gạt, những thứ này đều là lừa gạt, còn anh đã bị lừa suốt năm năm, bao ngày đêm anh sống như một cái xác không hồn, người không ra người quỷ không ra quỷ, bỗng nhiên trở thành trò cười.

Anh tìm số điện thoại của An Diệc Thành, gọi điện rồi nhanh chóng dặn dò vài chuyện.

--- ------ ------ -----

Mấy tiếng đồng hồ trước...

Bệnh viện luôn là nơi đông đúc đến nghẹt thở, cuối cùng Nguyễn Ngộ Minh cùng đưa xe thoát khỏi vòng vây, lái vào trong bệnh viện từ một con đường cực kỳ chật hẹp. Một chiếc xe trước chạy vào trong bệnh viện, trong chớp mắt khi barie(*) tự động chuẩn bị thả xuống, anh ta lập túc lao vào, chiếc xe vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, khiến bảo vệ trong phòng cũng phải ló đầu ra, trợn tròn mắt nhìn chiếc xe trông vô cùng sang trọng nọ.

(*) Rào chắn xe.

Một nhân viên bảo vệ khác vỗ vỗ vai đồng nghiệp: "Thôi, nhìn chiếc xe ấy là biết, chúng ta cũng không trêu nổi đâu... "

"Không phải, mà người nọ to gan quá, nguy hiểm thế cơ mà... "

Tiếng nói của hai người này đã bị Nguyễn Ngộ Minh bỏ lại rất xa, phiền toái nhất không phải là làm thế nào để vào bệnh viện, mà là tìm chỗ đỗ xe, nhìn thấy vài chỗ đỗ xe tốt đã kín, anh ta gần như mất hết kiên nhẫn, có điều xe bên trong cũng chẳng có mấy cái đỗ đúng quy định, phần lớn đều đỗ ở ven lối đi, đến cái gọi là chỗ đỗ xe cũng chỉ là nơi rộng rãi hơn chút mà thôi. Thấy tình cảnh này Nguyễn Ngộ Minh không khỏi oán trách Nhị ca Chu Thừa Nghiệp có bệnh viện tư nhân thì không nằm, lại khăng khăng tới cái bệnh viện phổ thông này, đến chỗ đỗ xe cũng làm khổ người ta.

Oán trách thì oán trách vậy thôi, anh ta cũng hiểu trong mấy anh em thì Nhị ca là người không muốn dính dáng tới những "khu vực đen" kia nhất, Nhị ca luôn cho rằng làm người thì phải kinh doanh cho đàng hoàng, mà anh cũng dùng hành động thực tế để chứng minh cho lời nói của mình. Nhưng đôi khi Nguyễn Ngộ Minh cảm thấy Nhị ca rất ngây thơ, chẳng phải cứ muốn thoát ra là có thể thoát ra, nhiều lúc không còn lựa chọn nào khác, như Đại ca luôn cố gắng từ bỏ các hoạt động kinh doanh phi pháp, dù vậy đến giờ vẫn chưa thể từ bỏ hoàn toàn, dừng tay chưa bao giờ là chuyện dễ dàng nhu ta tuởng.

Chu Thừa Nghiệp bị tai nạn giao thông không nặng cũng không nhẹ, giờ còn nằm ở bệnh viện, Nguyễn Ngộ Minh vừa từ tỉnh khác về liền vội tới bệnh viện thăm nom, nghe trong điện thoại thì không mấy nghiêm trọng, gãy xương đùi thôi nhưng có lẽ thời gian nghỉ sẽ hơi lâu.

Anh ta quay đầu xe, tiếp tục tìm chỗ đỗ xe.

Đằng trước hình như có chỗ trống, anh ta nheo mắt liền chuẩn bị lao vào đó, tốt nhất là phải chiếm được một vị trí tuyệt hảo. Nhưng trong lúc lơ đãng liếc nhìn gương chiếu hậu, anh ta thấy một người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh lam, đang cầm tờ đơn gì đó trên tay, vội vã bước đi.

Nguyên Ngộ Minh chớp mắt mấy lần, tháo hẳn chiếc kính râm lớn trên mặt xuống, lái xe từ từ lùi về phía sau, cho tới khi tới gần sát người phụ nữ nọ.

Cửa kính xe màu đen, từ phía trong có thể nhìn thấy phía ngoài, còn người bên ngoài không thể thấy được bên trong. Có điều khi thực sự thấy rõ người phụ nữ đứng ngoài kia, anh ta vội lái xe rời khỏi đó, mãi mà không thể tin vào sự thật mình vừa nhìn thấy.

Chẳng phải Đại tẩu đã qua đời từ năm năm trước rồi ư?

Khi đó Tam ca gọi điện tới, mọi người đều sững sờ, nói thật, cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn là thương cảm. Có lẽ vì thái độ của Đại ca với Đại tẩu luôn lạnh nhạt hờ hững, dẫn đến mấy người bọn họ cũng chẳng có tình cảm gì, chỉ là lúc gặp thì chào một câu, bình thường cũng chẳng tiếp xúc nhiều.

Tam ca là người đưa Đại tẩu đi bệnh viện, mấy người bọn họ tới biệt thự của Đại ca thì nghe nói Đại ca bị ngất xỉu trên đất, vừa hay hôm ấy Tam ca có việc tới tìm Đại ca, bấy giờ mới vội vã giải quyết chuyện đó.

Khi mấy người bọn họ đứng trong gian phòng Đại tẩu tự sát, thấy máu loang lổ trên sàn nhà, rỉ ra khắp giường, cùng không khỏi hít vào một hơi.

Thấy cảnh tượng ấy, bọn họ cũng không dám thở mạnh, sợ làm kinh động tới ai đó.

Ngũ ca luôn được gọi là tỉnh táo lạnh lùng, nhìn một thoáng rồi đưa ra nhận định ngay tức thì: "Máu chảy nhiều như thế, e là lành ít dữ nhiều. "

Khi Ngũ ca nói ra câu này, Tam ca cũng gọi điện từ bệnh viện về, Đại tẩu... thực sự qua đời.

Có điều tin Đại ca đã tỉnh mau chóng thay đổi sự chú ý của bọn họ. Bác sĩ gia đình cẩn thận khám lại một lần, không có gì đáng lo ngại, chỉ là quá tức giận mà thôi. Mấy người bọn hoọ quay ra nhìn nhau, đều hơi hoang mang, thái độ của Đại ca với Đại tẩu luôn lạnh nhạt lắm cơ mà? Sao lại có biểu hiện thế này đến máu cũng nôn ra ngoài rồi, khiến bọn họ hoảng lên định đưa Đại ca tới thẳng bệnh viện, quên mất việc trước nay nơi Đại ca ghét nhất chính là bệnh viện, suýt nữa thì phạm vào điều cấm kỵ, vẫn là Lục Trạm Giang bảo mọi người đừng nóng vội, hẳn là không có gì đáng lo. Lục Trạm Giang quanh năm làm việc bên ngoài, giải quyết những phi vụ nguy hiểm nhất, cũng từng bị thương nhiều lần, lâu dần thành quen, một số bệnh vặt hay vết thương nhỏ, anh ta cũng biết khá nhiều nên bảo mời bác sĩ gia đình tới khám trước đã, mọi người cũng tán đồng theo.

Chẳng bao lâu sau Đại ca liền tỉnh, sau khi tỉnh thì vẫn không nói một lời.

Việc đầu tiên Đại ca làm khi tỉnh lại chính là xuống giường, cũng không nhìn bọn họ lấy một cái, lại như không thấy đuợc sự lo lắng của bọn họ mà vội vàng đi tới phòng của Đại tẩu. Khi ấy có nữ giúp việc đang lau dọn căn phòng, dường như Đại ca vô cùng giận dữ, gào lên với nữ giúp việc kia khiến cô ta phát hoảng, xô nước trong tay nghiêng ngả làm nước văng ra ngoài, khiến máu càng chảy lênh láng khắp sàn... Đại ca đứng đó rất lâu, nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ ấy, mắt đỏ lựng, lại nôn ra một búng máu.

Bọn họ chưa thấy Đại ca như vậy bao giờ, tất cả đều hoảng hốt, lần này chẳng còn cách nào khác đành vội vã đưa Đại ca tới bệnh viện. Sau đó Đại ca vẫn mơ mơ màng màng, sốt cao, nói mớ...

Nguyễn Ngộ Minh tới đầu giường nghe Đại ca nói, chỉ thấy Đại ca nhắc đi nhắc lại một câu: Tôi đồng ý... Tôi đồng ý với em...

Không ai biết Đại ca muốn nói diều gì.

Đại ca thành ra thế này, bọn họ cũng không biết phải làm sao. Khi ấy Nhị ca còn ở nước ngoài, Tam ca thấy Đại ca như vậy bèn đề nghị xử lý hậu sự của Đại tẩu trước, chỉ nhìn phòng ngủ cửa Đại tẩu thôi mà Đại ca đã giận đến thế này, nếu thực sự thấy được thi thể của chị ấy... Bọn họ không thể tưởng tượng nổi Đại ca sẽ thành ra thế nào.

Bọn họ bàn bạc với nhau, quyết định xử lý hậu sự của Đại tẩu trước, cùng lắm là chờ tới khi Đại ca khỏe lại thì bọn họ cùng tới tạ tội, sau khi quyết định như vậy, mọi phương diện liên quan đến bệnh viện đều do Tam ca xử lý.

Bọn họ cũng không ngờ, Đại ca phải nằm viện hơn hai tháng mới thực sự khỏe lên.

Khi ấy thi thể của Đại tẩu đã bị hỏa táng, giấy chứng nhận tử vong, thủ tục hỏa táng đều đã được giải quyết ổn thỏa. Khi Tam ca trình bày lại mọi việc với Đại ca, bọn họ đều thầm lau mồ hôi lạnh thay anh ấy. Tuy nhiên Đại ca cũng không bận tâm tới những thứ trong tay Tam ca, chỉ ngơ ngẩn nhìn đi đâu đó, cũng không ai biết anh đang nghĩ gì, nhưng từ ấy Đại ca không bao giờ cười nữa...

Nghĩ tới những chuyện ấy, Nguyễn Ngộ Minh không khỏi nhíu mày.

Trên thế giới này thực sự có người giống Đại tẩu đến vậy? Anh ta ngẫm đi ngẫm lại mà vẫn không thể hiểu nổi, hơn nữa khuôn mặt kia thực sự quá giống, không phải giống, mà cảm giác như cùng một người vậy, nếu đứng trước mặt anh ta, chắc chắn anh ta sẽ buột miệng gọi Đại tẩu...

Lẽ nào Đại tẩu chưa chết?

Sự hoài nghi này khiến Nguyễn Ngộ Minh hoảng hốt, anh ta thà tin rằng mình nhìn lầm, vì biết nếu suy đoán của anh ta là thật thì chuyện này sẽ liên lụy tới rất nhiều người, rồi sẽ có rất nhiều người vì vậy mà gặp họa...

Nguyễn Ngộ Minh thở dài, cảm giác khi phát hiện ra bí mật không tuyệt chút nào. Cảm giác này quá ngột ngạt, tới mức việc tìm được một chỗ đỗ xe khá tốt cũng không thể làm cho anh ta vui vẻ hơn, ngược lại càng thêm oán giận Nhị ca sao lại nằm trong cái bệnh viện tồi tàn thế này.

Phòng bệnh của Chu Thừa Nghiệp cũng chẳng ra làm sao, dưới cái nhìn của Nguyễn Ngộ Minh thì là như vậy. Đuợc cái đây là phòng đơn chỉ có mình Chu Thừa Nghiệp, ừm, đó là ưu điểm duy nhất, trong phòng có ti vi và diều hòa, căn phòng khá hẹp, lớp sơn ở góc tường đã bị tróc, lộ ra lớp xi măng xám bên trong...

Nguyễn Ngộ Minh thực sự không nỡ nhìn vào cái nơi gọi là phòng bệnh này.

Nhưng nghe nói từ khi Nhị ca nằm viện, một cô bé ở công ty của Nhị ca đã chủ động nhận trách nhiệm chăm sóc Nhị ca, khi nghe bọn họ nói, Nguyễn Ngộ Minh trợn tròn mắt lên, bởi vì đã rất lâu rồi Nhị ca không qua lại với phụ nữ, điều này không khỏi khiến người ta suy nghĩ lan man.

Nguyễn Ngộ Minh rất thất vọng, bởi vì anh ta cùng không thấy được "nữ chính" trong truyền thuyết.

Anh ta hùng hùng hổ hổ đánh giá phòng bệnh này xong, cuối cùng ánh mắt không giấu nổi vẻ thất vọng. Chu Thừa Nghiệp nhìn ánh mắt của Nguyễn Ngộ Minh là biết ngay tên nhóc này đang nghĩ gì, cũng may anh biết hôm nay mấy anh em sẽ tới thăm mình bèn bảo cô về trước, nếu không da mặt cô mỏng nhu vậy, nhất định lại đỏ mặt cho coi.

"Đi vào cũng không hỏi thăm sức khỏe của anh, mới ra đời vài hôm mà lòng dạ đã lạnh lẽọ thế rồi. " Chu Thừa Nghiệp nhìn Nguyễn Ngộ Minh, lạnh lùng cất tiếng.

Nguyễn Ngộ Minh vội hoàn hồn: "Chính bởi vì lòng dạ quá ấm áp, nên trong điện thoại cứ hỏi đi hỏi lại tình hình súc khỏe của anh, làm mấy lần sau bọn họ đều không thèm nghe điện của em nữa."

Anh ta nói quá lên, Chu Thừa Nghiệp cũng chỉ mỉm cười. Tên nhóc Nguyễn Ngộ Minh này chẳng có sở thích gì đặc biệt, chì thích đi hóng chuyện của người khác thôi.

"Nhị ca, nếu anh có thời gian thì khuyên nhủ Ngũ ca nhiều một chút. " Quãng thời gian gần đây Nguyễn Ngộ Minh vẫn làm việc ở tỉnh ngoài, cũng giao thiệp với một số người có máu mặt, biết được chút thông tin xác thực: "Hình như có người đang theo dõi Ngũ ca. "

Bọn họ vẫn chưa bao giờ hiểu được mối quan hệ giữa Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang. Hai người này có thể tính là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cha của Chu Thừa Nghiệp và mẹ của Lục Trạm Giang tạo thành một gia đình tái hôn, cũng không có chuyện ngoại tình hay người thứ ba gì cả, hai bên đều có con riêng, sau khi tái hôn thì cha mẹ yêu thương nhau, quan hệ giữa Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang cũng như hai anh em ruột, thoạt nhìn vô cùng hoàn hảo. Có điều sau này không hiểu vì sao dường như giữa họ luôn có khoảng cách cũng không phải thù hận gì, chỉ là hai người luôn giữ khoảng cách với nhau một cách khó hiểu.

Nguyễn Ngộ Minh chỉ biết, hình như là vì một người phụ nữ, khi ấy anh ta mới cảm thán rằng phụ nữ đúng là tai họa

Tuy nhiên dù thế nào chăng nữa, Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang đúng là giống như hai anh em ruột, để Chu Thừa Nghiệp đứng ra khuyên nhủ thì tốt hơn bọn họ nhiều. Hơn nữa tuy Lục Trạm Giang chưa trở mặt với bọn họ, nhưng mấy năm qua luôn hoạt động độc lập, dường như có ý rời khỏi "Hoàng Thành". Trước hành động này của Lục Trạm Giang, Cố Trường Dạ khá thờ ơ, cũng không ngăn cản, thế nên mấy người bọn họ cũng không tiện xen vào.

Hiện giờ Nguyễn Ngộ Minh biết tin, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy cho Chu Thừa Nghiệp biết thì tốt hơn, để Chu Thừa Nghiệp nói với Lục Trạm Giang, dù sao mọi người cũng từng là anh em, bọn họ vẫn định ở lại "Hoàng Thành", tuy không đồng tình với suy nghĩ rời khỏi đây, nhưng cũng sẽ không khiến Lục Trạm Giang khó xử.

Chu Thừa Nghiệp trầm tư trong giây lát, hỏi về từng tiểu tiết xong, bấy giờ mới gật đầu: "Anh sẽ nhắc nó. "

Nguyễn Ngộ Minh càng nhíu chặt mày: "Ngoài ra, người phụ nữ theo Ngũ ca kia cũng có vấn đề. "

Chu Thừa Nghiệp nghe vậy thì không khỏi cau mày, chuyện thế này, nói phức tạp thì cũng không phức tạp, nhưng bảo đơn giản thì lại chẳng đơn giản, chỉ là không biết nên khuyên thế nào.

Hôm nay Nguyễn Ngộ Minh tới thăm Chu Thừa Nghiệp, chủ yếu là để cho anh biết chuyện về Ngũ ca, giờ đã đạt được mục đích, cũng thấy an tâm hơn, hai người trò chuyện thêm một lúc rồi Nguyễn Ngộ Minh mới ra về. Trước khi đi cũng không quên đả kích sở thích của Chu Thừa Nghiệp, ở trong kiểu bệnh viện thế này, không phải đang hành hạ bản thân, mà là đang làm khổ người khác.

Nguyễn Ngộ Minh hào hứng ra về, đã hẹn trước Tam ca Tứ ca Lục ca và lão Bát chơi mạt chược, lâu rồi không chơi, tay đã ngứa ngáy vô cùng.

Anh lái xe về nơi bọn họ thường tụ hội, thấy mọi người, Nguyễn Ngộ Minh bèn cười nói: "Lần trước mọi người hại em thua sạch sành sanh, lần này em phải chuẩn bị phục thù."

Khi đã nghiện mạt chược, nhìn từng quân mạt chược thì không khỏi càng ngắm càng yêu.

Lạc Minh Khải và An Diệc Thành quay sang nhìn nhau: "Lại tới dâng tiền cho anh em mình đây mà. "

Nguyễn Ngộ Minh bĩu môi, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Đến lão Bát cũng phải bật cười, Nguyễn Ngộ Minh lườm anh ta một cái, rồi vội cười nịnh nọt với Lục ca không cười nhạo anh ta, nhưng Hạng Thiên Dật lại ung dung dời mắt đi nơi khác.

Nguyễn Ngộ Minh cũng chẳng bận tâm, ngồi vào chiếu bài mới biết mặt nhau. Hôm nay số anh ta khá may, đứng là gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật, thắng vài ván, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

"Đại ca không đến đúng không?" Nguyễn Ngộ Minh hỏi dò.

Ở phía Lạc Minh Khải và An Diệc Thành ngồi chỉ thoáng liếc mắt là có thể thấy được Cố Trường Dạ đang đi về phía này, song hôm nay hai người họ không được may cho lắm nên cũng không định cho Nguyễn Ngộ Minh biết sự thật.

Hạng Thiên Dật ngồi đối diện với Nguyễn Ngộ Minh, nở nụ cười hiếm hoi: "Không đến. "

An Diệc Thành liếc nhìn Hạng Thiên Dật một chút, kiểu người kiệm lời như anh ta, khi đã nói dối đúng là mắt cũng chẳng chớp lấy một cái.

"Hôm nay lúc em đi thăm Nhị ca, nhìn thấy một người trông rất giống Đại tẩu... " Nguyễn Ngộ Minh lắc đầu, lại hơi nhướng mày: "Không phải giống nữa, mà quả thật là một người."

Nguyễn Ngộ Minh không chú ý tới, mặt Lạc Minh Khải đã tái xanh, mà vẻ mặt của mấy người còn lại cũng chẳng tốt hơn là bao.

Bấy giờ Cố Trường Dạ đã đi tới trước mặt Nguyễn Ngộ Minh: "Thấy ở đâu?"

Trái tim Nguyễn Ngộ Minh nhảy vọt lên, mặt cũng đờ ra: "Đại ca... "

Thấy Cố Trường Dạ vẫn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt ấy vốn đã lạnh lẽo khi nhìn anh ta lại càng lạnh lẽo hơn: "Chỉ là giống thôi, rất giống, nhưng không phải cùng một ngườ..." Giọng càng lúc càng nhỏ.

Khi Lạc Minh Khải bị Cố Trường Dạ gọi vào trong phòng, Nguyễn Ngộ Minh bỗng thở dài, ánh mắt đảo qua An Diệc Thành và Hạng Thiên Dật mấy lần: "Có phải em đã hại Tam ca rồi không?"

Chuyện hậu sự của Đại tẩu ngày trước đều do Tam ca xử lý, nếu Đại tẩu thực sự không sao, vậy người làm việc này chỉ có Tam ca. Tuy người phụ nữ kia có thể chỉ giống Đại tẩu thôi, nhưng Nguyễn Ngộ Minh thục sự cho rằng, đó chính là Đại tẩu, hai người có thể trông giống nhau, nhưng muốn phong thái và tạo cảm giác giống nhau thì đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, hơn nữa cuộc sống cũng không phải phim truyền hình mà đâu đâu cũng có thể nhìn thấy người giống y hệt nhau.

Nhưng tại sao Tam ca phải làm như vậy?

Lạc Minh Khải và Đại tẩu chẳng liên quan gì đến nhau cả...

Lát sau Lạc Minh Khải ra khỏi phòng, mặt đã sưng lên, xem ra Đại ca ra tay rất tàn nhẫn, không biết ở những nơi có quần áo che khuất thì còn bị đánh thảm tới mức nào, Nguyễn Ngộ Minh vô thức trốn tránh, không dám nhìn Tam ca.

Lạc Minh Khải bước tới trước mặt An Diệc Thành: "Đại ca gọi cậu vào. "

An Diệc Thành gật đầu, liếc nhìn Lạc Minh Khải, trông nét mặt của Lạc Minh Khải thì xem ra chuyện Nguyễn Ngộ Minh vừa nói quá nửa là sự thật, Đại tẩu vẫn còn sống, nghĩ vậy, sắc mặt anh ta cũng tối đi.

An Diệc Thành đi vào trong, Cố Trường Dạ đang vung tay, khi thấy An Diệc Thành, cơn giận vẫn chưa tan hết: "Chuyện này giao cho cậu điều tra. "

"Vâng. "

An Diệc Thành quan sát nét mặt của Đại ca một lúc, phát hiện thật ra anh cũng không quá giận dữ, có lẽ Đại ca quan tâm tới việc Đại tẩu còn sống hơn là việc lão Tam lừa dối, hoặc cũng có thể là có một chút vui vẻ?

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)