Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 17

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Em biết mình không hề dũng cảm, nói đúng hơn là vẫn rất yếu đuối, em không đủ khả năng để đáp trả những người từng làm mình tổn thương. Điều em có thể làm chỉ là, khiến trái tim mình dần trở nên cứng cỏi, cho tới khi lưỡi dao thương tổn của kẻ khác không thể đâm vào trái tim em.

--- ------ ---

Mùa đông năm nay tới ào ạt mà mau chóng, dường như chỉ sau một đêm mưa, mùa đông đã tới, những cơn gió lạnh thấu xương không thổi quá mạnh, nhưng lại tựa như hình với bóng, nhắc nhở người ta mùa đông này sẽ lạnh biết chừng nào.

Giản Ngưng xoa xoa tay, lại đưa tay tới bên miệng, hà hơi ấm vào lòng bàn tay, tựa như làm như vậy có thể xua tan cảm giác lạnh lẽo. Cô tiếp tục xem đơn hàng hôm nay, dùng máy tính tính toán một lúc, tổng số tiền bán quần áo hôm nay là sáu ngàn bảy trăm tám mươi tệ. Giản Ngưng lại lấy tiền trong ngăn tủ ra, dùng máy tính đi tính lại, lại lấy số tiền này trừ đi tiền vốn, vừa hay khớp với con số trên máy tính, cô không khỏi mỉm cười.

Quần áo năm nay bán chạy hơn năm ngoái một chút. Có lẽ là vì trời lạnh, nên quần áo dày ấm bán cũng tốt hơn, đến hàng tồn năm ngoái cũng bán gần hết, mấy hôm trước ông chủ tới xem xét tình hình kinh doanh trong cửa hàng, tỏ ra khá hài lòng với tình hình tiêu thụ năm nay.

Cửa hàng quần áo này nằm ở trấn Song Du, chủ yếu bán quần áo học sinh trung học, chia làm quần áo nam và quần áo nữ, tình hình tiêu thụ cũng khá. Gần đó, đi về phía trước có một trường trung học, nơi có học sinh, đương nhiên sẽ có việc làm ăn kinh doanh. Những nơi thế này cũng giống với rất nhiều khu ngoại thành khác, con cái thường được giao cho ông bà nội hoặc ông bà ngoại chăm sóc, còn cha mẹ thì làm việc bên ngoài quanh năm, đến Tết về nhà, thường dẫn con cái đi mua quần áo mới.

Còn chưa tới cuối năm mà trời đã trở lạnh, rất nhiều cụ ông cụ bà dẫn cháu trai cháu gái tới cửa hàng chọn quần áo. Các cụ thường chọn những kiểu dáng khác hẳn với bọn trẻ, cũng có cụ thì chỉ ngồi đợi, để cháu mình chọn, nhưng khi thấy những thứ có giá hơn một trăm hoặc hơn hai trăm tệ thì đều than thở một phen, sau đó mới lấy một cái túi nhỏ từ trong làn, là dùng vải cũ của nhà mình may thành túi đựng tiền, miệng túi được buộc lại bằng dây chun, dùng để khép túi hoặc mở túi.

Mỗi khi thấy dáng vẻ chăm chú đếm lại tiền trong túi vải của những cụ già này, Giản Ngưng đều không khỏi âm thầm xót xa, rất lâu rồi cô không nhớ lại quá khứ của mình là thế nào, vì hiện giờ, cô cũng giống những người này, ngày ngày giữ chặt túi tiền của mình, rồi thi thoảng lại mở ra đếm đi đếm lại.

Tiền lương làm việc trong cửa hàng cũng không cao, bao gồm lương cơ bản và tiền trích phần trăm. Lương cơ bản là tám trăm tệ, cộng thêm ba phần trăm, vì trong cửa hàng có cả thảy ba nhân viên, nên thực tế tiền trích phần trăm chỉ còn một phần trăm mỗi người, không bao ăn ngủ, càng không có hình thức đãi ngộ khác. Nhưng với cái chế độ lương thưởng này, Giản Ngưng cũng vẫn làm ở đây mấy năm, hai vị đồng nghiệp làm việc với cô – một người làm ở đây vì phải ở nhà chăm con, nên tiện thể tìm một công việc nhàn nhã để kiếm thêm thu nhập, người còn lại là một cô gái còn rất trẻ, nhưng đã mua nhà trong nội thành, để con cho ông bà nội chăm sóc, rồi cùng chồng tới trấn nhỏ này sống những ngày bình yên trong thế giới của hai người.

Giản Ngưng nghĩ đến hai người đồng nghiệp, liền không khỏi nghĩ tới học phí đi nhà trẻ của con một vị đồng nghiệp. Học phí nhà trẻ một kỳ đã phải nộp một ngàn sáu trăm tệ, khổ nỗi tiền lương tháng Tám của cô tổng cộng có hơn chín trăm tệ, nghĩ đến những việc này, Giản Ngưng không khỏi nhíu mày.

Giá cả tăng cao, đến giá cả ở một trấn nhỏ cũng đắt đỏ như thế, hiện giờ đồ ăn rất đắt, mà tiền lương lại chỉ có vậy, cô đành chi tiêu thật tiết kiệm dè xẻn.

Cô cất tiền vào ngăn kéo rồi khóa lại, bấy giờ mới nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa là đến chín giờ. Chủ cửa hàng quy định thời gian đóng cửa là vào chín giờ tối, việc kinh doanh buổi tối kém hơn ban ngày rất nhiều, ba người các cô bèn phân công nhau, mỗi người trông tiệm một tối là được, hôm nay là đến phiên cô trông cửa hàng.

Cô đưa mắt nhìn Tiểu Địch đang đứng bên máy sưởi, phát hiện ánh mắt cậu bé đang chăm chú nhìn về phía quầy xiên nướng ở cửa hàng đối diện. Khói trăm tỏa ra từ quầy bếp lãng đãng trong bầu không khí, dường như tận đây cũng có thể cảm nhận được hơi ấm đang lan tỏa.

Giản Ngưng không khỏi khe khẽ thở dài, cô tới đây đã được mấy năm rồi, sự thay đổi của nơi này, dường như có thể dùng giá của xiên nướng để làm luận chứng. Khi cô mới tới, xiên nướng là năm hào một xâu, sau khi tăng giá, đã biến thành một tệ rưỡi hai xâu, rồi sau đó tăng vọt thành một tệ một xâu, mà mấy bữa trước nghe nói xiên nướng lại tăng giá, đã biến thành hai tệ một xâu.

Hai tệ một xâu, Giản Ngưng mím chặt môi.

Cô sờ soạng túi tiền của mình, bình thường cô chỉ mang trên người hai mươi tệ, đó đều là tiền để mua thức ăn, nếu gặp thứ gì đó cần mua, cũng phải cân nhắc xem có nên mua hay không.

Cô bước tới trước mặt con trai, xoa đầu bé: "Đói rồi phải không? Mẹ mua xiên nướng cho con ăn nhé."

Ngày xưa cô rất ghé kiểu xiên nướng này, mất vệ sinh, mà những thứ đồ chiên nướng ấy cũng không có lợi cho sức khỏe, thế nhưng hiện giờ, với cô và con, xiên nướng đã trở thành một loại đồ ăn thơm ngon tột cùng.

Tiểu Địch quay đầu nhìn mẹ, lắc lắc đầu: "Con không đói." Bé đưa bàn tay vừa hơ ấm bên máy sưởi ra, nắm chặt lấy tay Giản Ngưng, tay Giản Ngưng quá lạnh, khi Giản Địch chạm vào thì không khỏi rụt lại theo bản năng, nhưng rồi bé lại nắm lấy tay mẹ mà không hề do dự, kéo tay mẹ tới gần máy sưởi: "Mẹ cũng sưởi đi, ở đây ấm lắm."

Giản Ngưng nhìn đứa con trai ngoan ngoãn của mình, lại siết chặt hai tệ trong tay, Giản Địch buông tay mẹ ra, bê một cái ghế nhỏ lại đây để mẹ cũng ngồi xuống.

Ở nhà không có máy sưởi, một là vì thứ này những mấy chục tệ, quá đắt, hai là vì Giản Ngưng sợ con ở nhà một mình, sưởi lâu sẽ xảy ra chuyện.

Máy sưởi trong cửa hàng là do ông chủ cung cấp, tiền điện cũng do ông chủ trả, với mấy thứ thế này, ông chủ chưa bao giờ keo kiệt. Nguyên nhân lớn nhất khiến cô lựa chọn công việc này, chính là có thể dẫn con theo, tuy lương rất thấp nhưng hiện giờ cô cũng không còn cách nào khác.

Giản Ngưng đưa tay sưởi đến khi ấm lên, mới chạm vào tay con trai: "Sắp được về nhà rồi."

Tiểu Dịch gật đầu thật mạnh.

Thật ra về nhà cũng chẳng có gì tốt, trong nhà không có hệ thống sưởi, đến một cái máy sưởi cũng không có, bước vào nhà là có thể cảm nhận được ngay không khí giá buốt.

Giản Ngưng khẽ thở dài, để Tiểu Dịch ngồi chơi một mình, sau đó cô lấy cây lau nhà, lau sạch sàn nhà, đây là công việc tất yếu trước khi tan ca mỗi ngày.

Cô lau một lúc rồi đưa mắt nhìn cậu bé đang ngồi bên máy sưởi, bé ngồi yên ở đó vô cùng ngoan ngoãn. Đầu thàng Chín, một nhà trẻ ở thị trấn Song Du lại trùng hợp chuyển đến ngay sau căn nhà họ thuê, cô thường thấy Tiểu Địch đứng trên một cái ghế nhỏ, nhìn qua cửa sổ ra ngoài. Những bạn nhỏ kia đang tập thể dục trên sân tập nhỏ mới tu sửa của trường, Tiểu Địch xem một hồi rồi cũng ở trong phòng tự tập theo những động tác ấy, vung vẩy cánh tay nhỏ bé của mình.

Khi ấy Giản Ngưng thầm nghĩ, nếu bất chấp tất cả để Tiểu Địch được đi nhà trẻ thì mọi chuyện có tốt hơn không? Cô do dự rất lâu, cuối cùng đứng trước học phí một ngàn sáu tệ, cô vẫn lùi bước, quãng thời gian ấy, thậm chí cô còn không dám nhìn vào mắt con.

Bản thân cô vốn không có tiền, lúc trước cũng không có ý thức với tiền bạc. Khi cô rời đi, lúc ra khỏi trung tâm thành phố An Xuyên, Trình Vũ Phi liền cho cô toàn bộ tiền mà cô ấy dành dụng được, cô mới không bị chết đói, khi ấy cô mới thực sự hiểu, điều khiến người ta tuyệt vọng nhất không phải cái thứ gọi là tình yêu gì gì đó, mà là một ngày nào đó mình bỗng nhận ra, ăn cơm cũng là cả vấn đề.

"Tiểu Địch, thử đếm cho mẹ nghe xem đã có tiến bộ chưa nào." Giản Ngưng bỗng cất tiếng gọi với về phía con trai.

Tiểu Địch nghiêng đầu nhìn mẹ rồi gật đầu, ngoan ngoãn đếm số 1, 2, 3, 4, 5, 6...

Nghe giọng nói lảnh lót của con, khoảng trống trong trái tim cô dường như cũng được lấp đầy. Cô vừa lau sàn nghe con trai đếm số.

Khi mới tới đây, trong tay cô chỉ có ba vạn tệ, để thuê phòng, rồi để lo liệu cho sinh hoạt của bản thân. Sau khi cô sinh ra Tiểu Địch, số tiền còn lại, một nữa để mua sữa bột, còn một nửa để trang trải cuộc sống. Nhớ đến cuộc sống khi ấy, Giản Ngưng cũng không hiểu làm thế nào mà bản thân có thể kiên trì sống tiếp, khi ở cữ, cô còn phải chăm con một mình, có lúc thấy con khóc mãi không thôi, cô cũng muốn khóc theo, những ngày tháng ấy quá gian nan, cô tưởng như không thể sống nổi, nhưng may là tất cả đều đã qua.

Ít nhất thì hiện giờ cô vẫn còn sống, con trai cũng rất khỏe mạnh.

Giản Ngưng cất cây lau nhà đi, rồi cười nhìn con trai: "Ngoan quá."

Tiểu Địch cũng cười với mẹ.

Giản Ngưng nhìn Tiểu Địch mấy lần, bấy giờ mới ra khỏi cửa hàng, kéo cửa cuốn xuống. Móc sắt lạnh như băng, Giản Ngưng cầm vào cũng không khỏi hít sâu một hơi, tiếng cửa cuốn kêu lạch xạch lạch xạch, vang vọng giữa màn đêm, thu hút sự chú ý của không ít người.

Người bán hàng quán ở xung quanh thấy cô kéo cửa xuống thì không khỏi hỏi thăm: "Nghỉ rồi đấy hả?"

Giản Ngưng gật đầu, hết giờ làm, một ngày cũng sắp kết thúc.

Trước khi chuẩn bị đóng cửa, Giản Ngưng đưa tay hơ trước máy sưởi, sau khi hơ ấm tay mới tháo phích điện của máy sưởi, dẫn Tiểu Địch ra ngoài, rồi đóng của ngoài, kéo cửa cuốn xuống.

Tay Tiểu Địch nắm chặt tay mẹ, thoáng nhìn về phía trường trung học: "Mấy hôm nay không thấy chú Dương đâu cả."

Giản Ngưng nhìn con trai, do dự một lúc, vẫn mỉm cười dịu dàng: "Chú Dương bận việc của chú ấy."

Tiểu Địch gật đầu, cũng không hỏi thêm về chuyện này.

Giản Ngưng kéo bé tới hàng xiên nướng đối diện, Tiểu Địch liếc mẹ mấy lần, nuốt nước miếng: "Mẹ ơi..."

Giản Ngưng xoa đầu con: "Muốn ăn gì nào?" Cô lấy ra hai tệ: "Giờ mẹ có tiền..."

Tiểu Địch vui vẻ vô cùng, chỉ vào đậu phụ khô, Giản Ngưng bèn bảo ông chủ nướng cho một xiên đậu phụ khô.

Tiểu Địch cầm đậu phụ khô đã nướng trong tay, ngửi mùi vị thơm nức ấy, níu lấy tay mẹ: "Mẹ, mẹ ăn một miếng trước đi."

"Mẹ không đói, Tiểu Địch ăn đi."

Tiểu Địch bướng bỉnh lắc đầu: "Mẹ không ăn thì con cũng không ăn."

Giản Ngưng thoáng ngây người, bấy giờ mới ngồi xổm xuống, cắn một miếng nhỏ: "Ừm, ngon lắm."

Bấy giờ Tiểu Địch mới hài lòng, bắt đầu ăn đậu phụ khô.

Thấy dáng vẻ vui sướng của con trai, Giản Ngưng không khỏi thở dài, có lẽ cô không thể cho Tiểu Địch một điều kiện sinh hoạt thật tốt, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức để bé cảm thấy hạnh phúc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)