Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 33

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 33
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


SAU khi giằng co, đấu tranh ... Cuối cùng cô vẫn chịu thua uất ức cùng anh đi đến bến bệnh viện (mà thật ra bị anh vất vào trong xe thì đúng hơn)

Lúc này cô đang nằm ngoan ngoãn trên giường, để viện trưởng di di cái gì đó trên bụng mình, rồi cố gắng trợn thật to mắt để nhìn cái thứ động động trên màn hình, mà vị viện trưởng nói đó là con cô.

Sau một hồi nhìn đau cả mắt, cô chán nản thất vọng quay sang anh

- Anh à! Đó là con mình ư?

- Ừ! Em có thích không?

- Sao nhìn cứ như quái nhân vậy??

*thất vọng, thất vọng*

- Hả?? Em ...

- Nhìn chẳng thấy chân tay mặt mũi gì cả.

Người thì tròn xoe như cục thịt vậy??

- Ngốc! Con vẫn còn nhỏ mà!

Vài tháng nữa con lớn lên thì em sẽ thấy rõ!

- Lại còn lớn lên nữa á??

- Ừm. Đương nhiên.

- Lớn như thế nào??

- Lớn như trẻ sơ sinh đó!

- Như vậy thì làm sao mà bụng em chứa nổi??

- Yên tâm đi!

Chứa được hết không sao đâu!

- Đến lúc đó bụng em sẽ như thế nào nhỉ???

Quyết Minh vừa nói xong thì có một người mang thai tháng thứ 8 đi qua.

Thấy vậy Bối Phong liền nói

- Em nhìn thấy người phụ nữ bụng to kia không?

- Gật gật

- Lúc đó bụng em cũng y như thế đấy!!

- Hả???

Hai mắt cô tròn to hoảng sợ, khuôn mặt tái mét khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt mình.

- Sau này phải như thế thật sau??

- Ừ!

- Hức hức. Không muốn như vậy đâu!

Vác cái trống nặng thế làm sao em chịu được.

- Đừng sợ!

Đã có anh ở đây!

Anh hứa! Đến lúc đó em muốn đi đâu anh sẽ bế em đi!

Em muốn ăn gì hay làm gì đã có người làm giúp!

Đến lúc đó em chỉ ngồi cần một chỗ nghĩ ngơi thôi!

Nghe anh nói vậy cô bắt đầu nằm mắt lim dim mơ mộng tưởng tượng...

Đến lúc đó cô sẽ như một bà hoàng ngồi trên ghế lớn chỉ tay 5 ngón, bắt anh phải hầu hạ, làm theo ý mình hahaha... Chỉ đó điều... Hic. Đi đâu cũng phải vác theo qủa mít thật là cực...

- Cứ ngồi yên một chỗ cũng không tốt đâu!

Cần phải đi lại nhẹ nhàng để chậu hông mở ra...

(Viện trưởng thấy hai vợ chồng mơ mộng, bèn lên tiếng nhắc nhở)

Bối Phong nghe vậy thì khẽ mỉm cười nhìn Quyết Minh

- Đương nhiên lúc đó!

Tôi sẽ mời giáo viên về dạy cô ấy một số bài tập của Phụ nữ mang thai... Giúp điều hòa khí huyết trong cơ thể, sau này việc sinh con cũng dễ hơn.

- Vâng!

Chủ tịch thật chu đáo!

Quyết Minh nghe hai người nói chuyện mà mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.

Đang định hỏi chuyện... Thì Bối Phong đã lên tiếng trước vì anh thấy viện trưởng đã siêu âm xong... Cũng cần phải hỏi tình hình sức khỏe của bé con thế nào nữa chứ!

- Thai nhi thế nào rồi hả bác??

- Vẫn yếu lắm!

Phu nhân lên nằm viện theo dõi thì tốt hơn.

- Không! Tôi không nằm viện đâu

(Bà mẹ bất đắc dĩ phản đối)

- Em bình tĩnh đi nào Quyết Minh, phải biết giữ gìn sức khỏe chứ!

Con đang rất yếu đó!

- Nhưng em không muốn nằm viện đâu!

- Được rồi!

Không muốn cũng được!

Nói xong anh quay sang Viện Trưởng

- Bác hãy điều cho tôi một bác sĩ giỏi nhất vấn đề này... Để theo dõi chăm sóc tại nhà cho cô ấy!

- Vâng!

- Yeahhh!

Trong một phút cao hứng, sung sướng ngất trời.

Quyết Minh đã giơ cao tay biểu lộ sự sung sướng của mình.

Đến khi vô tình nhìn thấy có hai người khác đang nhăn mặt nhìn mình...

Thì cô mới tỉu ngỉu hạ tay xuống, vội cúi đầu không dám nhìn họ nữa.

Nhưng trong lòng vẫn đang mỉm cười vì... Sắp được về nhà rồi.

Nhưng cô bỗng nhíu mày khi nhớ ra... Tý nữa về đâu... Nhà anh hay nhà bố mẹ!

" A! SAO MÌNH KHÔNG CÓ NHÀ VẬY TRỜI"

Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng điện thoại anh đổ chuông khiến cô giật nẩy mình...

Rồi ngơ ngác nhìn anh đi ra ngoài nghe điện thoại

" Có gì mà phải bí mật thế không biết"

Anh ra ngoài, còn mình cô ngồi trống trải.

Cô ghét anh mắt săm soi, đánh giá của vị viện trưởng kia.

Bây giờ cô muốn về nhà, mà sao anh lâu thế... Cô không muốn ngồi trong đây một chút nào cả...

Nghĩ vậy Quyết Minh liền quay sang nói với viện trưởng.

- Xong hết rồi thì cháu về đây!

- Vậy phu nhân không chờ chủ tịch quay lại à?

- Cháu ra ngoài tìm anh ấy cũng được!

- Vậy phu nhân đi cẩn thận đó nhé!

Có cần tôi dìu đi không?

- Dạ thôi không cần đâu ạ!

Cháu tự đi được!

Chào bác.

QUYẾT MINH với ra khỏi phòng nhìn ngang liếc dọc mà không thấy anh đâu.

Cô quyết định đi thẳng về phía trước để tìm anh...

Bạch Bối Phong vừa nghe điện xong liền vội vàng quay lại chỗ cô.

Đang đi thì vô tình nhìn thấy cô y tá bị chẹo chân ngã trước mặt mình...Tiện tay anh đỡ luôn eo cô ta ... Nếu nhìn từ xa thì cứ như 2 người đang ôm nhau.

*****

Bạch Bối Phong vừa đưa tay ra đỡ lưng eo cô gái thì Thảo Quyết Minh đi đến!

Cô trợn mắt, vội vàng dụi dụi để nhìn kỹ hơn hình ảnh trước mắt mình...

Nhưng cho dù có căng mắt nhìn thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa...

Thì hình ảnh hai người đang ôm nhau vẫn rất rõ ràng và bốn mắt nhìn nhau không chớp.

Vì anh quay lưng về phía cô nên cô không biết khuôn mặt anh vui vẻ, hạnh phúc như thế nào...

Nhưng cô y tá xấu xa chuyên đi câu dẫn chồng người khác kia thì cô nhìn thấy rất rõ khuôn mặt đỏ hồng vì thẹn thùng, đôi mắt thì liếc mắt đưa tình chớp sáng không ngừng với anh.

Mà tên chồng đáng ghét kia, ôm gì mà ôm lâu thế... Sao không thả tay ra đi...

Quyết Minh đứng nhìn mà muốn bốc khói lên đầu, sự ghen tuông khiến người cô như phát điên...

Hóa ra là trốn cô ra đây hẹn hò...

Anh cũng nhanh thật đấy!! Tệ bạc.

Bảo cô tin ư?

Chỉ có mình cô thôi ư?

Vậy anh đang ôm ai kia?

Hức hức đàn ông đáng chết, mấy người đó nói đúng, anh cũng giống như chồng của họ thôi, đều là đồ phản bội, bạc tình, vô tâm...

Cô chỉ mới có thai mà đã thế này rồi...

Nếu sau này bụng to xấu xí thì anh sẽ làm gì nữa đây...

Đồ lừa dối, em ghét anh, cứ ở đó mà ôm ấp nhau đi...

Trái tim đau đớn quặn lên từng hồi, thất vọng, căm giận ... Cô tủi hờn quay lưng bước đi.

Cô muốn rời xa nơi này, muốn rời xa tên chồng đáng ghét kia... Có thai là có tội sao?

Đó không phải là con anh ta sao?

Càng nghĩ bước chân cô càng đi nhanh hơn, mặc kệ mệt mỏi, cơn hoa mắt ngày càng xâm chiếm ... Phớt lờ cái bụng đang đau quằn quại... Cô mặc tất cả, cô không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa...

Bạch Bối Phong sau khi giữ vững tư thế cho cô y tá thì vội buông cô ta ra, nhưng cô này vẫn lưu luyến bám lấy người anh không muốn buông.

Khẽ nhíu mày khi thấy cô ta vẫn muốn bám lấy mình, anh khó chịu lạnh lùng nói

- Cô có thể bỏ tay ra khỏi người tôi được rồi đấy!

Nghe anh nói vậy cô ta giật mình rồi luyến tiếc rời tay ra...

Đang định sấn lại thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đầy đe dọa của anh... Bỗng run rẩy lùi ra vài bước.

Nhưng cô ta quyết không chịu bỏ cuộc, từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên cô gặp được một người đàn ông hoàn mỹ thế này ... Cô quyết phải có được anh.

Nghĩ vậy cô ta dịu dàng e thẹn nói với anh

- Em cảm ơn anh!

Anh cho em hỏi anh tên gì ạ?

Ở đâu?

Em có thể mời anh đi uống nước để cảm ơn anh được không?

- Lằng nhằng!

Tôi có vợ rồi!

Nói xong anh quay lưng đi thẳng, Đang vội mà phải nhìn cái thứ õng ẹo đó khiến anh khó chịu vô cùng.

Cái thứ đó không bằng một phần của Quyết Minh mà giám đòi câu dẫn anh sao... Hão huyền.

Do hôm nay có chuyện vui nên lòng tốt trỗi dậy lại đi đỡ cho cô ta... Đúng là thừa hơi mà...

Không biết lúc này bà xã sao rồi?

Có sốt ruột không nữa!

Anh biết cô không thích ở một mình cùng với người lạ... Chắc khó chịu lắm đây!

Nghĩ vậy anh càng vội vàng hơn... Nhưng khi vừa đến cửa phòng siêu âm thì gặp Viện trưởng bước ra...

Thấy vậy anh liền hỏi

- Viện trưởng đi đâu thế?

- Tôi về phòng làm việc!

Phu nhân không đi cùng chủ tịch nữa à??

- Ông nói gì lạ vậy? Chẳng phải cô ấy đang ở trong phòng sao?

- Nhưng mà phu nhân vừa ra ngoài tìm chủ tịch rồi!

Chẳng lẽ hai người không gặp nhau sao?

- ÔNG NÓI GÌ?

QUYẾT MINH RA NGOÀI TÌM TÔI!

SAO ÔNG KHÔNG GIỮ CÔ ẤY LẠI?

ÔNG THỪA BIẾT CÔ ẤY YẾU THẾ NÀO RỒI, MÀ CÒN ĐỂ CÔ ẤY RA NGOÀI MỘT MÌNH HẢ?

CÒN ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ, MAU CHO NGƯỜI ĐI TÌM ĐI! NHANH LÊN!

CÔ ẤY MÀ CÓ CHUYỆN GÌ ÔNG LIỆU HỒN ĐẤY!

Nói xong anh quay lưng bước đi thẳng, vội vàng nhìn ngang liếc dọc xem có thấy cô không, trong lòng lo lắng vô cùng, vợ anh khờ khạo vô cùng lại đang mang thai nữa không biết ra ngoài có sao không nữa.

Aishhh! Quyết Minh em đang ở đâu?

Sao không ở trong phòng đợi anh, lại chạy ra ngoài làm gì?

Em đừng xảy ra chuyện gì nhé, cố gắng đợi anh, anh đến với em ngay đây!

Nhưng tìm khắp bệnh viện cũng không thấy cô đâu.

Anh đã phái người của anh cùng toàn thể y tá bác sĩ trong bệnh viện tìm kiếm mà cô vẫn không hoàn không.

Chưa bao giờ anh thấy lo lắng, sợ hãi như lúc này, lần này là 2 người chứ có phải một người nữa đâu, bé con lại đang rất yếu nữa...

Nghĩ đến đó anh liền qúat lớn

- RA NGOÀI TÌM!

TRIỆU TẬP TẤT CẢ ANH EM RA NGOÀI TÌM NGAY CHO TÔI!

*****

Trong lúc đó THẢO QUYẾT MINH khóc lóc tức giận đi thẳng ra bên ngoài, cô cứ đi... Cứ đi như người vô thức không quan tâm đến bất cứ điều gì hết...

Trên đường Trong buổi sáng u buồn, có một cô gái (thật ra nhìn giống một cô bé học cấp 3 thôi) vừa đi như chạy vừa lấy tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi trông vô cùng lẻ loi cô độc.

Cơ thể yếu đuối mỏng manh khiến cô chao đảo như sắp ngã đến nơi...

Cho đến khi bụng đau quặn thắt, hai chân dã dời, mềm nhũn, thì cô mới dừng lại mệt mỏi đứng gập người lại ôm bụng...

Ngơ ngác nhìn xung quanh, cảnh vật nơi đây rất lạ, hình như nơi này cô chưa đến bao giờ...

Nỗi hoang mang sợ hãi dâng đầy lý trí...

Bị Lạc Rồi! Giờ phải sao đây!??

Trong đầu cô bỗng xuất hiện hình ảnh người đó... Nhưng lại khẽ lắc đầu xua đi...

Đáng ghét! Đồ bội bạc! Đừng mơ cô sẽ gọi hay cầu xin người đó!

Hức hức cô đã làm gì sai mà nỡ đối xử với cô như vậy... Hay đó là bản chất của đàn ông...

Họ chỉ lợi dụng những vợ đang mang bầu mà ra ngoài tìm người khác...

Thà nào khi biết cô có thai anh ta lại vui như vậy... Tất cả chỉ là dối trá mà thôi...

Mệt mỏi qúa!

Định ôm bụng ngồi bệt xuống đất, nhưng khi nhìn xung quanh cô thấy có cái ghế đá gần đấy, cô lê từng bước chân mệt mỏi rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Dù sao cô cũng không nỡ làm tổn thương đến bé con chút nào.

Giận anh, nhưng không thể giận cả bé con được, nó là vô tội mà...

Nhưng mà tại bé con mà cô bị anh bỏ rơi ... Như vậy có đáng không, nhiều lúc giận anh cũng muốn giáng tất cả bực bội lên bụng mình...

Nhưng những lúc đó cô không đủ can đảm để làm vậy...

Bởi vì cô rất sợ... Không hiểu sao mỗi lần giận qúa cô theo vô thức đánh vào bụng mình, nhưng sau đó bụng cô lại đau nhiều hơn...

Những lúc như vậy cô chỉ biết một mình ôm bụng khóc mà không biết phải làm sao... Hai người họ đều tập trung vào bắt nạt cô, làm đau cô...

Càng nghĩ càng thấy giận, càng căm ghét tất cả... Nhưng như thế cũng chẳng giúp được gì.

Sau lần xin lỗi, giải thích tên chồng đáng ghét đó lại tiếp tục tái phạm.

Cái bụng thì luôn luôn đau, kể từ khi có nó chưa bao giờ cô thấy mình được khỏe mạnh bình thường.

Lúc nào cũng đau đớn chìm trong mệt mỏi, đói mà không thể ăn được, chỉ biết ngủ để quên đi cảm giác đau đớn trong người.

Ngồi một mình cô đơn trong không gian u tịch Quyết Minh thấy nhớ nhà vô cùng, nói chính xác hơn là cô nhớ chiếc giường đệm êm của mình... Giờ đây cô mệt mỏi lắm rồi cơ thể yếu đuối gào thét được nghỉ ngơi ... Cô muốn được trở về ngôi nhà ấm áp của mình nằm ngủ...

không muốn một mình ở nơi cô đơn tĩnh lặng thế này...

Nhưng liệu ngôi nhà đó có còn ấm áp để cô nương tựa dựa giẫm nữa không...

Đang không biết phải như thế nào, thì từ xa có tiếng gọi lớn "HEY" khiến cô giật mình quay lại...

Mắt cô trợn tròn đầy ngạc nhiên xen lẫn lo lắng sợ hãi khi thấy 5 tên đàn ông cao to đang đi về phía mình.

- Người đẹp! Sao lại ngồi một mình nơi đây cô đơn thế này??

"RUN RẨY"

- Ô lala! sao lại khóc thế này?

Có chuyện gì buồn thì tâm sự với bọn anh đi cưng! Hahaha một tên nói rồi cố ý đưa tay chạm vào mặt cô, Quyết Minh tức giận vội gạt tay hắn ra

- BỎ RA!!!

Nói xong cô quay mặt đi hướng khác không thèm nhìn bọn chúng, lúc này tâm trạng cô đang rất tồi tệ, cô thật không muốn bị hãm tài ám qủe quấy rối chút nào.

Thấy cô như vậy bọn chúng chỉ nhếch môi cười ra chiều thích thú... Rồi Tiếp tục buông lời trêu trọc...

- Người đẹp sao nóng tính thế?

Ngồi buồn một mình ở đây nóng nảy thế này ... Chắc là bị thằng nào đó đá rồi đúng không?

Hay đi chơi với bọn anh đi!

Đảm bảo đi với bọn anh em sẽ được lên thiên đường vì sung sướng đó!

- Tránh ra! Để tôi yên!

- Người đẹp tức giận qúa là sẽ mau già đó ... Không tốt, không tốt...

Chúng ta đi thôi nào!

Nói xong hắn cầm lấy tay Quyết Minh định kéo đi, cô vội hất tay hắn ra rồi bỏ chạy...

- Định chạy à?

CHÚNG MÀY BẮT NÓ LẠI ĐI!

Cả ngày buồn chán mới kiếm được con mồi ngon, làm gì có chuyện để thoát dễ dàng như vậy được...

Nói xong bọn chúng chạy mấy bước là bao vây được Quyết Minh.

Cô sợ hãi tim đập thình thịch hốt hoảng nhìn bọn chúng rồi lắp bắp hỏi

- Mây... Mấy người... Đinh ... Định làm gì??

- Bọn anh chỉ muốn rủ em đi chơi thôi mà! Hahaha

- KHÔNG! Tôi không muốn thả tôi ra!

- Nếu em ngoan ngoãn nghe lời cùng bọn anh vui vẻ, thì xong xuôi bọn anh sẽ thả em ra!

- Không!

- "Chát" Chúng mày mang nó đi!!!

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)