← Ch.31 | Ch.33 → |
BẠCH BỐI PHONG thấy vợ yêu cứ nức nở như vậy, thì hối hận lắm, nhưng chẳng dám mở miệng nhận là mình trong lúc mải ăn mà quên mất.
Vội ôm cô vào lòng cố gắng dỗ dành
- Ngoan! Để anh bảo người làm mang khoai đến cho em là được mà!
Khoai để qua đêm ăn đau bụng đấy!
Ăn khoai mới thích hơn! NHa!
Thấy anh nói vậy, cô cũng thấy bùi bùi tai, dạo này đã hay bị đau bụng rồi, ăn thứ đó vào nỡ đau bụng hơn thì chết.
Dù sao ăn khoai mới nướng xong cũng ngon hơn.
Nghĩ vậy cô liền bảo
- Vậy thì phải bảo họ nướng nhanh nhanh lên đấy nhé!
Em đói lắm rồi!
- Em đói rồi à?
- Gật... Gật...
- Vậy ăn tạm thứ gì đó nhé!
Em muốn ăn gì?
*nhìn chằm chằm*
- Em muốn ăn thịt người
Yahhhhhhh..... Á...
Nói xong cô xông đến, kéo đầu anh xuống, rồi cắn mạnh lên môi anh... Một phát đau điếng đến bật máu...
Khiến anh trở tay không kịp, đành trơ mắt ra nhìn cô gặm mình
- Em làm gì vậy?
Sao tự nhiên lại...
- Anh đừng nói là anh không có tội gì nhé!
Đừng tưởng em không biết gì?
- Thôi được rồi!
Bây giờ em muốn ăn gì?
(vội lảng sang chuyện khác, không tý nữa trở thành bao đệm thịt thì chết!
Không khéo còn ảnh hưởng đến bé con nữa)
- Không muốn ăn gì hết!
- Thôi! Cho anh xin lỗi!
Em chịu khó ăn chút gì đi, không đói là khó chịu lắm!
- Không muốn ăn hết!
- Bây giờ em thử nhắm mắt lại và nghĩ đến thứ mà mình thích đi!
- Không thích!
Mà sao anh còn ở lỳ đây làm gì?
Ra ngoài!
Đang vui vẻ, tự nhiên Thảo Quyết Minh trừng mắt, chỉ tay ra ngoài cửa đuổi khách.
Khiến Bạch Bối Phong cũng phải choáng váng sốc vì sự thay đổi đột ngột của Quyết Minh.
Anh tuy rất ngạc nhiên, nhưng vẫn phải cố gắng hồi phục khẩn cấp, gia sức nài nỉ cô vợ mưa nắng thất thường này!
- Cho Anh ở lại đi mà!
Khoai sắp đến rồi em không ăn khoai nữa sao?
- Có ăn!
Anh cứ ra ngoài!
Bao giờ có người mang đến thì mang vào đây cho tôi!
- Sao cứ đuổi anh ngoài vậy?
Thế em ở 1 mình không buồn à?
Mà em đuổi anh ra ngoài ... Thế em ở trong đây làm gì?
- ĐI TẮM!!!
- Đi tắm!?! *mắt sáng rỡ*
- Bây giờ thì anh ra ngoài ĐƯỢC CHƯA???
- Thôi! Em đang mệt để anh ở lại tắm cho em nhé!
- Mơ đi!
Ra Ngoài!
- Quyết Minh này!
- Gì???
Trong khi cô đang hếch mặt lên nhìn anh, thì anh đã xông vào ôm chầm lấy
- Mình đi tắm thôi!
Nói xong anh ôm chặt lấy, rồi bế luôn cô vào trong phòng tắm... Khiến cô trở tay không kịp
- Bỏ em ra!
" giãy, giãy"
- Em mà còn giãy nữa, chẳng may bị ngã thì đừng trách anh.
- Anh!
- Nằm yên đi!
Em đang mệt để anh tắm cho!
Tắm xong còn đến bệnh viện khám lại nữa!
- Đến bệnh viện???
- Ừ!
- Anh thích thì đi mà đến một mình, tôi không đi đâu!
- Không được khó bảo như vậy!
Em hãy nghĩ đến con một chút đi!
Con đang yếu như vậy, mà em lại cứ như thế này!
Nỡ con có mệnh hệ gì thì sao?
- Mặc kệ tôi!
Nói đi nói lại anh chỉ quan tâm đến con anh thôi chứ gì?
Hức hức.
Bây giờ tôi chẳng là gì nữa rồi! Hức hức.
- không phải!
Em lại hiểu lệch lạc đi đâu nữa rồi!
Con cũng là con của em mà!
Anh thương em nhất, con đứng thứ 2.
- Anh nói dối! Tôi không tin anh đâu!
Anh vừa ép tôi phải nằm viện vì đứa bé xong đấy thôi!
Rõ ràng anh thương nó hơn tôi.
- Em thật là...
" Biết trước thế này không nên để em có con sớm có lẽ tốt hơn"
Anh hỏi em nhé!
- Ừm!
- Bây giờ con mệt, thì em có mệt không?
- Có!
- Con đau em có đau không?
- Có!
- Con đói em có đói không?
- Có!
- Thế nỡ con có mệnh hệ gì, thì em có sao không?
- .....
- Anh thật sự rất lo cho hai mẹ con!
-......
- Ngoan! Nghe lời anh đi nhé!
- Vậy... Đến bệnh viện khám rồi về luôn nhé!
Không lấy máu, không nằm viện nhé!
- Thế nỡ lúc đó bác sĩ nói con sắp rời bỏ chúng ta!
Bắt buộc phải nằm viện mới giữ được con!
Thì em tính sao?
- Thì em sẽ đi theo con luôn.
*****
Thấy THẢO QUYẾT MINH nói vậy BẠCH BỐI PHONG nhăn mặt nhíu mày vừa mừng vừa lo.
Mừng vì cô cũng yêu qúy, trân trọng con.
Nhưng mà mừng thì ít mà lo thì nhiều.
Nghĩ vậy anh lại không thể nào vui nổi.
Nỡ con có mệnh hệ gì, cô lại đòi đi đeo, lúc đó không có anh ở đấy thì làm sao!
Cô lại định để anh một mình trên đời này sống với nỗi đau đớn, dằn vặt sao?
- lần sau không được nói như vậy nữa biết chưa?
- Tại sao.
Em phải theo con...
- Vậy thế còn anh.
Em theo con để anh lại một mình...
Anh biết phải làm sao?
- Mặc kệ anh!
Chẳng phải lúc này anh đã có người khác bên ngoài rồi đó thôi!
Biết đâu được trong lòng anh lại muốn em và con ra đi sớm thi sao
- Em nói linh tinh gì vậy!
Anh có người khác bên ngoài bao giờ?
- lại còn không à!
Thế lúc tôi nằm viện anh đã đi đâu?
- Lúc đó công ty có việc quan trọng anh phải về gấp!
Bọn chúng muốn hại...
- Hại anh á?
Anh không hại người ta thì thôi, ai dám động vào anh!
- Ừ cho nên anh đã tiêu diệt hết bọn chúng rồi!
- Sao tôi lo cho tương lai của con qúa!
Chẳng lẽ sau này...
- Em yên tâm đi!
Sau này anh sẽ để con kế thừa tập đoàn Huyết Đằng.
Còn những đứa nào bản chất lạnh lùng giống anh thì cho vào trong bang!
- Thế còn giống em?
- Nếu con dễ thương, đáng yêu như em thì cho con đi thi Hoa Hậu.
Đến lúc đó Anh sẽ là Ban Giám Khảo cuộc thi... Kiểu gì mà con chẳng đỗ!
Rồi con mình sẽ như bông hoa nở rộ, để ong bướm thằng nào ngốc giống anh thì bay vào.
Đến lúc đó chúng ta sẽ chọn một con ong cuồng si nhất gả đi!
Em thấy thế nào? Được không?
Nghe câu nói của anh, cô suy ngẫm một nát, mặt vẫn khó hiểu trả lời
- Sao anh lại gả con cho Ong?
-???
- Gả như vậy thì thà để em nuôi còn hơn!
- Em... Em...
Thôi đi tắm!
" tức xịt khói đầu, nói từ nãy đến giờ coi như công cốc"
- Dạo này đầu óc anh bị làm sao vậy?
Ong với người mà lấy được nhau sao?
Đã định chuyển sang vấn đề khác, mà cô cứ thích lảm nhảm ở vấn đề này, khiến anh thở dài ngao ngán...
Anh biết vợ anh rất
" Thông minh" nhưng mà đến mức độ này thì...
Mà thôi! Cũng chẳng thể trách cô được ... Hình như vấn đề này cô vẫn chưa học...
Nghĩ vậy anh bèn nhẫn nại mỉm cười nhìn ai kia.
- Bà xã này! Ý anh là... Em là hoa, còn anh là ong bướm...
Sau này con gái yêu của chúng ta sẽ là hoa, còn chàng trai nào muốn tán tỉnh con chúng ta sẽ là ong...
Em hiểu chưa?
- Gật gật.
Vậy sao anh không nói hẳn ra đi!
Làm em cứ tưởng...
Hú hồn! Anh mà gả con cho ong... Em bỏ anh luôn...
- Vậy nên sau này chúng ta sẽ sinh thật nhiều con nhé!.
- Thế sinh mấy được!
- Sinh đến khi nào không sinh được nữa thì thôi!
- Đến lúc đó là lúc nào?
- Mỗi năm mình sinh một đứa.
Năm nay em 20 tuổi, sinh đến 40 tuổi thì dừng lại.
Được chứ!
- Như thế thì được bao nhiêu nhóc nhỉ?
- Cũng không thể tính chính xác được.
Biết đâu em còn sinh đôi, sinh ba nữa thì sao?
- Ờ ha *gật gù*
- Rồi anh sẽ cho mỗi đứa sống ở một quốc gia khác nhau.
Đến lúc đó khắp thế giới đâu đâu cũng là nhà của mình.
Sau khi giao hết công việc cho con... Anh sẽ đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới, đi đến đâu cũng có con thật là thích đúng không em?
- Hìhì. Ừ!
- Thế cho nên em phải cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt!
Phải cố gắng ăn thật nhiều!
Phải...
- Em biết rồi!
Em sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt, và ăn thật nhiều khoai!
- Em có muốn con mình lớn lên đần độn không mà ăn nhiều khoai!
Ăn khoai làm sao mà con lớn được.
Phải ăn thật nhiều thức ăn dinh dưỡng nữa.
- Nhưng mà em không muốn ăn!
- Chắc thời gian này đang nghén nên ăn kém!
Đợi một thời gian nữa là con đòi ăn ngay đấy mà!
- Vâng!
- còn nữa... Ai nói gì kệ họ, Không được suy nghĩ linh tinh.
Phải tin tưởng anh, em mà buồn là con cũng buồn đấy!
- Nhưng mà...
- Em có muốn khi sinh ra con lúc nào mặt cũng buồn hiu không?
- Không!
- Vậy phải nghe lời anh!
- Vâng!
- Vậy thì tắm thôi!
- Nhưng anh không được sờ mó, nghịch ngợm đâu đấy!
- (đặt nhẹ cô xuống bồn tắm)
Bà xã yên tâm đi, anh không làm gì đâu!
Bây giờ có con rồi, con nó mà biết có cười vào mặt cho!
Còn phải dạy dỗ dần là vừa
- có sớm qúa không?
- Dạy con từ thuở trong bụng mẹ cho chắc ăn.
Để sau này phải cẩn thận với phụ nữ.
Không phải ai cũng tin được.
Phải chung tình như ba nó đây này!
- Thế nỡ bảo bối là bé gái thì sao?
- Vậy thì... " Đừng ngốc như mẹ là được"
- Vậy thì làm sao?
- Học mẹ chọn những người như ba mà yêu!!!
*****
Sau khi tắm xong cho cô anh nhẹ nhàng bế cô xuống phòng ăn... Anh muốn đưa cô xuống đó có khuây khỏa, thư giãn đầu óc, chứ cứ nằm trong phòn lắm lại buồn chán, rồi suy nghĩ linh tinh, không cẩn thận anh còn bị mắc tội oan nữa...
Tuy phụng phịu không muốn ăn cho lắm, nhưng bị anh ép cô vẫn phải hậm hực nghe lời...
Bạch Bối Phong vừa bế Thảo Quyết Minh xuống phòng ăn... Ba mẹ cô nhìn thấy cũng hồ hởi vui vẻ hẳn lên...
- Con gái yêu xuống rồi đó hả?
Tối qua con có ngủ ngon không?
Cháu mẹ có làm con khó chịu gì không?
Cô đang bực bội, nhưng vừa nghe thấy lời hỏi thăm của ba mẹ, tâm trạng cũng đỡ hơn phần nào... Bèn nhoẻn miệng cười ...
- Dạ! Con ngủ ngon ạ!
Nhưng mà...
- Mà sao??
- Không biết ai đó đã ăn mất khoai của con?? Hức hức...
Nghe con gái mếu máo nói vậy, hai ông bà khẽ liếc mắt nhìn Bối Phong đầy tò mò... Anh cũng ngại ngại, sợ ba mẹ vợ biết mình chính là người ăn tranh phần của vợ.
Nên vội an ủi để cô im lặng cho anh nhờ
- Anh đã nói rồi ăn khoai qua đêm không tốt rồi mà!
Yên tâm đi lát nữa người làm sẽ mang đến thật nhiều khoai cho em!
Đừng buồn nữa!
- *gật gật* Nhưng họ sắp mang đến chưa?
Em đói qúa à??
- Đói thì ăn tạm thứ gì đã đó nhé!
Rồi tý nữa ăn khoai sau!
- Đúng đó!
Mẹ đã làm rất nhiều món ăn ngon để con tẩm bổ!
Con chịu khó ăn một chút nhé!
Ăn để bé con còn lớn nữa chứ?
Nghe nói vậy cô khẽ nhìn xuống bụng mình rồi gật nhẹ đầu...
Dù sao bảo bối đang đói, cũng phải cho ăn một chút... Nếu không cô sẽ đau bụng đến chết mất!
Vào đến bàn ăn, vì ngại có ba mẹ ở đây nên anh không thể để cô ngồi trong lòng mình được, đành để cô ngồi sang ghế bên cạnh.
Ban đầu cô cũng nhăn mặt khó chịu, nhưng thấy anh nhìn sang ba mẹ, chẳng biết là có hiểu hay không...
Nhưng thấy cô cũng im lặng, gẩy gẩy thức ăn mà anh gắp sang... Vừa gẩy vừa nhìn ra ngoài cửa chính như ngóng trông...
Thấy cô vẫn ngồi bần thần không chịu ăn, anh đành gắp một miếng thịt bò đưa đến miệng cô...
- Em ăn một chút đi nào?
Nhìn anh rồi lại nhìn miếng thịt bò... Tuy không ghét, nhưng cũng không thích một chút nào... Cô lắc đầu mở miệng ra từ chối ... Chỉ có điều vừa mở miệng ra chưa kịp nói gì, anh đã nhanh chóng đút luôn miếng thịt vào miệng cô, làm cô ú ớ không nói lên lời
- Em ăn một chút cho con khỏe!
Chỉ ăn mỗi khoai làm sao có đầy đủ chất dinh dưỡng cho con lớn được.
- Nhưng mà không muốn ăn!
- Ngoan! Chịu khó ăn một chút!
Coi như là vì con đi được không?
- Gật gật.
Nhìn hai vợ chồng trẻ tình cảm, lại thấy con gái được chồng chăm sóc như vậy ... Bố mẹ cô cũng phần nào yên tâm, tin tưởng ... Không ai bảo ai họ đều ăn nhanh, rồi rút êm để lại không gian riêng cho đôi bạn trẻ...
Quyết Minh vừa ăn vừa nhìn Bối Phong mếu máo nài nỉ
- Em không ăn nữa đâu, chán lắm rồi! Lại hơi buồn nôn nữa!
Bối Phong nhìn cô chằm chằm rồi nói với giọng nghi ngờ
- Có thật là buồn nôn không??
Thấy anh hỏi vậy cô lảng mặt đi nơi khác trả lời
- À ừm ... Thật!!!
- Hình như có người muốn ăn đòn thì phải???
- Em lo thật mà, anh không tin sờ thử mà xem!
Cô cố gắng ưỡn hẳn bụng phình to ra cho anh sờ, nhìn bụng cô là anh biết cô đang giở trò, nhưng anh vẫn vui vẻ mắc bẫy... Hiếm lắm mới có cơ hội cô cho sờ bụng tội gì không sờ ... Tiện thử tăng thêm tình cảm cha con luôn...
Thấy anh sờ tới sờ lui mãi mà không chịu dừng, làm cô cứ phải thở ra mệt chết được, bực bội dẫn đến cáu gắt
- Sao anh sờ lâu thế!
Đã tin chưa?
Biết là cô đã khó chịu nên anh đành miễn cưỡng dừng lại
- Ừ! Lo thật, tin rồi!
Ăn xong rồi! Vậy mình đi bệnh viện thôi!
- Hả???
Hôm nay em mệt, hay để hôm khác đi nhé!
- Em mệt?
- Vâng! Gật gật
- Vậy thì nằm viện luôn!
- Không!!! Vậy thì em khỏe rồi hahaha.
- Thế muốn khám hay nằm viện!
- Khám!!! *mếu máo* em không thèm chơi với anh nữa. Hức hức.
← Ch. 31 | Ch. 33 → |