Vay nóng Tinvay

Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 19

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)

Siêu sale Shopee


*ĐOÀNG* *CẠCH* tiếng hút nổ vang trong đêm khiến mọi người đều giật mình.

" CẠCH"

một tiếng khô khốc, cây súng trên tay Kỷ Liên rơi xuống.

Máu ở bàn tay cô không ngừng chạy ra đầm đìa.

Cô ôm lấy bàn tay đầm máu nhăn mặt đau đớn, nhưng cũng vô cùng tức giận quát lớn!

- Kẻ nào to gan muốn chết.

Khi ta nhìn một lượt chỉ thấy bọn ho đang đứng yên tại chỗ run rẩy trong sợ hãi.

Mặt ai cũng tái mét khi nghe thấy tiếng súng và kết thúc ở bàn tay cô.

Phòng phong nhìn thấy vết thương của cô. Tuy anh đang vô cùng tức giận với hành vi trái đạo lý luân thường kia, nhưng nhìn thấy cô đang bị thương anh vô cùng lo lắng và đau lòng.

Không suy nghĩ nhiều anh liền đi về phía cô

- Em không sao chứ? Đưa tay đây anh xem nào? Muốn anh gọi bác sĩ, hay để anh băng cho?

Kỷ Liên nhìn Phòng Phong cơn tức giận của cô tăng lên ngùn ngụt, cô nghiến răng chất vấn

- Có phải anh làm không?

- Em nói gì vậy?

- Anh thôi đi! Không phải anh thì là ai? Đừng giả nhân giả nghĩa nữa?

- Em không tin anh?

- Hứ! Không dám làm phiền đến anh!

- Em thử lục soát người anh xem có súng không?

- còn để lại bên người có mà thằng ngu.

- Anh ĐÃ NÓI KHÔNG PHẢI LÀ ANH RỒI MÀ!

- VẬY THẾ LÀ AI? ANH NÓI ĐI?

- Anh không biết!

Anh buồn giầu, chán nản, thất vọng, tò mò ... đưa mắt nhìn xung quanh khắp nơi xem có nơi nào khả nghi không?

Nhưng khi hướng mắt nhìn lên góc khuất của hành lang tầng hai.

Mắt anh trợn tròn, kèm theo ngạc nhiên và sững sỡ, cuối cùng là ánh mắt hoảng loạn, vẻ mặt lo lắng nhìn sang cô

- Anh làm sao vậy? Ở đó có gì à?

- Không! Em đừng nhìn! Mau đi đi

" thì thầm trong sợ sệt"

- Tránh ra!

Cô ta nhìn anh khinh bỉ xen lẫn coi thường. Rồi ngước mắt lên tìm kiếm, nhưng nhìn mãi không thấy.

Cho đến khi vô tình nhìn vào góc khuất nơi hành lanh tầng hai, cô ta mới tròn mắt ngạc nhiên và tò mò, đó là dáng một người đàn ông, mặc nguyên bộ đồ trắng.

nhìn dáng người này rất quen ... Rất giống... Nhưng chắc chắn không phải... Anh đang bị thương rất nặng, tuy đã tỉnh nhưng không thể đi lại mà xuất hiện ở đây được ... VẬY TÊN TO GAN ĐÓ LÀ AI?

- Bật hết tất cả điện trong nhà lên cho tôi!

- Dạ!

- Kỷ Liên Em...

- Anh im đi!

Điện vừa được bật sáng.

Tất cả mọi người bao gồm Cô ta ...đều sững sờ tại chỗ...

Là anh đang đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng đỏ tím lên vì tức giận, trong mắt anh bây giờ chỉ có chết chóc, đôi mắt đó đang phóng về phía kỷ liên như muốn giết người đến nơi.

Trong khuôn mặt điêu khắc tuyệt mỹ kia dường như chỉ chứa đựng sự băng lãnh vô cảm.

Anh nhìn cô nhếch miệng cười, rồi giơ cao tay súng...

*ĐOÀNG* ÁÁÁÁÁÁÁ

Mắt trái của cô ta tóe máu, phụt tung tóe như mưa, con ngươi trong mắt bắn ra rơi lăn lóc xuống sàn.

Cô ta ôm mắt đau đớn, viên đạn đó vẫn găm trong mắt cô ta, nó có chiều hướng muốn đâm vào sọ não.

Sợ hãi, hoảng loạn, đau đớn, kinh hoàng là tâm trạng của cô ta lúc này, để anh bắt được là mất hết tất cả rồi.

Lúc này đây cô ta vô cùng hối hận, hối hận vì... Lúc đó đã không kịp bắn nát sọ con hồly kia.

Kỷ Liên đau đớn, ngồi bệt xuống đất, cố gắng kiềm chế cơn đau, ngước con mắt còn lại chan chứa nỗi buồn, niềm yêu thương, sự thất vọng lên nhìn anh một cách trân trối.

Làn môi tím tái nhợt nhạt khẽ thì thào.

- Tại sao?

Không có tiếng đáp trả, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh dường như vẫn không thỏa mãn, vẫn là ánh mắt chết chóc, vẫn là khuôn mặt băng lãnh vô cảm, vẫn là nụ cười tàn độc ... Cánh tay cầm súng của anh lại bắt đầu đưa lên, nhắm thẳng hướng Kỷ Liên.

Thấy anh chuẩn bị bắn Kỷ Liên tiếp.

Phòng phong sợ hãi vội vàng ôm lấy Kỷ Liên che chở cho cô ta.

- Anh Hai! Em xin anh! Đừng giết Kỷ Liên mà!

- Tránh ra!!!

- Không! Kỷ Liên chỉ là nhất thời hồ đồ thôi mà.

Em xin anh cô ấy vẫn còn trẻ người non dạ nên chưa biết suy nghĩ đúng sai!

- Cậu Tránh ra ngay!

Đừng nghĩ rằng mình vô tội mà đi cầu xin cho kẻ khác!

- Em xin anh!

Trừng phạt kỷ Liên như vậy là đủ rồi!

Có gì anh cứ giáng lên đầu em đây, em nhận hết.

Kỷ Liên thấy Phòng Phong muốn chịu tội thay mình, cô hét toáng lên

- Tôi không khiến anh phải chịu tôi thay tôi, anh tránh ra đi.

Ai làm thì người đó chịu, chỉ là cái chết thôi mà chẳng có gì đáng sợ cả.

- Em thôi đi!

Anh Hai em xin anh!

Hãy nể Tình Kỷ Phong mà tha cho Kỷ Liên lần này được không anh?

- Cậu tránh ra!

- Không! Nếu anh muốn thì cứ bắn em đi.

- Cậu... ĐOÀNG... Ááááá

*****

Chương 56 tiếng súng khô khốc vang lên, và đích đến của viên đạn chính là đùi phòng phong.

Máu một lần nữa lại bắn ra tung tóe, nhưng cũng may có thể Bối Phong chỉ muốn cảnh cáo lên viên đạn chỉ trú ngụ ở phần cơ mềm thôi.

Tiếng nổ lớn vang trời khiến Quyết Minh giật mình tỉnh dậy.

Cô mệt mỏi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn xung quanh, và... Chết nặng tại chỗ khi khắp nơi đều là máu, cô... Cô sợ hãi tỉnh hẳn ngủ, cố gắng trấn tĩnh, đảo mắt liên hồi xem mình có bị hoa mắt hay mê ngủ không?

Nhưng khi hình ảnh Phòng Phong và Kỷ liên bê bết máu đập vào mắt cô...

AAAAAAAAAAAAAA lúc này đây cô sợ mãi hoảng loạn thật sự.

Tại sao lại như vậy?

Sao vừa ngủ một chút hai người họ đã máu me be bét nằm đây rồi?

Chuyện gì đã xảy ra?

Cô không biết gì hết? Tất cả đều không liên quan đến cô! Sợ qúa! Huhuhu phải làm sao bây giờ?

Quyết Minh sợ hãi khóc lớn, cô hoảng loạn nhắm chặt mắt lại và lắc đầu liên tục như không chấp nhận sự thật này?

- Huhuhu... Máu... Máu... Có ai không... Cứu tôi với... Huhuhu... Bối Phong ơi cứu em... Huhuhu...

Tiếng thét của Quyết Minh đã làm mọi người giật mình, bọn họ đều tròn mắt lên nhìn cô, và đều lo lắng không biết cô tỉnh dậy ngay lúc này sẽ là tốt hay xấu đây?

Chỉ có Bối Phong! Khi anh nhìn thấy ánh mắt sợ hãi hoảng loạn của cô, nó đã làm lòng anh đau đớn vô cùng, anh biết cô sợ nhất là mấy cảnh chết chóc máu me đẫm sàn thế này!

Và anh càng đau lòng và xót xa hơn khi cô nhắm mắt khóc nức nở trong hoảng loạn.

Không kiềm chế được, cho dù vết thương vẫn còn đang rất đau ... Anh vội cất súng và cố gắng bước xuống nhà với cô, anh không thể để cô một mình hoảng loạn trong sợ hãi như thế được.

Quyết Minh khóc đến nỗi cô cảm thấy như mình sắp kiệt sức đến nơi, cô mong sao mình sẽ ngất đi và khi cô tỉnh lại ở đây sẽ không có gì cả và những gì cô vô tình vừa thấy cũng chỉ là giấc mơ không có thật.

Cảm giác trống trải mù mịt đang vây lấy cô, ngay cả trái tim cô cũng bị bóp nghẹt vì khó thở ... Đúng lúc cô cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa...

Bỗng xuất hiện một vòng tay ôm nhẹ lấy cô như bảo vệ che chở và yêu thương trân trọng.

Nhưng cô vẫn nghĩ đó là ảo giác làm gì có ai tự nhiên xuất hiện mà ôm cô chứ ... Nghĩ như vậy cô càng tủi thân khóc lớn hơn ...lúc đó hình như cô cảm giác thấy vòng tay đó ngày càng ôm cô chặt hơn ... Rồi một giọng nói dịu dàng, tình cảm, ngọt ngào, trầm ấm, đau xót vang lên...

- Vợ ngoan không khóc nữa nào!

Có anh ở đây rồi! Đừng sợ!

Nghe thấy giọng nói mà mấy ngày nay cô luôn ao ước mong ngóng được nghe thấy ... cứ ngỡ như là mơ... Cô không dám mở mắt ra vì sợ giấc mơ đó sẽ tan biết... Trong vô thức tiếng khóc của cô im bặt, khẽ vểnh tai nghe ngóng xem có nghe thấy điều gì nữa không?

Nhìn những biểu hiện này của cô khiến anh vừa buồn cười vừa thương xót ... Anh biết cô đang nghĩ gì!

- Ngoan! Là anh đây mà! Không phải mơ đâu! Anh đã hứa anh luôn bên em rồi đó thôi! Mở mắt ra nhìn anh đi nào?

Nghe thấy anh nói vậy? Cô vừa hồi hộp vừa lo lắng! Cô sợ! Nếu chẳng may khi mình vừa mở mắt ra anh sẽ biết mất thì sao!

Nhưng nếu không mở lỡ anh giận bỏ đi thì sao!

Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ, cô đã nghe theo tiếng gọi của con tim mách bảo... Hãy mở mắt! Chắc chắn anh sẽ ở bên, anh đã hứa sẽ luôn luôn bên cô mà không bao giờ bỏ rơi cô ... cô tin điều đó.

Cô từ từ mở mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của anh, tuy hơi xanh xao nhợt nhạt nhưng nhìn anh vẫn rất đẹp trai ... Bất giác cô cũng mỉm cười, đôi mắt không rời khuôn mặt anh.

Tim cô đập liên hồi khiến cô lo ngại anh mà biết được nhất định sẽ cười cô mất.

Đôi mắt tròn xoa ngỡ ngàng, miệng cô khẽ lắp bắp

BÔ...BỐI... PHONG!

Ừ! Anh đây!

Cô sung sướng ôm chầm lấy cổ anh, khiến anh khẽ nhíu mày khi cô chạm vào vết thương

- Hahaha Bối Phong! Là anh thật rồi! Hahaha

_ Ngốc!

- Em không ngốc

(cô dẩu môi, phồng mang trợn má nhìn anh, làm anh sủng nịnh khẽ véo nhẹ vào mũi cô

- Lại còn không ngốc?

- Hứ! Ứ THÈM CHƠI VỚI ANH NỮA.

Cô hờn rỗi quay mặt sang hướng khác, thì lại đúng chỗ Phòng Phong và Kỷ Liên đang nằm bất động tại chỗ, máu me lênh láng khắp nơi.

Cô sợ hãi run rẩy ôm chặt lấy anh gào thét

- Ááááááá! Máu! Máu! Sợ! Sợ! Có người chết rồi huhuhu.

- Vợ ngoan đừng sợ có anh ở đây rồi! Đừng sợ nhé!

Để anh đưa em lên phòng nghĩ ngơi.

MANG HAI TÊN NÀY VỀ BANG CHO TÔI!

Nhốt vào để tôi xử.

*****

CÔ ôm lấy cổ anh hạnh phúc, chỉ cần ở trong lòng anh là cô thấy an tâm vô cùng, vì cô biết chắc rằng anh đang bên cô, chăm sóc và bảo vệ cô.

Lần này cô quyết phải bám lấy anh thật chặt, quyết không cho anh rời xa dù chỉ nửa bước.

Bài học về nỗi mong nhớ đau xót kia, đối với cô như vậy là qúa đủ rồi, nó vượt hơn mức chịu đựng của cô rồi.

Nếu để xảy ra thêm một lần nữa chắc cô sẽ chết mất.

Nhìn mặt cô cứ đần ra nhìn mình. ANH phì cười, dịu dàng hỏi

- Em sao thế?

- Anh à!

- Hở?

- Mà thôi!

- Có chuyện gì vợ cứ nói đi xem nào?

- Ờ thì!

- Sao?

- Em đói!!!

- hả? Ừ ừ!Tối nay ăn ít hay sao mà đói thế?

- Mấy hôm nay em toàn nhịn cơm thôi.

Không hiểu sao tự nhiên lại đau bụng, chắc do đói qúa đây.

Cô vừa nói vừa xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, chẳng hiểu dạo này nó bị làm sao nữa cứ đau suốt thôi.

- Có phải mấy hôm nay em toàn bỏ bữa, rồi biến mất không?

- sao anh biết?

- Kỷ Liên nói

- Kỷ liên!?! Em không thích cô ta.

- Em đi đâu vậy!

Có phải Kỷ Liên cản trở em lên em không thích?

" hóa ra chuyện kỷ Liên nói em thường ra ngoài là thật sao"

- Đúng vậy! Nhà này cũng là của em, mà cô ta dám cấm em không cho em đi lại ra vào

" dám cấm không cho tôi vào thăm anh ấy, cô cứ đợi đấy"

- Vậy em ra ngoài làm gì mà cứ tìm em là không thấy em đâu?

- Bí mật

" bây giờ mà nói để tìm cách được gặp anh ấy sao! Ngại lắm, chắc chắn mình sẽ bị trêu trọc cho coi"

- Bí mật???

Anh khẽ nhíu mày, khuôn mặt anh thoáng chốc lạnh lùng hẳn đi

- Hìhì nói ra ngại lắm! Chuyện tế nhị.

- Chuyện gì?

Anh gằn giọng, đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm vào mắt cô

- Sao anh nhìn anh ghê vậy? Cái mặt anh cứ như muốn giết người đến nơi vậy?

- NÓI!

- Nói cái gì?

- Mấy ngày nay cô đã làm gì? Đi đâu? Nói đầy đủ không được bỏ qua chi tiết nào hết.

Anh bế cô vào phòng, đặt mạnh cô xuống giường, khiến cô tròn mắt nhìn anh ngạc nhiên và sốc.

Đang đau bụng sẵn, lại bị anh đặt như vất khiến cô kêu Áááá, mặt mũi nhăn nhó hẳn lên, nhờ ơn anh bụng cô đau kinh khủng, cô tủi thân nhìn anh như trách móc oán giận

- Anh... Anh... Hức hức... Đau qúaaa huhuhu!

- Nói ra ngoài làm gì?

Nhìn cô ôm bụng nhăn nhó, không hiểu sao lúc đó anh bị tình yêu thương che khuất, bây giờ trong anh là lửa giận, anh muốn cô phải giải thích tất cả có thật sự cô dám lén lút bên ngoài giấu anh có người khác hay không?

- huhuhu. Anh làm em đau huhuhu em ghét anh huhuhu nhìn khóc lóc sướt mướt, mặt đẫm lệ, anh cũng có phần hơi bối rối, lửa nóng đã hạ đi chút ít

- đau thật à?

Lần trước anh vất còn mạnh hơn, có thấy em kêu đau khóc lóc ầm ĩ như thế này đâu?

- Lần trước tôi vẫn còn khoẻ.

Bây giờ tôi đang bị ốm đến mất ăn mất ngủ đây này! Anh hiểu chưa?

* tức giận*

- Ốm?

- Đúng vậy!

Tôi ốm là vì ai hả?

Đồ chồng đáng ghét nhà anh.

Tôi khiến anh đỡ đạn cho tôi hả?

Đã bị thương nặng rồi còn hôn mê bất tỉnh. anh có biết tôi lo lắng cho anh thế nào không hả?

Đã thế họ còn không cho tôi gặp anh, thăm anh! Anh có biết tôi mong anh nhớ anh thế nào không hả tên chồng tồi?

Anh có biết vì muốn được anh, tôi đã phải rình rập trước cửa vào cấp cứu đến quên ăn quên ngủ, không kể ngày đêm chỉ mong sao có cơ hội để lẻn vào...

- Ra là ốm tương tư!

(Mỉm cười hạnh phúc)

- Tương tư cái đầu nhà anh đấy.

Tôi nói cho anh biết, anh dạy lại ngay đám người của anh đi.

Anh có biết tôi còn bị con hồ ly tinh kia mắng chửi, coi thường, cô ta còn dám lấy chén quang vào người tôi nữa, mấy tên đàn em thì không coi tôi ra gì hết?

Tôi hỏi anh trong nhà này tôi là cái gì hả?

- Đương nhiên là vợ yêu của anh rồi.

- Thôi ngay cái kiểu cợt nhả đó đi.

Hôm nay tôi quyết ba mặt một lời với anh...

Nói ngay! Anh với con hồ ly tinh kia là thế nào?

- Hồ ly tinh nào?

_ Lại còn dám cãi à?

Cái gì mà tả hộ sứ, cái gì mà bác sĩ riêng.

Có phải hai người ở trong đó tư tình để che mắt tôi không?

Thà nào mà cô ta 5 lần 7 lượt nhất quyết không cho tôi vào.

Hóa ra là như vậy, anh giỏi lắm muốn qua mắt được tôi à, đừng có hòng, tôi nói cho anh biết, tôi...

- Ngừng! Đau đầu qúa làm ơn nói ít thôi.

Thật ra Anh chỉ coi kỷ liên như em gái mình thôi mà, em đừng suy nghĩ linh tinh...

- Em gái mà cô ta muốn làm phu nhân, làm chị Hai à?

Anh đừng tưởng tôi ngốc mà lừa nhé!

Tôi...ừm...ừm...

Cô đang nói thì ngừng nói ú ớ, mắt trợn lên vì tức giận, khi anh đột nhiên dùng môi mình bịp miệng cô.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-40)