← Ch.17 | Ch.19 → |
THẢO QUYẾT MINH lưu luyến không rời, khó khăn lắm mới được gặp anh, vậy mà mới được gặp trong giây nát đã phải xa rồi.
Cô thật sự không muốn một chút nào cả.
Nhưng bên ngoài mọi người đang giục ầm ĩ, nếu không ra sẽ làm liên lụy đến người khác.
Cô xót xa ngắm nhìn anh thật kỹ, lúc này đây chỉ muốn bỏ mặc tất cả, không thèm quan tâm đến bất kỳ thứ gì hơn.
- Phu nhân mau ra thôi.
- Nhưng...
- Ra đi! Rồi lúc khác lại vào sau.
- Mấy người nói thật chứ? Lần sau lại cho tôi vào thật chứ?
- Vâng! Phu nhân người mau ra đi.
- Nhưng mà...
- Tôi xin người đấy.
- Nhất định lần sau phải cho tôi vào gặp đó nhé! Mấy người hứa nhé!
- Vâng vâng.
Phu nhân à...
- Thôi được rồi! Đợi tôi một lát!
- Người ra luôn đi.
- Được rồi.
Nói sau cô quay lại ngắm nhìn anh lần cuối trong sự dồn dập của con tin.
Một tay cô khẽ đan xen với các ngón tay anh, tay còn lại khẽ sờ lên khắp khuôn mặt anh như để ghi nhớ, khắc sâu.
Không hiểu sao nước mắt cô lại trong vô thức chảy ra không ngừng, bị bên ngoài giục liên tục, cô không còn cách nào khác ... Vội lau đi nước mắt, khẽ hôn vội lên má anh, sau đó cô đứng dậy rời đi, bàn tay ban xen giữa hai người cũng tác ra trong sự lưu luyến không đành lòng.
Cô lau vội nước mắt mở cửa bước ra ngoài, mà không hề hay biết rằng có một ánh mắt mang theo chan chứa yêu thương đang dõi theo cô, cho đến khi cánh cửa khép lại, hình bóng cô biến mất, ánh mắt đó mới từ từ khép lại, trên môi vẫn luôn nở nụ cười hạnh phúc.
Thảo Quyết Minh vừa bước ra ngoài với tâm trạng buồn vui lẫn lộn, còn đang thất thần nhìn vào trong cánh cửa như kẻ mất hồn.
Mọi người đều mang tâm trạng giống nhau đó là tâm hồn đang để bên trong cánh cửa kia, chỉ có điều suy nghĩ khác nhau thôi.
Không gian đang vô cùng tĩnh lặng, thì bị một tiếng hét làm ồn ào hẳn lên
- Mấy người đứng đây làm gì?
- Dạ dạ
{hai tên canh cửa run rẩy sợ hãi vì sợ bị phát hiện bị xử tội} thấy hai người đó đang đứng rung rẩy, Quyết Minh cũng nói
- Tôi đến thăm chồng tôi, liên quan gì đến cô!
- Tôi đã nói với mấy người không cho cô ta bén mảng đến đây rồi mà!
_ Đây là nhà tôi! Tại sao tôi không thể?
Cô là cái thá gì mà dám ngăn tôi.
Đồ Tâm Thần.
Nói xong cô quay lưng bước thẳng về phòng, không thèm ở lại nhìn cái bản mặt đáng ghét đó nữa
- Cô... Cô... Cô vừa nói gì hả? Đứng lại đó cho tôi
- hahaha. Ta chẳng thừa hơi tốn sức. Nói chuyện với ngươi ta thà về phòng đánh một giấc, giữ gìn nhan sắc còn tốt hơn.
" cho cô tức chết đồ cáo già. Ta nguyền rủa ngươi đã chia cắt ta và Bối Phong'"
- Cô... Cô... Mấy người cười cái gì?
Thấy kỷ Liên khuôn mặt đã vô cùng méo mó, phòng phong sau khi im lặng từ đầu đến cuối đã lên tiếng.
- Anh đang định vào thăm Anh Hai em có muốn vào cùng không?
- Không thèm! Em về.
Nói xong cô ta quay lưng hầm hầm bước đi.
Thật ra cô cũng muốn vào thăm anh, nhưng cô biết rằng với bản mặt của mình bây giờ Anh Hai chắc chắn sẽ không thích.
Cô muốn xuất hiện trước mặt Anh Hai là một Kỷ Liên vô cùng xinh đẹp, dịu dàng, thuần khiết, đáng yêu ... Có như vậy Anh Hai mới coi trọng cô, yêu qúy cô, dần dần không bao lâu nữa hình ảnh của cô sẽ khắc sâu trong tâm trí anh.
Việc quan trọng bây giờ là phải ngủ đủ giấc, có như vậy nhan sắc của cô mới tươi trẻ không bao giờ xuống sắc.
Cô sẽ không bao giờ để thua Quyết Minh được.
Sau khi Kỷ Liên rời đi hai người kia mới thở phào nhẹ nhõm
- Anh Phòng Phong! Anh...
- Thôi hôm nay làm phiền Anh Hai như vậy là qúa đủ rồi.
Để cho anh ấy nghỉ ngơi, mai tôi gặp cũng được
- Vâng.
Trong chốc lát bên ngoài phòng không gian lại vắng lặng như cũ.
Còn bên trong không gian cũng vô cùng im ắng, thời gian cũng nặng nề trôi.
Nhưng người trên giường không thể nào ngủ được.
Tâm trạng anh đang vô cùng vui sướng phấn khích, cuối cùng cô cũng chịu đến thăm anh.
Tuy không được nhìn mặt cô, được nói chuyện với cô nhưng đối anh như vậy là hạnh phúc lắm rồi.
Phải chăng không có gì hạnh phúc bằng được nghe hơi thở của cô, được ngửi thấy hương thơm trên người cô, được nghe thấy giọng nói ngọt ngào, dịu dàng của cô, và có thể cảm nhận được rằng hình như cô cũng đang nhớ anh. Và điều hạnh phúc nhất đó là nụ hôn lên má mà cô tặng cho anh.
Cô đã không biết rằng anh sung sướng thế nào đâu, cảm giác đó thật ngọt ngào, tim anh như loạn nhịp vì hưng phấn, cứ nghĩ đến nụ hôn đó là miệng anh lại cười thật hạnh phúc
*****
về đến phòng THẢO QUYẾT MINH tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
Dù sao cũng đã được gặp anh, như vậy là cô mãn nguyện lắm rồi.
Rồi tối mai cô lại đến gặp anh tiếp, lại được ngắm nhìn anh, nói chuyện với anh...
Nghĩ đến đây cô mới thấy lạ, không hiểu sao gần đây cô lại thấy mong nhớ muốn gặp anh nhiều như vậy.
Bình thường cô toàn phải tránh anh thôi...
Sao lại thế nhỉ?
Câu hỏi khó trả lời này! Khiến cô không thể tìm ra đáp án của nó, khẽ thở dài, định lên giường nằm ngủ.
Thì bụng tự nhiên kêu réo ầm ĩ cả lên, lúc này cô mới nhớ ra 2, 3 ngày nay cô không ăn gì rồi ... Nghĩ đến đây cô lại lắc đầu chán nản ... Lại nhớ về anh mất rồi ... bình thường bữa ăn của cô đều do anh giục, thúc, ép mà ra hết.
Bây giờ không có anh cô cũng trở lên lười ăn, cô đang chờ! Chờ anh tỉnh dậy rồi chăm sóc cô, dỗ dành cô ăn như trước đây.
Nhưng hôm nay vì được gặp anh nên cô sẽ phá lệ một lần, cô sẽ đi xuống nhà ăn một bữa thật ngon, thật thỏa thích, để bù lỗ cho những hôm nhịn đói.
Nghĩ đến đây cô lại vui vẻ mở cửa bước ra ngoài, vì lúc này đã là 1, 2h đêm, lên trong nhà vắng lặng, thanh tịnh, im ắng đến nghẹt thở ...
Cô bước xuống phòng ăn lục lọi, nhưng mà dưới bếp lúc này không còn gì để ăn được, tủ lạnh trống không.
" Lạ nhỉ? Bình thường dưới này lúc nào cũng có đồ ăn mà, sao hôm nay lại không có gì cả thế này?
Ôi! Đói qúa! Làm sao bây giờ?
Chết tiệt! Bụng mình lại bắt đầu đau rồi, ôi! Đau qúa! Sao dạo này hay bị đau bụng thế không biết? Bực mình thật!
Huhuhu cái bụng đáng ghét này "
cô ngồi trên ghế ôm bụng nhăn nhó khó chịu, nhưng vẫn phải cố gắng liếc nhìn xung quanh, xem có cái gì ăn được không?
Chẳng lẽ mất công xuống đây, lại phải vác bụng không mang về.
Đang trong lúc thất vọng, thì cô nhìn thấy mấy gói mì tôm ... Mà người giúp việc hay ăn ... Khẽ nuốt nước bọt cái ực, cô vội vàng chạy đến lấy nó rồi pha với nước sôi, gác đũa ngồi chờ, không biết tại sao nhưng vừa nhìn thấy nó cô thấy thèm kinh khủng, muốn ăn vô cùng.
Vừa ngồi hít ngửi mùi thơm vừa nuốt nước bọt, cuối cùng cô quyết định ăn luôn không cần biết nó chín hay chưa.
Cô vội cho mì vào miệng, ăn được vài ba lần ngon miệng, thì bỗng nhiên lại thấy hơi khó ăn, cảm giác buồn nôn bắt đầu xâm chiếm.
Cô đang bực mình lý do gì? Vì sao cô đang ăn ngon, tự nhiên lại thấy buồn nôn, khiến cô năng suất cũng chán nản, uể oải đi nhiều, vừa ăn vừa lo.
Đột nhiên phía sau phát ra giọng nói the thé khiến cô giật cả mình.
- Hahaha! Ai đấy thế này?
- Im lặng, tiếp tục ăn, không thèm bảo làm sao?
- Ôi! Cô đói đến nỗi phải ăn cái thứ bần tiện này cơ à?
- Kệ tôi.
- Hahaha. Ngày mai nếu mọi người đều biết ... Phu nhân của họ anh tranh đồ ăn sáng của họ thì sao nhỉ?
- Tôi còn chưa xử lý họ sao để tủ lạnh trống rỗng là may lắm rồi.
- Hahaha. Rất tiếc thưa cô. Đó là tôi dặn bọn họ, ăn đến đâu mua đến đó, ăn thừa thì đổ hết đi, không thì cho chó ăn.
Ai không ăn thì thôi cho chết
-....
Cô ta vừa nói vừa nhìn sang Quyết Minh như khiêu khích, không những thế cô ta còn cố tình ngồi sát vào khuôn mặt đang nhăn nhó, méo mó kia.
- Sao! Ăn mì tôm ngon không?
Quyết minh bây giờ đang rất khó chịu, cô buồn nôn lắm rồi.
Quay sang nhìn cái bản mặt đáng ghét của Kỷ liên và thế nào không kiềm chế được ...
- Tránh ra...OẸ.... ÁÁÁÁÁ
Kỷ Liên hét toáng lên ... Khi thấy người mình ...toàn mì là mì, mùi chua loét nồng nặc, thật kinh khủng.
Cô ta ngước khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, nhìn chằm chằm vào Quyết Minh như muốn giết người.
- hìhì. Là tại cô đó! Tôi đã bảo cô tránh ra rồi, mà cô vẫn ngồi yên đó.
Tại tôi buồn nôn qúa không kiềm chế được. Xin lỗi nhé!
- Chát... Chát... Con ranh này, ai cho mày dám nôn vào người tao hả?
Tao cho mày chết, tao cho mày chết...
Bị cô ta tát cho hai cái khi không kịp phòng bị, khiến đầu óc Quyết Minh hoa hết mặt mày đầu óc choáng váng.
Cô còn chưa kịp hồi phục, thì Kỷ Liên đã Xong vào đánh, cấu véo cô, khiến cô trở lại không kịp.
Cơn buồn nôn vẫn đang hoành hành cô, lại bị kỷ liên lắc qua lắc lại... Dẫn tới cô lại không kìm được... ỌE OẸ OẸ ... Áááááá.
Cô nôn liên tục không ngừng nghỉ vào người cô ta, khiến cô ta ngồi yên bất động tại chỗ, gào thét trong ghê tởm, cô nôn đến mức mật xanh mật vàng ... Có bao nhiêu chui ra hết.
Cho đến lúc không còn gì để nôn nữa, cô mới mệt mỏi gục xuống bàn nằm thở hổn hển...
*****
Tiếng hét vang nhà của KỶ LIÊN đã khiến cho mọi người trong nhà đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh giấc.
Họ vội vàng chạy rầm rầm xuống phòng ăn xem có chuyện gì?
Vừa đến nơi thì sững lại ...khi nhìn thấy Kỷ Liên trên người vô cùng bẩn thỉu, mặt đỏ tía tai hầm hầm tức giận, phóng ánh mắt giết người sang phu nhân đang nằm gục kế bên.
Nhìn tỉnh cảnh đó khiến mọi người chẳng hiểu gì cả?
Ai cũng ngơ ngác hết nhìn Kỷ Liên rồi lại nhìn Quyết Minh ... Tò mò xem hai người họ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra...
- Cô Kỷ Liên! Cô...
Một người làm không nhịn được lên rụt rè hỏi
- Ta muốn giết người!
Vừa nói xong cô ta nhếch miệng cười căm phẫn, sau đó rút cây súng dắt ở bên hông ra ... chĩa vào đầu Quyết Minh lên cò chuẩn bị bắn...
Thấy phu nhân gặp nguy hiểm mọi người cũng vội can ngăn
- Cô Kỷ Liên! Cô đừng làm vậy! Không được giết phu nhân...
- Nếu các ngươi còn nói thêm một lời nữa, ta... Sẽ bắn các ngươi trước.
Ai muốn chết thì cứ nói.
Không khí đang vô cùng căng thẳng, thì Phòng Phòng từ trên tầng đi xuống
- Kỷ Liên dừng lại đi em.
Kỷ Liên thoáng giật mình khi nhìn thấy anh, nhưng cô ta vẫn qủa quyết...
- Không!
- Em lên nhớ đó là chị Hai của chúng ta đó. Người chúng ta không được phép động vào...
- Em mặc kệ! Chỉ cần cô ta chết chức vị đó sẽ là của em
- Em nghĩ rằng Anh Hai sẽ tha cho em sao?
- Hahaha. Chỉ cần anh Hai không biết, chỉ cần anh ấy nghĩ cô ta là người phụ tình, là phụ nữ không có đức hạnh, giả dối ... Thì sớm muội gì anh hai cũng... Hahaha
- Em muốn làm gì?
- Đầu tiên là giết chết cô ta, sau đó đốt xác, rồi nói với Anh Hai cô ta là người bạc tình bạc nghĩa, thừa cơ anh ấy đang bị thương nặng, liền vội vàng trốn bỏ theo trai.
Khi đi còn trộm một khoản tiền khổng lồ. Để anh ấy biết rằng cô ta lấy anh ấy chỉ vì tiền thôi...
- Hết chưa?
- Vẫn còn! Em sẽ cho cô ta chính là người của Hắc Bang kẻ thù lớn nhất của chúng ta, cài cô ta vào... Mục đích là... Lấy hết các tư liệu mật, quyến rũ Anh Hai để anh ấy chìm đắm trong sắc dục mà quên đi tất cả các chính sự, chẳng mấy chốc Huyết Đằng sẽ bị sụp đổ trong tay cô ta ...
- Độc ác!
*nghe Kỷ Liên nói anh vô cùng tức giận và đau lòng kèm theo tức giận, cô không phải là Kỷ Liên bé bỏng trước kia của anh nữa rồi, bây giờ cô như một con rắn độc thâm hiểm đến đáng sợ*
- Muốn dành được tình yêu thì phải thủ đoạn một chút chứ hahaha.
Mà cái thứ bất tài, vô dụng, chuyên gia phá hoại như cô ta chết sớm đi cho đất nước được nhờ.
- Anh nhắc em hãy dừng lại ngay đi!
Chuyện hôm nay coi như anh và mọi người chưa nghe thấy gì hết.
- Anh vừa nói gì cơ? Dừng á? Hahaha Em chỉ có làm hơn chứ không có chuyện dừng lại đâu.
- Nếu em muốn sống... Thì hãy dừng lại bây giờ vẫn còn kịp.
- Em... Muốn... Cô... Ta... Chết...
- Không được phép giết chị Hai.
Nếu cô ấy chết. Anh hai sẽ không tha cho em đâu.
- Đương nhiên anh ấy sẽ không thể biết mà ghét em được.
Em sẽ nói cô ta đã cao chạy xa bay với 1 tên Sở Khanh nào đó... Thế rồi trong lúa Anh Hai đau buồn nhất... Em sẽ... Luôn bên anh ấy, quan tâm chăm sóc, chia sẽ niềm vui nỗi buồn, em sẽ làm cho anh ấy hiểu ra... em là người phụ nữ tuyệt vời thế nào, là người mà bấy lâu nay anh luôn mong mỏi tìm kiếm... Rồi không bao lâu nữa... Trái tim anh ấy sẽ là của em hahaha...
- Em thôi đi! Em nghĩ anh Hai sẽ có tình cảm nam nữ với em sao? Hão huyền.
- Tại sao không? Em là một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, dịu dàng, thông minh, tài giỏi, hơn tất cả cái lũ ngu dốt kia. Em không tin anh ấy không rung động trước em...
- Nếu như có ý với em thì anh ấy đã lấy em từ lâu rồi... TROng mắt Anh Hai... Anh ấy chỉ coi em như một người em gái thôi.
Tin anh đi! Em không có cơ hội đâu.
Nếu em dám làm tổn thương đến Chị Hai anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho em đâu.
- Anh thôi đi! Không cần phải tốn sức cầu xin cho cô ta làm gì. Hôm nay cô ta phải chết, cái gai này tôi đã muốn nhổ từ lâu sợ.
Nếu anh sợ thì tránh ra chỗ khác, tôi không khiến anh can thiệp vào...
- Em... Em...
- Nếu anh còn há miệng ra nữa, tôi sẽ bắn anh trước đấy!
Các người nghe rõ đây chuyện hôm nay ai mà để lộ ra ngoài.
Thì kết của các người sẽ giống y như cô ta hahaha
- Kỷ Liên Em không được làm thế.
- Anh im đi
Vừa nói cô ta vừa chĩa súng vào đầu Quyết Minh nhếch mép cười khoái chí.
Không một chút do dự ... Lên đạn... Bóp cò...
*ĐOÀNG*
← Ch. 17 | Ch. 19 → |