Vay nóng Tima

Truyện:Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu - Chương 113

Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 113
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Lazada


Đỗ lão phu nhân bôn ba vì chuyện của Uông Tuyết Thảo, vẫn không có kết quả.

Đỗ Ngự Đình gỡ xuống chức vụ Tổng giám đốc, vui vẻ thoải mái. Mỗi ngày đều ở nhà, nói chuyện với Ninh Noãn Dương, trồng hoa, cả ngày đều cực kỳ vui vẻ.

Đỗ Ngự Đình nhận lấy áo khoác thật dày từ tay của nữ giúp việc, khoác lên người đang chuyên tâm chơi đùa với hoa cỏ, "Bảo bối, nghỉ ngơi một chút, đừng để mệt mỏi." Anh đỡ cô ngồi xuống cái ghế mềm mại, vẻ mặt rất dịu dàng.

Bọn họ có bảo bảo, đã có hơn bốn tháng rồi!

"Nào, để cho ba nghe một chút, xem tiểu bảo bảo đã tỉnh ngủ chưa?" Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo hơi béo lên vì mang thai của cô, đầu dán vào cái bụng hơi nhô lên của cô.

Nhịp đập rất nhỏ, nhẹ nhàng, rất nhỏ.

Sự vui vẻ dần dần lan rộng ra cả khuôn mặt của anh, nụ cười của anh ấm áp và thỏa mãn.

Cứ như vậy, thật tốt!

Mùa xuân cùng cô nghe tiếng mưa, mùa hè cùng cô ngắm hoa sen, mùa thu cùng cô hái hoa, mùa đông cùng cô ngắm tuyết.

Cuộc sống như vậy, dù là nghèo cả đời, cũng rất đáng giá.

Ninh Noãn Dương thoải mái nằm trên ghế mềm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mệt mỏi, mấy ngày nay, cô cực kỳ thích ngủ, rất dễ cảm thấy mệt mỏi. Giống như cả ngày ngủ còn nhiều hơn thức.

Nhưng mà bác sĩ có nói, đây là hiện tượng bình thường, chờ qua một thời gian ngắn sẽ khá hơn.

"Mệt mỏi thì ngủ một chút, anh ở đây!" Bàn tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ôm cô và áo khoác ngoài cùng vào trong ngực, dùng ánh mắt bảo người giúp việc lấy thêm một cái chăn đắp lên người cô.

Thừa lúc bên trong công ty đang cải tổ, ở cùng cô, sắp xếp như vậy cũng rất tốt.

"Thiếu gia.... ." Vệ sĩ khẽ gọi, tới gần, vừa muốn nói chuyện, lại bị Đỗ Ngự Đình đưa tay ngăn lại.

"Xuỵt-----" Anh đưa tay, dùng ánh mắt bảo cô vừa mới ngủ, khẽ nói: "Chờ tôi ở ngoài."

"Dạ." Vệ sĩ xoay người đi ra ngoài.

"Bảo bối!" Anh hạ giọng, khẽ gọi: "Cục cưng-----"

Cô phát ra hơi thở ngọt ngào, không có bất kỳ phản ứng nào với tiếng gọi của anh, Đỗ Ngự Đình nhẹ nhàng đứng dậy, hai tay xuyên qua gáy và bắp chân của cô, ôm lấy cô, đi lên lầu.

"Lục Tử Viễn, anh tới đây làm gì?" Vừa vào phòng khách, đã thấy Lục Tử Viễn, điều này làm cho anh trở nên khẩn trương.

Tại sao Lục Tử Viễn lại bỗng nhiên tìm tới cửa, mấy ngày nay vẫn bận chuyện của công ty, cho nên thiếu chút nữa quên mất vẫn chưa giải quyết chuyện của Lục Tử Viễn.

"Tôi tìm được chiếc xe gây ra tai nạn cho Lăng gia đêm đó, mặc dù đã báo hỏng, nhưng muốn tìm ra một ít vấn đề, cũng không phải là chuyện quá khó khăn." Lục Tử Viễn khẽ nói, tìm tòi nghiên cứu nhìn sắc mặt của Đỗ Ngự Đình, "Tôi rất tò mò tại sao sau khi Lăng gia xảy ra chuyện, Y Y lại ở cùng với anh."

"Bác sĩ Lục, tôi không cần phải nói rõ những chuyện này với anh đi?" Thái độ của Đỗ Ngự Đình cường ngạnh, làm cho người ta không có cách nào xuống tay. Nhưng mà, nhìn cái tay đang bình thản đặt trong túi quần, lòng bàn tay đã ướt đẫm.

Lục Tử Viễn, quả nhiên điều tra chuyện của Lăng gia.

Hơn nữa, chiếc xe kia.... .

"Dĩ nhiên là không cần nói rõ với tôi." Lục Tử Viễn nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Nhưng mà tôi cảm thấy cần phải cho Y Y biết chân tướng, cô ấy có quyền biết cô ấy là ai."

"Cô ấy không phải là Lăng Y Y, cô ấy là Ninh Noãn Dương." Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên hét lên, cái tên Lăng Y Y này làm cho lòng của anh hoảng hốt. Bởi vì, người kia, Lăng Y Y không thuộc về anh. Chỉ có Noãn Noãn, Noãn Noãn mới là của anh.

"Lăng Y Y đã chết, đã chết rồi.... ."

"Ninh Noãn Dương chính là Lăng Y Y, Y Y chưa chết." Lục Tử Viễn tức giận sửa lại, từ trước đến nay tính tình của anh vẫn luôn rất tốt cũng hơi tức giận, "Tại soa anh không dám để cho cô ấy biết mình là ai? Hay là nói anh hoàn toàn không dám cho cô ấy biết." Anh ta đe dọa nhìn Đỗ Ngự Đình.

"Tại sao tôi không dám?"

"Bởi vì tai nạn xe của Lăng gia hoàn toàn là do anh bày ra." Giọng nói của Lục Tử Viễn rất có lực, từng chữ mang theo 100% sự khẳng định, không có một chút nào không xác định.

"Câm miệng!" Đỗ Ngự Đình tức giận hét lên.

Anh ta chống lại anh.

Một hung ác như lửa, vẻ mặt đầy sát khí làm cho người ta không dám nhìn thẳng; Một ôn hòa như nước, trong lời nói lúc tức giận giống như nước trong đầm đang rung chuyển.

Tất cả đều vì, cô.

"Tai nạn xe cộ của Lăng gia hoàn toàn không phải là ngoài ý muốn, mà là do anh bày ra, có đúng không?" Lục Tử Viễn nói từng câu từng chữ, mỗi chữ đều vang lên rõ ràng trong phòng khách.

Ánh mắt của Đỗ Ngự Đình nhẹ nhàng, hồi lâu mới kiên định trả lời: "Tôi không có."

"Ngày Lăng gia gặp chuyện không may, xe vừa được đưa đi kiểm tra, nếu như không có người động tay động chân, làm sao có thể nửa đường gặp chuyện không may?"

"Tại sao tôi phải làm vậy? Xảy ra tai nạn xe cộ, không chỉ là hại chết vợ chồng Lăng gia, còn có Noãn Noãn, cô cũng ở trên xe."

Lục Tử Viễn ngẩn ra, nếu như nói như vậy, Đỗ Ngự Đình quả thật có thể rửa sạch hiềm nghi, "Vậy tại sao anh lại không dám cho cô ấy biết thân phận thật của mình?" Nếu như trong lòng không có quỷ, cần gì phải giúp Ninh Noãn Dương ngụy tạo một thân phận giả, thậm chí là ba mẹ giả.

"Chẳng qua là tôi cảm thấy không cần thiết nói cho cô ấy biết, vợ chồng Lăng gia đã không còn, cũng biết đau khổ vô ích." Ngay cả vấn đề này, làm cho Đỗ Ngự Đình gần như chống đỡ không nỗi, anh chưa từng sợ bất cứ chuyện gì, cũng chưa từng sinh lòng rút lui.

Nhưng mà bây giờ, anh chỉ muốn Lục Tử Viễn ở trước mặt biến mất nhanh một chút, anh chỉ muốn rời khỏi phòng khách này nhanh một chút.

"Tôi sẽ tiếp tục điều tra." Lục Tử Viễn hiển nhiên không dễ dàng tin lời nói của Đỗ Ngự Đình, chuyện này thật sự có quá nhiều điểm đáng ngờ, anh không thể tin lời nói một phía của Đỗ Ngự Đình, không thể tùy ý vu oan cho bất kỳ người nào.

"Tùy anh!" Đỗ Ngự Đình có chút phiền muộn dời tầm mắt, lui về phía sau vài bước.

Lục Tử Viễn đứng dậy, đi ra ngoài.

"Lục Tử Viễn-----" Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên mở miệng gọi anh ta, "Bảo bảo của tôi vào Noãn Noãn vài tháng nữa sẽ ra đời, tôi sẽ cho cô ấy sự hạnh phúc tốt nhất."

Đây giống như là lời cam kết, hoặc là lời cầu xin.

Nếu như có thể, anh hi vọng có thể chôn tất cả sự vật của Lăng Y Y. Cùng với đoạn ký ức có liên quan tới người này, cũng không muốn lại xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, không cần xuất hiện ở trong cuộc sống hiện tại của bọn họ.

Lục Tử Viễn không xoay người, cũng không có bất kỳ câu trả lời nào, bước nhanh ra ngoài.

Đây đối với anh mà nói, không phải là sự tổn thương hay sao?

Nhưng mà mất đi sự tổn thương khắc cốt ghi tâm trong lòng mình, sự tổn thương không dễ phục hồi, làm cho anh mừng rỡ như điên, anh không muốn buông tay nữa.

Trải qua thiên đường và địa ngục, bây giờ anh chỉ muốn một hạnh phúc bình thường, chỉ có anh và cô.

Bất kể như thế nào, lần này, tay của anh sẽ nắm chặt, không bao giờ buông ra nữa.

"Đây là cái gì?" Đỗ lão phu nhân liếc nhìn một xấp thư chiếm nửa cái bàn làm việc.

"Là.... . Thư từ chức của mấy vị ngành quản lý." Thượng Tá Thần trả lời, bắt đầu sắp xếp lại đồ trên bàn. Trước khi chưa chọn ra tân nhậm chức Tổng giám đốc, Đỗ lão phu nhân tạm thời thay mặt nhậm chức Tổng giám đốc, mặc dù việc làm của Đỗ lão phu nhân mạnh mẽ vang dội, rất có phong độ của một đại tướng, nhưng mà dù sao thì tuổi cũng đã cao, phần công việc này vẫn có chút miễn cưỡng với bà.

Nhưng mà, nếu như không thể cứu Tuyết Thảo, bất kể như thế nào bà cũng không ra khỏi vị trí Tổng giám đốc này.

Tuyết Thảo là cháu gái ruột của bà, Ngự Đình, bà vẫn luôn coi là cháu trai ruột. Nhưng mà, cuối cùng vẫn kém hơn quan hệ máu mủ. Thời điểm mấu chốt, lòng của bà vẫn suy nghĩ đến Tuyết Thảo.

"Từ chức?" Sắc mặt của lão phu nhân có chút khó coi, mấy ngày liên tiếp bà mạnh mẽ chống đỡ, xử lý công việc lớn nhỏ của công ty, tổ chức cuộc họp cao cấp của công ty, nhưng mà mọi người lại liên tục từ chức, thư từ chức ở trên bàn chưa bao giờ dừng lại.

"Bộ nhân viên, bộ tài vụ, bộ công quan, quản lý cũng nộp thư từ chức, theo như trình tự bình thường, sau một tháng bọn họ sẽ tự động nghỉ việc." Thượng Tá Thần sắp xếp xong mấy lá thư trên bàn, phân loại từng cái, tra xét: "Hơn nữa bộ nhân viên trong công ty còn có dấu hiệu tiếp tục từ chức."

"Để cho bọn họ đi, muốn đi, không cần giữ lại." Đỗ lão phu nhân phiền lòng vung tay. Sau khi Đỗ Ngự Đình từ chức, hàng loạt chuyện của công ty cũng đủ làm cho bà sứt đầu mẻ trán, bà thật sự không có sinh lực đi quản lý mấy chuyện nhỏ nhặt.

"Mấy vị quản lý nhiều năm trong công ty, kinh nghiệm phong phú, tất cả đều lập tức nghỉ việc, bộ quản lý trong công ty xảy ra vấn đề." Thượng Tá Thần lý trí phân tích.

Lão phu nhân đau đầu vuốt trán, "Con đi tìm bọn họ nói thương lượng, nếu như là vấn đề tiền lương, có thể đồng ý với bọn họ, cố gắng giữ lại, con đi ra ngoài trước đi."

"Dạ." Thượng Tá Thần gật đầu, xoay người, lúc đi tới cửa bỗng nhiên xoay người, "Lão phu nhân, bên ngân hàng đang thúc giục chúng ta trả nợ."

"Con ứng phó trước đi, kéo thêm mấy ngày nữa."

"Dạ, còn có hạng mục xây dựng bên Châu Phi đã xuất hiện sự đình trệ do vấn đề tiền bạc, tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến sự chậm trễ trong thời gian xây dựng, sẽ gây ra tổn thất rất lớn với chúng ta." Tin tức được nói ra từ miệng của Thượng Tá Thần, giống như chưa có một cái nào là tin tốt.

Trước kia Đỗ lão phu nhân vì mua cổ phần trong tay của Đỗ Ngự Đình, hao tổn tiền gửi tư nhân của bà trong ngân hàng không còn dư lại bao nhiêu. Sau khi bà tiếp nhận công ty, phát hiện bộ tài vụ trong công ty hoàn toàn bị rút đi hết, hơn nữa bà không có cách nào nắm bắt hoạt động của công ty trong một số hạng mục ở nước ngoài. Bất đắc dĩ, bà dùng cổ phần trong tay để đi vay nợ, vay một khoản tiền của ngân hàng.

'Bên Ngự Đình có động tĩnh gì không?" Sau cuộc họp cổ đông ngày đó, bọn họ đã dọn ra khỏi Đỗ gia.

"Mấy ngày qua thiếu gia vẫn luôn ở bên cạnh thiếu phu nhân, đều tùy ý đi dạo, hoàn toàn im lặng không đề cập tới chuyện của công ty." Thượng Tá Thần thỉnh thoáng đi tới Đỗ trạch, truyền lời của lão phu nhân, hoàn toàn đều là nói về chuyện của Uông Tuyết Thảo.

Mọi chuyện cho tới bây giờ, Đỗ lão phu nhân vẫn còn muốn dùng cổ phần trong tay bà khống chế Đỗ Ngự Đình.

"Còn chuyện vay tiền, con ứng phó với ngân hàng trước, kéo dài thêm vài ngày. Mấy ngày nay tôi sẽ đi một ngân hàng khác, vay thêm một khoản tiền." Bây giờ lão phu nhân bất chấp đại kỵ hủy tường đông bổ tường tây*, một lòng muốn vượt qua cửa ải khó khăn ở trước mắt, tránh cả ngày lẫn đêm bị giục sổ sách và điện thoại, giục đến đau đầu.

(*) Hủy tường đông bổ tường tây: Tạm thời xoay sở để đối phó với chuyện nào đó.

"Dạ, con biết rồi."

"Còn có, gọi thư ký Thư tới đây một chuyến." Đỗ lão phu nhân phân phó, thư ký Thư là cựu thư ký trong công ty, có rất chuyện cần dùng tới cô ta.

"Lão phu nhân.... ." Trên mặt của Thượng Tá Thần lộ ra vẻ khó xử, "Thư ký Thư đã nghỉ việc."

"Con nói gì?" Đỗ lão phu nhân tức giận, "Coi như là nghỉ việc bình thường, cũng cần một tháng. Con lập tức đi thông báo với cô ta, nếu như cô ta không trở về đi làm, chúng ta sẽ truy cứu việc cô ta làm trái với hợp đồng."

"Lão phu nhân, hợp đồng công việc của thư ký Thư khá đặc biệt. Trên hợp đồng của cô ấy có ghi rõ, thời gian làm việc của cô ấy là thời gian làm việc của thiếu gia, một khi thiếu gia nghỉ việc, hợp đồng của cô ấy cũng tự động ngưng lại."

Nói cách khác, thư ký Thư một lòng trung thành với Đỗ Ngự Đình, mà không phải là D. S.

"Con đi xuống trước đi! Để cho ta suy nghĩ thật kỹ." Lão phu nhân phiền muộn vung tay.

"Dạ."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-130 )