Vay nóng Homecredit

Truyện:Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu - Chương 112

Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 112
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Shopee


"Chuyện tiến triển thế nào rồi?" Đỗ lão phu nhân vuốt mi tâm, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Lão phu nhân có thể yên tâm, tất cả đều thuận lợi. Cổ phiếu trong tay của thiếu gia đã bán ra, người của chúng ta đã mua lại, hiện tại bà là cổ đông lớn nhất của công ty." Thượng Tá Thần để xuống tài liệu trong tay, anh làm việc rất cẩn thận, mỗi một chi tiết đều suy nghĩ rất chu đáo, lão phu nhân rất yên tâm về anh.

"Tốt lắm!" Lão phu nhân gật đầu, sự mệt mỏi trên mặt giảm đi một chút, "Lập tức chuẩn bị tài liệu, ta muốn ngày mai mở cuộc họp cổ đông, đề nghị bãi nhiệm chức Tổng giám đốc của Đỗ Ngự Đình."

Đây là chiêu cuối cùng của bà, nếu như không phải bị dồn tới bước đường này, bà cũng không muốn làm ra chuyện như vậy. Như vây, có nghĩa là hoàn toàn trở mặt với Ngự Đình.

"Lão phu nhân, làm như vậy, có phải có chút không ổn hay không?" Thượng Tá Thần do dự nói: "Thiếu gia là cháu ruột của bà, bà làm như vậy.... ."

"Bây giờ ngay cả bản thân mình ta cũng không để ý tới, còn quản tới cháu trai cái gì?" Lão phu nhân có chút tức giận, Ngự Đình quyết định không bỏ qua cho Tuyết Thảo, hơn nữa còn muốn lấy cổ phần trong tay bà. Nếu chuyện đã tới mức này, vậy không bằng dứt khoát trở mặt là tốt rồi.

Bà sẽ nghĩ cách khác cứu Tuyết Thảo.

"Con biết rồi, con sẽ lập tức đi làm." Thượng Tá Thần gật đầu, dò hỏi: "Mới vừa rồi đụng phải cục trưởng Trương ở trên đường, con có hỏi qua tình hình của Tuyết Thảo."

"Tuyết Thảo như thế nào?" Lão phu nhân vẫn đặc biệt quan tâm tình hình của Uông Tuyết Thảo.

Thượng Tá Thần im lặng, không có trả lời ngay, giống như đang suy nghĩ nên nói như thế nào mới tốt.

Cứ như vậy, lão phu nhân càng khẩn trương hơn, bà thúc giục: "Con nói mau, nói cho ta biết tình hình của Tuyết Thảo như thế nào? Con bé có phải không ổn hay không?"

"Tuyết Thảo phát tác cơn nghiện ở trong tù, cố gắng tự sát, đã bị ngăn lại. Hiện tại tình hình của con bé không ổn lắm, tâm tình không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể tự sát lần nữa." Thượng Tá Thần cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh để nói, chỉ sợ kích thích tới lão phu nhân.

"Con bé hít ma túy, hít ma túy là sự thật, không phải là bị hại, là thật, tại sao Tuyết Thảo có thể hít ma túy? Làm sao có thể?" Lão phu nhân giống như bị kích thích rất lớn, cả người xụi lơ ở trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, "Tại sao con bé lại hít ma túy?"

"Lão phu nhân, bà đừng tức giận, ngày mai nếu như mở cuộc họp cổ đông, chúng ta còn phải đối mặt với nhiều vấn đề khó giải quyết, bà nhất định phải bảo trọng thân thể, không nên để cho bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới cảm xúc của bà." Thượng Tá Thần khom lưng, rót một ly nước để ở trước mặt lão phu nhân, nói tiếp: "Con còn nghe nói, thiếu gia đã đi tới trại tạm giam xem Tuyết Thảo, bà có phải nên đi thương lượng một chút với thiếu gia hay không? Nói không chừng thiếu gia sẽ thay đổi ý định."

Lão phu nhân đau đầu xoa huyệt thái dương, yên lặng gật đầu, "Con đi gọi nó lên đây đi!"

"Dạ." Thượng Tá Thần gật đầu, đi ra ngoài.

"Đợi đã------" Lão phu nhân bỗng nhiên lên tiếng gọi anh lại, "Vẫn là ta đi tìm nó đi!"

Cuộc họp cổ đông của D. S được mở ra theo yêu cầu của lão phu nhân, tất cả các cổ đông đã bay về từ nước ngoài. 80% cổ phần của công ty được nắm giữ ở trong tay của người Đỗ gia, 20% nằm trong tay của ba vị lão đổng năm đó đã tranh giành với Đỗ lão gia tử.

Hôm nay vấn đề của cuộc họp cổ đông chủ yếu là về bãi nhiệm và lựa chọn vị trị Tổng giám đốc của D. S.

Đỗ lão phu nhân tới rất sớm, bà mặc một thân áo khoác lông màu đỏ ngồi ở bên cạnh bàn hội nghị, chờ đợi những cổ đông khác vào, Bà bình tĩnh ngồi đó, giống như là đã nắm chắc phần thắng.

"Bà nội, chào buổi sáng!" Đỗ Ngự Đình đi vào phòng họp.

"Đình, con thật sự đã quyết định như vậy sao?" Vẻ mặt của lão phu nhân ngưng trọng nhìn Đỗ Ngự Đình, giọng nói hơi dịu đi: "Chuyện của Tuyết Thảo, có phải không còn đường thương lượng hay không?"

"Bà nội, chuyện con đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi." Đỗ Ngự Đình lắc đầu, ngồi xuống cái ghế chủ vị ở một đầu của bàn hội nghị.

"Con đã quyết định như vậy, thì ta cũng không còn gì để nói." Giọng nói của lão phu nhân nhất thời trở nên lạnh lùng, vẻ mặt của bà cũng trở nên lạnh đi, "Về đề án của cổ đông lần này, con cũng xem qua rồi chứ?"

"Dĩ nhiên." Đỗ Ngự Đình khẽ vuốt cằm, cười nói: "Con cảm thấy cái đề án này rất tốt."

"Con-----"

Cửa lại bị mở ra, ba vị cổ đông khác đi vào.

"Được rồi, nếu như mọi người đã tới đủ, chúng ta lập tức bắt đầu cuộc họp cổ đông hôm nay." Đỗ Ngự Đình ngồi trên chỗ ngồi, khóe mắt cười như không cười nhìn những người còn lại, "Cuộc họp cổ đông hôm nay muốn tham khảo vấn đề bãi nhiệm và lựa chọn vị trí Tổng giám gốc. Không biết các vị cổ đông có ý kiến gì không?"

Mấy vị cổ đông nhìn nhau, không biết bà cháu này đang đùa cái gì. Từ khi Đỗ Ngự Đình nhận lấy D. S, làm ra thành tích mọi người đều quá rõ ràng, mọi người đều rất hài lòng khi Đỗ Ngự Đình đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc của công ty. Nhưng mà tại sao lại bỗng nhiên muốn bãi nhiệm vị trí Tổng giám đốc, hơn nữa còn là do Đỗ lão phu nhân đề nghị.

"Các vị, Tổng giám đốc Đỗ đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc cho tới nay, đã phát triển công ty đến toàn thế giới, cống hiến kia quá rõ ràng, bản thân tôi cũng cảm thấy rất vui mừng. Chẳng qua là bây giờ, Tổng giám đốc Đỗ đã nhận công ty hơn 10 năm, cá nhân tôi cảm thấy công ty cần rót vào một ít máu mới mẻ, cho nên đề nghị lựa chọn vị trí Tổng giám đốc một lần nữa." Đỗ lão phu nhân không nhanh không chậm nói, giống như là đã nắm chắc phần thắng.

"Lựa chọn lần nữa?"

"Tại sao lại muốn lựa chọn lần nữa?"

"Đúng vậy, Đỗ thiếu làm rất tốt mà!"

Ba người còn lại xì xào bàn tán, hoàn toàn không hiểu Đỗ lão phu nhân đang làm cái gì.

Đỗ Ngự Đình là người trong cuộc nhưng mà lại có bộ dáng không quan tâm tới chuyện này, tự nhiên ngồi đó, giống như đang chờ đợi kết quả.

"Việc bãi nhiệm lần này là đề nghị của lão phu nhân, mọi người có thể tự do quyết định." Đỗ Ngự Đình cuối cùng cũng mở miệng, vẫn là bộ dáng thờ ơ: "Bây giờ bắt đầu bỏ phiếu biểu quyết."

"Ta muốn bãi nhiệm vị trí Tổng giám đốc hiện tại." Người đầu tiên mở miệng dĩ nhiên là lão phu nhân, trong tay bà nắm giữ 40% cổ phần.

Ba vị cổ đông liếc nhìn nhau, phái Hàn đổng ra làm đại biểu: "Trong tay của chúng tôi có 20% cổ phần, chúng tôi phản đối bãi nhiệm vị trí Tổng giám đốc hiện tại." Trong tay của Đỗ thiếu còn có 35% cổ phần, cũng có thể xóa bỏ đề án bãi nhiệm lần này.

Đợi thật lâu, cũng không thấy Đỗ Ngự Đình mở miệng, anh chẳng qua là cười yếu ớt nhìn Đỗ lão phu nhân.

Đỗ lão phu nhân cầm lên một phần tài liệu ở trước mặt, công khai ở trước mặt mọi người: "Các vị, 25% cổ phần trong tay của Tổng giám đốc hiện tại đã bán ra ngoài, Thượng Tá Thần là cổ đông mới của công ty."

"Ầm-----"

Cửa phòng họp lại bị mở ra, một thân tây trang màu đen, thân hình to lớn, Thượng Tá Thần bước nhanh vào, "Chào mọi người, tôi là Thượng Tá Thần." Không do dự, anh ta ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân.

Mọi người đều ngạc nhiên, tại sao lại bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy?

Nếu đúng như lời của lão phu nhân nói, vậy tất cả đại cục đều đã được định sẵn.

Đỗ lão phu nhân đứng dậy, nói to: "Đề án bãi nhiệm lần này chính thức có hiệu lực, hiện tại chưa có lựa chọn ra người đảm nhiệm chức Tổng giám đốc, tôi tạm thời thay mặt làm Tổng giám đốc của công ty."

Ba vị cổ đông không nói gì, giống như không hài lòng với kết quả này.

Không khí nhất thời kết dính, trên mặt của Đỗ lão phu nhân có chút nhịn không được đỏ lên: "Tan họp!"

.......... .

"Chúc mừng bà nội, cuối cùng đã được như ý nguyện." Đỗ Ngự Đình ngồi trong phòng làm việc, một tiếng trước, chỗ này là phòng làm việc của anh, bây giờ lại trở thành của Đỗ lão phu nhân.

"Đình, chỉ cần con có thể.... ." Lão phu nhân vẫn chưa chết tâm, giống như còn muốn thuyết phục Đỗ Ngự Đình.

"Tuyệt đối không thể." Đỗ Ngự Đình không đợi lão phu nhân nói xong, liền từ chối, "Con rất tò mò, tại sao bà nội lại quan tâm Uông Tuyết Thảo như vậy? Trong này có phải có bí mật không thể để cho người ta biết hay không?" Tròng mắt đen bình tĩnh nhìn chằm chằm vẻ mặt của lão phu nhân, cố gắng tìm ra chút manh mối.

Tối hôm qua, lão phu nhân cư nhiên đi tìm anh, muốn dùng cổ phần trong tay đổi lấy mạng của Uông Tuyết Thảo.

"Con, con đang nói bậy gì đó?" Lão phu nhân tức giận, ngược lại giống như đang giấu đầu lòi đuôi.

"52 năm trước, Uông Chấn Thiên yêu một cô gái tên là Tinh Tuyết, nhưng mà bởi vì gia thế của cô gái kia quá tầm thường, bị cha mẹ Uông gia ngăn cản. Tinh Tuyết cầm 500 vạn của Uông gia, đi du học ở Paris. 5 năm sau, trở thành thân phận nhà thiết kế thời trang xuất hiện ở trước mặt mọi người. Lúc đó, Uông Chấn Thiên đã kết hôn." Giọng nói của Đỗ Ngự Đình vô cùng chậm rãi kể lại.

"Con, con rốt cuộc đang nói cái gì?" Giọng nói của lão phu nhân bỗng nhiên trở nên run rẩy, "Con...."

Đỗ Ngự Đình đưa tay ngăn lại lời nói của lão phu nhân, tiếp tục nói: "Vợ của Uông Chấn Thiên không thể sinh con, bọn họ đi nhận một đứa trẻ năm tuổi ở cô nhi viện, gọi là Uông Tinh Vũ. Hai năm sau, Uông Chấn Thiên có đứa con riêng, sau khi thương lượng với trưởng bối của Uông gia, đã mang về Uông gia."

"Nhưng mà làm cho người ta kỳ quái là, đứa con riêng kia không phải là do Uông phu nhân sinh ra, rốt cuộc cũng là máu mủ của Uông Chấn Thiên, Uông Chấn Thiên lại rất thờ ơ với người đó. Ngược lại càng yêu thích Uông Tinh Vũ hơn, cũng công bố ra ngoài, Uông Tinh Vũ là con trai ruột, là người thừa kế của Uông gia."

"Uông Tinh Vũ mặc dù không nên thân gì, nhưng mà Uông Chấn Thiên lại ủy thác trách nhiệm nặng nề cho ông ta, nổ lực nuôi dạy. Năm Uông Tinh Vũ mười tám tuổi, lái xe chạy trốn bị bắt được, Uông Chấn Thiên chi rất nhiều tiền, bảo lãnh ông ta ra ngoài, đưa ra Châu Âu, cho tới khi mọi người trở lại bình thường. Năm Uông Tinh Vũ hai mươi lăm tuổi, tụ tập hít ma túy bị bắt, bị xử tử hình, Uông Chấn Thiên cố gắng nhờ người tặng quà, cuối cùng sửa lại bản án thành năm năm. Năm Uông Tinh Vũ ba mươi tuổi ra tù, tiếp nhận sự sắp xếp của gia tộc, cưới bà chủ của một công ty nhỏ, sinh ra một đứa con gái ---- Uông Tuyết Thảo." Đỗ Ngự Đình giống như đang kể chuyện xưa, giọng nói rất tốt, êm dịu: "Con nói có sai không?"

"Con.... . Con rốt cuộc muốn nói gì?" Lão phu nhân giận dữ, có chút thất bại hét lên: "Con muốn nói điều gì?"

"Tuy nói Đỗ gia và Uông gia là thế giao, nhưng mà quan hệ không thân thiết tới mức độ như vậy. Ngay cả Uông Tuyết Thảo bị bỏ tù, cũng làm cho bà nội khẩn trương như vậy. Hơn nữa hàng năm bà nội đi Mỹ, mượn cơ hội xem Uông Tuyết Thảo, mỗi lần đều sẽ cùng Uông Chấn Thiên đi tới hồ thiên nga, con cảm thấy có chút thú vị." Những tài liệu này, đều là cách đây không lâu, vừa mới nhận được, như vậy, có thể giải thích rõ hành động của lão phu nhân.

"Đỗ gia và Uông gia là thế giao, ông nội của con và Uông Chấn Thiên là bạn tốt nhiều năm, chỉ là bà được ông nội của con dặn dò, đi xem Uông Chấn Thiên mà thôi." Lão phu nhân cực kỳ bình tĩnh giải thích, những chuyện này, không thể nào có người biết, sẽ không.

"Không sao, bà nội không cần giải thích với con." Đỗ Ngự Đình lắc đầu, "Tinh Tuyết cô gái đáng thương năm đó lắc mình một cái trở thành quý bà danh giá, cũng bằng thân phận quý bà gả vào Đỗ gia. Không biết ông nội nghe được những chuyện này, sẽ có suy nghĩ gì?"

"Con, muốn nói cho ông nội của con sao?" Vẻ mặt của lão phu nhân xám như tro tàn ngồi xụi lơ ở trên ghế, bỗng nhiên si ngốc cười nói: "Sớm biết là không gạt được.... ."

Không gạt được, tại sao lại phải khổ sở che giấu?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-130 )