← Ch.113 | Ch.115 → |
"Cho trứng gà vào, dùng tay trộn đều." Ninh Noãn Dương cầm cuốn sách dạy nấu ăn ở trong tay, vừa dựa theo hướng dẫn trên sách, vừa vội vàng bỏ nguyên liệu nấu ăn cần thiết vào trong cái chậu nhỏ.
Bây giờ bọn họ đang làm bánh ngọt ở trong phòng bếp.
"Dùng tay có bẩn hay không?" Ninh Noãn Dương khẽ cau mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết hai chữ khổ não, "Không bằng đổi qua dùng đũa là được rồi." Cô cầm đôi đũa nhét vào tay của Đỗ Ngự Đình, lại gõ khoảng mười quả trứng gà bỏ vào trong bột mì.
"Không bẩn, anh đã rửa tay rồi, hơn nữa đợi một lát còn phải bỏ vào trong lò nướng, nhiệt độ cao sẽ khử trùng." Đỗ Ngự Đình buồn cười bỏ đôi đũa xuống, giải thích: "Nếu như dùng đũa, không đủ lực, trộn sẽ không đều."
"Được rồi!" Ninh Noãn Dương gật đầu, lấy đôi đũa ra, cúi đầu giúp Đỗ Ngự Đình vén ống tay áo lên một chút, để cho anh dễ làm việc.
Đỗ lão phu nhân tiếp nhận công ty, mỗi ngày Đỗ Ngự Đình đều tranh thủ thời gian ở nhà. Thực tập nên làm thế nào để trở thành một cực phẩm vú em, bây giờ Đỗ đại thiếu rất đa tài, pha sữa, làm điểm tâm, hoàn toàn không có gì để nói. Hơn nữa anh còn cố ý báo danh lớp học trở thành một người ba tiêu chuẩn, học ôm bảo bảo thế nào, thay tả cho bảo bảo.
Trước kia những cuốn sách trên đầu giường đều là tài liệu gì đó của công ty, bây giờ toàn bộ sách trên đầu giường đổi thành sách 《 Cực phẩm vú em 》《 Sách dạy nấu ăn cho phụ nữ mang thai 》《 Một trăm câu hỏi về bảo bảo 》《 Bảo bảo không khóc nháo 》. Ngại vì mấy người bên cạnh, giống như An Dật Cảnh, Thượng Quan Dật Tường không có con, không thể truyền thụ bất kỳ kinh nghiệm nào cho anh, anh cũng từng lén hỏi thuộc hạ đã có con, nên ôm bảo bảo như thế nào.
Nhìn dáng điệu này như là đang tính toàn trở thành cực phẩm vú em.
"Bảo bối, hôn một cái." Đỗ Ngự Đình nâng mặt, chờ nụ hôn của người bên cạnh.
Ninh Noãn Dương do dự, nhìn xung quanh không có ai, nhón chân nhanh chóng hôn lên mặt của anh.
"Không đủ, như vậy liền muốn đuổi anh!" Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên lấy tay ra khỏi cái chậu nhỏ, tay dính bột mì, trực tiếp ôm hông của cô, "Cục cưng, anh rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ.... ." Lời nói của anh mang theo ám hiệu hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, thân thể của cô tỏa ra mùi thơm làm cho anh mê muội.
"Không được, sẽ bị người khác nhìn thấy." Ninh Noãn Dương nóng nảy, muốn đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn không có sức lực, cô đành phải hét lên: "Bảo bảo, bảo bảo.... ."
"Anh sẽ cẩn thận!" Lời nói của Đỗ Ngự Đình có hai ý nghĩa, anh nhấc chân đá cửa, "Lần này sẽ không có ai vào được." Đáng chết, tại sao môi của cô lại ngọt như vậy, làm cho anh không có cách nào khống chế được.
"Không được!" Bàn tay bé nhỏ đẩy anh, gắt gao ngăn giữa mình và thân thể của anh, không cho anh tới gần.
"Cục cưng, anh sẽ cẩn thận, sẽ không tổn thương tới bảo bảo." Đỗ Ngự Đình vất vả nhẫn nhịn, cái trán chảy xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu, "Bảo bối, anh rất nhớ em." Không thể có được cô, anh sẽ điên mất. Những ngày cô mang thai, anh đều ngủ không ngon, ôm cô, bị mùi thơm quen thuộc mê hoặc đến choáng váng, ngoại trừ sờ cho đỡ thèm, hoàn toàn không thể làm bất cứ cái gì.
Ngày hôm qua đi kiểm tra, tình hình của thai nhi đã ổn định, anh làm sao có thể nhịn được.
"Không được, đây là phòng bếp." Ninh Noãn Dương kiên quyết không nghe theo, đợi một lát nữa ra ngoài, sẽ không phải bị người khác cười nhạo hay sao? Vả lại, một lát nữa Mộ Ngưng Tử bọn họ sẽ tới, nếu như đi ra từ phòng bếp, bọn họ nhất định sẽ nhìn ra.
"Không sao, ngoan, không ai dám tới." Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Đỗ Ngự Đình trực tiếp hôn lên môi của cô, bàn tay dính bột mì sờ soạng lung tung khóa kéo ở sau lưng của cô.
Anh đã khao khát thân thể mềm mại này từ lâu!
Anh đã khao khát sống lưng trơn nhẵn này từ lâu!
"Bảo bối, em thơm quá, thơm quá!" Anh khàn giọng khẽ nỉ non, vẻ mặt ý loạn tình mê, bàn tay đi xuống theo sống lưng.... .
Đang lúc cảnh đẹp------
"Cốc cốc-----"
"Có người gõ cửa!" Ninh Noãn Dương lập tức bị dọa tới hoàn hồn.
"Mặc kệ!" Đỗ Ngự Đình không có ý quan tâm.
"Cốc cốc-----"
"Mau đi mở cửa!"
Đỗ Ngự Đình bất đắc dĩ buông người trong ngực ra, tức giận mở cửa, tốt nhất tìm anh là có chuyện quan trọng, nếu không người đó nhất định sẽ chết rất thảm.
"Đình!" Người đứng ở cửa lại là Đỗ lão phu nhân, lúc nhìn thấy quần áo lộn xộn trên người của Đỗ Ngự Đình và vẻ mặt hoảng hốt cùng với mái tóc hơi rối của Ninh Noãn Dương, trong nháy mắt bà liền hiểu chuyện vừa mới xảy ra trong phòng bếp.
"Bà chờ con ở phòng khách." Vẻ mặt của lão phu nhân ửng đỏ, bước nhanh tới phòng khách.
"Thật là đúng lúc, hôm nay bọn con làm bánh ngọt, bà nội đã tới, chẳng lẽ là ngửi thấy mùi thơm." Giọng nói của Đỗ Ngự Đình nhẹ nhàng, trên mặt lộ ra sự vui vẻ, "Bà nội chờ một chút, vừa mới bỏ bánh ngọt vào lò nướng."
Giọng nói của Đỗ Ngự Đình, làm cho sắc mặt của lão phu nhân dịu đi một chút, "Đình, hôm nay bà tới đây là......" Bà vừa mới nhận được tin, vụ án của Tuyết Thảo lập tức sẽ ra phiên tòa xét xử, bà đã lén đi tìm cục trưởng Trương, ép ông ta, thật vất vả mới lấy được một ít tin tức. Ý của cục trưởng Trương là, chuyện này không phải là không có đường thương lượng, cũng ám chỉ mấu chốt là ý của Đỗ thiếu.
"Con biết, bà nội tới để ăn bánh ngọt!" Đỗ Ngự Đình chặn lời nói của bà, một tay ôm lấy người bên cạnh, vẻ mặt thỏa mãn, "Cục cưng, có mệt không? Có muốn đi ngủ một chút không?" Anh đau lòng in một nụ hôn lên mặt của cô, trong mắt tràn đầy nhu tình.
"Không mệt." Cô khéo léo cười, dựa vào người anh. Cô vừa mới đi lên lầu thay đồ, nhìn qua cũng không có chật vật như vậy, nhưng mà gương mặt vẫn đỏ như quả cà chua.
"Đình, vụ của Tuyết Thảo lập tức sẽ khai thẩm." Đỗ lão phu nhân đơn giản dứt khoát nói rõ mục đích tới đây của mình.
"À?" Đỗ Ngự Đình thờ ơ, một tay cầm ly nước trái cây, tay còn lại vẫn chưa bỏ ý định sờ soạng sau lưng của cô, thậm chí còn lén kéo khóa ra một chút, "Uông gia cũng đã mời luật sư biện hộ cho cô ấy, còn cần con tìm giúp cô ấy?"
"Đình, con có thể, có thể tìm cục trưởng Trương nói chuyện một chút hay không?" Lão phu nhân có chút bối rối thỉnh cầu, hôm nay đã không phải là lúc nói điều kiện, trong tay của bà không còn lợi thế nữa.
"Nói chuyện gì?" Đỗ Ngự Đình mỉm cười, bất quá nụ cười này là vì động tác nhỏ sau lưng của anh, bàn tay lén mở khóa ở sau lưng cô, bò vào bên trong váy, thấy cô tức giận nhìn chằm chằm anh, anh cúi đầu ghé sát vào tai của cô, khẽ nói: "Bảo bối, dựa vào ngực của anh, hưởng thụ là được rồi."
Hưởng thụ? Ninh Noãn Dương hung hăng mở to mắt nhìn anh, hưởng thụ cái đầu anh, bây giờ cô đang đứng ngồi không yên, sợ bị lão phu nhân phát hiện, lại bị tay của anh làm cho tâm tình không yên.
"Đình, chỉ cần con bằng lòng bỏ qua cho Tuyết Thảo, bà có thể chuyển toàn bộ cổ phần của công ty cho con." Lão phu nhân khó khăn mở miệng, lời như vậy, đối với bà mà nói, đã kéo xuống toàn bộ thể diện, buông xuống tất cả tôn nghiêm. Từ lúc bà còn là Hứa Doãn Tinh, từ lúc bà gả vào Đỗ gia, chưa từng chịu ủy khuất như vậy.
Nhưng mà hôm nay, bà không thể không làm vậy, Tuyết Thảo, cháu gái duy nhất của bà, bà không thể trơ mắt nhìn Tuyết Thảo bị xử phạt, tiền đồ của con bé sẽ bị hủy diệt.
"Bà nội, bà cảm thấy con còn hứng thú với D. S sao?" Đỗ Ngự Đình cười yếu ớt, lời nói sắc bén: "Bây giờ D. S thậm chí còn không bằng một công ty nhỏ nào trên thị trường, nhân viên của công ty về cơ bản đã đi gần hết, tài chính xuất hiện vấn đề, tài liệu cũng xuất hiện vấn đề."
"Nhưng mà, D. S còn công ty ở nước ngoài!" Lão phu nhân hoảng hốt giải thích, bà đã kiểm tra báo biểu, tiền lời nằm ở những công ty ở nước ngoài, D. S không đến nỗi bết bát như vậy.
"Bà nội có thể vẫn chưa biết! Những công ty ở nước ngoài không phải là của D. S, mà là dưới tên của con." Đỗ Ngự Đình nhẹ nhàng nói, lời nói làm cho người ta khiếp sợ.
"Cái gì? Dưới tên của con?" Cơ thể của lão phu nhân lắc lư, sắc mặt cũng thay đổi theo, "Ban đầu tài chính thành lập hạng mục ở nước ngoài rõ ràng là dưới tên của D. S."
"Ban đầu tài chính thành lập hạng mục ở nước ngoài là con lấy danh nghĩa của mình đi vay ngân hàng, không có liên quan tới D. S." Đỗ Ngự Đình lắc đầu, "Bây giờ D. S đã không còn sức trở lại, bà nội suy nghĩ nên ăn nói với ông nội như thế nào! Ban đầu ông nội thành lập D. S đã gần như hao tổn tâm huyết cả đời."
"Ta sẽ không để cho D. S ngã xuống." Lão phu nhân thất bại hét lên, trên mặt xuất hiện vẻ suy sụp, bà mệt rồi, thật sự là rất mệt, tính toán cả đời, tranh đấu cả đời, mạnh mẽ cả đời, bây giờ bà thật sự là rất mệt rồi.
Nhưng mà, không thể không mạnh mẽ chống lại.
Bà sẽ không để cho D. S ngã xuống, cũng không để cho Tuyết Thảo xảy ra chuyện gì.
"Để cho chúng tôi vào, để cho chúng tôi vào-----" Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
"Xảy ra chuyện gì?" Đỗ Ngự Đình cau mày, nhìn quản gia đang tiến thoái lưỡng nan* đứng ở cửa.
(*) Tiến thoái lưỡng nan: Khó xử, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Quản gia hơi khom lưng, có chút lo lắng nói: "Là, là Lăng tiên sinh cùng Lăng thái thái."
Khi đang nói chuyện, Lăng Vận Thành và Hàn Tuệ đã thành công xông vào.
"Y Y, tại sao lâu như vậy con vẫn không đến xem chú và dì?" Hàn Tuệ giả vờ trách cứ, "Đứa nhỏ này, thật là, cũng không biết bọn ta nhớ con."
Ninh Noãn Dương không nói gì, Đỗ Ngự Đình cũng không nói gì, không khí nhất thời trở nên lúng túng.
"Y Y, chú và dì của con cố ý ghé thăm con một chút." Lăng Vận Thành hơi lúng túng xoa tay, đứng ở một bên, quần áo trên người của hắn hình như còn cũ hơn lần trước, xem ra sống không được tốt.
"Y Y, hiện tại ba mẹ của con không còn, bọn ta chính là ba mẹ của con." Hàn Tuệ cũng không cảm thấy lúng túng, ngược lại vừa nói vừa ngồi xuống cái ghế đối diện Ninh Noãn Dương, "Con có thể hiếu thảo với bọn ta." Bà ta sờ tay vịn của ghế sô pha, không tệ, tốt hơn Lăng gia gấp nhiều lần.
Đỗ Ngự Đình và Ninh Noãn Dương không nói gì, ngược lại Đỗ lão phu nhân nghe được một ít manh mối, "Hai vị này là.... ."
Lăng Vận Thành vội vàng nói: "Bọn tôi là chú và dì của Y Y."
"Y Y?" Lão phu nhân có chút không hiểu.
"Chính là Đỗ thiếu phu nhân! Haha!" Lăng Vận Thành cười gượng.
"Tôi lặp lại lần nữa, cô ấy gọi là Ninh Noãn Dương, là đại tiểu thư của tập đoàn Ninh thị, từ nhỏ đã lớn lên ở Mỹ." Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên nổi giận, vợ chồng Lăng gia liên tục tới quấy rầy, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ làm hỏng đại sự.
Bảo vệ ở Đỗ trạch rất nghiêm, bọn họ có thể đi vào, có thể nói rõ phía sau nhất định là có người.
Anh nổi giận, làm cho lão phu nhân phát hiện ra cái gì đó, nếu như dựa vào tính tình trước đây của Đỗ Ngự Đình, những người tìm tới cửa để lường gạt, kết quả đều là trực tiếp lôi ra cho chó ăn, hoặc là ném xuống biển cho cá mập ăn.
"Y Y, Đỗ thiếu không quen bọn ta, con phải nói một câu nha, chú và dì là nhìn con lớn lên đó!" Hàn Tuệ muốn kéo tay của Ninh Noãn Dương, lại bị Đỗ Ngự Đình hất ra, "Người đâu, lôi bọn họ ra ngoài."
"Dạ." Mấy người vệ sĩ mặc quần áo màu đen, kéo vợ chồng Lăng gia ra ngoài.
"Y Y, Y Y.... ."
"Buông tay ra!"
"Ta cũng đi về trước, Đình, hy vọng con sẽ suy nghĩ thật kỹ." Lão phu nhân cũng đứng dậy, vợ chồng Lăng gia nhìn qua hình như là có huyền cơ!
Bà phải đi điều tra một chút, nói không chừng lại có một manh mối khác.
← Ch. 113 | Ch. 115 → |