← Ch.103 | Ch.105 → |
"Cô đi đi, cô đi thử đi!" Uông Tuyết Thảo do dự, lá gan của Ninh Noãn Dương ngược lại càng lớn hơn, cô cũng không tin, Uông Tuyết Thảo không sợ chết.
"Cô, cô, cô đừng làm bậy." Giọng nói của Uông Tuyết Thảo trở nên run rẩy, cô ta nhìn Ninh Noãn Dương đang bóp cái đồ vật hình như đang tỏa ra ánh sáng màu xanh, giống như có thể làm nổ tung cả tòa nhà này.
"Cô, tới đây!" Ninh Noãn Dương câu ngón tay út, nếu như Uông Tuyết Thảo lấy được sổ sách, vậy thì càng không thể để cho cô ta đi ra ngoài, nhất định phải nghĩ cách giam cô ta ở trong này.
Uông Tuyết Thảo không dám chần chừ, thấp thỏm quay về.
Ninh Noãn Dương làm ra tư thế nhanh như chớp xông tới cánh cửa, Uông Tuyết Thảo lập tức phản ứng kịp, cô ta cũng nhấc chân xông tới cánh cửa, đưa tay đẩy Ninh Noãn Dương.
Hai người chen nhau ở cánh cửa.
"Ầm-----"
Trong lúc tranh giành, cánh cửa bị đóng lại. Hai người nhìn nhau, cũng không nói thêm được gì nữa. Phòng tài vụ chỉ có thể mở ở bên ngoài, nói cách khác nếu như bên ngoài không có ai tới, bọn họ hoàn toàn không có cách ra ngoài. Nhưng mà phòng tài vụ, sẽ có rất ít người tới, có thể bọn họ bị giam đến chết cũng không có ai biết.
"Nguy rồi-----" Ninh Noãn Dương vội vàng lấy ra điện thoại, muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng mà điện thoại không có cách nào kết nối được, "Tại sao có thể như vậy?" Cô lo lắng kiểm tra, lại phát hiện điện thoại không có tín hiệu.
"Cái điện thoại rách gì đó?" Uông Tuyết Thảo khinh thường nhìn điện thoại màu trắng ở trong tay của Ninh Noãn Dương, từ trong túi xách lấy ra một cái điện thoại màu đỏ cực lớn, vuốt mấy cái, gọi một cú điện thoại, mấy giây sau, tức giận hét lên: "Đây là chỗ rách nát nào vậy? Cư nhiên không có tín hiệu?" Trên điện thoại của cô ta, cư nhiên cũng không có một chút tín hiệu nào.
Thì ra là, không phải vì điện thoại của Ninh Noãn Dương không có tín hiệu, mà là chỗ này hoàn toàn không có tín hiệu.
"Haha, cái điện thoại rách gì đó?" Ninh Noãn Dương trả lời lại một cách mỉa mai.
"Cô.... ." Uông Tuyết Thảo nổi giận.
Nhưng mà tranh thì tranh, đấu thì đấu.
Trước mắt việc chính là nhất định phải nghĩ cách đi ra ngoài.
Từ trước tới giờ hai người chưa từng thuận mắt nhau, không thể không lựa chọn hợp tác, tạm thời buông xuống địch ý cùng nhau nghĩ cách đi ra ngoài.
Hai người chơi đùa với cánh cửa một lúc, lại phát hiện, cánh cửa này, rất chắc, bất kể là cạy, đạp, đá, đánh, cũng không có cách nào làm cho nó rung chuyển, ổ khóa này, cửa này, quả nhiên không phải là loại dũng mãnh nha!
"Mệt quá!" Ninh Noãn Dương theo cánh cửa trợt ngồi xuống đất, đầu của cô đầy mồ hôi, lấy tay quạt gió, không nghĩ tới mùa đông lại có thể đổ mồ hôi.
"Đều tại cô!" Uông Tuyết Thảo oán hận mở to mắt nhìn cô, "Nếu như không phải tại cô, làm sao tôi có thể bị giam ở đây?" Hiện tại thì hay rồi, điện thoại không có tín hiệu, phòng lại không có cửa sổ, hoàn toàn là một phòng tối.
"Nếu như cô không tới trộm sổ sách, làm sao tôi giam được cô?" Ninh Noãn Dương tức giận nhìn Uông Tuyết Thảo một cái, cô mới là người cảm thấy oan ức đây, người trộm sổ sách không phải là cô, tại sao cô lại phải chịu tội ở đây, cô là người nên kêu oan mới đúng.
Bỗng nhiên, đèn pin ở trong tay của Uông Tuyết Thảo tối đi mấy phần, căn phòng vốn dĩ đã tối lại còn tối hơn.
"Xảy ra chuyện gì?" Uông Tuyết Thảo gấp gáp kiểm tra đèn pin ở trong tay.
"Không có điện." Ninh Noãn Dương đưa tay chỉ đèn màu xanh trên đèn pin cầm tay, lóe lên.
"Vậy nên làm sao bây giờ?" Uông Tuyết Thảo hoảng hốt vỗ đèn pin cầm tay, đèn pin cầm tay hoàn toàn không nể tình, lập tức tối hơn, ngay cả một chút ánh sáng sót lại cũng không có.
Bên trong phòng rơi vào trong bóng tối.
"A-----" Uông Tuyết Thảo hét lên, "Có ma-----"
"Câm miệng!" Ninh Noãn Dương đưa chân, lung tung đạp một cái vào Uông Tuyết Thảo. Cũng không biết đạp trúng chỗ nào, chỉ nghe Uông Tuyết Thảo rên rỉ vài tiếng, sau đó yên tĩnh lại.
"Chúng ta.... . Chúng ta có thể sẽ chết ở đây phải không?" Giọng nói của Uông Tuyết Thảo mang theo sự nức nở.
"Không biết." Ninh Noãn Dương lắc đầu, cảnh cáo: "Tốt nhất là cô đừng có phát ra loại âm thanh đó, nếu không cẩn thận tôi thu thập cô."
Càng đến những lúc này, khí thế của Ninh Noãn Dương càng trở nên cứng rắn. Cô không thể sợ, không thể mất đi ý chí, cô muốn giữ thể lực, chờ Đỗ Ngự Đình tới cứu cô. Đỗ Ngự Đình không thấy cô, nhất định sẽ đi tìm cô.
Lúc này, việc cô nên làm chính là giữ thể lực. Chỗ này, quá ít người tới, có lẽ bọn họ sẽ ngủ ở đây một thời gian. Có thể là một đêm, hoặc có thể là một tuần cũng không chừng.
Không khí, hình như rất mong manh.
Bên trong phòng nhiệt độ dần dần cao lên.
Cô đói bụng rồi, miệng cũng khát, vì giữ thể lực, cô chỉ có thể giữ tư thế ngồi xổm tựa vào góc tường, không dám lộn xộn.
Thời gian giống như là đã trôi qua rất lâu, Ninh Noãn Dương lấy ra điện thoại di động, thì ra là chỉ mới có hai tiếng trôi qua mà thôi.
...............
Đỗ Ngự Đình đi ra từ quán rượu, lại gọi điện thoại cho Ninh Noãn Dương, vẫn không có cách nào kết nối được.
Đã xảy ra chuyện gì? Trong khoảng thời gian này anh luôn gọi điện thoại cho cô, lại hoàn toàn ở trạng thái không kết nối được, là điện thoại hết pin? Hay là cô đang gặp chuyện gì đó?
Anh gọi điện thoại nhà, lại được báo là Ninh Noãn Dương và Uông Tuyết Thảo vẫn chưa về nhà. Bây giờ là chín giờ tối rồi, bình thường vào lúc này, cô đã trở về nhà, nhưng mà bây giờ, không chỉ có cô chưa trở về, ngay cả Uông Tuyết Thảo cũng chưa trở về.
Sự bất an mãnh liệt quanh quẩn ở trong đầu, anh ngồi lên xe, phân phó: "Đi tới đường Vân Sơn trước."
Đây là chỗ cô hay đi dạo phố, nói không chừng hôm nay cô tới đó dạo phố, cô không có lý do gì không nghe điện thoại.
Đường Vân Sơn rất náo nhiệt, đông nghẹt, ánh đèn say đắm, anh đi tìm bóng dáng của cô ở xung quanh, nhưng mà những quán ăn cô thích ăn, hoặc là những chỗ vui chơi kia, cũng không có bóng dáng của cô.
"Noãn Noãn.... ." Anh gần như chạy cả con đường, vẫn không thấy cô.
Cô rốt cuộc là đang ở đâu?
Anh gọi điện thoại cho Uông Tuyết Thảo, cũng không gọi được.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Điện thoại của Noãn Noãn và Uông Tuyết Thảo đều không kết nối được, chẳng lẽ hai người họ ở chung một chỗ, nhưng mà hai người họ ở chung một chỗ làm gì?
Có phải Uông Tuyết Thảo muốn trộm sổ sách hay không? Đúng vậy, lần trước Noãn Noãn có nhắc qua với anh chuyện Uông Tuyết Thảo muốn trộm sổ sách.
"Đi công ty." Đỗ Ngự Đình bước nhanh lên xe, phân phó với tài xế.
Tài xế không dám chần chừ, nổ máy xe, bình thường đường đi tầm hai mươi phút, lần này lại chỉ có mười phút.
Thang máy hiện con số đi lên, "Noãn Noãn-----" Đỗ Ngự Đình vội vàng chạy ra thang máy.
Cả tầng lầu tối om, anh đưa tay ấn mở đèn ở vách tường, nhưng mà hoàn toàn không có phản ứng nào.
Đèn hư rồi?
Trong lòng của anh vang lên tiếng lộp bộp, "Noãn Noãn, em đang ở đây sao?"
"Noãn Noãn?" Đỗ Ngự Đình đi vào bên trong, anh hét to, nhưng không nhận được câu trả lời của cô.
"Noãn Noãn?"
Đỗ Ngự Đình tìm kiếm trong bóng tối, từ trong túi lấy ra điện thoại để chiếu sáng, mượn ánh đèn hơi yếu, anh đi tới cửa phòng tài vụ.
Sẽ không phải là ở bên trong chứ? Chắc là không thể.
Đỗ Ngự Đình lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng mà giống như có gì đó lôi kéo mình đi vào bên trong. Anh móc chìa khóa, nhập mật mã mở cửa phòng tài vụ.
"Ai?" Giọng nói yếu ớt truyền ra từ phòng tài vụ.
"Noãn Noãn, là em sao?" Ánh sáng của điện thoại tối đi, Đỗ Ngự Đình lại đè điện thoại, mượn ánh sáng của điện thoại đi tới phía trước, "Noãn Noãn?"
"Chồng ơi, em ở đây." Giọng nói của Ninh Noãn Dương rất suy yếu.
"Noãn Noãn." Đỗ Ngự Đình đi theo giọng nói, rốt cuộc cũng tìm được cô, "Em thế nào sao? Chúng ta đi ra ngoài trước."
Ninh Noãn Dương thở từng hơi, trong lòng cuối cùng cũng thanh tĩnh trở lại, "Nóng quá." Phòng tài vụ vừa buồn chán vừa nóng, mồ hôi đã làm ướt tóc của cô, cũng có mồ hôi đang chảy xuống mặt của cô.
"Chúng ta trở về." Đỗ Ngự Đình đau lòng ôm lấy cô.
"Đợi đã, Uông Tuyết Thảo vẫn còn ở bên trong." Ninh Noãn Dương kéo anh, lặng lẽ ghé vào tai anh nói gì đó, chỉ thấy Đỗ Ngự Đình gật đầu, lại đi vào phòng tài vụ.
Bình thường Uông Tuyết Thảo hét rất to, không nghĩ tới lại không có ích chút nào, chưa được bao lâu đã ngất đi.
.......... .
Về đến nhà, lão phu nhân đang ngồi trên ghế sô pha, lúc nhìn thấy bọn họ bước vào, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng không dễ phát hiện.
"Bà nội, bọn con đi nghỉ ngơi trước." Đỗ Ngự Đình chào hỏi đơn giản với lão phu nhân, chuẩn bị lên lầu.
"Đợi đã, Tuyết Thảo đâu? Nó không về cùng các người sao?" Lão phu nhân có chút không yên tâm hỏi, từ lúc ăn cơm xong, bà luôn luôn gọi điện thoại cho Uông Tuyết Thảo, nhưng mà hoàn toàn không gọi được, trong lòng của bà cực kỳ bất an.
"Tuyết Thảo?" Trên mặt của Đỗ Ngự Đình lộ ra vẻ khó hiểu, "Bọn con vừa mới đi dạo phố trở về, không thấy cô ấy, không phải cô ấy sớm tan làm rồi sao?" Đỗ Ngự Đình cười yếu ớt giơ lên mấy cái túi giấy thật to ở trong tay.
Uông Tuyết Thảo, anh đã sắp xếp cho cô ta ở một chỗ rất tốt, tin chắc sẽ làm cho tất cả mọi người đều hài lòng, nhất là lão phu nhân.
"Tan làm? Làm sao có thể? Ta rõ ràng là kêu nó đi.... ." Trộm sổ sách, lão phu nhân đột nhiên im lặng, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Các người đi lên lầu nghỉ ngơi trước đi."
"Dạ, bà nội ngủ ngon." Đỗ Ngự Đình gật đầu, ôm Ninh Noãn Dương đi lên lầu.
Rất nhiều chuyện, đã bắt đầu lộ ra manh mối.
Anh cho rằng bà nội chỉ là bất mãn với anh vì không cưới Uông Tuyết Thảo, nhưng mà bà lại muốn Uông Tuyết Thảo đi trộm sổ sách, lại có vẻ bất thường như vậy, anh không thể không nghi ngờ mục đích của bà.
Còn có, đã tìm được người gây tạn nạn xe cho Sunny, qua lời tra hỏi, người kia rốt cuộc cũng nói ra người ở phía sau màn, dựa vào dáng vẻ người kia miêu tả, anh cầm hình của Uông Tuyết Thảo cho người kia phân biệt, thủ phạm thật sự đã sáng tỏ.
Nếu là như vậy, ngay cả em gái ruột của mình mà Uông Tuyết Thảo cũng dám xuống tay, vậy chuyện của Noãn Noãn, cô ta cũng khó tránh khỏi liên quan.
Tất cả những thứ này, anh sẽ điều tra cho rõ.
Hiện tại chẳng qua là thiếu chứng cứ.
Hơn nữa lần này, anh muốn cho bà nội chết tâm, anh tuyệt đối không thể cưới Uông Tuyết Thảo.
Trên lầu, Ninh Noãn Dương và Đỗ Ngự Đình nhìn nhau cười một tiếng, "Thật tốt quá, đợi lát nữa bà nội sẽ cảm thấy đau đầu." Bởi vì bọn họ đã làm ra một chuyện để cho lão phu nhân phải đau đầu.
"Các người đem Uông Tuyết Thảo đi đâu rồi?" Giọng nói khẽ truyền đến, là Thượng Tá Thần, anh ta mặc tây trang màu trắng, có vẻ cao quý lại thanh nhã. Mái tóc vừa gội, mồ hôi nhễ nhại trên trán, khác một trời một vực với hình ảnh lúc bình thường, anh ta như vậy, hình như có thêm mấy phần thân thiết.
"Ai nói chúng tôi đem cô ta đi? Cô ta chưa trở lại liên quan gì đến chúng tôi? Chúng tôi đâu phải là người giám hộ của cô ta." Ninh Noãn Dương vô tội mở to mắt, nói từng câu từng chữ: "Thượng Tá Thần, con mắt nào của chú thấy bọn tôi đem cô ta đi?" Chưa có chứng cứ mà nói lung tung, thì chính là vu khống.
"Sau khi tan làm cô ta đi trộm sổ sách, sau đó vẫn không có tin tức, nhất định là lúc trộm sổ sách đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Thượng Tá Thần phân tích.
Không chỉ có Ninh Noãn Dương, ngay cả Đỗ Ngự Đình cũng có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Thượng Tá Thần không chút kiêng kỵ nói ra chuyện trộm sổ sách.
"Được, chú nói cho chúng tôi biết mục đích trộm sổ sách, tôi sẽ nói cho chú biết Uông Tuyết Thảo đang ở đâu?" Ninh Noãn Dương muốn moi một ít đầu mối hữu dụng trong miệng của Thượng Tá Thần, nhìn qua Thượng Tá Thần gần như không liên quan, dù cô nói cho anh ta biết Uông Tuyết Thảo đang ở đâu, chỉ sợ là không kịp nữa rồi.
"Cô muốn biết?"
"Dĩ nhiên."
"Haha~" Thượng Tá Thần lắc đầu cười yếu ớt, không nói gì, xoay người rời đi.
"Này, chú có ý gì?" Ninh Noãn Dương bị người khác xem nhẹ, giận đến nỗi mở to mắt, đây là loại người gì vậy?
"Người này hơi thú vị." Đỗ Ngự Đình híp mắt, Thượng Tá Thần hình như không phải là một loại!
............
Rạng sáng, tiếng điện thoại phá vỡ buổi tối yên tĩnh của Đỗ gia.
Là do cục cảnh sát gọi tới, nói là mời Đỗ gia tới cục cảnh sát một chuyến, hiện tại Uông Tuyết Thảo đang ở trong cục cảnh sát. Chưa kịp hỏi gì cả, lão phu nhân đã cực kỳ sợ hãi, vội vàng đánh thức Đỗ Ngự Đình, Ninh Noãn Dương và Thượng Tá Thần cùng đi tới cục cảnh sát.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Dọc đường đi, lão phu nhân không ngừng lẩm bẩm, vẻ mặt khẩn trương.
"Không sao đâu." Thượng Tá Thần an ủi, phân phó với tài xế: "Lái xe nhanh một chút."
"Dạ." Tài xế gật đầu đồng ý, nhưng mà nào dám chạy nhanh, thiếu gia nhà anh ta đã cố ý phân phó, phải lái chậm một chút. Thiếu gia là người trả tiền lương cho anh ta mỗi tháng, anh ta tự nhiên là phải nghe theo thiếu gia.
Ninh Noãn Dương cảm thấy buồn cười, không biết rốt cuộc lão phu nhân đang khẩn trương cái gì, coi như bà thích Uông Tuyết Thảo cũng không cần khẩn trương như vậy, Uông Tuyết Thảo cũng đâu phải là cháu ruột của bà.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng tới cục cảnh sát.
Cục trưởng Từ đích thân nghênh đón ở cửa, vừa thấy Đỗ Ngự Đình, ông ta lập tức khom lưng cúi đầu bước tới đón, "Đỗ thiếu, anh đích thân tới à."
"Cục trưởng Từ quá khách khí, gọi điện thoại nói cho chúng tôi biết là được rồi, trời lạnh như vậy còn đích thân đứng ở cửa chờ Đỗ mỗ, thật là làm cho Đỗ mỗ áy náy!" Đỗ Ngự Đình khách sáo, dù sao những lời khách sáo này cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi, nhiều một câu hay ít một câu cũng không có gì khác nhau.
"Đỗ thiếu, anh nói những lời này thật sự là quá khách khí." Cục trưởng Từ có chút thủ sủng nhược kinh, "Vậy chúng ta đi vào trước, bên ngoài rất lạnh!" Cục trưởng Từ khoác áo khoác ngoài màu đen, sớm bị gió thổi tới mức nước mũi cũng chảy ra.
"Mời-----" Đỗ Ngự Đình khẽ mỉm cười để cho cục trưởng Từ đi trước.
"Này.... Đỗ thiếu, mời anh đi trước, anh đi trước." Cục trưởng Từ dĩ nhiên không dám lên mặt.
Đi vào phòng làm việc của cục trưởng Từ, lão phu nhân nóng nảy, "Cục trưởng Từ, Tuyết Thảo đâu?" Bà vội vàng muốn đi xem Uông Tuyết Thảo.
"Lão phu nhân, Uông tiểu thư vẫn còn đang ở trong phòng giam, tôi mời các người tới đây để giải thích một số chuyện đã xảy ra trước." Cục trưởng Từ cho người đưa tới mấy ly trà.
Thì ra là, tối nay lúc cảnh sát đang trong hoạt động đột kích, bắt được Uông Tuyết Thảo ở trong một khách sạn tình nhân, lúc ấy cô ta cùng với một người đàn ông nằm ở trên giường, sau khi được cảnh sát thẩm vấn, người đàn ông kia khai báo, mình là khách làng chơi. Bên trong phòng còn tìm được một số lượng lớn ma túy và ống chích.
Sau khi kiểm tra, trong người của Uông Tuyết Thảo có ma túy, bị chứng thật lịch sử có hút ma túy trong 24 giờ.
"Làm sao có thể? Có phải là có người sai rồi không?" Sắc mặt của lão phu nhân đại biến, nếu thật sự là như vậy, thì không phải là bà tự mình vả miệng của mình sao? Lúc đầu bà nói Uông Tuyết Thảo là cô gái tốt, nhất định có thể đảm nhiệm vị trí nữ chủ nhân của Đỗ gia.
Nhưng mà bây giờ chuyện như vậy....
"Không thể nào sai được." Cục trưởng Từ tiếc nuối lắc đầu, mở ngăn kéo, lấy ra một xấp hình, "Đây là hình cảnh sát chúng tôi chụp để làm chứng cứ."
Lão phu nhân cướp lấy hình, nữ chính trong hình đều là Uông Tuyết Thảo, những thứ kia quả thật là rất khó coi. Lão phu nhân giận đến run người, "Hừ-----" Bà hung hăng ném hình ở trong tay, bàn tay nặng nề vỗ bàn một cái.
"Vậy cục trưởng Từ định xử lý chuyện này như thế nào?" Đỗ Ngự Đình khách khí hỏi.
"Chuyện này Từ mỗ muốn nghe một ít ý kiến của Đỗ mỗ." Cục trưởng Từ cười hì hì, đẩy sự việc khó giải quyết qua tay của Đỗ Ngự Đình, chuyện này không xử lý tốt, kết quả xử lý tuy lớn mà nhỏ.
Xử lý tốt, ông ta sẽ được biểu dương, thăng chức, có thể được khen ngợi.
Xử lý không tốt, đắc tội với Uông gia và Đỗ gia, ông ta sẽ bị chèn ép, xuống chức, càng có thêm nhiều chuyện.
"Dẫn chúng tôi đi xem cô ta trước!" Đáy mắt của Đỗ Ngự Đình luôn ẩn chứa sự vui vẻ, giọng nói cũng luôn luôn dịu dàng, không vội không nóng nảy, làm cho người ta không đoán được suy nghĩ của anh.
"Được, được." Cục trưởng Từ không ngừng gật đầu đồng ý.
Phòng giam được bố trí rất đơn giản, lan can màu đen bền chắc, bên trong cũng chỉ có một cái ghế dài cứng rắn, lúc này Uông Tuyết Thảo đang ngồi trên ghế dài, vẻ mặt suy sụp.
"Bà nội, cứu con." Thấy có người đi vào, Uông Tuyết Thảo ngẩng đầu, lớn tiếng kêu cứu.
Lão phu nhân đau lòng mở to mắt, "Con.... . Ai.... ." Bà thở dài, đứa nhỏ này, thật sự là đã làm cho bà thất vọng.
"Ninh Noãn Dương, tại sao cô cũng tới đây?" Uông Tuyết Thảo nhìn chằm chằm Ninh Noãn Dương, rõ ràng là hai người cùng bị giam trong phòng tài vụ, tại sao bây giờ Ninh Noãn Dương không một chút thương tổn gì đứng ở đây.
Tất cả mọi thứ, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |