← Ch.102 | Ch.104 → |
Người phụ nữ này, là bác sĩ xem bệnh cho Noãn Noãn lúc đầu. Anh mất rất nhiều sức lực mới tìm được, nếu như hỏi được một chút gì đó trong miệng của bà ta, có lẽ sẽ giúp ích cho cục diện của tất cả mọi chuyện.
Nghĩ đến bà ta thiếu chút nữa hại chết Noãn Noãn và bảo bảo của bọn họ, anh liền muốn giết chết bà ta, nhưng mà, anh không thể, ít nhất là bây giờ không thể, anh còn phải giữ lại bà ta.
"U não?" Người phụ nữ hoảng sợ mở to mắt, hoảng hốt lắc đầu: "Tôi không biết, không biết." Quần áo trên người của bà ta rất dơ bẩn, tóc cũng hơi xốc xếch, nhìn ra được đã bị giam ở chỗ này một thời gian ngắn.
"Không biết?" Giọng nói của Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên càng lạnh hơn, khóe miệng trở nên cứng ngắc, nhìn ra được, anh đã xài hết sự kiên nhẫn. Người phụ nữ này đã bị giam suốt một tuần, lại không hỏi ra được gì, miệng của bà ta rất chặt.
"Tôi thử hỏi cô ta một chút." Ngôn Cẩn Phong bước tới, nụ cười đơn thuần, cả người lẫn vật đều lộ ra vẻ vô hại: "Bà tên là Hoàng Hinh đúng không?"
"Ừ." Người phụ nữ liều mạng gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt hiền hòa của Ngôn Cẩn Phong, bà nhất thời buông lỏng vài phần cảnh giác: "Anh cứu tôi ra ngoài có được không?" Bà bị giam ở chỗ này, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm, thời gian còn lại đều không có ai tới, vì đề phòng bà chạy trốn, mỗi ngày bà chỉ có thể ăn một bữa cơm, đói bụng đến nỗi tay chân nhũn ra, hoàn toàn không có sức nhúc nhích.
"Được." Ngôn Cẩn Phong gật đầu đồng ý, "Chỉ cần bà nói cho tôi biết ai là người ra lệnh cho bà nói dối Ninh Noãn Dương, tôi sẽ để cho bà đi. Tôi biết không phải là bà, bà xinh đẹp hiền lành như vậy, nhất định là có người ra lệnh cho bà, có đúng không?" Giọng nói của Ngôn Cẩn Phong dịu dàng, hoàn toàn là bộ dáng ân cần dụ dỗ, rất dễ làm cho người ta mất đi sự đề phòng.
"Đúng vậy." Hoàng Hinh mở to mắt, gật đầu, bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, điên cuồng lắc đầu, "Không phải, không phải, tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết gì cả, đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi.... ." Hai tay của bà che đầu, vẻ mặt sợ hãi lắc đầu.
Trong mắt của Ngôn Cẩn Phong cởi bỏ ý cười, vẻ mặt từ từ trở nên lạnh lùng, "Không biết cũng không sao, tôi có cách để cho bà nhớ." Anh phất tay, lập tức có người xông lên, nhấc bà lên từ trên giường, cột vào một cái ghế lớn màu đen.
Hoàng Hinh yên lặng cúi đầu, không biết khổ hình đang chờ đợi mình.
Không ngờ, không có giống những dụng cụ tra tấn, chỉ có một chậu nước được bưng tới trước mặt bà.
"Làm đi." Ngôn Cẩn Phong ra lệnh.
Hoàng Hinh còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tóc bị người khác nắm lấy, đầu bị hung hăng ấn vào trong nước.
Là nước đá, nước đá dưới không độ.
Lúc khuôn mặt tiếp xúc với nước, lúc bị ấn vào trong nước, sự lạnh lẽo tới thấu xương quét qua toàn thân, trái tim bỗng nhiên ngừng đập, trong lỗ mũi và lỗ tai đều là nước đá.
"Ôi.... ." Sự sợ hãi lúc cận kề cái chết làm cho bà ta liều mạng giãy dụa, nhưng mà có hai tay giữ chặt ót của bà ta, cô ta hoàn toàn không có cách nào trốn thoát.
Nửa phút sau, lúc bà sắp mất đi hơi thở, bà bị lôi lên từ trong nước.
"Hô.... . Hô.... ." Vẻ mặt của Hoàng Hinh đỏ bừng, mở to miệng hít thở không khí.
"Thế nào?" Ngôn Cẩn Phong tới gần, trong mắt lộ ra ý cười yếu ớt, "Cảm giác như vậy, bà có thích không?"
"Không.... ." Hoàng Hinh lắc đầu, giọng nước vẫn còn lưu lại ở trên mặt.
"Vậy bây giờ có thể nói cho tôi biết, là ai ra lệnh cho bà?" Ngôn Cẩn Phong dù ở trong bất kỳ tình huống nào, nụ cười vẫn rất nhẹ nhàng, thân thiết.
"Là.... ." Hoàng Hinh nhìn hơi lạnh đang bốc lên, khóc lắc đầu, hét lớn: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết.... ."
"Không sao, bà nhất định sẽ nói cho tôi biết." Ngôn Cẩn Phong bình tĩnh nói, đưa tay phủi giọt nước đang dính trên quần áo, "Mang lên đi."
Vệ sĩ ở bên cạnh lại bưng lên một chậu nước.
Nước lần này, không còn là nước lạnh nữa. Cho dù là cách xa một khoảng, cũng có thể cảm nhận được hơi nóng. Miệng của cái chậu, không ngừng tỏa ra hơi nóng, vệ sĩ phải mang bao tay mới có thể bưng chậu nước, đủ để tưởng tượng nhiệt độ của nước cao bao nhiêu.
"Có nói hay không?"
Hoàng Hinh hoảng sợ không nói nên lời, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu, "Tôi không biết." Bà không thể nói, nếu như nói, người nhà của bà nên làm sao bây giờ?
Ngôn Cẩn Phong lạnh lùng cười một tiếng, tự mình bước tới, chậm rãi đưa tay, "Có nói hay không?"
"Không.... ."
"Bà xong rồi!" Nụ cười lạnh lùng ngưng lại ở khóe miệng, Ngôn Cẩn Phong đưa tay, hung hăng ấn đầu của Hoàng Hinh vào trong nước.
"A.... ." Giọng nói bị nước nóng nuốt chửng, sự giãy dụa kịch liệt từ từ trở nên nhẹ lại.
Đau đến tê tâm liệt phế.
Lúc này, tứ chi và xương đều đau đớn kịch liệt.
Muốn tránh ra, lại không thể thoát khỏi hai bàn tay ở sau đầu.
Toàn bộ không khí trong phổi bị hút hết, lục phủ ngũ tạng hình như cũng hung hăng chen nhau.
Đột nhiên đầu được lôi lên từ trong nước, nhưng mà, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn lại trở nên thê thảm tới không nỡ nhìn, trên mặt hiện đầy vết nước phồng trong suốt, vừa đỏ vừa sưng, bộ dạng hết sức kinh người.
"A.... ." Hoàng Hinh hung hăng giãy dụa, trên mặt truyền tới sự đau nhức làm cho bà sống không bằng chết, bà muốn dùng tay sờ mặt, nhưng mà lúc ngón tay chạm vào mặt liền lập tức rút về.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Hinh rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại, lúc này bà là đang hấp hối.
"Có nói hay không?" Giọng nói lạnh lùng lại vang lên ở bên tai.
"Tôi không biết, không biết.... ." Hơi thở của Hoàng Hinh mong manh, đau đến thỉnh thoảng hít khí lạnh.
"Rất tốt." Ngôn Cẩn Phong không giận mà cười, lấy ra một tấm hình từ trong túi, "Cô biết cái này không?" Trong hình, hai bé trai đáng yêu, đang làm mặt quỷ.
"Tiểu An, Tiểu Tâm, anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?" Hoàng Hinh run rẩy, cướp lấy tấm hình, "Anh không thể làm hại bọn họ, không thể làm hại bọn họ, bọn họ còn nhỏ như vậy, bọn họ là vô tội.... ."
"Cái này phải nhìn thái độ của bà." Đỗ Ngự Đình lại bước tới, giọng nói vô cùng lạnh lùng, "Nói thật sớm một chút, tránh cho da thịt chịu khổ, tính mạng người nhà của bà, ở trên tay của bà." Nếu như người phụ nữ này kiên trì mạnh miệng, anh không ngại hạ độc thủ với người nhà của bà ta.
"Không, không thể, bọn họ là vô tội, là vô tội.... ."
"Vô tội?" Giọng nói của Đỗ Ngự Đình đột nhiên cao lên mấy phần, vẻ mặt càng lạnh lẽo hơn: "Bọn họ là vô tội, Ninh Noãn Dương đáng bị lừa gạt sao? Con của bà là bảo bối, đứa bé trong bụng của cô ấy không phải là bảo bối sao?"
"Thật xin lỗi, tôi.... ."
"Ba giây đồng hồ." Ngôn Cẩn Phong đưa ba ngón tay, từ từ đếm: "Một!"
"Hai!"
"Không cần, cầu xin anh, đừng làm hại tới hai anh em bọn họ." Hoàng Hinh đau khổ cầu xin.
Ngôn Cẩn Phong giống như bị sét đánh, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn tấm hình trong tay của Hoàng Hinh.
"Anh-----" Giọng nói của anh giống như không thể nghe được, bỗng nhiên anh đưa tay cướp lấy tấm hình trong tay của Hoàng Hinh, cẩn thận lau khô nước ở phía trên, ngắm nhìn thật lâu.
------ "Tiểu Cẩn, cái này cho em ăn." Ngôn Duệ Phong bảy tuổi đưa bánh ngọt cho em trai nhỏ hơn hai tuổi của anh ta, đây là bánh ngọt chanh xinh đẹp do dì hàng xóm cho vào buổi trưa, anh ta không nỡ ăn hết, đặt ở trên tủ phòng bếp, chờ Tiểu Cẩn trở về ăn.
"Tiểu Cẩn, nhanh lên một chút, tới đây ăn cơm." Ngôn Duệ Phong mười lăm tuổi mở cánh cửa cũ nát, xách theo một hộp cơm nóng hổi ở trong tay. Sau khi trong nhà gặp chuyện không may, bọn họ mất đi tất cả, mỗi ngày Ngôn Duệ Phong đều làm việc bán thời gian để chu cấp cho mình và Ngôn Cẩn Phong đi học, ăn cơm, mà khi mua hộp cơm này cho Ngôn Cẩn Phong, anh ta tiết kiệm phần tiền của mình, đói bụng cả một ngày.
"Tiểu Cẩn, em muốn ăn cái gì, anh đi làm cho em." Đây là Ngôn Duệ Phong hai mươi lăm tuổi sau khi chờ Ngôn Cẩn Phong trở về nói, lúc đấy anh ta đã trở thành chủ nhân của Văn Thiên Hạ, có quyền có tiền, nhưng vẫn nguyện ý tự mình nấu cơm cho em trai như cũ.
"Anh-----" Trong mắt của Ngôn Cẩn Phong tràn đầy nước mắt, "Anh ở đâu?" Anh từ từ ngồi xổm xuống, lấy tay che ngực. Vốn cho là, chỉ cần giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, tim cũng sẽ không đau.
Nhưng mà, anh rõ ràng cũng biết, anh trai không có ở đây, không có ở đây.
"Anh, anh trở lại có được không?"
"Em rất nhớ anh."
.............
Tinh thần của Ngôn Cẩn Phong xuất hiện sự bất thường, bị đưa qua Châu Âu điều trị một thời gian. Chuyện của công ty, Đỗ Ngự Đình chỉ có thể cố gặng tự thân tự lực, bởi vì mục đích của Thượng Tá Thần, tạm thời cũng chưa rõ ràng lắm, không có cách nào tin tưởng anh ta.
Nhưng mà không thể phủ nhận, năng lực làm việc của Thượng Tá Thần rất cao siêu, anh ta làm việc rất cẩn thận, mỗi lần gặp vấn đề đều có thể nói ra phương án tốt nhất.
Ninh Noãn Dương có chút mệt mỏi xoa mi tâm, rót một ly sữa tươi, mấy ngày nay, tinh thần hình như càng ngày càng uể oải, đầu óc hỗn loạn, cực kỳ muốn ngủ. Nhưng mà, phát hiện công ty đang rối loạn, cô không thể trơ mắt nhìn Đỗ Ngự Đình một mình bận rộn đến sứt đầu mẻ trán mà cô lại không giúp được gì.
Lắc đầu một cái, cô ép mình phải lên tinh thần.
"Lấy được tài liệu chưa?" Giọng nói này, giống như là của Uông Tuyết Thảo, hơn nữa là đang đi tới phòng trà.
Lúc này là giờ làm việc, phòng trà rất ít người tới.
Ninh Noãn Dương chưa kịp suy nghĩ, núp ở sau một cái tủ.
Cửa phòng trà bị đẩy ra, ngoại trừ Uông Tuyết Thảo đi vào thì còn có một người nữa.
"Muốn hành động từ chỗ Đỗ Ngự Đình, không phải là chuyện dễ dàng." Giọng nói này, là của Thượng Tá Thần.
"Anh tốt nhất là nên nghĩ cách lấy tài liệu nhanh lên một chút." Giọng nói của Thượng Tá Thần luôn luôn phong khinh vân đạm*, không có quá nhiều tâm tình.
(*) Phong khinh vân đạm: Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản.
Tài liệu?
Bọn họ đang tìm tài liệu gì?
Cứ như vậy, ngược lại xác nhận được lập trường của Thượng Tá Thần, anh ta là người bên cạnh của lão phu nhân, người này, không thể tin tưởng.
"Tôi phải đi, ra ngoài quá lâu đợi lát nữa nha đầu chết tiệt Ninh Noãn Dương lại đi kiểm tra." Uông Tuyết Thảo nhìn đồng hồ, cô ta lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài năm phút. Ninh Noãn Dương quy định quá nhiều quy tắc, đi vệ sinh cũng không thể vượt quá năm phút, bây giờ cô ta không thể phạm sai lầm, tránh cho Ninh Noãn Dương có cớ đuổi cô ta ra ngoài.
Uông Tuyết Thảo đạp giày cao gót đi xa, cửa phòng trà bị đóng lại.
"Đi ra đi!" Giọng nói của Thượng Tá Thần truyền tới.
Éc?
Chẳng lẽ, anh ta phát hiện ra mình? Sẽ không, sẽ không. Ninh Noãn Dương che miệng, lắc đầu, mình không có lên tiếng, anh ta làm sao có thể phát hiện ra mình?
Nhất định là anh ta cố ý gạt mình.
"Còn không ra sao?"
Lần này, Thượng Tá Thần tự đi tới phía sau cái tủ, hơi khom lưng nhìn Ninh Noãn Dương đang ngồi ở sau cái tủ, "Thiếu phu nhân?"
Ninh Noãn Dương bưng ly sữa nóng trong tay, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Thượng Tá Thần, bộ dạng cực kỳ giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị phát hiện, "Tôi.... ."
Đáng chết, tại sao anh ta lại phát hiện ra mình?
Cô nghe lén bọn họ nói chuyện, anh ta có phải muốn giết cô diệt khẩu không?
"Chú, tại sao chú lại ở đây?" Ninh Noãn Dương đứng dậy, cảm thấy có chút khó tin.
Thượng Tá Thần không nói gì, chẳng qua là nhìn cái ly trong tay của Ninh Noãn Dương.
"Sữa tươi, chú có thể ngửi được mùi thơm của sữa tươi sao?" Ninh Noãn Dương có chút buồn bực cúi đầu ngửi ly sữa, không có thơm như vậy! Chỗ cô vừa ngồi xổm cách chỗ Thượng Tá Thần đang đứng khoảng ba mét, lỗ mũi của anh ta không có linh như vậy đi!
"Hơi nóng." Thượng Tá Thần chỉ khói từ từ bay lên trên cái ly.
"À!" Ninh Noãn Dương tỉnh ngộ, suy nghĩ của người này thật sự là quá kỹ càng, ngay cả một ít khói nho nhỏ cũng có thể thấy được. Được rồi, dù sao cũng bị phát hiện, cô liền trở nên hùng hồn, "Đúng vậy, tôi thích ngồi xổm ở đây uống sữa tươi đó?" Cô ngước đầu, bộ dạng anh không thể làm khó được tôi.
"Haha~" Thượng Tá Thần khẽ cười, nụ cười ở khóe miệng lại đẹp như vậy.
"Dù sao tôi cũng nghe được các người đã nói gì, các người muốn trộm tài liệu của công ty, có đúng hay không?" Ninh Noãn Dương uống sữa tươi, ánh mắt chất vấn nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt. Chỉ hận là chỉ có một mình nghe được những lời này, lại không cầm máy quay để quay lại, không có sức thuyết phục nha!
"Cô suy nghĩ quá nhiều!" Thượng Tá Thần lắc đầu, đáy mắt lộ ra vẻ u buồn.
"Tôi rõ ràng là đã nghe được."
"Tiểu nha đầu, lần sau có nghe lén, nhớ tìm chỗ nấp tốt một chút!" Đáy mắt của Thượng Tá Thần mỉm cười, đưa tay vuốt tóc của Ninh Noãn Dương, ưu nhã xoay người đi ra ngoài.
Nghe lén?
Ninh Noãn Dương ngây ngốc đứng tại chỗ, anh ta cứ đi như vậy, còn "hảo tâm" nói cho cô biết nghe lén phải tìm chỗ tốt hơn?
"Ai nghe lén?" Ninh Noãn Dương hung hăng hét về phía bóng lưng đang rời đi của Thượng Tá Thần. Muốn nghe cũng là quang minh chính đại nghe, hoàn toàn không cần nghe lén.
Thượng Tá Thần nhất định là chột dạ, mới không có truy cứu việc cô nghe bọn họ nói chuyện.
Chẳng qua, tài liệu mà bọn họ nói là gì?
Tài liệu mà Thượng Tá Thần muốn tìm, bây giờ đang ở chỗ Đỗ Ngự Đình, chẳng qua là có Đỗ Ngự Đình ở đây, anh ta không có cách nào lấy đi.
Thật là ghê tởm, biết rất rõ là kẻ trộm ở đâu, lại không thể bắt! Bây giờ chuyện đã rất rõ ràng, người mời Thượng Tá Thần tới là lão phu nhân, người cần tài liệu chắc chắn là lão phu nhân, chẳng qua là lão phu nhân cần tài liệu để làm gì?
............
Đã là lúc giờ tan làm, đồng nghiệp lục đục rời đi, Ninh Noãn Dương cố ý ra khỏi công ty vào buổi trưa, lại cố ý làm hư đèn của cái tầng lầu này.
Hiện tại chuyện cô cần làm là bắt trộm.
Cô núp ở dưới một cái tủ trong phòng tài vụ, chờ trộm xuất hiện.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Uông Tuyết Thảo thật sự xuất hiện ở ngoài cửa phòng tài vụ, cô ta cầm chìa khóa cộng thêm với mật mã, cực kỳ thuận lợi mở cửa phòng tài vụ.
"Đáng chết, rốt cuộc là ở đâu?" Uông Tuyết Thảo bận rộn tìm kiếm các hộc tủ trong phòng tài vụ đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi. Rất nhiều tài liệu ở trong phòng tài vụ, rất phức tạp, mỗi phần tài liệu đều được đặt riêng trong hộc tủ nhỏ, có cả chìa khóa và mật mã.
Nhưng mà, làm cho người ta kinh ngạc chính là, Uông Tuyết Thảo đều thuận lợi mở ra từng cái hộc tủ. Chẳng lẽ, nhiều hộc tủ như vậy, cô ta đều có chìa khóa cùng mật mã sao?
Nếu là như vậy, chẳng phải là quá đáng sợ sao? Bên trong công ty rốt cuộc có bao nhiêu nội gián, mới có thể để cho Uông Tuyết Thảo có nhiều cơ hội như vậy.
Uông Tuyết Thảo lật đông đảo tây một hồi, hình như không tìm được đồ của mình muốn. Cô ta phiền muộn đá một cái vào cái tủ nhỏ bên cạnh.
"Cạch—"
Cái tủ nhỏ bị đá, vừa đúng lúc đụng phải cái tủ Ninh Noãn Dương đang núp, Ninh Noãn Dương giật mình, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
"Ai?" Uông Tuyết Thảo cảnh giác lên tiếng, hình như cũng phát hiện một chút bất thường. Bởi vì tầng lầu bị cúp điện, phòng tài vụ cũng tối om, Uông Tuyết Thảo cầm đèn pin trong tay, quơ lung tung ở trong phòng.
"Chít chít-----" Ninh Noãn Dương không thể không kêu theo tiếng con chuột.
"Hóa ra là con chuột." Uông Tuyết Thảo lầm bầm, yên tâm, tiếp tục tìm tài liệu.
Nguy hiểm thật, Ninh Noãn Dương hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Trước khi Uông Tuyết Thảo chưa tìm ra tài liệu, cô không thể bị phát hiện, cô phải biết Uông Tuyết Thảo đang tìm tài liệu gì.
Uông Tuyết Thảo vẫn chưa bỏ ý định tìm kiếm ở mỗi hộc tủ, "Sổ sách, sổ sách, sổ sách.... ." Cô ta không ngừng nhắc đi nhắc lại, tự cho mình là gan to, phải biết một mình ở trong phòng tài vụ tối om rất dọa người, nhất là tầng lầu này không còn ai.
Sổ sách?
Ninh Noãn Dương thính tai nghe được Uông Tuyết Thảo đang nói thầm.
Cô ta muốn tìm sổ sách? Sổ sách gì?
"Tìm được rồi, tìm được rồi!" Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng kêu của Uông Tuyết Thảo, "Thật tốt quá."
Tìm được rồi, Ninh Noãn Dương nhạy bén, làm xong tư thế chuẩn bị. Nếu như đã tìm được, không cướp lại thì chính là thiên lý bất dung*. Trộm đồ của nhà cô, dù là một hạt bụi cũng không được.
(*) Thiên lý bất dung: Nói về việc làm ngay cả trời đất cũng không thể tha thứ, chấp nhận.
"Uông Tuyết Thảo-----?"
Bỗng nhiên có giọng nói truyền tới, làm cho Uông Tuyết Thảo cực kỳ hoảng sợ, "A------ Có ma!" Cô ta bị dọa đến giơ tay lên, tùy tiện vứt sổ sách ở trong tay ra ngoài.
Đã sớm nghe được tiếng ở phía sau cái tủ, cô ta còn tưởng là chuột, nhưng mà chuột không biết nói chuyện nha! Đã sớm nghe nói phòng tài vụ rất đáng sợ.
Ninh Noãn Dương đi ra từ phía sau cái tủ, nhặt sổ sách trên mặt đất, đó là một quyển sổ sách đã lâu đời. Tờ giấy cũng ố vàng, có chút cũ rách, hơn nữa chữ ở trên đó còn sử dụng chữ phồn thể.
"Ninh Noãn Dương?" Ánh sáng mạnh mẽ của đèn pin cầm tay chiếu vào trên mặt của Ninh Noãn Dương, Uông Tuyết Thảo bình tĩnh lại, bây giờ cô ta mới biết những âm thanh kia, hoàn toàn không phải là chuột, mà là Ninh Noãn Dương vẫn núp ở đây, chờ cô ta tới.
"Này, có thể tiết lộ một chút không, cô tìm sổ sách này để làm gì?" Ninh Noãn Dương vui vẻ tới gần, vỗ một ít bụi bậm trên sổ sách.
"Khụ khụ-----" Uông Tuyết Thảo ho khan, đưa tay muốn cướp lại sổ sách: "Trả lại cho tôi."
"Có thể." Ninh Noãn Dương gật đầu, "Cô nói cho tôi biết cô cần sổ sách này để làm gì trước? Tôi liền trả sổ sách lại cho cô."
"Đừng có mơ!" Khuôn mặt của Uông Tuyết Thảo lộ ra vẻ tức giận, "Ninh Noãn Dương, cô đừng có ép tôi." Uông Tuyết Thảo ra tay vừa vội vừa nhanh, đi tới trước mặt của Ninh Noãn Dương, cô ta đưa tay cướp lại sổ sách ở trong tay của Ninh Noãn Dương.
Ninh Noãn Dương kinh hãi, tính sai rồi, không ngờ, cô ta có một chút công phu quyền cước. Một mình cô, làm sao có thể là đối thủ của Uông Tuyết Thảo. Sớm biết sẽ thông báo với Đỗ Ngự Đình điều vệ sĩ tới đây giúp một tay, bây giờ có thể bám lấy Uông Tuyết Thảo là được, đoán chừng đánh thắng cô ta thì không có thực tế.
"Đợi đã----" Ninh Noãn Dương bỗng nhiên hét lên, "Uông Tuyết Thảo, tôi có trái bom bỏ túi ở đây, uy lực có thể làm nổ một tòa nhà lớn. Chỉ cần cô dám bước một bước ra khỏi cái cửa này, tôi liền khởi động nó, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chết." Sắc mặt của cô lộ ra vẻ không sợ chết, nhưng thật ra trong lòng đang rất lo lắng, cũng không biết mấy lời này có dọa được Uông Tuyết Thảo hay không? Trái bom bỏ túi không thể nào có uy lực lớn như vậy, nhiều nhất chỉ là dọa người một chút.
"Cô.... ." Uông Tuyết Thảo bán tín bán nghi dừng bước.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |