Vay nóng Tinvay

Truyện:Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu - Chương 105

Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 105
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Shopee


"Nghe nói cô xảy ra chuyện, tôi tới đây xem một chút." Ninh Noãn Dương dịu dàng nói, cười nói: "Tuyết Thảo, cô có khỏe không?" Cô cố ý bày ra vẻ mặt tươi như hoa nhìn Uông Tuyết Thảo, tốt nhất là tức chết cô ta.

"Cô.... . Rõ ràng là cô, chúng ta rõ ràng là ở chung một chỗ.... ."

"Thật không? Chúng ta ở chung chỗ nào?" Ninh Noãn Dương dịu dàng hỏi, "Làm sao chúng ta có thể ở chung một chỗ, sau khi tan làm tôi và Ngự Đình đi dạo phố, cô nhớ nhầm rồi."

Cô đoán chắc Uông Tuyết Thảo sẽ không dám nói, đi vào phòng tài vụ của D. S, đây không phải là chuyện nhỏ, Uông Tuyết Thảo thật sự dám nói ra, hậu quả tuyệt đối sẽ càng thảm hơn bây giờ.

"Cô.... ." Mặt của Uông Tuyết Thảo lúc đỏ lúc trắng, biết rõ mình bị Ninh Noãn Dương tính kế, cũng chỉ có thể làm người câm chịu thua thiệt, phải biết nếu thật sự nói ra mình vào phòng tài vụ, vậy chuyện sẽ rất quá đáng. Không chỉ có bản thân mình xong đời, còn liên lụy tới lão phu nhân. Bây giờ, ít nhất lão phu nhân còn có thể bảo vệ cô ta.

Cục trưởng Từ ra hiệu, một cảnh viên tiến tới, mở cửa phòng giam.

"Đỗ thiếu, chỉ cần nộp tiền bảo lãnh, Uông tiểu thư có thể rời đi." Cục trưởng Từ nói với Đỗ Ngự Đình.

"Ừ." Đỗ Ngự Đình gật đầu, lấy ra tờ chi phiếu, vội vàng điền một con số rồi đưa cho cục trưởng Từ, "Thừa ra, là của ông, cực khổ rồi."

Đó là một số tiền không nhỏ, đủ để trở thành lương của cục trưởng Từ trong mấy năm liền.

"Đỗ thiếu, anh quá khách khí rồi, quá khách khí rồi." Cục trưởng Từ cầm chi phiếu, cười đến đôi mắt cũng nheo lại.

"Cục trưởng Từ, hình kia.... ." Lão phu nhân không yên tâm hỏi, tạm thời không thể vội trách Tuyết Thảo, tối nay đứa nhỏ này cũng bị kinh sợ. Chẳng qua là những hình ảnh kia bị truyền ra ngoài, vậy cũng sẽ rất phiền toái. Hơn nữa mọi tính toán của bà cũng sẽ thất bại, vốn định dùng cổ phần trong tay buộc Ngự Đình cưới Tuyết Thảo, nhưng mà bây giờ, bà không thể mở miệng nói cái lời này nữa.

"Về hình ảnh, lão phu nhân cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tiến hành tiêu hủy, bảo đảm sẽ không để lộ ra ngoài." Cục trưởng Từ vỗ ngực, bảo đảm, nhưng lại chuyển sang đề tài khác, nói: "Nhưng mà.... ."

"Nhưng mà cái gì?" Vẻ mặt của lão phu nhân lập tức trở nên khẩn trương.

"Lần hoạt động này có không ít người bạn phóng viên tham dự, những tấm hình trong tay của bọn họ, chỉ sợ lão phu nhân phải tự mình phí tâm." Ý của cục trưởng Từ chính là, những hình ảnh này đã bị phóng viên chụp, ngày mai có thể sẽ trở thành trang đầu. Mà ông ta không quản được chuyện này, muốn lấy hình về, chỉ có thể là lão phu nhân đích thân ra tay.

'Làm sao bây giờ? Bà nội.... ." Vẻ mặt của Uông Tuyết Thảo nhất thời trở nên khẩn trương.

"Đừng sợ, đừng sợ, bà nội sẽ giúp con." Lão phu nhân an ủi vỗ cánh tay của Uông Tuyết Thảo, gật đầu với cục trưởng Từ nói: "Cám ơn, vậy chúng tôi đi trước."

"Được, tôi đưa Đỗ thiếu và lão phu nhân đi ra ngoài." Cục trưởng Từ cười gật đầu.

Trên xe, yên tĩnh, không có ai lên tiếng.

Uông Tuyết Thảo cũng biết chuyện tối nay không mấy vẻ vang, cô ta cúi đầu, không nói một lời, chẳng qua là oán hận mở to mắt nhìn Ninh Noãn Dương. Dĩ nhiên, Ninh Noãn Dương không phải là người dễ bắt nạt, luôn luôn hung dữ nhìn lại.

"Đình, chuyện lấy hình về, giao cho con." Lão phu nhân bỗng nhiên mở miệng phá vỡ sự trầm mặc, mặc dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng mà chỉ có thể chờ về nhà lại tự mình hỏi Uông Tuyết Thảo, hơn nữa chuyện sổ sách làm cho bà không yên lòng!

Chuyện hình ảnh, bà đã lên tiếng, Đỗ Ngự Đình chắc chắn sẽ không từ chối.

Đỗ Ngự Đình đang muốn mở miệng.

Lại thấy Ninh Noãn Dương bỗng nhiên ôm lấy Đỗ Ngự Đình, vẻ mặt thống khổ rên rỉ: "Aida, Bụng của em.... Đau quá.... ." Cô cắn răng, bộ dạng đau đến không muốn sống.

"Noãn Noãn, em làm sao vậy?" Đỗ Ngự Đình lo lắng, bị dọa sợ đến mất bình tĩnh, "Tại sao lại đau bụng, không phải là đang tốt sao?"

"Bảo bảo, bảo bảo nó.... ." Ninh Noãn Dương ôm bụng, lăn lộn kêu cha gọi mẹ.

Đáy mắt của lão phu nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết Ninh Noãn Dương đang đùa cái gì.

"Có phải là đã động thai khí hay không?" Thượng Tá Thần bỗng nhiên mở miệng nói.

Đáy mắt của Uông Tuyết Thảo lộ ra vẻ đắc ý, tốt nhất là như vậy, nếu thật sự là như vậy, tốt nhất là không bảo vệ được đứa nhỏ này.

"Động thai khí?" Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình trắng bệch, bỗng nhiên nghiêng người lên trước, níu lấy cổ áo của tài xế, "Dừng xe-----"

"Két-----"

Xe đang chạy nhanh bỗng nhiên phanh lại, tạo ra một vết đen trên mặt đất. Ninh Noãn Dương được ôm qua một chiếc xe khác, đưa đi bệnh viện.

Về phần chuyện của lão phu nhân dặn dò, tự nhiên là không giải quyết được gì.

Trên xe, Ninh Noãn Dương vốn dĩ đang thống khổ bỗng nhiên nở nụ cười, than thở: "Giả bệnh thật khó nha!"

Đỗ Ngự Đình im lặng hồi lâu, hoàn hồn, cắn răng nghiến lợi nhìn cô: "Mới vừa rồi là em giả bộ?" Anh sớm bị hành động của cô dọa tới đổ mồ hôi lạnh, trên lưng ướt mồ hôi, trên trán cũng chảy mồ hôi ròng ròng.

"Đúng vậy, nếu không anh cho là gì? Như vậy thật tốt. Anh không cần giúp lão phu nhân lấy cái hình gì đó." Ninh Noãn Dương cười như kẻ trộm, "Chúng ta phải ngăn cản lão phu nhân lấy hình về mới đúng."

"Lần sau không được làm anh sợ như vậy nữa." Đỗ Ngự Đình thở dài, dựa vào chỗ ngồi. Trái tim của anh thiếu chút nữa ngừng đập, nếu như cô thật sự có chuyện gì, anh làm sao có thể chịu đựng được.

"Em nhất định phải khỏe mạnh." Anh nắm tay của cô, ôm cô vào ngực, cô và bảo bảo phải khỏe mạnh mới được.

"Em sẽ." Ninh Noãn Dương gật đầu, "Anh cũng vậy, người một nhà chúng ta phải khỏe mạnh."

Hình ảnh rốt cuộc vẫn chưa lấy về, không chỉ có vậy, ngay cả thân phận của Uông Tuyết Thảo cũng bị đưa ra ánh sáng. Trang đầu của các tờ báo tạp chí lớn rối rít đăng những hình ảnh ướt át tối qua, cũng tùy tiện viết linh tinh.

Trong lúc nhất thời, tên của Uông Tuyết Thảo là từ khóa tìm kiếm nhiều nhất ở các trang web lớn, cô ta gần như trở nên nổi tiếng một nửa trái đất.

Chuyện này, dĩ nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của Ninh Noãn Dương và Đỗ Ngự Đình, nếu như không phải Đỗ Ngự Đình phái người cố ý để lộ tin tức, lại ngầm cho phép các nhà báo và tạp chí đưa tin, tin chắc không ai có cái lá gan đưa tin.

Nhưng chuyện làm cho mọi người bất ngờ không phải là chuyện này, mà là Uông Tuyết Thảo cư nhiên đi làm ở công ty như bình thường. Cô ta chịu những lời đồn đại về cô ta ở công ty, mỗi ngày đều kiên trì đi làm, nghị lực kia rất tốt, da mặt cũng đủ dày.

Ninh Noãn Dương cũng bắt đầu nghiên cứu, rốt cuộc là tại sao có thể luyện ra da mặt dày như vậy, hôm nào không có việc gì cô cũng đi luyện một chút, luyện tới giống như kim cương vậy, ngay cả dao cũng đâm không thủng mặt mới tốt.

"Xuống đây, cẩn thận một chút." Đỗ Ngự Đình xuống xe trước, sau đó cẩn thận đỡ Ninh Noãn Dương xuống xe, rõ ràng là đã mang thai ba tháng, anh lại khẩn trương hơn ai hết, lên xuống lầu, lên xuống xe, anh cứ dặn dò lại dặn dò.

Giống như hôm nay tới làm kiểm tra, là một chuyện rất bình thường, anh lại giống như là một hoạt động nghiên cứu khoa học trọng đại, sáng sớm đã phái người dọn đường cho bọn họ, không cho phép có xe, người cũng rất ít, chỉ sợ cô không cẩn thận đụng vào chỗ nào đó.

Cái này, bệnh viện vốn dĩ đông người lại phá lệ yên tĩnh, chỉ có vài người ở đây.

Bên trong bệnh viện, đã có người sắp xếp xong mọi thứ, chỉ chờ Ninh Noãn Dương đến.

"Đỗ thiếu, tình hình của thiếu phu nhân rất tốt, bảo bảo phát triển cũng rất bình thường, mỗi ngày chỉ cần kiên trì vận động và ăn nhiều trái cây rau củ là được." Bác sĩ kéo khẩu trang, nói với Đỗ Ngự Đình.

"Được." Đỗ Ngự Đình gật đầu, lúc này mới yên tâm, "Chúng ta trở về thôi!" Nơi bệnh viện, người quá mức phức tạp, nếu như không phải vì kiểm tra, anh tuyệt đối sẽ không mang cô tới đây.

"Ừ." Ninh Noãn Dương bất đắc dĩ gật đầu, mắt đen khẽ chuyển động, đầu nhỏ nhanh chóng xuất hiện ra một suy nghĩ, "Chồng ơi, em muốn uống nước, anh đi mua giúp em, có được không?" Cô cười ngây ngô, xóa sạch vẻ gian xảo nho nhỏ trong đáy mắt.

"Vệ sĩ-----" Đỗ Ngự Đình hét lớn ra ngoài cửa.

"Không, anh đi mua, anh ta không biết em muốn uống loại nào, nếu như mua sai thì làm sao bây giờ?" Ninh Noãn Dương bĩu môi, giống như có chút mất hứng, "Mua sai rồi em sẽ không vui, em không vui bảo bảo cũng sẽ không vui, như vậy sẽ không tốt với thân thể của em và bảo bảo."

Ngay cả chính cô cũng bắt đầu bội phục công lực vớ vẩn của mình.

"Anh đi." Đỗ Ngự Đình vừa nghe, cũng cảm thấy có lý, nếu như lỡ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, sau đó ảnh hưởng đến thân thể, thì nên làm sao bây giờ, "Ngoan ngoãn, ở đây chờ anh, đừng chạy lung tung." Anh cúi người hôn một cái lên trán của cô, vội vã xoay người rời đi.

Chỉ cần là yêu cầu của cô, anh nhất định sẽ làm được.

Sau lưng, trên đầu của bác sĩ toát ra mồ hôi, cái lý do này quá miễn cưỡng, cái gì mà mua sai nước sẽ ảnh hưởng đến tâm tình, còn ảnh hưởng tới bảo bảo, nhưng mà kỳ lạ nhất là Đỗ thiếu cũng tin.

Tâm tình của Ninh Noãn Dương thật tốt nhảy xuống giường, ra cửa, thuận miệng nói với vệ sĩ: "Tôi đi vệ sinh, anh chờ tôi ở đây."

Vệ sĩ không ngăn cản, cũng không tiện đi theo, chỉ đành trơ mắt nhìn Ninh Noãn Dương đi xa.

Ninh Noãn Dương vụng trộm cười đến vui vẻ, cô là cố ý đuổi Đỗ Ngự Đình, cô thật vất vả mới đi ra ngoài, đương nhiên là phải tới tìm Nhậm Tử Huyên, hai người ra ngoài ăn một bữa thật ngon, đồ nướng gì đó, đồ cay đều phải ăn, lúc ăn, cô thèm tới hỏng rồi. Ngày nào cũng ăn cháo trắng, nhìn cũng không có chút khẩu vị ăn cơm.

Nhưng mà liên tục tìm vài nơi, cũng không tìm được Nhậm Tử Huyên, kỳ lạ, có phải là đang bận hay không. Ninh Noãn Dương lấy ra điện thoại, chuẩn bị gọi cho Nhậm Tử Huyên.

"Noãn Noãn."

"Lục Tử Viễn." Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, "Anh biết Tử Huyên đang ở đâu không? Em không tìm được cô ấy."

"Tử Huyên, cô ấy.... ." Ánh mắt của Lục Tử Viễn trong suốt, tràn đầy vẻ vui mừng, "Cô ấy đang hỗ trợ phòng phẫu thuật, đoán chừng lúc này không thể ra ngoài." Đang suy nghĩ về cô, cô lại xuất hiện ở trước mặt mình, có phải là ý trời hay không. Ông trời cũng muốn trả lại cô cho anh, đúng không?

"Thật đáng tiếc, em cố ý thừa lúc kiểm tra lén chạy tới đây tìm cô ấy." Ninh Noãn Dương có chút tiếc nuối cất điện thoại, than thở: "Thôi vậy, anh đi làm đi, không làm chậm trễ thời gian của anh nữa." Cô nên trở về sớm một chút, tránh cho Đỗ Ngự Đình chạy khắp bệnh viện tìm người.

"Noãn Noãn----" Lục Tử Viễn bỗng nhiên kích động gọi cô lại, "Em, em...." Anh muốn gọi cô là Y Y, nhưng mà không thể, không thể.... .

"Cái gì?" Ninh Noãn Dương xoay người.

Lục Tử Viễn bỗng nhiên cúi đầu, khóe miệng kéo ra nụ cười tự giễu, "Bảo bảo, bảo bảo có khỏe không?" Tay đặt ở trong túi, đã sớm run rẩy.

Bảo bảo, con của cô, con của cô và Đỗ Ngự Đình.

Anh còn có cơ hội cướp lại cô sao?

"Rất khỏe! Bác sĩ nói bảo bảo rất khỏe mạnh." Ninh Noãn Dương vuốt bụng, cười ngọt ngào, "Anh cùng Tử Huyên phải cố gắng lên nha!"

"Anh cùng cô ấy.... . Không phải vậy.... . Noãn Noãn, em đừng hiểu lầm, anh và cô ấy cái gì cũng không phải.... ." Lục Tử Viễn luống cuống giải thích, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt. Anh và Tử Huyên làm sao có thể?

Anh chỉ cần cô!

Chỉ cần cô, Y Y!

"Bây giờ không phải, sau này sẽ phải." Ninh Noãn Dương trêu chọc, thần bí tới gần Lục Tử Viễn, khẽ nói: "Tử Huyên là một cô gái tốt, anh cẩn thận không qua được cánh cửa này, anh nhất định phải cố gắng lên, sớm ngày tu thành chính quả."

"Em...." Tay ở trong túi, nắm chặt lại chán nản buông ra, mỗi một câu nói của cô, đều đâm vào tim của anh, thật là đau.

Giữa bọn họ, tại sao lại như vậy?

Càng lúc càng xa.

Rõ ràng là cô đứng ở trước mặt, nhưng mà giữa bọn họ hình như không thể nào vượt qua cái vực sâu, bọn họ không có cách nào bước lên.

"Y.... ." Vẻ mặt của anh ảm đạm, ánh sáng trong mắt từ từ trở nên ảm đạm.

Y Y, nếu như trước mặt thật sự là vực sâu, như vậy coi như là tan xương nát thịt, anh cũng sẽ bước tới. Bởi vì chỉ có dũng cảm bước tới, anh mới có thể tới gần cô hơn. Cho dù là bước từng bước nhỏ, cũng sẽ để cho anh có rất nhiều sự hi vọng.

"Noãn Noãn." Từ phía xa Đỗ Ngự Đình vội vàng chạy tới, "Tại sao em.... tại sao em lại chạy tới đây?" Giọng nói của anh mang theo sự run rẩy và bất an.

Tại sao cô lại cười nói với Lục Tử Viễn? Bọn họ vừa mới nói cái gì?

"Em đến tìm Tử Huyên." Ninh Noãn Dương khẽ giải thích, lại không hiểu sự hoảng hốt của Đỗ Ngự Đình từ đâu mà tới?

"Chúng ta trở về đi!" Giọng nói của Đỗ Ngự Đình rất khẽ, từ đầu tới cuối không nhìn Lục Tử Viễn một cái, giống như anh ta không tồn tại. Trong mắt của anh, đang liều mạng đè nén tâm tình nào đó.

"Đợi đã, em còn muốn nói chuyện với Tử Huyên! Cô ấy còn đang trong phòng phẫu thuật chưa ra ngoài." Ninh Noãn Dương thật vất vả mới có cơ hội tìm Nhậm Tử Huyên, dĩ nhiên không dễ dàng từ bỏ cơ hội này.

Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên biến đổi, cằm đột nhiên co lại, hung hăng hét lớn: "Anh nói trở về, em nghe không hiểu sao?"

".... ." Ninh Noãn Dương sửng sốt, bị rống như vậy trong nhất thời không có cách nào phản ứng kịp, anh, anh là đang hung dữ với cô sao?

Nhưng mà, cô đã làm sai chuyện gì để cho anh tức giận như vậy?

Trong mắt nho nhỏ chứa sương mù, hốc mắt có chút phiếm hồng

"Xin lỗi Noãn Noãn." Lục Tử Viễn cũng nổi giận, Đỗ Ngự Đình cư nhiên lại rống cô, rống cô lớn tiếng như vậy. Trước kia lúc ở cùng với cô, coi như là cô bướng bỉnh, đâm ra một lỗ thủng thật to, anh cũng không nói một câu nặng lời. Nhưng mà, Đỗ Ngự Đình cư nhiên lại dám rống cô.

Nghe thấy lời nói của Lục Tử Viễn, Đỗ Ngự Đình càng tức giận hơn, anh trầm mặt, lạnh lùng nói: "Bác sĩ Lục, anh quan tâm quá nhiều rồi, đây hình như là chuyện của nhà tôi!" Ánh mắt của anh nghiêm túc nhìn Lục Tử Viễn, đưa tay nắm lấy cổ tay của Ninh Noãn Dương, "Đi theo anh!"

Bởi vì sợ, bởi vì tức giận, anh không có dịu dàng như trước đây, mà là biến thành giọng ra lệnh. Nghe độc tài như vậy, bá đạo như vậy, làm cho người ta cực kỳ không thoải mái.

"Buông tay ra, em sẽ không đi với anh." Ninh Noãn Dương bĩu môi, đột nhiên hất tay của Đỗ Ngự Đình, cố nén nước mắt nói: "Em hận anh chết đi được."

Anh chưa từng đối xử với cô như vậy, nhưng mà hôm nay rõ ràng là cô không có làm gì, cũng không phạm sai lầm nào, tại sao anh lại tức giận rống cô như vậy.

Em hận anh chết đi được.

Hận anh chết đi được.

Hận anh.

Hận.

"Em vừa mới nói cái gì?" Tròng mắt của Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên trở nên ảm đạm, đáy mắt lộ ra tia sáng sâu kín, giọng nói càng trở nên lạnh lùng: "Lặp lại lời nói vừa rồi của em một lần nữa."

Ninh Noãn Dương đang nổi giận, hiển nhiên cũng không phát hiện Đỗ Ngự Đình khác thường, lặp lại từng câu từng chữ: "Em hận anh chết đi được." Ai bảo anh hung dữ như vậy, quái lạ như vậy.

Ầm-----

Cô hận anh, cô nói là cô hận anh.

Sự lo lắng vẫn luôn đè nén ở trong đầu liền bùng phát mãnh liệt, sau đó bị sự ghen tị cắn nuốt.

"Ninh Noãn Dương, rốt cuộc em có trái tim hay không? Có tim hay không?" Tròng mắt sâu thẳm biến thành màu đỏ tươi, giờ phút này, tất cả lý trí của Đỗ Ngự Đình bị sự ghen tị cắn nuốt, trong đầu của anh chỉ có ba chữ --- ---- Cô hận anh

Anh đối xử tốt với cô như vậy, tất cả đều cưng chìu, cuối cùng đổi lại là sự hận thù của cô sao? Anh rốt cuộc đã làm chuyện gì, có đáng để cô dùng tới từ "hận" này không?

Tại sao cô có thể, tại sao có thể tàn nhẫn như vậy?

"Anh buông cô ấy ra." Lục Tử Viễn bước tới, muốn kéo tay của Đỗ Ngự Đình, "Anh dọa cô ấy rồi, anh mau buông tay ra."

"Anh cút ngay cho tôi!" Đỗ Ngự Đình đưa tay muốn hất tay của Lục Tử Viễn.

"Anh buông Noãn Noãn ra." Lục Tử Viễn không buông tay, anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai đối xử với cô như vậy.

Màu đỏ trong mắt của Đỗ Ngự Đình chưa rút đi, ánh mắt cũng thay đổi trở nên thô bạo hơn, giọng mũi của anh nồng đậm: "Trở về với anh!" Trong đầu của anh không còn một tí lý trí nào chống lại Lục Tử Viễn, giờ phút này, anh buông bỏ toàn bộ sự bất an trong lòng của anh.

Nếu như không có cách nào tốt hơn, như vậy anh chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn giữ cô lại. Không sợ thủ đoạn này làm cho người ta chán ghét, làm cho người ta khinh thường.

"Em.... . Em không muốn." Mặc dù sợ, nhưng Ninh Noãn Dương vẫn mạnh mẽ lắc đầu, Đỗ Ngự Đình, rốt cuộc là anh muốn thế nào? Rõ ràng là trước đây rất tốt, tại sao lại trở thành như vậy?

"Trở về với anh!" Giọng nói của Đỗ Ngự Đình cao hơn mấy phần, gần như là hét lên, "Em đi theo anh, đi theo anh!" Anh nắm cổ tay của cô, muốn kéo cô đi, tại sao Lục Tử Viễn lại ở đây? Có phải bọn họ đã hẹn nhau hay không?

"Em không đi, không đi." Ninh Noãn Dương liều mạng thoát khỏi tay của Đỗ Ngự Đình, một tay khác gắt gao nắm lấy tay của Lục Tử Viễn, "Lục Tử Viễn, cứu em.... . Cứu em...." Cô sợ Đỗ Ngự Đình như vậy, giờ phút này, cô hình như hoàn toàn không quen biết anh. Anh như vậy, cô chưa từng thấy qua, cũng không muốn gặp lại.

"Đỗ Ngự Đình, anh mau buông tay ra." Lục Tử Viễn cũng gấp, nếu như làm hại tới Noãn Noãn, thì nên làm cái gì bây giờ? "Anh mau buông tay ra!"

Đỗ Ngự Đình bịt tay không nghe thấy, trong lòng ngoại trừ câu hận của cô thì không nghe được những thứ khác.

Lực anh nắm cổ tay của cô làm cho cô không thể nào thoát khỏi, anh gần như là kéo cô bước đi, Lục Tử Viễn liều mạng muốn kéo tay của Đỗ Ngự Đình, mấy lần đều không có kết quả.

"Lục Tử Viễn, anh cút ra xa một chút!" Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên đưa tay đẩy Lục Tử Viễn.

Lục Tử Viễn vốn dĩ là rất kỹ lưỡng, cái đẩy này, gần như vẫn không nhúc nhích. Nhưng mà Ninh Noãn Dương lại không may mắn như vậy, bị lôi kéo liên tục, đã làm cho cô choáng váng. Cái đẩy này, càng làm cho cô đứng không vững, ngã thẳng về phía sau.

"Noãn Noãn-----"

"Y Y-----"

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Ninh Noãn Dương té xuống đất, lần này, té không phải nhẹ. Cô té xuống đất, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

"Noãn Noãn, em thế nào rồi?" Lúc này Đỗ Ngự Đình mới hoàn toàn tỉnh ngộ, rốt cuộc mình đang làm gì vậy? "Em thế nào rồi?" Lòng của anh như lửa đốt nhìn cô, trái tim càng trở nên bất an.

"Bụng.... . Đau bụng.... ." Giọng nói của cô không thể nghe thấy, hai tay ôm chặt bụng.

"Nguy rồi-----" Trong lòng của Lục Tử Viễn hoảng sợ, hét lớn: "Nhanh chóng đưa tới phòng cấp cứu."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130 )