Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 49

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 49
Kết cục (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Siêu sale Lazada


"Vậy sao......"

"Cẩm Nguyệt......"

Âu Dương Cẩm Nguyệt mạnh mẽ gượng lên nụ cười, dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, nói: "Không có việc gì, nô tì nên đã sớm biết, nô tì có thể được hoàng thượng sủng hạnh, nhưng mà cũng chỉ là vì nàng, cho nên...... Nô tì đã sớm nên hiểu rõ. Đáng tiếc, nô tì tỉnh ngộ quá muộn, khó trách sẽ lâm vào tình cảnh như thế. Không trách người được, chỉ có thể trách số mạng nô tì không tốt. Không cách nào có được yêu thương của hoàng thượng."

"Cẩm Nguyệt."

Mặc Ngạo Đình nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, hắn đầy bụng hồ nghi.

"Hoàng thượng, nô tì muốn về nhà, mặc dù Âu Dương phủ hiện tại không còn, nhưng nô tì vẫn muốn được về nhà."

Âu Dương Cẩm Nguyệt đã sớm không còn là một người phi dương bạt hỗ của năm đó, là đại tiểu thư không biết trời cao đất rộng. (phi dương bạt hỗ = ngang ngược, muốn gì làm đó)

Thời điểm Âu Dương phủ bị hủy đi, nàng hẳn nên hiểu rõ.

Lòng hoàng thượng căn bản không có nàng, chỉ cần là nữ nhân kia.

Đừng nói một cái Âu Dương phủ nho nhỏ, ngay cả vương triều Lung Nguyệt, cũng không thành vấn đề đi.

Mộng, quả thật nên tỉnh.

Mà nơi bản thân có thể trở về, chắc chắn vẫn là Âu Dương phủ đã quen thuộc từ nhỏ......

"Trẫm chuẩn ngươi trở về, hơn nữa sẽ cho người xây dựng lại Âu Dương phủ, ngày sau có gì cần, thì ngươi hãy tự mình nói với Trường An."

Mặc Ngạo Đình cũng không có suy nghĩ nhiều, mà không chút do dự đáp ứng yêu cầu của Âu Dương Cẩm Nguyệt.

"Nô tì khấu tạ hoàng thượng, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhẹ nhàng khom người, hướng Mặc Ngạo Đình quỳ lạy.

Mặc Ngạo Đình tiến lên, kịp thời đỡ lấy Âu Dương Cẩm Nguyệt đang quỳ xuống, "Cẩm Nguyệt, những thứ này thì miễn đi. Trẫm còn có việc phải xử lý."

"Dạ, hoàng thượng công vụ bề bộn, nô tì thật không nên đến đây."

Âu Dương Cẩm Nguyệt đứng lên, cúi đầu xuống, đáp lời.

"Cũng không có gì, chỉ là hôm nay trẫm phải gặp Đức Thanh công chúa và Cửu đệ."

Mặc Ngạo Đình nhẹ lắc đầu.

"Vậy nô tì cung tiễn hoàng thượng......"

Âu Dương Cẩm Nguyệt nói xong, đột nhiên ngã nhào vào trong ngực Mặc Ngạo Đình.

Mặc Ngạo Đình mắt đen bỗng nhiên chợt lóe, nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ để tùy ý Âu Dương Cẩm Nguyệt đưa tay ôm lấy hắn, "Cẩm Nguyệt, nếu ngươi......"

"Hoàng thượng, nếu như khi đó, ngươi gặp gỡ thật sự là nô tì, có phải người bây giờ được hoàng thượng yêu thích chính là nô tì hay không? Nếu như, lần đó nô tì không để cho Sùng Hoa thay thế nô tì khảy đàn, có phải hôm nay cũng sẽ không có cục diện thế này hay không?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt không dám ngẩng đầu, nàng sợ nhìn thấy vẻ mặt bản thân không muốn thấy.

Nàng chỉ có thể cúi đầu, để ình gắt gao rúc vào trong ngực của Mặc Ngạo Đình.

Chỉ là, một cái hy vọng có lẽ xa vời......

"Kể từ khi nô tì chào đời đến nay, chính là hòn ngọc quý trên tay của phụ mẫu, chưa bao giờ biết, thiên hạ ngày nay vẫn còn có cái mình không chiếm được. Âu Dương Sùng Hoa tuy rằng là muội muội nô tì, nhưng nàng từ nhỏ chỉ là một đứa ngốc, nô tì chưa bao giờ đem nàng để ở trong lòng...... Nhưng bây giờ, nô tì lại thua bởi nàng, thua bởi một đứa ngốc mà từ nhỏ mình khinh thường. Đây là trừng phạt ông trời đối với nô tì, trừng phạt nô tì trước kia đã không biết những thứ này."

Vì sao bản thân tỉnh ngộ muộn như thế, nếu như bản thân có thể sớm hiểu rõ một chút.

Nếu như có thể......

"Cẩm Nguyệt......"

Mặc Ngạo Đình nhìn người trong ngực khóc lóc kể lể Âu Dương Sùng Hoa, tay nhè nhẹ vuốt ve phía sau lưng.

Nếu như tất cả có thể bắt đầu lại, hắn sao có thể thống khổ như vậy?

Âu Dương Cẩm Nguyệt khóc đến mệt, nàng từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt đã sớm khôi phục phần bình tĩnh, nàng nói: "Hoàng thượng, có thể hôn ta một lần sau cùng không?"

Trên mặt hắn vẫn là im lặng, chỉ là yên tĩnh trên mặt kia lại nhiều hơn một phần là không muốn.

Hai tay của nàng vững vàng vòng chắc thân thể Mặc Ngạo Đình, đem bản thân dán sát vào hắn thật chặt, sau đó ngẩng đầu, kiễng mũi chân nhón lên.

Mặc Ngạo Đình cúi đầu xuống, nhưng vẫn chưa có tiếp nhận một cái hôn này của Âu Dương Cẩm Nguyệt, hắn đẩy nàng ra......

"Trẫm không muốn để Sùng Hoa hiểu lầm cái gì."

Mặc Ngạo Đình nói xong, từ trong người Âu Dương Cẩm Nguyệt tránh ra, cũng không quay đầu lại rời đi......

Thân thể Âu Dương Cẩm Nguyệt chậm rãi té trên mặt đất, nhìn bóng dáng rời đi cũng không lại, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt...... (tội Nguyệt tỷ gê.. si tình quá nên phải thế)

Từ khóe miệng của nàng chảy xuống một chút ánh đỏ, sắc mặt của nàng vốn hồng hào bây giờ chuyển qua tái nhợt, hai mắt ở trong hốc mắt lại càng rơi vào thâm sâu, đã đến giờ rồi.

Nàng biết bản thân chẳng qua cũng chỉ là người thay thế, người thay thế khôi hài.

Khi chính chủ trở lại, thì nàng cũng sẽ bị vứt bỏ.

Những năm gần đây, mặc dù nàng là hoàng hậu, nhưng sống trong lo âu thấp thỏm, cho nên mới phải đi tin tưởng Mạc Phi Lê, giống như bị nam nhân đó mê hoặc.

Trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ Âu Dương Sùng Hoa, thậm chí đem sự tình của Âu Dương Sùng Hoa và Mặc Ngạo Đình, tiết lộ cho Mặc Âm Trần......

Nàng biết bản thân chính là từ ghen sinh hận.

Vậy mà, cuối cùng, bản thân vẫn là bị vứt bỏ đi.

Nàng không còn là cái gì hoàng hậu, thậm chí ngay cả cung nữ nàng cũng không bằng.

Hiện tại nàng có lựa chọn sao?

Lựa chọn rời đi, hay là chết đi?

.........................................................

Sau nửa canh giờ

Trước cửa Âu Dương phủ đã bị phá hủy, xuất hiện một chiếc xe ngựa.

Xe ngựa dừng sát ở trước cửa đổ nát......

Từ bên trong xe ngựa một người chầm chậm đi xuống, nàng giương mắt, nhìn Âu Dương phủ đã sớm hoàn toàn thay đổi......

Nhưng trên môi từ từ gợi lên nụ cười nhàn nhạt, tỏa sáng ở trên mặt của nàng.

Trở lại, nàng rốt cuộc đã trở lại.

Âu Dương Cẩm Nguyệt để cho người kéo xe ngựa rời đi, còn bản thân thì đi vào bên trong cánh cửa đỏ thẳm đang lung lay dao động......

*****

Đi trên con đường nhỏ quen thuộc, trong mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt thấy lại phồn hoa ngày trước.

"Cha mẹ, Cẩm Nguyệt đã trở lại, các người có vui không?......"

Vuốt ve gốc cây hòe già cỗi cùng bản thân lớn lên, Âu Dương Cẩm Nguyệt thậm chí còn có thể nhìn thấy, thái độ của mình ở đây đã từng dạy dỗ hạ nhân.

Nàng là đại tiểu thư Âu Dương Thế Gia, Âu Dương Cẩm Nguyệt, người nào không cho nàng mặt mũi, ai dám phản nghịch trái ý của nàng.

Nàng vẫn ình là thiên chi kiêu nữ, ai ngờ được, hôm nay lại rơi vào kết quả thê thảm như thế.

"Vì sao không ai đến đón tiếp ta, vì sao không ai có thể vì sự trở về của ta, mà nói một tiếng, hoan nghênh chứ?"

Chậm rãi ngồi xuống dưới gốc cây hòe, thân thể dựa vào thân cây......

Hai mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt từ từ nổi lên một tầng sương mù......

"Hoàng thượng...... Hoàng thượng......" Ánh mắt dường như không nhìn thấy, Âu Dương Cẩm Nguyệt tùy tiện vung vẫy bốn phía, bỗng nhiên sợ hãi đứng lên, "Hoàng thượng...... Hoàng thượng, người đang ở đâu......"

"Vì sao?"

Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, tay Âu Dương Cẩm Nguyệt vung vẫy trong không trung được người bắt lấy.

Trong khoảnh khắc bị nắm giữ, thần trí Âu Dương Cẩm Nguyệt đang hoảng loạn liền yên ổn, dần dần bình phục trở lại, nàng nói: "Vì sao a?...... Không biết, không biết...... Chỉ là không muốn cứ rời đi như vậy......"

"Ngươi cũng là người đáng thương, ngươi cũng chỉ là một người đáng thương......"

Người nọ thở dài nói.

"Ta đáng thương sao? Không, ta không đáng thương, ít nhất ta đã từng có được, vậy đã đủ rồi...... Ngươi hận ta sao?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt mở to hai mắt đã không nhìn thấy gì, ngó sang một bên.

"Ta nghĩ ta nên hận ngươi, nhưng ta bây giờ lại không hận nổi, Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói cho cùng, ngươi bất quá cũng chỉ là một người đáng thương."

Lời nói thật lạnh lẽo buồn tẻ, lời nói thật tuyệt tình không thương tiếc, nhưng lại khiến trên mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt nở rộ tươi cười vui vẻ, "Tại sao ngươi phải trở lại, ngươi căn bản cũng không thương hắn, ngươi tại sao muốn trở lại......"

"Ngươi biết ta vì sao trở lại."

Người nọ lạnh nhạt trả lời.

"Vì ta sao? Ha ha...... Ta nên cảm thấy vui vẻ a, ít nhất ta vẫn thắng ngươi một lần, để cho ngươi mất đi thứ ngươi quý giá nhất, không phải sao...... Nói đến cùng, Âu Dương Cẩm Nguyệt ta cũng không phải là người thua."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nở nụ cười, tươi cười túm chặt lấy ngực của mình, "Ta với ngươi tại sao phải là tỷ muội đây, có Âu Dương Cẩm Nguyệt ta, vì sao còn phải có một Âu Dương Sùng Hoa, nếu không có ngươi, ta cũng sẽ không như vậy."

"Có thời điểm ta cũng tự hỏi, tại sao có Âu Dương Sùng Hoa ta rồi lại còn có một Âu Dương Cẩm Nguyệt như ngươi đây?......"

Âu Dương Sùng Hoa nhìn sắc mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt đã hiện lên màu tím đen, từ từ nói ra, "Nhưng mà, hiện tại ta chỉ cảm thấy, tất cả những thứ này vốn không cần thiết phải đi so đo, nói cho cùng, chính xác là, ngươi là ngươi, ta là ta."

"Đúng vậy a...... Nếu như, có thể nhìn thấu sớm một chút, ta nghĩ ta sẽ không......"

Thân thể Âu Dương Cẩm Nguyệt đột nhiên rung động một cái, một tia máu màu đen từ nơi khóe miệng của nàng chảy xuôi xuống......

Âu Dương Sùng Hoa chầm chậm cúi xuống, đến gần bên tai Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói nhỏ: "Cẩm Nguyệt, thật ra thì hài tử cũng chưa chết, hơn nữa hiện tại còn sống rất tốt, là một nam hài đáng yêu. Ngươi không có đoạt đi của ta cái gì......"

Nghe được lời này, cả người Âu Dương Cẩm Nguyệt giống như khôi phục sức sống, nàng mạnh mẽ ngồi bật dậy, níu chặt lấy tay Âu Dương Sùng Hoa, "Vậy tại sao ngươi muốn trở lại, ngươi trở lại chẳng lẽ không phải tìm ta báo thù? Âu Dương Sùng Hoa ngươi muốn làm gì, ngươi muốn tổn thương hoàng thượng sao?"

"Không, ta đến đây chấm dứt tất cả. Đối với ngươi, ta từng có hận nhưng đó cũng là chuyện đã rất lâu trước kia. Một ngàn năm, một ngàn năm trước, ta rất hận ngươi."

"Một ngàn năm?......"

Hai mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt trợn to, nàng kinh ngạc nhìn đến chỗ Âu Dương Sùng Hoa đang đứng.

"Đúng vậy a, ngươi không cảm thấy một đứa trẻ si ngốc, đột nhiên bình thường hơn nữa còn làm ra nhiều chuyện như vậy. Không có hoài nghi qua sao?"

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, ngắm nhìn về phía ánh nắng chiều buông xuống......

Ánh tà dương như một loại máu đỏ ửng, nhiễm đỏ trời đất, vô cùng vô cùng xinh đẹp.

"Ngươi......"

Âu Dương Cẩm Nguyệt á khẩu không trả lời được, thật ra nàng không phải là không có nghĩ tới, nhưng nghĩ như thế nào, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng đươc như lời Âu Dương Sùng Hoa nói, cái gì ngàn năm, điều này thật sự rất là quỷ dị.

"Cẩm Nguyệt, vốn là ngươi sẽ chết ở dưới bào cách, nhưng bây giờ ngươi lại chọn cách giải quyết ình như vậy, có lẽ ông trời rõ ràng đã có thay đổi." (bào cách là dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa)

Âu Dương Cẩm Nguyệt, kinh ngạc, sửng sốt, không tin, từng nét thoáng hiện ở trên mặt của nàng, đến cuối cùng là bình tĩnh......

Thần kỳ là vào giờ khắc này, nàng lại không có hoảng loạn, bình thản trước nay chưa từng có, "Sùng Hoa, có lúc ta thật rất hâm mộ ngươi, cũng có lúc rất hận ngươi, nhưng bây giờ ta lại phát hiện, cái gì cũng không còn nữa, cái gì cũng không còn nữa......"

Máu từ hai mắt, hai tai, trong miệng, trong mũi của nàng cùng nhau chảy xuống......

"Âu Dương Cẩm Nguyệt, kiếp sau đừng làm chuyện khờ dại nữa."

Âu Dương Sùng Hoa ngồi xổm người xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của Âu Dương Cẩm Nguyệt, trong lúc giơ tay lên từng sợi từng sợi tóc đen vung vẫy giữa không trung.

"Kiếp sau đừng để cho ta làm người nữa......" Âu Dương Cẩm Nguyệt thở hổn hển nói, "Làm người quá mệt mỏi...... Làm người quá mệt mỏi......"

"Ngủ đi, ngủ được là có thể quên hết mọi thứ rồi."

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng nói.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nói, nàng đã không muốn làm người, kiếp sau cũng không muốn......

Tuy rằng có lẽ đây là nhất thời nói lẫy, nhưng khiến cho Âu Dương Sùng Hoa đồng cảm.

Nếu như khi đó nàng cũng có phần giác ngộ như Âu Dương Cẩm Nguyệt, hôm nay sẽ không có cục diện như vậy.

*****

"Lạnh quá...... Lạnh quá a......"

Âu Dương Cẩm Nguyệt chợt nhỏ giọng hô ra tiếng, tay nắm chặt lấy tay Âu Dương Sùng Hoa, gọi: "Hoàng thượng...... Ngạo Đình...... Ngạo đình, người ở nơi nào...... Ta rất lạnh...... Rất lạnh......"

Âu Dương Sùng Hoa bước lên, đem Âu Dương Cẩm Nguyệt ôm vào trong ngực, ôm lấy thật chặt, "Ta ở chỗ này Cẩm Nguyệt...... Ta ở chỗ này Cẩm Nguyệt......"

Dần dần thở bình thường, Âu Dương Cẩm Nguyệt mở to mắt, trống rỗng nhìn phía trước, cúi đầu nở nụ cười, "Ngạo, Ngạo Đình...... Có thể cuối cùng nữa...... Nữa......"

Âu Dương Sùng Hoa cúi người, môi hơi lạnh phủ lên đôi môi của Âu Dương Cẩm Nguyệt.

Âu Dương Cẩm Nguyệt yên tĩnh nở nụ cười, nàng từ từ khép lại hai mắt, khí tuyệt mạng vong...... (ý là tắt thở ra đi)

Âu Dương Sùng Hoa khẽ nói: "Cẩm Nguyệt, đi tốt......"

Sinh mạng của con người đúng thật là quá mỏng manh, một người luôn muốn trang hoàng cho bản thân vẻ vang hoa lệ, hôm nay cũng đã an tĩnh chết ở trong ngực của mình.

Chết rồi......

Ngay cả Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng đã chết......

Âu Dương Cẩm Nguyệt đã chết, nàng mỉm cười ra đi, nàng rốt cuộc không còn là người thay thế nữa, không còn phải sống trong sợ hãi và bất an.

Làm người quá mệt mỏi, làm người thật sự quá mệt mỏi.

Cẩm Nguyệt có lẽ là ngươi đúng, kiếp sau đừng để ình phải sống mệt mỏi như vậy, biết không?...... Âu Dương Sùng Hoa để thi thể Âu Dương Cẩm Nguyệt xuống, từ từ đứng lên, nghênh đón ánh nắng chiều từng bước từng bước rời đi......

.......................................................... .

Âu Dương Cẩm Nguyệt đã chết, nàng ra đi vô cùng bình thản.

Mặc Ngạo Đình ngồi yên ở trên ghế rồng, hắn sao cũng không có ngờ tới, Âu Dương Cẩm Nguyệt cuối cùng sẽ chọn cái chết.

Hắn trước đây có hay không nhìn lầm nữ nhân kia.

[Hoàng thượng, qua nhiều năm như vậy, người có một chút nào động lòng với nô tì hay không...... ]

Lời nói kia giống như vẫn còn vang vọng ở bên tai......

Mặc Ngạo Đình nắm chặt hai quả đấm, hắn có động lòng hay không, có động lòng hay không?

Chuyện cũ từng màn thoáng hiện lên trong đầu, những năm gần đây, ở bên cạnh hắn rốt cuộc là ai?

Nữ tử uyển chuyển ở dưới thân mình, vẻ mặt si mê bản thân......

Nàng cũng chỉ là người thế thân, một người thế thân!

Người hắn muốn, từ đầu đến cuối đều là Âu Dương Sùng Hoa, chưa bao giờ từng có thay đổi.

Nhưng vì sao khi nghe được Âu Dương Cẩm Nguyệt chết, hắn lại cảm thấy đau lòng?

"Hoàng thượng."

Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi từ cửa cung đi vào, đi tới trước người của Mặc Ngạo Đình.

Mặc Ngạo Đình bỗng nhiên ngẩng đầu, một gương mặt đập vào mắt, đúng là khiến hắn trở nên hoảng hốt.

"Sùng Hoa, đã trễ thế này, sao còn trở lại."

Mặc Ngạo Đình ngồi thẳng người, cũng không dám nhìn Âu Dương Sùng Hoa, thậm chí có chút mâu thuẫn.

Âu Dương Sùng Hoa lại đi từng bước lên bậc thềm, đến trước mặt Mặc Ngạo Đình, đứng lại, "Hoàng thượng, hậu sự của Cẩm Nguyệt, người có tính toán gì không?"

"Trẫm......"

Thân thể Mặc Ngạo Đình lung lay một cái, hắn hẳn là không biết nên mở miệng thế nào.

Chỉ ngơ ngác nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

"Hoàng thượng, tuy rằng hoàng thượng nói muốn để Sùng Hoa làm hoàng hậu, nhưng mà dù sao khi Cẩm Nguyệt chết vẫn đang là hoàng hậu vương triều Lung Nguyệt."

"Sùng Hoa, ý của ngươi là, muốn trẫm để Cẩm Nguyệt lấy thân phận của hoàng hậu, tiến hành an táng?"

"Vâng, thật ra thì không có Cẩm Nguyệt, Sùng Hoa cũng sẽ không thể ở trước mặt hoàng thượng."

Âu Dương Sùng Hoa đáp lời.

"Được, chỉ cần ngươi không để ý, vậy thì dựa theo ý này làm đi."

Mặc Ngạo Đình nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Tạ hoàng thượng ân chuẩn."

Âu Dương Sùng Hoa lại nhẹ nhàng đáp lễ, sau đó, liền xoay người đi......

Mặc Ngạo Đình nhìn bóng dáng đi xuống bậc thềm, không hề quyến luyến mà rời đi......

Lại thêm hoảng hốt, hắn đúng là không cảm nhận được một chút nào tình ý.

"Sùng Hoa......"

Mặc Ngạo Đình đứng lên, sải bước lớn đi tới hướng Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa đứng lại, xoay người, nghênh đón Mặc Ngạo Đình đi đến trước người, hỏi: "Hoàng thượng, còn chuyện gì sao?"

Mặc Ngạo Đình đứng ở trước người Âu Dương Sùng Hoa, trong lúc nhất thời hắn cư nhiên không có bất kỳ lời nói nào.

Nhưng mà, khi nhìn thấy bên trong đôi mắt của Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng vắng lặng, hắn đột nhiên ôm chằm lấy nàng.

Hai má vùi vào trong cổ Âu Dương Sùng Hoa, thì thầm nói: "Sùng Hoa, trẫm hiện tại chỉ có ngươi, chỉ có ngươi thôi......"

"Hoàng thượng, người là hoàng thượng, mọi thứ trong thiên hạ này, đều là của người."

Âu Dương Sùng Hoa cười nói.

"Không, hiện tại trẫm chỉ biết có ngươi thôi."

Mặc Ngạo Đình như chém đinh chặt sắt nói.

"Hoàng thượng, yêu thích Cẩm Nguyệt sao."

Thanh âm Âu Dương Sùng Hoa không cảm xúc, nhàn nhạt mở miệng nói.

Thân thể Mặc Ngạo Đình chấn động, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Người trong lòng Trẫm, là ngươi, luôn luôn là ngươi......"

"Có lẽ a... !"

Không có kích động, cũng không có vui sướng, chỉ là bình tĩnh nói ra.

Mặc Ngạo Đình ngóng nhìn nữ nhân lạnh lùng trước mắt, tại sao phải như vậy?

Tại sao phải như vậy?

"Hoàng thượng?"

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn Mặc Ngạo Đình đang rơi vào trong trầm tư.

Tinh thần Mặc Ngạo Đình chấn động một cái, buông Âu Dương Sùng Hoa ra, nói: "Trẫm có chút mệt, ngươi hãy đi về trước đi."

"Dạ, Sùng Hoa cáo lui."

Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, từ trước người Mặc Ngạo Đình rời đi......

"Sùng Hoa......"

Âu Dương Sùng Hoa lại nghe Mặc Ngạo Đình lên tiếng, xoay người lại hỏi: "Hoàng thượng có phải còn gì muốn nói với Sùng Hoa hay không?"

Mặc Ngạo Đình do dự và đấu tranh, cuối cùng vẫn không thể nào đem lời trong lòng nói ra: "Không có gì, ngươi trở về đi."

"Được."

Âu Dương Sùng Hoa nhíu mày, nhưng không có hỏi nhiều, chỉ xoay người lại rời đi.

Mặc Ngạo Đình mấy lần giương mắt, nhìn về phía bóng dáng nọ đã dần dần đi xa......

Miệng hắn mấp máy mở ra rồi khép lại, trong miệng thì thầm tự hỏi, thốt ra: "Trong lòng của ngươi có thể có ta, có thể có ta không.

*****

Trời trong cây cối xanh tươi, xuân năm nay hình như đặc biệt đến trễ.

Sương đọng lại thành nước trên khóm lau sậy, buổi sáng đến hoàng hôn thời gian đó tuyết đọng vẫn chưa tan hết, lưu luyến với mái nhà ven đường vắng vẻ, nhàn nhạt nhấp nhô nhuộm vài phần xám trắng nhưng trong suốt.

Không có gió, xuân cũng tự nhiên lạnh.

Rạng sáng, trong hoàng cung vương triều Lung Nguyệt, rừng tùng xanh biếc tuy rằng nghiễm nhiên là màu xanh lá, nhưng vào trời giá rét thế này thì cũng hết sức cô đơn vắng lặng, trong không khí có một luồng sương mỏng lả lướt, như con rắn uốn éo lướt nhẹ qua, âm u tĩnh mịch có chút quỷ mị.

Thị vệ giữ cửa đang trong lúc mắt còn ngủ lim dim, một trận tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến, chỉ chốc lát đã tới trước cửa phủ, một nam tử anh tuấn khôi ngô lưu loát xoay người nhảy xuống ngựa.

Thị vệ bị dọa giật mình, ưỡn thẳng sống lưng, hành lễ: "Cửu vương gia."

Mặc Âm Trần phất phất tay, đem ngựa giao cho gã sai vặt, chần chừ chốc lát, nhìn sang chung quanh, nói: "Miễn đi." Thị vệ đáp lời xong vội nhường đường, đưa mắt nhìn Mặc Âm Trần rời đi.

Mặc Âm Trần đi tới hướng tẩm cung của Mặc Ngạo Đình.

Trong cung, thỉnh thoảng có vài thái giám, hoặc đang quét tuyết, hoặc đang chỉnh đốn cây cảnh, trông thấy Mặc Âm Trần, đều xa xa quỳ xuống.

Thần sắc Mặc Âm Trần hơi có vẻ nặng nề, tựa như đầy bụng tâm sự, vừa vặn lúc này liếc thấy một bóng người màu trắng ở bên kia, bên này vừa bình tĩnh trở lại, tâm đúng là nhanh tắc nghẽn, bước chân thả chậm lại.

Người nọ một mình đứng ở dưới cây tùng cao lớn......

Khói sương mù đang ập xuống một vũng xanh biếc, tuyết rơi xuống hai ba giờ, nhưng thấy váy trắng như mây tụ, tóc đen tựa như suối chảy, bóng lưng đứng ngược chiều ánh sáng, tao nhã đến mức xuất trần.

Cho đến khi đến gần chút, mới phát hiện bả vai người nọ hơi run run, như cây trúc nhỏ trong gió lung lay sắp đổ.

Mặc Âm Trần đột nhiên cảm thấy, mùa xuân năm nay hình như đặc biệt lạnh.

Chỉ thấy người nọ từ từ đưa tay ra, tư thế đó dường như là muốn vuốt ve lá thông phía trước, lại vào lúc này nghe được sau lưng một tiếng ho khan thật nặng, nàng như bị bò cạp chích phải rút tay trở về, thân thể mảnh khảnh đột nhiên cứng ngắc.

Mặc Âm Trần sắc mặt hơi trầm xuống, còn mang theo vài phần mất tự nhiên, giống như một người trần tục lầm lỡ nhìn trộm cảnh đẹp cõi tiên, trong lúc nhất thời đứng ở nơi đó không biết tiến lùi.

Bóng dáng mang theo tuyết có sương, từng chút từng chút bể tan tành......

Sương trắng vòng qua tóc đen, áo nhẹ phất một cái, người nọ xoay người lại.

Sóng mắt mênh mông, trong con ngươi sâu kín lẳng lặng, khuôn mặt trắng đẹp như tuyết, môi cũng như tuyết, như ngọc sáng lạnh trơn bóng, nhưng không một tia huyết sắc, phảng phất như trăng tròn yên tĩnh ở bên ngoài ba ngàn phồn hoa âm thầm khốn khổ.

Mặc Âm Trần nhíu mày một cái, sắc mặt nhanh chóng chuyển thành vô tình: "Không nghĩ tới gặp được ngươi ở chỗ này, ta cho rằng đời này chúng ta cũng sẽ không gặp lại."

Ánh mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn Mặc Âm Trần, sau đó, từ từ mở to, nét mặt biểu lộ nụ cười đẹp nhất: "Đúng vậy a, ta cũng nghĩ như vậy."

Giọng nói ôn nhu nhạt nhẽo, mang theo một chút biến ảo khôn lường, tựa như dòng suối giữa khe núi, êm dịu khiến người ta muốn chìm vào.

Mặc Âm Trần thất thần một lúc, cuối cùng khôi phục thần trí, trầm giọng nói: "Mục đích của ngươi đạt được rồi."

Nàng vẫn chỉ lạnh nhạt nhìn tới trước, vẻ mặt bình tĩnh cũng không nói lời nào.

Mặc Âm Trần cố gắng tự nhiên, hắn cùng với nàng đã sớm đoạn tuyệt tất cả liên hệ.

Nhưng, gặp lại nàng vẫn như trước, thế nhưng hắn lại cảm thấy phần vẫn như trước này, vô cùng rét lạnh.

Tay chân lúc này đều đang phát run.

Âu Dương Sùng Hoa rũ mắt xuống, lông mi thật dài như cánh lướm khép lại, ánh mắt đung đưa ở sóng mắt xẹt qua một đường bóng râm màu xanh, gợn sóng đi qua, vẫn như cũ một chút cũng không có dấu vết.

Nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi, sắc môi tái nhợt như hoa sen nhưng đã lộ ra nhàn nhạt ửng đỏ, khác nào bôi son trên tuyết, cười thì có trong trẻo lạnh lung, chỉ thấy một đẳng cấp phong tình quyến rũ.

"Cửu vương gia là vào gặp hoàng thượng sao, vậy thì thứ cho Sùng Hoa bất tiện ở cùng rồi."

Nói xong, Âu Dương Sùng Hoa chầm chậm từ bên người Mặc Âm Trần rời đi......

Nhìn bóng dáng nọ từ từ đi xa, Mặc Âm Trần chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Sương mông lung, người cũng mông lung, trong sương mù nhớ người, phảng phất trôi qua một cách vô ích như thế.

Tuyết đầu sáng sớm, xuân tới, xuân không ấm, ánh mặt trời mỏng manh hạ xuống đánh tan sương mù.

Mặc Âm Trần chần chừ tại chỗ, thật lâu không động......

Thời gian luôn di chuyển rất nhanh, nửa năm mới đó phảng phất như trong chớp mắt, mà hắn hôm nay, sẽ phải rời xa vương triều Lung Nguyệt, mà nàng cũng sắp trở thành hoàng hậu Lung Nguyệt.

Giữa bọn họ, đã không còn gì ràng buộc......

Sùng Hoa, ngươi rốt cuộc đạt được ngươi mong muốn.

Rốt cuộc......

Chợt thần sắc trầm xuống, Mặc Âm Trần mạnh mẽ thu hồi xốc nổi hiện ra tròng lòng.

Ngẩng đầu lên, sải bước đi tới hướng tẩm cung Mặc Ngạo Đình......

Hôm nay, là hắn đến từ giã Mặc Ngạo Đình, qua buổi trưa, hắn sẽ dẫn theo Đức Thanh công chúa trở về Ngô Hạo.

Đời này, cũng sẽ không trở về nữa.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể chặt đứt cái tâm niệm kia.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể khống chế được trái tim của mình.

............................................................

Không biết là từ đâu truyền tới tiếng nhạc......

Tiếng ngọc tiêu hoảng loạn, đứt quãng, rõ ràng là tài nghệ rất không lưu loát, phẩm chất vốn là nức nở nghẹn ngào triền miên, một tiếng xê dịch, như suối băng ngăn trở với rêu xanh, chim cuốc kêu khóc ở khe sâu, thê lương tiêu điều, giọng điệu nhạt nhẽo như tàn mùa hạ, cằn cỗi như trời chiều.

Đêm lên cao nghiêng trong gió, chim én lượn trở về giữa mái nhà.

Bất giác, vào lúc này lại có tiếng đàn tương ứng cùng, kèm với âm điệu đê mê, chậm rãi mà ngân nga, tiếng chiêng (nhạc cụ bằng kim loại) muốn đứt đoạn rồi lại xoay chuyển một cái, y y nha nha mà kéo mở dây đàn, kéo thẳng tới lòng người cũng rung động.

Đàn cùng với tiêu chuyển động, Thất Huyền (đàn bảy dây) ba mươi hai âm điệu, đều giống như nhau.

Mặc Âm Trần bị si mê ở trong đó, theo tiếng nhạc kia bước đi......

Mặc Âm Trần chậm rãi bước đi thong thả qua cầu nhỏ Thanh Hà, đến một chỗ bờ liễu xanh trươc đây, chỗ của cây hoa anh đào hồng nhạt.

Xa xa nhìn tới, ở tại chốn sâu hoa rơi kia đúng là có vị nam tử áo trắng ngồi ngay ngắn trước cầm án. (bàn dài để đàn)

Nam tử trông thấy Mặc Âm Trần đi đến, thì làm như không thấy, tiếp theo là tiện tay khảy dây đàn, không ngờ trong lúc không lưu loát ấy chính là phần dây dưa triền miên.

*****

Trong ca khúc lại có câu: "Tìm hết khắp thế gian, tiếng sáo ngân nga một ca khúc, lòng Quân Vương tựa ánh mặt trời gay gắt, lòng ta như ánh trăng sáng, sớm tối hai đường cùng cách trở, thế nào mới được cùng đoàn viên, kiếp sau không nhận ra thì sao có được ước hẹn của ngày trước?"

*(Nhìn hết tầm mắt đường lúc tới, Địch Tiêu ca một khuyết. Quân Tâm tự nắng gắt, lòng ta hạo trừ tháng. Sớm muộn gì hai tuyệt cách, yên phải chung tròn khuyết? Kiếp sau bất tương sao, đạt phó trước đây hẹn...Đây là nguyên văn của ca khúc ở trên, TK chỉ chỉnh sửa lại theo ý TK hiểu, có thể không chính xác mong các bạn thông cảm)

Kiếp sau không nhận ra thì sao có được ước hẹn ngày trước......

Vài chữ ngắn ngủi cứ quanh quẩn bên tai mãi không đi.

Cuộc đời này nếu đã để vuột mất, thì thế nào đi chờ mong kiếp sau, cuộc đời này nếu đã không cách nào lấy được, thì sao có thể hẹn ước ở kiếp sau?

Chê cười, thế gian này lại còn có người si mê như thế.

Khúc cuối cùng, nam tử mới ngẩng đầu lên......

Khi nhìn rõ rằng dung mạo của nam tử, tim Mặc Âm Trần đúng là bị đánh một cái thật mạnh, quả thật không thể tin được, trong mắt mình nhìn thấy......

Mặt của người nọ......

Mặt của người nọ, diện mạo cư nhiên cùng bản thân giống như nhau.

Không, trên đời này làm sao có thể sẽ có hai Mặc Âm Trần.

Không thể nào!

Nhưng một đôi mắt màu vàng đỏ kia, còn có một đầu tóc trắng, kia mũi, kia miệng, kia tất cả mọi thứ......

Đều đang nói cho hắn biết, người trước mắt, chính là hắn!

Đang nằm mơ sao?

Đúng rồi, nhất định là đang nằm mơ, bằng không hắn tại sao lại ở chỗ này.

Hắn đã từ giả Mặc Ngạo Đình, sau đó trên đường trở về Cửu vương phủ......

"Vì sao......"

Thanh âm khàn khàn, Mặc Âm Trần không biết như thế nào từ trong miệng bật thốt ra.

Chỉ biết là, hiện tại hai chân bản thân hết sức nặng trĩu, căn bản không cách nào mở ra bước chân.

"Mặc Âm Trần, ta biết toàn bộ về ngươi, đương nhiên cũng biết năng lực ngươi vốn có được, đối với ngươi mà nói, chuyện mở ra cánh cửa thời gian cũng không phải là không có cách thực hiện."

Mạc Phi Lê chậm rãi giương mắt, ánh mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn về phía Mạc Âm Trần.

Rốt cuộc, gặp mặt rồi.

Cái đó bản thân!

Cái đó bản thân ngàn năm trước chết đi.

Điều này có lẽ thật hoang đường, nhưng lại là sự thật.

"Ngươi là ai?"

Mặc Âm Trần hắn trang bị lực lượng cho bản thân, căn bản không có người nào. biết.

Ngay cả Tiểu Lục tử cũng không biết, ngay cả mẫu phi cũng không biết.

Mà cái người kia nói hiểu rõ bản thân, sau khi phần lực lượng tự cấp cho bản thân, liền biến mất.

Mặc Phi Lê đứng lên, đi tới trước người Mặc Âm Trần, "Lực lượng của ngươi là tới từ khi năm tuổi trong một cơ may. Mà cái người cho ngươi phần năng lực này cũng chỉ xuất hiện có một lần, đối với ngươi hay đối với người kia cũng chỉ là một bí mật."

"Ngươi, làm sao ngươi có thể biết?"

Mặc Âm Trần kinh ngạc giương mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phi Lê, tại sao hắn lại biết.

Chuyện này ngay cả Âu Dương Sùng Hoa, hắn cũng không có nói qua.

Không có!

"Ta là ngươi, mà ngươi chính là ta, đối với chuyện của mình, sao lại có thể không biết?"

Mạc Phi Lê cười nhìn khuôn mặt của Mặc Âm Trần trở nên vặn vẹo, nguyên lai trên mặt của mình cũng có thể có hình dạng như vậy.

"Không thể nào, điều này sao có thể, ngươi là ta? Chuyện cười, đây quả thực là chuyện rất đáng cười."

Mặc Âm Trần làm sao có thể tiếp nhận chuyện hoang đường như thế, hắn há có thể tin được.

"Không tin sao, vậy ngươi vươn tay ra rồi sẽ biết, hết thảy từ đầu đến cuối, thậm chí bao gồm Sùng Hoa tại sao lại lựa chọn ngôi vị hoàng hậu này."

Mạc Phi Lê vươn ra tay của mình đưa về phía Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần liên tiếp lui về phía sau, hắn cư nhiên nảy sinh ra sợ hãi, Sùng Hoa vì sao phải lựa chọn ngôi vị hoàng hậu này?

Vì sao?

Không phải bởi vì nàng chính là một nữ nhân tham mộ hư vinh sao.

"Tại sao phải sợ chứ? Trong lòng ngươi không phải đã có đáp án sao, vậy thì có cái gì mà sợ hãi, hay là nói, trong đầu ngươi vẫn cứ mê mang, vẫn đang suy đoán, có lẽ Sùng Hoa cũng không phải như ngươi nghĩ. Ngươi sợ bản thân sẽ làm ra chuyện đáng sợ. Bây giờ, nàng đã sắp trở thành hoàng hậu Lung Nguyệt rồi, nếu trong lòng ngươi còn muốn không an phận, vậy sẽ có hậu quả gì. Ngươi rất rõ ràng."

Mạc Phi Lê đi từng bước đến gần Mặc Âm Trần, thanh âm của hắn không lớn, nhưng đủ lọt vào trong tai Mặc Âm Trần.

"Không ——"

Mặc Âm Trần rống to.

Hắn không phải, không phải nghĩ như vậy.

Cực lực muốn phản bác lại nam tử trước mắt có diện mạo giống với bản thân, nhưng mà vì sao nam tử này lại tựa như nhìn thấu lòng của mình, nhìn thấu suy nghĩ của mình.

Hắn nói ra bản thân không muốn thừa nhận tiếng lòng của mình.

Tại sao?

Tại sao!? ——

Chẳng lẽ, hắn thật sự là mình sao?

Ảo giác?

"Ngươi vẫn là chùn chân, ngươi sợ biết được đáp án."

Mạc Phi Lê không chút nào nhượng bộ, hắn dứt khoát dồn ép tiếp cận Mặc Âm Trần.

"Không phải, không phải, không phải!"

Mặc Âm Trần bịt hai tai, hắn ra sức gào lên.

"Vậy tại sao không dám đưa tay đến trong bàn tay của ta đây? Có lẽ, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào."

Lời nói Mạc Phi Lê lộ ra dụ dỗ, nhưng hơn nữa là một phần giễu cợt.

Cười nhạo quan sát nam nhân mềm yếu trước mắt.

"Ta......"

Mặc Âm Trần chần chờ, hắn nhìn chằm chằm bàn tay duỗi đến trước mặt mình, hắn đang sợ hãi, thật sự rất sợ hãi......

Thật sự rất sợ sẽ có kết quả không như dự đoán.

Nhưng mà trong lòng lại có chút không cam tâm, hắn từ đầu đến cuối không nghĩ ra, vì sao Sùng Hoa phải chọn Mặc Ngạo Đình.

Chẳng lẽ đúng thật chỉ là vì ngôi vị hoàng hậu sao?

Tại sao?

Nếu như Sùng Hoa muốn ngôi vị hoàng hậu, nàng vì sao phải giao mình cho hắn?

Đêm hôm đó cũng không phải là bản thân uống say rồi sinh ra ảo giác, vết máu đỏ thẫm để lại trên giường đều đã nói cho hắn biết.

Sùng Hoa đem thứ quý giá nhất của bản thân cho hắn.

Khi đó, đúng là lòng của hắn kích động như thế nào, vậy mà, nàng lại lần nữa biến mất.

Biến mất ngay trước mặt hắn.

Tại sao ——

Sùng Hoa, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-50)